Đối với việc nói dối bị vạch trần, người thông minh sẽ nhanh chóng ứng biến kiểu: “A, đương nhiên tốt lắm, cô ấy ở trường rất chăm chỉ, vì giáo sư cũng đặt nhiều hi vọng vào cô ấy mà, cho nên bla blab la….”
Đáng tiếc Tiêu Thế trước giờ là người thành thực, sẽ không nói dối người yêu, vì thế nhất thời y không biết nên nói gì, đứng yên như tượng đá.
“………….”
“…………….”
Tô Mạch Ngôn bên kia có vẻ rất thành thạo: “Sao thế?”
Tiêu Thế chậm rãi hồi phục, lắp bắp nói: “Rất, rất tốt….”
“……..”
Tô Mạch Ngôn hừ nhẹ một tiếng, cúp điện thoại.
Tiêu Thế vội vã gọi lại, nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Tiêu Thế đứng nửa ngày ở trong rừng, cũng không hồi phục tinh thần lại.
Rốt cuộc là làm sao lại lộ ra chứ? Vì sao Tô Mạch Ngôn lại biết chứ?! A a a!!!
Tiêu Thế ngồi xổm hung hăng cào cào vỏ cây.
Không nói cho hắn biết là sợ hắn sẽ biết chuyện Tô Na đã biết chuyện. Dù sao lúc đó y cũng đã rất khó khăn để đối mặt, huống chi là Tô Mạch Ngôn. Y không muốn làm cho hắn thêm lo lắng.
Nhưng bây giờ, cảm giác lại giống như y đã lừa gạt hắn, thật sự là khiến cho bản thân y rất buồn bực.
Tiêu Thế thở dài, nghĩ nghĩ, lại gọi điện vào số nhà. Chuông đổ mãi mà không có người nhấc máy.
Y chậc một tiếng, bất đắc dĩ đi về phía nhà.
Mới hơn tám giờ tối, qua cửa sổ vẫn thấy có đèn, có thể thấy ba người trong phòng đều chưa ngủ.
Bên ngoài không biết là chó nhà ai cắn, ầm ỹ khiến tâm tình y càng thêm phiền.
Y gãi gãi đầu, đẩy cửa bước vào, cầm áo khoác trên ghế rồi lại đi ra.
Tô Na vừa tắm rửa xong, đang ngồi ở bên giường xem ti vi, thấy động tác của y thì hơi lặng đi một chút, hỏi: “Anh đi đâu?”
“Có một số việc, cần quay về N thành một chút.”
“Sao?”
Tô Na nhảy dựng lên, chỉ vào đồng hồ nói: “Đã hơn tám giờ rồi, anh còn muốn về sao?”
“Em nhỏ giọng chút.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ – “Chắc vẫn kịp bắt chuyến xe cuối.”
Hiển nhiên là giọng Tô Na đủ to để người ngoài nghe thấy. Chú Trần vội đẩy cửa đi vào, cau mày nhìn bộ dáng chuẩn bị ra ngoài của y: “Sao lại thế này?”
Tiêu Thế thầm oán nhìn Tô Na, cười cười với chú Trần: “Ở N thành còn có một số việc cần xử lý, cháu muốn về một chuyến.”
“Chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
Chú Trần không vui nhìn y.
Đêm nay ông không đi ngủ sớm như bình thường.
Ăn cơm tối xong, ông nằm im trong phòng dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của “đôi vợ chồng” phòng bên. Ai ngờ thằng nhóc không hiểu phong tình này chạy đi đâu mất, mãi mới về thì lại muốn đi tiếp!
Ba cân sinh hào kia đắt lắm chứ tưởng!
Tiêu Thế vốn không quen nói dối, chỉ sờ mũi, tùy tiện đưa ra một lý do: “Chuyện công việc…”
Chú Trần không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của y: “Công việc gì mà trễ thế này mới thông báo? Cho dù có việc gấp đi nữa thì cũng nên gọi vào ban ngày mới phải?”
“………”
Bả vai Tiêu Thế rũ xuống, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Là chuyện riêng thôi, cháu về gặp một người, mai sẽ quay lại…”
Chú Trần nhíu mày, sẵng giọng hỏi: “Cô gái kia?”
“…. Vâng.”
Chú Trần cảm giác lửa giận bốc lên đến đầu, nắm chặt tay, hận không thể xông lên đá thằng nhãi trước mặt vào thẳng bếp lò thiêu ba ngày ba đêm!
Ông mua sinh hào cho nó ăn cũng không phải là đem về cho cái con bé mất nết kia!
Thế mà còn dám thừa nhận trước mặt Tô Na, cũng không sợ làm tổn thương người ta?
Nhìn đi, ánh mắt người ta cũng ảm đạm thế kia rồi….
Tô Na lén hắt hơi một cái, sáng nay dậy sớm, hiện tại hai mắt cô đã muốn díp lại, mơ mơ màng màng nói: “Chú Trần à, chú cứ để anh ấy đi đi, vừa rồi là do cháu ngạc nhiên quá nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú, cháu xin lỗi.”
“Vậy cũng không được!” – Chú Trần cả giận, chỉ vào mặt Tiêu Thế – “Tôi nói cho cậu biết, cậu tìm cô ta, cả tôi và mẹ cậu đều không đồng ý, nhanh chóng chia tay cho tôi!”
Tiêu Thế nhìn ngón tay tí nữa thì chọc thẳng vào mắt mình, thở dài muốn giải thích: “Kỳ thật người ta….”
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Thế ngẩn người, rồi vội vã đi ra mở cửa.
Cánh cửa cũ kỹ cọt kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mang theo chút mệt mỏi, tựa vào bên cửa, ánh mắt đầy vẻ xin lỗi nhìn y: “Xin lỗi, vừa rồi đi trên đường, không tiện nghe điện.”
Tim Tiêu Thế đập mạnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng mới một tuần không gặp, lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Giây phút mà hắn đứng trước mặt y, y cảm giác như tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Quả thực như là cậu thanh niên với mối tình đầu.
Dường như là đã không tự chủ được, y vươn tay, muốn ôm lấy hắn.
Nhưng mà….
Chú Trần kinh ngạc hỏi: “Ông thông gia sao lại đến đây?”
Tô Mạch Ngôn vươn tay đẩy Tiêu Thế sang một bên, bước vào, còn không quên dẫm lên chân Tiêu Thế rồi nghiến một cái, gật đầu chào chú Trần vẫn đang kinh ngạc: “Thật xin lỗi, muộn thế này còn tới quấy rầy.”
Tô Na vừa nhìn thấy cha mình, phản xạ tự nhiên là muốn trốn, ai ngờ lại bị tóm lại: “Muốn đi đâu?”
“…………”
Tô Na ủ rũ quay đầu lại: “Cha à….”
“Ừ.”
Tiêu Thế cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cố gắng kìm lại móng vuốt của bản thân, vội vàng nói: “Mạch Ngôn, sao anh lại tới đây?”
Mạch Ngôn?
Chú Trần nhíu mày, chăm chú nhìn hai người, Tiêu Thế cũng đang kinh hỉ quá mức, cho nên không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của chú Trần.
Đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Nếu không nhìn thấy cảnh Hãn Kiện và Lục Quá hôn nhau, có lẽ ông cũng sẽ không có cảm giác đó. Tuy trước đó ông không nói gì, nhưng nội tâm đã bị một cú trời giáng, huống chi lại không biết chia sẻ chuyện này cùng ai, nghẹn lâu trong lòng, nên càng để ý.
Thậm chí có lúc, nhìn thấy hai người bạn lâu không gặp cười nói với nhau, ông liền có cảm giác thấy gì đó rất biến thái.
Tiêu Thế không hề cảm nhận được ánh mắt soi mói sau lưng mình, trong lòng tràn ngập vui mừng khi gặp người yêu, càng không chú ý đến xưng hô của mình có vấn đề: “Mai không phải đi làm à?”
“Có, mai mua vé về chuyến đầu tiên.” – Tô Mạch Ngôn giơ vé xe ra cho y xem, thản nhiên nói – “Vì cảm thấy bất an nên nghĩ đến thăm bà thông gia chút.”
Tiêu Thế cầm vé xe, ngón tay khẽ chạm vào tay người yêu, chỉ là một sự va chạm nhẹ nhàng trong một giây, nhưng cũng đủ để cho hai người thấy hạnh phúc.
“Khụ khụ….” – Tiêu Thế vội ho một tiếng, vội vàng bày ra nụ cười bình thường – “Mẹ tôi không có việc gì, gần đây khẩu vị cũng tốt lắm, làm anh phải lo lắng rồi.”
“…. Bà thông gia ngủ rồi sao?” – Tô Mạch Ngôn nhìn chú Trần, ánh mắt hối lỗi lại rõ hơn chút – “Vì công việc bận quá, chủ nhật còn đi công tác, cho nên muốn nhân cơ hội ghé qua thăm một chút….”
“Không sao không sao. Vất vả cho ông thông gia rồi.” – Chú Trần mặt không thay đổi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thế – “Không phải cậu muốn đi sao?”
“Ách?”
Tiêu Thế ngớ người, mãi mới nghĩ ra là chuyện mình muốn về N thành, lắc đầu cười: “Hiện tại cũng muộn rồi, hơn nữa Mạch…. À nhạc phụ đến đây, để mai tính tiếp vậy.”
Chú Trần nhìn y, bất an trong lòng càng lớn.
Ông mím môi, nói: “Vậy đêm nay cậu qua đây ngủ đi, gian phòng kia để cho ông thông gia và Na Na…”
“Không cần đâu.” – Tô Mạch Ngôn cũng không hiểu trước đó hai người có chuyện gì, chỉ ngắt lời – “Tôi vừa mới đặt một căn phòng ở khách sạn gần đây, để tôi qua đó là được, chỉ là không nhớ đường lắm….”
Tiêu Thế vội vàng: “Để tôi đưa anh đi.”
“…..”
Tô Mạch Ngôn yên lặng nhìn y một cái, khóe môi thản nhiên cong lên: “Được.”
Đối với việc nói dối bị vạch trần, người thông minh sẽ nhanh chóng ứng biến kiểu: “A, đương nhiên tốt lắm, cô ấy ở trường rất chăm chỉ, vì giáo sư cũng đặt nhiều hi vọng vào cô ấy mà, cho nên bla blab la….”
Đáng tiếc Tiêu Thế trước giờ là người thành thực, sẽ không nói dối người yêu, vì thế nhất thời y không biết nên nói gì, đứng yên như tượng đá.
“………….”
“…………….”
Tô Mạch Ngôn bên kia có vẻ rất thành thạo: “Sao thế?”
Tiêu Thế chậm rãi hồi phục, lắp bắp nói: “Rất, rất tốt….”
“……..”
Tô Mạch Ngôn hừ nhẹ một tiếng, cúp điện thoại.
Tiêu Thế vội vã gọi lại, nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Tiêu Thế đứng nửa ngày ở trong rừng, cũng không hồi phục tinh thần lại.
Rốt cuộc là làm sao lại lộ ra chứ? Vì sao Tô Mạch Ngôn lại biết chứ?! A a a!!!
Tiêu Thế ngồi xổm hung hăng cào cào vỏ cây.
Không nói cho hắn biết là sợ hắn sẽ biết chuyện Tô Na đã biết chuyện. Dù sao lúc đó y cũng đã rất khó khăn để đối mặt, huống chi là Tô Mạch Ngôn. Y không muốn làm cho hắn thêm lo lắng.
Nhưng bây giờ, cảm giác lại giống như y đã lừa gạt hắn, thật sự là khiến cho bản thân y rất buồn bực.
Tiêu Thế thở dài, nghĩ nghĩ, lại gọi điện vào số nhà. Chuông đổ mãi mà không có người nhấc máy.
Y chậc một tiếng, bất đắc dĩ đi về phía nhà.
Mới hơn tám giờ tối, qua cửa sổ vẫn thấy có đèn, có thể thấy ba người trong phòng đều chưa ngủ.
Bên ngoài không biết là chó nhà ai cắn, ầm ỹ khiến tâm tình y càng thêm phiền.
Y gãi gãi đầu, đẩy cửa bước vào, cầm áo khoác trên ghế rồi lại đi ra.
Tô Na vừa tắm rửa xong, đang ngồi ở bên giường xem ti vi, thấy động tác của y thì hơi lặng đi một chút, hỏi: “Anh đi đâu?”
“Có một số việc, cần quay về N thành một chút.”
“Sao?”
Tô Na nhảy dựng lên, chỉ vào đồng hồ nói: “Đã hơn tám giờ rồi, anh còn muốn về sao?”
“Em nhỏ giọng chút.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ – “Chắc vẫn kịp bắt chuyến xe cuối.”
Hiển nhiên là giọng Tô Na đủ to để người ngoài nghe thấy. Chú Trần vội đẩy cửa đi vào, cau mày nhìn bộ dáng chuẩn bị ra ngoài của y: “Sao lại thế này?”
Tiêu Thế thầm oán nhìn Tô Na, cười cười với chú Trần: “Ở N thành còn có một số việc cần xử lý, cháu muốn về một chuyến.”
“Chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
Chú Trần không vui nhìn y.
Đêm nay ông không đi ngủ sớm như bình thường.
Ăn cơm tối xong, ông nằm im trong phòng dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của “đôi vợ chồng” phòng bên. Ai ngờ thằng nhóc không hiểu phong tình này chạy đi đâu mất, mãi mới về thì lại muốn đi tiếp!
Ba cân sinh hào kia đắt lắm chứ tưởng!
Tiêu Thế vốn không quen nói dối, chỉ sờ mũi, tùy tiện đưa ra một lý do: “Chuyện công việc…”
Chú Trần không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của y: “Công việc gì mà trễ thế này mới thông báo? Cho dù có việc gấp đi nữa thì cũng nên gọi vào ban ngày mới phải?”
“………”
Bả vai Tiêu Thế rũ xuống, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Là chuyện riêng thôi, cháu về gặp một người, mai sẽ quay lại…”
Chú Trần nhíu mày, sẵng giọng hỏi: “Cô gái kia?”
“…. Vâng.”
Chú Trần cảm giác lửa giận bốc lên đến đầu, nắm chặt tay, hận không thể xông lên đá thằng nhãi trước mặt vào thẳng bếp lò thiêu ba ngày ba đêm!
Ông mua sinh hào cho nó ăn cũng không phải là đem về cho cái con bé mất nết kia!
Thế mà còn dám thừa nhận trước mặt Tô Na, cũng không sợ làm tổn thương người ta?
Nhìn đi, ánh mắt người ta cũng ảm đạm thế kia rồi….
Tô Na lén hắt hơi một cái, sáng nay dậy sớm, hiện tại hai mắt cô đã muốn díp lại, mơ mơ màng màng nói: “Chú Trần à, chú cứ để anh ấy đi đi, vừa rồi là do cháu ngạc nhiên quá nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú, cháu xin lỗi.”
“Vậy cũng không được!” – Chú Trần cả giận, chỉ vào mặt Tiêu Thế – “Tôi nói cho cậu biết, cậu tìm cô ta, cả tôi và mẹ cậu đều không đồng ý, nhanh chóng chia tay cho tôi!”
Tiêu Thế nhìn ngón tay tí nữa thì chọc thẳng vào mắt mình, thở dài muốn giải thích: “Kỳ thật người ta….”
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Thế ngẩn người, rồi vội vã đi ra mở cửa.
Cánh cửa cũ kỹ cọt kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mang theo chút mệt mỏi, tựa vào bên cửa, ánh mắt đầy vẻ xin lỗi nhìn y: “Xin lỗi, vừa rồi đi trên đường, không tiện nghe điện.”
Tim Tiêu Thế đập mạnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng mới một tuần không gặp, lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Giây phút mà hắn đứng trước mặt y, y cảm giác như tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Quả thực như là cậu thanh niên với mối tình đầu.
Dường như là đã không tự chủ được, y vươn tay, muốn ôm lấy hắn.
Nhưng mà….
Chú Trần kinh ngạc hỏi: “Ông thông gia sao lại đến đây?”
Tô Mạch Ngôn vươn tay đẩy Tiêu Thế sang một bên, bước vào, còn không quên dẫm lên chân Tiêu Thế rồi nghiến một cái, gật đầu chào chú Trần vẫn đang kinh ngạc: “Thật xin lỗi, muộn thế này còn tới quấy rầy.”
Tô Na vừa nhìn thấy cha mình, phản xạ tự nhiên là muốn trốn, ai ngờ lại bị tóm lại: “Muốn đi đâu?”
“…………”
Tô Na ủ rũ quay đầu lại: “Cha à….”
“Ừ.”
Tiêu Thế cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cố gắng kìm lại móng vuốt của bản thân, vội vàng nói: “Mạch Ngôn, sao anh lại tới đây?”
Mạch Ngôn?
Chú Trần nhíu mày, chăm chú nhìn hai người, Tiêu Thế cũng đang kinh hỉ quá mức, cho nên không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của chú Trần.
Đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Nếu không nhìn thấy cảnh Hãn Kiện và Lục Quá hôn nhau, có lẽ ông cũng sẽ không có cảm giác đó. Tuy trước đó ông không nói gì, nhưng nội tâm đã bị một cú trời giáng, huống chi lại không biết chia sẻ chuyện này cùng ai, nghẹn lâu trong lòng, nên càng để ý.
Thậm chí có lúc, nhìn thấy hai người bạn lâu không gặp cười nói với nhau, ông liền có cảm giác thấy gì đó rất biến thái.
Tiêu Thế không hề cảm nhận được ánh mắt soi mói sau lưng mình, trong lòng tràn ngập vui mừng khi gặp người yêu, càng không chú ý đến xưng hô của mình có vấn đề: “Mai không phải đi làm à?”
“Có, mai mua vé về chuyến đầu tiên.” – Tô Mạch Ngôn giơ vé xe ra cho y xem, thản nhiên nói – “Vì cảm thấy bất an nên nghĩ đến thăm bà thông gia chút.”
Tiêu Thế cầm vé xe, ngón tay khẽ chạm vào tay người yêu, chỉ là một sự va chạm nhẹ nhàng trong một giây, nhưng cũng đủ để cho hai người thấy hạnh phúc.
“Khụ khụ….” – Tiêu Thế vội ho một tiếng, vội vàng bày ra nụ cười bình thường – “Mẹ tôi không có việc gì, gần đây khẩu vị cũng tốt lắm, làm anh phải lo lắng rồi.”
“…. Bà thông gia ngủ rồi sao?” – Tô Mạch Ngôn nhìn chú Trần, ánh mắt hối lỗi lại rõ hơn chút – “Vì công việc bận quá, chủ nhật còn đi công tác, cho nên muốn nhân cơ hội ghé qua thăm một chút….”
“Không sao không sao. Vất vả cho ông thông gia rồi.” – Chú Trần mặt không thay đổi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thế – “Không phải cậu muốn đi sao?”
“Ách?”
Tiêu Thế ngớ người, mãi mới nghĩ ra là chuyện mình muốn về N thành, lắc đầu cười: “Hiện tại cũng muộn rồi, hơn nữa Mạch…. À nhạc phụ đến đây, để mai tính tiếp vậy.”
Chú Trần nhìn y, bất an trong lòng càng lớn.
Ông mím môi, nói: “Vậy đêm nay cậu qua đây ngủ đi, gian phòng kia để cho ông thông gia và Na Na…”
“Không cần đâu.” – Tô Mạch Ngôn cũng không hiểu trước đó hai người có chuyện gì, chỉ ngắt lời – “Tôi vừa mới đặt một căn phòng ở khách sạn gần đây, để tôi qua đó là được, chỉ là không nhớ đường lắm….”
Tiêu Thế vội vàng: “Để tôi đưa anh đi.”
“…..”
Tô Mạch Ngôn yên lặng nhìn y một cái, khóe môi thản nhiên cong lên: “Được.”