Sau khi mặc bộ đồng phục trường Cream lên người cô bước xuống lầu thì thấy Bạch Lưu Vĩ đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
_ Cô chủ, có đồ ăn sáng rồi- Anh cười tươi nhìn cô.
_ Ân- Cô lạnh nhạt trả lời. Sau đó bước tới bàn ăn ăn bữa sáng của mình. Ăn được một lúc thì Thanh ca bước lại gần bàn ăn.
_ Chị hai bữa sáng hảo!- Thanh ca nhìn cô cười tươi.
_Buổi sáng hảo!- Cô cười nhẹ với anh.
_Quản gia Bạch hồi hai anh em song sinh trên phòng tôi có xuống thì đem đồ ăn sáng cho họ đi- Cô lạnh nhạt nói nhưng không nhìn anh nên không biết anh nuôi giấm càng ngày càng nhiều.
_Họ là ai vậy cô chủ?- Vĩ ca âm khí hỏi.
_ Họ là... Anh không cần biết- Cô lãnh đạm đáp.
_ Dạ cô chủ- Anh ngậm ngùi nhìn cô.
_ Đi thôi- Cô thấy Thanh ca ăn xong rồi thì xách cặp đi ra ngoài xe chờ. Đúng lúc đó hai tên song sinh trên lầu mới mon men đi xuống nhà bếp kím đồ ăn còn Vĩ ca thấy thế nhưng vẫn không chỉ cho hai anh chỗ để đồ nhưng may thay các chị hầu gái rất ư là tốt bụng chỉ cho hai anh.(Tg: Mê trai quá mấy má!)(Chúng người hầu: ngươi mới nói gì!!! Đồng thanh hét và cầm dao )(Tg: Xách dép chạy ).
Sau đó hai anh mon theo đường cũ về lại phòng cô. Thấy thế Vĩ ca muốn đập chết đám hầu gái.(Tg:Cho vừa cái tội mê trai! Hehe)
_ Nè! Hình như tên quản gia không thích chúng ta thì phải?- Lưu Nhật Thiên em trai của Lưu Dật Thần hỏi thấy anh trai mình chỉ cười thì không nói gì.
Cùng lúc đó trong trường Cream.
_ Áaaaa!!!- Tiếng hét chói tai phát ra từ sân sau trường Cream khiến nhiều người chú ý nhưng vẫn làm ngơ vì họ nghĩ tiếng la đó là của Hàn Tuyết. Nhưng ai biết được tiếng đó là của đám con gái thường ngày đánh cô. Vì lúc trước nguyên chủ vì muốn gây chú ý tới nam chủ nên không đánh lại.
_ Tụi bây nghĩ chị đây hiền à!!!- Cô vừa nói thanh âm từ tốn vừa nở nụ cười ác quỷ chân thì đạp mạnh lên đầu con ả vừa nắm tay cô đám còn lại thì sợ hãi run lẩy bẩy vì sợ hãi.
_ Hửm!?!- Cô lớn tiếng khi thấy đám kia lắp bắp gì đó.- Cút đi!- Cô lớn giọng rồi đá văng con tiểu thư tóc vàng hoe ở chân mình vào đám con gái tàn tạ kia rồi lạnh nhạt bước đi thì con ả kia đứng dậy la lớn.
_ Ngươi coi lại mình đi! Không có hậu thuẫn sớm ngày ta sẽ hại ngươi ra đường ở!!!- Ả ta hét lớn.
_ Thử coi Đoàn thị đụng được Hàn thị không rồi hãy nói còn nữa... Đụng thử bang Blood Moon đi rồi hãy nói- Giọng nói nhàn nhã như không liên quan tới mình cùng nụ cười ác quỷ khiến mấy ả biết gia đình mình sắp tuyệt diệt rồi.
_ L... Làm ơn!!! Huhuhu!!!- Ả gần như khóc thét lên khi biết gia đình của mình sắp phá sản.
_” Mới ngày đầu đi học mà phải giải quyết đám đó thật là... Haizzzz!”- Trong lòng cô thở dài thườn thượt bước đi trên con đường vào lớp.
Trên hành lang dài dẫn lên lớp thì gặp tên nam phụ Vương Tuấn Hiên cũng đang đi đến lớp.
_”Nhìn hắn đỡ hơn ngày trước nhiều đúng là mắt thẩm mỹ của mình không tệ chút nào. Còn hai tên song sinh ở nhà nữa sao nhân vật quần chúng sao không có tí thẩm mỹ gì hết. Phải chỉnh lại hết!!!”- Cô gào thét trong lòng-” Ưmk! Mình cứu hai tên đó mà! Rèn luyện kỹ năng sát thủ cho hai tên đó cũng tốt có thể trở thành người đắc lực của mình!”- Thấy cô trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó thì anh lay cô dậy.
_ Nè! Hàn Tuyết thức dậy nghĩ cái gì vậy? Sắp đánh trống rồi!- Anh lay người cô.
_Không có gì- Cô lạnh nhạt đáp rồi bước đến lớp mặc cho anh đi cùng cô.
Ào!
Hahahaha
Đám học sinh cười trố lên khi thấy cánh cửa mở ra chúng nghĩ đó là cô nhưng ai mà ngờ cô chỉ đá cánh cửa khiến xô nước dơ rơi xuống làm cho sàn nhà ướt đẫm.
_ Ai làm chuyện này!- Cô cất giọng lạnh nhạt khiến chúng lạnh sống lưng. Đám học sinh nam bất ngờ khi thấy cô bị ướt chỉ một vết nhỏ ở đuôi áo.
_ Đứa nào bước ra đây!- Cô dõng dạc nói lớn, sát khí tỏa ra càng dày đặc.
_ Là tao!- Một tên con trai đứng dậy cao ngạo tuyên bố. Nhìn cũng biết đây là tình nhân của nữ chủ bán mạng cho cô ta cuối cùng phụ lòng người yêu mình chết luôn dưới tay nữ chủ. Anh ý tên Mạc Tĩnh kiêm hôn phu của Hàn Tuyết nguyên chủ. Do lần đầu tiên gặp hắn cô ta đã đem lòng yêu hắn rồi bất chấp để lấy lòng của cha mẹ hắn.
_ Ồ! Là vị hôn phu của tôi ư?- Cô cười nhếch mép hàn khí xung quanh càng nặng thêm trăm phần. Mặt của Lam Thiên Băng bắt đầu tái mét không còn giọt máu.
_ Hứ! Ai là hôn phu của cô chứ! Con đàn bà suốt ngày đi hại Băng Băng chẳng đáng là hôn thê của tôi!!!- Hắn dõng dạc nói lớn khiến ả ta đắc ý.
_ Hay lắm! Hảo! Nếu nói thế thì chấm dứt chuyện này đi!- Cô nở nụ cười mị hoặc khiến cả lớp học ngớ người. Có vỗ tay nói tiếp- Hảo! Chiều nay tôi sẽ chấm dứt chuyện này MỘT LẦN VÀ MÃI MÃI- Cô nhấn mạnh từng chữ. Bỗng tim cô hơi nhói lên chắc là cảm giác của nguyên chủ để lại.
Nói xong cô bước tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống rồi bắt đầu ngủ mặc cho cả lớp đơ toàn tập.
Tùng, tùng, tùng
trống vào học bắt đầu mà cái lớp vẫn còn đơ toàn tập cho đến khi ông thầy giáo gõ bàn một cái đùng khiến cả lớp bừng tỉnh.
Hết chương
Chương này tới chữ rồi!
Khen tg đi! Cầu cmt a~