Nghê Thường, tha thứ cho anh đã rời đi không lời từ biệt. Chỉ là, anh có thể vì em mà vứt bỏ thiên hạ, nhưng không thể vì tham sống sợ chết mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Anh là một quân vương trước, rồi mới là Cố Cẩn Hi. Hôm nay giặc ngoại xâm phạm, anh không thể khoanh tay đứng nhìn. Hiện giờ xông tới chiến trường, chống lại giặc ngọai, đã không còn suy nghĩ sống tạm bợ qua ngày. Đại Mạch mất, anh không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người nữa. Chỉ mong thân thể tàn tạ này của anh có thể làm chút việc sau cuối vì con dân của anh. Nghê Thường, chớ đừng tìm anh. Dẫn theo Vạn Giang công tử và Đệ Ngũ tiểu công tử tìm một nơi yên bình, tiếp tục sống mạnh khỏe. Giấc mơ đào nguyên của em, đành chờ kiếp sau.
Lạc khoản: Cố Cẩn Hi.
Gấp thư lại, Thất Thất tức giận vò thư thành một cục. Vươn tay ném ra ngoài cửa sổ.
Tôn nghiêm chó má gì chứ, đồ cổ hủ. Rốt cuộc anh ta có từng nghĩ đến cảm nhận của cô không? Nói đừng đi tìm anh? Nằm mơ! Lúc này cô có phải trói cũng trói anh ấy về!
Còn nhớ rõ kết thúc ban đầu trong tiểu thuyết, lúc hoàng cung bị đánh chiếm, Cố Cẩn Hi liền nhảy từ trên cổng thành xuống, tiêu vong cùng Đại Mạch.
Nhưng mà, hiện giờ chuyện xảy ra đã khác xa rất nhiều so với kịch tình tiểu thuyết. Việc anh ta làm lúc này, rõ ràng không đúng với kịch tình! Dựa theo cốt truyện thông thường trong tiểu thuyết, không phải bọn họ phải cùng nhau quy ẩn sao? Đột nhiên nhảy ra một sự việc trái ngược, chẳng lẽ là chuyện tốt do mụ tác giả bày ra?
Sau khi quyển tiểu thuyết kia bị ngâm nước sông, chữ viết đã bị biết mất hết, cho dù phơi khô cũng không trao đổi được cùng tác giả nữa.
Thất Thất vỗ mạnh một chưởng lên bàn, âm thầm cắn răng, “Đáng ghét! Cho dù tác giả có viết thế nào đi chăng nữa, mình vẫn muốn Cố Cẩn Hi đi ngược lại kịch tình! Hừ!”
Cửa vang lên ba tiếng, Thất Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Vạn Giang Hồng tay bưng thức ăn, đứng ở miệng cửa, lo lắng nhìn cô, “Nghê Thường, ăn một chút gì đi.” Dứt lời, thận trọng đi tới.
Thất Thất nhìn đống thức ăn được đặt ngay ngắn trên bàn, đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh, toan hất đổ thức ăn. May mắn Vạn Giang Hồng nhanh tay lẹ mắt, bắt được cổ tay của cô.
“Nàng bực mình cái gì hả? Có liên quan đến chỗ thức ăn này à?”
“Thật xin lỗi, em thấy trong lòng không thoải mái.” Thất Thất xụi lơ, cũng biết kiểu cố tình gây sự này thật sự đáng ghét. Nhưng cứ cảm thấy có cơn giận chặn ngang trong lòng, không biết phải làm thế nào để trút hết ra.
Vạn Giang Hồng thả tay ra, kéo cô ngồi xuống trước bàn, “Ta hiểu rõ nàng không thoải mái, bất quá, vô luận sau này nàng có toan tính gì, hiện giờ việc cần thiết là ăn cơm.”
Thất Thất cầm đũa gắp hai món, nhai nhai, nuốt xuống, cuối cùng quyết định, đặt đũa xuống, “Em quyết định rồi.”
“Chúng ta lập tức xuất phát đuổi theo anh ấy!” Thất Thất tràn trề mong đợi nhìn Vạn Giang Hồng, “Chứ chẳng làm gì, mắt thấy anh ấy chết, thật sự em làm không được!”
Tay Vạn Giang Hồng ngừng lại, tiếp túc cầm thìa múc cho cô một chén canh, đẩy tới trước mặt cô, chẳng nói gì, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
“Anh…” Thất Thất không hiểu, cô lại nói gì sai sao?
Chỉ thấy y tới bên cửa thì dừng lại, “Chung quy hắn vẫn quan trọng hơn ta. Còn chuyện nàng nói, tùy nàng. Ta có thể nói gì chứ, ha ha…” Cười khổ, “Ta có lập trường gì để mà nói chứ?” Lắc đầu một cái, không xoay người, đi thẳng một mạch.
Thất Thất cau mày, cô không hiểu, tại sao tên Vạn Giang Hồng này luôn nảy lên mấy cái suy nghĩ kỳ quái thế, trong lòng của anh ta, lòng tin đối với cô mỏng manh đến thế sao? Cố Cẩn Hi ra đi không từ biệt vốn là chuyện khiến cô bực mình, hiện tại hành vi kỳ quái của Vạn Giang Hồng càng khiến cho cô khó chịu! Thật sự là phiền phức.
*
Thu thập xong hành lý, mấy người tính đi đường bộ, căn cứ vào trong thư từng nói, có lẽ Cố Cẩn Hi tới Lâm Châu. Mà muốn đến Lâm Châu, nhất định phải đi qua ba châu rồi mới đến được, mà đường thủy hoàn toàn không có đường thông.
Dọc theo đường đi, càng tiến gần Lâm châu, cảnh vật xung quanh càng ác liệt, phòng ốc bị tàn phá tan hoang khắp nơi, thưa thớt người ở, khắp nơi ngập ngụa trong bầu không khí tuyệt vọng bất lực.
Đi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một nơi dừng chân. Vạn Giang Hồng ôm hành lý đi vào đầu tiên. Thất Thất sững sờ, mấy ngày qua, y đều bày ra biểu tình lạnh nhạt như vậy, quả thật khiến cho cô phải suy nghĩ đến đau đầu nhức óc.
Đệ Ngũ Chiêu giật giật tay áo của cô, mắt to lo lắng nhìn cô, “Hai người sao thế?”
“Không có việc gì đâu.” Thất Thất cười gượng một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu thằng bé, “Sẽ ổn thôi.”
Đệ Ngũ Chiêu híp mắt, rõ ràng là không tin. Nhưng không tiếp tục hỏi nữa. Kéo cô đi vào.
Trong điếm có rất ít người, trừ ông chủ trung niên vừa ghi chép vừa quản điếm, chỉ có một tiểu nhị chán chường phẩy ruồi. Đại sảnh to như vậy, lại không hề có một vị khách nào đến ăn cơm.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy đám Thất Thất thì phút chộc nhiệt tình đi tới, vừa cầm giúp hành lý, vừa dặn dò phòng bếp nấu nước nóng, vân vân. Hiển nhiên đã lâu rồi chưa có khách tới.
Theo tiểu nhị lên lầu, hai phòng cạnh phòng khách, Thất Thất một phòng, Vạn Giang Hồng và Đệ Ngũ Chiêu một phòng.
Đóng cửa lại, Đệ Ngũ Chiêu cười nhạo một tiếng, “Sao hả, ngươi và Nghê Thường giận hờn gì à?”
Vạn Giang Hồng cũng không trả lời, sắp xếp hành lý, giống như không nghe thấy.
“Như vậy càng tốt.” Đệ Ngũ Chiêu đi thẳng tới bên bàn, ngắm nghía chén trà trên bàn, “Bớt đi một đối thủ như ngươi, Nghê Thường sớm muộn sẽ thấy ta tốt hơn.”
“Mơ hão.” Vạn Giang Hồng hừ lạnh, từ trước đến giờ, ngoại trừ Nghê Thường ra, y chẳng lịch thiệp với ai hết, “Nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, vẫn muốn nghé con gặm cỏ già ư, sợ rằng không hợp răng đâu. Hơn nữa, anh bạn nhỏ, nhắc nhở ngươi một câu, yêu sớm không tốt đâu!”
“Vậy thì sao nào, tuổi tác là cái gì chứ, chỉ cần ta thích nàng ấy là được rồi. Trái tim ta không thay đổi, còn những thứ khác, ta chẳng quan tâm.”
“Cho dù trong lòng nàng không có ngươi?” Vạn Giang Hồng sửng sờ.
“Ừ.” Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào y, “Thích nàng là chuyện của ta, không liên quan đến nàng. Chẳng lẽ kẹo hồ lô không làm từ quả sơn tra thì ta sẽ không ăn kẹo hồ lô sao? Đúng là ngu ngốc.”
Vạn Giang Hồng bật cười, buông đống hành lý đang sắp xếp được một nửa ra, đứng dậy đi tới, dùng sức vò đầu Đệ Ngũ Chiêu, “Đừng si tâm vọng tưởng nữa, nương tử nhà ta, phải theo đuổi lâu lắm mới chiếm được, sao có thể chắp tay dâng người hả?”
Cuối cùng, còn vỗ vỗ bả vai, “Nhân phẩm của tiểu tử không tệ, nhóc không hiểu thế giới người trưởng thành nhưng lại hiểu được nhiều thứ khó nhằn, ra dáng người lớn phết đấy.” Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay đầu sang, tiếp tục nói, “Phải rồi, hay hôm nay học thuộc luận ngữ rồi?”
“Gì cơ?” Ánh lạnh chợt lóe, Đệ Ngũ Chiêu nổi giận, tay phải đưa về bên hông, tính rút ra chủy thủ.
Vạn Giang Hồng sớm đã phòng bị, né sang một bên, nhảy xuống từ cầu thang, giọng nói muốn ăn đòn của y còn oang oang truyền tới, “Xem ra nhóc nên ăn nhiều óc heo vào.”
“Muốn chết hả!” Đệ Ngũ Chiêu rút chủy thủ ra, đuổi theo.
Vạn Giang Hồng vừa chạy đến bên cửa lớn, lại đụng phải một người ngoài ý muốn.
“Nghê Thường, sao nàng lại ở đây…” Còn chưa nói xong, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai. Có thể nói khuôn mặt cậu ta giống y đúc Nghê Thường, nhưng yết hầu rõ ràng, như khẳng định rằng người này là một tên con trai, hơn nữa Nghê Thường tóc ngắn.
Mà người này mặc áo trắng, tóc dài ngang eo đung đưa phấp phới theo thân thể của cậu, thẫn thờ mất hồn nhìn hũ tro cốt trong tay. Tựa như một cái xác không hồn.
Trong mắt cậu ta một mảnh tro tàn.
Đây là cảm giác đầu tiên mà Vạn Giang Hồng quan sát được, tiếp đó, chính là nỗi nghi hoặc rất lớn, trên đời còn có hai người giống hệt nhau? Rốt cuộc cậu ta và Nghê Thường có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao…
“Vạn Giang Hồng! Xem ngươi còn chạy được đi đâu!” Đệ Ngũ Chiêu bám sát phía sau vốn hung hăng đuổi tới, sau khi nhìn thấy kẻ tới, đột nhiên bớt đi vài phần đùa giỡn, tăng thêm sự hận thù khốn cùng.
“Dạ Tước Thư!” Đệ Ngũ Chiêu cắn răng nghiến lợi, hận ý trong mắt giống như hai ngọn lửa rực đỏ, bùng cháy hừng hực.
Nó giơ chủy thủ lên, muốn đâm tới, lại bị Vạn Giang Hồng cản lại, “Nhóc đang làm cái gì thế hả?”
“Buông ra! Ta phải giết hắn ta!”
“Giết người bừa bãi là sai, tuy rằng nơi này bị bỏ hoang, nhưng tùy tiện giết người là việc làm của loài cầm thú!” Vạn Giang Hồng cau mày, sao con gấu con này lại bạo lực như vậy chứ? Động chút là giết tới giết lui, thật là thiếu giáo dục mà.
"Buông ta ra!"
"Không được."
Trong lúc hai người đang tranh cãi không ngừng nghỉ, Dạ Tước Thư đã ôm hữ tro cốt vòng qua hai người vào đại sảnh. Vừa dịu dàng vuốt ve hũ tro cốt, vừa mỉm cười, “Thập Lý, mấy ngày nữa thôi là chúng ta về đến nhà rồi.”
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Thất Thất rửa mặt xong, vừa ra đến nơi, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của hai người. Vịn vào lan can đi xuống từng bước một, tới trước mặt bọn họ bấy giờ mới phát hiện tiểu Chiêu có gì đó khác lạ. Theo ánh mắt của nó nhìn sang. Trái tim không nhịn được đập nhanh.
“Dạ Tước Thư!?” Thất Thất bước nhanh tới trước mặt cậu, nhưng cậu ta hoàn toàn coi cô như không khí, chỉ dịu dàng vuốt ve hũ tro cốt, cười đến thê lương.
“Thập Lý, Thập Lý, nàng nói xem hoa đào trên núi có đang nở không?”
“Từ bao giờ mà Thập Lý không còn để ý đến ta nữa? Đừng im lặng, ta muốn nghe nàng nói chuyện một chút thôi, thật đấy.”
“Nàng nói đi, sao nàng ngốc đến thế chứ, chủy thủ cứng như thế mà đâm vào tim, đau biết bao nhiêu. Nàng nói báo thù vì ta, nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới, sẽ vì thế mà mất đi nàng.”
“Thập Lý, chúng ta trở lại như thuở ban đầu được không, không có báo thù, chúng ta cùng sinh sống qua ngày ở Lạc Anh sơn, chúng ta cùng tỉ mẩn đếm số hoa đào mới nở, có được không?”
......
“Tại sao… Bây giờ đến cơ hội ăn năn nàng cũng không cho ta? Thập Lý, không phải nàng từng nói, thích nhất Tước Thư sao? Thập Lý, nếu như nàng có thể trở lại, ngày nào ta cũng khiến nàng cười, có được không...”
Thất Thất lặng yên, chuyện Thập Lý Dạ qua đời, cô biết được thông qua Vạn Giang Hồng. Vốn tưởng rằng là Dạ Tước Thư vì muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Đại Mạch và Đại Yến nên mới cố ý hại chết Thập Lý Dạ, hãm hại Đại Mạch. Nhưng nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của cậu ta, có vẻ như cậu ta vô tội. Vậy rốt cuộc là Thập Lý Dạ tự sát, hay có người nào đó âm mưu dự tính? Hiện giờ đã không còn quan trọng nữa. Người, đã chết, Đại Mạch, đã mất.
“Gấu con này muốn giết người.” Vạn Giang Hồng vô cùng bất đắc dĩ tóm cố tay Đệ Ngũ Chiêu, cau mày, khó hiểu hỏi Thất Thất, “Nghê Thường, nàng mặc kệ đi.”
Vẫn là sau khi nghe Đệ Ngũ Chiêu kể lại mới biết được ân oán giữa bọn họ. Nhưng mà, tuy rằng Dạ Tước Thư này rất đáng ghét, nhưng dù gì cũng là em trai sinh đôi của cô, hơn nữa, giết người cái gì đó, đúng thật là không hay ho.
Đoạt lấy chủy thủ trong tay thằng bé, Thất Thất xoa đầu nó, khuyên nhủ nói, “Tiểu Chiêu, chuyện đã qua, hơn nữa cậu ta cũng đã bị quả báo, chúng ta không truy cứu nữa, được không? Còn nữa, anh trai em còn sống. Có thể vì cậu ta là em ruột của chị mà tha thứ cho cậu ta được không?”
“Hả?” Mặc dù Vạn Giang Hồng cũng đoán ra được người này có quan hệ không đơn giản với Nghê Thường, nhưng không ngờ, Nghê Thường còn có một người em ruột giống đến vậy, “Đây là đang diễn vở kịch nào thế?”
Thất Thất lườm y, “Đầu đuôi câu chuyện như nào lát nữa sẽ kể cho anh nghe.” Cô cúi đầu, khẩn thiết nhìn Đệ Ngũ Chiêu.
Cuối cùng Đệ Ngũ Chiêu nhắm mắt lại, đẩy Vạn Giang Hồng ra, xoay người, đi lên lầu, ‘rầm, rầm, rầm’ từng bước một, nặng nề.
“Có phải em đã làm sai gì không?” Đột nhiên Thất Thất cảm thấy trong lòng tắc nghẹn vô cùng. Nhất là trong đôi mắt đen láy của Đệ Ngũ Chiêu, nổi buồn đau trĩu nặng sâu thẳm, cùng với hai tay khẽ run, như biểu hiện rằng thằng bé đã phải cố gắng thế nào mới có thể áp chế phẫn hận trong lòng.
Vạn Giang Hồng lắc đầu, trên mặt vẫn có chút mất tự nhiên như cũ, “Giết người vốn là không đúng.”
“Ai~” Thất Thất thở dài, lúc này mới xoay đầu lại, Dạ Tước Thư đang một mình lẩm nhẩm gì đó ở tại chỗ.
Vốn cũng không tính là thân thiết gì cho cam, cô ngồi xuống đối diện với Dạ Tước Thư, ngẫm nghĩ một chút, vẫn là không cầm được mà nói, “Thật ra thì cái này hoàn toàn là xen vào chuyện người khác, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, Dạ Hoan kia, e rằng không đơn giản như cậu biết đâu. Chuyện năm xưa, không giống như đã kể cho cậu.”
Dạ Tước Thư hơi nâng đầu, thờ ơ nghiêng mắt nhìn cô một cái, hờ hững không gợn sóng. Không để ý nữa, tiếp tục nói chuyện với hũ tro cốt.
Thất Thất vốn còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Vạn Giang Hồng kéo lại, “Nếu đã biết mình xen vào chuyện người khác, vậy thì đứng sang bên thôi, ở đây giả vờ giả vịt ‘ta là bạch liên hoa, thương cảm cả nhà ngươi’ là có ý gì, nàng không thể yên lặng một chút được à?”
“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Ta chính là không cam tâm, sao nàng có thể đồng cảm với nhiều người không liên quan như vậy, lại chẳng công bằng với ta tí nào. Đệ Ngũ Chiêu như vậy, Cố Cẩn Hi như vậy, tên này cũng thế. Nhưng mà Nghê Thường à, nàng có thể hơi nhìn qua ta, đặt ta ở một góc nhỏ trong lòng nàng, mà không phải tùy ý chà đạp không?” Vạn Giang Hồng nắm chặt quả đấm, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn cô, “Cho dù ta có mặt dày đeo bám nàng thế nào, nhưng trái tim của ta cũng sẽ mệt mỏi, cũng biết sợ. Đừng nên coi ai cũng kiên cường như trong tưởng tượng.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Nói không xúc động là giả, cô luôn biết lòng y yếu đuối, chỉ là, gần đây cái tính lo được lo mất của y càng lúc càng trầm trọng. Nếu như một câu thích có thể chữa khỏi cái tật xấu xuân thương thu bi này của y, sao cô tiếc rẻ được cơ chứ. Nhưng tên này, cho dù mỗi ngày cô đều nói ‘em yêu anh’ cũng sẽ vì một chuyện mà lập tức cảm thấy đến thiên hạ cũng phản bội y.
Nếu cho y một cái nhãn dán, Thất Thất nhất định phải cộp lên lưng y một cái: Bạn trai không đạt chuẩn! Mang về sửa lại! Ghen tuy tốt, nhưng quá mức khiến người ta mệt đầu.
“Nghê Thường, không phải nàng rất thương cảm cho những người nhỏ yếu sao? Nàng lên lầu với ta, ta kể cho nàng nghe về tuổi thơ bất hạnh của ta. Nàng muốn bao nhiêu thê thảm ta cho nàng bấy nhiêu.” T-T
Thất Thất: “Khỏi cần, vài ba cái chuyện hư hỏng của anh, biết từ lâu rồi.”
“Nghê Thường, nàng ghét ta à...” Vạn Giang Hồng mắt hồng.
Muốn diễn cái gì thế hả?
Thất Thất kiễng chân lên, chủ động dính lên môi y, ngăn cản y lải nhải không ngừng, “Đúng thật là, ầm ĩ muốn chết.”
Vạn Giang Hồng trợn to hai mắt, chớp vài cái, chờ mong nhìn cô, cười kéo tay áo của cô, “Nghê Thường Nghê Thường, vừa nãy ta chưa chuẩn bị xong, có thể hôn lại lần nữa không?”
Lắc đầu, Thất Thất phản đối, “Đi chết đi.”
“Không đâu, ta chết rồi, Nghê Thường phải làm sao đây, chẳng phải là thành quả phụ à?” Vạn Giang Hồng nhất thời tỉnh táo lại tinh thần, “Chi bằng, chờ chiến tranh ngừng lại thì chúng ta thành thân nhé.”
Thất Thất nhăn mày, “Không thích.” Liếc qua Dạ Tước Thư vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình bên bàn, không chút lưu tình đánh Vạn Giang Hồng đang kích động.
Nhấc chân, liền đi lên lầu.
Hiện giờ cô càng phát hiện ra tính cách của Vạn Giang Hồng cực kỳ mâu thuẫn, cảm xúc biến hóa quá nhanh. Đi được một nửa, đột nhiên Thất Thất quay đầu lại nhìn y, “Phải rồi, sinh nhật của anh vào tháng mấy?”
“Tháng ba, sao thế? Chẳng lẽ muốn thành thân vào sinh thần của ta?” Vạn Giang Hồng cười đến sắp toác cả miệng, liến thoắng không ngừng, “Nghê Thường, “Nghê Thường, sinh thần của ta là vào mười bảy tháng ba.”
“Chẳng trách…” Thất Thất bừng tỉnh hiểu ra.
“Chẳng trách cái gì?”
“Không có gì, với cả, em cảm thấy thời gian anh đưa ra quá dài. Sau khi chúng ta tìm được Cố Cẩn Hi thì thành thân luôn. Thiệt là, lại sắp phiền phức rồi đây.” Thất Thất mắng nhiếc, nhưng nụ cười trên môi lại mang theo vài phần bông đùa.
Vạn Giang Hồng đã sung sướng cười đến không khép nổi miệng rồi. Vỗ về trái tim nảy loạn, cố gắng dẹp yên nỗi kích động mừng vui khôn xiết kia đi.
“Ha ha, thằng nhóc Đệ Ngũ Chiêu không có cơ hội rồi!” Nhưng tâm tình bị đè nén bấy lâu sao có thể nói dẹp yên là dẹp yên được. Vạn Giang Hồng ngửa mặt lên trời cười vang, cực kỳ đắc ý.
Không hề biết, Dạ Tước Thư vốn đang ôm hũ tro cốt đột nhiên buông hũ tro cốt xuống, ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt y, bỗng dưng nắm chặt tay lại.
Cậu ghen tỵ… cực kỳ ghen tỵ…
Lạc khoản: Cố Cẩn Hi.
Gấp thư lại, Thất Thất tức giận vò thư thành một cục. Vươn tay ném ra ngoài cửa sổ.
Tôn nghiêm chó má gì chứ, đồ cổ hủ. Rốt cuộc anh ta có từng nghĩ đến cảm nhận của cô không? Nói đừng đi tìm anh? Nằm mơ! Lúc này cô có phải trói cũng trói anh ấy về!
Còn nhớ rõ kết thúc ban đầu trong tiểu thuyết, lúc hoàng cung bị đánh chiếm, Cố Cẩn Hi liền nhảy từ trên cổng thành xuống, tiêu vong cùng Đại Mạch.
Nhưng mà, hiện giờ chuyện xảy ra đã khác xa rất nhiều so với kịch tình tiểu thuyết. Việc anh ta làm lúc này, rõ ràng không đúng với kịch tình! Dựa theo cốt truyện thông thường trong tiểu thuyết, không phải bọn họ phải cùng nhau quy ẩn sao? Đột nhiên nhảy ra một sự việc trái ngược, chẳng lẽ là chuyện tốt do mụ tác giả bày ra?
Sau khi quyển tiểu thuyết kia bị ngâm nước sông, chữ viết đã bị biết mất hết, cho dù phơi khô cũng không trao đổi được cùng tác giả nữa.
Thất Thất vỗ mạnh một chưởng lên bàn, âm thầm cắn răng, “Đáng ghét! Cho dù tác giả có viết thế nào đi chăng nữa, mình vẫn muốn Cố Cẩn Hi đi ngược lại kịch tình! Hừ!”
Cửa vang lên ba tiếng, Thất Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Vạn Giang Hồng tay bưng thức ăn, đứng ở miệng cửa, lo lắng nhìn cô, “Nghê Thường, ăn một chút gì đi.” Dứt lời, thận trọng đi tới.
Thất Thất nhìn đống thức ăn được đặt ngay ngắn trên bàn, đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh, toan hất đổ thức ăn. May mắn Vạn Giang Hồng nhanh tay lẹ mắt, bắt được cổ tay của cô.
“Nàng bực mình cái gì hả? Có liên quan đến chỗ thức ăn này à?”
“Thật xin lỗi, em thấy trong lòng không thoải mái.” Thất Thất xụi lơ, cũng biết kiểu cố tình gây sự này thật sự đáng ghét. Nhưng cứ cảm thấy có cơn giận chặn ngang trong lòng, không biết phải làm thế nào để trút hết ra.
Vạn Giang Hồng thả tay ra, kéo cô ngồi xuống trước bàn, “Ta hiểu rõ nàng không thoải mái, bất quá, vô luận sau này nàng có toan tính gì, hiện giờ việc cần thiết là ăn cơm.”
Thất Thất cầm đũa gắp hai món, nhai nhai, nuốt xuống, cuối cùng quyết định, đặt đũa xuống, “Em quyết định rồi.”
“Chúng ta lập tức xuất phát đuổi theo anh ấy!” Thất Thất tràn trề mong đợi nhìn Vạn Giang Hồng, “Chứ chẳng làm gì, mắt thấy anh ấy chết, thật sự em làm không được!”
Tay Vạn Giang Hồng ngừng lại, tiếp túc cầm thìa múc cho cô một chén canh, đẩy tới trước mặt cô, chẳng nói gì, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
“Anh…” Thất Thất không hiểu, cô lại nói gì sai sao?
Chỉ thấy y tới bên cửa thì dừng lại, “Chung quy hắn vẫn quan trọng hơn ta. Còn chuyện nàng nói, tùy nàng. Ta có thể nói gì chứ, ha ha…” Cười khổ, “Ta có lập trường gì để mà nói chứ?” Lắc đầu một cái, không xoay người, đi thẳng một mạch.
Thất Thất cau mày, cô không hiểu, tại sao tên Vạn Giang Hồng này luôn nảy lên mấy cái suy nghĩ kỳ quái thế, trong lòng của anh ta, lòng tin đối với cô mỏng manh đến thế sao? Cố Cẩn Hi ra đi không từ biệt vốn là chuyện khiến cô bực mình, hiện tại hành vi kỳ quái của Vạn Giang Hồng càng khiến cho cô khó chịu! Thật sự là phiền phức.
*
Thu thập xong hành lý, mấy người tính đi đường bộ, căn cứ vào trong thư từng nói, có lẽ Cố Cẩn Hi tới Lâm Châu. Mà muốn đến Lâm Châu, nhất định phải đi qua ba châu rồi mới đến được, mà đường thủy hoàn toàn không có đường thông.
Dọc theo đường đi, càng tiến gần Lâm châu, cảnh vật xung quanh càng ác liệt, phòng ốc bị tàn phá tan hoang khắp nơi, thưa thớt người ở, khắp nơi ngập ngụa trong bầu không khí tuyệt vọng bất lực.
Đi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một nơi dừng chân. Vạn Giang Hồng ôm hành lý đi vào đầu tiên. Thất Thất sững sờ, mấy ngày qua, y đều bày ra biểu tình lạnh nhạt như vậy, quả thật khiến cho cô phải suy nghĩ đến đau đầu nhức óc.
Đệ Ngũ Chiêu giật giật tay áo của cô, mắt to lo lắng nhìn cô, “Hai người sao thế?”
“Không có việc gì đâu.” Thất Thất cười gượng một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu thằng bé, “Sẽ ổn thôi.”
Đệ Ngũ Chiêu híp mắt, rõ ràng là không tin. Nhưng không tiếp tục hỏi nữa. Kéo cô đi vào.
Trong điếm có rất ít người, trừ ông chủ trung niên vừa ghi chép vừa quản điếm, chỉ có một tiểu nhị chán chường phẩy ruồi. Đại sảnh to như vậy, lại không hề có một vị khách nào đến ăn cơm.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy đám Thất Thất thì phút chộc nhiệt tình đi tới, vừa cầm giúp hành lý, vừa dặn dò phòng bếp nấu nước nóng, vân vân. Hiển nhiên đã lâu rồi chưa có khách tới.
Theo tiểu nhị lên lầu, hai phòng cạnh phòng khách, Thất Thất một phòng, Vạn Giang Hồng và Đệ Ngũ Chiêu một phòng.
Đóng cửa lại, Đệ Ngũ Chiêu cười nhạo một tiếng, “Sao hả, ngươi và Nghê Thường giận hờn gì à?”
Vạn Giang Hồng cũng không trả lời, sắp xếp hành lý, giống như không nghe thấy.
“Như vậy càng tốt.” Đệ Ngũ Chiêu đi thẳng tới bên bàn, ngắm nghía chén trà trên bàn, “Bớt đi một đối thủ như ngươi, Nghê Thường sớm muộn sẽ thấy ta tốt hơn.”
“Mơ hão.” Vạn Giang Hồng hừ lạnh, từ trước đến giờ, ngoại trừ Nghê Thường ra, y chẳng lịch thiệp với ai hết, “Nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, vẫn muốn nghé con gặm cỏ già ư, sợ rằng không hợp răng đâu. Hơn nữa, anh bạn nhỏ, nhắc nhở ngươi một câu, yêu sớm không tốt đâu!”
“Vậy thì sao nào, tuổi tác là cái gì chứ, chỉ cần ta thích nàng ấy là được rồi. Trái tim ta không thay đổi, còn những thứ khác, ta chẳng quan tâm.”
“Cho dù trong lòng nàng không có ngươi?” Vạn Giang Hồng sửng sờ.
“Ừ.” Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào y, “Thích nàng là chuyện của ta, không liên quan đến nàng. Chẳng lẽ kẹo hồ lô không làm từ quả sơn tra thì ta sẽ không ăn kẹo hồ lô sao? Đúng là ngu ngốc.”
Vạn Giang Hồng bật cười, buông đống hành lý đang sắp xếp được một nửa ra, đứng dậy đi tới, dùng sức vò đầu Đệ Ngũ Chiêu, “Đừng si tâm vọng tưởng nữa, nương tử nhà ta, phải theo đuổi lâu lắm mới chiếm được, sao có thể chắp tay dâng người hả?”
Cuối cùng, còn vỗ vỗ bả vai, “Nhân phẩm của tiểu tử không tệ, nhóc không hiểu thế giới người trưởng thành nhưng lại hiểu được nhiều thứ khó nhằn, ra dáng người lớn phết đấy.” Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay đầu sang, tiếp tục nói, “Phải rồi, hay hôm nay học thuộc luận ngữ rồi?”
“Gì cơ?” Ánh lạnh chợt lóe, Đệ Ngũ Chiêu nổi giận, tay phải đưa về bên hông, tính rút ra chủy thủ.
Vạn Giang Hồng sớm đã phòng bị, né sang một bên, nhảy xuống từ cầu thang, giọng nói muốn ăn đòn của y còn oang oang truyền tới, “Xem ra nhóc nên ăn nhiều óc heo vào.”
“Muốn chết hả!” Đệ Ngũ Chiêu rút chủy thủ ra, đuổi theo.
Vạn Giang Hồng vừa chạy đến bên cửa lớn, lại đụng phải một người ngoài ý muốn.
“Nghê Thường, sao nàng lại ở đây…” Còn chưa nói xong, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai. Có thể nói khuôn mặt cậu ta giống y đúc Nghê Thường, nhưng yết hầu rõ ràng, như khẳng định rằng người này là một tên con trai, hơn nữa Nghê Thường tóc ngắn.
Mà người này mặc áo trắng, tóc dài ngang eo đung đưa phấp phới theo thân thể của cậu, thẫn thờ mất hồn nhìn hũ tro cốt trong tay. Tựa như một cái xác không hồn.
Trong mắt cậu ta một mảnh tro tàn.
Đây là cảm giác đầu tiên mà Vạn Giang Hồng quan sát được, tiếp đó, chính là nỗi nghi hoặc rất lớn, trên đời còn có hai người giống hệt nhau? Rốt cuộc cậu ta và Nghê Thường có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao…
“Vạn Giang Hồng! Xem ngươi còn chạy được đi đâu!” Đệ Ngũ Chiêu bám sát phía sau vốn hung hăng đuổi tới, sau khi nhìn thấy kẻ tới, đột nhiên bớt đi vài phần đùa giỡn, tăng thêm sự hận thù khốn cùng.
“Dạ Tước Thư!” Đệ Ngũ Chiêu cắn răng nghiến lợi, hận ý trong mắt giống như hai ngọn lửa rực đỏ, bùng cháy hừng hực.
Nó giơ chủy thủ lên, muốn đâm tới, lại bị Vạn Giang Hồng cản lại, “Nhóc đang làm cái gì thế hả?”
“Buông ra! Ta phải giết hắn ta!”
“Giết người bừa bãi là sai, tuy rằng nơi này bị bỏ hoang, nhưng tùy tiện giết người là việc làm của loài cầm thú!” Vạn Giang Hồng cau mày, sao con gấu con này lại bạo lực như vậy chứ? Động chút là giết tới giết lui, thật là thiếu giáo dục mà.
"Buông ta ra!"
"Không được."
Trong lúc hai người đang tranh cãi không ngừng nghỉ, Dạ Tước Thư đã ôm hữ tro cốt vòng qua hai người vào đại sảnh. Vừa dịu dàng vuốt ve hũ tro cốt, vừa mỉm cười, “Thập Lý, mấy ngày nữa thôi là chúng ta về đến nhà rồi.”
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Thất Thất rửa mặt xong, vừa ra đến nơi, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của hai người. Vịn vào lan can đi xuống từng bước một, tới trước mặt bọn họ bấy giờ mới phát hiện tiểu Chiêu có gì đó khác lạ. Theo ánh mắt của nó nhìn sang. Trái tim không nhịn được đập nhanh.
“Dạ Tước Thư!?” Thất Thất bước nhanh tới trước mặt cậu, nhưng cậu ta hoàn toàn coi cô như không khí, chỉ dịu dàng vuốt ve hũ tro cốt, cười đến thê lương.
“Thập Lý, Thập Lý, nàng nói xem hoa đào trên núi có đang nở không?”
“Từ bao giờ mà Thập Lý không còn để ý đến ta nữa? Đừng im lặng, ta muốn nghe nàng nói chuyện một chút thôi, thật đấy.”
“Nàng nói đi, sao nàng ngốc đến thế chứ, chủy thủ cứng như thế mà đâm vào tim, đau biết bao nhiêu. Nàng nói báo thù vì ta, nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới, sẽ vì thế mà mất đi nàng.”
“Thập Lý, chúng ta trở lại như thuở ban đầu được không, không có báo thù, chúng ta cùng sinh sống qua ngày ở Lạc Anh sơn, chúng ta cùng tỉ mẩn đếm số hoa đào mới nở, có được không?”
......
“Tại sao… Bây giờ đến cơ hội ăn năn nàng cũng không cho ta? Thập Lý, không phải nàng từng nói, thích nhất Tước Thư sao? Thập Lý, nếu như nàng có thể trở lại, ngày nào ta cũng khiến nàng cười, có được không...”
Thất Thất lặng yên, chuyện Thập Lý Dạ qua đời, cô biết được thông qua Vạn Giang Hồng. Vốn tưởng rằng là Dạ Tước Thư vì muốn khơi lên mâu thuẫn giữa Đại Mạch và Đại Yến nên mới cố ý hại chết Thập Lý Dạ, hãm hại Đại Mạch. Nhưng nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của cậu ta, có vẻ như cậu ta vô tội. Vậy rốt cuộc là Thập Lý Dạ tự sát, hay có người nào đó âm mưu dự tính? Hiện giờ đã không còn quan trọng nữa. Người, đã chết, Đại Mạch, đã mất.
“Gấu con này muốn giết người.” Vạn Giang Hồng vô cùng bất đắc dĩ tóm cố tay Đệ Ngũ Chiêu, cau mày, khó hiểu hỏi Thất Thất, “Nghê Thường, nàng mặc kệ đi.”
Vẫn là sau khi nghe Đệ Ngũ Chiêu kể lại mới biết được ân oán giữa bọn họ. Nhưng mà, tuy rằng Dạ Tước Thư này rất đáng ghét, nhưng dù gì cũng là em trai sinh đôi của cô, hơn nữa, giết người cái gì đó, đúng thật là không hay ho.
Đoạt lấy chủy thủ trong tay thằng bé, Thất Thất xoa đầu nó, khuyên nhủ nói, “Tiểu Chiêu, chuyện đã qua, hơn nữa cậu ta cũng đã bị quả báo, chúng ta không truy cứu nữa, được không? Còn nữa, anh trai em còn sống. Có thể vì cậu ta là em ruột của chị mà tha thứ cho cậu ta được không?”
“Hả?” Mặc dù Vạn Giang Hồng cũng đoán ra được người này có quan hệ không đơn giản với Nghê Thường, nhưng không ngờ, Nghê Thường còn có một người em ruột giống đến vậy, “Đây là đang diễn vở kịch nào thế?”
Thất Thất lườm y, “Đầu đuôi câu chuyện như nào lát nữa sẽ kể cho anh nghe.” Cô cúi đầu, khẩn thiết nhìn Đệ Ngũ Chiêu.
Cuối cùng Đệ Ngũ Chiêu nhắm mắt lại, đẩy Vạn Giang Hồng ra, xoay người, đi lên lầu, ‘rầm, rầm, rầm’ từng bước một, nặng nề.
“Có phải em đã làm sai gì không?” Đột nhiên Thất Thất cảm thấy trong lòng tắc nghẹn vô cùng. Nhất là trong đôi mắt đen láy của Đệ Ngũ Chiêu, nổi buồn đau trĩu nặng sâu thẳm, cùng với hai tay khẽ run, như biểu hiện rằng thằng bé đã phải cố gắng thế nào mới có thể áp chế phẫn hận trong lòng.
Vạn Giang Hồng lắc đầu, trên mặt vẫn có chút mất tự nhiên như cũ, “Giết người vốn là không đúng.”
“Ai~” Thất Thất thở dài, lúc này mới xoay đầu lại, Dạ Tước Thư đang một mình lẩm nhẩm gì đó ở tại chỗ.
Vốn cũng không tính là thân thiết gì cho cam, cô ngồi xuống đối diện với Dạ Tước Thư, ngẫm nghĩ một chút, vẫn là không cầm được mà nói, “Thật ra thì cái này hoàn toàn là xen vào chuyện người khác, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, Dạ Hoan kia, e rằng không đơn giản như cậu biết đâu. Chuyện năm xưa, không giống như đã kể cho cậu.”
Dạ Tước Thư hơi nâng đầu, thờ ơ nghiêng mắt nhìn cô một cái, hờ hững không gợn sóng. Không để ý nữa, tiếp tục nói chuyện với hũ tro cốt.
Thất Thất vốn còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Vạn Giang Hồng kéo lại, “Nếu đã biết mình xen vào chuyện người khác, vậy thì đứng sang bên thôi, ở đây giả vờ giả vịt ‘ta là bạch liên hoa, thương cảm cả nhà ngươi’ là có ý gì, nàng không thể yên lặng một chút được à?”
“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Ta chính là không cam tâm, sao nàng có thể đồng cảm với nhiều người không liên quan như vậy, lại chẳng công bằng với ta tí nào. Đệ Ngũ Chiêu như vậy, Cố Cẩn Hi như vậy, tên này cũng thế. Nhưng mà Nghê Thường à, nàng có thể hơi nhìn qua ta, đặt ta ở một góc nhỏ trong lòng nàng, mà không phải tùy ý chà đạp không?” Vạn Giang Hồng nắm chặt quả đấm, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn cô, “Cho dù ta có mặt dày đeo bám nàng thế nào, nhưng trái tim của ta cũng sẽ mệt mỏi, cũng biết sợ. Đừng nên coi ai cũng kiên cường như trong tưởng tượng.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Nói không xúc động là giả, cô luôn biết lòng y yếu đuối, chỉ là, gần đây cái tính lo được lo mất của y càng lúc càng trầm trọng. Nếu như một câu thích có thể chữa khỏi cái tật xấu xuân thương thu bi này của y, sao cô tiếc rẻ được cơ chứ. Nhưng tên này, cho dù mỗi ngày cô đều nói ‘em yêu anh’ cũng sẽ vì một chuyện mà lập tức cảm thấy đến thiên hạ cũng phản bội y.
Nếu cho y một cái nhãn dán, Thất Thất nhất định phải cộp lên lưng y một cái: Bạn trai không đạt chuẩn! Mang về sửa lại! Ghen tuy tốt, nhưng quá mức khiến người ta mệt đầu.
“Nghê Thường, không phải nàng rất thương cảm cho những người nhỏ yếu sao? Nàng lên lầu với ta, ta kể cho nàng nghe về tuổi thơ bất hạnh của ta. Nàng muốn bao nhiêu thê thảm ta cho nàng bấy nhiêu.” T-T
Thất Thất: “Khỏi cần, vài ba cái chuyện hư hỏng của anh, biết từ lâu rồi.”
“Nghê Thường, nàng ghét ta à...” Vạn Giang Hồng mắt hồng.
Muốn diễn cái gì thế hả?
Thất Thất kiễng chân lên, chủ động dính lên môi y, ngăn cản y lải nhải không ngừng, “Đúng thật là, ầm ĩ muốn chết.”
Vạn Giang Hồng trợn to hai mắt, chớp vài cái, chờ mong nhìn cô, cười kéo tay áo của cô, “Nghê Thường Nghê Thường, vừa nãy ta chưa chuẩn bị xong, có thể hôn lại lần nữa không?”
Lắc đầu, Thất Thất phản đối, “Đi chết đi.”
“Không đâu, ta chết rồi, Nghê Thường phải làm sao đây, chẳng phải là thành quả phụ à?” Vạn Giang Hồng nhất thời tỉnh táo lại tinh thần, “Chi bằng, chờ chiến tranh ngừng lại thì chúng ta thành thân nhé.”
Thất Thất nhăn mày, “Không thích.” Liếc qua Dạ Tước Thư vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình bên bàn, không chút lưu tình đánh Vạn Giang Hồng đang kích động.
Nhấc chân, liền đi lên lầu.
Hiện giờ cô càng phát hiện ra tính cách của Vạn Giang Hồng cực kỳ mâu thuẫn, cảm xúc biến hóa quá nhanh. Đi được một nửa, đột nhiên Thất Thất quay đầu lại nhìn y, “Phải rồi, sinh nhật của anh vào tháng mấy?”
“Tháng ba, sao thế? Chẳng lẽ muốn thành thân vào sinh thần của ta?” Vạn Giang Hồng cười đến sắp toác cả miệng, liến thoắng không ngừng, “Nghê Thường, “Nghê Thường, sinh thần của ta là vào mười bảy tháng ba.”
“Chẳng trách…” Thất Thất bừng tỉnh hiểu ra.
“Chẳng trách cái gì?”
“Không có gì, với cả, em cảm thấy thời gian anh đưa ra quá dài. Sau khi chúng ta tìm được Cố Cẩn Hi thì thành thân luôn. Thiệt là, lại sắp phiền phức rồi đây.” Thất Thất mắng nhiếc, nhưng nụ cười trên môi lại mang theo vài phần bông đùa.
Vạn Giang Hồng đã sung sướng cười đến không khép nổi miệng rồi. Vỗ về trái tim nảy loạn, cố gắng dẹp yên nỗi kích động mừng vui khôn xiết kia đi.
“Ha ha, thằng nhóc Đệ Ngũ Chiêu không có cơ hội rồi!” Nhưng tâm tình bị đè nén bấy lâu sao có thể nói dẹp yên là dẹp yên được. Vạn Giang Hồng ngửa mặt lên trời cười vang, cực kỳ đắc ý.
Không hề biết, Dạ Tước Thư vốn đang ôm hũ tro cốt đột nhiên buông hũ tro cốt xuống, ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt y, bỗng dưng nắm chặt tay lại.
Cậu ghen tỵ… cực kỳ ghen tỵ…