***Vào truyện***
Một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ luôn chiu rút trong xó xỉnh nào đó. Sống cùng với đứa em trai Hàn Lâm bị mọi người cười nhạo đánh đập nhưng cô chưa bao giờ than thở gì.
Một hôm trái tim cô lần đầu tiên biết được thế nào là ấm áp. Một ông bác bước đến nhặt cô và đứa em trai về. Ông thương hai người lắm. Từ đó cô có cuộc sống gần như bao đứa trẻ khác nhưng hạnh phúc không kéo dài qua lâu trừ việc cô phải làm việc của sát thủ.
Anh xuất hiện. Anh là cháu trai của ông khác với ông anh rất lạnh lùng. Nhưng cô đem lòng yêu anh ông biết được rất tức giận.
Thực chất ông luôn lợi dụng cô làm công cụ. Từ đó, cuộc sống đó đều thay bằng địa ngục. Hằng ngày bị mắng nhiếc, đánh đập. Nhưng anh luôn giúp cô và đứa em trai của cô.
Vào một hôm khi cô quyết định sẽ giết chết ông ta.
Reng reng reng
Xẹt
Âm thanh truyền xa trong không khí màu đỏ thắm của máu tràn lan trên nền đất. Chỉ thấy bóng đen bay qua toàn bộ lính canh đều vì mất mà chết.
Đùng đùng đùng đùng
Màng mưa đạn xả thẳng vào cô khi bước tới gần cánh cửa gỗ to. Trong màn mưa đạn chỉ thấy chớp nhoáng cái bóng mãnh khãnh luồn lách qua các viên đạn.
Họ hoảng sợ khi thấy bóng cô tiến tới một người... Hai người... Ba người... Rồi tất cả.
Mở cánh cửa ra chỉ thấy ông ta run sợ nằm bệch dưới nền đất sợ hãi nhìn cô.
Chĩa thẳng cây súng vào đầu ông ta. Tay chân ông ta run lên bỗng nở nụ nham hiểm.
_ Bỏ súng xuống- Giọng nói chanh chua của đàn bà vang lên khiến người ta chán ghét.
Cô ta là Liêm Thần Linh sát thủ đứng sau cô ta luôn muốn đánh bại cô. Anh thấy vậy liền liều chết mà chạy tới giữ chặt tay ả lại. Ả vùng vẫy một hồi thì bàn tay cầm súng bắn thẳng vào đầu anh.
Cô điên tiết lên hét lên.
_ CÁC NGƯỜI CHẾT CHẮC RỒI!!!- Âm thanh rùng rợn như tử thần báo gọi họ sắp chết.
Lao thẳng tới cô ả vài phút sau ả đã chết ánh mắt trợn ngược nhìn cô. Cô tiến tới chỗ ông ta.
Đoàng
Máu đỏ của ông ta lan khắp nhà trắng. Ôm chặt xác anh cô khóc thét lên.
_ Đừng bỏ em lại! Huhu! Em h... Hứa sẽ không làm n... Nhiệm vụ nữa... Hức hức... Tỉnh lại đi!!! Thiên Tịch!!! Đừng ngủ nữa mà!- Cô ôm chặt lấy anh không buông. Một dòng lệ đỏ ấm nóng chảy từ mắt cô. Mãi tới sáng cô đem xác đi chôn cất. Những câu của anh cứ văng vẳng trong tai cô anh từng hứa
_Anh sẽ không bỏ lại em đâu
_Anh luôn ở bên em Hàn Tuyết
_Có chết anh cũng sẽ bám theo em
.............
Nực cười
Tất cả đều là dối trá!
Anh đã bỏ em đi!
Anh là đồ đáng ghét! Không giữ lời hứa!
Anh... Có biết e... Em đau lắm không hả!?!
Em ghét anh!!!
Em hận anh!!!
Nhưng tại sao... Em không thể xoá mờ hình ảnh của anh!?!
Làm ơn!!! Sống lại đi mà!!!
Cho dù cô có khóc bao nhiêu thì anh cũng không thể sống lại.
Sự thật mãi mãi là sự thật
Từng ngày tháng trôi qua cô lạnh nhạt với mọi thứ mọi người. Trái tim cô đã đóng băng từ đó. Cô sợ mở lòng với ai thì người đó sẽ ra đi.
Cho tới khi trưởng thành Lam Thiện Tân bạn thân với cô đem lòng yêu Âu Dương Thanh một tên thuộc hạ. Nhưng oái âm thay anh ta yêu cô cho dù cô ghẻ lạnh với anh ta ra sao.
Khi biết điều đó Lam Thiện Tân đã ghen ghét cô nên luôn giả bộ tiếp cận cô để chờ cơ hội giết chết cô. Nhưng vì quá tin tưởng ả nên cô đã chết.
***Hết chương***
Thiên Tịch: 18 tuổi(lúc chết).
Cậu chủ gia tộc học Thiên anh luôn bảo vệ cô cho dù bị ông bác kia chửi bới.
Sau khi xuyên:
Mai Thiên Tịch: cậu chủ Mai gia con trưởng của gia tộc họ Mai.
Sau khi chết ảnh xuyên qua một đứa nhóc 10 tuổi bị người đời hãm hại. Sau 8 năm anh gặp lại cô. Trước lúc gặp lại cô anh đã cố gắng tập luyện để bảo vệ người thân của anh.