Mẫn Đường không hề để tâm đến bộ dạng sốt ruột này của Hạ Tuyết, chỉ lặng lẽ đáp:
“ Đến nơi rồi cậu sẽ biết! “
“ Hả! Lại phải đi nữa sao?” Hạ Tuyết rên lên đau khổ, tay đưa lên trán vò vò. Từ sáng đến giờ không biết cô đã phải di chuyển không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Hết bị người này lôi kéo rồi lại bị người kia bắt đi lấy chồng, thật khổ cho ngài lão đại là cô lại phải đi giải quyết biết bao nhiêu việc...
Mẫn Đường nghe xong thì chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười, nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi, hướng về phía khu vực sân bay mà nó vừa rời khỏi cách đây vài tiếng trước....
***
5 tiếng sau, tại một khu vực nhà máy bỏ hoang...
Chiếc xe Mustang màu xanh navy cuối cùng cũng dừng lại sau một quãng đường dài lăn bánh từ sân bay...
“ Banh “ một tiếng, cửa xe mở ra. Từ trong xe xuất hiện hai cô gái, một người sở hữu mái tóc bạch kim ngời sáng cùng đôi mắt đẹp như bầu trời sương mù vần vũ, từ người cô toả ra một khí chất nam tính và quái lạ đến hiếm có, một người thì lại có mái tóc đen xoăn lọn , khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo cao ngạo nhưng cũng thật khó gần...
Hai cô gái vừa bước xuống xe, lập tức từ bên trong khu nhà, một toán người bước ra, nhanh chóng đến trước mặt hai người rồi cúi rạp xuống :
“ Chúng thuộc hạ kính chào lão đại , kính chào Triệu tiểu thư !”
“ Các anh dậy đi !” Hạ Tuyết phiền toái phân phó, nhóm người thấy vậy thì đứng thẳng người dậy, rồi rẽ sang hai bên nhường đường cho cô và Mẫn Đường. Hạ Tuyết đảo mắt, nhìn một lượt xung quanh rồi quay sang cô gái đang đứng bên cạnh :
“ Tại sao lại là chỗ này ? “
Nhưng đáp lại câu hỏi này của Hạ Tuyết chỉ là sự im lặng. Mẫn Đường nhìn về phía khu nhà bỏ hoang mà lại có chút xa xăm và lạc lõng. Một lúc sau cô mới cất giọng :
“ Chuyện này... Cậu phải tự xem xét thôi !”
Hạ Tuyết nhìn Mẫn Đường, ngay sau đó thì nhún vai rồi nói :
“ Được thôi !”
Đoàn người di chuyển nhanh chóng theo chân Mẫn Đường và Hạ Tuyết tiến vào khu nhà. Hai bên đường đi,cỏ mọc um tùm, những khu nhà kho dùng để chứa hàng giờ đây xập xệ đến không thể phục hồi và từ trong không khí bốc lên một cái mùi hôi thối và ẩm thấp của rác thải và các đồ dùng mục rữa.
Có thể nói đối với nơi này, Hạ Tuyết biết rất rõ. Trong trí nhớ của cô hồi còn ở cấp 2, đây từng là một nhà máy xi măng rộng lớn nhất khu vực ngoại ô nhưng đã bị đóng cửa khoảng 4 năm trước do ô nhiễm trầm trọng. Nghĩ cũng lạ! Một chỗ xập xệ như thế này đáng lẽ phải bị quy hoạch làm nhà ở hoặc khu vui chơi từ lâu rồi! Nhưng có lẽ chỉ có người trong giới hắc đạo mới biết được rằng đây là nơi tập trung đường dây buôn bán của một trong những ông trùm ma tuý lớn nhất miền Đông _ Lâm Hạc...
Kẻ mà chỉ mới cách đây hai ngày trước thôi Hạ Tuyết đã băm vằm hắn ra làm trăm mảnh... Nghĩ đến đây, khoé môi Hạ Tuyết chợt nhếch lên đầy khing bỉ. Quả thật, Lâm Hạc đúng là một con cáo chính hiệu... 2 năm tìm kiếm, 2 năm truy lùng cô cũng không thể tìm ra hắn...Hoá ra hắn ẩn thân ở cái chỗ khỉ ho cò gáy, không ai dám bén mảng này!!! Nhưng thật tiếc cho Lâm Hạc đã phạm phải một sai lầm lớn.Đó chính là đã đụng vào người mà Hạ Tuyết cô yêu nhất....
Từ sau khi gây dựng thế lực, một tay Hạ Tuyết thanh trừng tất cả các khu vực địa bàn buôn bán của hắn, các mối cấp hàng cũng đều bị cô chiếm dụng và cướp đoạt. Khiến cho hắn, từ một con cá lớn đang được tự do trong một cái ao khổng lồ bắt buộc phải vẫy vùng trong một cái vũng bùn bẩn thỉu hơn... Để rồi cuối cùng chết đau đớn trong lòng bàn tay cô...!!!
Đến đây, Hạ Tuyết bỗng cảm thấy thật buồn cười! Thật sự, Lâm Hạc rất tinh quái nhưng cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, giết hắn thật ra rất đơn giản, chẳng cần mất đến hai năm nhọc nhằn của cô... Nếu như không phải do....
“ Lão đại, Triệu tiểu thư đến rồi !”
Giọng nói của một người thuộc hạ vang lên làm cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Hạ Tuyết, cô ngẩng đầu nhìn về khía căn nhà kho đen kịt thật quen thuộc, xung quanh là những vệ sĩ của Dương gia đang phong toả toàn khu vực. Hạ Tuyết nhếch môi rồi quay sang hỏi Mẫn Đường :
“ Bây giờ, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không ?”
Im lặng, không có một âm thanh nào vang lên, nhưng Hạ Tuyết lại tuyệt nhiên không mất đi sự bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói :
“ Là bọn Reaper phải không ?”
Cái tên này đã thành công thu hút sự chú ý của Mẫn Đường, cô quay sang nhìn Hạ Tuyết một hồi, cuối cùng cất giọng :
“ Tầm 5 giờ sáng hôm qua, trụ sở của chúng ta ở Đan Mạch nhận được một bức thông điệp gửi trực tiếp cho Hạ Nhâm, nhưng trong thông điệp lại không có nội dung gì, chỉ có một tấm bản đồ ghi là gửi cho Dương lão đại ! Tôi nghĩ đây có thể là một cái bẫy nên đã cho người đi điều tra, cuối cùng thì phát hiện tấm bản đồ dừng lại tại vị trí này !”
“ Đúng chỗ mà tôi giết cái lão khọm già ấy !” Hạ Tuyết lên tiếng đùa, nhưng trong lời nói lại không có nửa phần cười cợt “ Sau đó thế nào ?”
Mẫn Đường thở dài, ngay sau đó chỉ về khu vực nhà kho:
“ Cái này tôi cũng không rõ, tôi đã cho phong toả khu vực nhưng chưa cho người vào bên trong... Tôi muốn chờ cậu đến rồi ra quyết định ...”
Hạ Tuyết nhìn Mẫn Đường, rồi lại hướng về phía khu nhà kho. Ngay sau đó bàn chân cô bước nhanh tiến về phía cánh cửa đang bị đóng chặt, những vệ sĩ thấy vậy thì kính cẩn cúi chào rồi dạt sang hai bên.Hạ Tuyết không chú ý đến điều đó, chỉ đặt tay lên cánh cửa rồi mở nó ra :
“ Ầm..ầm!!!” Tiếng kêu rệu rã vang lên, ngay sau đó là một bóng tối tràn ngập. Hạ Tuyết tiến vào trong cùng Mẫn Đường, theo sau họ là một đội xạ thủ tinh nhuệ. Đôi mắt cô dáo dác tìm kiếm xung quanh, thật dò dẫm, cẩn thận. Quả nhiên! Mặc dù bây giờ đang là mùa hè và chỉ mới 6h chiều nhưng do cấu trúc kín mít của khu nhà nên phải mất một lúc lâu Hạ Tuyết mới có thể nhận ra mọi vật trong bóng tối ...
Hướng mắt về một cái góc nhà quen thuộc, ánh mắt Hạ Tuyết hiện lên tia sáng.... Quả nhiên, đúng như sự dự đoán cô, cái xác của Lâm Hạc đã biến mất không một dấu vết...mà thay vào đó lại là một thứ...
Một mũi tên... Đúng vậy! Không còn nghi ngờ gì nữa... Đó là một mũi tên được viết bằng thứ máu đỏ sậm, nằm yêm trong một vòng tròn cũng được vẽ bằng máu đỏ chói, trông thật ma quái...
Nheo mắt, Hạ Tuyết cúi người, tay chạm vào mũi tên, một dự cảm không lành bỗng tràn ngập tâm trí. Cô quay lại, định hỏi Mẫn Đường điều gì đó thì thấy Mẫn Đường như ngẩn ra, không nhìn vào cô mà lại nhìn chăm chăm về phía trước.
Hạ Tuyết cảm thấy kì lạ, rồi theo quán tính cũng nhìn về phía Mẫn Đường đang nhìn thì bất chợt...
“ PHỤT “
Mẫn Đường không hề để tâm đến bộ dạng sốt ruột này của Hạ Tuyết, chỉ lặng lẽ đáp:
“ Đến nơi rồi cậu sẽ biết! “
“ Hả! Lại phải đi nữa sao?” Hạ Tuyết rên lên đau khổ, tay đưa lên trán vò vò. Từ sáng đến giờ không biết cô đã phải di chuyển không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Hết bị người này lôi kéo rồi lại bị người kia bắt đi lấy chồng, thật khổ cho ngài lão đại là cô lại phải đi giải quyết biết bao nhiêu việc...
Mẫn Đường nghe xong thì chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười, nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi, hướng về phía khu vực sân bay mà nó vừa rời khỏi cách đây vài tiếng trước....
tiếng sau, tại một khu vực nhà máy bỏ hoang...
Chiếc xe Mustang màu xanh navy cuối cùng cũng dừng lại sau một quãng đường dài lăn bánh từ sân bay...
“ Banh “ một tiếng, cửa xe mở ra. Từ trong xe xuất hiện hai cô gái, một người sở hữu mái tóc bạch kim ngời sáng cùng đôi mắt đẹp như bầu trời sương mù vần vũ, từ người cô toả ra một khí chất nam tính và quái lạ đến hiếm có, một người thì lại có mái tóc đen xoăn lọn , khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo cao ngạo nhưng cũng thật khó gần...
Hai cô gái vừa bước xuống xe, lập tức từ bên trong khu nhà, một toán người bước ra, nhanh chóng đến trước mặt hai người rồi cúi rạp xuống :
“ Chúng thuộc hạ kính chào lão đại , kính chào Triệu tiểu thư !”
“ Các anh dậy đi !” Hạ Tuyết phiền toái phân phó, nhóm người thấy vậy thì đứng thẳng người dậy, rồi rẽ sang hai bên nhường đường cho cô và Mẫn Đường. Hạ Tuyết đảo mắt, nhìn một lượt xung quanh rồi quay sang cô gái đang đứng bên cạnh :
“ Tại sao lại là chỗ này ? “
Nhưng đáp lại câu hỏi này của Hạ Tuyết chỉ là sự im lặng. Mẫn Đường nhìn về phía khu nhà bỏ hoang mà lại có chút xa xăm và lạc lõng. Một lúc sau cô mới cất giọng :
“ Chuyện này... Cậu phải tự xem xét thôi !”
Hạ Tuyết nhìn Mẫn Đường, ngay sau đó thì nhún vai rồi nói :
“ Được thôi !”
Đoàn người di chuyển nhanh chóng theo chân Mẫn Đường và Hạ Tuyết tiến vào khu nhà. Hai bên đường đi,cỏ mọc um tùm, những khu nhà kho dùng để chứa hàng giờ đây xập xệ đến không thể phục hồi và từ trong không khí bốc lên một cái mùi hôi thối và ẩm thấp của rác thải và các đồ dùng mục rữa.
Có thể nói đối với nơi này, Hạ Tuyết biết rất rõ. Trong trí nhớ của cô hồi còn ở cấp , đây từng là một nhà máy xi măng rộng lớn nhất khu vực ngoại ô nhưng đã bị đóng cửa khoảng năm trước do ô nhiễm trầm trọng. Nghĩ cũng lạ! Một chỗ xập xệ như thế này đáng lẽ phải bị quy hoạch làm nhà ở hoặc khu vui chơi từ lâu rồi! Nhưng có lẽ chỉ có người trong giới hắc đạo mới biết được rằng đây là nơi tập trung đường dây buôn bán của một trong những ông trùm ma tuý lớn nhất miền Đông _ Lâm Hạc...
Kẻ mà chỉ mới cách đây hai ngày trước thôi Hạ Tuyết đã băm vằm hắn ra làm trăm mảnh... Nghĩ đến đây, khoé môi Hạ Tuyết chợt nhếch lên đầy khing bỉ. Quả thật, Lâm Hạc đúng là một con cáo chính hiệu... năm tìm kiếm, năm truy lùng cô cũng không thể tìm ra hắn...Hoá ra hắn ẩn thân ở cái chỗ khỉ ho cò gáy, không ai dám bén mảng này!!! Nhưng thật tiếc cho Lâm Hạc đã phạm phải một sai lầm lớn.Đó chính là đã đụng vào người mà Hạ Tuyết cô yêu nhất....
Từ sau khi gây dựng thế lực, một tay Hạ Tuyết thanh trừng tất cả các khu vực địa bàn buôn bán của hắn, các mối cấp hàng cũng đều bị cô chiếm dụng và cướp đoạt. Khiến cho hắn, từ một con cá lớn đang được tự do trong một cái ao khổng lồ bắt buộc phải vẫy vùng trong một cái vũng bùn bẩn thỉu hơn... Để rồi cuối cùng chết đau đớn trong lòng bàn tay cô...!!!
Đến đây, Hạ Tuyết bỗng cảm thấy thật buồn cười! Thật sự, Lâm Hạc rất tinh quái nhưng cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, giết hắn thật ra rất đơn giản, chẳng cần mất đến hai năm nhọc nhằn của cô... Nếu như không phải do....
“ Lão đại, Triệu tiểu thư đến rồi !”
Giọng nói của một người thuộc hạ vang lên làm cắt đứt đi mạch suy nghĩ của Hạ Tuyết, cô ngẩng đầu nhìn về khía căn nhà kho đen kịt thật quen thuộc, xung quanh là những vệ sĩ của Dương gia đang phong toả toàn khu vực. Hạ Tuyết nhếch môi rồi quay sang hỏi Mẫn Đường :
“ Bây giờ, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không ?”
Im lặng, không có một âm thanh nào vang lên, nhưng Hạ Tuyết lại tuyệt nhiên không mất đi sự bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói :
“ Là bọn Reaper phải không ?”
Cái tên này đã thành công thu hút sự chú ý của Mẫn Đường, cô quay sang nhìn Hạ Tuyết một hồi, cuối cùng cất giọng :
“ Tầm giờ sáng hôm qua, trụ sở của chúng ta ở Đan Mạch nhận được một bức thông điệp gửi trực tiếp cho Hạ Nhâm, nhưng trong thông điệp lại không có nội dung gì, chỉ có một tấm bản đồ ghi là gửi cho Dương lão đại ! Tôi nghĩ đây có thể là một cái bẫy nên đã cho người đi điều tra, cuối cùng thì phát hiện tấm bản đồ dừng lại tại vị trí này !”
“ Đúng chỗ mà tôi giết cái lão khọm già ấy !” Hạ Tuyết lên tiếng đùa, nhưng trong lời nói lại không có nửa phần cười cợt “ Sau đó thế nào ?”
Mẫn Đường thở dài, ngay sau đó chỉ về khu vực nhà kho:
“ Cái này tôi cũng không rõ, tôi đã cho phong toả khu vực nhưng chưa cho người vào bên trong... Tôi muốn chờ cậu đến rồi ra quyết định ...”
Hạ Tuyết nhìn Mẫn Đường, rồi lại hướng về phía khu nhà kho. Ngay sau đó bàn chân cô bước nhanh tiến về phía cánh cửa đang bị đóng chặt, những vệ sĩ thấy vậy thì kính cẩn cúi chào rồi dạt sang hai bên.Hạ Tuyết không chú ý đến điều đó, chỉ đặt tay lên cánh cửa rồi mở nó ra :
“ Ầm..ầm!!!” Tiếng kêu rệu rã vang lên, ngay sau đó là một bóng tối tràn ngập. Hạ Tuyết tiến vào trong cùng Mẫn Đường, theo sau họ là một đội xạ thủ tinh nhuệ. Đôi mắt cô dáo dác tìm kiếm xung quanh, thật dò dẫm, cẩn thận. Quả nhiên! Mặc dù bây giờ đang là mùa hè và chỉ mới h chiều nhưng do cấu trúc kín mít của khu nhà nên phải mất một lúc lâu Hạ Tuyết mới có thể nhận ra mọi vật trong bóng tối ...
Hướng mắt về một cái góc nhà quen thuộc, ánh mắt Hạ Tuyết hiện lên tia sáng.... Quả nhiên, đúng như sự dự đoán cô, cái xác của Lâm Hạc đã biến mất không một dấu vết...mà thay vào đó lại là một thứ...
Một mũi tên... Đúng vậy! Không còn nghi ngờ gì nữa... Đó là một mũi tên được viết bằng thứ máu đỏ sậm, nằm yêm trong một vòng tròn cũng được vẽ bằng máu đỏ chói, trông thật ma quái...
Nheo mắt, Hạ Tuyết cúi người, tay chạm vào mũi tên, một dự cảm không lành bỗng tràn ngập tâm trí. Cô quay lại, định hỏi Mẫn Đường điều gì đó thì thấy Mẫn Đường như ngẩn ra, không nhìn vào cô mà lại nhìn chăm chăm về phía trước.
Hạ Tuyết cảm thấy kì lạ, rồi theo quán tính cũng nhìn về phía Mẫn Đường đang nhìn thì bất chợt...
“ PHỤT “