Từng ngày,từng ngày cũng dần trôi qua, thời điểm diễn ra bữa tiệc cuối cùng cũng phải đến. Hạ Tuyết biết chắc chắn tất cả mọi thắc mắc của mình rồi cũng sẽ được giải đáp... Tuy nhiên không phải theo cách này...
" Không được, cho tôi xem bộ khác đi! " Mặc Dung Di nhìn bộ váy xám bạc được điểm xuyết bởi những viên ngọc trai nơi chân váy thì lắc đầu. Khuôn mặt cô khó chịu khiến cho nhân viên của cửa hàng lại phải chạy đôn chạy đáo tìm kiếm. Không hài lòng sao được khi đây đã là bộ thứ mà Hạ Tuyết thử rồi. Tại sao chọn quần áo cho người phụ nữ này lại khó khăn như vậy? Chả lẽ không có nổi một bộ trang phục nào phù hợp sao?
Dương Hạ Tuyết đứng đó nhìn bọn họ chạy tới chạy lui cũng nản lòng không kém, ngồi xuống một chỗ, cô thở dài:
" Ờm, thư ký Mặc, cô có thể chọn đại một bộ nào đó cho tôi cũng được mà! Thật đấy, tôi không kén chọn đâu! "
Hạ Tuyết bày ra điệu bộ van nài, trong cuộc đời này cô hiếm khi phải cầu xin một ai đó. Vậy mà giờ đây cô lại cầu xin Mặc Dung Di đừng tra tấn cô bằng biện pháp này nữa. Tự dưng lôi cô đến một nơi xa lạ rồi sai người tắm rửa, làm đầu tóc, tư vấn trang điểm, quả thật làm cô nhớ lại những kinh nghiệm cùng Mẫn Đường mua sắm năm xưa. Đau khổ hơn năm tuổi theo sư phụ đi huấn luyện, thậm chí bây giờ cô chỉ ước có một khẩu súng, kết liễu đời mình ngay tại đây cho đỡ khổ...
Mặc Dung Di nhìn điệu bộ khó chịu của Hạ Tuyết mà trừng mắt:
" Cô không kén chọn nhưng tôi thì có, cô sẽ là người tháp tùng chủ tịch hôm nay, nếu để cho gu thẩm mỹ của cô nắm quyền thì chỉ có làm xấu mặt tập đoàn mà thôi! "
Hạ Tuyết hết cách trước sự chê bai của Mặc Dung Di, lại tiếp tục thở dài:
" Được rồi, được rồi! em dâu, em đừng cau có nữa, phụ nữ cau có xấu lắm đấy! "
Mặc Dung Di tức mình, càng cao giọng với Hạ Tuyết:
" Tôi không có cau có, mà cô đừng có gọi tôi bằng hai tiếng em dâu ấy, hiểu chưa? "
" Được rồi, được rồi, mà không phải cô hơi làm quá sao thư ký Mặc? Tôi tự thấy bộ quần áo này cũng đâu tệ như cô tưởng " Đoạn cô quay sang nhìn hai đứa trẻ song sinh đang ngồi trên ghế sô fa mà nói:
" Không tin cô hỏi hai đứa con của tôi đi. Y Nhi, Thiên Nhi, hai đứa thấy mẹ như thế nào? "
Lam Thiên và Tử Y ngồi trên ghế sôfa, mỗi đứa cầm một túi snack rong biển, liếc nhìn Hạ Tuyết một cái rồi nói:
" Mẹ,mẹ rất khẳng khiu, cơ thể cũng không không được đẫy đà cho lắm. Bộ váy đó lại vô cùng quý phái, căn bản không hợp với phong cách bụi bặm của mẹ. Chưa kể màu đỏ, thật sự con thấy hợp với cô Dung Di hơn đấy! "
Tử Y đợi anh mình nói xong cũng giơ ngón tay cái ra rồi chỉ xuống đất, lộ rõ vẻ đồng tình. Mặc Dung Di nhìn thấy mà không nín được cười còn Hạ Tuyết ở một bên mặt đen sạm lại với ba người bọn họ:
" Giỏi lắm, mấy người chỉ biết chả treo với tôi. Nếu mấy đứa có mắt thẩm mĩ như vậy thì chọn giúp mẹ đi! "
_ Là mẹ nói đấy nhé! _ Tử Y chỉ tay, đoạn cô bé tụt khỏi ghế, tiến tới chỗ mấy người nhân viên kia đang loay hoay túi bụi vất vả, rồi chưa đầy năm phút sau cô bé quay lại, trên tay cầm một bộ váy màu trắng rồi chìa ra trước mặt Hạ Tuyết. Mặc Dung Di lướt nhìn qua nó mà thoáng nhíu mày:
" Đơn giản quá, cô không nghĩ nó hợp với chủ đề bữa tiệc đâu! "
Hạ Tuyết lại không để ý đến lời nói của Mặc Dung Di, cô ngồi xổm xuống đón lấy bộ váy, xoay qua xoay lại một hồi rồi nói:
" Đẹp lắm, mẹ thích đấy. Con gái mẹ quả có mắt thẩm mĩ! "
Hạ Tuyết nói rồi lấy tay xoa đầu Tử Y khiến khuôn mặt cô bé sáng rỡ hẳn lên, nói rồi cô cầm bộ váy tiến vào trong phòng thử đồ. Mặc Dung Di thấy vậy thì ngăn cản:
" Tôi nói rồi, bộ váy đó quá đơn giản, chủ tịch nhất định sẽ không hài lòng! "
Hạ Tuyết không quay lại chỉ bật cười.:
" Em dâu, tôi thích bộ váy này, lại còn là do Y Nhi chọn cho nữa, không mặc là không ổn đâu. Vả lại nếu có chuyện gì xảy ra thì em dâu cứ nói là do ý kiến của tôi là được rồi! "
" Cô.... tôi đã bảo đừng có gọi tôi là em dâu nữa mà! " Mặc Dung Di trừng mắt, cảnh cáo Hạ Tuyết, rồi vẫn chưa thoả đáng cô chêm vào thêm một câu:
" Tôi đã cảnh báo cô rồi, nếu có vấn đề gì xảy ra thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đó, Dương Hạ Tuyết! "Mặc Lãnh Phong ngồi trong phòng chờ cho khách, tay hắn nắm hờ điếu thuốc trong tay, khuôn mặt trầm tư bất định. Lâm Nhã thì thư thả một bên ngồi uống trà, thi thoảng lại ghé sát vào tai cô đào nóng bỏng bên cạnh mà thì thầm to nhỏ điều gì đó. Một lúc sau hắn quay ra nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nói với Mặc Lãnh Phong:
" Chỉ còn phút nữa là đến giờ khai tiệc, Phong cô gái của cậu đâu rồi? Chậm chạp thật đấy! "
Mặc Lãnh Phong không nhìn hắn, chỉ tiếp tục hút thuốc:
" Nhã, tại sao cậu lại ở đây? Chẳng phải tôi nói rằng công việc ở công ty giao cho cậu xử lý còn Cận Nhiên mới là người đi cùng tôi kia mà! "
Lâm Nhã nghe mà làm vẻ mặt ngao ngán, tay càng thêm ôm chặt người đẹp bên cạnh:
" Thôi đi Phong cậu lúc nào cũng việc việc. Cậu cũng biết mấy loại tiệc tùng này chỉ có tôi đi mới là thích hợp nhất, trợ lý của cậu cũng biết thế nên mới đổi chỗ cho tôi. Vả lại..."
Nói đến đây hắn nở một nụ cười thần bí:
" Làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội được đi cùng cô gái xinh đẹp nhất trong bữa tiệc kia chứ! "
Lâm Nhã thích trí rồi lại quay sang người phụ nữ bên cạnh mình, vốn là một người mẫu xinh đẹp nổi tiếng của giới giải trí khiến cô gái kia phải e thẹn đánh vào ngực hắn một cái. Mặc Lãnh Phong lại chỉ một phen lắc đầu, nhàm chán nói:
" Chỉ có cậu mới đi so bì mấy thứ này với tôi! "
" Thì sao? " Lâm Nhã nở nụ cười nham hiểm khiến cho đôi lúm đồng tiên trên mặt càng rực rỡ:
" Cậu có biết đi dự tiệc với cậu lần nào cũng như lần nào không. Đi cạnh cậu là những ca hậu, ảnh hậu sắc nước hương trời. Tôi trông cứ như là lép vế. Ha... hôm nay thì khác rồi, cô gái kia đúng là vị cứu tinh của tôi, đúng là sẽ cho tôi nở mày mở mặt! "
" Bệnh thần kinh! " Mặc Lãnh Phong chậm rãi nói. Không muốn để ý tới bản mặt đáng ghét của hắn nữa, cho tới khi một cánh cửa căn phòng mở ra, cùng một giọng nữ có vẻ hơi ngạc nhiên:
" Ủa, hai anh đợi tôi nãy giờ sao? "
Theo tiếng động cả hai người đàn ông vội ngẩng đầu lên rồi chợt cứng người. Lâm Nhã thì ngồi đó, vòng tay ôm cô gái trong lòng cũng nhất thời buông thõng. Mặc Lãnh Phong cũng trân trân nhìn sinh thể trước mặt, ánh mắt sâu lắng như thể có thể thấy lớp hoàng hôn sau tròng kính đen.
Lúc này, hắn chỉ thấy một Dương Hạ Tuyết trái ngược hoàn toàn lúc bình thường. Cô khoác lên mình một bộ váy màu trắng hai dây, vô cùng giản đơn được thắt một chút ở eo rồi thuôn dài chạm đất, làm tôn lên những đường cong nhẹ nhàng thanh thoát của người thiếu nữ. Mái tóc Hạ Tuyết được vấn cao, buông thả hai lọn tóc trước mặt, bên phía tóc màu trắng còn được cài một bông hồng đen tuyệt đẹp. Một đôi hoa tai hình giọt nước tối màu điểm xuyết làm tôn lên lần cổ trắng ngần cùng lớp trang điểm thật nhẹ nhàng. Tất cả đã phô bày hết thảy vẻ đẹp tự nhiên của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng đồng thời cũng như bước ra từ trong cõi mộng.
Một vẻ đẹp mà Mặc Lãnh Phong cho là thật đạm, thật nhạt.
( Minh hoạ bộ váy của chị nhà! Mình có ảnh từ lâu rồi nhưng bâu h mới lấy làm tư liệu)
Thật ra chính hắn cũng biết, Hạ Tuyết không phải là một cô gái tuyệt đẹp gì nên cũng không quá hy vọng. Tuy nhiên hắn thật không ngờ cô lại có một sức quyến rũ kín đáo tới như vậy. Nghĩ đến đây sắc mặt hắn lại thêm thập phần lạnh lùng. Chết tiệt! Hắn mà lại có xúc cảm này với cô?
Hạ Tuyết thấy hai người đàn ông kia cứ nhìn mình chằm chằm thì tiến lại gần chỗ họ. Đoạn cô xoay một vòng trước mặt Mặc Lãnh Phong rồi cười nhẹ nhàng:
" Thế nào? Tôi đã nói rồi mà, tôi là một người rất xinh đẹp không phải sao? "
Lâm Nhã sắc mặt rạng rỡ:
" Dương Hạ Tuyết, cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Này, cậu thấy sao kìa, Phong? Nói gì đi chứ! "
Lúc này Mặc Lãnh Phong mới lạnh lùng lướt qua Hạ Tuyết, đoạn hắn nhanh chóng cúi xuống, trầm giọng:
" Cũng được! "
" Cũng được thôi á! " Dương Hạ Tuyết khoanh tay nhìn hắn, hiếm khi cô cảm thấy tự tin như hiện giờ, có lẽ vì do người ta nói " Người đẹp cũng vì lụa ". Vậy mà hắn, một chút cũng chẳng nể mặt cô:
" Tôi chưa bao giờ thấy một ai có mắt thẩm mĩ kém như anh đấy Mặc Lãnh Phong. Có khó khăn gì đâu khi anh khen tôi một câu kia chứ? "
" Đúng rồi đấy Phong! " Lâm Nhã ở một bên phụ hoạ " Cô ấy trông vậy là được rồi, mà nếu cậu không thích có thể đổi Hạ Tuyết cho tôi, tôi sẽ hy sinh cho! "
Hạ Tuyết nghe vậy thì mặt mày tươi tỉnh hẳn. Ngay lập tức cô lên tiếng ủng hộ:
" Được đấy, nếu anh muốn có thể đổi tôi cho Lâm Nhã. Này cô gái, cô thấy có được không? "
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Lâm Nhã thấy vậy thì ngạc nhiên ra mặt, nhưng trong đôi mắt lại có chút chờ mong. Tuy Lâm Nhã dịu dàng lại đối xử với cô rất hào phóng, nhưng mà so với vẻ đẹp ma mị cùng độ phóng khoáng với tình nhân thì ai ai cũng biết chủ tịch Mặc thị, Mặc Lãnh Phong đã đi vào huyền thoại. Một người đàn ông như vậy quả thật không ai là không thèm khát, cô gái Dương Hạ Tuyết này đúng là có mắt không tròng rồi!
" Không được! "
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Lãnh Phong vang lên làm đứt quãng không khí vui vẻ, ngay sau đó hắn vội quay lại, kéo Dương Hạ Tuyết đang đứng trước mặt vào lòng mình. Tay nắm chặt eo cô, hắn nắm cằm Hạ Tuyết cảnh cáo:
" Đừng hòng trốn, hôn nay cô nên nhớ, cô là người phụ nữ của tôi. Đừng tưởng đổi cho hắn là xong đâu! "
Nhìn bọn họ ở tư thế thân mật này. Lâm Nhã cùng người phụ nữ bên cạnh hắn và mấy nhân viên trong cửa hàng đều á khẩu. Ai cũng biết người đàn ông này từ xưa đến nay nổi tiếng nhiều nhân tình nhưng chưa một lần bộc lộ rõ sự thân mật với họ trước mặt người ngoài. Hắn luôn cho rằng điều đó sẽ khiến cho phụ nữ bên cạnh hắn trở nên kiêu căng thái quá. Vậy mà hôm nay nhìn hắn ôm ấp một cô gái lại còn nói mấy lời như vậy, thật là đủ để khiến ai ai cũng phải chấn động ra mặt.
Trái lại với mọi người xung quanh, Hạ Tuyết lại chỉ mỉm cười, khác với họ, dù sao cô cũng đã quen với mấy hành động này của hắn, chả có gì mà phải xấu hổ cả. Choàng tay qua cổ hắn, cô làm ra vẻ hết cách:
" Được thôi, chiều theo ý anh vậy! "
" Chủ tịch! Mời ngài ra xe, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi! " Mặc Dung Di không biết đã đứng đằng sau bọn họ từ lúc nào, theo sau cô là hai đứa trẻ sinh đôi giống như thiên thần đang quan sát tư thế kì lạ của bố mẹ chúng mà nhíu mày. Lâm Nhã thấy bọn họ bước ra cũng không muốn nán lại lâu hơn nữa, đứng dậy, kéo theo cô gái bên cạnh mà nói:
" Vậy bọn tôi ra trước đây! " rồi nhanh chóng bỏ đi.
" Chúng ta cũng nên đi thôi! " Mặc Lãnh Phong đáp
" Ừ!! "
Hạ Tuyết đồng ý rồi đứng lên khỏi người hắn mà tiến tới chỗ Lam Thiên và Tử Y. Cô ngồi xổm xuống, cầm tay chúng nói:
" Được rồi hai đứa tiễn mẹ đến đây thôi, ở nhà ngoan với cô Dung Di nhé, tối mẹ sẽ về! "
_ Ư ! _ Tử Y gật đầu, khuôn mặt có chút lo lắng, còn Lam Thiên không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô. Nhìn con, cô vuốt ve khuôn mặt của nó rồi quay đầu, hướng về phía chỗ Mặc Lãnh Phong đang đứng chờ mình, nhưng chưa kịp nói câu gì đã bị giọng nói dõng dạc phía sau làm cho giật nảy:
" Này, chú kia! "
Mặc Lãnh Phong đứng khựng lại, theo bản năng hắn quay đầu, nhìn về phía đứa nhóc đang hướng về phía hắn đôi mắt đầy sự thách thức:
" Nếu mẹ tôi bị thương lần nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho chú đâu! "
Nhìn cậu bé nhỏ con nhưng lại tỏ thái độ không sợ sệt thậm chí thách thức nhìn hắn. Trông thật giống một bản sao của hắn thời trẻ, giống đến không thể tìm được điểm khác biệt, Mặc Lãnh Phong bèn nhếch môi, đoạn hắn siết chặt eo của Hạ Tuyết thêm nữa, cười mà nói:
" Vậy ta sẵn sàng chấp nhận lời thách đấu của hắn! "
Khuôn viên bằng đá cẩm thạch xa hoa, từng chiếc siêu xe sang trọng dần dần tiến vào trong sân của toà biệt thự. Dương Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong và Lâm Nhã đều bước xuống xe. Nhìn xung quanh một hồi, Hạ Tuyết ghé vào tai Lâm Nhã đang đứng bên cạnh mình:
" Lạ thật, các anh nói nơi này chả phải là nơi họp mặt của nhiều người trong giới kinh doanh sao? Đại tiệc lớn như vậy mà một ký giả sao cũng chả có? "
" Chậc, chậc, vậy là cô không biết rồi, đại tiệc nào muốn mời Phong cũng phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Chỉ cần xuất hiện một ký giả thôi, thì chủ nhân bữa tiệc sẽ đắc tội với tên đầu heo này mất! "
Hạ Tuyết tròn mắt với hắn rồi ồ lên:
" À, ra vậy, thảo nảo, tôi tìm đông tìm tây, cũng chả tra ra đc bất cứ thông tin gì về anh nhỉ? " Nói rồi cô liếc xéo Mặc Lãnh Phong, hắn lại không nhìn cô chỉ hướng sự chú ý của mình về phía trước:
" Đó là truyện không cần phải bàn tán. Dương Hạ Tuyết, cô đã sẵn sàng chưa? "
" Tôi á! " Hạ Tuyết mỉm cười rồi lại nắm lấy cánh tay trái của Mặc Lãnh Phong:
" Tôi luôn sẵn sàng với bất cứ thứ gì anh ném vào tôi! "
" Tốt, chúng ta vào! "
Đại sảnh hoa lệ rực sáng, tất nập tiếng người cười cười nói nói. Lúc này Hạ Tuyết mới để ý đây là một khuôn viên được xây theo kiến trúc Tây Ban Nha cổ điển. Ở giữa đại tiệc là một khoảng sân rộng lớn không có mái che làm lộ ra bầu trời đêm huyền ảo. Có những khúc dân vũ cùng nhạc điệu tango bản xứ. Thậm chí những món ăn cũng được phục vụ theo kiểu Địa Trung Hải, đủ để thấy đây là một bữa tiệc dựa theo cảm hứng của lễ hội Cinco de Mayo ( ngày lễ của người Tây Ban Nha)
Đang đánh giá chung quanh, Hạ Tuyết bỗng nghe thấy giọng nói của Mặc Lãnh Phong:
" Dương Hạ Tuyết, nên nhớ hôm nay cô không cần phải giao tiếp với bất cứ ai hết? Nếu cần thiết hãy trả lời bọn họ, còn không thì đừng can thiệp quá sâu vào việc gì, hiểu chưa? "
Hạ Tuyết nghe hắn nói cũng không trả lời lại. Ra là muốn Hạ Tuyết cô làm một bình hoa di động, vậy vì đại nghiệp cô cũng chẳng có gì phải phản đối. Và đúng như vậy, Hạ Tuyết đã làm theo chính xác chỉ dẫn của Mặc Lãnh Phong.
Suốt thời gian họ xuất hiện ở bữa tiệc, nhiều nhà đầu tư nhận ra Mặc Lãnh Phong cùng Lâm Nhã thì tiến lên chào hỏi bọn họ, thi thoảng có nhìn sang Hạ Tuyết một cách đầy hứng thú, nhưng cô cũng chỉ cười mỉm đáp lễ lại. Hạ Tuyết lúc này sắm vai một nhân tình ngoan ngoãn đến mức cũng không một ai cảm thấy cô có gì thất thường, nên họ cũng chỉ tập trung vào bàn chuyện công việc với người đàn ông đi bên cạnh. Xong xuôi đâu đấy, Hạ Tuyết lại trở về bộ mặt khó chịu như lúc ban đầu, nhìn Mặc Lãnh Phong bên cạnh cô cảm thán:
" Này ông già, tôi phục anh thật đấy! Mấy người đàn ông đó nịnh bợ anh giỏi vậy mà anh vẫn còn cười đáp lại họ được. Họ mà thấy bộ mặt thật của anh lúc anh tra tấn tôi thì có mà bỏ chạy dài! "
" Dương Hạ Tuyết, cô nên biết, bạch đạo không giống hắc đạo. Cầm dao, múa kiếm giết người là chuyện thường tình. Tuy nhiên trên thương trường thì khác, kẻ nào càng trang bị cho mình mình một lớp ngoài bóng bẩy tốt bao nhiêu thì càng dễ đánh lừa đối phương bấy nhiêu, không phải sao? "
" Phong nói đúng đấy Hạ Tuyết, cô nên học hỏi thêm từ chúng tôi thì hơn " Lâm Nhã lại vui vẻ phụ hoạ.
" Đúng là mấy tên cáo già! " Hạ Tuyết nghe rồi đảo mắt.
" Cô cũng đóng tốt không kém " Hắn đáp lại một cách cao hứng. Tuy nhiên sự hứng thú đó chẳng được bảo lâu thì đã bị giọng nói sau lưng làm cho nguội lạnh:
" Vậy ra đây là người phụ nữ con mang theo sao, Phong Nhi? "
Trong phút chốc, bàn tay nắm bên hông của Hạ Tuyết bỗng bị bóp chặt lại, như thể muốn bẻ gãy sương sườn cô. Giờ đây, dù không nhìn cô cũng cảm thấy người đàn ông bên cạnh đang phát ra hàn khí vô cùng nộ người, mà so với cô chỉ hơn chứ không kém. Lâm Nhã cũng suýt dựng tóc gáy, như thể hắn e ngại cái giọng nói vang lên phía sau kia. Trong âm thanh ồn ã của bữa tiệc, cô nghe thấy giọng của Lâm Nhã lầm bầm:
" Phù thuỷ đến rồi! "
Rồi không chần chừ bọn họ đồng loạt quay đầu, lúc này Hạ Tuyết mới để ý thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng phía sau họ. Nói là trung niên nhưng trông bà như mới chỉ khoảng -. Bà mặc bộ sườn xám đen thêu rồng vàng, ngũ quan sắc xảo thật là kiêu ngạo... Nhưng mái tóc đỏ rực đó mới là thứ thu hút sự chú ý của Hạ Tuyết nhất, có chết cô cũng không thể quên được mái tóc chói mắt đó... Đến đây thì Hạ Tuyết đã có thể lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa hai người bọn họ rồi...!
" Trình Bảo Sâm, bà vẫn khoẻ nhỉ? "
Trình Bảo Sâm khoanh tay, bà cười thật quý phái nhưng trong đôi mắt lại mang đầy sự thách thức. Khẽ ngẩng đầu, bà nhìn Mặc Lãnh Phong một cách thật lạnh lùng. Thậm chí mỗi khi nhớ lại, Hạ Tuyết cũng không thể quên được câu nói của bà sau đó:
" Phong, con không nên gọi ta xa lạ như vậy chứ? Dù sao ta cũng là mẹ của con mà! "