Tóc dài đen nhánh buông xõa, cặp má từng phúng phính nay đã góc cạnh hơn không ít, ngũ quan vẫn tinh xảo như xưa. Mắt to trong veo như nước giờ đây lại như có linh hồn hạt châu thổi vào, khiến người ta mê say.
Chàng trai nhìn Thất Thất dịu dàng nở nụ cười, vài bước đi tới, ôm chầm cô vào ngực, trong mắt, lóe lên lệ quang, “Nghê Thường, mười một năm rồi, cuối cùng ta cũng gặp lại chị.”
Thất Thất nhìn người thiếu niên đã cao hơn cô rất nhiều, cảm khái vạn phần, đưa tay vuốt mặt hắn, “Tiểu Chiêu, em đã lớn dường này rồi à.”
“Ừm, Nghê Thường, mười một năm qua, ta cũng không mắc phải bệnh nữa. Lúc này mới có dũng khí tới gặp chị.”
“Hừ!” Vạn Giang Hồng nhìn hai người tình qua ý lại, trong lòng bỗng dưng bực bội, vừa kéo Thất Thất vào trong ngực, vừa chào hỏi, “Tiểu Phương, tiểu Minh, khách nhân của mẫu thân các con, nương tử của ta đến, các con không biết chào hỏi hả?” Lúc nói ra hai chữ mẫu thân và nương tử còn cố ý cất cao giọng.
Nào ngờ, hai con gấu con hoàn toàn không phối hợp. Vạn Giang Phương từ trong nhà đi ra, dụi mắt, vô cùng bất mãn lầm rầm, “Phụ thân, sáng sớm đã gọi con làm…” Còn chưa nói xong, liền phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện một đại suất ca, lập tức tỉnh cả ngủ. Vài bước chạy tới, vắt vẻo trên cổ của hắn, “Anh đẹp trai! Em tên là tiểu Phương, nhất định phải nhớ kỹ em nhé.”
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu một cái, đưa tay ôm cô bé vào lòng, “Ừ, ta nhớ rồi.”
Vạn Minh đứng bên không vui, đưa tay kéo chân muội muội, “Muội muội, muội muội! Ca ca xinh đẹp này là anh dẫn đến cho mẫu thân, nếu muội muội thích, lần tới ca ca xuống núi sẽ dẫn về một tên cho em.”
“Không cần không cần, em muốn người này cơ!” Vạn Giang Phương ôm chặt cổ hắn, nhất định không buông tay.
Đệ Ngũ Chiêu nhất thời luống cuống, chỉ đành một tay bế, bất đắc dĩ nhìn Thất Thất, “Nghê Thường, phải làm sao?”
“Tiểu Phương, đừng bướng bỉnh nữa. Mau gọi thúc thúc. Đây là Chiêu thúc thúc của các con.”
Vạn Giang Minh rất phối hợp gọi, “Chiêu thúc thúc.”
Nhưng Vạn Giang Phương còn lâu mới ngoan ngoãn nghe theo, ôm cổ Đệ Ngũ Chiêu, thân mật gọi, “Chiêu, Chiêu, sau này em sẽ gọi anh là Chiêu.”
“Nghê Thường nương tử à, ta thấy có vẻ như tiểu Minh và tiểu Phương rất thích hắn, vậy chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa, chúng ta sang bên kia đi.” Thấy hai đứa bé quấn lấy Đệ Ngũ Chiêu, Vạn Giang Hồng lập tức nêu lên ý kiến đến chỗ khác với cô. Nấn ná ở đây thêm, y sắp điên đến nơi rồi.
Tên tình địch đáng gờm này, tại sao cứ đùng đùng mà xuất hiện vậy chứ.
“Chuyện này…” Đệ Ngũ Chiêu nhìn sang cô, mỉm cười gật đầu, “Nghê Thường, chị đi đi, ta nói chuyện với bọn trẻ một chút.”
“Được.” Thất Thất quay đầu lại, trừng mắt với hai con gấu con, “Nhỡ kỹ, các con không được gây rắc rối cho Chiêu thúc thúc! Nếu không, cẩn thận mẹ bảo phụ thân các con trừng phạt các con đấy! Đặc biên là con, tiểu Phương!”
“Dạ…” Hai đứa bé trả lời qua loa.
Vạn Giang Hồng dắt Thất Thất ra sau núi. Không cho các cô một chút thời gian dư thừa nào hết.
Đệ Ngũ Chiêu nhìn bóng lứng của cô dần dần biến mất, thờ dài một hơi thật sâu.
Nàng vẫn sống tốt. Chắc chắn là rất tốt.
*
Sau đó ngày nào, Đệ Ngũ Chiêu cũng thường xuyên lên núi gặp gỡ hai đứa bé, thuận tiện ngắm nhìn một chút người thương trong lòng.
Đệ Ngũ Uyên nhiều lần ban hôn cho hắn, đều bị hắn cự tuyệt. Sau đó, trong kinh thành đồn rằng Chiêu Vương gia là luyến đồng phích, bởi vì thường xuyên thấy Vương gia dẫn theo một bé gái ra vào khắp nơi.
Sau đó, lại qua rất nhiều năm, Vạn Giang Phương lại bị nữ hoàng Đại Yến nhận làm người thừa kế. Vạn Giang Minh theo một nữ hiệp xông xáo giang hồ. Trên núi, chỉ còn lại hai lão nhân tóc trắng như cước, tay cầm tay cùng nhau ngắm nhìn mọc trời mọc rồi lặn.
Trước sân có hai cái ghế nhỏ, hai người ngồi sóng vai nhau.
“Diêm dúa tướng công, có tin tức của tiểu Phương truyền đến không?”
“Có, có, tiểu Phương nói gần đây lại cưới thêm ba vị mỹ nhân. Nhưng mà, không xinh đẹp bằng Chiêu thúc thúc của nó.”
“Ha ha, nha đầu này, vẫn nhớ Chiêu thúc thúc của nó cơ à.” Thất Thất nhíu chặt cái trán đầy nếp nhăn, “Nhiều năm rồi mà tiểu Chiêu vẫn không chịu thành thân.”
“Đừng suy nghĩ nữa, đó là quyết định của thằng nhãi, không trách bà được.”
“Với cả, tiểu Chiêu lâu rồi không đến. Nghe nói thằng bé đổ bệnh, không biết đỡ hơn chút nào chưa.”
“Đừng bận tâm, thân thể bà yếu ớt vậy, cứ lo lắng mấy thứ dư thừa này làm gì, cố gắng sống là được rồi.”
“Ừ, diêm dúa tướng công. Tiểu Minh khỏe không?”
“Khỏe, khỏe, khỏe lắm, hôm qua còn nhận được một phong thư, nói là lại sinh thêm một bé gái.”
“Ha ha ha…” Thất Thất che miệng cười, “Tôi tính qua, đây đã là đứa cháu thứ mấy của chúng ta rồi nhỉ? Bảy, hay là tám nhỉ?”
“Nghê Thường nương tử, bà lẩm cẩm rồi, là chín, nha đầu tiểu Phương kia có bốn, tiểu Minh thì đây là thứ năm.” Vạn Giang Hồng cưng chiều đưa tay nhéo cái mũi của bà.
“Phải rồi.” Đột nhiên Vạn Giang Hồng cười bí hiểm, “Nghê Thường nương tử, bà nhắm mắt lại đi.”
Thất Thất nghe lời nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn không quên cằn nhằn đôi câu, “Vợ chồng già nhiều năm rồi, còn chơi mấy trò xảo quyệt này.”
Cảm thấy có cái gì xuyên vào trên đầu. Thất Thất mở mắt, đưa tay sờ lên thứ ở trên đầu. Mảnh gỗ được trạm trổ, hoa văn phía trên, rất quen thuộc, là hoa sen.
“Đây là cây trâm hoa sen năm đó bà đưa cho tôi, bây giờ thấy bà tóc trắng đầy đầu, cũng nên dùng để vấn tóc.”
Thất Thất cảm động, vẫn nhớ rõ lúc trước giam ở từ đường, bà cũng chỉ là tiện tay đưa cho y, không ngờ vẫn giữ đến tận giờ.
“Nghê Thường nương tử, tôi luôn cảm thấy đời này của chúng ta sẽ phải kết thúc. Mà tôi vẫn muốn nhiều hơn, làm sao giờ? Tôi không tưởng tượng nổi, nếu cuộc sống không có bà sẽ sống thế nào đây. Nương tử à kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau được không?”
Thất Thất đưa tay, nắm chặt tay y, tựa vào ngực y, “Được, kiếp sau, vẫn sẽ bên nhau.”
“Tôi nhớ kỹ rồi đấy, nương tử, không được đổi ý nhé.” Vạn Giang Hồng cười đến thỏa mãn, nếp nhăn trên mặt cũng hiện lên ý cười.
*
Họ vẫn cho rằng họ vẫn có thể tựa sát vào nhau như vậy qua thật nhiều năm, nhưng ngày chia cách lại tới nhanh làm sao. Nhanh tới nỗi họ còn chưa kịp nói từ biệt với nhau.
Thất Thất nắm bàn tay lạnh lẽo của y, im lặng thật lâu. Rõ ràng thân thể của bà yếu đuối hơn, tại sao người đi trước lại không là bà?
Lúc thu dọn đồ đạc, nhìn quyển tiểu thuyết “Xuyên qua yêu không tự chủ” tự dưng xuất hiện, bà không hiểu, tại sao quyển truyện này lại đột nhiên xuất hiện trong tay y, nhưng mấy điều này không quan trọng nữa rồi. Y là nhân vật trong tiểu thuyết, y chết rồi, sẽ quay về đâu đây? Cô, có phải, đã vĩnh viễn mất đi một người yêu thương không? Một người thương cô chiều cô.
Sống trong cùng một không gian với y, cảnh còn người mất, mỗi lần nhớ tới lại khiến cô đau lòng khôn nguôi. Không có người ấy, sống còn có nghĩa lý gì?
Sau khi Vạn Giang Hồng qua đời được ba ngày, một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả, những hạnh phúc, ngọt ngào đều biến mất trong ngọn lửa, cùng biến mất, còn có một bà lão, cùng với ký ức ngập tràn thương đau.
*
“Thất Thất, Thất Thất!”
Giọng nói lo lắng liên tục vang bên tai. Thất Thất mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, có chút ngạc nhiên, “Hở?”
“Hở hả cái gì, xuống giường mau, hôm nay có bài kiểm tra đấy! Đã bảo mày bớt thức khuya đọc tiểu thuyết đi, sáng nào cũng dậy không nổi!” Chị em giường trên cằn nhà cằn nhằn mắng cô một trận.
Thất Thât đưa tay véo mặt, đau quá.
Vậy là cô đã xuyên trở về?
Đưa tay lần mò tiểu thuyết bên mép giường, mở ra, cốt truyện kể về một người tên là Cố Nghê Thường và một người tên là Vạn Giang Hồng, mà Đệ Ngũ Uyên và Âu Dương Ngữ trong ký ức của cô lại trở thành vai phụ. Cô nên gọi cái này là gì? Vai phụ chuyển mình? Nhưng mà lúc này cô chẳng lo được nhiều chuyện như vậy, vội vàng xuống giường rửa mặt…
*
Thi xong, Thất Thất ỉu xìu xìu trở lại phòng ngủ, gục xuống bàn không có tinh thần. Tuy rằng trí nhớ cô không tệ, nhưng mà ở trong cái thế giới kia mấy chục năm, mấy kiến thức trong bài thi kia cô đã quên sạch bách rồi.
“Thất Thất, mày thi như thế nào? Tao cảm thấy lần này đề rất dễ!” Chị em cùng phòng vỗ vai cô, nói cực kỳ phấn khởi.
Thất Thất lườm cô bạn một cái, “Đừng có mà gây thù chuốc oán nha, cẩn thận lúc nào tâm trạng tao không tốt sẽ đánh mày không một trận đấy.”
“Sao hả, lần này mày thi tệ lắm à?”
“Ừ.” Thất Thất gật đầu, “Thê thảm không dám nhìn luôn. Với cả, giáo viên chấm thi chính là ai, số điện thoại là bao nhiêu, tao muốn bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc của tao với thầy.”
“Không phải chứ, kinh khủng đến thế cơ à?”
“Còn hơn cả kinh khủng ấy chứ.”
Hai người nhìn nhau, im lặng.
“Thất Thất, lần trước kể cho tao chuyện Thừa tướng với con gái Tướng quân, vẫn chưa kể xong đâu. Còn cả ả công chúa độc ác kia chết như nào?”
“À…” Thất Thất lúng túng, cô có thể nói cô chính là ả công chúa độc ác đó không?
“Thừa tướng tạo phản thành Hoàng đế, Âu Dương Ngữ thành hoàng hậu không lâu thì xuyên trở về, sau đó, Thừa tướng đại nhân một đời cô độc. Về phần công chúa à… Cô ta rất tốt…”
Chị em tốt lên tiếng chỉ trích tác giả, “Hóa ra là BE, đầu voi đuôi chuột!”
“Phải rồi, a Tô, có thể mượn máy tính của mày một chút không? Tao muốn tìm một thứ.” Đột nhiên Thất Thất muốn biết chuyện liên quan đến tác giả, nếu như mụ tác giả có năng lực thay đổi kịch tình, vậy không phải cô nên làm điều gì đó ư?
“Ừ, tự lấy đi.”
Thất Thất mở ra máy vi tính, sau khi vào mạng, chuyện đầu tiên là baidu ‘Manh Manh tiểu tiên nữ’.
Quả nhiên phát hiện được vị tác giả tài ba xuất chúng này trong phần kết quả ở trên trang mạng Tấn Giang. Điểm bài viết đã bị trừ xuống âm luôn rồi. Trong phần bình luận, đầy rẫy -2, cô không biết rốt cuộc mụ Manh Manh tiểu tiên nữ này đã làm ra chuyện ác tày trời gì mà khiến nhiều người oán hận đến vậy.
“Kết thúc cho có! Trừ hai không giải thích!”
“Mả mẹ nó chứ! Lại đổi nhân vật chính, có khác gì bịp bợm hả?” Chấm điểm trừ hai.
“Bà nội nó, người chết hết à! Sao ngay từ đầu bài viết không thả ngay một quả bom nguyên tử xuống hủy diệt cả thế giới luôn đi, đỡ phải viết mấy cái chuyện về sau, bớt đi nhiều việc.” Chấm điểm trừ hai.
“Manh Manh mạnh mẽ lên!” Chấm điểm trừ hai. Tuyệt Bích này đích thị là anti fan mà.
......
Cái thế giới này bị sao vậy? Sao có thể hà hiếp người tác giả đã cất công khổ cực gõ từng chữ như vậy chứ? Thất Thất bày tỏ sự hoang mang vô cùng với cái thế giới này. Cùng lúc ở dưới bài viết, cô bày tỏ sự thương cảm sâu sắc của bản thân với Manh Manh…
Vì thế, ngày thứ hai, tất cả mọi người có thể nhìn thấy, dưới mỗi chương đều có một độc giả tên là ‘Thất Thất’ để lại bình luận.
“Thay đổi kết thúc!” Chấm trừ hai.
*
Một thời gian dài trôi qua, mỗi ngày Thất Thất lại viết một bài bình luận dài dằng dặc để lại cho Manh Manh, uy hiếp ép buộc bà ta các kiểu để thay đổi kết thúc.
“Manh Manh, không được để tiểu Chiêu cô độc đến cuối đời!” Trừ hai.
“Manh Manh, không được để Hoàng đế ca ca chết.” Trừ hai.
“Manh Manh, Nghê Thường muốn được hạnh phúc mãi mãi bên Vạn Giang Hồng, hơn nữa, Nghê Thường phải chết trước Vạn Giang Hồng.” Trừ hai.
“Cái tin nhắn trước nhầm rồi, không cần miêu tả cảnh họ chết đâu! Chỉ cần viết họ yêu nhau mãi mãi, cùng nắm tay nhau sống đến bạc đầu gì gì đó ấy!” Vẫn trừ hai.
......
Đột nhiên một ngày nọ, ở dưới bài viết của Manh Manh, xuất hiện một độc giả có tên ID là ‘Nghê Thường tâm can của ta’ trả lời lại bình luận của cô.
“Thất Thất, bạn là Ngôn Thất Thất à?”
Thất Thất khiếp sợ, chẳng lẽ nhân vật 2D này biết 3D cô? Thật đáng sợ.
Cô do dự hồi lâu, rốt cuộc trả lời lại người kia, “Bạn là ai?”
“Thêm Q của tôi đi, 07216909. Chúng ta nói chuyện tỉ mỉ hơn.”
“Bạn là ai hả, tại sao tôi phải thêm bạn!” Gần đây Thất Thất có nghe nói có người thêm bạn linh tinh bị trộm mất số, cô mới không dễ bị lừa vậy đâu.
Nào ngờ, người nọ trả lời lại rất nhanh, “Nghê Thường, là anh.”
“Đầu óc bị bệnh à. Tự đi chữa bệnh đi.”
“Nghê Thường, chúng ta có chín đứa cháu, không phải bảy hay tám. Lần này em đừng nhớ nhầm nữa. Với cả, hôm chúng ta động phòng hoa chúc, tiếng em rên rỉ thật là dễ nghe.”
“Con bà anh đi chết đi!” Thất Thất tức giận, nơi công cộng lại dám viết ra những lời này! Còn gì là thể diện nữa!
Vì vậy, sau khi mắng xong, Thất Thất lặng lẽ dùng số Q kia thêm bạn.
*
“Nghê Thường nương tử! Em ở đâu, anh tới tìm em.” Vừa kết bạn xong, người kia đã gửi tin tới.
“Tỉnh S xã Y đại học YY khoa NN khóa 17 học sinh Ngôn Thất Thất.”
“Thật khéo nha, chúng ta học cùng một trường đại học đó, chỉ có điều, em phải gọi anh một tiếng đàn anh rồi ^-^ anh khóa 14.”
"!!!"
“Mười hai giờ trưa, gặp nhau ở quán cà phê thư viện trường. Em thấy ai nổi bật nhất, chắc chắn chính là anh.”
“Phải rồi, diêm dúa…”
“Là diêm dúa tướng công, Nghê Thường nương tử ^-^”
“À… Diêm dúa tướng công, sao anh lại xuất hiện trong thế giới này? Anh không phải là nhân vật hư cấu của tác giả Manh Manh à? Hơn nữa… Em nhớ hệ thống có nói qua. Một quyển truyện chỉ có thể để một người xuyên qua thôi.”
“Nghê Thường nương tử, em có nhìn thấy quyển tiểu thuyết anh để trên kệ không?”
“Ừ, anh cầm truyện của em lúc nào mà em chẳng biết gì cả.”
“Sai rồi, quyển đó không phải quyển của em, bên trong là hệ thống phục vụ nam phụ, mà không phải hệ thống phục vụ nữ phụ. Đúng là quyển truyện chỉ có thể để một người xuyên qua. Nhưng, tổng cộng có hai quyển truyện, ây dà, làm thế nào đây? [ cười gian ]”
“Em cảm giác bị cả thế giời này chơi một vố đau. Nhưng mà….”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà, cảm ơn anh, vẫn ở trên đời này để em có thế được gặp anh lần nữa.”
“Nghê Thường nương tử nói chuyện buồn nôn quá đi. Anh sắp hạnh phúc muốn chết rồi làm sao giờ? Nương tử, anh đi học đây, nhớ lời hẹn mười hai giờ trưa nhé!”
“Được.”
*
Buổi trưa thay quần áo trong phòng ngủ, đổi đi đổi lại vẫn cảm thấy không ưng ý. Lần đầu tiên gặp mặt 3D, thế nào cũng phải thật xinh đẹp mới được. Nhưng mà… bản 3D của cô không xinh đẹp như bản Nghê Thường 2D! Mỡ eo ơi, sao cứ bám chặt lấy cô không rời không bỏ vậy hả?
Mắt thấy sắp đến mười hai giờ, mặc một bộ váy màu trắng, khoác chiếc ba lô rồi chạy vội đi.
Nhỡ đâu, chính bản 3D của anh ấy cũng không đẹp được như bản 2D thì sao? Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy yên tâm không ít.
Bước vào quán cà phê, dưới ánh đèn tờ mờ, cô tìm kiếm xung quanh cái người gọi là ‘rất chói mắt’. Sau đó một luồng sáng rực đâm thẳng vào mắt của cô.
Quả thật là vô cùng chói mắt…
Thất Thất nhìn chiếc đèn chân không 1000W vung vẩy trong tay người kia, lập tức tính làm bộ như đi nhầm chỗ, lùi ra ngoài. Chẳng có tên điên nào đi cầm đèn chân không ở phòng cà phê cả!
“Nghê Thường nương tử! Bên đây bên đây!” Người nào đó nhanh chóng phát hiện bóng dáng của cô.
Thất Thất bất đắc dĩ, cúi đầu, cố làm ra vẻ khiêm nhường lẳng lặng đi tới.
“Nói! Sao anh biết là em?”
Người nào đó nở nụ cười, tắt đèn chân không đi, vô cùng đắc ý, “Bởi vì em vừa nhìn thấy anh, đã lập tức hoảng sợ quay đầu đi.”
Thất Thất: T-T
“Này, Nghê Thường nương tử, em kiếp này, mập hơn nhiều so với kiếp trước nhỉ, như thế anh không phải vất vả nuôi em béo tốt như kiếp trước rồi.”
Có kiểu an ủi người như vậy hả?
Lúc này Thất Thất mới tỉ mỉ quan sát anh ta, mắt hoa đào, lông mày thanh tú, mũi thẳng, môi mỏng. Bộ dạng của tên tiểu tử này, tựa như bước ra từ một khuôn với Vạn Giang Hồng.
“Hả? Sao dung mạo của anh…”
Vạn Giang Hồng cười, “Vạn Giang Hồng bên trong truyện là bản nhái của anh.”
“Anh… hôm nay em có hẹn với An Hoa, muốn đi dạo phố với nhau. Hôm nay có thể không làm mấy đề này không. Khó quá đi à.”
Thất Thất chợt phát hiện ngồi cạnh Vạn Giang Hồng còn có một đứa bé học tiểu học, tóc buộc túm đuôi ngựa tết lại, tay cầm bút đang hăng hái chiến đấu với đề toán.
“Đây là em gái anh hả?”
Vạn Giang Hồng gật đầu, “Em gái Vạn Ác*. Năm nay học lớp năm, thích viết tiểu thuyết. Hồi lớp ba điểm viết văn còn được khen thưởng.”
(Vạn ác: cực kỳ độc ác - -.)
“Uầy! Ghê à nha! Anh bắt nó làm nhiều đề như thế có ổn không vậy? Tàn nhẫn quá rồi đó.” Thất Thất có chút thương cảm nhìn bé gái.
“Anh vẫn chưa nói hết.” Vạn Giang Hồng liếc sang cô một cái, “Năm ngoài bắt đầu đăng tiểu thuyết dài kì trên mạng.”
“Ừ, có tiền đồ đấy!”
“Bút danh nó là ‘Manh Manh tiểu tiên nữ’.”
Nụ cười mỉm của Thất Thất lập tức cứng đờ, “Manh Manh?”
“Đúng thế. Hiện giờ em còn thấy nó đáng thương nữa không?”
Thất Thất đập bàn, bé gái sợ hãi run bắn, Thất Thất cầm lên quyển toán học Olympic quốc tế, thản nhiên lật qua lật lại, “Diêm dúa tướng công, có cần tăng thêm vài đề không? Trẻ con mà, từ bé nên làm nhiều bài tập vào, sau này mới có tương lai.”
“Được, em nói xem nên thêm những câu nào nữa?”
“Trang này, trang này, cả trang này nữa…”
Manh Manh: tất cả đều là người xấu!
Chàng trai nhìn Thất Thất dịu dàng nở nụ cười, vài bước đi tới, ôm chầm cô vào ngực, trong mắt, lóe lên lệ quang, “Nghê Thường, mười một năm rồi, cuối cùng ta cũng gặp lại chị.”
Thất Thất nhìn người thiếu niên đã cao hơn cô rất nhiều, cảm khái vạn phần, đưa tay vuốt mặt hắn, “Tiểu Chiêu, em đã lớn dường này rồi à.”
“Ừm, Nghê Thường, mười một năm qua, ta cũng không mắc phải bệnh nữa. Lúc này mới có dũng khí tới gặp chị.”
“Hừ!” Vạn Giang Hồng nhìn hai người tình qua ý lại, trong lòng bỗng dưng bực bội, vừa kéo Thất Thất vào trong ngực, vừa chào hỏi, “Tiểu Phương, tiểu Minh, khách nhân của mẫu thân các con, nương tử của ta đến, các con không biết chào hỏi hả?” Lúc nói ra hai chữ mẫu thân và nương tử còn cố ý cất cao giọng.
Nào ngờ, hai con gấu con hoàn toàn không phối hợp. Vạn Giang Phương từ trong nhà đi ra, dụi mắt, vô cùng bất mãn lầm rầm, “Phụ thân, sáng sớm đã gọi con làm…” Còn chưa nói xong, liền phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện một đại suất ca, lập tức tỉnh cả ngủ. Vài bước chạy tới, vắt vẻo trên cổ của hắn, “Anh đẹp trai! Em tên là tiểu Phương, nhất định phải nhớ kỹ em nhé.”
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu một cái, đưa tay ôm cô bé vào lòng, “Ừ, ta nhớ rồi.”
Vạn Minh đứng bên không vui, đưa tay kéo chân muội muội, “Muội muội, muội muội! Ca ca xinh đẹp này là anh dẫn đến cho mẫu thân, nếu muội muội thích, lần tới ca ca xuống núi sẽ dẫn về một tên cho em.”
“Không cần không cần, em muốn người này cơ!” Vạn Giang Phương ôm chặt cổ hắn, nhất định không buông tay.
Đệ Ngũ Chiêu nhất thời luống cuống, chỉ đành một tay bế, bất đắc dĩ nhìn Thất Thất, “Nghê Thường, phải làm sao?”
“Tiểu Phương, đừng bướng bỉnh nữa. Mau gọi thúc thúc. Đây là Chiêu thúc thúc của các con.”
Vạn Giang Minh rất phối hợp gọi, “Chiêu thúc thúc.”
Nhưng Vạn Giang Phương còn lâu mới ngoan ngoãn nghe theo, ôm cổ Đệ Ngũ Chiêu, thân mật gọi, “Chiêu, Chiêu, sau này em sẽ gọi anh là Chiêu.”
“Nghê Thường nương tử à, ta thấy có vẻ như tiểu Minh và tiểu Phương rất thích hắn, vậy chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa, chúng ta sang bên kia đi.” Thấy hai đứa bé quấn lấy Đệ Ngũ Chiêu, Vạn Giang Hồng lập tức nêu lên ý kiến đến chỗ khác với cô. Nấn ná ở đây thêm, y sắp điên đến nơi rồi.
Tên tình địch đáng gờm này, tại sao cứ đùng đùng mà xuất hiện vậy chứ.
“Chuyện này…” Đệ Ngũ Chiêu nhìn sang cô, mỉm cười gật đầu, “Nghê Thường, chị đi đi, ta nói chuyện với bọn trẻ một chút.”
“Được.” Thất Thất quay đầu lại, trừng mắt với hai con gấu con, “Nhỡ kỹ, các con không được gây rắc rối cho Chiêu thúc thúc! Nếu không, cẩn thận mẹ bảo phụ thân các con trừng phạt các con đấy! Đặc biên là con, tiểu Phương!”
“Dạ…” Hai đứa bé trả lời qua loa.
Vạn Giang Hồng dắt Thất Thất ra sau núi. Không cho các cô một chút thời gian dư thừa nào hết.
Đệ Ngũ Chiêu nhìn bóng lứng của cô dần dần biến mất, thờ dài một hơi thật sâu.
Nàng vẫn sống tốt. Chắc chắn là rất tốt.
*
Sau đó ngày nào, Đệ Ngũ Chiêu cũng thường xuyên lên núi gặp gỡ hai đứa bé, thuận tiện ngắm nhìn một chút người thương trong lòng.
Đệ Ngũ Uyên nhiều lần ban hôn cho hắn, đều bị hắn cự tuyệt. Sau đó, trong kinh thành đồn rằng Chiêu Vương gia là luyến đồng phích, bởi vì thường xuyên thấy Vương gia dẫn theo một bé gái ra vào khắp nơi.
Sau đó, lại qua rất nhiều năm, Vạn Giang Phương lại bị nữ hoàng Đại Yến nhận làm người thừa kế. Vạn Giang Minh theo một nữ hiệp xông xáo giang hồ. Trên núi, chỉ còn lại hai lão nhân tóc trắng như cước, tay cầm tay cùng nhau ngắm nhìn mọc trời mọc rồi lặn.
Trước sân có hai cái ghế nhỏ, hai người ngồi sóng vai nhau.
“Diêm dúa tướng công, có tin tức của tiểu Phương truyền đến không?”
“Có, có, tiểu Phương nói gần đây lại cưới thêm ba vị mỹ nhân. Nhưng mà, không xinh đẹp bằng Chiêu thúc thúc của nó.”
“Ha ha, nha đầu này, vẫn nhớ Chiêu thúc thúc của nó cơ à.” Thất Thất nhíu chặt cái trán đầy nếp nhăn, “Nhiều năm rồi mà tiểu Chiêu vẫn không chịu thành thân.”
“Đừng suy nghĩ nữa, đó là quyết định của thằng nhãi, không trách bà được.”
“Với cả, tiểu Chiêu lâu rồi không đến. Nghe nói thằng bé đổ bệnh, không biết đỡ hơn chút nào chưa.”
“Đừng bận tâm, thân thể bà yếu ớt vậy, cứ lo lắng mấy thứ dư thừa này làm gì, cố gắng sống là được rồi.”
“Ừ, diêm dúa tướng công. Tiểu Minh khỏe không?”
“Khỏe, khỏe, khỏe lắm, hôm qua còn nhận được một phong thư, nói là lại sinh thêm một bé gái.”
“Ha ha ha…” Thất Thất che miệng cười, “Tôi tính qua, đây đã là đứa cháu thứ mấy của chúng ta rồi nhỉ? Bảy, hay là tám nhỉ?”
“Nghê Thường nương tử, bà lẩm cẩm rồi, là chín, nha đầu tiểu Phương kia có bốn, tiểu Minh thì đây là thứ năm.” Vạn Giang Hồng cưng chiều đưa tay nhéo cái mũi của bà.
“Phải rồi.” Đột nhiên Vạn Giang Hồng cười bí hiểm, “Nghê Thường nương tử, bà nhắm mắt lại đi.”
Thất Thất nghe lời nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn không quên cằn nhằn đôi câu, “Vợ chồng già nhiều năm rồi, còn chơi mấy trò xảo quyệt này.”
Cảm thấy có cái gì xuyên vào trên đầu. Thất Thất mở mắt, đưa tay sờ lên thứ ở trên đầu. Mảnh gỗ được trạm trổ, hoa văn phía trên, rất quen thuộc, là hoa sen.
“Đây là cây trâm hoa sen năm đó bà đưa cho tôi, bây giờ thấy bà tóc trắng đầy đầu, cũng nên dùng để vấn tóc.”
Thất Thất cảm động, vẫn nhớ rõ lúc trước giam ở từ đường, bà cũng chỉ là tiện tay đưa cho y, không ngờ vẫn giữ đến tận giờ.
“Nghê Thường nương tử, tôi luôn cảm thấy đời này của chúng ta sẽ phải kết thúc. Mà tôi vẫn muốn nhiều hơn, làm sao giờ? Tôi không tưởng tượng nổi, nếu cuộc sống không có bà sẽ sống thế nào đây. Nương tử à kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau được không?”
Thất Thất đưa tay, nắm chặt tay y, tựa vào ngực y, “Được, kiếp sau, vẫn sẽ bên nhau.”
“Tôi nhớ kỹ rồi đấy, nương tử, không được đổi ý nhé.” Vạn Giang Hồng cười đến thỏa mãn, nếp nhăn trên mặt cũng hiện lên ý cười.
*
Họ vẫn cho rằng họ vẫn có thể tựa sát vào nhau như vậy qua thật nhiều năm, nhưng ngày chia cách lại tới nhanh làm sao. Nhanh tới nỗi họ còn chưa kịp nói từ biệt với nhau.
Thất Thất nắm bàn tay lạnh lẽo của y, im lặng thật lâu. Rõ ràng thân thể của bà yếu đuối hơn, tại sao người đi trước lại không là bà?
Lúc thu dọn đồ đạc, nhìn quyển tiểu thuyết “Xuyên qua yêu không tự chủ” tự dưng xuất hiện, bà không hiểu, tại sao quyển truyện này lại đột nhiên xuất hiện trong tay y, nhưng mấy điều này không quan trọng nữa rồi. Y là nhân vật trong tiểu thuyết, y chết rồi, sẽ quay về đâu đây? Cô, có phải, đã vĩnh viễn mất đi một người yêu thương không? Một người thương cô chiều cô.
Sống trong cùng một không gian với y, cảnh còn người mất, mỗi lần nhớ tới lại khiến cô đau lòng khôn nguôi. Không có người ấy, sống còn có nghĩa lý gì?
Sau khi Vạn Giang Hồng qua đời được ba ngày, một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả, những hạnh phúc, ngọt ngào đều biến mất trong ngọn lửa, cùng biến mất, còn có một bà lão, cùng với ký ức ngập tràn thương đau.
*
“Thất Thất, Thất Thất!”
Giọng nói lo lắng liên tục vang bên tai. Thất Thất mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, có chút ngạc nhiên, “Hở?”
“Hở hả cái gì, xuống giường mau, hôm nay có bài kiểm tra đấy! Đã bảo mày bớt thức khuya đọc tiểu thuyết đi, sáng nào cũng dậy không nổi!” Chị em giường trên cằn nhà cằn nhằn mắng cô một trận.
Thất Thât đưa tay véo mặt, đau quá.
Vậy là cô đã xuyên trở về?
Đưa tay lần mò tiểu thuyết bên mép giường, mở ra, cốt truyện kể về một người tên là Cố Nghê Thường và một người tên là Vạn Giang Hồng, mà Đệ Ngũ Uyên và Âu Dương Ngữ trong ký ức của cô lại trở thành vai phụ. Cô nên gọi cái này là gì? Vai phụ chuyển mình? Nhưng mà lúc này cô chẳng lo được nhiều chuyện như vậy, vội vàng xuống giường rửa mặt…
*
Thi xong, Thất Thất ỉu xìu xìu trở lại phòng ngủ, gục xuống bàn không có tinh thần. Tuy rằng trí nhớ cô không tệ, nhưng mà ở trong cái thế giới kia mấy chục năm, mấy kiến thức trong bài thi kia cô đã quên sạch bách rồi.
“Thất Thất, mày thi như thế nào? Tao cảm thấy lần này đề rất dễ!” Chị em cùng phòng vỗ vai cô, nói cực kỳ phấn khởi.
Thất Thất lườm cô bạn một cái, “Đừng có mà gây thù chuốc oán nha, cẩn thận lúc nào tâm trạng tao không tốt sẽ đánh mày không một trận đấy.”
“Sao hả, lần này mày thi tệ lắm à?”
“Ừ.” Thất Thất gật đầu, “Thê thảm không dám nhìn luôn. Với cả, giáo viên chấm thi chính là ai, số điện thoại là bao nhiêu, tao muốn bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc của tao với thầy.”
“Không phải chứ, kinh khủng đến thế cơ à?”
“Còn hơn cả kinh khủng ấy chứ.”
Hai người nhìn nhau, im lặng.
“Thất Thất, lần trước kể cho tao chuyện Thừa tướng với con gái Tướng quân, vẫn chưa kể xong đâu. Còn cả ả công chúa độc ác kia chết như nào?”
“À…” Thất Thất lúng túng, cô có thể nói cô chính là ả công chúa độc ác đó không?
“Thừa tướng tạo phản thành Hoàng đế, Âu Dương Ngữ thành hoàng hậu không lâu thì xuyên trở về, sau đó, Thừa tướng đại nhân một đời cô độc. Về phần công chúa à… Cô ta rất tốt…”
Chị em tốt lên tiếng chỉ trích tác giả, “Hóa ra là BE, đầu voi đuôi chuột!”
“Phải rồi, a Tô, có thể mượn máy tính của mày một chút không? Tao muốn tìm một thứ.” Đột nhiên Thất Thất muốn biết chuyện liên quan đến tác giả, nếu như mụ tác giả có năng lực thay đổi kịch tình, vậy không phải cô nên làm điều gì đó ư?
“Ừ, tự lấy đi.”
Thất Thất mở ra máy vi tính, sau khi vào mạng, chuyện đầu tiên là baidu ‘Manh Manh tiểu tiên nữ’.
Quả nhiên phát hiện được vị tác giả tài ba xuất chúng này trong phần kết quả ở trên trang mạng Tấn Giang. Điểm bài viết đã bị trừ xuống âm luôn rồi. Trong phần bình luận, đầy rẫy -2, cô không biết rốt cuộc mụ Manh Manh tiểu tiên nữ này đã làm ra chuyện ác tày trời gì mà khiến nhiều người oán hận đến vậy.
“Kết thúc cho có! Trừ hai không giải thích!”
“Mả mẹ nó chứ! Lại đổi nhân vật chính, có khác gì bịp bợm hả?” Chấm điểm trừ hai.
“Bà nội nó, người chết hết à! Sao ngay từ đầu bài viết không thả ngay một quả bom nguyên tử xuống hủy diệt cả thế giới luôn đi, đỡ phải viết mấy cái chuyện về sau, bớt đi nhiều việc.” Chấm điểm trừ hai.
“Manh Manh mạnh mẽ lên!” Chấm điểm trừ hai. Tuyệt Bích này đích thị là anti fan mà.
......
Cái thế giới này bị sao vậy? Sao có thể hà hiếp người tác giả đã cất công khổ cực gõ từng chữ như vậy chứ? Thất Thất bày tỏ sự hoang mang vô cùng với cái thế giới này. Cùng lúc ở dưới bài viết, cô bày tỏ sự thương cảm sâu sắc của bản thân với Manh Manh…
Vì thế, ngày thứ hai, tất cả mọi người có thể nhìn thấy, dưới mỗi chương đều có một độc giả tên là ‘Thất Thất’ để lại bình luận.
“Thay đổi kết thúc!” Chấm trừ hai.
*
Một thời gian dài trôi qua, mỗi ngày Thất Thất lại viết một bài bình luận dài dằng dặc để lại cho Manh Manh, uy hiếp ép buộc bà ta các kiểu để thay đổi kết thúc.
“Manh Manh, không được để tiểu Chiêu cô độc đến cuối đời!” Trừ hai.
“Manh Manh, không được để Hoàng đế ca ca chết.” Trừ hai.
“Manh Manh, Nghê Thường muốn được hạnh phúc mãi mãi bên Vạn Giang Hồng, hơn nữa, Nghê Thường phải chết trước Vạn Giang Hồng.” Trừ hai.
“Cái tin nhắn trước nhầm rồi, không cần miêu tả cảnh họ chết đâu! Chỉ cần viết họ yêu nhau mãi mãi, cùng nắm tay nhau sống đến bạc đầu gì gì đó ấy!” Vẫn trừ hai.
......
Đột nhiên một ngày nọ, ở dưới bài viết của Manh Manh, xuất hiện một độc giả có tên ID là ‘Nghê Thường tâm can của ta’ trả lời lại bình luận của cô.
“Thất Thất, bạn là Ngôn Thất Thất à?”
Thất Thất khiếp sợ, chẳng lẽ nhân vật 2D này biết 3D cô? Thật đáng sợ.
Cô do dự hồi lâu, rốt cuộc trả lời lại người kia, “Bạn là ai?”
“Thêm Q của tôi đi, 07216909. Chúng ta nói chuyện tỉ mỉ hơn.”
“Bạn là ai hả, tại sao tôi phải thêm bạn!” Gần đây Thất Thất có nghe nói có người thêm bạn linh tinh bị trộm mất số, cô mới không dễ bị lừa vậy đâu.
Nào ngờ, người nọ trả lời lại rất nhanh, “Nghê Thường, là anh.”
“Đầu óc bị bệnh à. Tự đi chữa bệnh đi.”
“Nghê Thường, chúng ta có chín đứa cháu, không phải bảy hay tám. Lần này em đừng nhớ nhầm nữa. Với cả, hôm chúng ta động phòng hoa chúc, tiếng em rên rỉ thật là dễ nghe.”
“Con bà anh đi chết đi!” Thất Thất tức giận, nơi công cộng lại dám viết ra những lời này! Còn gì là thể diện nữa!
Vì vậy, sau khi mắng xong, Thất Thất lặng lẽ dùng số Q kia thêm bạn.
*
“Nghê Thường nương tử! Em ở đâu, anh tới tìm em.” Vừa kết bạn xong, người kia đã gửi tin tới.
“Tỉnh S xã Y đại học YY khoa NN khóa 17 học sinh Ngôn Thất Thất.”
“Thật khéo nha, chúng ta học cùng một trường đại học đó, chỉ có điều, em phải gọi anh một tiếng đàn anh rồi ^-^ anh khóa 14.”
"!!!"
“Mười hai giờ trưa, gặp nhau ở quán cà phê thư viện trường. Em thấy ai nổi bật nhất, chắc chắn chính là anh.”
“Phải rồi, diêm dúa…”
“Là diêm dúa tướng công, Nghê Thường nương tử ^-^”
“À… Diêm dúa tướng công, sao anh lại xuất hiện trong thế giới này? Anh không phải là nhân vật hư cấu của tác giả Manh Manh à? Hơn nữa… Em nhớ hệ thống có nói qua. Một quyển truyện chỉ có thể để một người xuyên qua thôi.”
“Nghê Thường nương tử, em có nhìn thấy quyển tiểu thuyết anh để trên kệ không?”
“Ừ, anh cầm truyện của em lúc nào mà em chẳng biết gì cả.”
“Sai rồi, quyển đó không phải quyển của em, bên trong là hệ thống phục vụ nam phụ, mà không phải hệ thống phục vụ nữ phụ. Đúng là quyển truyện chỉ có thể để một người xuyên qua. Nhưng, tổng cộng có hai quyển truyện, ây dà, làm thế nào đây? [ cười gian ]”
“Em cảm giác bị cả thế giời này chơi một vố đau. Nhưng mà….”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà, cảm ơn anh, vẫn ở trên đời này để em có thế được gặp anh lần nữa.”
“Nghê Thường nương tử nói chuyện buồn nôn quá đi. Anh sắp hạnh phúc muốn chết rồi làm sao giờ? Nương tử, anh đi học đây, nhớ lời hẹn mười hai giờ trưa nhé!”
“Được.”
*
Buổi trưa thay quần áo trong phòng ngủ, đổi đi đổi lại vẫn cảm thấy không ưng ý. Lần đầu tiên gặp mặt 3D, thế nào cũng phải thật xinh đẹp mới được. Nhưng mà… bản 3D của cô không xinh đẹp như bản Nghê Thường 2D! Mỡ eo ơi, sao cứ bám chặt lấy cô không rời không bỏ vậy hả?
Mắt thấy sắp đến mười hai giờ, mặc một bộ váy màu trắng, khoác chiếc ba lô rồi chạy vội đi.
Nhỡ đâu, chính bản 3D của anh ấy cũng không đẹp được như bản 2D thì sao? Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy yên tâm không ít.
Bước vào quán cà phê, dưới ánh đèn tờ mờ, cô tìm kiếm xung quanh cái người gọi là ‘rất chói mắt’. Sau đó một luồng sáng rực đâm thẳng vào mắt của cô.
Quả thật là vô cùng chói mắt…
Thất Thất nhìn chiếc đèn chân không 1000W vung vẩy trong tay người kia, lập tức tính làm bộ như đi nhầm chỗ, lùi ra ngoài. Chẳng có tên điên nào đi cầm đèn chân không ở phòng cà phê cả!
“Nghê Thường nương tử! Bên đây bên đây!” Người nào đó nhanh chóng phát hiện bóng dáng của cô.
Thất Thất bất đắc dĩ, cúi đầu, cố làm ra vẻ khiêm nhường lẳng lặng đi tới.
“Nói! Sao anh biết là em?”
Người nào đó nở nụ cười, tắt đèn chân không đi, vô cùng đắc ý, “Bởi vì em vừa nhìn thấy anh, đã lập tức hoảng sợ quay đầu đi.”
Thất Thất: T-T
“Này, Nghê Thường nương tử, em kiếp này, mập hơn nhiều so với kiếp trước nhỉ, như thế anh không phải vất vả nuôi em béo tốt như kiếp trước rồi.”
Có kiểu an ủi người như vậy hả?
Lúc này Thất Thất mới tỉ mỉ quan sát anh ta, mắt hoa đào, lông mày thanh tú, mũi thẳng, môi mỏng. Bộ dạng của tên tiểu tử này, tựa như bước ra từ một khuôn với Vạn Giang Hồng.
“Hả? Sao dung mạo của anh…”
Vạn Giang Hồng cười, “Vạn Giang Hồng bên trong truyện là bản nhái của anh.”
“Anh… hôm nay em có hẹn với An Hoa, muốn đi dạo phố với nhau. Hôm nay có thể không làm mấy đề này không. Khó quá đi à.”
Thất Thất chợt phát hiện ngồi cạnh Vạn Giang Hồng còn có một đứa bé học tiểu học, tóc buộc túm đuôi ngựa tết lại, tay cầm bút đang hăng hái chiến đấu với đề toán.
“Đây là em gái anh hả?”
Vạn Giang Hồng gật đầu, “Em gái Vạn Ác*. Năm nay học lớp năm, thích viết tiểu thuyết. Hồi lớp ba điểm viết văn còn được khen thưởng.”
(Vạn ác: cực kỳ độc ác - -.)
“Uầy! Ghê à nha! Anh bắt nó làm nhiều đề như thế có ổn không vậy? Tàn nhẫn quá rồi đó.” Thất Thất có chút thương cảm nhìn bé gái.
“Anh vẫn chưa nói hết.” Vạn Giang Hồng liếc sang cô một cái, “Năm ngoài bắt đầu đăng tiểu thuyết dài kì trên mạng.”
“Ừ, có tiền đồ đấy!”
“Bút danh nó là ‘Manh Manh tiểu tiên nữ’.”
Nụ cười mỉm của Thất Thất lập tức cứng đờ, “Manh Manh?”
“Đúng thế. Hiện giờ em còn thấy nó đáng thương nữa không?”
Thất Thất đập bàn, bé gái sợ hãi run bắn, Thất Thất cầm lên quyển toán học Olympic quốc tế, thản nhiên lật qua lật lại, “Diêm dúa tướng công, có cần tăng thêm vài đề không? Trẻ con mà, từ bé nên làm nhiều bài tập vào, sau này mới có tương lai.”
“Được, em nói xem nên thêm những câu nào nữa?”
“Trang này, trang này, cả trang này nữa…”
Manh Manh: tất cả đều là người xấu!