«Đây là bài chương này chị nhà hát, mọi người bấm vào mục listen in browser để cùng thưởng thức nha:»
Chương : Nằm không cũng trúng đạn
Editor: Con trym nhỏ xinh
_______________
Lương Tri Kiều gõ cửa nhà Cố Thanh Thanh lần thứ sáu, vẫn chưa trở về.
Phát sóng trực tiếp đã tạm ngừng một tuần rồi, có vẻ như đang ở Viện Khoa học Quốc gia. Mấy ngày nay tâm trạng của Lương Tiểu Oản rất ư là không tốt, cơm thì ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Bảo mẫu dỗ dành đến mệt lả người, đôi lúc anh lại rất tức giận, tại sao Lương Tiểu Oản lại thích một người đến mức như vậy hả?
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò của Tiểu Oản Lương Tri Kiều cũng không đành lòng nói ra điều gì, chỉ đành phải nhận mệnh đi gõ cửa nhà Cố Thanh Thanh, ngày nào cũng hy vọng cô sẽ về.
………
Cố Thanh Thanh ngáp một cái, sáu ngày, cuối cùng cũng kết thúc!
“Thanh Thanh, cảm ơn em.” Phương Thụ cảm động nhìn cô, không nói được lời nào, rõ ràng hẳn là một người cao cao tại thượng, nhưng luôn có thể sưởi ấm đến trái tim mỗi người.
“Được rồi được rồi, sư huynh cũng chăm sóc em kỹ càng mà! Về sau sư huynh mà muốn em giúp đỡ thì nhất định không được khách sáo!” Cố Thanh Thanh thản nhiên cười, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần quá mức khách sáo.
Phương Thụ gật đầu thật mạnh, “Để anh đưa em về đi!”
“Không cần không cần, sư huynh còn đang bận mà, với lại cũng không xa nữa.” Cố Thanh Thanh xua xua tay, rồi chạy ra ngoài ngay.
“Anh hết bận, không sao đâu. Em đã giúp anh nhiều chuyện như vậy rồi, đến việc anh muốn đưa em về cũng không đồng ý, sao tim anh đau quá trời nè.” Phương Thụ ôm ngực, bày ra biểu tình đau quá trời luôn.
Cố Thanh Thanh cười xùy, rồi mặc kệ anh ấy đi theo. Trên đường đi hai người còn thảo luận về Tn, Phương Thụ cảm thấy có khả năng Tn không có con người, nhưng Cố Thanh Thanh lại không đồng ý.
Ý kiến của cả hai không giống nhau, một người nói điều kiện để con người tồn tại quá hà khắc, Tn không có khả năng để thỏa mãn điều đó. Người còn lại nói rằng trên Tn đã có sẵn, bây giờ chỉ thiếu bằng chứng thôi.
Người này nói kể cả bây giờ hoặc thậm chí là vài chục năm sau, lực lượng khoa học kĩ thuật trên thế giới không thể xác định được Tn. Người còn lại nói nhất định sẽ được, mấy năm gần đây không làm được nhưng vài chục năm sau nhất định sẽ làm được…..
Hai người cãi nhau chí chóe cho đến khi đến dưới lầu Cố Thanh Thanh, đột nhiên nhìn nhau cười.
“Được rồi, tiểu sư muội, nhanh đi ngủ đi, mấy vấn đề này chúng ta cứ tranh cãi mãi cũng không có kết quả.” Phương Thụ xoa xoa đầu đỉnh cô, cười nói.
“Bây giờ không có kết quả, nhưng tương lai nhất định sẽ có kết quả! Sư huynh, em nói đúng.” Cố Thanh Thanh cố chấp nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn đường lóng lánh như những vì sao, trong veo nhưng tràn đầy kiên định.
“Được, chúng ta dùng khoa học để chỉ ra ai mới đúng.” Ánh mắt Phương Thụ rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn lên bầu trời, phương hướng đó là Tn.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa họ, cô sẽ luôn luôn tin tưởng vào nó, vì vậy cô rất nỗ lực. Dù anh cũng rất nỗ lực nhưng không bao giờ tin vào điều đó, nên ngay từ ban đầu đã xác định được kết cục của hai người.
“Được, một lời đã định.” Hai người đập tay, đều là người cố chấp như nhau cả.
Phương Thụ nhìn Cố Thanh Thanh đi lên lầu, có chút hoảng hốt. Đột nhiên anh nhớ tới cuộc gọi của mẹ vào mấy ngày trước, hỏi vì sao đến bây giờ anh còn chưa kết hôn, đã gần rồi. Anh không nói rõ lý do tại sao, chỉ nói rằng mình muốn chuyên tâm vào nghiên cứu, đợi khi nào hết bận do kỳ đánh giá rồi tính. Thanh Thanh quá nhỏ, thứ ngăn cách bọn họ không chỉ là thiên sơn vạn thủy. Cho dù em ấy không phải là con gái của Cố Bác Dịch, chỉ cần dựa vào thực lực của em ấy, cũng chỉ có người đàn ông tốt nhất thế gian này mới xứng đáng. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chớp chớp mắt.
Nhưng, cũng không phải là anh.
Sau khi Cố Thanh Thanh đi lên lầu, mới vừa lấy chìa khóa ra, đã nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa của phòng bên cạnh.
“Em đã về rồi à Cố Thanh Thanh?” Trong giọng nói Lương Tri Kiều có chứa vài phần kích động, bà mụ nó, cuối cùng cũng giải thoát rồi.
“Lương Tiểu Oản! Nữ thần của con trở về rồi nè!” Hô to vào trong phòng, rồi nói với Cố Thanh Thanh, “Xin đợi một chút, con gái của anh quá nhớ em~”
Cố Thanh Thanh hơi kinh ngạc, tưởng tượng đến cô bé mười phần dính người kia lại có chút buồn cười.
Lương Tiểu Oản mặc đồ ngủ, lôi thôi lếch thếch chạy ra ngoài.
“Thanh Thanh! Thanh Thanh!” Ôm chặt chân Cố Thanh Thanh, nước mắt lưng tròng nhìn cô, trong lòng Cố Thanh Thanh co thắt lại, bế bé lên.
“Tiểu Oản, có chuyện gì vậy? Em nhớ chị như vậy à?” Trán Cố Thanh Thanh chạm vào trán bé.
Lương Tiểu Oản gật gật đầu, vùi mặt vào trong lòng ngực cô.
Lương Tri Kiều nhìn hai người, cảm thấy dường như Lương Tiểu Oản coi Cố Thanh Thanh như một người mẹ, nhưng nhìn hai người ôm nhau, rõ ràng là hai chị em cơ mà.
Cố Thanh Thanh đứng đó một lúc, định đưa Lương Tiểu Oản cho Lương Tri Kiều, “Chú Lương, đây, cháu phải đi về” còn phải phát sóng trực tiếp nữa, phát sóng trực tiếp lần này xong thì lại xin nghỉ thêm lần nữa.
“Không! Không!” Lương Tri Kiều còn chưa kịp duỗi tay qua, Lương Tiểu Oản lại chui thẳng vào lòng Cố Thanh Thanh, không hề muốn đi xuống.
“Lương Tiểu Oản! Con mau vào trong thay quần áo, nếu không ba ba sẽ không cho con đi chơi với Cố Thanh Thanh!” Trừng mắt nhìn Lương Tiểu Oản, bồng bé xuống, cho bé đi vào.
Rồi quay sang Cố Thanh Thanh nói, “Tiểu Oản còn nhỏ không hiểu chuyện, xin lỗi em rất nhiều. Bảy tuổi rồi, cho dù có đang bị bệnh anh nhất định sẽ không nuông chiều con bé nữa!” Làm kiểu như nhất định phải trị lại Lương Tiểu Oản cho thật tốt.
“Bảy tuổi?” Lương Tiểu Oản thế mà bảy tuổi lận, rõ ràng nhìn giống như đứa trẻ năm sáu tuổi.
“Đúng vậy, mệnh Tiểu Oản rất khổ….” Sau đó tinh tế kể lại những chuyện trước kia của Lương Tiểu Oản, còn chen thêm mắm thêm muối, quá khứ đau thương của Lương Tiểu Oản dần dần hiện ra. Rồi nói công việc của mình quá bận, không có thời gian để quan tâm con gái, còn nói đến độ si mê của bé đối với Cố Thanh Thanh……..
Lương Tri Kiều vừa kể vừa quan sát thái độ Cố Thanh Thanh, nhìn thấy đôi mắt của cô càng ngày càng đỏ, gật đầu trong lòng, đúng bài rồi nè, đau lòng đê, đi sủng con bé đê!
Lương Tri Kiều thường không kể chuyện về Lương Tiểu Oản, sợ sẽ chọc giận cô, huống hồ anh cũng không muốn kể chút nào. Nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt để đối xử đặc biệt, vẫn phải kể cho Cố Thanh Thanh nghe vào lúc này.
“Nhưng mà con bé cũng quá đáng! Anh nhất định phải dạy dỗ cho thật tốt, không cho con bé qua quấy phá em nữa!” Nói dữ dội, tựa như khi đi vào sẽ đánh Lương Tiểu Oản vậy.
Đôi mắt Cố Thanh Thanh đỏ hoe, “Chú Lương, chú mở cửa đi, hôm nay cháu sẽ dẫn Tiểu Oản qua nhà cháu chơi một lúc.” Tâm trạng vô cùng khó chịu, tại sao một cô bé đáng yêu như vậy lại chịu đựng nhiều đau khổ như thế!
Lương Tri Kiều mở cửa, Lương Tiểu Oản chạy nhanh ra ôm lấy Cố Thanh Thanh, như sợ cô sẽ chạy đi mất.
Cố Thanh Thanh ôm bé mở cửa phòng mình, nói với Lương Tri Kiều, “Chú Lương, chú là người donate mười vạn cho cháu đúng không, cháu sẽ trả tiền lại cho chú. Còn nữa, nếu chú biết mình có lỗi với Tiểu Oản, thì bây giờ nên làm một người cha tròn trách nhiệm, luôn ở bên con bé mà không phải chỉ biết đến công việc. Mà đánh con nít chính là bạo lực gia đình, nếu cháu biết được nhất định sẽ báo cho cảnh sát.”
Nói xong đóng cửa cái rầm, Lương Tri Kiều đứng bên ngoài yên lặng sờ sờ mũi, cô ấy muốn Lương Tiểu Oản quan tâm anh à?!
Sau khi Cố Thanh Thanh trút giận với người cha vô trách nhiệm xong, bế Lương Tiểu Oản để trên sô pha, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé.
“Tiểu Oản, em ăn cơm chưa?”
Lương Tiểu Oản lắc đầu, Cố Thanh Thanh nhíu nhíu mi, cơn sóng phẫn nộ tràn tới lại lần nữa, lần thứ hai rồi, người đàn ông đó không xứng để làm cha.
Lương Tri Kiều nằm không cũng trúng đạn, nếu anh có ở đây, nhất định nói rằng, con bé đã ném mấy cái chén đó!!! Tôi nấu cơm cũng ba lần luôn rồi!!!
“Có đói bụng không?”
Lương Tiểu Oản gật gật đầu.
Cố Thanh Thanh đi nấu cơm, mở tủ lạnh ra, rồi xấu hổ đóng lại.
“Tiểu Oản, em chờ chị một chốc nhoa~” Qua gõ cửa phòng bên cạnh.
“Chú Lương, trong tủ còn mì không ạ?”
………..
Cuối cùng thì Cố Thanh Thanh mang về mấy món nóng hổi, đã làm xong hết rồi, xem ra vừa rồi đã hiểu lầm chú ấy. Chú ấy đã nấu cơm buổi tối, chỉ là Tiểu Oản không muốn ăn.
Cố Thanh Thanh đặt đồ ăn lên bàn, Lương Tiểu Oản cũng leo lên ghế dựa bên cạnh cô.
“Tiểu Oản, sau này khi ở nhà phải ăn cơm đúng giờ, sức khỏe tốt chị mới dẫn em đi chơi, em nói xem có đúng không?” Cố Thanh Thanh nghiêm túc nhìn bé.
Lương Tiểu Oản gật gật đầu, những lời Cố Thanh Thanh nói bé đều nghe theo.
Sau khi ăn xong cơm tối, Cố Thanh Thanh mở phát sóng trực tiếp, số người xem tăng hơn vạn.
“Chào mọi người, rất xin lỗi vì lâu nay không phát sóng trực tiếp.” Mỉm cười nói, nụ cười tràn ngập sự xin lỗi, nhưng mấu chốt là bên cạnh cô còn có thêm một đứa bé!
Ổ chăn, tao yêu mày: Oa! Bên cạnh nữ thần là con gái cậu à?!
Khu Đông Dahe: Vãi beep! Nữ thần có con!!
Đưa ngươi lên làm vương giả: Vãi beep, đừng làm iêm sợ! Iêm íu đúi!
…….
Hội bà tám vì đứa trẻ này mà bùng nổ, comment không ngừng.
“Không phải, đây là con của hàng xóm, cũng là fan hâm mộ nhí nữa!”
Năm nay mười tám, hỏi lại tự sát: Thiệt hâm mộ hàng xóm! Tui cũng muốn ở bên cạnh nhà nữ thần!!
‘Ninh gia có vận’: Nữ thần còn thiếu hàng xóm không?
Phao, Mạt Mạt: Áu áu áu! Làm hàng xóm của nữ thần là một người rất ư là hạnh phúc rồi!
Vườn hoa nở ven đường: Quỳ cầu cho tui một người hàng xóm như nữ thần!
Không trang điểm không ra khỏi nhà: Lầu trên +
………
Cố Thanh Thanh thấy Lương Tiểu Oản ngồi đó nhìn cô, sợ bé buồn chán liền đi lấy giấy bút đưa cho bé.
“Tiểu Oản, cầm nè, viết viết vẽ vẽ gì đi, đợi lát nữa rồi chị chơi với em.”
Nam thần của tui là Ninh Diệp: Nữ thần thiệt là ôn nhu!!!
Khu Đông Dahe: Hàng xóm kiểu vậy thì cho tui một tá đi!
…….
Nếu nhân sinh tựa như mối tình đầu: Hình như mấy người hơi lạc đề thì phải! Nói muốn nghe nữ thần hát mà?!
Tên của bạn: ………
Luôn có điêu dân muốn hại Trịnh: ……….
……….
Mười vạn câu hỏi vì sao: Nữ thần! Hát đê!
Hơi béo giới đại thần: Hát đê!!
………
Hội bà tám lại spam muốn Cố Thanh Thanh hát, cười cười, rồi hát [Yesterday once more]
Giọng ca trong trẻo, thanh tao chậm rãi cất lên bài hát cổ này, khiến rất nhiều người đỏ hoe đôi mắt, không biết đang tự hỏi cái gì.
Lương Tiểu Oản cũng ngây ngốc nhìn cô, lúc này, võng hữu cũng dần ít comment lại.
Hát một khúc xong, Cố Thanh Thanh lại trò chuyện với các võng hữu một lúc, phần lớn mọt người đều khen cô hát hay, Cố Thanh Thanh thẹn thùng cười. Có người hỏi Lương Tiểu Oản đang vẽ cái gì, Cố Thanh Thanh cầm lên đưa lại gần cho mọi người nhìn rõ, là đống hỗn loạn.
Cố Thanh Thanh cười nói, “Cô bé đang vẽ bản đồ sao.” Rồi trò chuyện linh tinh một lúc, sau khi xác định sẽ tham gia gameshow “Hai ngày huyền diệu mộng mơ” và nói tạm biệt các võng hữu, sẵn tiện tạm nghỉ vài ngày luôn.
Sau khi Cố Thanh Thanh tắt phát sóng trực tiếp, Lương Tri Kiều vẫn còn ngơ ngác ngồi nhìn màn hình, thế mà cô nhóc ấy lại nhìn ra được Lương Tiểu Oản đang vẽ cái gì?! Lương Tiểu Oản vẽ tranh đều vẽ thành một búi đen thui, bọn họ đều chỉ nghĩ bé đàn vẽ loạn xạ, Cố Thanh Thanh lại nói là bản đồ sao, bởi vì cô nhìn ra được hay nói đại vậy?
Sau khi Lương Tri Kiều đón Lương Tiểu Oản, Cố Thanh Thanh cẩn thận chuẩn bị những thứ ngày mai muốn mang theo, một ít thuốc đơn giản, một vài bộ quần áo, trang phục vận động, đèn pin, dao nhỏ, bánh quy khô, sách…. Chuẩn bị thành một vali đầy ắp. Lần đầu tiên rời nhà để tham gia chương trình tạp kỹ, không tránh khỏi lo lắng, hỗn loạn mang theo một đống đồ. Chương trình tạp kỹ này chưa từng thực hiện qua, cũng không biết sẽ làm theo hình thức nào, vì vậy cũng chỉ có thể tự mình ước tính mang theo cái gì.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Thanh Thanh qua phòng sách để đọc sách một lúc. Thế gian này đâu có nhiều thiên tài như vậy, chỉ một số ít người có lẽ thực sự có tài năng, nhưng chính sự chăm chỉ mới quyết định thành công của họ.
Nếu bạn không nỗ lực, thì đừng phàn nàn vì sao sống khổ thế, vốn dĩ những ngày này chính là do bạn tự gây ra.
。。。ミヽ(。><)ノ
Trym: Chương sau có pass, mọi người có thể bấm vào mục «Pass» trong phần menu để đọc gợi ý pass