"Cộc cộc"..."Cộc cộc"..."Cộc cộc"..."Cộc cộc- Tiếng gõ cửa cứ vang lên liên hồi nghe mà sốt ruột. Trong căn nhà nhỏ ở khu kí túc xá sinh viên căn bản không có bật đèn, không một chút ánh sáng nào phát ra ngoài cả nếu là người khác thì sẽ nghĩ căn nhà này vốn không có người nhưng cô gái đang đứng ở ngoài cửa tay xách nách mang cả túi đồ kia thì lại rất kiên trì gõ cửa mãi,đơn giản vì...cái này quá quen với cô nàng rồi.
-Hạ Lục Sa! Có ra mở cửa không hả, muốn chết đói thì cứ rúc trong đó đi! - Cô gái ở ngoài cửa hét lên một cách cực kì lớn nhưng xung quanh không một ai tỏ ra bị làm phiền cả. Không phải họ kì lạ đâu mà chẳng qua họ có phản ánh cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi, người ta là kẻ quái nhân mà, haizzz...thật quá khổ cho số họ khi là hàng xóm nhà bên đây.
-Cửa không có khóa cứ vào tự nhiên! - Tiếng nói từ trong nhà vọng ra vô cùng nhạt toẹt.
Nhận được lời đáp, cô gái cố gắng dùng phần tay không có đồ để mở cửa cơ mà...thế quái nào cái cửa mở không ra nhỉ? Rõ ràng con nhỏ Lục Sa nói không khóa mà. Cô gái mở mãi mà không được cuối cùng buông tha cái tay nhưng không có ý định ra về mà là dùng chân đạp cái cửa thật mạnh một cái. Bỗng bên trong vang lên tiếng đồ vật bị đổ rất lớn làm cô gái giật cả mình ấy thế mà người bên trong không hề có động tĩnh. Cánh cửa mở ra cô gái liền bước vào thì giẫm phải cái gì xoại một nhát ngã uỳnh ra sàn nhà. Cố gắng nhịn đau cô gái đứng dậy mò cái ổ điện bật lên. Điện vừa sáng thì từ trong căn phòng đó lại vọng ra tiếng hét kì dị:
-AAAAAAAAAAAAAA! - Sau đó tiếp tục...
-ĐÂY LÀ CÁI NHÀ HAY BÃI RÁC VẬY HẢ TRỜI? LỤC SA!
-Thật là ồn quá, Hàn Bình cậu không thể nói nhỏ đi sao? Không sợ làm phiền hàng xóm à? - Du Sa ở trong phòng nói vọng ra ừm, cái giọng thì cực kì không cảm xúc.
Nói một chút về tình trạng của căn nhà thì cách hình dung đơn giản nhất chính là như lời của cô gái Hàn Bình kia nói: Bãi rác! Vỏ hộp bánh, lon nước ngọt, hộp mì ăn liền, bát đũa, truyện ngôn tình và còn cả...đồ lót! Tất cả bị vất vương vãi khắp phòng khách. Hàn Bình không hiểu nổi có mỗi cái phòng bé tí tẹo mà sao để được nhiều đồ như thế cơ chứ? Nhìn xem nhìn xem cái ghế salon bị rác và quần áo phủ kín luôn rồi. Tóm lại một câu chính là cực kì khủng bố! Hàn Bình vội vã vứt túi đồ trên tay xuống sắn tay áo dọn dẹp,cô là điển hình cho mẫu người ở sạch sẽ, tươm tất.
Dọn dẹp xong, nhìn căn phòng sạch sẽ mà thoải mái cả ra. Hàn Bình nhìn đồng hồ, 10h, đã mất gần 2 tiếng rồi, không biết con nhỏ kia đã chết đói chưa nhỉ? Hàn Bình xách túi đồ vào phòng của Lục Sa, nhìn Lục Sa vẫn sừng sững ngồi đọc truyện Hàn Bình có chút khâm phục cái khả năng đọc truyện không thấy đói của con nhỏ này. Chẳng lẽ Lục Sa hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để sống nha! Mà thôi cho dù nó thật sự làm đc thế thì suốt ngày ru rú trong căn phòng không ánh sáng này lấy đâu ra nhật nguyệt chứ đừng nói là tinh hoa. Hoặc là Lục Sa có thể tự dưỡng a. Mà thôi, cái này so với vừa nãy có khác gì
-Nè! Đồ ăn đó, ăn đi! - Hàn Bình đưa túi đồ cho Lục Sa
-Cám ơn! Ăn cùng đi, dọn nhà mệt rồi! - Lục Sa khách sáo nói nhưng tay đã bóc gói khoai tây chiên sau đó tiếp tục cắm mặt vào vi tính đọc truyện. Hàn Bình nhìn Lục Sa, tay lấy một gói snack lên giường ngồi nhìn Lục Sa
-Này, Lục Sa, sao cậu thích đọc truyện thế? Hay lắm à?
-Ừ!
-Nếu học hành cậu cũng chăm như vậy thì tốt rồi
-Không thích
-Haizzz...nếu cậu còn chăm đọc truyện thế này coi chừng có ngày cậu xuyên vào tiểu thuyết luôn đó! Ôi mệt quá, thôi tớ ngủ nhờ xíu lát gọi tớ dậy nhé!- Nói xong Hàn Bình trực tiếp đi vào mộng đẹp
Lục Sa nhìn bạn của mình thở dài nói lí nhí:
-Nếu được thế thì tốt quá, trong truyện đôi khi là thế giới đáng mơ ước, không khắc nghiệt như ngoài đời.
Bỗng nhiên cơ thể cô co rúm lại, đau đớn như có dòng điện chạy qua cuối cùng ý thức mơ hồ bất tỉnh ngã ra sàn nhà.
"Cộc cộc"..."Cộc cộc"..."Cộc cộc"..."Cộc cộc- Tiếng gõ cửa cứ vang lên liên hồi nghe mà sốt ruột. Trong căn nhà nhỏ ở khu kí túc xá sinh viên căn bản không có bật đèn, không một chút ánh sáng nào phát ra ngoài cả nếu là người khác thì sẽ nghĩ căn nhà này vốn không có người nhưng cô gái đang đứng ở ngoài cửa tay xách nách mang cả túi đồ kia thì lại rất kiên trì gõ cửa mãi,đơn giản vì...cái này quá quen với cô nàng rồi.
-Hạ Lục Sa! Có ra mở cửa không hả, muốn chết đói thì cứ rúc trong đó đi! - Cô gái ở ngoài cửa hét lên một cách cực kì lớn nhưng xung quanh không một ai tỏ ra bị làm phiền cả. Không phải họ kì lạ đâu mà chẳng qua họ có phản ánh cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi, người ta là kẻ quái nhân mà, haizzz...thật quá khổ cho số họ khi là hàng xóm nhà bên đây.
-Cửa không có khóa cứ vào tự nhiên! - Tiếng nói từ trong nhà vọng ra vô cùng nhạt toẹt.
Nhận được lời đáp, cô gái cố gắng dùng phần tay không có đồ để mở cửa cơ mà...thế quái nào cái cửa mở không ra nhỉ? Rõ ràng con nhỏ Lục Sa nói không khóa mà. Cô gái mở mãi mà không được cuối cùng buông tha cái tay nhưng không có ý định ra về mà là dùng chân đạp cái cửa thật mạnh một cái. Bỗng bên trong vang lên tiếng đồ vật bị đổ rất lớn làm cô gái giật cả mình ấy thế mà người bên trong không hề có động tĩnh. Cánh cửa mở ra cô gái liền bước vào thì giẫm phải cái gì xoại một nhát ngã uỳnh ra sàn nhà. Cố gắng nhịn đau cô gái đứng dậy mò cái ổ điện bật lên. Điện vừa sáng thì từ trong căn phòng đó lại vọng ra tiếng hét kì dị:
-AAAAAAAAAAAAAA! - Sau đó tiếp tục...
-ĐÂY LÀ CÁI NHÀ HAY BÃI RÁC VẬY HẢ TRỜI? LỤC SA!
-Thật là ồn quá, Hàn Bình cậu không thể nói nhỏ đi sao? Không sợ làm phiền hàng xóm à? - Du Sa ở trong phòng nói vọng ra ừm, cái giọng thì cực kì không cảm xúc.
Nói một chút về tình trạng của căn nhà thì cách hình dung đơn giản nhất chính là như lời của cô gái Hàn Bình kia nói: Bãi rác! Vỏ hộp bánh, lon nước ngọt, hộp mì ăn liền, bát đũa, truyện ngôn tình và còn cả...đồ lót! Tất cả bị vất vương vãi khắp phòng khách. Hàn Bình không hiểu nổi có mỗi cái phòng bé tí tẹo mà sao để được nhiều đồ như thế cơ chứ? Nhìn xem nhìn xem cái ghế salon bị rác và quần áo phủ kín luôn rồi. Tóm lại một câu chính là cực kì khủng bố! Hàn Bình vội vã vứt túi đồ trên tay xuống sắn tay áo dọn dẹp,cô là điển hình cho mẫu người ở sạch sẽ, tươm tất.
Dọn dẹp xong, nhìn căn phòng sạch sẽ mà thoải mái cả ra. Hàn Bình nhìn đồng hồ, h, đã mất gần tiếng rồi, không biết con nhỏ kia đã chết đói chưa nhỉ? Hàn Bình xách túi đồ vào phòng của Lục Sa, nhìn Lục Sa vẫn sừng sững ngồi đọc truyện Hàn Bình có chút khâm phục cái khả năng đọc truyện không thấy đói của con nhỏ này. Chẳng lẽ Lục Sa hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để sống nha! Mà thôi cho dù nó thật sự làm đc thế thì suốt ngày ru rú trong căn phòng không ánh sáng này lấy đâu ra nhật nguyệt chứ đừng nói là tinh hoa. Hoặc là Lục Sa có thể tự dưỡng a. Mà thôi, cái này so với vừa nãy có khác gì
-Nè! Đồ ăn đó, ăn đi! - Hàn Bình đưa túi đồ cho Lục Sa
-Cám ơn! Ăn cùng đi, dọn nhà mệt rồi! - Lục Sa khách sáo nói nhưng tay đã bóc gói khoai tây chiên sau đó tiếp tục cắm mặt vào vi tính đọc truyện. Hàn Bình nhìn Lục Sa, tay lấy một gói snack lên giường ngồi nhìn Lục Sa
-Này, Lục Sa, sao cậu thích đọc truyện thế? Hay lắm à?
-Ừ!
-Nếu học hành cậu cũng chăm như vậy thì tốt rồi
-Không thích
-Haizzz...nếu cậu còn chăm đọc truyện thế này coi chừng có ngày cậu xuyên vào tiểu thuyết luôn đó! Ôi mệt quá, thôi tớ ngủ nhờ xíu lát gọi tớ dậy nhé!- Nói xong Hàn Bình trực tiếp đi vào mộng đẹp
Lục Sa nhìn bạn của mình thở dài nói lí nhí:
-Nếu được thế thì tốt quá, trong truyện đôi khi là thế giới đáng mơ ước, không khắc nghiệt như ngoài đời.
Bỗng nhiên cơ thể cô co rúm lại, đau đớn như có dòng điện chạy qua cuối cùng ý thức mơ hồ bất tỉnh ngã ra sàn nhà.