Bàn tay tinh tế khẽ kéo tấm rèm mỏng màu đen cố gắng che đi ánh sáng bên ngoài.
Reng reng reng
Tiếng chuông trong trẻo vang lên thiếu nữ khẽ nhíu mày rồi bước lại gần tắt cái đồng hồ ồn ào. Có lẽ tối qua cô ngủ không ngon nên cả người mệt mỏi.
Hôm nay là thứ hai, luôn là một ngày mệt mỏi với học sinh cô cũng không ngoại lệ. Quyết định cuối cùng của cô sau tháng ngày “vui vẻ” đến trường của cô nhất quyết chuyện đi học này sẽ kết thúc vào tháng sau!!!
Thay đồ học sinh của trường vào rồi lê thân xuống nhà gặm thức ăn sáng rồi não nề đi học. Hôm nay lại phải đụng mặt với hai con người kia mệt chết đi được (Mai ca vs hôn thê anh ý ^^)
_ Tiểu Tuyết~ Bạn trai cute đập choai của em đến đón em đi học nè
- Nghe cũng biết tên ATSM nào nói nhỉ!
_...- Khuôn mặt cô đầy hắc tuyến nhìn Vương Tuấn Hiên rồi quay mặt ăn tiếp ngoài mặt lạnh nhưng trong lòng đang đỏ mặt vì cái nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Kiếp trước cô chưa từng hưởng loại đãi ngộ này. Có lẽ cô với Tịch chưa từng tiến sâu vào thứ tình cảm này. Nghĩ tới đây lòng cô lặng xuống, tâm trạng cũng tuột dốc không phanh.
_ Đi thôi- Cô nhẹ giọng nói tay lấy ba lô quải lên vai rồi đeo tai nghe vào.
Trên xe
Không khí im lặng nhưng không khiến người ta khó chịu mà ngược lại mang theo sự thoải mái, an tĩnh. Nữ nhân xinh đẹp đang ngủ say, khuôn mặt thanh tĩnh khiến nam nhân bên cạng lâu lâu lại nhìn sang.
Thời gian như ngưng đọng lại. Nữ nhân khẽ mở mắt giọng nói êm dịu khẽ cất lên:
_ Hiên em sẽ nhanh chóng hoàn thành việc học để có thể quản lý công ty... Có lẽ thời gian ở cạnh nhau sẽ ít hơn...- Cô có chút ngập ngừng.
_Không sao anh sẽ cùng em hoàn thành việc học vào tháng sau- Anh nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.
_ Anh... Không cần như vậy đâu...- Cô không muốn anh vì mình mà từ bỏ quảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân này chỉ vì sự ích kỷ không muốn gặp Tịch ca của cô.
_ Tuổi thanh xuân và cả đời này của anh mãi mãi chỉ có em- Như hiểu được cô nghĩ gì anh khẽ nói rồi chợt dừng xe lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cô cười nhẹ rồi quay người đi. Lòng ấm áp hơn.
Đến trước cửa trường cô vừa bước xuống xe chợt khựng lại như quên gì đó rồi quau sang nhìn anh nở nụ cười đầy thâm ý.
Cuối người hôn lên môi anh một nụ hôn sâu khiến hai má anh đỏ ửng. Cô cười nhe nanh nhìn anh.
_ Boy friend~- Cô vừa ngước lên nhìn anh khẽ nói. Anh liền kéo cô lại hung hăng hôn cô, chưa kịp phản ứng cô hai má đỏ gay.
_ Girl friend~
Cô liền chỉnh lại tâm tình chạy một mạch vào lớp.
Reng reng reng- Tiếng chuông bao giờ học vang lên. Tất cả thầy cô giáo rất đúng giờ mà vào lớp.
_ E hèm!- Ho khan một tiếng Mái Thiên Tịch bước vào lớp chẳng bao lâu sau một cô gái quen mắt chạy vào theo sau. Không lầm thì đây là vị hôn thê ấy.
_”Ủa! Sao hôm nay bụng bự đâu rồi???”- Thắc mắc chung của cả lớp nhưng ai cũng nể mặt vị lão sư kia mà im lặng.
_ Hiên~ Bụng bự của cô ta đâu rồi???- Cô quay xuống nói khẽ với Hiên ca.
_ Éo biết!- Câu trả lời là nghe là biết bao nhiêu giấm chua rồi!
_ Uầy! Ghen tị a?- Cô cười cười khắp người đổ mồ hôi lạnh.
_ Hừ!- Anh làm mặt lạnh quay đi.
_ Ha hả...- Cô gãi đầu cười gượng.
Reng reng reng!!!
Tiếng chuông kết thúc giờ học căng thẳng nòng nặc mùi giấm chua. Cô gặp anh chỉ dám cười gượng cả lớp vốn biết hai người này có vấn đề mà bây giờ còn thấy mờ ám rõ ràng hơn! Thế là cả trường đồn ầm lên hai người quen nhau gì gì đó... bla... bla... bla...:v (Tg: Cái trường nhiều chuyện nhỉ? ^^)
End chương
Happy new year!
Chúc các nàng năm mới vui vẻ học thật giỏi!
Chương này ngắn mong các nàng tha lỗi!
^^
Chương này tặng cho KhaBang
Vì nàng đoán đúng nga~
Người đó là Lưu Dật Thần
^^
Sau khi bước chân vào căn biệt thự không biết từ phía sau dâng lên mùi gì đó rất khó chịu. Cả căn biệt thự không gian ảm đạm chưa từng thấy nhưng cô cũng vô tư nằm dài xuống ghế sofa dài.
Từ trong góc khuất của ngôi nhà giọng nói lãnh đạm của Lưu Dật Thần vang lên.
_ Cô chủ đó là ai?- Anh hắng giọng cố gắng giữ bình tĩnh còn sót lại mà nói.
_ Anh can thiệp vào cuộc sống của tôi hơi nhiều đấy- Giọng cô lãnh đạm mất đi vẻ đáng yêu khi ở cạnh Tuấn Hiên và Thiên Thanh-... Bạn trai.
_ ...- Anh im lặng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, hận tại sao mình lại chậm hơn tên đó một bước! Nhất thời anh mất kiềm chế mà phóng thích một lượng sát khí không nhiều nhưng cô nhận ra.
_ Hửm? Cậu muốn chuyển đi qua làm cùng đội với Lưu Nhật Thiên?- Cô nhếch mép, cô không ngốc tình cảm của những người này không phải cô không biết chỉ vì lúc trước luôn dõi theo Mai Thiên Tịch (Lão sư của tỷ ấy!) Mà không quan tâm tới chuyện khác.
_ ...- Anh im lặng kiềm chế đau thương trong tim.
_ Tôi lên phòng trước- Cô lạnh giọng nhân lúc anh chưa lúng sâu vào tình cảm này cô sẽ cắt đứt mọi tia hy vọng để anh quên đi.
Anh nắm lấy bàn tay của cô ánh mắt kiên định nhìn cô.
_ Anh sẽ không buông tay em ra!
_ Anh nên biết tôi...- Cô nhướn mày khó chịu trước thái độ của anh nhưng lời nói chưa thốt ra hết anh liền nói:
_ Anh biết em có bạn trai nhưng... Cho anh cơ hội đi! Từ ngày em cứu anh, anh luôn nhớ hình ảnh của em khắc sâu vào tâm trí anh! Xin cho anh cơ hội! Chỉ như vậy anh mới cam tâm!- Anh kiên quyết nói bàn tay không tự chủ siết chặt tay cô hơn nữa.
_ Tôi không thích việc để cho người khác theo đuổi nhưng tôi nói cho anh biết tôi sẽ nhẫn tâm cắt đứt mọi hy vọng của anh nên đừng mong chờ vào tình yêu này!- Giọng nói cô lạnh băng nhưng dường như không hề làm mai mòn ý chí đấu tranh của anh.
_ Nhất định anh sẽ khiến em động tâm vì anh!- Anh ngước nhìn thân thể yêu kiều của cô đang bước lên cầu thang nói lớn. Đáp lại anh chỉ là nụ cười nhạt của cô.
Sau khi cô khuất bóng sau cánh cửa gỗ lớn của phòng cô, anh vui vẻ ôm sắp tài liệu tới công ty làm việc dù gì anh cũng thổ lộ rồi đỡ hơn nhiều người đang phải cực khổ giấu giếm tình cảm của bản thân mình mà không dám dũng cảm nói với cô rằng họ yêu cô.
Họ luôn nghĩ chỉ cần cô vui họ sẽ đồng ý đứng sau nhìn cô sống hạnh phúc nhưng như thế đã đủ với họ sao? Tình yêu nó mang nhiều mặt, nhiều sắc thái nhưng một phần trong nó vẫn luôn có cảm giác chiếm hữu. Một ngày nào đó khi họ nhận ra Không biết chừng cô đang đứng trên lễ đường cùng người đàn ông khác.
Ở nhiều nơi cũng có nhiều mỗ nam hắt xì.
_ Ai nhắc mình vậy ta?- Các mỗ nam chính nhà ta cùng suy nghĩ rồi tự nghĩ- Có khi nào là Tuyết nhi không ta? A! Ngày mai phải gặp em ấy mới được!
_ Ách xì! Mình bị cảm lạnh à?- Tuyết tỷ sụt sịt mũi rồi đắp chăn ngủ mất tiêu không quan tâm có nhiều mỹ nam đang nhớ nhung mình còn vị "mỹ nữ" Lam Thiên Băng đang lên kế hoạch gài bẫy Lưu Nhật Thiên vì một lần gặp anh. Anh mỉm cười ôn nhu không chút giả tạo làm ả như điên như dại mà si tình anh. (Tg: Tại anh ý chưa biết chị là người hại Tuyết tỷ thui! Đừng ATSM!)
Sau khi về nhà Lưu Dật Thần vui vẻ kể cho em trai mình nghe vì hai người rất thân thiết nhưng Lưu Nhật Thiên luôn giữ kính chuyện anh yêu cô nên Dật Thần không hay biết. Lòng Nhật Thiên đau như cắt khi cô có bạn trai. Một đêm không ngủ của mỗ nam nào đó!