Ngày đó rốt cuộc là đến văn phòng Tô Mạch Ngôn thế nào, luống cuống tay chân giải thích ra sao về việc mấy món ăn tâm huyết của mình biến thành đồ ăn tiện lợi, Tiêu Thế đã không nhớ rõ lắm.
Tô Mạch Ngôn tựa hồ chả thèm liếc y lấy một lần, chỉ nhận hộp cơm, trầm mặc ăn.
Tiêu Thế nhìn trán người kia nhăn tít lại, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng vô lực, ngoại trừ thất vọng về bản thân mình, ngồi trong văn phòng nhìn người kia ăn cơm, cái gì cũng không làm được.
Có gì không vừa lòng, có thể nói ra còn đỡ, nhưng kiểu cứ giữ im lặng thế này, mới khiến cho người ta cảm giác như bị tra tấn.
Tiêu Thế cảm thấy xin lỗi lúc này cũng như là đấm bị bông vậy, nóng lòng sẽ thất bại.
Tô Mạch Ngôn ăn cơm rất có phong thái, dầu mỡ tuyệt đối không dính lên môi, ăn hai miếng sẽ dùng khăn lau miệng một lần.
Mỗi lần ngồi ăn cơm cùng hắn, Tiêu Thế có cảm giác như bị giày vò.
Y là đầu bếp, nhìn thực khách đối xử với đồ ăn mình làm như kiểu ăn mỳ ăn liền, bộ mặt không có biểu tình gì, thật sự là đả kích tự tin của y quá mức.
Cũng may là y mua đồ ăn sẵn đến, quả thực hương vị cũng không ngon cho lắm.
Khoai tây với nầm bò nấu chưa đủ lửa, nước canh lèo tèo; mướp đắng không trụng qua nước, cắn một miếng thấy đắng nghét. Tiêu Thế cứ cắn một miếng là lại nhăn hết mặt mày, vụng trộm nhìn Tô Mạch Ngôn, thấy người ta ăn mà mặt không đổi sắc.
Thật đúng là dễ nuôi.
Tiêu Thế cười cười, cũng học biểu tình khi ăn của đối phương.
Bởi vì sợ đồ ăn không hợp khẩu vị, Tiêu Thế còn mua riêng canh bao(1) ở một nhà hàng nổi tiếng bên cạnh đến.
Có lẽ do quá đói, nên tuy tần suất hạ đũa của Tô Mạch Ngôn không đổi, nhưng mãi đến khi đồ ăn không còn gì mới ngừng lại, sau đó liền cau mày lấy một viên canh bao, cắn mạnh.
Phụt…..
Canh nóng lập tức phu ra xa.
Tiêu Thế nhất thời tránh không kịp, toàn bộ phần áo trắng phía trước bị nước canh nóng bắn lên.
Tô Mạch Ngôn kinh hãi nhìn vũ khí sát thương trong tay, sau đó lại khiếp sợ nhìn Tiêu Thế.
Tiêu Thế còn cảm thấy trong ánh mắt kia lộ ra điểm vô tội.
Y xấu hổ khẽ kéo áo ra để canh không dính vào người, do dự hỏi: “Ngài… Chưa ăn canh bao bao giờ sao?”
Tô Mạch Ngôn nhăn mặt, bình tĩnh nói: “Ừ.”
Tiêu Thế nuốt một miếng cơm, vừa ho khù khụ vừa cười rộ lên: “Khụ khụ……. Sao có thể…..” – Nụ cười mới hé ra một nửa, lại thấy sắc mặt nhạc phụ đại nhân đen lại, vội vàng thu lại, gắp một viên canh bao – “Vậy, trước tiên cắn một miếng nhỏ, sau đó thổi thổi cho nguội bớt, lại húp nước canh….”
Tô Mạch Ngôn nhìn đôi môi của Tiêu Thế húp nước canh bao, trừng mắt nhìn, vành tai đỏ lựng lên.
“Đấy, cứ như thế.” – Tiêu Thế nuốt viên canh bao, mỉm cười nói – “Lần đầu tiên ta ăn cũng không có người dạy, ta cắn một phát mà ướt cả mặt bàn, ha ha…..”
Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi nhìn y: “Khi nào?”
“Sáu tuổi.” – Tiêu Thế trả lời không chút suy nghĩ.
“………”
Trên trán Tô Mạch Ngôn hiện lên mấy cái gân xanh, Tiêu Thế hối hận muốn cắt phứt lưỡi mình đi luôn cho rồi.
Sáu tuổi….. Sáu tuổi…..Sáu tuổi……..
Tô Mạch Ngôn vứt bỏ viên canh bao vừa rồi, gắp một viên mới.
Tiêu Thế buồn cười nhìn nhạc phụ đại nhân như học sinh tiểu học làm thí nghiệm, chăm chú nhìn canh bao vài giây, mới cẩn thận làm theo trình tự y bảo, nghiêm túc cắn, nghiêm túc thổi.
Khi biết được bí quyết rồi, nhạc phụ đại nhân vô cùng vui vẻ nhấm nháp món canh bao ngon tuyệt, khuôn mặt băng lãnh ngày thường được thả lỏng, khóe môi hơi cong cong lên một chút.
Tiêu Thế không khỏi lặng người đi một chút, cúi đầu nhìn canh bao, hóa ra là nhạc phụ đại nhân thích ăn cái này?
Về sau phải tập làm mới được.
Không đợi y mừng thầm xong, Tô Mạch Ngôn đã giải quyết nhanh gọn sáu viên canh bao, lấy khăn lau miệng, lại khôi phục biểu tình vốn có: “Chiều nay làm gì?”
Tiêu Thế nhìn lại bản mặt vốn có, không khỏi có chút tiếc hận, thật muốn dùng hai tay nhào nặn cái khuôn mặt băng lãnh kia ra, thế nên chả để ý hắn nói gì.
Mà không ngờ đến, y thực sự vươn tay ra.
Ngón cái và ngón trỏ dùng sức, khuôn mặt cứng ngắc của Tô Mạch Ngôn bị kéo lên một khối trắng trắng mềm mềm.
“……..”
“………..”
Tô Mạch Ngông đờ đẫn trừng mắt nhìn y.
Tiêu Thế cũng ngây ngốc nhìn lại.
Ba giây sau.
“Trưởng phòng, Tiêu tiên sinh có đến đây không? Tôi dẫn ngài đi……” – An Duệ vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang ở trong trạng thái hóa đá, không khỏi bí hiểm “A!” một tiếng – “Hóa ra Tiêu tiên sinh đã đến rồi.”
Tiêu Thế giật tay lại như chạm phải dầu sôi, khuôn mặt Tô Mạch Ngôn lại được trở về bình thường.
Mềm mại…. Còn rất thoải mái = =|||
Y vội vàng đứng lên, cuống quýt giải thích: “Cái đó…. Ta….. ta không cố ý…..”
Tô Mạch Ngôn im lặng một chút, thản nhiên nói: “……Không sao.”
“Vậy ta đi trước……” – Tiêu Thế vội ho lên một tiếng, động tác nhanh nhẹn thu thập đống hỗn độn trên bàn, đáy lòng hối hận không thôi – “Cái tay đê tiện….. cái tay đê tiện…. cái tay đê tiện…….Sao có thể coi mặt của nhạc phụ đại nhân như là bột mì hả?”
Bệnh nghề nghiệp đúng là hại chết người!
Tô Mạch Ngôn không để ý y đang xấu hổ, lạnh lùng hỏi lại: “Chiều nay làm gì?”
Bàn tay Tiêu Thế dừng lại một chút: “Có người bạn muốn nhờ ta đến nhà hàng hỗ trợ cậu ta, lát nữa ta qua đó.”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn trầm giọng hỏi An Duệ đang đứng ở cửa – “Có cái áo nào không?”
An Duệ nhíu mày, nhìn chuỗi váng dầu trước ngực Tiêu Thế, tựa tiếu phi tiếu nói: “Để tôi mang đến.”
Tiêu Thế cười khổ nói: “Phiền anh quá.”
Dáng người của An Duệ và Tiêu Thế cũng gần gần như nhau, tuy Tiêu Thế có vẻ hơi cao hơn một chút, nhưng vẫn có thể mặc.
Tô Mạch Ngôn nhìn Tiêu Thế tự nhiên cởi bỏ chiếc áo T-shirt đang mặc, trợn tròn mắt lên nhìn.
Khuôn ngực màu đồng rắn chắc, click!
Cơ bụng sáu múi hoàn hảo, click!
Hai điểm…. mê người, click click click! Tất cả đều được ghi lại.
Tiêu Thế nhanh chóng thay áo.
Áo sơ mi đơn giản không sơ vin, ba nút áo phía trên không cài, thoạt nhìn không kém phần lãng tử.
So với một lão già như mình, bộ dáng hoàn toàn bất đồng, là một thanh niên tràn đầy sức sống.
Mãi đến khi y rời đi, trước mặt Tô Mạch Ngôn vẫn là cơ thể hoàn hảo của người kai, ngay cả An Duệ đến trước mặt mình lúc nào cũng không biết.
An Duệ cúi người xuống, cánh tay chống lên bàn làm việc, che khuất ánh sáng: “Trưởng phòng, tối có rảnh không?”
Tô Mạch Ngôn hơi nhíu mày, nhưng không né tránh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào người thanh niên tuấn tú tước mặt, thản nhiên nói: “Cái gì?”
Ngón cái của An Duệ khẽ chạm vào má Tô Mạch Ngôn, đúng nơi vừa bị Tiêu Thế nhéo, mỉm cười nói: “Chúng ta đi hẹn hò, được không?”
Hãn Kiện cà lơ phất phơ ngồi trên ghế da, tay sờ sờ cằm đánh giá thiếu niên ngồi trước mặt mình: “Cậu muốn xin tuyển làm đầu bếp?”
Mái tóc vàng, cánh tay nhỏ gầy, vóc dáng lại cao.
Khuôn mặt khá được, thanh tú, đôi mắt lạnh lùng đen trắng rõ ràng, thậm chí cả đồng phục còn chưa đổi.
Là một thiếu niên điển hình.
Hãn Kiện bắt chéo chân, không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Đi đi, nồi trong phòng bếp của tôi còn nặng hơn cậu.”
Thiếu niên giật mình, gấp gáp bước lên phía trước: “Tôi có thể làm được.”
Hãn Kiện khoa trương “Ha” một tiếng.
“Tôi thực sự có thể làm được.” – Thiếu niên vẫn bướng bỉnh, đôi mắt đen sáng lên – “Không tin tôi có thể làm cho anh xem.”
Nói xong bắt đầu xắn tay áo.
Hãn Kiện muốn cười cũng không cười nổi, bày ra bộ dáng lưu manh: “Văn phòng của tôi không có nồi cho cậu làm.”
Thiếu niên vẫn xắn tay áo, ánh mắt kiên định: “Có anh là đủ rồi.”
“Có tôi…. A?”
Lời tiếp theo chưa kịp nói ra, Hãn Kiện chỉ thấy người bỗng nhẹ bẫng, cả người cả ghế bị nhấc bổng lên.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người bị mình nâng lên, đắc ý nói: “Anh xem, tôi có thể làm được.”
Hãn Kiện cúi đầu nhìn khoảng cách từ bản thân đến mặt đất ít nhất cũng là một thước hai, kêu gào thống thiết: “Kháo, ta không phải là thiên lôi đánh Phật Sơn vô ảnh!!!! Thằng nhãi con, mau thả ta xuống!!!!!”
Ngày đó rốt cuộc là đến văn phòng Tô Mạch Ngôn thế nào, luống cuống tay chân giải thích ra sao về việc mấy món ăn tâm huyết của mình biến thành đồ ăn tiện lợi, Tiêu Thế đã không nhớ rõ lắm.
Tô Mạch Ngôn tựa hồ chả thèm liếc y lấy một lần, chỉ nhận hộp cơm, trầm mặc ăn.
Tiêu Thế nhìn trán người kia nhăn tít lại, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng vô lực, ngoại trừ thất vọng về bản thân mình, ngồi trong văn phòng nhìn người kia ăn cơm, cái gì cũng không làm được.
Có gì không vừa lòng, có thể nói ra còn đỡ, nhưng kiểu cứ giữ im lặng thế này, mới khiến cho người ta cảm giác như bị tra tấn.
Tiêu Thế cảm thấy xin lỗi lúc này cũng như là đấm bị bông vậy, nóng lòng sẽ thất bại.
Tô Mạch Ngôn ăn cơm rất có phong thái, dầu mỡ tuyệt đối không dính lên môi, ăn hai miếng sẽ dùng khăn lau miệng một lần.
Mỗi lần ngồi ăn cơm cùng hắn, Tiêu Thế có cảm giác như bị giày vò.
Y là đầu bếp, nhìn thực khách đối xử với đồ ăn mình làm như kiểu ăn mỳ ăn liền, bộ mặt không có biểu tình gì, thật sự là đả kích tự tin của y quá mức.
Cũng may là y mua đồ ăn sẵn đến, quả thực hương vị cũng không ngon cho lắm.
Khoai tây với nầm bò nấu chưa đủ lửa, nước canh lèo tèo; mướp đắng không trụng qua nước, cắn một miếng thấy đắng nghét. Tiêu Thế cứ cắn một miếng là lại nhăn hết mặt mày, vụng trộm nhìn Tô Mạch Ngôn, thấy người ta ăn mà mặt không đổi sắc.
Thật đúng là dễ nuôi.
Tiêu Thế cười cười, cũng học biểu tình khi ăn của đối phương.
Bởi vì sợ đồ ăn không hợp khẩu vị, Tiêu Thế còn mua riêng canh bao() ở một nhà hàng nổi tiếng bên cạnh đến.
Có lẽ do quá đói, nên tuy tần suất hạ đũa của Tô Mạch Ngôn không đổi, nhưng mãi đến khi đồ ăn không còn gì mới ngừng lại, sau đó liền cau mày lấy một viên canh bao, cắn mạnh.
Phụt…..
Canh nóng lập tức phu ra xa.
Tiêu Thế nhất thời tránh không kịp, toàn bộ phần áo trắng phía trước bị nước canh nóng bắn lên.
Tô Mạch Ngôn kinh hãi nhìn vũ khí sát thương trong tay, sau đó lại khiếp sợ nhìn Tiêu Thế.
Tiêu Thế còn cảm thấy trong ánh mắt kia lộ ra điểm vô tội.
Y xấu hổ khẽ kéo áo ra để canh không dính vào người, do dự hỏi: “Ngài… Chưa ăn canh bao bao giờ sao?”
Tô Mạch Ngôn nhăn mặt, bình tĩnh nói: “Ừ.”
Tiêu Thế nuốt một miếng cơm, vừa ho khù khụ vừa cười rộ lên: “Khụ khụ……. Sao có thể…..” – Nụ cười mới hé ra một nửa, lại thấy sắc mặt nhạc phụ đại nhân đen lại, vội vàng thu lại, gắp một viên canh bao – “Vậy, trước tiên cắn một miếng nhỏ, sau đó thổi thổi cho nguội bớt, lại húp nước canh….”
Tô Mạch Ngôn nhìn đôi môi của Tiêu Thế húp nước canh bao, trừng mắt nhìn, vành tai đỏ lựng lên.
“Đấy, cứ như thế.” – Tiêu Thế nuốt viên canh bao, mỉm cười nói – “Lần đầu tiên ta ăn cũng không có người dạy, ta cắn một phát mà ướt cả mặt bàn, ha ha…..”
Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi nhìn y: “Khi nào?”
“Sáu tuổi.” – Tiêu Thế trả lời không chút suy nghĩ.
“………”
Trên trán Tô Mạch Ngôn hiện lên mấy cái gân xanh, Tiêu Thế hối hận muốn cắt phứt lưỡi mình đi luôn cho rồi.
Sáu tuổi….. Sáu tuổi…..Sáu tuổi……..
Tô Mạch Ngôn vứt bỏ viên canh bao vừa rồi, gắp một viên mới.
Tiêu Thế buồn cười nhìn nhạc phụ đại nhân như học sinh tiểu học làm thí nghiệm, chăm chú nhìn canh bao vài giây, mới cẩn thận làm theo trình tự y bảo, nghiêm túc cắn, nghiêm túc thổi.
Khi biết được bí quyết rồi, nhạc phụ đại nhân vô cùng vui vẻ nhấm nháp món canh bao ngon tuyệt, khuôn mặt băng lãnh ngày thường được thả lỏng, khóe môi hơi cong cong lên một chút.
Tiêu Thế không khỏi lặng người đi một chút, cúi đầu nhìn canh bao, hóa ra là nhạc phụ đại nhân thích ăn cái này?
Về sau phải tập làm mới được.
Không đợi y mừng thầm xong, Tô Mạch Ngôn đã giải quyết nhanh gọn sáu viên canh bao, lấy khăn lau miệng, lại khôi phục biểu tình vốn có: “Chiều nay làm gì?”
Tiêu Thế nhìn lại bản mặt vốn có, không khỏi có chút tiếc hận, thật muốn dùng hai tay nhào nặn cái khuôn mặt băng lãnh kia ra, thế nên chả để ý hắn nói gì.
Mà không ngờ đến, y thực sự vươn tay ra.
Ngón cái và ngón trỏ dùng sức, khuôn mặt cứng ngắc của Tô Mạch Ngôn bị kéo lên một khối trắng trắng mềm mềm.
“……..”
“………..”
Tô Mạch Ngông đờ đẫn trừng mắt nhìn y.
Tiêu Thế cũng ngây ngốc nhìn lại.
Ba giây sau.
“Trưởng phòng, Tiêu tiên sinh có đến đây không? Tôi dẫn ngài đi……” – An Duệ vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang ở trong trạng thái hóa đá, không khỏi bí hiểm “A!” một tiếng – “Hóa ra Tiêu tiên sinh đã đến rồi.”
Tiêu Thế giật tay lại như chạm phải dầu sôi, khuôn mặt Tô Mạch Ngôn lại được trở về bình thường.
Mềm mại…. Còn rất thoải mái = =|||
Y vội vàng đứng lên, cuống quýt giải thích: “Cái đó…. Ta….. ta không cố ý…..”
Tô Mạch Ngôn im lặng một chút, thản nhiên nói: “……Không sao.”
“Vậy ta đi trước……” – Tiêu Thế vội ho lên một tiếng, động tác nhanh nhẹn thu thập đống hỗn độn trên bàn, đáy lòng hối hận không thôi – “Cái tay đê tiện….. cái tay đê tiện…. cái tay đê tiện…….Sao có thể coi mặt của nhạc phụ đại nhân như là bột mì hả?”
Bệnh nghề nghiệp đúng là hại chết người!
Tô Mạch Ngôn không để ý y đang xấu hổ, lạnh lùng hỏi lại: “Chiều nay làm gì?”
Bàn tay Tiêu Thế dừng lại một chút: “Có người bạn muốn nhờ ta đến nhà hàng hỗ trợ cậu ta, lát nữa ta qua đó.”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn trầm giọng hỏi An Duệ đang đứng ở cửa – “Có cái áo nào không?”
An Duệ nhíu mày, nhìn chuỗi váng dầu trước ngực Tiêu Thế, tựa tiếu phi tiếu nói: “Để tôi mang đến.”
Tiêu Thế cười khổ nói: “Phiền anh quá.”
Dáng người của An Duệ và Tiêu Thế cũng gần gần như nhau, tuy Tiêu Thế có vẻ hơi cao hơn một chút, nhưng vẫn có thể mặc.
Tô Mạch Ngôn nhìn Tiêu Thế tự nhiên cởi bỏ chiếc áo T-shirt đang mặc, trợn tròn mắt lên nhìn.
Khuôn ngực màu đồng rắn chắc, click!
Cơ bụng sáu múi hoàn hảo, click!
Hai điểm…. mê người, click click click! Tất cả đều được ghi lại.
Tiêu Thế nhanh chóng thay áo.
Áo sơ mi đơn giản không sơ vin, ba nút áo phía trên không cài, thoạt nhìn không kém phần lãng tử.
So với một lão già như mình, bộ dáng hoàn toàn bất đồng, là một thanh niên tràn đầy sức sống.
Mãi đến khi y rời đi, trước mặt Tô Mạch Ngôn vẫn là cơ thể hoàn hảo của người kai, ngay cả An Duệ đến trước mặt mình lúc nào cũng không biết.
An Duệ cúi người xuống, cánh tay chống lên bàn làm việc, che khuất ánh sáng: “Trưởng phòng, tối có rảnh không?”
Tô Mạch Ngôn hơi nhíu mày, nhưng không né tránh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào người thanh niên tuấn tú tước mặt, thản nhiên nói: “Cái gì?”
Ngón cái của An Duệ khẽ chạm vào má Tô Mạch Ngôn, đúng nơi vừa bị Tiêu Thế nhéo, mỉm cười nói: “Chúng ta đi hẹn hò, được không?”
Hãn Kiện cà lơ phất phơ ngồi trên ghế da, tay sờ sờ cằm đánh giá thiếu niên ngồi trước mặt mình: “Cậu muốn xin tuyển làm đầu bếp?”
Mái tóc vàng, cánh tay nhỏ gầy, vóc dáng lại cao.
Khuôn mặt khá được, thanh tú, đôi mắt lạnh lùng đen trắng rõ ràng, thậm chí cả đồng phục còn chưa đổi.
Là một thiếu niên điển hình.
Hãn Kiện bắt chéo chân, không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Đi đi, nồi trong phòng bếp của tôi còn nặng hơn cậu.”
Thiếu niên giật mình, gấp gáp bước lên phía trước: “Tôi có thể làm được.”
Hãn Kiện khoa trương “Ha” một tiếng.
“Tôi thực sự có thể làm được.” – Thiếu niên vẫn bướng bỉnh, đôi mắt đen sáng lên – “Không tin tôi có thể làm cho anh xem.”
Nói xong bắt đầu xắn tay áo.
Hãn Kiện muốn cười cũng không cười nổi, bày ra bộ dáng lưu manh: “Văn phòng của tôi không có nồi cho cậu làm.”
Thiếu niên vẫn xắn tay áo, ánh mắt kiên định: “Có anh là đủ rồi.”
“Có tôi…. A?”
Lời tiếp theo chưa kịp nói ra, Hãn Kiện chỉ thấy người bỗng nhẹ bẫng, cả người cả ghế bị nhấc bổng lên.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người bị mình nâng lên, đắc ý nói: “Anh xem, tôi có thể làm được.”
Hãn Kiện cúi đầu nhìn khoảng cách từ bản thân đến mặt đất ít nhất cũng là một thước hai, kêu gào thống thiết: “Kháo, ta không phải là thiên lôi đánh Phật Sơn vô ảnh!!!! Thằng nhãi con, mau thả ta xuống!!!!!”