Tiêu Thế vẫn còn đau thương cho đứa con không có may mắn được ra đời, thương tâm cho cuộc sống thanh thản của y và Tô Na về sau.
Tô Mạch Ngôn đứng sau y, nhẹ vỗ vỗ bờ vai y: “Đi ngủ đi.”
“Vâng.” – Tiêu Thế buồn bã gật đầu, xoay người bước đi được hai bước, đột nhiên dừng lại – “Mạch Ngon.”
“Sao?” – Tô Mạch Ngôn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, bóng đèn mờ mờ trong phòng khách không thể chiếu rõ biểu cảm trên mặt hắn.
“Năm đó ngài…. Và mẹ Na Na, kỳ thật rất dũng cảm.”
“…..”
Tô Mạch Ngôn nghiêng đầu, cố tưởng tượng ra khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng không thể rõ ràng.
Nhớ mang máng là có một mái tóc đỏ rực rỡ như lửa, khi cười rộ lên rất giống Na Na, tao nhã cao quý, nhưng lại cố chấp muốn theo mình lưu lạc trên quảng trường hỗn loạn đó.
Lưu lạc đến tận cùng, nhưng lại có được cuộc sống mới.
Thiếu niên Tô Mạch Ngôn ôm đứa bé vẫn còn quấn trong tã, chân tay luống cuống hỏi: “Vì sao?”
Người con gái đó mỉm cười: “Tuy không có hôn nhân, nhưng ít nhất vẫn muốn chứng minh tình yêu đích thực có tồn tại.”
Tô Mạch Ngôn mím môi.
Dũng cảm sao?
Kì thật….. Na Na rất giống cô ấy.
Chính trực, chân thành, tràn ngập sức sống, cũng tràn ngập phiêu lưu, luôn muốn hướng đến những nơi chưa ai biết đến.
Quá trẻ để chú ý đến cảm thụ của người khác.
Giống như là một chú ngựa hoang không thề ghìm bước.
Tô Mạch Ngôn nhìn Tiêu Thế biến mất sau cánh cửa, thở dài, ngả người nới rộng cravat.
Nhưng vẫn thấy không thoải mái.
Có chút khó khăn nói ra.
Ánh mắt của nhạc phụ đại nhân nhíu lại, cúi đầu nhìn mông mình được che dưới lớp quần.
Có chút………
Hơi nhanh…….
Hoa cúc bị cọ xát đau quá -_-|||
Hắn giống như chú chó nhỏ cố đuổi theo cái đuôi mình, nhớ tới ý nghĩ không an phận sáng nay, vội vàng lắc lắc đầu, đem ý nghĩ đen tôi đó vùi dập.
“Nghĩ cái gì chứ….”
Tô Mạch Ngôn vừa tự nhắc nhở bản thân vừa cởi thắt lưng.
Vừa mới bị người ta đùa giỡn sờ soạng vài cái, mà đã cứng lên, là nam nhân mà không kiên định được quả là mất mặt.
Vứt quần dài và áo sơ mi lung tung, Tô Mạch Ngôn quay đầu nhìn cái mông cùng với chiếc quần lót chữ T đầy mê người của mình, đôi mắt đen lóe lóe.
Trí tưởng tượng bắt đầu phát huy.
Đầu óc bắt đầu vận hành, tìm ra ảnh trong bộ nhớ, PS.
Cuối cùng, hiện lên trước mắt là một nam nhân cao to rắn chắc, mặc quần lót chữ T
Ngô, màu đen có chút không được, hoa văn báo đi…….
Không tồi.
Tô Mạch Ngôn cảm thấy xoang mũi mình có chút nóng, vội vàng che mũi lao vào phòng tắm.
Vã nước lạnh lên mặt để trấn an bản thân, cảm thấy bộ vị lại bị ma sát vì chuyển động, cảm giác trướng đau vô cùng.
Tô Mạch Ngôn nghĩ nghĩ, quay lưng về gương trong phòng tắm, lại xoay người, vươn hai ngón tay tội lỗi, đẩy ra --------
Huyệt khẩu bị ma sát đến đỏ ửng đang run rẩy vì lạnh.
Nhạc phụ đại nhân nghiêm túc nhìn bộ vị kia, có chút tò mò, vươn tay muốn trạc trạc thử xem, lại vì chưa tắm rửa mà thấy có chút ghê tởm.
Ngón tay bị giữ lại ở nơi nào đó, nhất thời không cử động được.
“Mạch Ngôn, ngài không mang áo ngủ.” – Âm thanh Tiêu Thế truyền đến, ngón tay Tô Mạch Ngôn run lên.
Xoạch.
Cửa kính mở bị mở ra.
Nhạc phụ đại nhân vẫn đang duy trì tư thế một tay mở rộng mông, một tay sáp cúc hoa, mặt không chút thay đổi nhìn y.
“…………….”
“…………….”
Con rể dại ra, cà lăm cà lăm nói: “… Táo bón sao?”
Nhạc phụ đại nhân bình tĩnh thu tay về, thoải mái bày ra trước điểu sau hoa, nghiêm túc nói: “Súc ruột.”
“……..”
Tội nghiệp cho đứa nhỏ mẹ bệnh, vợ bỏ đi, bị bùa chú của ác linh oanh tạc bốn phía.
Cả đêm đó, trong đầu Tiêu Thế chỉ có một hàng chữ to chạy đi chạy lại -----
Nhạc phụ đại nhân, thích súc ruột.
Đại đa số những người đi làm đều có hội chứng sợ thứ hai, nhưng nhạc phụ đại nhân hoàn mỹ vô địch mạnh mẽ của chúng ta về phương diện tâm lý này lại thực khỏe mạnh.
Hắn chỉ có bệnh là kén ăn sáng mà thôi.
Nhất là, trước mặt lại là một đống đồ ăn không thể tưởng tượng nổi.
Chọc chọc một đống vụn hồng hồng trắng trắng, Tô Mạch Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiêu Thế xấu hổ khụ một tiếng: “Cà chua đánh sữa.”
Cà chua đỏ au mang hương vị chua ngọt, thêm một chút sữa hòa cùng tinh bột, lại thêm một chút muối, sau đó nhồi nấm rồi đặt lên trên bánh trứng bột.
Thật là…… Sự kết hợp đầy quỷ dị.
Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn, nói thêm: “Ặc, rất được đó.”
“……….”
Tô Mạch Ngôn rót cà chua đánh sữa, lại nhét thêm một cái nấm nhồi vào miệng, tuy là mặt không hề thay đổi, nhưng mà vẫn có thể thấy sắc mặt hắn có chút tái xanh lại.
Kỳ thật là cũng không thể trách Tiêu Thế được.
Ai bảo tối qua được chứng kiến một màn điên cuồng như thế, đã thế cả đêm còn mất ngủ, cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh ai đó mặc váy cỏ Hawai mà nhảy nhót------
Tết nhất năm nay không nhận quà ~ không nhận quà ~ không nhận quà ~
Nhận quà chỉ nhận thuốc súc ruột ~ thuốc súc ruột ~ thuốc súc ruột ~
…………
Ai đó tiến đến gần, hiện rõ ràng là khuôn mặt phóng đại của Tô Mạch Ngôn.
Tiêu Thế thống khổ che mặt, thế giới này quả là điên cuồng.
Rất nhiều ngày trôi qua, chỉ cần nhớ tới mị huyệt hồng hồng phấn nộn kia, Tiêu Thế vẫn có thể cảm thấy trong lòng đột nhiên có một cố khí huyết cuồn cuộn trào dâng.
Y thế mà đã nhìn mông nhạc phụ đại nhân……. A không, là cúc hoa -_-|||
Liệu có khả năng Đại Ma Vương sẽ đột nhiên lao vào bếp cầm dao băm vằm mình ra?
Cũng không nghĩ rằng, quá mức bình tĩnh, kỳ thật chính là không bình thường.
Tiêu Thế cũng không hẳn là thực sự ngu nhốc, y vốn là thẳng đến mức không còn chỗ thẳng, chưa bao giờ có ý nghĩ linh tinh.
Sở dĩ y không nghĩ tới chuyện kia, là vì, sau lần đó, y không bao giờ dám nhìn thẳng vào Tô Mạch Ngôn nữa.
Chỉ cần nhìn thấy, lại theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy.
Tóm lại là sẽ thấy khuôn mặt đối phương chậm rãi biến thành bộ dáng cúc hoa, trước mặt mình ngại ngùng, co rút, co rút…. *Anh thật là biến thái*
Trạng thái trốn tránh này chấm dứt, là vào sau một bữa cơm trưa.
Khẩu vị của Tô Mạch Ngôn cũng không tốt, thời tiết lại nóng, Tiêu Thế nấu một nồi cháo yến mạch giải nhiệt, rót thêm một chút nước mật hoa, đặt trong tủ lạnh chờ đủ thời gian, lại mải miết lao đến công ty nhạc phụ đại nhân đưa cơm.
Cháo ninh vừa đủ, mềm mà đầy hương vị, ăn một miếng liền không thể dừng lại.
Nhạc phụ đại nhân nhanh chóng ăn sạch sẽ phần của mình, sau đó bắt đầu chăm chú nhìn đỉnh đầu đen thui của Tiêu Thế đang cắm cúi ăn cơm.
Người này gần đây luôn trốn tránh mình, y biết.
Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng trường hợp xấu hổ thế này, có lẽ cũng đã làm cho y cảm thấy quái dị không chừng.
Tô Mạch Ngôn rũ mắt, thản nhiên nói: “Ngày mai tôi đi công tác, đến S thành.”
“A?” – Tiêu Thế nuốt đồ ăn, nhìn hắn hỏi một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu – “Vậy, một, đi một mình sao?”
“Hai người.”
“Thật tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.” – Tiêu Thế cứng nhắc cười nhìn bát cơm của mình – “Là đồng nghiệp sao?”
“Ừ.”
“Chị Lưu?” – Một nữ thư kí giỏi giang, đi công tác cùng chị ấy không phải lo lắng.
“Không phải.”
“…. Vậy là Tiểu Trương?” – Một nhân viên nhu thuận, đi làm việc cũng có thể mang lại mặt mũi cho mình.
“Không phải cậu ấy.”
Chiếc đũa trên tay Tiêu Thế càng bị nắm chặt, gân xanh nổi lên, chưa từ bỏ ý định, cười nói: “Như vậy, là Lâm Tiểu….”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên liếc anh con rể đang cố giả ngu, ánh mắt đau lòng nói: “Là An Duệ.”
“……….”
Chết tiệt! Y biết mà!
Tiêu Thế nuốt một ngụm cháo, hung hăng ngẩng đầu, thành khẩn nói: “Mạch Ngôn, tên đó chính là loại mặt người dạ thú, mang theo không khéo sẽ bị ăn thịt!”