“Xương bị rạn nhẹ, còn lại đều là bị thương phần mềm!” – Bác sỹ không ngẩng đầu lên viết viết gì đó lên bệnh án – “Dùng kẹp cố định một chút, nửa tháng nữa sẽ không sao.”
“……. Bác sỹ.” – Không đợi Tiêu Thế mở miệng, Hãn Kiện đã nhịn không được chen vào – “Từ đầu đến cuối ngài cũng không liếc mắt một cái, làm sao có thể chuẩn đoán thế được? Cậu ấy là người, không phải là sắt thép!”
Bác sỹ giương mắt nhìn gã, biểu hiện không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên tôi biết cậu ta là người. Cậu ta lớn lên rắn chắc như thế sao lại hỏi tôi? Hỏi mẹ cậu ta xem!”
“……..”
Thể chât của Hãn Kiện thuộc loại súng bắn đạn điển hình, gặp mạnh tất yếu, buồn bực chọc chọc Tiêu Thế: “Mẹ tao cho mày ăn cái gì thế hả? Khỏe như Transfomers vậy.”
Tâm tình Tiêu Thế thực ác liệt, trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng cười: “Cút sang một bên đi.”
Hãn Kiện bị kiềm hãm, tự biết đuối lý, ngoan ngoãn về góc tường vẽ vòng tròn.
Tuy rằng thay Tiêu Thế cản lại vài cú đánh, nhưng cũng không tính là mạnh, nhìn qua thì gã có vẻ lông tóc vô thương, trên người cũng chỉ xanh tím vài chỗ.
Chỉ có Tiêu Thế đáng thương, bị nhầm là kẻ thù, cả mười mấy tên nhóc kia đều nhằm vào y mà đánh.
“Người lớn lên đẹp trai quá là do trời phạt đó….” – Hãn Kiện ngồi trong góc phòng lầm bẩm – “Mày nhìn đi, trời phạt rồi đó? Nói mày đừng phụ lòng trời mày lại không tin……”
Tiêu Thế muốn lao lên cắt lưỡi gã: “Mày còn mặt mũi để nói sao?”
“Sao, sao không còn mặt mũi để nói?” – Hãn Kiện trừng mắt nói – “Lớn lên có một khuôn mặt thuần khiết khiến vạn người mê không phải là lỗi của tao…..”
“Chậc.” – Tiêu Thế dùng tay không bị thương gãi tóc.
Trước kia sao không nhìn ra tên này đáng ghét thế chứ?
Ầm ĩ khiến cho người ta hận không thể ăn tươi nuốt sống, một phát đấm chết luôn!
Tô Mạch Ngôn cầm giấy cam kết với môt túi thuốc đẩy cửa vào, nhìn qua cánh tay bị thương của hắn môt cái, thản nhiên hỏi bác sỹ: “Có cần phải khâu không? Cậu ấy là đầu bếp, đôi tay rất quan trọng.”
Bác sỹ hiển nhiên là rất có hảo cảm với người chăm chỉ rèn luyện, mỉm cười nói: “Không có việc gì, cậu ta xương cốt cứng rắn, người ngốc, da cũng đủ dày, chú ý nghỉ ngơi là được.”
Xương cốt cứng rắn, người ngốc, da dày…….
Tiêu Thế không nói gì nhìn bác sỹ, thầm nghĩ, tôi cũng không phải là gấu, có người nào hình dung bệnh nhân như thế không hả?
Bác sỹ cười lạnh chọc tay y: “Đau không?”
“Á!” – Tiêu Thế giật mình, ánh mắt khẽ liếc qua thấy Tô Mạch Ngôn khẽ nhăn mày, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy không thể cáu kỉnh, bất đắc dĩ nói – “Ngài chắc chắn không đau.”
“Có thể có người đau a.”
“……”
Tiêu Thế tâm đầu nhất khiêu (心头一跳), nhưng lại theo phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, không hiểu sao có chút chột dạ.
Bác sỹ cầm đơn thuốc, viết số của mình lên đó, còn chân thành nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, kiêng đồ tanh và cay, nếu là đầu bếp, mấy cái đó chắc là cậu nắm rõ?”
Tiêu Thế cười cười: “Vâng.”
Bác sỹ nhìn nụ cười tinh khiết thiện lương kia của y thấy chói mắt, nhịn không được chọc chọc vết thương của y, cười cười: “Lần sau nếu có đánh nhau, nhớ kỹ, thà rằng dùng người khác làm lá chắn, cũng không dùng tay mình làm vũ khí.”
Tiêu Thế đau đến nghiến răng.
Ai nói lương y như từ mẫu? Hẳn phải là lương y như mẹ kế mới đúng, lòng dạ hiểm độc!
Ra đến cổng bệnh viện, Tiêu Thế một tay bị cố định, đi theo sau Tô Mạch Ngôn.
Hãn Kiện giống như chó săn của chủ nhân, đi sau Tiêu Thế
Ba người đứng thành một hàng, khí tràng địa vị vừa nhìn đã hiểu.
Tô Mạch Ngôn lạnh lùng vẫy taxi, đỡ Tiêu Thế lên xe.
Hãn Kiện còn muốn đến sở cảnh sát báo cáo, không thể đi theo, tay đặt lên nóc xe, cúi đầu cười áy náy: “Cái kia…. Đúng, không đúng……”
Tiêu Thế bật cười, đưa tay xoa xoa đầu gã: “Nói cái gì thế.”
Hãn Kiện cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, cúi đầu cười gằn hai tiếng.
Có chút khô khốc.
Người này, từ khi quen biết đến nay, cũng chưa từng gặp y thực sự tức giận.
Rõ ràng là kiêu ngạo không kìm chế được, nhưng lại nhẹ dạ thiện lương, có đi lòe thiên hạ thì cũng ít người nhận ra được.
Xe nổ máy rồi, Hãn Kiện vẫn đứng đó, Tiêu Thế nhìn theo bóng người khuất dần, tán cây che đi biểu cảm trên mặt gã.
“Đi đâu?” – Phía trước đột nhiên có người hỏi.
Tô Mạch Ngôn nói: “Đến khu phố Thanh Phong.”
“Được.”
Tiêu Thế nhìn vị lái xe taxi kia, cảm thấy vô cùng quen mắt, mãi nửa ngày mới nhớ ra được.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…….
Y tự giác ngoan ngoãn quay đầu nhìn cửa kính phía sau, hôm nay cửa kính trong suốt, không thấy có mấy chữ làm cho người ta hộc máu nữa.
Tiêu Thế nhu nhu trán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xe chạy đến một cửa hàng tiện lợi, liền dừng lại.
Tiêu Thế nhíu mày: “Còn chưa tới.”
Lái xe chớp đôi mắt cá chết, mặt không đổi sắc nói: “Lái xe là người không phải gà, chỉ đi chọi thì không sống được.”
“…….”
Tiêu Thế buồn bực cào cào tóc.
Vì sao vì sao vì sao!
Vì sao lần nào hỏi cũng gặp phải những câu trả lời hóc xương thế?!
Tô Mạch Ngôn nhìn lái xe mở cửa xuống xe, đột nhiên nói: “Chỗ này không được dừng xe, sẽ bị viết hóa đơn.”
Lái xe liếc hắn một cái, rút ví ra, lôi ra một cái hóa đơn đã dùng, dũng mãnh đập “bốp” một phát lên kính xe.
Sau đó thản nhiên mà đi.
………
Kết quả là cho đến khi vị lái xe mang theo một bao đồ từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, không có vị cảnh sát giao thông nào đến viết vé phạt.
Không khí im lặng quỷ dị trong chốc lát.
Tiêu Thế nhìn nhạc phụ đại nhân, cười gượng nói: “Trí tuệ của nhân loại là vô hạn…….”
Tiêu Thế vốn là người chăm chỉ làm việc nhà nhất, nhưng lúc này tay bị thương, lập tức biến thành kẻ vô dụng, mọi trọng trách đều đặt lên vai nhạc phụ đại nhân.
Một người giỏi về một vấn đề nào đó, thì có thể sẽ ngốc ở vấn đề khác.
Tuy rằng đã biết câu này, nhưng Tiêu Thế không ngờ Tô Mạch Ngôn lại có thể quán triệt hoàn toàn theo nó.
“Cái kia…… Quần bò không thể giặt chung với áo sơ mi trắng.” – Tiêu Thế tựa vào cạnh cửa buồng vệ sinh, vô lực nói – “Còn có, bàn trà thủy tinh ở phòng khách…. Tốt nhất là không cần dùng khăn ở nhà bếp để lau…..”
Một mảng bóng nhẫy, nhìn qua cứ tưởng kính mờ.
Tô Mạch Ngôn nghiêm túc vò quần áo, nghe vậy ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính một chút bọt xà phòng: “Đã biết.”
Đứng dậy lấy cây lau nhà bước đi.
“………”
Này là, định dùng thứ đó để lau bàn trà sao?!
Tiêu Thế vội vàng đặt cây lau nhà sang một bên, hắc tuyến nói: “Dùng khăn bình thường là được, cái này cao quá…”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày, nghiêm túc nhìn y.
Phàng phất thái độ học sinh chăm chỉ làm cho Tiêu Thế bật cười, không khỏi đưa tay quệt đi đám bọt xà phòng trên mặt hắn: “Loại việc vặt này ta có thể làm.”
“……..”
Tô Mạch Ngôn giật mình, không nghe được y nói gì, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở bàn tay vừa chạm lên má mình.
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thế đột nhiên cứng đờ.
Ý nghĩ hoang đường hôm trước lại hiện tra trong đầu y, y vội lùi về sau hai bước, bối rối nói: “A, tôi, tôi đi lau bàn.”
Đã nhiều ngày không ở nhà, đồ đạc trong phòng đều bị phủ một lớp bụi mỏng. Hai người vất vả cả ngày mới quét dọn sạch sẽ được như ban đầu.
Tiêu Thế tắm rửa xong liền về phòng, mở máy tính lên xem đơn xin việc của y có được hồi âm hay không.
Không ngoài ý muốn, có thư từ công ty Danh Thần mời y đến phỏng vấn.
Tiêu Thế cười khổ thở dài, chỉ là đầu bếp canteen mà thôi, nếu mà không vào được, thì quả là ngoài dự kiến.
Ngày phỏng vấn là hai tuần nữa, Tiêu Thế nhìn bàn tay bị cố định của mình, không khỏi có chút lo lắng.
Cuộc thi đầu bếp cao cấp cũng sắp đến, không biết có vấn đề gì không nữa.
Nghĩ đến những điều không hay, lại nhớ tới Tô Na đã đi, tâm tình càng thêm uể oải.
Những ngày ở S thành, Tô Na cũng chưa từng một lần gọi điện cho y. Tiêu Thế đã gọi vài lần nhưng đều là không liên lạc được. Đến khi gọi đến kí túc xá của cô thì mới biết, cô và giáo sư đã đi Tây Tạng.
Cơ thể vừa mới sinh non được vài tháng vậy mà vẫn còn chạy lung tung.
Tiêu Thế chỉ cảm thấy lo lắng qua nhiều ngày dần dần tích tụ lại, không biết là do cô ấy, hay là do bản thân mình.
Đi loanh quanh trong phòng, càng thấy phiền chán, Tiêu Thế nằm ngây ngốc mãi mà không ngủ được, trong đầu lại hiện ra bộ dáng lúc phát tiết đêm đó của Tô Mạch Ngôn.
Người đàn ông ngày thường cấm dục như vậy, lại có thể có biểu tình mê loạn đến thế.
Tiêu Thế chậc một tiếng, dùng sức lắc đầu, cố đem mấy ý nghĩ thất loạn bát tao đuổi ra.
“Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng……” – Tiêu Thế thở dài đứng lên, vừa than thở vừa mở cửa ra phòng khách tìm tạp chí.
Cho dù là gay cũng không phải gặp ai cũng động dục, huống chi nhạc phụ đại nhân còn chưa chắc là gay….. Biểu tình của hắn với người trẻ tuổi anh tuấn như An Duệ vẫn là kiểu không có gì đấy thôi?
Nghĩ vậy, lại lén lút nhìn quanh, vụng trộm mang cuốn tạp chí hình anh chàng khỏa thân kia mang vào phòng.
Là con người, đương nhiên là cần phải mở rộng tầm nhìn, chỉ là nghiên cứu để thêm hiểu biết mà thôi…….
Tiêu Thế cố gắng thuyết phục bản thân, xoay người muốn về phòng, lại đột nhiên nhìn thấy phía trên bồn hoa có một cái đầu đen thui.
“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế kinh ngạc nói.
Nếu không phải đỉnh đầu kia nhìn rất quen mắt, nhất định y cho là nhà mình có trộm!
“…. Ừ.”
Không biết vì sao thanh âm của Tô Mạch Ngôn ấp úng, có vẻ khó chịu.
Tiêu Thế bước về phía đó, hiếu kì hỏi: “Ngài đang làm gì thế?”
Nhạc phụ đại nhân buồn thanh nói: “Tưới hoa.”
Tiêu Thế nhìn một vũng nước trên sàn, khóe môi run rẩy hỏi: “Tưới xong chưa?”
Nếu chưa xong, không khéo đám hoa này chết úng mất.
“Rồi.”
“Vậy ngài……..” – Còn ở đó làm gì?
Không đợi y nói xong, Tô Mạch Ngôn bình tĩnh đi ra.
Một cái mặt quỷ đen thui khủng khiếp ló ra.
Tiêu Thế mở to mắt, thiếu chút nữa thì sặc nước miếng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” – Nhạc phụ đại nhân hé ra bộ mặt đáng sợ, khóe miệng vì khô mà không nhếch lên được, đờ đẫn nói – “Tôi về phòng.”
Tiêu Thế cố làm ra vẻ nghiêm trang: “…… Vâng.”
Khuôn mặt uy nghiêm này của nhạc phụ đại nhân, y đã gặp qua.
…….
“Phụt.”
Tiêu Thế nhịn không được bật cười, nhạc phụ đại nhân càng thêm cứng nhắc, quay lại, trầm lặng nhìn y.
Tiêu Thế vội nắm tay đưa lên miệng, giả vờ “khụ khụ” hai tiếng: “Ngủ ngon.”
Rầm.
Cửa bị đóng sập lại.
Tiêu Thế che miệng đến sô pha, ngồi xuống, bả vai run rẩy: “Phụt…. ha ha… phụt…”
Đêm đó, chim gõ kiến lại xuất hiện trong nhà.
Gõ suốt nửa đêm, chút nữa thì chết vì mất máu.
“Xương bị rạn nhẹ, còn lại đều là bị thương phần mềm!” – Bác sỹ không ngẩng đầu lên viết viết gì đó lên bệnh án – “Dùng kẹp cố định một chút, nửa tháng nữa sẽ không sao.”
“……. Bác sỹ.” – Không đợi Tiêu Thế mở miệng, Hãn Kiện đã nhịn không được chen vào – “Từ đầu đến cuối ngài cũng không liếc mắt một cái, làm sao có thể chuẩn đoán thế được? Cậu ấy là người, không phải là sắt thép!”
Bác sỹ giương mắt nhìn gã, biểu hiện không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên tôi biết cậu ta là người. Cậu ta lớn lên rắn chắc như thế sao lại hỏi tôi? Hỏi mẹ cậu ta xem!”
“……..”
Thể chât của Hãn Kiện thuộc loại súng bắn đạn điển hình, gặp mạnh tất yếu, buồn bực chọc chọc Tiêu Thế: “Mẹ tao cho mày ăn cái gì thế hả? Khỏe như Transfomers vậy.”
Tâm tình Tiêu Thế thực ác liệt, trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng cười: “Cút sang một bên đi.”
Hãn Kiện bị kiềm hãm, tự biết đuối lý, ngoan ngoãn về góc tường vẽ vòng tròn.
Tuy rằng thay Tiêu Thế cản lại vài cú đánh, nhưng cũng không tính là mạnh, nhìn qua thì gã có vẻ lông tóc vô thương, trên người cũng chỉ xanh tím vài chỗ.
Chỉ có Tiêu Thế đáng thương, bị nhầm là kẻ thù, cả mười mấy tên nhóc kia đều nhằm vào y mà đánh.
“Người lớn lên đẹp trai quá là do trời phạt đó….” – Hãn Kiện ngồi trong góc phòng lầm bẩm – “Mày nhìn đi, trời phạt rồi đó? Nói mày đừng phụ lòng trời mày lại không tin……”
Tiêu Thế muốn lao lên cắt lưỡi gã: “Mày còn mặt mũi để nói sao?”
“Sao, sao không còn mặt mũi để nói?” – Hãn Kiện trừng mắt nói – “Lớn lên có một khuôn mặt thuần khiết khiến vạn người mê không phải là lỗi của tao…..”
“Chậc.” – Tiêu Thế dùng tay không bị thương gãi tóc.
Trước kia sao không nhìn ra tên này đáng ghét thế chứ?
Ầm ĩ khiến cho người ta hận không thể ăn tươi nuốt sống, một phát đấm chết luôn!
Tô Mạch Ngôn cầm giấy cam kết với môt túi thuốc đẩy cửa vào, nhìn qua cánh tay bị thương của hắn môt cái, thản nhiên hỏi bác sỹ: “Có cần phải khâu không? Cậu ấy là đầu bếp, đôi tay rất quan trọng.”
Bác sỹ hiển nhiên là rất có hảo cảm với người chăm chỉ rèn luyện, mỉm cười nói: “Không có việc gì, cậu ta xương cốt cứng rắn, người ngốc, da cũng đủ dày, chú ý nghỉ ngơi là được.”
Xương cốt cứng rắn, người ngốc, da dày…….
Tiêu Thế không nói gì nhìn bác sỹ, thầm nghĩ, tôi cũng không phải là gấu, có người nào hình dung bệnh nhân như thế không hả?
Bác sỹ cười lạnh chọc tay y: “Đau không?”
“Á!” – Tiêu Thế giật mình, ánh mắt khẽ liếc qua thấy Tô Mạch Ngôn khẽ nhăn mày, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy không thể cáu kỉnh, bất đắc dĩ nói – “Ngài chắc chắn không đau.”
“Có thể có người đau a.”
“……”
Tiêu Thế tâm đầu nhất khiêu (心头一跳), nhưng lại theo phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, không hiểu sao có chút chột dạ.
Bác sỹ cầm đơn thuốc, viết số của mình lên đó, còn chân thành nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, kiêng đồ tanh và cay, nếu là đầu bếp, mấy cái đó chắc là cậu nắm rõ?”
Tiêu Thế cười cười: “Vâng.”
Bác sỹ nhìn nụ cười tinh khiết thiện lương kia của y thấy chói mắt, nhịn không được chọc chọc vết thương của y, cười cười: “Lần sau nếu có đánh nhau, nhớ kỹ, thà rằng dùng người khác làm lá chắn, cũng không dùng tay mình làm vũ khí.”
Tiêu Thế đau đến nghiến răng.
Ai nói lương y như từ mẫu? Hẳn phải là lương y như mẹ kế mới đúng, lòng dạ hiểm độc!
Ra đến cổng bệnh viện, Tiêu Thế một tay bị cố định, đi theo sau Tô Mạch Ngôn.
Hãn Kiện giống như chó săn của chủ nhân, đi sau Tiêu Thế
Ba người đứng thành một hàng, khí tràng địa vị vừa nhìn đã hiểu.
Tô Mạch Ngôn lạnh lùng vẫy taxi, đỡ Tiêu Thế lên xe.
Hãn Kiện còn muốn đến sở cảnh sát báo cáo, không thể đi theo, tay đặt lên nóc xe, cúi đầu cười áy náy: “Cái kia…. Đúng, không đúng……”
Tiêu Thế bật cười, đưa tay xoa xoa đầu gã: “Nói cái gì thế.”
Hãn Kiện cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, cúi đầu cười gằn hai tiếng.
Có chút khô khốc.
Người này, từ khi quen biết đến nay, cũng chưa từng gặp y thực sự tức giận.
Rõ ràng là kiêu ngạo không kìm chế được, nhưng lại nhẹ dạ thiện lương, có đi lòe thiên hạ thì cũng ít người nhận ra được.
Xe nổ máy rồi, Hãn Kiện vẫn đứng đó, Tiêu Thế nhìn theo bóng người khuất dần, tán cây che đi biểu cảm trên mặt gã.
“Đi đâu?” – Phía trước đột nhiên có người hỏi.
Tô Mạch Ngôn nói: “Đến khu phố Thanh Phong.”
“Được.”
Tiêu Thế nhìn vị lái xe taxi kia, cảm thấy vô cùng quen mắt, mãi nửa ngày mới nhớ ra được.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…….
Y tự giác ngoan ngoãn quay đầu nhìn cửa kính phía sau, hôm nay cửa kính trong suốt, không thấy có mấy chữ làm cho người ta hộc máu nữa.
Tiêu Thế nhu nhu trán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xe chạy đến một cửa hàng tiện lợi, liền dừng lại.
Tiêu Thế nhíu mày: “Còn chưa tới.”
Lái xe chớp đôi mắt cá chết, mặt không đổi sắc nói: “Lái xe là người không phải gà, chỉ đi chọi thì không sống được.”
“…….”
Tiêu Thế buồn bực cào cào tóc.
Vì sao vì sao vì sao!
Vì sao lần nào hỏi cũng gặp phải những câu trả lời hóc xương thế?!
Tô Mạch Ngôn nhìn lái xe mở cửa xuống xe, đột nhiên nói: “Chỗ này không được dừng xe, sẽ bị viết hóa đơn.”
Lái xe liếc hắn một cái, rút ví ra, lôi ra một cái hóa đơn đã dùng, dũng mãnh đập “bốp” một phát lên kính xe.
Sau đó thản nhiên mà đi.
………
Kết quả là cho đến khi vị lái xe mang theo một bao đồ từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, không có vị cảnh sát giao thông nào đến viết vé phạt.
Không khí im lặng quỷ dị trong chốc lát.
Tiêu Thế nhìn nhạc phụ đại nhân, cười gượng nói: “Trí tuệ của nhân loại là vô hạn…….”
Tiêu Thế vốn là người chăm chỉ làm việc nhà nhất, nhưng lúc này tay bị thương, lập tức biến thành kẻ vô dụng, mọi trọng trách đều đặt lên vai nhạc phụ đại nhân.
Một người giỏi về một vấn đề nào đó, thì có thể sẽ ngốc ở vấn đề khác.
Tuy rằng đã biết câu này, nhưng Tiêu Thế không ngờ Tô Mạch Ngôn lại có thể quán triệt hoàn toàn theo nó.
“Cái kia…… Quần bò không thể giặt chung với áo sơ mi trắng.” – Tiêu Thế tựa vào cạnh cửa buồng vệ sinh, vô lực nói – “Còn có, bàn trà thủy tinh ở phòng khách…. Tốt nhất là không cần dùng khăn ở nhà bếp để lau…..”
Một mảng bóng nhẫy, nhìn qua cứ tưởng kính mờ.
Tô Mạch Ngôn nghiêm túc vò quần áo, nghe vậy ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính một chút bọt xà phòng: “Đã biết.”
Đứng dậy lấy cây lau nhà bước đi.
“………”
Này là, định dùng thứ đó để lau bàn trà sao?!
Tiêu Thế vội vàng đặt cây lau nhà sang một bên, hắc tuyến nói: “Dùng khăn bình thường là được, cái này cao quá…”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày, nghiêm túc nhìn y.
Phàng phất thái độ học sinh chăm chỉ làm cho Tiêu Thế bật cười, không khỏi đưa tay quệt đi đám bọt xà phòng trên mặt hắn: “Loại việc vặt này ta có thể làm.”
“……..”
Tô Mạch Ngôn giật mình, không nghe được y nói gì, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở bàn tay vừa chạm lên má mình.
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thế đột nhiên cứng đờ.
Ý nghĩ hoang đường hôm trước lại hiện tra trong đầu y, y vội lùi về sau hai bước, bối rối nói: “A, tôi, tôi đi lau bàn.”
Đã nhiều ngày không ở nhà, đồ đạc trong phòng đều bị phủ một lớp bụi mỏng. Hai người vất vả cả ngày mới quét dọn sạch sẽ được như ban đầu.
Tiêu Thế tắm rửa xong liền về phòng, mở máy tính lên xem đơn xin việc của y có được hồi âm hay không.
Không ngoài ý muốn, có thư từ công ty Danh Thần mời y đến phỏng vấn.
Tiêu Thế cười khổ thở dài, chỉ là đầu bếp canteen mà thôi, nếu mà không vào được, thì quả là ngoài dự kiến.
Ngày phỏng vấn là hai tuần nữa, Tiêu Thế nhìn bàn tay bị cố định của mình, không khỏi có chút lo lắng.
Cuộc thi đầu bếp cao cấp cũng sắp đến, không biết có vấn đề gì không nữa.
Nghĩ đến những điều không hay, lại nhớ tới Tô Na đã đi, tâm tình càng thêm uể oải.
Những ngày ở S thành, Tô Na cũng chưa từng một lần gọi điện cho y. Tiêu Thế đã gọi vài lần nhưng đều là không liên lạc được. Đến khi gọi đến kí túc xá của cô thì mới biết, cô và giáo sư đã đi Tây Tạng.
Cơ thể vừa mới sinh non được vài tháng vậy mà vẫn còn chạy lung tung.
Tiêu Thế chỉ cảm thấy lo lắng qua nhiều ngày dần dần tích tụ lại, không biết là do cô ấy, hay là do bản thân mình.
Đi loanh quanh trong phòng, càng thấy phiền chán, Tiêu Thế nằm ngây ngốc mãi mà không ngủ được, trong đầu lại hiện ra bộ dáng lúc phát tiết đêm đó của Tô Mạch Ngôn.
Người đàn ông ngày thường cấm dục như vậy, lại có thể có biểu tình mê loạn đến thế.
Tiêu Thế chậc một tiếng, dùng sức lắc đầu, cố đem mấy ý nghĩ thất loạn bát tao đuổi ra.
“Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng……” – Tiêu Thế thở dài đứng lên, vừa than thở vừa mở cửa ra phòng khách tìm tạp chí.
Cho dù là gay cũng không phải gặp ai cũng động dục, huống chi nhạc phụ đại nhân còn chưa chắc là gay….. Biểu tình của hắn với người trẻ tuổi anh tuấn như An Duệ vẫn là kiểu không có gì đấy thôi?
Nghĩ vậy, lại lén lút nhìn quanh, vụng trộm mang cuốn tạp chí hình anh chàng khỏa thân kia mang vào phòng.
Là con người, đương nhiên là cần phải mở rộng tầm nhìn, chỉ là nghiên cứu để thêm hiểu biết mà thôi…….
Tiêu Thế cố gắng thuyết phục bản thân, xoay người muốn về phòng, lại đột nhiên nhìn thấy phía trên bồn hoa có một cái đầu đen thui.
“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế kinh ngạc nói.
Nếu không phải đỉnh đầu kia nhìn rất quen mắt, nhất định y cho là nhà mình có trộm!
“…. Ừ.”
Không biết vì sao thanh âm của Tô Mạch Ngôn ấp úng, có vẻ khó chịu.
Tiêu Thế bước về phía đó, hiếu kì hỏi: “Ngài đang làm gì thế?”
Nhạc phụ đại nhân buồn thanh nói: “Tưới hoa.”
Tiêu Thế nhìn một vũng nước trên sàn, khóe môi run rẩy hỏi: “Tưới xong chưa?”
Nếu chưa xong, không khéo đám hoa này chết úng mất.
“Rồi.”
“Vậy ngài……..” – Còn ở đó làm gì?
Không đợi y nói xong, Tô Mạch Ngôn bình tĩnh đi ra.
Một cái mặt quỷ đen thui khủng khiếp ló ra.
Tiêu Thế mở to mắt, thiếu chút nữa thì sặc nước miếng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” – Nhạc phụ đại nhân hé ra bộ mặt đáng sợ, khóe miệng vì khô mà không nhếch lên được, đờ đẫn nói – “Tôi về phòng.”
Tiêu Thế cố làm ra vẻ nghiêm trang: “…… Vâng.”
Khuôn mặt uy nghiêm này của nhạc phụ đại nhân, y đã gặp qua.
…….
“Phụt.”
Tiêu Thế nhịn không được bật cười, nhạc phụ đại nhân càng thêm cứng nhắc, quay lại, trầm lặng nhìn y.
Tiêu Thế vội nắm tay đưa lên miệng, giả vờ “khụ khụ” hai tiếng: “Ngủ ngon.”
Rầm.
Cửa bị đóng sập lại.
Tiêu Thế che miệng đến sô pha, ngồi xuống, bả vai run rẩy: “Phụt…. ha ha… phụt…”
Đêm đó, chim gõ kiến lại xuất hiện trong nhà.
Gõ suốt nửa đêm, chút nữa thì chết vì mất máu.