(Hoán nhân: người thay thế. Còn việc hoán nhân là ai mời đọc sẽ rõ. Khưa khưa~)
Đã qua hơn nửa tháng từ lần ước hẹn trước với tên diêm dúa, sau hôm đó, cô không còn gặp lại y dù chỉ một lần. Bởi vụ nghe trộm của cô, hại Đệ Ngũ Uyên bị Âu Dương Ngữ chặn ngoài cửa. Đệ Ngũ Uyên giận lây sang cô, lại nhốt cô vào từ đường. Cho đến năm ngày trước mới thả cô ra, cũng là để cô tới trước mặt Âu Dương Ngữ cầu xin tha thứ cho hắn.
(Chị 77 có duyên vs từ đường ghê =))))))
Thất Thất lén lút trợn mắt, Đệ Ngũ Uyên yêu đương đến mụ mị đầu óc rồi, chẳng trách trong tiểu thuyết nam nữ chính gặp trắc trở nhiều như vậy. Không phải Âu Dương Ngữ tức giận, rõ ràng là vì khía cạnh dũng mãnh trên giường của mình bị người khác phát hiện, trong lòng xấu hổ. Hơn nữa, Âu Dương Ngữ chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả Đệ Ngũ Uyên tình nguyện ngâm nước lạnh cũng không chịu tiếp tục với nàng ta, buồn bực là việc khó tránh khỏi. Chẳng qua, cũng lâu như vậy, tức giận hơn nữa cũng tiêu tán hết rồi, cái nàng ấy cần không phải một lời giải thích khô khan, chỉ là một bậc thang mà thôi.
Thất Thất bày kế cho hắn, trực tiếp đá văng cửa của Âu Dương Ngữ, giải quyết nàng ấy ngay tại chỗ, cô đảm bảo sau đó nàng ta tuyệt đối nghe lời. Ai ngờ, Đệ Ngũ Uyên nghe xong liền mắng Thất Thất một trận, còn phạt cô chép Đạo Đức Kinh một đêm. Nhưng sang ngày thứ hai, một chuyện truyền khắp phủ: đêm qua thừa tướng đại nhân uy mãnh vô cùng, nửa đêm một cước đạp cửa khuê phòng cô nương Âu Dương, theo như bọn thị nữ phục vụ bên ngoài nói, âm thanh du dương trong phòng vang lên cả đêm. Thất Thất nghe xong, mức độ xem thường tăng vọt đến mất hồn, hàng loại này thật sự không chân thật!
Từ khi hai người quay lại, như keo như sơn, cô cũng bị đẩy ra. Không có việc gì nên thích cưỡi con lừa nhỏ của cô đi dạo hoàng cung, nam chính coi cô là cây cỏ, nhưng bệ hạ ca ca của cô lại coi cô là trân báu.
......
“Nghê Thường, muội nếm thử món ‘phù dong tàng kiều’ này đi, thịt mềm vị tươi, nhớ khi còn bé, muội thích nhất chính là món này.” Cố Cẩn Hi cẩn thận gắp lên một miếng bỏ vào bát Thất Thất.
Thất Thất cười đến híp tịt, vô cùng tình nguyện ăn.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Thất Thất, Cố Cẩn Hi hài lòng tươi cười, “Có thể nhìn muội vui vẻ là được rồi. Ca ca hy vọng Nghê Thường có thể mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.”
Thất Thất không mở miệng đáp lời. Lông mày Cố Cẩn Hi nhẹ nhíu, có chút lo lắng thở dài, “Ban đầu Nghê Thường cầu xin huynh hạ chỉ, để muội được gả cho Đệ Ngũ ái khanh, huynh cũng không cự tuyệt. Hôm nay nhìn tình cảnh của Nghê Thường muội, huynh thật sự không biết, khi đó có phải ca ca đã làm sai rồi không.”
Đương nhiêu là sai rồi, cực kỳ sai! Làm hại cô toàn bị nhốt trong từ đường! Phiền muốn chết luôn.
Mặc dù trong lòng oán trách như thế, nhưng trên mặt bày ra vẻ điềm đạm, “Ca ca không cần tự trách, nhưng điều này đều là lựa chọn của Nghê Thường, không trách ca ca.”
Cố Cẩn Hy kéo tay Thất Thất lại, một đôi mắt to lấp lánh trong suốt, trong con ngươi đen như mực léo lên tia cảm động, “Nghê Thường tâm địa thiện lương, ca ca từ nhỏ đã biết. Chỉ là đôi lúc, quá thiện tâm sẽ bị người bắt nạt đó.”
Thất Thất buông đũa xuống, không hiểu vì sao đột nhiên hắn nói ra điều này, “Ca ca nói vậy là có ý gì? Nghê Thường tự cho rằng vẫn chưa có ai có thể khi dễ em.” Thất Thất cười mỉa, đứng dậy ôm Cố Cẩn Hi, “Huống chi, em còn có núi dựa lớn là ca ca đây! Ai dám khi dễ em, em liền chém gã!”
“Nhưng theo huynh biết, có một kẻ chuyên bắt nạt muội, còn làm lỡ chung thân của muội, nhưng muội lại nghe lời hắn răm rắp, làm mất tôn nghiêm của một công chúa.” Cố Cẩn Hi ôm cô, do dự hỏi.
“Có người như thế sao? Tại sao Nghê Thường không biết?” Thất Thất ngẩng đầu dò hỏi, “Ca ca đang nói tới ai vậy?”
Cố Cẩn Hi thở dài, chuyển mắt về phía bầu trời rải rác từng khóm mây, hơi bất đắc dĩ, “Người kia họ Ngũ, tên Uyên.”
À? Lại là hắn! Chỉ là cô suy nghĩ một chút, hắn luôn nhốt cô vào từ đường tính là bắt nạt, vậy nên chém đầu hắn chứ nhỉ.
“Muội nói, người này muội cam lòng sao?” Cố Cẩn Hi buông lỏng vòng tay ôm ấp, dắt cô ra đình ngoài, lúc này muôn hoa nở rộ, thật sự là một cảnh đẹp mãn nhãn.
Thất Thất đi theo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cũng không mở miệng. Tên Đệ Ngũ Uyên này, cô vô cùng không cam lòng, nhưng lại không giết được.
Cố Cẩn Hi thở dài thật sâu, “Huynh biết là như vậy. Bất quá, Đệ Ngũ ái khanh tài trí rất cao, huynh cũng không dễ dàng giết hắn. Chẳng qua…” Hắn dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, đôi hắc mâu chợt lóe hàn quang, “Người còn lại, huynh không thể dễ dàng tha.”
“Hả?” Thất Thất suýt nữa đụng vào người hắn, cuống cuồng lảo đảo dừng bước.
“Mới thành thân ngắn ngủi vài ngày, cư nhiên coi thường tôn nghiêm đế vương, công khai lạnh nhạt công chúa hoàng gia, cả ngày chìm đắm trong hương sắc của một con hồ ly tinh. Không chém con hồ ly tinh này, lấy đó làm răn đe, làm sao có thể tiêu trừ mối hận trong lòng của trẫm!” Đột nhiên Cố Cẩn Hi nắm quyền, hung dữ đấm lên thân cây ngô đồng bên cạnh, nhánh cây kia rung rinh, rớt xuống vài phiến lá khô.
Thất Thất cả kinh, lúc này trong mắt Cố Cẩn Hi lộ ra hung quang, khiến lòng cô chợt rét, chẳng còn giống với người ca ca dịu dàng của cô, mà hoàn toàn là tên Hoàng đế bá đạo hung ác. Hơn nữa, cô có thâm niên làm fan chân heo*, làm sao có thể mắt thấy nữ chính bị ca ca của cô K.O.
(Chân heo (Thủ trư): nhân vật chính.)
“Ca ca, chuyện này tuyệt đối không được.” Thất Thất khuyên can nói: “Nếu ca ca ngài giết tiểu ngữ, phu quân chắc chắn ghi hận trong lòng. Càng thêm chán ghét Nghê Thường, như vậy thật sự đến một chút ít cơ hội Nghê Thường cũng không có.”
“Nghê Thường quý trọng hắn đến vậy sao?” Cố Cẩn Hi ưu thương nhìn cô, “Nam tử tốt trên đời, nhiều không đếm xuể, tại sao không thể không có hắn?”
Thất Thất cúi đầu, làm vẻ đau lòng, “Hắn mọc rễ, nảy mầm trong lòng, làm sao có thể loại bỏ?” Vụng trộm, Thất Thất lén mở to mắt, nói mấy lời này thật sự mệt chết người.
Cố Cẩn Hi lắc đầu, thất vọng thở dài thật sâu một hơi.
Thất Thất vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn hắn, nếu bị hắn nhìn ra vẻ cực kỳ không có vấn đề gì cả trong mắt, hắn còn có thể tin tưởng lời nói dối lúc trước của cô sao?
Đột nhiên, ‘uỵch’, liền trông thấy Cố Cẩn Hi ngã trên mặt đất. Thất Thất hoảng sợ, vội tới dìu hắn.
“Ca ca! Anh tỉnh lại đi!” Thất Thất khó khăn đỡ hắn tựa vào bên cây, cố gắng gọi hắn tỉnh.
Nhìn lông mi thật dài của hắn khẽ rung động, cô biết, lúc này hắn đang thay đổi. Thất Thất không dám bỏ tay, lúc này hắn vẫn còn mềm nhuyễn, nếu cô rút tay về, hắn chắc chắn sẽ ngã lần nữa. Nhưng nếu cứ nhìn hắn biến thân ở khoảng cách gần như vậy, cô có cảm giác đang tìm đường chết.
“Người đâu!” Thất Thất hét to, kỳ vọng có người đi ngang qua nơi đây, rồi nhanh chóng khiêng phiền phức này trở về, “Mau tới!”
“Ồn muốn chết! Không có quy củ gì cả! Ầm ĩ thành cái dạng gì vậy hả!” Giọng nói lạnh thấu xương truyền tới bên tai. Thành công ngăn Thất Thất tiếp tục la lên.
Thân thể Thất Thất cứng đờ, nụ cười trên mặt cực kỳ cứng nhắc, ngẩng đầu, chống lại tròng mắt đen sâu thẳm giống như đêm tối của hắn, hít vào tất cả nguy hiểm.
Cố Cẩn Hi khinh bỉ cười một tiếng, lấy một tay đẩy cô ra, “Bộ dạng ngây ngốc, thật xấu xí!”
Thất Thất uất ức, cô thật sự là em gái của hắn sao? Trước đó vẫn còn đàm luận về nhân sinh đàm luận về tình cảm với nàng, hiện tại đã ghét bỏ cô rồi?
”Ca ca......”
“Câm mồm! Đã quên lễ nghi là gì sao? Gọi trẫm là ‘bệ hạ’!” Cố Cẩn Hi phất tay áo, cực kỳ rắm thối hất đầu.
Thất Thất rơi lệ, vẻ mặt đưa đám nói, “Bệ hạ, tôi có thể đi trước được không?”
“Hừ! Nói chuyện không lớn không nhỏ, ngươi có thể tự xưng là ‘ta’ sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết cái gì gọi là quy củ!” Cố Cẩn Hi bước về phía trước vài bước, nhìn thị vệ trùng hợp cách đó không xa đi ngang qua, lớn tiếng phân phó, “Người đâu! Kéo công chúa không có quy củ này xuống đánh 50 đại bản!”
Đây là anh em ruột thịt sao? Tàn nhẫn quá!
Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp thị vệ còn chưa phát hiện, Thất Thất nhấc lên một tảng đá trên mặt đất, đập về phía cổ hắn. Lúc này, Cố Cẩn Hi đưa lưng về phía cô để gọi thị vệ, hoàn toàn không phát hiện động tác của cô.
Rên lên một tiếng liền ngã xuống mặt đất.
Thất Thất hô to, “Có ai không! Bệ hạ ngủ thiếp rồi!” Âm thanh chói tai, rất có lực xuyên thấu. Thị vệ bên kia rất nhanh phát hiện ra chỗ này, vội vàng chạy tới.
Dưới sự giúp đỡ của thị vệ, rất nhanh an trí Cố Cẩn Hi ở tẩm cung của hắn. Thất Thất có chút thấp thỏm, một bước cũng không dám rời đi.
Đợi đến khi hoàng hôn, hắn mới từ từ tỉnh lại.
Cố Cẩn Hi chớp mắt, nhìn Thất Thất canh giữ một bên, trên mặt mang một loại vui mừng của hài đồng, “Nghê Thường muội muội, muội vẫn ở đây à!”
Thất Thất gật đầu, “Trước đấy đột nhiên ca ca ngủ thiếp đi, nghĩ rằng thế nào cũng phải nói với ca ca một tiếng rồi mới rời đi.”
Hắn tính ngồi dậy, đột nhiên phát hiện cổ đau vô cùng, “A, sao cổ lại đau như vậy?”
“Chẳng lẽ ca ca ngủ bị sái cổ rồi?” Thất Thất đến một cái chớp mắt cũng không có, nói láo hết sức chân thật.
“Có lẽ vậy.” Cố Cẩn Hi lắc đầu, xoa xoa cái cổ đau nhức.
“Nếu ca ca đã tỉnh rồi, vậy Nghê Thường cũng nên về. Lần tới rỗi rảnh sẽ trở lại thăm ca ca.” Thất Thất đứng lên, thi lễ một cái, “Nghê Thường cáo lui.”
Thấy hắn gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Ra cửa cung, một lần nữa cưỡi trên lưng lừa, Thất Thất ngẩng đầu, nhìn hồng hà đầy trời, lúc này mới thở ra một hơi dài, lau lau mồ hôi lạnh giờ mới xuất hiện. Lần này, quả thật làm ra việc quá mạo hiểm rồi.
Trên đường trở về, nhìn người ta một nhà quây quần ấm êm, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn. Ở nơi đây, chỉ có một mình cô, lẻ loi một người. Toàn bộ nơi này đều là giả tưởng của tác giả, cô chỉ có một người, ở trong nơi giả tưởng này, bị lừa gạt, bị cười nhạo. Chìm đắm trong cơn ác mộng vô cớ “có” được này, không cách nào thoát ra.
“Cẩn thận!!!” Đột nhiên tiếng ngựa hí xen lẫn tiếng người kinh hô, chợt đâm vào tai cô. Nhưng đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy một con ngựa điên kéo theo xe ngựa xông tới phía cô.
Lúc này chạy trốn đã không kịp, chẳng lẽ, cô sẽ trở lại thế giới của mình như thế này sao?
Đột nhiên bên hông sít sao, gió rót vào mắt cô, có chút lạnh lẽo, hai mắt cô nhắm chặt.
Đợi tới thời điểm cô mở mắt ra, cảnh trí xung quanh đã thay đổi. Xe ngựa đã được người ngăn lại, lừa con đáng thương của cô bị đụng thương chân, co quắp ngã trên mặt đất. Mà cô lại đứng ở một bên, nhìn kết quả thảm khốc này.
“Cô nương, trước tiên có thể buông tôi ra được không?” Một giọng nói trong trẻo truyền tới từ bên tai.
Thất Thất chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện tay ngăn ngang eo cô đã buông lỏng, mà cô vẫn ôm chặt lấy cổ của nàng ta. Nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng thả tay.
Ngẩng đầu, lập tức bị dung nhan thanh nhã đạm lệ* của hắn làm cho kinh sợ. Thế nào lại là một mỹ nhân! Tựa như đóa sen nở rộ trong tuyết, thánh khiết mà thanh nhã. Đôi mắt hoa đào, không chút nào lẳng lơ mị hoặc, thật giống như cất chứa tất cả trân châu trên thế gian, êm dịu mà không uể oải.
(Đạm lệ: vẻ đẹp lạnh nhạt.)
”Cô nương?” Hắn khẽ gọi, cố gắng kéo ý thức của cô về.
Thất Thất cố gắng chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngập nói, “Vừa xong đa tạ ân cứu mạng của công tử, không biết tôn tính đại danh của công tử là gì? Nghê Thường sẽ báo đáp ân đức của công tử thật tốt.”
Hắn cười cười, dường như có ngàn đóa hoa sen đang phiêu lãng trong không khí, người cảm thấy ấm áp, thuần khiết, “Cô nương không cần để ý, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nói báo đáp thì quá nghiêm trọng rồi. Về phần tên họ của tại hạ, tại hạ là Nhan Lạc.”
“Nhan… Lạc…” Thất Thất nhấn mạnh từng chữ, giống như cố gắng khắc sâu tên của hắn vào trong tim, “Tiểu nữ họ Cố, tên Nghê Thường. Nếu Nhan đại ca không ngại, gọi em là Nghê Thường thôi.”
Nhan Lạc sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ thân thiết như thế, bất quá chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, lập tức hắn bật cười sang sảng, “Được, Nghê Thường.”
Thất Thất nghe hắn gọi tên mình, hai má nhất thời phiếm hồng lần nữa.
Về phần cô trở về như nào, làm thế nào mang được lừa con về, cô quên sạch, cứ bồng bềnh trên mây, đầu ngập đầy nụ cười hệt như tuyết liên* kia của Nhan Lạc.
(Tuyết liên: sen trong tuyết.)
......
“Này! Rốt cuộc tiện nhân ngươi có nghe ta đang nói cái gì không hả!” Đệ Ngũ Chiêu hét to, đập lên mặt bàn.
Người nào đó đang cười khúc khích chu du trong cõi thần tiên ngồi bên cạnh chợt hoàn hồn, “A, tiểu Chiêu, sao em lại ở đây?”
Đệ Ngũ Chiêu giận, “Ta đến vài canh giờ rồi! Rốt cuộc ngươi gặp phải cái gì? Sao trở về lại thành ngốc thế này?”
“Hì hì…” Thất Thất nghịch tóc thằng bé, cười nịnh nói, “Tiểu Chiêu, mẹ tìm cha dượng cho con được không?”
Đệ Ngũ Chiêu đẩy cô ra, lửa giận tràn ngập hai mắt, “Nói! Ngươi lại quyến rũ ai? Ta đi giết hắn!”
(gà con bảo vệ mẹ!!!!!)
Đã qua hơn nửa tháng từ lần ước hẹn trước với tên diêm dúa, sau hôm đó, cô không còn gặp lại y dù chỉ một lần. Bởi vụ nghe trộm của cô, hại Đệ Ngũ Uyên bị Âu Dương Ngữ chặn ngoài cửa. Đệ Ngũ Uyên giận lây sang cô, lại nhốt cô vào từ đường. Cho đến năm ngày trước mới thả cô ra, cũng là để cô tới trước mặt Âu Dương Ngữ cầu xin tha thứ cho hắn.
(Chị 77 có duyên vs từ đường ghê =))))))
Thất Thất lén lút trợn mắt, Đệ Ngũ Uyên yêu đương đến mụ mị đầu óc rồi, chẳng trách trong tiểu thuyết nam nữ chính gặp trắc trở nhiều như vậy. Không phải Âu Dương Ngữ tức giận, rõ ràng là vì khía cạnh dũng mãnh trên giường của mình bị người khác phát hiện, trong lòng xấu hổ. Hơn nữa, Âu Dương Ngữ chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả Đệ Ngũ Uyên tình nguyện ngâm nước lạnh cũng không chịu tiếp tục với nàng ta, buồn bực là việc khó tránh khỏi. Chẳng qua, cũng lâu như vậy, tức giận hơn nữa cũng tiêu tán hết rồi, cái nàng ấy cần không phải một lời giải thích khô khan, chỉ là một bậc thang mà thôi.
Thất Thất bày kế cho hắn, trực tiếp đá văng cửa của Âu Dương Ngữ, giải quyết nàng ấy ngay tại chỗ, cô đảm bảo sau đó nàng ta tuyệt đối nghe lời. Ai ngờ, Đệ Ngũ Uyên nghe xong liền mắng Thất Thất một trận, còn phạt cô chép Đạo Đức Kinh một đêm. Nhưng sang ngày thứ hai, một chuyện truyền khắp phủ: đêm qua thừa tướng đại nhân uy mãnh vô cùng, nửa đêm một cước đạp cửa khuê phòng cô nương Âu Dương, theo như bọn thị nữ phục vụ bên ngoài nói, âm thanh du dương trong phòng vang lên cả đêm. Thất Thất nghe xong, mức độ xem thường tăng vọt đến mất hồn, hàng loại này thật sự không chân thật!
Từ khi hai người quay lại, như keo như sơn, cô cũng bị đẩy ra. Không có việc gì nên thích cưỡi con lừa nhỏ của cô đi dạo hoàng cung, nam chính coi cô là cây cỏ, nhưng bệ hạ ca ca của cô lại coi cô là trân báu.
......
“Nghê Thường, muội nếm thử món ‘phù dong tàng kiều’ này đi, thịt mềm vị tươi, nhớ khi còn bé, muội thích nhất chính là món này.” Cố Cẩn Hi cẩn thận gắp lên một miếng bỏ vào bát Thất Thất.
Thất Thất cười đến híp tịt, vô cùng tình nguyện ăn.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Thất Thất, Cố Cẩn Hi hài lòng tươi cười, “Có thể nhìn muội vui vẻ là được rồi. Ca ca hy vọng Nghê Thường có thể mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.”
Thất Thất không mở miệng đáp lời. Lông mày Cố Cẩn Hi nhẹ nhíu, có chút lo lắng thở dài, “Ban đầu Nghê Thường cầu xin huynh hạ chỉ, để muội được gả cho Đệ Ngũ ái khanh, huynh cũng không cự tuyệt. Hôm nay nhìn tình cảnh của Nghê Thường muội, huynh thật sự không biết, khi đó có phải ca ca đã làm sai rồi không.”
Đương nhiêu là sai rồi, cực kỳ sai! Làm hại cô toàn bị nhốt trong từ đường! Phiền muốn chết luôn.
Mặc dù trong lòng oán trách như thế, nhưng trên mặt bày ra vẻ điềm đạm, “Ca ca không cần tự trách, nhưng điều này đều là lựa chọn của Nghê Thường, không trách ca ca.”
Cố Cẩn Hy kéo tay Thất Thất lại, một đôi mắt to lấp lánh trong suốt, trong con ngươi đen như mực léo lên tia cảm động, “Nghê Thường tâm địa thiện lương, ca ca từ nhỏ đã biết. Chỉ là đôi lúc, quá thiện tâm sẽ bị người bắt nạt đó.”
Thất Thất buông đũa xuống, không hiểu vì sao đột nhiên hắn nói ra điều này, “Ca ca nói vậy là có ý gì? Nghê Thường tự cho rằng vẫn chưa có ai có thể khi dễ em.” Thất Thất cười mỉa, đứng dậy ôm Cố Cẩn Hi, “Huống chi, em còn có núi dựa lớn là ca ca đây! Ai dám khi dễ em, em liền chém gã!”
“Nhưng theo huynh biết, có một kẻ chuyên bắt nạt muội, còn làm lỡ chung thân của muội, nhưng muội lại nghe lời hắn răm rắp, làm mất tôn nghiêm của một công chúa.” Cố Cẩn Hi ôm cô, do dự hỏi.
“Có người như thế sao? Tại sao Nghê Thường không biết?” Thất Thất ngẩng đầu dò hỏi, “Ca ca đang nói tới ai vậy?”
Cố Cẩn Hi thở dài, chuyển mắt về phía bầu trời rải rác từng khóm mây, hơi bất đắc dĩ, “Người kia họ Ngũ, tên Uyên.”
À? Lại là hắn! Chỉ là cô suy nghĩ một chút, hắn luôn nhốt cô vào từ đường tính là bắt nạt, vậy nên chém đầu hắn chứ nhỉ.
“Muội nói, người này muội cam lòng sao?” Cố Cẩn Hi buông lỏng vòng tay ôm ấp, dắt cô ra đình ngoài, lúc này muôn hoa nở rộ, thật sự là một cảnh đẹp mãn nhãn.
Thất Thất đi theo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cũng không mở miệng. Tên Đệ Ngũ Uyên này, cô vô cùng không cam lòng, nhưng lại không giết được.
Cố Cẩn Hi thở dài thật sâu, “Huynh biết là như vậy. Bất quá, Đệ Ngũ ái khanh tài trí rất cao, huynh cũng không dễ dàng giết hắn. Chẳng qua…” Hắn dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, đôi hắc mâu chợt lóe hàn quang, “Người còn lại, huynh không thể dễ dàng tha.”
“Hả?” Thất Thất suýt nữa đụng vào người hắn, cuống cuồng lảo đảo dừng bước.
“Mới thành thân ngắn ngủi vài ngày, cư nhiên coi thường tôn nghiêm đế vương, công khai lạnh nhạt công chúa hoàng gia, cả ngày chìm đắm trong hương sắc của một con hồ ly tinh. Không chém con hồ ly tinh này, lấy đó làm răn đe, làm sao có thể tiêu trừ mối hận trong lòng của trẫm!” Đột nhiên Cố Cẩn Hi nắm quyền, hung dữ đấm lên thân cây ngô đồng bên cạnh, nhánh cây kia rung rinh, rớt xuống vài phiến lá khô.
Thất Thất cả kinh, lúc này trong mắt Cố Cẩn Hi lộ ra hung quang, khiến lòng cô chợt rét, chẳng còn giống với người ca ca dịu dàng của cô, mà hoàn toàn là tên Hoàng đế bá đạo hung ác. Hơn nữa, cô có thâm niên làm fan chân heo*, làm sao có thể mắt thấy nữ chính bị ca ca của cô K.O.
(Chân heo (Thủ trư): nhân vật chính.)
“Ca ca, chuyện này tuyệt đối không được.” Thất Thất khuyên can nói: “Nếu ca ca ngài giết tiểu ngữ, phu quân chắc chắn ghi hận trong lòng. Càng thêm chán ghét Nghê Thường, như vậy thật sự đến một chút ít cơ hội Nghê Thường cũng không có.”
“Nghê Thường quý trọng hắn đến vậy sao?” Cố Cẩn Hi ưu thương nhìn cô, “Nam tử tốt trên đời, nhiều không đếm xuể, tại sao không thể không có hắn?”
Thất Thất cúi đầu, làm vẻ đau lòng, “Hắn mọc rễ, nảy mầm trong lòng, làm sao có thể loại bỏ?” Vụng trộm, Thất Thất lén mở to mắt, nói mấy lời này thật sự mệt chết người.
Cố Cẩn Hi lắc đầu, thất vọng thở dài thật sâu một hơi.
Thất Thất vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn hắn, nếu bị hắn nhìn ra vẻ cực kỳ không có vấn đề gì cả trong mắt, hắn còn có thể tin tưởng lời nói dối lúc trước của cô sao?
Đột nhiên, ‘uỵch’, liền trông thấy Cố Cẩn Hi ngã trên mặt đất. Thất Thất hoảng sợ, vội tới dìu hắn.
“Ca ca! Anh tỉnh lại đi!” Thất Thất khó khăn đỡ hắn tựa vào bên cây, cố gắng gọi hắn tỉnh.
Nhìn lông mi thật dài của hắn khẽ rung động, cô biết, lúc này hắn đang thay đổi. Thất Thất không dám bỏ tay, lúc này hắn vẫn còn mềm nhuyễn, nếu cô rút tay về, hắn chắc chắn sẽ ngã lần nữa. Nhưng nếu cứ nhìn hắn biến thân ở khoảng cách gần như vậy, cô có cảm giác đang tìm đường chết.
“Người đâu!” Thất Thất hét to, kỳ vọng có người đi ngang qua nơi đây, rồi nhanh chóng khiêng phiền phức này trở về, “Mau tới!”
“Ồn muốn chết! Không có quy củ gì cả! Ầm ĩ thành cái dạng gì vậy hả!” Giọng nói lạnh thấu xương truyền tới bên tai. Thành công ngăn Thất Thất tiếp tục la lên.
Thân thể Thất Thất cứng đờ, nụ cười trên mặt cực kỳ cứng nhắc, ngẩng đầu, chống lại tròng mắt đen sâu thẳm giống như đêm tối của hắn, hít vào tất cả nguy hiểm.
Cố Cẩn Hi khinh bỉ cười một tiếng, lấy một tay đẩy cô ra, “Bộ dạng ngây ngốc, thật xấu xí!”
Thất Thất uất ức, cô thật sự là em gái của hắn sao? Trước đó vẫn còn đàm luận về nhân sinh đàm luận về tình cảm với nàng, hiện tại đã ghét bỏ cô rồi?
”Ca ca......”
“Câm mồm! Đã quên lễ nghi là gì sao? Gọi trẫm là ‘bệ hạ’!” Cố Cẩn Hi phất tay áo, cực kỳ rắm thối hất đầu.
Thất Thất rơi lệ, vẻ mặt đưa đám nói, “Bệ hạ, tôi có thể đi trước được không?”
“Hừ! Nói chuyện không lớn không nhỏ, ngươi có thể tự xưng là ‘ta’ sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết cái gì gọi là quy củ!” Cố Cẩn Hi bước về phía trước vài bước, nhìn thị vệ trùng hợp cách đó không xa đi ngang qua, lớn tiếng phân phó, “Người đâu! Kéo công chúa không có quy củ này xuống đánh 50 đại bản!”
Đây là anh em ruột thịt sao? Tàn nhẫn quá!
Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp thị vệ còn chưa phát hiện, Thất Thất nhấc lên một tảng đá trên mặt đất, đập về phía cổ hắn. Lúc này, Cố Cẩn Hi đưa lưng về phía cô để gọi thị vệ, hoàn toàn không phát hiện động tác của cô.
Rên lên một tiếng liền ngã xuống mặt đất.
Thất Thất hô to, “Có ai không! Bệ hạ ngủ thiếp rồi!” Âm thanh chói tai, rất có lực xuyên thấu. Thị vệ bên kia rất nhanh phát hiện ra chỗ này, vội vàng chạy tới.
Dưới sự giúp đỡ của thị vệ, rất nhanh an trí Cố Cẩn Hi ở tẩm cung của hắn. Thất Thất có chút thấp thỏm, một bước cũng không dám rời đi.
Đợi đến khi hoàng hôn, hắn mới từ từ tỉnh lại.
Cố Cẩn Hi chớp mắt, nhìn Thất Thất canh giữ một bên, trên mặt mang một loại vui mừng của hài đồng, “Nghê Thường muội muội, muội vẫn ở đây à!”
Thất Thất gật đầu, “Trước đấy đột nhiên ca ca ngủ thiếp đi, nghĩ rằng thế nào cũng phải nói với ca ca một tiếng rồi mới rời đi.”
Hắn tính ngồi dậy, đột nhiên phát hiện cổ đau vô cùng, “A, sao cổ lại đau như vậy?”
“Chẳng lẽ ca ca ngủ bị sái cổ rồi?” Thất Thất đến một cái chớp mắt cũng không có, nói láo hết sức chân thật.
“Có lẽ vậy.” Cố Cẩn Hi lắc đầu, xoa xoa cái cổ đau nhức.
“Nếu ca ca đã tỉnh rồi, vậy Nghê Thường cũng nên về. Lần tới rỗi rảnh sẽ trở lại thăm ca ca.” Thất Thất đứng lên, thi lễ một cái, “Nghê Thường cáo lui.”
Thấy hắn gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Ra cửa cung, một lần nữa cưỡi trên lưng lừa, Thất Thất ngẩng đầu, nhìn hồng hà đầy trời, lúc này mới thở ra một hơi dài, lau lau mồ hôi lạnh giờ mới xuất hiện. Lần này, quả thật làm ra việc quá mạo hiểm rồi.
Trên đường trở về, nhìn người ta một nhà quây quần ấm êm, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn. Ở nơi đây, chỉ có một mình cô, lẻ loi một người. Toàn bộ nơi này đều là giả tưởng của tác giả, cô chỉ có một người, ở trong nơi giả tưởng này, bị lừa gạt, bị cười nhạo. Chìm đắm trong cơn ác mộng vô cớ “có” được này, không cách nào thoát ra.
“Cẩn thận!!!” Đột nhiên tiếng ngựa hí xen lẫn tiếng người kinh hô, chợt đâm vào tai cô. Nhưng đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy một con ngựa điên kéo theo xe ngựa xông tới phía cô.
Lúc này chạy trốn đã không kịp, chẳng lẽ, cô sẽ trở lại thế giới của mình như thế này sao?
Đột nhiên bên hông sít sao, gió rót vào mắt cô, có chút lạnh lẽo, hai mắt cô nhắm chặt.
Đợi tới thời điểm cô mở mắt ra, cảnh trí xung quanh đã thay đổi. Xe ngựa đã được người ngăn lại, lừa con đáng thương của cô bị đụng thương chân, co quắp ngã trên mặt đất. Mà cô lại đứng ở một bên, nhìn kết quả thảm khốc này.
“Cô nương, trước tiên có thể buông tôi ra được không?” Một giọng nói trong trẻo truyền tới từ bên tai.
Thất Thất chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện tay ngăn ngang eo cô đã buông lỏng, mà cô vẫn ôm chặt lấy cổ của nàng ta. Nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng thả tay.
Ngẩng đầu, lập tức bị dung nhan thanh nhã đạm lệ* của hắn làm cho kinh sợ. Thế nào lại là một mỹ nhân! Tựa như đóa sen nở rộ trong tuyết, thánh khiết mà thanh nhã. Đôi mắt hoa đào, không chút nào lẳng lơ mị hoặc, thật giống như cất chứa tất cả trân châu trên thế gian, êm dịu mà không uể oải.
(Đạm lệ: vẻ đẹp lạnh nhạt.)
”Cô nương?” Hắn khẽ gọi, cố gắng kéo ý thức của cô về.
Thất Thất cố gắng chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngập nói, “Vừa xong đa tạ ân cứu mạng của công tử, không biết tôn tính đại danh của công tử là gì? Nghê Thường sẽ báo đáp ân đức của công tử thật tốt.”
Hắn cười cười, dường như có ngàn đóa hoa sen đang phiêu lãng trong không khí, người cảm thấy ấm áp, thuần khiết, “Cô nương không cần để ý, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nói báo đáp thì quá nghiêm trọng rồi. Về phần tên họ của tại hạ, tại hạ là Nhan Lạc.”
“Nhan… Lạc…” Thất Thất nhấn mạnh từng chữ, giống như cố gắng khắc sâu tên của hắn vào trong tim, “Tiểu nữ họ Cố, tên Nghê Thường. Nếu Nhan đại ca không ngại, gọi em là Nghê Thường thôi.”
Nhan Lạc sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ thân thiết như thế, bất quá chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, lập tức hắn bật cười sang sảng, “Được, Nghê Thường.”
Thất Thất nghe hắn gọi tên mình, hai má nhất thời phiếm hồng lần nữa.
Về phần cô trở về như nào, làm thế nào mang được lừa con về, cô quên sạch, cứ bồng bềnh trên mây, đầu ngập đầy nụ cười hệt như tuyết liên* kia của Nhan Lạc.
(Tuyết liên: sen trong tuyết.)
......
“Này! Rốt cuộc tiện nhân ngươi có nghe ta đang nói cái gì không hả!” Đệ Ngũ Chiêu hét to, đập lên mặt bàn.
Người nào đó đang cười khúc khích chu du trong cõi thần tiên ngồi bên cạnh chợt hoàn hồn, “A, tiểu Chiêu, sao em lại ở đây?”
Đệ Ngũ Chiêu giận, “Ta đến vài canh giờ rồi! Rốt cuộc ngươi gặp phải cái gì? Sao trở về lại thành ngốc thế này?”
“Hì hì…” Thất Thất nghịch tóc thằng bé, cười nịnh nói, “Tiểu Chiêu, mẹ tìm cha dượng cho con được không?”
Đệ Ngũ Chiêu đẩy cô ra, lửa giận tràn ngập hai mắt, “Nói! Ngươi lại quyến rũ ai? Ta đi giết hắn!”
(gà con bảo vệ mẹ!!!!!)