"Chủ....chủ tịch"
Ả tóc đỏ lắp bắp sợ hãi
Còn Dạ Điệp thấy anh yêu nhà mình ra thì mắt sáng hơn sao, nhìn chằm chằm không rời
Tất nhiên là Dạ Lãnh cũng cảm thấy được ánh mắt của cô, ánh mắt ngập tràn ý cười
Lục Hoa đứng đó khinh bỉ nhìn Dạ Điệp
Đúng là loại đĩ điếm
Thấy trai là tớn tớn lên
Sau đó cô ta chỉnh lại váy của mình, nở nụ cười xinh đẹp bước đến
Dạ Lãnh đang định bước đến cạnh vợ mình thì bị chặn lại, mày nhíu lại tỏ vẻ không vui
Lục Hoa nở nụ cười e thẹn, má đỏ hồng
"Anh xong rồi à? Chúng ta đi ăn"
Dạ Lãnh nhìn cô ta rồi quay sang nhìn thằng em ngốc của mình
Tư Dạ Phong ngây ngốc nhìn anh trai:"...."
Sao lại nhìn em?
Dạ Lãnh thấy em trai mình nhìn lại thì nghĩ nó giả ngốc liền lạnh giọng
"Dẫn đi. Lần sau đừng để đến đây"
Bé Tư Dạ Phong vẫn không hiểu gì
"Gì ạ?"
Tư Dạ Lãnh mất kiên nhẫn
Thằng em này của anh thích giả ngốc đến cuối
"Tháng này cắt % lương"
Cả người Dạ Phong như bị sét đánh trúng
What?
Nà ní?
Whây sờ mờ?
Anh trai anh vừa nói gì cơ?
Anh rất ngoan mà
Sao lại trừ lương anh?
Tư Dạ Phong mắt ngân ngấn nước
"Anh hai. Em....em có làm gì đâu?"
Dạ Lãnh bực mình kéo tay anh ta lên chỉ vào Lục Hoa
"Đưa tình nhân của mình đi đi"
Dạ Phong:"...."
Lục Hoa:"...."
Dạ Phong lập tức phủ nhận
"Anh hai. Không phải tình nhân của em"
Sau đó ánh mắt nhìn Lục Hoa một vòng
"Mà nếu chọn em sẽ chọn nhan sắc cực phẩm như chị dâu chứ không phải tầm thường như thế này"
Mọi người:"...."
Dạ Phong quay lại nhìn các vị cổ đông
"Của mấy người à?"
Tất cả đồng loạt lắc đầu
Dạ Phong bước lên nhìn Lục Hoa
"Dì à? Có phải dì đến nhầm chỗ không?"
Dạ Điệp:" Phụt"
Cười chết cô mất
Ả tóc đỏ lên tiếng
"Chủ tịch. Không phải Lục tiểu thư là Tư chủ mẫu, cô ấy và ngài đang yêu nhau sao?"
Dạ Phong nhìn cô ta
"Lục gì? Không quen"
Cô ả tóc đỏ cứng họng
Cái gì? Cái cô Lục Hoa này không phải Tư chủ mẫu sao?
"Chủ..chủ tịch. Cô Lục..."
Không để cô ta nói hết, Dạ Lãnh đã nói
"Vợ tôi đang chờ. Dạ Phong xử lí"
"Tuân mệnh anh hai"
Dạ Phong hí hửng nhận việc
Anh ta phải xử chết mấy con mụ này mới được
Hại anh ta suýt bị trừ % lương
Lục Hoa cắn môi, tức giận nhìn theo bóng Dạ Lãnh bước qua
Cô ta phải xem con ả nào quyến rũ anh khiến anh không thèm cho cô ta mặt mũi
Dạ Lãnh bước đến ôm lấy Dạ Điệp vào lòng
"Đói không?"
Dạ Điệp phồng má
"Đói. Muốn ăn, ăn hết tất cả mọi thứ "
Anh cười nhẹ, ánh mắt nhu hoà như nước hồ mùa xuân
"Được thôi. Dẫn em đi ăn "
Tất cả mọi người nhìn sự việc phía trước mắt liền đứng hình
Cái gì?
Cô gái mà bọn họ dè bỉu và bảo là gái là vợ của chủ tịch
Riêng Lục Hoa cô ta còn chấn động hơn nữa
Sắc mặt cô ta hết đỏ rồi lại xanh
Sao có thể vậy chứ?
Tư chủ mẫu là Tư Dạ Điệp
Sao có thể là con điếm này được?
Dạ Phong mãn nhãn nhìn cả đám đứng hình
Cho bọn mày chết
Anh ta nói
"Tất cả mấy người từ giờ cạp đất mà ăn"
Cả đám hoảng hốt
"Phó chủ tịch. Chúng tôi sai rồi. Cầu xin anh tha cho chúng tôi"
"Phó chủ tịch. Cầu xin anh. Đừng đuổi việc chúng tôi"
Nếu bị Tư thị đuổi thì từ giờ bọn họ đừng mong có thể xin làm bất cứ một việc gì
Dạ Phong bắt trước điệu bộ của anh trai, lạnh lùng nói
"Không nói nhiều. Đi thanh toán lương rồi dọn đồ đi"
Sau đó nhìn Lục Hoa
"Còn cô. Đi chuẩn bị họp báo giải nghệ đi"
Lục Hoa suy sụp ngồi xuống đất
Xong rồi
Tất cả kết thúc rồi
[....]
"Chị dâu. Chị thấy em ngầu không?"
Dạ Phong tí tởn nhảy tới xung quanh Dạ Điệp
Cô bĩu môi nhìn anh ta
"Diễn lố nó vừa thôi. Anh chẳng bằng một cọng lông chân của anh yêu của tôi"
"...."