Hạ Tuyết đi đi lại lại trong đại sảnh của khách sạn Houston. Lòng đầy buồn chán liếc nhìn xung quanh rồi thả mình xuống chiếc ghế sopha nơi gần cửa sổ. Đôi mắt lười biếng ngước lên bức bích hoạ được trang trí tinh xảo trên trần nhà với những hình thiên thần, tông đồ và chúa. Hạ Tuyết cởi giày, dẫm đôi chân trần lên tấm thảm lông mềm mịn. Không màng đến ánh mắt soi mói và chế nhạo của những nhân viên gần đó . Cô cầm li mojito chanh bạc hà mát lạnh rồi đưa lên môi. Mùi bạc hà cùng hương chanh xộc lên mũi tạo một cảm giác khoan khoái tới lạ thường.
Hạ Tuyết đảo mắt xung quanh, lòng đầy trầm trồ, thán phục.
Quả không hổ danh là Triệu gia. Tổ chức sinh nhật mà cũng phải xa xỉ, đắt tiền thế này! Chả bù cho Hạ Tuyết. Dẫu mang tiếng là con nhà tài phiệt nhưng bữa tiệc sinh nhật của cô lúc nào cũng thật đơn giản. Chỉ có số nến là tăng lên hằng năm. Tiệc sinh nhật của cô cũng không có nhiều khách khứa tham dự. Chỉ có ba, anh trai , Mẫn Đường và một người nữa.
Nghĩ đến đây , nụ cười trên môi Hạ Tuyết vụt tắt. Cô thất thần nhìn chằm chằm vào ly nước trên tay. Màn sương mù trong trẻo như ánh trăng nay lại u tối thăm thẳm khiến đối phương nhìn không thấy đáy.
Tại sao?....! Dù không muốn nhưng sao em vẫn nghĩ tới anh ? Tại sao dù anh không còn ở đây nhưng vẫn ám ảnh em đến vậy ?
Hạ Tuyết im lặng, một giọt lệ trong suốt đẹp đẽ chảy tràn khoé mi. Cô cúi đầu , không để ai thấy được sự uỷ khuất của bản thân . Đồng thời cũng đóng chặt cánh cửa trái tim mình lại. Nhưng tất cả đều bị thu vào tầm mắt của một người duy nhất....Mẫn Đường.
Hạ Tuyết nhắm mắt, cúi đầu nên không để ý thấy Mẫn Đường đã đứng sau lưng cô tự lúc nào. Ánh mắt cô đau đớn nhìn chằm chằm vào Hạ Tiyeest mà lòng quặn thắt..
Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết! Sao cậu cứ phải nghĩ đến để rồi lại tự làm khổ bản thân vậy ?
Làm bạn với Hạ Tuyết đã lâu năm, cô hiểu người đó quan trọng như thế nào với Hạ Tuyết. Đó là người mà Hạ Tuyết yêu và trân trọng hơn cả tính mạng mình. Chỉ một ý nghĩ về anh ta thôi cũng đủ để làm cô rơi vào đau khổ.
Bất chợt, Hạ Tuyết ngẩng đầu lên . Quay người nở một nụ cười với Mẫn Đường khiến cô bất giác giật mình. Đó là một nụ cười tự nhiên, vui vẻ không có một chút đau khổ, bi thương . Như một Hạ Tuyết hồn nhiên mà cô đã đối diện suốt bao năm qua.
Hạ Tuyết đứng dậy , ý cười trên môi càng nồng đậm. Nắm chặt tay Mẫn Đường kéo về phía đại sảnh tổ chức sự kiện, giọng trách móc:
“ Cậu đã ở đâu vậy? Có biết tôi chờ bao lâu rồi không?”
Mẫn Đường kinh ngạc định nói gì đó nhưng ánh mắt bắt gặp sóng nước trong đôi mắt mờ sương của Hạ Tuyết cô bất chợt sững người . Rồi như hiểu ra điều gì đó Mẫn Đường ngẩng đầu , kéo mạnh tay Hạ Tuyết về phía lối vào xa hoa:
“ Đương nhiên là tìm cậu! Người đâu chả thấy nhanh lên sắp trễ rồi!”
Nói rồi cô lôi Hạ Tuyết đi thật nhanh , tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện kia. Đây là cách mà hai năm qua bọn họ đối diện vấn đề này. Chỉ có những nụ cười giả tạo trên môi,mà không biết đằng sau: Trái tim đã tan vỡ tới nhường nào!
***
Đại sảnh xa hoa, tráng lệ với phong cách Phục Hưng vốn dành cho các buổi dạ vũ lớn nay được trang trí lại hoàn toàn. Những ánh đèn led và neon giăng kín trần phòng. Rèm và thảm được thay bằng màu đen. Sàn nhảy được lắp đặt sáng trưng. Những khách khứa bắt đầu bước vào phòng. Không có lấy một vị lão phụ, doanh nhân hay trí thức. Chỉ có những thiếu niên khoảng tầm tuổi Hạ Tuyết. Họ cũng không mặc những bộ vest lịch lãm hay váy vóc cầu kì ,đẹp đẽ, mà là quần jean, áo phông in chữ hàng hiệu đắt tiền. Ai ai cũng toát ra vẻ thanh tao,cao nhã . Đủ biết những thanh thiếu niên được mời tới đây đều là những công tử, tiểu thư giàu có của các nhà tài phiệt. Tất cả giống như một quán bar, vũ trường hơn là một bữa tiệc sinh nhật thông thường.
Hạ Tuyết đi đi lại lại trong đại sảnh của khách sạn Houston. Lòng đầy buồn chán liếc nhìn xung quanh rồi thả mình xuống chiếc ghế sopha nơi gần cửa sổ. Đôi mắt lười biếng ngước lên bức bích hoạ được trang trí tinh xảo trên trần nhà với những hình thiên thần, tông đồ và chúa. Hạ Tuyết cởi giày, dẫm đôi chân trần lên tấm thảm lông mềm mịn. Không màng đến ánh mắt soi mói và chế nhạo của những nhân viên gần đó . Cô cầm li mojito chanh bạc hà mát lạnh rồi đưa lên môi. Mùi bạc hà cùng hương chanh xộc lên mũi tạo một cảm giác khoan khoái tới lạ thường.
Hạ Tuyết đảo mắt xung quanh, lòng đầy trầm trồ, thán phục.
Quả không hổ danh là Triệu gia. Tổ chức sinh nhật mà cũng phải xa xỉ, đắt tiền thế này! Chả bù cho Hạ Tuyết. Dẫu mang tiếng là con nhà tài phiệt nhưng bữa tiệc sinh nhật của cô lúc nào cũng thật đơn giản. Chỉ có số nến là tăng lên hằng năm. Tiệc sinh nhật của cô cũng không có nhiều khách khứa tham dự. Chỉ có ba, anh trai , Mẫn Đường và một người nữa.
Nghĩ đến đây , nụ cười trên môi Hạ Tuyết vụt tắt. Cô thất thần nhìn chằm chằm vào ly nước trên tay. Màn sương mù trong trẻo như ánh trăng nay lại u tối thăm thẳm khiến đối phương nhìn không thấy đáy.
Tại sao?....! Dù không muốn nhưng sao em vẫn nghĩ tới anh ? Tại sao dù anh không còn ở đây nhưng vẫn ám ảnh em đến vậy ?
Hạ Tuyết im lặng, một giọt lệ trong suốt đẹp đẽ chảy tràn khoé mi. Cô cúi đầu , không để ai thấy được sự uỷ khuất của bản thân . Đồng thời cũng đóng chặt cánh cửa trái tim mình lại. Nhưng tất cả đều bị thu vào tầm mắt của một người duy nhất....Mẫn Đường.
Hạ Tuyết nhắm mắt, cúi đầu nên không để ý thấy Mẫn Đường đã đứng sau lưng cô tự lúc nào. Ánh mắt cô đau đớn nhìn chằm chằm vào Hạ Tiyeest mà lòng quặn thắt..
Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết! Sao cậu cứ phải nghĩ đến để rồi lại tự làm khổ bản thân vậy ?
Làm bạn với Hạ Tuyết đã lâu năm, cô hiểu người đó quan trọng như thế nào với Hạ Tuyết. Đó là người mà Hạ Tuyết yêu và trân trọng hơn cả tính mạng mình. Chỉ một ý nghĩ về anh ta thôi cũng đủ để làm cô rơi vào đau khổ.
Bất chợt, Hạ Tuyết ngẩng đầu lên . Quay người nở một nụ cười với Mẫn Đường khiến cô bất giác giật mình. Đó là một nụ cười tự nhiên, vui vẻ không có một chút đau khổ, bi thương . Như một Hạ Tuyết hồn nhiên mà cô đã đối diện suốt bao năm qua.
Hạ Tuyết đứng dậy , ý cười trên môi càng nồng đậm. Nắm chặt tay Mẫn Đường kéo về phía đại sảnh tổ chức sự kiện, giọng trách móc:
“ Cậu đã ở đâu vậy? Có biết tôi chờ bao lâu rồi không?”
Mẫn Đường kinh ngạc định nói gì đó nhưng ánh mắt bắt gặp sóng nước trong đôi mắt mờ sương của Hạ Tuyết cô bất chợt sững người . Rồi như hiểu ra điều gì đó Mẫn Đường ngẩng đầu , kéo mạnh tay Hạ Tuyết về phía lối vào xa hoa:
“ Đương nhiên là tìm cậu! Người đâu chả thấy nhanh lên sắp trễ rồi!”
Nói rồi cô lôi Hạ Tuyết đi thật nhanh , tuyệt nhiên không hề nhắc tới chuyện kia. Đây là cách mà hai năm qua bọn họ đối diện vấn đề này. Chỉ có những nụ cười giả tạo trên môi,mà không biết đằng sau: Trái tim đã tan vỡ tới nhường nào!
Đại sảnh xa hoa, tráng lệ với phong cách Phục Hưng vốn dành cho các buổi dạ vũ lớn nay được trang trí lại hoàn toàn. Những ánh đèn led và neon giăng kín trần phòng. Rèm và thảm được thay bằng màu đen. Sàn nhảy được lắp đặt sáng trưng. Những khách khứa bắt đầu bước vào phòng. Không có lấy một vị lão phụ, doanh nhân hay trí thức. Chỉ có những thiếu niên khoảng tầm tuổi Hạ Tuyết. Họ cũng không mặc những bộ vest lịch lãm hay váy vóc cầu kì ,đẹp đẽ, mà là quần jean, áo phông in chữ hàng hiệu đắt tiền. Ai ai cũng toát ra vẻ thanh tao,cao nhã . Đủ biết những thanh thiếu niên được mời tới đây đều là những công tử, tiểu thư giàu có của các nhà tài phiệt. Tất cả giống như một quán bar, vũ trường hơn là một bữa tiệc sinh nhật thông thường.