Nấu ăn
Editor: Con trym nhỏ xinh
_______________
Cố Thanh Thanh ôm Lương Tiểu Oản vào trong nhà, bên trong cũng không có đồ vật thích hợp cho trẻ em chơi, đành phải để bé ngồi trên sô pha.
“Em tên là Lương Tiểu Oản đúng không?” Nhẹ nhàng hỏi, cố gắng khiến cho mình trở nên “Tử tế dễ gần” hơn.
Lương Tiểu Oản gật gật đầu, không nói gì.
“Xem TV không?”
Lương Tiểu Oản lắc đầu, không nói gì.
“Vậy em muốn muốn chơi trò chơi không?”
Lương Tiểu Oản lắc đầu, không nói gì.
“Vậy em ăn cơm trưa chưa?” Cố Thanh Thanh tiếp tục hỏi.
Lương Tiểu Oản lắc đầu, lại không nói gì.
“Thế thì để chị đi làm đồ ăn trưa nha? Em cũng ăn một chút hì?” Cố Thanh Thanh bất lực nói, nhanh nhanh xíu, cô cũng chưa ăn cơm bởi vì hôm nay không có đặt đồng hồ báo thức, nhất thời quên đi thời gian. Nhưng cô bé nhỏ này thế mà cũng chưa ăn cơm, đây là bậc phụ huynh không làm tròn trách nhiệm.
Lúc đầu còn tưởng người đàn ông áo mũ trông rất chỉnh tề này rất yêu chiều con gái, chắc có lẽ không giống như vậy lắm.
Lúc này Tiểu Oản mới gật đầu.
Cố Thanh Thanh đứng dậy đi vào phòng bếp, Lương Tiểu Oản bám đuôi theo cô.
“Tiểu Oản có thể ngồi trên sô pha chơi một lát, em có muốn ngồi chơi một lúc không?” Đứng lại, cúi người xuống nhìn cô gái nhỏ.
Bé vội lắc đầu, chỉ vươn tay túm lấy góc áo cô.
Cố Thanh Thanh bất đắc dĩ, cô bé này dính người quá, đi theo từ bước này đến bước khác, đàng phải dẫn bé vào phòng bếp luôn.
Cô không phải là sát thủ phòng bếp, nấu ăn cũng chỉ miễn cưỡng có thể ăn được, nên cô thường gọi cơm hộp từ bên ngoài. Hôm nay có cô bé nhỏ ở đây, vậy tự mình nấu đi.
Cố Thanh Thanh nhìn tủ lạnh trước mắt, cũng ok, ngoại trừ trứng gà cùng sủi cảo đông lạnh ra thì cũng chỉ còn một ít mỳ sợi. Cầm lấy hai quả trứng gà, rồi lấy mì sợi ra, Lương Tiểu Oản túm lấy góc áo cô, ráo riết đi theo phía sau cô.
Tráng sơ nồi, bật lửa lên, làm nước bốc hơi hết, rót vào một ít dầu, nhẩm tỷ lệ thể tích của trứng gà và dầu, yên lặng đổ thêm một chút.
Sau khi xem xét nhiệt độ dầu, hô to, “Tiểu Oản, lui lại!”, rồi đem trứng gà vừa nãy đập vào chén đổ vào, kéo Tiểu Oản đằng sau lui ra một đoạn. Nghe tiếng “Xèo xèo” trong nồi, ước chừng sẽ không có dầu bắn ra cô mới cẩn thận cầm cái xẻng bước lại gần.
Đặt Lương Tiểu Oản ở phía sau để che chở, đứng cách nồi cm, vươn tay thật dày với qua, lật trứng lại, nhanh chóng thu hồi tay. Sau khi lật trứng lại được một lúc, nhanh chóng xúc trứng gà ra bỏ vào một cái bát khác.
Cho thêm một ít dầu vào nồi, rồi chiên thêm một quả trứng gà. Đừng hỏi cô vì sao chiên từng quả từng quả một, bởi vì cô chỉ biết chiên mỗi lần một quả!
Sau đó rửa sạch nồi, cho thêm nước, đun sôi, phía dưới(?), liền mạch lưu loát. Đậy nắp nồi, ba phút sau, tắt lửa.
Cố Thanh Thanh cho muối, dấm, nước tương và các loại gia vị khác vào trong chén Lương Tiểu Oản, chỉ bỏ lên một xíu ớt cay, còn chén của mình cho vào gần nửa muỗng. Sau đó cho mì sợi và canh phân thành hai tô, Lương Tiểu Oản tô nhỏ, cô tô lớn, còn đặt lên trên một miếng trứng gà.
Không có hành lá, tạm chấp nhận ăn thôi!
Cố Thanh Thanh thở ra một hơi thật dài, hôm nay phi thường thành công, trứng gà toàn bộ đều như nhau.
“Tiểu Oản, lại đây, bưng lên bàn.” Cô đưa cái bát nhỏ cho Tiểu Oản, Lương Tiểu Oản vươn đôi tay tiếp nhận lấy, bước chân nhẹ nhàng đi qua bàn bàn ăn, đặt bát lên bàn, vặn vẹo thân mình cố gắng trèo lên ghế. Cố Thanh Thanh cũng bưng bát đuổi theo.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Từ mắt mèo nhìn ra phía bên ngoài, là Lương Tri Kiều.
Người đàn ông này nhìn sơ qua thì trông rất trẻ tuổi, nhưng con gái lại lớn như vậy, e rằng tuổi cũng không nhỏ. Đàn ông có tiền bây giờ toàn thích đi bảo dưỡng, ba cô cũng vậy.
Mở cửa, “Tôi qua đón Tiểu Oản.” Cười rất “hòa ái”
“Chú Lương, con nấu xong đồ ăn rồi, vậy để Tiểu Oản ở lại ăn cơm trưa đi.” Cố Thanh Thanh cười nói.
Cơm trưa? Không phải Lương Tiểu Oản đã qua rồi à?! Anh nhìn qua phía bàn cơm, thấy Lương Tiểu Oản đang thở phì phò nhai mì trong miệng, một chút cũng không giống bộ dạng ngạo kiều lúc ăn cơm hồi trưa, không hề giống một đứa trẻ bị tự bế xíu nào.
Lương Tri Kiều thấy con gái rất vui vẻ nên không vạch trần bé.
Nhưng mà, cái xưng hô chú Lương này…. Đau lòng quá.
Lương Tri Kiều cười nói, “Được rồi, vậy trưa nay cứ để con bé ở lại đây ăn đi! Tiểu Oản, cơm nước xong xuôi cùng ba ba tới công ty nha?”
Lương Tiểu Oản cũng không ngẩn đầu lên, “Không! Muốn Thanh Thanh!” Tiếp tục gắp mì sợi vào miệng, có hơi nóng, bé há miệng thở phù phù.
Lương Tri Kiều cảm thấy rằng, lòng cmn càng đau hơn! Rốt cuộc thì ai mới là ba ba con hả?!
Sau khi Lương Tri Kiều rời đi, Cố Thanh Thanh cũng đi lại ăn mì, chà, không tồi, tay nghề hôm nay phát huy tốt đấy.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
Cố Thanh Thanh bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng đang bung lụa, có người khẳng định thì chắc chắn không tồi rồi!
Cơm nước xong, Lương Tri Kiều lại tới nữa. Cứng rắn lôi kéo con gái về, trong cái trường hợp này, không hề giống như việc ba ba tới đón con gái. Càng giống với việc bọn buôn người đang cưỡng bức đem đi bán hơn, từ xa còn nghe thấy tiếng khóc của Lương Tiểu Oản.
Cố Thanh Thanh cũng có chút đau lòng, nhưng ba ba người ta muốn dẫn về, cô cũng không có biện pháp. Hình như người đàn ông này không có khả năng mang theo một đứa trẻ, không biết mẹ của đứa trẻ đang ở đâu? Không thể trông mặt mà bắt hình dong, người đàn ông trông như đoan chính này không ngờ tính cách lại….
Lương Tri Kiều nhất định phải mang Lương Tiểu Oản về, nhìn cái cách con gái ở nhà người ta vào hôm nay, Lương Tri Kiều cảm thấy nếu anh vẫn luôn dựa dẫm vào cô gái ấy, sợ là con gái anh sẽ đóng quân ở nhà người ta luôn!
Chiều nay Cố Thanh Thanh muốn ra ngoài một chuyến, mẹ qua gặp cô, phải ra sân bay đón bà.
giờ, sân bay.
“Con gái của mẹ gầy quá! Quần áo là của năm ngoái, con gái của mẹ chịu khổ rồi! Tâm người ba khốn nạn của con quá tàn nhẫn!” Nói xong chuẩn bị khóc.
“Mẹ, mẹ đừng khóc! Mẹ ơi, không phải con đã nói cho hai người nghe rồi sao! Con đã kiếm được năm mười vạn nhờ phát sóng trực tiếp! Bên Viện Khoa học Quốc gia có có khen thưởng thường xuyên, hơn nữa mấy phát minh nhỏ của con bán được không ít tiền đâu! Thiệt đó!” Lau khô nước mắt mẹ cô, mẹ cô được ba ba cô bảo hộ kỹ quá, gặp phải chút chuyện nhỏ tay chân liền luống cuống, chỉ biết khóc.
“Ui, vậy quá tốt rồi! Mẹ không có bản lĩnh, không thể từ chỗ ba con moi tiền ra được! Mỗi lần muốn gặp con phải mua vé máy bay, mẹ…. quá vô dụng~” Lại muốn khóc.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ có thể tới gặp con, con cũng rất vui rồi! Thiệt! Con không thiếu tiền thiệt mà!” Trong tay mẹ cô chưa bao giờ có một cắc tiền, bà thường đi thẩm mỹ viện, câu lạc bộ, mua sắm trong thành phố hay bất cứ địa phương nào đều là do ba cô trực tiếp trả tiền. Nghe nói lúc tuổi trẻ chưa trải sự đời bà muốn để lại tất cả tiền cho ba cô, và từ đó về sau chưa thấy tiền qua bao giờ.
Buổi chiều Tiếu Vi không đề nghị qua nhà Cố Thanh Thanh, chỉ đơn giản cùng đi ăn cơm với bà. Vẫn luôn nghe bà đau lòng con gái các kiểu và tố khổ. Bà lừa tiền Cố Dịch Bác thì bị vạch trần, bà muốn bán trang sức cho người ta thì cũng không dám mua, mỗi ngày bảo mẫu đều viết báo cáo cho ba ba cô, ba cô cũng nghĩ tính cách của bà ấy cường ngạnh….
Cố Thanh Thanh mỉm cười nghe, đôi khi cũng an ủi mẹ một chút. Nhưng mà lần này cô muốn đứng về phía ba ba, mẹ cô thật sự quá bất cẩn, đã tuổi rồi mà bị ba nuôi như một cô gái.
Xác thật thì Tiếu Vi không có bất cứ suy nghĩ phức tạp nào, nói xong quên ngay. Về sau nhất định phải dẫn Cố Thanh Thanh đi mua quần áo, trực tiếp đi thẳng đến nơi bà yêu thích ở Bắc Kinh trước đây. Cố Thanh Thanh không dám cự tuyệt, đành để mẹ cô chọn quần áo cho cô, mấy việc này cô thường lấy cớ mình không đẹp để thoái thác, nhưng vẫn mua cho cô vài bộ.
Có thể là do cô bày ra cái tính cách này từ xưa tới giờ, khiến cho mẹ cô lầm tưởng rằng cô không thích đi mua sắm.
Sau đó đó lại dẫn cô theo để mua bộ trang điểm cao cấp, mới cảm thấy hài lòng rời đi. Bà không dám ở lại lâu, nếu không tối nay khi Cố Bác Dịch trở về sẽ phát hiện ra mất.
Sau khi đưa mẹ cô đi, lòng Cố Thanh Thanh đều rỉ máu, trời đất ơi, số tiền còn lại của tui! Mấy chục vạn của tui đó!!!
Mẹ của cô thật đáng sợ! Cơ bản thì bà ấy không có khái niệm về giá cả, luôn chọn những thứ tốt nhất để dùng, không thích thì đổi ngay. Cô vẫn luôn nghi ngờ có phải sự nghiệp của ba cô càng ngày càng phát triển, bởi vì mẹ cô có thể tiêu tiền quá tay.
Mỗi lần mẹ cô qua gặp cô, vừa đau lại vừa vui mừng. Lần này cô không lái xe, lần trước Tiếu Vi đến, cô đã lái chiếc xe bình thường chỉ có mấy vạn, mẹ của cô lại khóc một trận, rồi trực tiếp đặt cho cô một chiếc xe thể thao! Bản! Giới! Hạn! Ngay sau khi Tiếu Vi rời đi cô lập tức trở về, tiền đặt cọc một đồng cũng không lấy lại được! Xe cũ đã bán, cũng không dám nói cho mẹ, sợ khi mẹ biết lại khóc thêm một trận vì biết cô không có tiền.
Mệt mỏi vc…… Yên lặng phun ra một câu thô tục. Mới bán bộ chuyển đổi cách đây không lâu đó!!!
Cố Thanh Thanh rất đau lòng, thấy không có ai chung quanh, liền giơ bọc đồ trên tay lên, hét lớn, “Tiền của bà!!”
“Xùy” Cố Thanh Thanh nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông phát ra từ phía sau.
Lần đầu tiên nói tục còn bị người khác nghe được! Cả người Cố Thanh Thanh có chút ngốc.
Có đôi khi tự nhiên muốn làm chút chuyện xấu sẽ rất dễ bị người khác bắt gặp được.
Tôi ơi, quả nhiên không được làm mấy chuyện thiếu đạo đức này!
Chủ yếu là vì hôm nay bị kích thích quá độ, không có hình tượng mà phun ra một câu thô tục, kết quả là bị người khác tình cờ thấy được.
Xấu hổ xoay người.....
ε=ε=┌( >_