- Itachi, em không thể nào khóc, dạy em khóc, được không?_ Chiaki lay lay cánh tay Itachi, cười đến thiên chân vô tà...
- Chiaki..._ Itachi phức tạp nhìn cánh tay đang run rẩy nắm lấy tay mình...
- Em không khóc, nên mọi người mới rời khỏi em.
Mẹ mất, em không khóc.
Gia đình mất, em cũng không khóc.
Sau đó, tất cả mọi người đều bỏ em, em không khóc.
Em biết mình không thể khóc được, nên mọi người mới chết! Itachi, đừng bỏ em như Shisui.
Được không?_ Chiaki nhìn mục tiêu nhiệm vụ, mỉm cười vô cùng dễ thương, nhưng đôi mắt xanh trong veo kia tràn đầy giãy dụa...
- Xin lỗi em, Chiaki!_ Cuối cùng, Itachi cũng không thể nói được lời nào về việc này...
Cô nhóc mà anh mang về dường như đã nhớ ra được gì đó thì phải...
- Chiaki, có phải em đã nhớ lại được gì không?_ Nghĩ rồi, Itachi cất lời truy hỏi...
- Nhớ lại, à thì đại khái là sau khi sinh ra em thì mẹ mất.
Sau đó là gia đình cũng bị giết, chỉ còn lại mình em.
Cuối cùng, tất cả mọi người xung quanh em đều chết hết! Bọn họ nói em là kẻ bị nguyền rủa, nên mọi người mới chết! Cho nên, họ ném em vào chỗ những người kia đang đánh nhau!_Chiaki nghiêng đầu, mỉm cười với anh...
Nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy, lọt vào mắt Itachi lại là một mảnh đau xót...
Một cô bé nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu những nỗi đau như thế...
Thậm chí, cô bé còn không biết cách để khóc...
.....................................
Itachi kể từ ngày Shisui chết lại càng trở nên trầm lặng...
Tần suất anh ra ngoài ngày một nhiều, cùng càng khép mình với mọi người...
Sau thấy anh chàng này giống người bị trầm cảm vậy ta?
Không phải Chiaki nghĩ nhiều quá đâu! Là do có lý do cả đấy...
Hồi cấp hai, cô cũng hệt như anh chàng này, tách biệt với cả lớp đến nỗi cô giáo cũng lo lắng hỏi có cô có bị trầm cảm hay không mà...
Đến cả Sasuke cũng bị anh ta đẩy ra nữa...
Một con bé như cô đương nhiên là không thể tiếp cận anh ấy rồi.
Chiaki chỉ đành dậy sớm, làm cơm nắm để cho Itachi mang theo.
Mỗi khi anh làm nhiệm vụ về, cô sẽ làm cho anh ấy một chút dango...
Thêm nữa, hiện tại Chiaki đang là một đứa thất học...
Ừm, vì cô sống chết không chịu đi học ở trường học ninja mà, thời gian quý báu của cô thà để làm việc khác còn hơn...
Gaara giờ thì giống hệt như nguyên tác mất rồi, Chiaki cũng không dám đến gần cậu ta nữa...
Cô đã nói với tiểu shota Gaara rằng:"Nếu muốn gặp tớ thì buổi tối hãy ngủ trên sân thượng!" Mẹ nó, nói vậy mà cậu ta cũng làm theo nữa chứ...
Chiaki ngoại trừ thở dài thì chính là thở dài, cô thường chờ khi Gaara nhắm mắt được một thời gian rồi mới xuất hiện, và chỉ hiện hình khi đến sinh nhật cậu nhóc ấy...
Chẳng qua, kể từ cái đêm đó, Chiaki lại càng khó đến gần Gaara hơn...
Mỗi đêm, cô gái nào đó sau khi luyên thuyên đủ thứ rồi lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chữ "ái" của cậu nhóc mắt thâm quầng...
Đương nhiên là đã ngó lơ con mắt cát lơ lửng trên đầu kia...
Chiaki biết rõ Gaara vẫn chưa ngủ, nên tận lực xoát độ hảo cảm mà...
Sau đó, thời gian Chiaki dành cho cậu nhóc Nhất Vĩ ngày một ngắn, từ một tháng gặp một lần thành ba tháng gặp một lần, không tính sinh nhật...
Đành chịu thôi, cô đã lu bù với mục tiêu nhiệm vụ lắm rồi mà...
Naruto cũng vậy, muốn lấy hảo cảm của cậu nhóc này thì đơn giản lắm, cùng nhau ăn một bát ramen là xong hết...
Sinh nhật cậu nhóc Chiaki cũng làm một cái bánh gato nho nhỏ cho cậu ta ăn, thế là độ hảo cảm cứ thế mà vút bay thôi...
Còn hiện tại, Chiaki đang mải mê tập luyện nhẫn thuật...
Thời điểm Itachi diệt tộc, chính là hôm nay...
Cho nên, Chiaki làm một mẻ lớn bánh dango ba màu luôn...
.........................................
Chiaki sau một chuyến từ rừng trở về, khu vực Uchiha tối om...
"Đến rồi sao?" Cô thản nhiên bước vào phòng bếp và hoàn thành nốt công đoạn của những chiếc dango, sau đó cẩn thận ôm vào ngực...
- Mọi người có nhà không?_ Sasuke vừa nơm nớp hỏi vừa cởi dép vào nhà...
- Sasuke về rồi à?_ Âm thanh mềm mại vang lên, Chiaki thò người từ phòng bếp sang...
- Nee-chan, cha mẹ đâu rồi?_ Nhìn thấy người quen thuộc, Sasuke thở phào một hơi...
- Không biết, chị cũng chỉ vừa mới về!_ Chiaki bình tĩnh nói, lại dấy lên sự lo lắng trong lòng cậu nhóc...
Sasuke vội đi ngó từng phòng một.
Chiaki cũng vớt những que dango ra...
Sau đó bắt đầu cùng Sasuke đi ngó nghiêng...
Âm thanh đổ vỡ vang lên, hai thân ảnh nghe được tiếng động vội chạy theo...
Sasuke khi vươn tay đến tay nắm cửa bỗng rụt lại, cậu sâu sắc cảm nhận được sự sợ hãi...
Trong phòng...!có người...
- Để chị tới, Sasuke!_ Nói rồi, Chiaki vẫn ôm theo bọc bánh và vươn tay, đẩy cửa...
- Đừng, nee..._ Sasuke chưa nói xong thì căn phòng đã mở cửa...
Phịch...
Cái gói Chiaki vẫn ôm khư khư trong tay rơi bịch xuống đất...
- Đừng nhìn, Sasuke! Nhắm mắt lại..._ Ngây người trong khoảnh khắc, Chiaki hoảng hốt quay lại muốn che mắt cậu bé sau lưng mình...
Tiếc là đã quá muộn...
Hai người nằm gục trong vũng máu kia, không phải ai khác...
Chính là cha mẹ của cậu...
- Cha! Mẹ!
Sasuke hoảng hốt tiến lên, rồi lại sợ hãi lùi lại...
Người đứng khuất trong bóng tối, giờ đang từng bước tiến lên...
Tiến thẳng vào vùng sáng...
Sasuke run rẩy lùi hẳn lại cho đến khi chạm cửa...
- Anh ơi, cha và mẹ đã...
Sasuke chưa nói xong bỗng bị Chiaki đẩy lệch sang một bên...
Sau đó, thay cậu chắn một cái shuriken...
- Nee-chan! Nii-chan, tại sao anh...
- Sasuke, lùi lại mau!_ Đột ngột, cô gái gầy yếu bỗng dưng chắn trước cậu, đối mặt thẳng với đôi mắt sharigan của Itachi...
Đôi mắt xanh trong veo kia đột ngột biến đổi...
Con ngươi xanh nhạt ấy co rụt lại, chằm chằm nhìn mục tiêu nhiệm vụ của mình...
- Chạy mau, Sasuke.
Nhanh! Anh ấy muốn giết em đó!_ Chiaki vội vàng giục Sasuke, thân hình bé nhỏ thì chắn trước cậu...
Itachi nhắm mắt lại, sau đó...
Đột ngột kích hoạt Vạn hoa kính tỏa luân nhãn...
- Sasuke, đừng nhìn vào mắt anh ấy!_ Chiaki thoảng thốt kêu, mặc dù biết là sẽ không có khả năng chống lại cốt truyện...
Sau đó, Sasuke bị giam trong ảo thuật suốt giờ (hình như thế, không tìm thấy tư liệu chính xác)...
Trong ảo thuật đó, cậu nhìn thấy tất cả mọi người đều bị nii-san của mình giết...
Thậm chí là cả nee-chan yếu đuối cũng không thoát khỏi...