Nụ hôn của hắn không giống như trước đây. Lúc này hắn vô cùng ôn nhu triền miên, tay chân đều quấn quýt lấy nàng. Trong lòng nàng chấn động, trái tim vừa mềm mại vừa chua xót, khóe mắt như có gì chảy ra, hòa tan trong nụ hôn của hắn.
Đợi khi nàng có phản ứng, Hàn Cẩm Khanh đã nâng eo nàng lên, xoay người nàng lại, biến thành tư thế nằm úp sấp. Sau đó cả người hắn phủ lên, thắt lưng hạ xuống, xông thẳng vào trong.
"A..." Cố Khinh Âm kêu lên một tiếng. Hắn hiểu rất rõ thân thể của nàng, dễ dàng chạm đến nơi yếu ớt nhất, làm nàng thất kinh.
Ngực và bụng Hàn Cẩm Khanh kề sát tấm lưng trần của nàng. Một bàn tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia đùa bỡn bầu ngực sữa mềm mại. Tiếng thân thể va chạm dâm mỹ rơi vào trong tai nàng. Nàng hơi ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly. Tư thế như vậy khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng cũng làm nàng trầm luân.
Hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn bên gáy nàng, nam căn mạnh mẽ xâm nhập vào trong tiểu huyệt mị hoặc, phá vỡ tầng tầng nếp nhăn, đỉnh đến chỗ sâu trong thân thể nàng.
Thân thể Cố Khinh Âm như chiếc thuyền con, chìm nổi trên mặt nước. Lúc gậy thịt thô dài cứng rắn của hắn hoàn toàn đi vào, cả người nàng run rẩy, cánh tay thiếu chút nữa không chống đỡ được. Lúc hắn rời khỏi khi, nàng lại thở dốc, khát vọng, không tự chủ được nâng mông lên hùa theo.
Hắn rút chọc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, khiến trong cơ thể nàng không ngừng trào mật nước. Nàng cực lực khắc chế, cắn chặt môi, nhưng không cách nào ngăn cản khoái cảm như sóng triều mãnh liệt ùa tới.
Nàng quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của hắn. Mái tóc ẩm ướt của hắn quấn quanh đầu vai nàng. Hắn nói nhỏ: "Cố Khinh Âm, nàng hãy buông tha cho chính mình," hắn lại đâm mạnh vào trong, "cũng buông tha cho ta..."