Cơn mưa lớn cản chân Tô Mạch Ngôn, khiến hắn phải ở lại Hey! Jack!, quán ăn của Hãn Kiện. Hãn Kiện ngồi đối diện với hắn, nằm bò ra bàn, lười biếng nhìn mưa đập vào cửa kính, bóng cây lay động, nhàm chán hắt xì một cái.
“Hôm nay chắc cũng không có khách rồi, đóng cửa thôi.”
Tô Mạch Ngôn liếc nhìn gã, không nói gì.
Trước mặt là tiểu thần trù đang dốc hết tâm huyết nấu nướng, một bàn đầy mỹ thực Trung Hoa. Hãn Kiện quả là không phụ danh hiệu ông chủ lớn, không cần tiền, cho cậu cơ hội luyện tập, làm cho cậu vô cùng cao hứng.
“Thử món này xem.” – Tiểu Thần trù hai mắt sáng lên, gắp một món gì đó đưa đến miệng Hãn Kiện, lần này là canh gà nấu với quả mận.
Hãn Kiện tí nữa thì bỏng miệng, liều mạng ho sù sụ, nước canh không cẩn thận lại rơi vào quần, lập tức hình thành một điểm sẫm màu ẩm ướt.
Gã cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng miệng mắng: “Thằng nhãi ranh, cậu cho lợn ăn à?”
Thiếu niên vừa định phản bác, đôi môi nhỏ nhắn hé mở, đôi mắt khẽ liếc, cười đắc ý: “Đúng, cũng không phải chỉ là cho lợn ăn thôi đâu.”
“Tôi @#%$^!”
Hãn Kiện trợn tròn mắt, đang định nổi bão, chợt nghe tiếng một cô gái làm phục vụ trong bếp cười nói: “Tốt xấu gì ông chủ cũng có thể coi là người đứng đầu của mấy cô nương nha…”
“Hừ, nằm mơ đi cưng! Ta đây còn là một nữ hiệp xinh đẹp nữa đó!” – Hãn Kiện đỏ mặt, đột nhiên nói – “Nói đến nữ hiệp xinh đẹp, ta vẫn còn có chút chưa được.”
Khuôn mặt của nữ nhân viên phục vụ khẽ run rẩy.
Thiếu niên quay người xem thường.
Mắt thưởng thức của Hãn Kiện luôn khác người, nghe gã kể chuyện cười quả thực là tự vũ nhục trí thông minh của bản thân.
Như lúc này chẳng hạn.
“Khụ.” – Hãn Kiện trịnh trọng hỏi – “Biết nữ hiệp xinh đẹp và thủy thủ Popeye kết hợp lại, sẽ có câu khẩu hiệu là gì không?”
“………”
Không ai thèm để ý đến gã.
Hãn Kiện đắc ý hất tóc, Lan Hoa Chỉ ở trên không trung vẽ thành hình một bông hoa, mở miệng: “Ta…”
“Đại biểu cho rau chân vịt tiêu diệt ngươi.”
Một tiếng nói lạnh băng vang lên sau lưng gã.
Lan Hoa Chỉ của Hãn Kiện đứng hình trên không.
“……..”
Khi nhạc phụ đại nhân bình tĩnh uống trà nói ra đáp án chuẩn xác, vẻ mặt mọi người đều là囧囧, cảm giác như trên đầu hắn nhú lên hai cái sừng.
Tô Mạch Ngôn liếc nhìn mấy người hóa đá, trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu tình gì cả.
Một người nuôi dưỡng Tô Na lớn lên như vậy, nếu là xem phim hoạt hình, thì cũng không có người nào có thể so sánh được với hắn.
Vừa nghĩ đến, thì chuông điện thoại reo lên.
Là con gái yêu của hắn.
Khóe môi cương trực của Tô Mạch Ngôn nhu hòa một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng như thế, biểu cảm đó giống như là mỉm cười vậy : “Na na?”
“Cha….”
Tô Na nức nở nói chuyện, trong nháy mắt, biểu tình của Tô Mạch Ngôn đã lạnh còn lạnh hơn.
Tiêu Thế đội mưa một mình đi đến quốc lộ bên cạnh nhà ga ở N thành. Hạt mưa như những con dao găm, lạnh lẽo xuyên qua lớp áo sơ mi, ghim vào da thịt y, làm cho y cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
“Em còn hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp, có đứa nhỏ rồi, con sợ không thể chiếu cố tốt cho nó.” – Trong bệnh viện, Tô Na vẫn cúi đầu, không dám nhìn y, tiếng nói nhỏ, ấp úng – “Không thể đợi thêm vài năm nữa sao?”
Tiêu Thế cau mày nhìn cô, đôi môi mím chặt, không nói được lời nào.
Tô Na lắc lắc ngón tay mềm mại, như đứa nhỏ làm sai chuyện gì: “Chỉ là đứa nhỏ thôi mà, chắc mẹ cũng sẽ không ép buộc em…”
“Mấy năm?” – Tiêu Thế đột nhiên hỏi.
“……….”
Tô Na im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Tiêu Thế cảm thấy được tim mình lạnh lẽo dần.
Sau đó, Tô Na lắc đầu: “Em không biết.”
Tiêu Thế cúi đầu, cười nhẹ một tiếng, khổ sở: “Không biết…..”
“A Thế, anh không cần tức giận, em không phải là không chịu sinh, nhưng hiện tại vẫn còn quá sớm, em không thể chăm lo cho một sinh mệnh mới được.”
Tiêu Thế nhìn cô, đôi mắt trong suốt mang theo thương tâm khó có thể nói hết thành lời: “Nếu chỉ là vấn đề sớm muộn, đứa bé đã có rồi, sao em lại không muốn sinh?”
“Em đã nói rồi.” – Tô Na ủy khuất – “Em không nghĩ là sớm thế…”
“Na Na.” – Tiêu Thế chua xót thở dài – “Cho dù mẹ không nói, nhưng mà mẹ cũng rất hi vọng có cháu bế bồng.”
Tô Na nói: “Nếu mẹ không đợi được đứa nhỏ ra đời mà đã mất, em không phải là sẽ rất mệt…”
“Na Na.”
Tiêu Thế không nhịn được mà ngắt lời cô: “Sao em có thể nói như thế được?”
Tô Na nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng, khóe mắt đỏ lên: “Em xin lỗi, không phải em cố ý, nhưng mà…”
Hai người tính tình rất tốt, ôn hòa, chưa bao giờ cãi nhau với ai cả, cho dù là dưới tình huống thế này, cũng không hề có một câu nào to tiếng tranh cãi.
“Nhưng mà em thấy mình không hề sai.”
Khi Tô Na nói ra câu đó, Tiêu Thế đột nhiên cảm thấy hối hận vì chính tính cách của bản thân mình, cho dù là cãi nhau cũng tốt, phát điên lên cũng không sao cả. Ít nhất sẽ không như bây giờ, xa cách.
Trong bệnh viện, mặt đối mặt, nhưng lại phải cố ý hạ thấp âm thanh, làm cho hai người càng thấy khoảng cách càng lúc càng xa.
Dọc đường về N thành, hai người vẫn trầm mặc không nói gì. Tiêu Thế thay Tô Na vẫy taxi, nhưng chính mình thì không lên xe.
“A Thế…” – Dọc đường đi Tô Na đều len lén lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ đáng thương. Tiêu Thế mím môi, cúi đầu hôn lên trán cô, muốn mỉm cười lại không cười nổi – “Em về trước đi, anh muốn ở một mình thêm chút nữa.”
“….. Nhớ về sớm.”
Nhìn chiếc xe chở Tô Na đi xa, cảm giác giống như có người lấy tảng đá đập vỡ cánh cửa trái tim, để gió lạnh lùa vào.
Bất tri bất giác, y đứng trước nhà hàng của Hãn Kiện.
Có lẽ là do mưa bão, nên nhà hàng treo biển không mở hàng.
Qua cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy mấy người bên trong đang ngồi cười đùa trêu chọc nhau, thật ấm áp.
Giống như một gia đình vậy.
Ngón tay thon dài vươn ra, do dự xem có nên mở cửa hay không, thì cửa đã mở.
Tô Mạch Ngôn âm trầm đứng trước mặt y, nhét một cái khăn mặt vào tay y: “Sẽ cảm lạnh.”
“…. Cảm ơn.”
Tiêu Thế khẽ nhếch môi, coi như là tiếp đón, tay siết chặt cái khăn mặt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đi vào được hai bước, Tô Mạch Ngôn dừng lại quay đầu nhìn y.
Gió mạnh làm mái tóc của y lộn xộn, nhưng những sợi tóc hỗn loạn không che giấu được sự ảm đạm trong đáy mắt.
“A Thế.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên gọi tên của y, ngón tay run run, định vuốt tóc y như một trưởng bối.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ngôn gọi mình như thế.
Tiêu Thế kinh ngạc ngẩng đầu.
Trên mặt đối phương mang theo một chút đau lòng: “Na Na đã nói cho ta biết.”
Tiêu Thế im lặng một chút, cố gượng cười, nhu nhu thái dương đau muốn nứt ra: “…. Không có việc gì, chỉ là nhất thời giận dỗi mà thôi, chúng ta sẽ giải quyết.”
Tô Mạch Ngôn rủ mắt, kiên quyết không buông tha quay người: “Chúng ta nói chuyện.”
Lan Hoa Chỉ: Tư thế ngón tay cong lên giống như cành hoa lan.
Cơn mưa lớn cản chân Tô Mạch Ngôn, khiến hắn phải ở lại Hey! Jack!, quán ăn của Hãn Kiện. Hãn Kiện ngồi đối diện với hắn, nằm bò ra bàn, lười biếng nhìn mưa đập vào cửa kính, bóng cây lay động, nhàm chán hắt xì một cái.
“Hôm nay chắc cũng không có khách rồi, đóng cửa thôi.”
Tô Mạch Ngôn liếc nhìn gã, không nói gì.
Trước mặt là tiểu thần trù đang dốc hết tâm huyết nấu nướng, một bàn đầy mỹ thực Trung Hoa. Hãn Kiện quả là không phụ danh hiệu ông chủ lớn, không cần tiền, cho cậu cơ hội luyện tập, làm cho cậu vô cùng cao hứng.
“Thử món này xem.” – Tiểu Thần trù hai mắt sáng lên, gắp một món gì đó đưa đến miệng Hãn Kiện, lần này là canh gà nấu với quả mận.
Hãn Kiện tí nữa thì bỏng miệng, liều mạng ho sù sụ, nước canh không cẩn thận lại rơi vào quần, lập tức hình thành một điểm sẫm màu ẩm ướt.
Gã cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng miệng mắng: “Thằng nhãi ranh, cậu cho lợn ăn à?”
Thiếu niên vừa định phản bác, đôi môi nhỏ nhắn hé mở, đôi mắt khẽ liếc, cười đắc ý: “Đúng, cũng không phải chỉ là cho lợn ăn thôi đâu.”
“Tôi @%$^!”
Hãn Kiện trợn tròn mắt, đang định nổi bão, chợt nghe tiếng một cô gái làm phục vụ trong bếp cười nói: “Tốt xấu gì ông chủ cũng có thể coi là người đứng đầu của mấy cô nương nha…”
“Hừ, nằm mơ đi cưng! Ta đây còn là một nữ hiệp xinh đẹp nữa đó!” – Hãn Kiện đỏ mặt, đột nhiên nói – “Nói đến nữ hiệp xinh đẹp, ta vẫn còn có chút chưa được.”
Khuôn mặt của nữ nhân viên phục vụ khẽ run rẩy.
Thiếu niên quay người xem thường.
Mắt thưởng thức của Hãn Kiện luôn khác người, nghe gã kể chuyện cười quả thực là tự vũ nhục trí thông minh của bản thân.
Như lúc này chẳng hạn.
“Khụ.” – Hãn Kiện trịnh trọng hỏi – “Biết nữ hiệp xinh đẹp và thủy thủ Popeye kết hợp lại, sẽ có câu khẩu hiệu là gì không?”
“………”
Không ai thèm để ý đến gã.
Hãn Kiện đắc ý hất tóc, Lan Hoa Chỉ ở trên không trung vẽ thành hình một bông hoa, mở miệng: “Ta…”
“Đại biểu cho rau chân vịt tiêu diệt ngươi.”
Một tiếng nói lạnh băng vang lên sau lưng gã.
Lan Hoa Chỉ của Hãn Kiện đứng hình trên không.
“……..”
Khi nhạc phụ đại nhân bình tĩnh uống trà nói ra đáp án chuẩn xác, vẻ mặt mọi người đều là囧囧, cảm giác như trên đầu hắn nhú lên hai cái sừng.
Tô Mạch Ngôn liếc nhìn mấy người hóa đá, trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu tình gì cả.
Một người nuôi dưỡng Tô Na lớn lên như vậy, nếu là xem phim hoạt hình, thì cũng không có người nào có thể so sánh được với hắn.
Vừa nghĩ đến, thì chuông điện thoại reo lên.
Là con gái yêu của hắn.
Khóe môi cương trực của Tô Mạch Ngôn nhu hòa một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng như thế, biểu cảm đó giống như là mỉm cười vậy : “Na na?”
“Cha….”
Tô Na nức nở nói chuyện, trong nháy mắt, biểu tình của Tô Mạch Ngôn đã lạnh còn lạnh hơn.
Tiêu Thế đội mưa một mình đi đến quốc lộ bên cạnh nhà ga ở N thành. Hạt mưa như những con dao găm, lạnh lẽo xuyên qua lớp áo sơ mi, ghim vào da thịt y, làm cho y cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
“Em còn hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp, có đứa nhỏ rồi, con sợ không thể chiếu cố tốt cho nó.” – Trong bệnh viện, Tô Na vẫn cúi đầu, không dám nhìn y, tiếng nói nhỏ, ấp úng – “Không thể đợi thêm vài năm nữa sao?”
Tiêu Thế cau mày nhìn cô, đôi môi mím chặt, không nói được lời nào.
Tô Na lắc lắc ngón tay mềm mại, như đứa nhỏ làm sai chuyện gì: “Chỉ là đứa nhỏ thôi mà, chắc mẹ cũng sẽ không ép buộc em…”
“Mấy năm?” – Tiêu Thế đột nhiên hỏi.
“……….”
Tô Na im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Tiêu Thế cảm thấy được tim mình lạnh lẽo dần.
Sau đó, Tô Na lắc đầu: “Em không biết.”
Tiêu Thế cúi đầu, cười nhẹ một tiếng, khổ sở: “Không biết…..”
“A Thế, anh không cần tức giận, em không phải là không chịu sinh, nhưng hiện tại vẫn còn quá sớm, em không thể chăm lo cho một sinh mệnh mới được.”
Tiêu Thế nhìn cô, đôi mắt trong suốt mang theo thương tâm khó có thể nói hết thành lời: “Nếu chỉ là vấn đề sớm muộn, đứa bé đã có rồi, sao em lại không muốn sinh?”
“Em đã nói rồi.” – Tô Na ủy khuất – “Em không nghĩ là sớm thế…”
“Na Na.” – Tiêu Thế chua xót thở dài – “Cho dù mẹ không nói, nhưng mà mẹ cũng rất hi vọng có cháu bế bồng.”
Tô Na nói: “Nếu mẹ không đợi được đứa nhỏ ra đời mà đã mất, em không phải là sẽ rất mệt…”
“Na Na.”
Tiêu Thế không nhịn được mà ngắt lời cô: “Sao em có thể nói như thế được?”
Tô Na nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng, khóe mắt đỏ lên: “Em xin lỗi, không phải em cố ý, nhưng mà…”
Hai người tính tình rất tốt, ôn hòa, chưa bao giờ cãi nhau với ai cả, cho dù là dưới tình huống thế này, cũng không hề có một câu nào to tiếng tranh cãi.
“Nhưng mà em thấy mình không hề sai.”
Khi Tô Na nói ra câu đó, Tiêu Thế đột nhiên cảm thấy hối hận vì chính tính cách của bản thân mình, cho dù là cãi nhau cũng tốt, phát điên lên cũng không sao cả. Ít nhất sẽ không như bây giờ, xa cách.
Trong bệnh viện, mặt đối mặt, nhưng lại phải cố ý hạ thấp âm thanh, làm cho hai người càng thấy khoảng cách càng lúc càng xa.
Dọc đường về N thành, hai người vẫn trầm mặc không nói gì. Tiêu Thế thay Tô Na vẫy taxi, nhưng chính mình thì không lên xe.
“A Thế…” – Dọc đường đi Tô Na đều len lén lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ đáng thương. Tiêu Thế mím môi, cúi đầu hôn lên trán cô, muốn mỉm cười lại không cười nổi – “Em về trước đi, anh muốn ở một mình thêm chút nữa.”
“….. Nhớ về sớm.”
Nhìn chiếc xe chở Tô Na đi xa, cảm giác giống như có người lấy tảng đá đập vỡ cánh cửa trái tim, để gió lạnh lùa vào.
Bất tri bất giác, y đứng trước nhà hàng của Hãn Kiện.
Có lẽ là do mưa bão, nên nhà hàng treo biển không mở hàng.
Qua cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy mấy người bên trong đang ngồi cười đùa trêu chọc nhau, thật ấm áp.
Giống như một gia đình vậy.
Ngón tay thon dài vươn ra, do dự xem có nên mở cửa hay không, thì cửa đã mở.
Tô Mạch Ngôn âm trầm đứng trước mặt y, nhét một cái khăn mặt vào tay y: “Sẽ cảm lạnh.”
“…. Cảm ơn.”
Tiêu Thế khẽ nhếch môi, coi như là tiếp đón, tay siết chặt cái khăn mặt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đi vào được hai bước, Tô Mạch Ngôn dừng lại quay đầu nhìn y.
Gió mạnh làm mái tóc của y lộn xộn, nhưng những sợi tóc hỗn loạn không che giấu được sự ảm đạm trong đáy mắt.
“A Thế.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên gọi tên của y, ngón tay run run, định vuốt tóc y như một trưởng bối.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ngôn gọi mình như thế.
Tiêu Thế kinh ngạc ngẩng đầu.
Trên mặt đối phương mang theo một chút đau lòng: “Na Na đã nói cho ta biết.”
Tiêu Thế im lặng một chút, cố gượng cười, nhu nhu thái dương đau muốn nứt ra: “…. Không có việc gì, chỉ là nhất thời giận dỗi mà thôi, chúng ta sẽ giải quyết.”
Tô Mạch Ngôn rủ mắt, kiên quyết không buông tha quay người: “Chúng ta nói chuyện.”
Lan Hoa Chỉ: Tư thế ngón tay cong lên giống như cành hoa lan.