Nghe thấy lời này của Thất Thất, người đầu tiên phản ứng không phải là Nhan Lạc, mà là Vạn Giang Hồng.
“Đúng là kẻ có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc vô sỉ hèn hạ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói không có lương tâm, đồ mặt liệt!” Vạn Giang Hồng hờn dỗi, còn cố ý chớp chớp mắt.
Da gà toàn thân Thất Thất rụng rơi, run bắn, cạn lời nhìn bộ dạng làm mình làm mẩy của y.
“Chúng ta chỉ là đùa giỡn, có thể buông ta ra trước được không?” Vạn Giang Hồng quay đầu, nhìn Nhan Lạc lấy lòng.
Nhan Lạc hừ lạnh, gương mặt tuyết liên hoa biến đổi không còn sự dịu dàng tao nhã như trước, lúc này lại lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm sắc chuốt khỏi bao, “Hừ! Ngươi cho rằng ta không hiểu tính cách của ngươi sao? Mặt chỉ bị vài ba vết xước, một đại nam tử, bụng dạ lại hẹp hòi đến mức này, thật sự mất mặt!”
Vạn Giang Hồng ho mãnh liệt, gương mặt vì kìm nén đến đỏ bừng.
“Còn nữa, ngươi nhìn xem ngươi đang ăn mặc kiểu gì đây?” Nhan Lạc nhìn khắp người Vạn Giang Hồng, nhìn đến cái đầu cắm đầy trâm của y thì dừng lại, “Ngươi coi đầu ngươi là cái bia à, cắm nhiều như vậy, muốn biết cảm giác cắm vào bãi phân trâu như nào sao! Thật là không biết xấu hổ!”
(Mắng hay lắm!!! Vỗ tay!!!)
Thất Thất tràn đầy sùng bái nhìn Nhan Lạc nổi giận, quả nhiên, đến tức giận cũng đẹp điên đảo như vậy, không hổ là người cô nhắm trúng, khi dịu dàng, lúc bá đạo, có thể uy mãnh, thật sự là vẹn toàn. Cơn mê trai hun nóng đôi má, như thế nào mới tốt đây, tình yêu của cô dành cho người ấy đã không thể ngừng được rồi.
Vạn Giang Hồng cắn môi, cầu xin nhìn Nhan Lạc trước mặt, “Ta sai rồi, đừng nói nữa được không? Tiểu cô…” Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt híp lại của Nhan Lạc, dừng một chút, nói tiếp, “Đa!”
“Mấy người quen biết nhau?” Thất Thất kinh ngạc, chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy vấn đề được hỏi nghe thật ngu ngốc, liền đổi cách hỏi, “Nhan đại ca là tiểu cô đa của tiểu Hồng?”
(Chú bé = tiểu cô đa. 77 nghe thấy tiểu Hồng gọi tiểu cô rồi cách ra gọi tiếp là đa (cha) nên tưởng Nhan Lạc là tiểu cô đa (chú bé).)
Nhan Lạc vô cùng dịu dàng tươi cười, “Tiểu chất đã gây phiền toái của Nghê Thường. Ta sẽ trừng trị thằng nhãi nên thân.”
Thất Thất sững sờ, nhìn Nhan Lạc một chút, rồi nhìn Vạn Giang Hồng một chút, mắt hoa đào giống nhau, dung mạo khuynh thành giống nhau, chẳng qua, phong thái của hai người sao lại chênh lệch nhiều đến thế. Giống như, một là chén trà xanh, một là đống cặn bã, còn bốc lên mùi khai thối kinh khủng.
“Tiểu cô đa, ta đã biết sai rồi, có thể buông lỏng được không?” Vạn Giang Hồng than khóc, khuôn mặt tuấn tú vô cùng uất ức. Thất Thất hết sức tò mò nhìn Vạn Giang Hồng khác lạ, y như thế, cuối cùng không còn rắm thối nữa. Cảm giác của cô chính là thần kỳ, giống như bỗng nhiên một con Husky biến thành chó lông vàng ấy!
Nhan Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng buông y ra, bất quá trên mặt vẫn rét lạnh như cũ, “Mau xin lỗi Nghê Thường!”
“Hả?” Thất Thất vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Không cần không cần!” Để y nhận lỗi?! E rằng về sau cô sẽ bị đuổi giết mất.
“Nghê Thường không cần phải khách khí.” Vẻ mặt Nhan Lạc tràn đầy dịu dàng nhìn Thất Thất, trên tay lại bóp chặt má Vạn Giang Hồng, “Nếu Nghê Thường cảm thấy nó xin lỗi mà chưa nguôi giận, có thể tùy ý đánh nó, gãy tay gẫy chân cũng không sao cả, chỉ cần chừa cho thằng nhãi hơi thở là được.”
Thất Thất nổi vạch đen, hai người này là thân thích sao?
“Tiểu! Cô! Đa!” Vạn Giang Hồng cắn môi, cực kỳ uất ức, “Sao người có thể vì người ngoài mà giết hại cháu ruột của mình hả?”
“Nghê Thường sao tính là người ngoài?” Nhan Lạc xoay đầu lại, hung hăng trừng y, “Nàng ấy là muội tử của cô đa ngươi.”
Vạn Giang Hồng cúi gằm, như đưa đám, chuyện đáng sợ nhất trên đời chính là có một thân thích cực phẩm.
“Ha ha, không nghiêm trọng như vậy đâu, xin lỗi qua loa là được rồi.” Thất Thất giảng hòa, cô tình nguyện nghe một câu nói dối, cả người nổi da gà, cũng không tình nguyện nhìn thấy máu tươi cùng chân tay gãy cụt.
“Tiểu Hồng?!” Giọng điệu Nhan Lạc từ trầm thấp dần cất cao, khiến Thất Thất lưu ý hơn, hóa ra nhũ danh của Vạn Giang Hồng thật sự là tiểu Hồng! Không khỏi cảm thấy có chút thú vị.
Vạn Giang Hồng rụt cổ lại, vô cùng không tình nguyện khom lưng nhận lỗi, “Thành thật xin lỗi.”
Thất Thất khoát tay, “Không có việc gì không có việc gì.” Nhưng trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ mong y đừng quá thù dai, nếu không về sau thật sự có chuyện.
Nhìn hai người giảng hòa, Nhan Lạc rất hài lòng, cười yếu ớt, nhìn Thất Thất nói, “Nghê Thường, theo ta được biết, em đã là vợ người ta rồi.”
Thất Thất gật đầu.
“Theo quy định của Đại Mạch vương triều, phụ nữ đã kết hôn không thể thành thân nhiều lần.” Nhan Lạc cười, có chút bất đắc dĩ, “Tuy rằng thân phận của em không bình thường, nhưng nếu như làm trái quy định của tổ tông để tìm kiếm nhân duyên, sẽ không nhận được chúc phúc của tổ tiên.”
“Còn nữa…” Mỗi câu Nhan Lạc cất lên, sắc mặt của Thất Thất lại trắng thêm một chút, hắn còn hết sức trìu mến nhìn thẳng vào mắt cô, Nhan Lạc tiếp tục nói, “Trong nhà, đã có thê tử thương yêu, ta phải có trách nhiệm với cô ấy, tuyệt đối sẽ không cưới người khác.”
Tủi hờn trong đôi mắt của Thất Thất bao lấy nước mắt, tình đầu này, còn chưa bắt đầu đã héo khô rồi sao?
Tỉ mỉ nhớ tới kịch tình trong tiểu thuyết. Vạn Giang Hồng thật sự có một tiểu cô mụ, nghe nói dung mạo rất xinh đẹp. Hơn nữa người theo đuổi rất nhiều, chỉ là người này có sở thích đặc biệt. Về phần sở thích đặc biệt gì, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không một câu nhắc qua, nghĩ rằng tác giả nhất thời vui sướng mới nói ra một câu như vậy. Sau đó, theo kịch tình phát triển, quên mất có một người như vậy. Bất quá, trong sách viết qua, vị tiểu cô mụ này của y, sau khi lên chức hoàng hậu, có rất nhiều ‘phu nhân’!
Thất Thất nhìn mối tình đầu thanh thuần thánh khiết trước mắt này, không khỏi có chút khổ sở, chẳng lẽ tình đầu của cô chỉ là tiểu diện thủ* của những nữ nhân khác? Rồi chỉ có thể nhìn người ấy bơ vơ trong hậu cung đấu qua đá lại với đám nam nhân nhiều năm sau đó? Sao cô có thể dễ dàng cho phép tình huống đó xảy ra?
(Tiểu diện thủ: ờ ừm, trai bao đó.)
“Nhan đại ca, mặc kệ anh tin hay không, em biết cuộc sống mai sau của anh.” Thất Thất có chút thương cảm cầm lấy tay hắn, hai mắt sáng trong lấp lánh, vô cùng kiên định, “Vô luận anh nói ra sao, cũng không ngăn lại trái tim trót yêu người này được, xin anh nhớ kỹ, nếu cuộc sống về sau không như ý, đừng quên tìm tới em.”
Vạn Giang Hồng đứng ở bên, xem thường đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Hứ, lại là năng lực biết trước tương lai gì đó của ngươi hả? Đừng có ngốc, lại còn trái tim yêu người, buồn nôn quá đi!”
Vừa nói xong, bắt gặp ánh mắt hung ác của Nhan Lạc, rùng mình, quay đầu không dám mở miệng.
“Nghê Thường, tiểu chất thiếu quản giáo, nếu đắc tội muội tử, em cứ việc dạy dỗ, có ta ở đây, nó sẽ không dám đánh trả.” Nhan Lạc chỉ cần quay đầu nhìn Thất Thất, trên mặt liền ôn nhu đến độ bấm ra nước, “Về lời Nghê Thường mới nói, ta sẽ nhớ kỹ.”
Thất Thất quay đầu, nhìn thân thể Vạn Giang Hồng hơi run, cười đến ý vị sâu xa, “Thế ư? Vậy thì tốt quá.”
......
Nhưng vào lúc này, cửa gỗ chợt bật mở một lần nữa. Gương mặt kiêu ngạo của Đệ Ngũ Chiêu xuất hiện trước mặt mọi người. Cặp mắt chứa ý cười, trông thấy Thất Thất đang nắm chặt tay Nhan Lạc thì từng chút một trở nên nguội lạnh.
“Tiện nhân! Ta chỉ vừa ra ngoài một lát, ngươi đã bắt đầu quyến rũ rồi?!” Đệ Ngũ Chiêu rống giận, mắt chuyển tới hồng y bên cạnh, lại bất mãn tăng thêm một câu, “Còn là hai nữa?!”
“Tiểu Chiêu?” Mặt Thất Thất đầy vạch đen nhìn về thằng bé, một ngón tay chỉ vào tên diêm dúa nào đó đang cười xấu xa, “Làm sao em lại cho rằng tên diêm dúa này là gian phu của chị chứ? Chị không phải người không có tiêu chuẩn nhé!”
Đệ Ngũ Chiêu hoàn toàn không để ý tới cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Lạc, tràn đầy hung quang, nhìn chủy thủ trên đất, hết sức khinh bỉ đá một cái vào dưới gầm giường. Hai tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi xông về phía Nhan Lạc, “Ta giết chết ngươi!”
Nhan Lạc híp mắt, vô cùng dễ dàng tránh thoát công kích của thằng bé. Nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng, “Mặc dù không hiểu tại sao nhóc làm vậy với ta, nhưng nếu muốn luận bàn võ nghệ, Nhan Lạc tiếp tới cùng.”
Một là nam tử tuấn tú mười mấy tuổi, một là thằng nhóc chỉ mới tám tuổi, kết quả thế nào trong chớp mắt có thể thấy rõ.
Một tay Nhan Lạc bắt được hai tay Đệ Ngũ Chiêu, khiến cho nắm đấm của hắn không động đậy được, “Vẫn chưa nhận thua sao?”
Trên trán Đệ Ngũ Chiêu túa ra mồ hôi lạnh, thầm oán giận những lúc chểnh mảng việc luyện võ. Nhưng nếu nó cứ như vậy mà thảm bại, lòng nó không cam, đặc biệt… Đệ Ngũ Chiêu liếc nhìn Thất Thất, khẽ cắn răng, mặc kệ là chiêu thức gì, chân phải nâng lên đá về phía người hắn, nhưng như thể Nhan Lạc đã ngờ tới thằng bé sẽ làm như thế từ trước. Một cái tay khác, bắt lấy cổ chân của thằng bé.
“Còn nhỏ tuổi, lại học người ta đánh lén, thủ đoạn hạ cấp dường này, thật sự khiến người ta khinh thường.” Nhan Lạc nhíu mày, nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn hận của Đệ Ngũ Chiêu, ánh mắt của hắn nhất thời lạnh lẽo, tay hắn lỏng ra, một tay nhấc cổ chân của thằng bé xách ngược lên, “Mặc kệ nhóc học từ ai, ta tạm thay sư phụ nhóc giáo huấn!”
“Nhan đại ca!” Thất Thất nhìn Đệ Ngũ Chiêu giãy giụa tay chân trên không, không khỏi có chút đau lòng, “Tiểu Chiêu còn nhỏ, xin tha cho thằng bé lần này, để nó xuống đi.”
Nhan Lạc ngoảnh đầu lại, lập tức mất đi vẻ lạnh lùng, dịu dàng như gió xuân tháng ba, nho nhã thanh tú, “Nghê Thường không cần phải lo lắng, tự ta có chừng mực, chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, sẽ không đả thương nó đâu.”
Đệ Ngũ Chiêu cũng bực bội, đôi mắt to nhìn chằm chằm, ngưng giãy giụa, quay đầu, uất hận nhìn Thất Thất, “Tiện nhân! Ai cần ngươi cầu xin! Đây là quyết đấu giữa bọn ta, ngươi đừng xen miệng vào!”
“Nói hay lắm.” Nhan Lạc cười một tiếng, một tay kéo cánh tay của thằng bé, xoay nó trở lại. Buông lỏng tay, nhìn đứa bé cảnh giác lui về sau vài bước.
Nhan Lạc xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thất Thất, dịu dàng nói, “Nghê Thường, ta và tiểu Hồng có việc phải xử lý, xin cáo từ trước.”
Vạn Giang Hồng thích thú xem kịch hay, lại thấy hắn bỏ qua cho Đệ Ngũ Chiêu, bất mãn rầm rì, “Sao lúc trước đánh ta không nhẹ nhàng như vậy? Quả nhiên cùi chỏ hướng bên ngoài*. Vô tình, máu lạnh.”
(Cùi chỏ hướng bên ngoài: ý là không giúp người mình mà lại giúp người ngoài.)
“Tiểu Hồng đang nói gì đó?” Nhan Lạc chớp mắt đã di chuyển đến cạnh y, cười lạnh, “Không chăm chỉ học võ, chỉ biết gây rắc rối xung quanh.”
Vạn Giang Hồng đổ mồ hôi lạnh, cười nịnh, “Tiểu cô đa, ta không nói cái gì cả, chẳng qua ta không biết chúng ta có việc gì giờ này?”
“Không có việc gì sao?” Nhan Lạc cười đến ôn nhu, một phát tóm được cổ tay của y, ‘rắc rắc’, cổ tay gãy đoạn, hắn dửng dưng nhẹ buông một câu, “Hiện tại thì có chuyện rồi.”
Thất Thất đổ mồ hôi, Đệ Ngũ Chiêu phát run, Vạn Giang Hồng nâng cái tay mềm oặt xuống, đôi mắt hoa đào đau đến ngập lệ, ai oán nhìn chằm chặp vào gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Lạc.
“Đi thôi, đi chữa cổ tay của ngươi nào, nếu thành tật sẽ không hay.” Nhan Lạc kéo Vạn Giang Hồng ra ngoài. Lúc gần đi, liếc nhìn Thất Thất, gật đầu, tỏ ý cáo từ.
......
Trên đường trở về, Đệ Ngũ Chiêu vẫn thất thểu đi sau Thất Thất, giữ khoảng cách ba bước.
Ánh nắng chiều giống như nụ cười của mẫu thân, mềm mại rơi xuống, kéo dài thật dài cái bóng của dãy nhà hai bên, Đệ Ngũ Chiêu đạp từng bước lên cái bóng của Thất Thất, đột nhiên, thằng bé gọi cô.
Thất Thất không hiểu, ngoảnh lại, đưa lưng về phía nắng chiều, không thấy rõ mặt cô, chỉ mờ mờ nhìn thấy đôi mắt sáng trong mà có hồn của cô. Chẳng hiểu vì sao, hai má Đệ Ngũ Chiêu chợt đỏ, kỳ cục cúi thấp đầu.
”Tiểu Chiêu?”
“Một ngày nào đó…” Tuy rằng giọng nói của thằng bé con non nớt, nhưng Thất Thất cảm nhận được nó đang nghiêm túc.
“Ta sẽ đánh bại hắn ta!” Đệ Ngũ Chiêu ngẩng mặt lên, hai mắt kiên định nhìn Thất Thất, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như một lời thề, lặp lại câu nói một lần nữa, “Ta nhất định sẽ đánh bại hắn!!!”
Thất Thất nhìn ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt non mềm của thằng bé, một đôi mắt to đen láy lấp lánh thứ ánh sáng của niềm tin, ngôn từ giống như chạy trốn đâu mất, chôn chân tại chỗ, nhìn thằng bé từng bước một đi qua, nhét cái bình nhỏ vào trong tay cô.
”Cho ngươi, xoa cổ tay.”
Xấu hổ như thế, nhẹ như tiếng muỗi vo ve, Thất Thất suýt nữa cho rằng đó là ảo giác của mình. Nhìn bình nhỏ trong tay, chẳng lẽ là để cô xoa vết thương trên cổ tay? Chẳng lẽ trước đó nó ra ngoài là vì chuyện này?
Đệ Ngũ Chiêu không đợi cô trả lời, vụt chạy lên trước. Ở ngoài 50 mét, đột nhiên nó quay người, hét lớn, “Tiện nhân! Chẳng lẽ ngươi cảm động! Ha ha! Thật là ngu ngốc!”
Thất Thất cắn răng, đứa bé này, thật không có giáo dục, nói chuyện tử tế khó khăn vậy sao? Bất quá, thật sự đáng yêu quá đi!
“Còn có!” Đệ Ngũ Chiêu chợt dừng lại, “Không cho phép đi quyến rũ những người khác! Cho dù quyến rũ, cũng không được thích! Nhất định, nhất định, nhất định phải chờ ta!”
Chờ ta, lớn lên......
Nhìn Đệ Ngũ Chiêu nói xong liền chạy mất, hoàn toàn không chờ cô. Bỗng nhiên Thất Thất cảm thấy đầu có chút không thông, đứa nhỏ này ăn nhầm cái gì à? Chẳng lẽ bị Nhan Lạc xách ngược khiến đầu óc bị tổn thương? Không hiểu…
Quyển thứ hai: Những ngày tác giả quân và nữ phụ có chút xung đột.
“Đúng là kẻ có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc vô sỉ hèn hạ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói không có lương tâm, đồ mặt liệt!” Vạn Giang Hồng hờn dỗi, còn cố ý chớp chớp mắt.
Da gà toàn thân Thất Thất rụng rơi, run bắn, cạn lời nhìn bộ dạng làm mình làm mẩy của y.
“Chúng ta chỉ là đùa giỡn, có thể buông ta ra trước được không?” Vạn Giang Hồng quay đầu, nhìn Nhan Lạc lấy lòng.
Nhan Lạc hừ lạnh, gương mặt tuyết liên hoa biến đổi không còn sự dịu dàng tao nhã như trước, lúc này lại lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm sắc chuốt khỏi bao, “Hừ! Ngươi cho rằng ta không hiểu tính cách của ngươi sao? Mặt chỉ bị vài ba vết xước, một đại nam tử, bụng dạ lại hẹp hòi đến mức này, thật sự mất mặt!”
Vạn Giang Hồng ho mãnh liệt, gương mặt vì kìm nén đến đỏ bừng.
“Còn nữa, ngươi nhìn xem ngươi đang ăn mặc kiểu gì đây?” Nhan Lạc nhìn khắp người Vạn Giang Hồng, nhìn đến cái đầu cắm đầy trâm của y thì dừng lại, “Ngươi coi đầu ngươi là cái bia à, cắm nhiều như vậy, muốn biết cảm giác cắm vào bãi phân trâu như nào sao! Thật là không biết xấu hổ!”
(Mắng hay lắm!!! Vỗ tay!!!)
Thất Thất tràn đầy sùng bái nhìn Nhan Lạc nổi giận, quả nhiên, đến tức giận cũng đẹp điên đảo như vậy, không hổ là người cô nhắm trúng, khi dịu dàng, lúc bá đạo, có thể uy mãnh, thật sự là vẹn toàn. Cơn mê trai hun nóng đôi má, như thế nào mới tốt đây, tình yêu của cô dành cho người ấy đã không thể ngừng được rồi.
Vạn Giang Hồng cắn môi, cầu xin nhìn Nhan Lạc trước mặt, “Ta sai rồi, đừng nói nữa được không? Tiểu cô…” Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt híp lại của Nhan Lạc, dừng một chút, nói tiếp, “Đa!”
“Mấy người quen biết nhau?” Thất Thất kinh ngạc, chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy vấn đề được hỏi nghe thật ngu ngốc, liền đổi cách hỏi, “Nhan đại ca là tiểu cô đa của tiểu Hồng?”
(Chú bé = tiểu cô đa. 77 nghe thấy tiểu Hồng gọi tiểu cô rồi cách ra gọi tiếp là đa (cha) nên tưởng Nhan Lạc là tiểu cô đa (chú bé).)
Nhan Lạc vô cùng dịu dàng tươi cười, “Tiểu chất đã gây phiền toái của Nghê Thường. Ta sẽ trừng trị thằng nhãi nên thân.”
Thất Thất sững sờ, nhìn Nhan Lạc một chút, rồi nhìn Vạn Giang Hồng một chút, mắt hoa đào giống nhau, dung mạo khuynh thành giống nhau, chẳng qua, phong thái của hai người sao lại chênh lệch nhiều đến thế. Giống như, một là chén trà xanh, một là đống cặn bã, còn bốc lên mùi khai thối kinh khủng.
“Tiểu cô đa, ta đã biết sai rồi, có thể buông lỏng được không?” Vạn Giang Hồng than khóc, khuôn mặt tuấn tú vô cùng uất ức. Thất Thất hết sức tò mò nhìn Vạn Giang Hồng khác lạ, y như thế, cuối cùng không còn rắm thối nữa. Cảm giác của cô chính là thần kỳ, giống như bỗng nhiên một con Husky biến thành chó lông vàng ấy!
Nhan Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng buông y ra, bất quá trên mặt vẫn rét lạnh như cũ, “Mau xin lỗi Nghê Thường!”
“Hả?” Thất Thất vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Không cần không cần!” Để y nhận lỗi?! E rằng về sau cô sẽ bị đuổi giết mất.
“Nghê Thường không cần phải khách khí.” Vẻ mặt Nhan Lạc tràn đầy dịu dàng nhìn Thất Thất, trên tay lại bóp chặt má Vạn Giang Hồng, “Nếu Nghê Thường cảm thấy nó xin lỗi mà chưa nguôi giận, có thể tùy ý đánh nó, gãy tay gẫy chân cũng không sao cả, chỉ cần chừa cho thằng nhãi hơi thở là được.”
Thất Thất nổi vạch đen, hai người này là thân thích sao?
“Tiểu! Cô! Đa!” Vạn Giang Hồng cắn môi, cực kỳ uất ức, “Sao người có thể vì người ngoài mà giết hại cháu ruột của mình hả?”
“Nghê Thường sao tính là người ngoài?” Nhan Lạc xoay đầu lại, hung hăng trừng y, “Nàng ấy là muội tử của cô đa ngươi.”
Vạn Giang Hồng cúi gằm, như đưa đám, chuyện đáng sợ nhất trên đời chính là có một thân thích cực phẩm.
“Ha ha, không nghiêm trọng như vậy đâu, xin lỗi qua loa là được rồi.” Thất Thất giảng hòa, cô tình nguyện nghe một câu nói dối, cả người nổi da gà, cũng không tình nguyện nhìn thấy máu tươi cùng chân tay gãy cụt.
“Tiểu Hồng?!” Giọng điệu Nhan Lạc từ trầm thấp dần cất cao, khiến Thất Thất lưu ý hơn, hóa ra nhũ danh của Vạn Giang Hồng thật sự là tiểu Hồng! Không khỏi cảm thấy có chút thú vị.
Vạn Giang Hồng rụt cổ lại, vô cùng không tình nguyện khom lưng nhận lỗi, “Thành thật xin lỗi.”
Thất Thất khoát tay, “Không có việc gì không có việc gì.” Nhưng trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ mong y đừng quá thù dai, nếu không về sau thật sự có chuyện.
Nhìn hai người giảng hòa, Nhan Lạc rất hài lòng, cười yếu ớt, nhìn Thất Thất nói, “Nghê Thường, theo ta được biết, em đã là vợ người ta rồi.”
Thất Thất gật đầu.
“Theo quy định của Đại Mạch vương triều, phụ nữ đã kết hôn không thể thành thân nhiều lần.” Nhan Lạc cười, có chút bất đắc dĩ, “Tuy rằng thân phận của em không bình thường, nhưng nếu như làm trái quy định của tổ tông để tìm kiếm nhân duyên, sẽ không nhận được chúc phúc của tổ tiên.”
“Còn nữa…” Mỗi câu Nhan Lạc cất lên, sắc mặt của Thất Thất lại trắng thêm một chút, hắn còn hết sức trìu mến nhìn thẳng vào mắt cô, Nhan Lạc tiếp tục nói, “Trong nhà, đã có thê tử thương yêu, ta phải có trách nhiệm với cô ấy, tuyệt đối sẽ không cưới người khác.”
Tủi hờn trong đôi mắt của Thất Thất bao lấy nước mắt, tình đầu này, còn chưa bắt đầu đã héo khô rồi sao?
Tỉ mỉ nhớ tới kịch tình trong tiểu thuyết. Vạn Giang Hồng thật sự có một tiểu cô mụ, nghe nói dung mạo rất xinh đẹp. Hơn nữa người theo đuổi rất nhiều, chỉ là người này có sở thích đặc biệt. Về phần sở thích đặc biệt gì, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không một câu nhắc qua, nghĩ rằng tác giả nhất thời vui sướng mới nói ra một câu như vậy. Sau đó, theo kịch tình phát triển, quên mất có một người như vậy. Bất quá, trong sách viết qua, vị tiểu cô mụ này của y, sau khi lên chức hoàng hậu, có rất nhiều ‘phu nhân’!
Thất Thất nhìn mối tình đầu thanh thuần thánh khiết trước mắt này, không khỏi có chút khổ sở, chẳng lẽ tình đầu của cô chỉ là tiểu diện thủ* của những nữ nhân khác? Rồi chỉ có thể nhìn người ấy bơ vơ trong hậu cung đấu qua đá lại với đám nam nhân nhiều năm sau đó? Sao cô có thể dễ dàng cho phép tình huống đó xảy ra?
(Tiểu diện thủ: ờ ừm, trai bao đó.)
“Nhan đại ca, mặc kệ anh tin hay không, em biết cuộc sống mai sau của anh.” Thất Thất có chút thương cảm cầm lấy tay hắn, hai mắt sáng trong lấp lánh, vô cùng kiên định, “Vô luận anh nói ra sao, cũng không ngăn lại trái tim trót yêu người này được, xin anh nhớ kỹ, nếu cuộc sống về sau không như ý, đừng quên tìm tới em.”
Vạn Giang Hồng đứng ở bên, xem thường đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Hứ, lại là năng lực biết trước tương lai gì đó của ngươi hả? Đừng có ngốc, lại còn trái tim yêu người, buồn nôn quá đi!”
Vừa nói xong, bắt gặp ánh mắt hung ác của Nhan Lạc, rùng mình, quay đầu không dám mở miệng.
“Nghê Thường, tiểu chất thiếu quản giáo, nếu đắc tội muội tử, em cứ việc dạy dỗ, có ta ở đây, nó sẽ không dám đánh trả.” Nhan Lạc chỉ cần quay đầu nhìn Thất Thất, trên mặt liền ôn nhu đến độ bấm ra nước, “Về lời Nghê Thường mới nói, ta sẽ nhớ kỹ.”
Thất Thất quay đầu, nhìn thân thể Vạn Giang Hồng hơi run, cười đến ý vị sâu xa, “Thế ư? Vậy thì tốt quá.”
......
Nhưng vào lúc này, cửa gỗ chợt bật mở một lần nữa. Gương mặt kiêu ngạo của Đệ Ngũ Chiêu xuất hiện trước mặt mọi người. Cặp mắt chứa ý cười, trông thấy Thất Thất đang nắm chặt tay Nhan Lạc thì từng chút một trở nên nguội lạnh.
“Tiện nhân! Ta chỉ vừa ra ngoài một lát, ngươi đã bắt đầu quyến rũ rồi?!” Đệ Ngũ Chiêu rống giận, mắt chuyển tới hồng y bên cạnh, lại bất mãn tăng thêm một câu, “Còn là hai nữa?!”
“Tiểu Chiêu?” Mặt Thất Thất đầy vạch đen nhìn về thằng bé, một ngón tay chỉ vào tên diêm dúa nào đó đang cười xấu xa, “Làm sao em lại cho rằng tên diêm dúa này là gian phu của chị chứ? Chị không phải người không có tiêu chuẩn nhé!”
Đệ Ngũ Chiêu hoàn toàn không để ý tới cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Lạc, tràn đầy hung quang, nhìn chủy thủ trên đất, hết sức khinh bỉ đá một cái vào dưới gầm giường. Hai tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi xông về phía Nhan Lạc, “Ta giết chết ngươi!”
Nhan Lạc híp mắt, vô cùng dễ dàng tránh thoát công kích của thằng bé. Nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng, “Mặc dù không hiểu tại sao nhóc làm vậy với ta, nhưng nếu muốn luận bàn võ nghệ, Nhan Lạc tiếp tới cùng.”
Một là nam tử tuấn tú mười mấy tuổi, một là thằng nhóc chỉ mới tám tuổi, kết quả thế nào trong chớp mắt có thể thấy rõ.
Một tay Nhan Lạc bắt được hai tay Đệ Ngũ Chiêu, khiến cho nắm đấm của hắn không động đậy được, “Vẫn chưa nhận thua sao?”
Trên trán Đệ Ngũ Chiêu túa ra mồ hôi lạnh, thầm oán giận những lúc chểnh mảng việc luyện võ. Nhưng nếu nó cứ như vậy mà thảm bại, lòng nó không cam, đặc biệt… Đệ Ngũ Chiêu liếc nhìn Thất Thất, khẽ cắn răng, mặc kệ là chiêu thức gì, chân phải nâng lên đá về phía người hắn, nhưng như thể Nhan Lạc đã ngờ tới thằng bé sẽ làm như thế từ trước. Một cái tay khác, bắt lấy cổ chân của thằng bé.
“Còn nhỏ tuổi, lại học người ta đánh lén, thủ đoạn hạ cấp dường này, thật sự khiến người ta khinh thường.” Nhan Lạc nhíu mày, nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn hận của Đệ Ngũ Chiêu, ánh mắt của hắn nhất thời lạnh lẽo, tay hắn lỏng ra, một tay nhấc cổ chân của thằng bé xách ngược lên, “Mặc kệ nhóc học từ ai, ta tạm thay sư phụ nhóc giáo huấn!”
“Nhan đại ca!” Thất Thất nhìn Đệ Ngũ Chiêu giãy giụa tay chân trên không, không khỏi có chút đau lòng, “Tiểu Chiêu còn nhỏ, xin tha cho thằng bé lần này, để nó xuống đi.”
Nhan Lạc ngoảnh đầu lại, lập tức mất đi vẻ lạnh lùng, dịu dàng như gió xuân tháng ba, nho nhã thanh tú, “Nghê Thường không cần phải lo lắng, tự ta có chừng mực, chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, sẽ không đả thương nó đâu.”
Đệ Ngũ Chiêu cũng bực bội, đôi mắt to nhìn chằm chằm, ngưng giãy giụa, quay đầu, uất hận nhìn Thất Thất, “Tiện nhân! Ai cần ngươi cầu xin! Đây là quyết đấu giữa bọn ta, ngươi đừng xen miệng vào!”
“Nói hay lắm.” Nhan Lạc cười một tiếng, một tay kéo cánh tay của thằng bé, xoay nó trở lại. Buông lỏng tay, nhìn đứa bé cảnh giác lui về sau vài bước.
Nhan Lạc xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thất Thất, dịu dàng nói, “Nghê Thường, ta và tiểu Hồng có việc phải xử lý, xin cáo từ trước.”
Vạn Giang Hồng thích thú xem kịch hay, lại thấy hắn bỏ qua cho Đệ Ngũ Chiêu, bất mãn rầm rì, “Sao lúc trước đánh ta không nhẹ nhàng như vậy? Quả nhiên cùi chỏ hướng bên ngoài*. Vô tình, máu lạnh.”
(Cùi chỏ hướng bên ngoài: ý là không giúp người mình mà lại giúp người ngoài.)
“Tiểu Hồng đang nói gì đó?” Nhan Lạc chớp mắt đã di chuyển đến cạnh y, cười lạnh, “Không chăm chỉ học võ, chỉ biết gây rắc rối xung quanh.”
Vạn Giang Hồng đổ mồ hôi lạnh, cười nịnh, “Tiểu cô đa, ta không nói cái gì cả, chẳng qua ta không biết chúng ta có việc gì giờ này?”
“Không có việc gì sao?” Nhan Lạc cười đến ôn nhu, một phát tóm được cổ tay của y, ‘rắc rắc’, cổ tay gãy đoạn, hắn dửng dưng nhẹ buông một câu, “Hiện tại thì có chuyện rồi.”
Thất Thất đổ mồ hôi, Đệ Ngũ Chiêu phát run, Vạn Giang Hồng nâng cái tay mềm oặt xuống, đôi mắt hoa đào đau đến ngập lệ, ai oán nhìn chằm chặp vào gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Lạc.
“Đi thôi, đi chữa cổ tay của ngươi nào, nếu thành tật sẽ không hay.” Nhan Lạc kéo Vạn Giang Hồng ra ngoài. Lúc gần đi, liếc nhìn Thất Thất, gật đầu, tỏ ý cáo từ.
......
Trên đường trở về, Đệ Ngũ Chiêu vẫn thất thểu đi sau Thất Thất, giữ khoảng cách ba bước.
Ánh nắng chiều giống như nụ cười của mẫu thân, mềm mại rơi xuống, kéo dài thật dài cái bóng của dãy nhà hai bên, Đệ Ngũ Chiêu đạp từng bước lên cái bóng của Thất Thất, đột nhiên, thằng bé gọi cô.
Thất Thất không hiểu, ngoảnh lại, đưa lưng về phía nắng chiều, không thấy rõ mặt cô, chỉ mờ mờ nhìn thấy đôi mắt sáng trong mà có hồn của cô. Chẳng hiểu vì sao, hai má Đệ Ngũ Chiêu chợt đỏ, kỳ cục cúi thấp đầu.
”Tiểu Chiêu?”
“Một ngày nào đó…” Tuy rằng giọng nói của thằng bé con non nớt, nhưng Thất Thất cảm nhận được nó đang nghiêm túc.
“Ta sẽ đánh bại hắn ta!” Đệ Ngũ Chiêu ngẩng mặt lên, hai mắt kiên định nhìn Thất Thất, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như một lời thề, lặp lại câu nói một lần nữa, “Ta nhất định sẽ đánh bại hắn!!!”
Thất Thất nhìn ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt non mềm của thằng bé, một đôi mắt to đen láy lấp lánh thứ ánh sáng của niềm tin, ngôn từ giống như chạy trốn đâu mất, chôn chân tại chỗ, nhìn thằng bé từng bước một đi qua, nhét cái bình nhỏ vào trong tay cô.
”Cho ngươi, xoa cổ tay.”
Xấu hổ như thế, nhẹ như tiếng muỗi vo ve, Thất Thất suýt nữa cho rằng đó là ảo giác của mình. Nhìn bình nhỏ trong tay, chẳng lẽ là để cô xoa vết thương trên cổ tay? Chẳng lẽ trước đó nó ra ngoài là vì chuyện này?
Đệ Ngũ Chiêu không đợi cô trả lời, vụt chạy lên trước. Ở ngoài 50 mét, đột nhiên nó quay người, hét lớn, “Tiện nhân! Chẳng lẽ ngươi cảm động! Ha ha! Thật là ngu ngốc!”
Thất Thất cắn răng, đứa bé này, thật không có giáo dục, nói chuyện tử tế khó khăn vậy sao? Bất quá, thật sự đáng yêu quá đi!
“Còn có!” Đệ Ngũ Chiêu chợt dừng lại, “Không cho phép đi quyến rũ những người khác! Cho dù quyến rũ, cũng không được thích! Nhất định, nhất định, nhất định phải chờ ta!”
Chờ ta, lớn lên......
Nhìn Đệ Ngũ Chiêu nói xong liền chạy mất, hoàn toàn không chờ cô. Bỗng nhiên Thất Thất cảm thấy đầu có chút không thông, đứa nhỏ này ăn nhầm cái gì à? Chẳng lẽ bị Nhan Lạc xách ngược khiến đầu óc bị tổn thương? Không hiểu…
Quyển thứ hai: Những ngày tác giả quân và nữ phụ có chút xung đột.