"Bay thích lắm đó"
"Aaaa. Tôi cầu xin cô ta cho tôi"
Tử Kỳ lúc này không biết sao tự nhiên gào thét lại được
Như Điệp bị tiếng thét của hắn làm cho chói tai, khó chịu nhíu mày, cô lạnh lùng nói
"Câm mồm"
"Ba" một tiếng
Cô giáng một phát tát vào mặt hắn
Tử Kỳ bị phát tát trời đánh của Như Điệp làm cho bật ngửa người ra ngoài cửa hơn, cả người rơi ra ngoài cửa
"Aaaaa"
Hắn nhắm tịt mắt lại, cảm tưởng cảnh mình bị ngã gãy xương
Nhưng không
Cả người hắn lại lơ lửng ở cửa sổ
Cánh tay nhỏ bé túm lấy áo hắn, đang từng chút thả lỏng
Bị dốc ngược đầu lại còn cảm nhận được việc mình đang chuẩn bị ngã xuống dưới tầng, Tử Kỳ không nhịn được nôn mửa
"Ghê tởm"
Như Điệp nói một câu rồi thả tay
Cả thân thể hắn rơi xuống dưới tầng và ngay trúng bụi cây gai dưới đó
Như Điệp không thèm để ý đến hắn, bước lại vào phòng
Cô đá thân thể đang nằm dưới đất của Lục Mai sang một bên, bước tới chỗ bình nước vươn tay lên phía trần nhà lấy một sợi dây nhỏ xuống
Đây chính là sợi dây nhuốm phẩm màu vào nước trong phòng này
Sau đó cô bước tới cạnh đầu giường, lấy ra một túi máu giả to
"Công hiệu tốt phết chứ nhỉ? Sát thủ mà anh yêu thuê có năng lực giỏi đó"
Như Điệp bước đến cạnh Lục Mai, nhấn vào chiếc tai nghe trên tai mình
"Anh yêu. Gọi đám sát thủ đó quay lại dọn dẹp đi"
"Ừ"
Giọng nam trầm ấm bên kia liền trả lời
Chưa đầy giây, người sát thủ đã nhanh nhẹn trèo vào phòng
"Dọn dẹp phòng sạch sẽ như bạn đầu đi"
Rồi cô ngồi xổm xuống, lấy ra một ống tiêm, tiêm vào tay Lục Mai
"May cho mày là tao không tiêm HIV hay bệnh dịch gì vào người mày. Cái này giúp mày bị mẩn ngứa trong suốt tháng thôi"
Cô đứng lên nói với người sát thủ
"Đi thôi"
người sát thủ đó gật đầu ôm lấy eo cô, bám vào dây thừng ngoài cửa nhanh nhẹn đu ra bên ngoài
[....]
"Anh yêu, em đói"
Vừa vào ô tô, cô đã lao vào lòng Dạ Lãnh làm nũng
Dạ Lãnh ôn nhu xoa đầu cô, ôm lấy cô vào lòng
"Gọi một suất cơm bò wagyu"
"Vâng"
"Anh yêu anh chưa ngủ à?"
Dạ Điệp nũng nịu, cọ cọ vào ngực anh
"Muốn chờ vợ về "