Mặc dù là thu dọn đồ đạc, Nhuế Tuyết Tình cũng không tự mình làm, cô chỉ cùng với Nhuế Thành ngồi ở trên sofa lớn trong phòng khách, phân phó quản gia Lâm: "Tìm mấy người giúp tôi lấy những đồ vật thường dùng, tất cả đồ trang sức đeo tay và mỹ phẩm đều lấy đi đừng để lại."
Quản gia Lâm nheo mắt: "Phu nhân, ngài đây là. . . . . . Định đi ra ngoài bao lâu?"
Tuy giọng nói của quản gia Lâm rất uyển chuyển, thái độ rất tôn kính với Nhuế Tuyết Tình, nhưng mà ý chất vấn trong lời nói lại một chút cũng không thiếu, tính tình của Nhuế Tuyết Tình không tốt lắm, kiên nhẫn thì càng kém, vốn hôm nay cô bị hai cha con ở nhà họ Tấn chọc tức, bây giờ lại thêm một người giúp việc cũng dám chỉ huy? Lông mày nhỏ dài của Nhuế Tuyết Tình nâng lên, tự có một cỗ khí thế không giận mà uy, chỉ là còn chưa kịp mở miệng tay đã bị người cầm, Nhuế Thành ở trước mặt cô cười tủm tỉm, nói: "Chị tôi mới vừa mua căn nhà nhỏ ở bên ngoài, sau này định ở bên kia lâu dài, đổi lại tâm trạng."
Đổi lại tâm trạng? Mí mắt của quản gia Lâm giật giật, đây là chỉ trích bọn họ chiếu cố không tốt làm cho cả ngày tâm trạng của Tấn phu nhân không tốt sao? Mẹ nó, đây tuyết đối là lời nói đáng chém, nào có chủ nhân vì thay đổi tâm trạng mà đổi chỗ ở, người giúp việc lại chim tu hú chiếm tổ chim khách*! Nếu như bị bên ngoài biết nhà họ Tấn lại là hình dạng này còn không làm trò cười cho người trong nghề?
(*Tu hú chiếm tổ. Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.)
Quản gia Lâm như đụng phải cây đinh, trên mặt càng thêm hết sức lo sợ: "Phu nhân, nếu như chúng tôi đã làm sai điều gì, ngài trực tiếp trừng phạt là được, không cần thiết. . . . . ."
"Tôi nhìn căn nhà này không vừa mắt!"
Quản gia Lâm có chút khóc không ra nước mắt, vốn là muốn hỏi Nhuế Tuyết Tình chuẩn bị mang người nào đi qua nhà mới bên kia -- Nếu quản gia Lâm mở miệng hỏi như vậy, khẳng định Nhuế Tuyết Tình ít nhất phải mang đi hai người, không muốn mang đi quản gia Lâm cũng sẽ phát huy tài ăn nói của bà cho đến khi Nhuế Tuyết Tình thỏa hiệp mới thôi, tuy nhà họ Tấn không coi trọng vị phu nhân này, nhưng mà không đến nỗi trách móc nặng nề cô, hơn nữa bản thân Nhuế Tuyết Tình đại biểu một phần thể diện của nhà họ Tấn, Tấn phu nhân muốn đổi lại hoàn cảnh sống là không thành vấn đề, nhà họ Tấn không thiếu tiền, nhưng nếu thật sự để cho cô làm chuyện giống chuyện trước khi lấy chồng kia, chính là trách nhiệm của những người giúp việc bọn họ, nhất là bà người quản gia này, đứng mũi chịu sào bị trách mắng. Chỉ là quản gia Lâm kịp nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Nhuế Thành, lại bắt đầu do dự, Tấn phu nhân có mấy cân mấy lượng bà rõ ràng, tự nhận là còn đủ để ứng phó, chỉ là vị em trai chưa từng xuất hiện này vừa mới đến đã bao che khuyết điểm như thế, làm quản gia Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nhịn được ở trong lòng than thở, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, chênh lệch này cũng quá lớn, tuy Nhuế Thành trẻ tuổi, không một chút nào thiếu suy nghĩ, nếu như Tấn phu nhân có thể học được em trai cô một chút tí tẹo cũng được, cũng không đến mức đến nước này.
Thất thần, trong nháy mắt quản gia Lâm lại suy nghĩ "Tấn phu nhân muốn rời nhà trốn đi, bà phải làm thế nào để giảm trách nhiệm của mức thấp nhất QAQ" mới là quan trọng, cân nhắc bỏ suy nghĩ trước đó xuống, bởi vì ánh mắt của Nhuế Thành làm bà ý thức được, tuy Tấn phu nhân không được coi trọng, cũng không phải bà một người giúp việc có thể khinh thường! Quản gia Lâm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, hướng về phía Nhuế Tuyết Tình không mất cung kính nhắc nhở: "Phu nhân, tốt nhất ngài vẫn nên thông báo với tiên sinh một chút. . . . . ."
Nhuế Tuyết Tình không biểu cảm liếc bà một cái, trong nháy mắt trong lòng quản gia Lâm căng thẳng, ngay cả hít thở cũng khẽ nhẹ đi hai phần theo bản năng, cho đến khi nhìn thấy Nhuế Tuyết Tình lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bà mới thả lỏng, thái độ không tự chủ lại cung kính vài phần, nói: "Phu nhân, Nhuế tiên sinh, tôi đã sắp xếp người thu dọn đồ đạc rồi, phòng bếp đã chuẩn bị bữa trưa xong."
Nhuế Tuyết Tình chỉ phất phất tay, ngược lại Nhuế Thành rất ôn hòa gật đầu với quản gia Lâm: "Phiền toái rồi."
"Không khách khí."
Nhuế Tuyết Tình vừa mới gọi điện thoại đã được bắt máy, truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của Tấn Duệ Dương: "Tuyết Tình, tìm anh có chuyện gì không?"
"Tôi định dọn ra ngoài ở, một mình, anh không có ý kiến chứ?"
Tấn Duệ Dương cười khẽ, xem ra là thật sự thay đổi, ấn tượng với người vợ này rất nhàn nhạt, cũng biết cô chưa bao giờ sẽ dùng giọng điệu dứt khoát như vậy tới "xin phép" anh, trên thực tế phụ nữ dám dùng thái độ cứng rắn này với anh, trừ trưởng bối trong nhà, Tấn phu nhân là người đầu tiên.
Tấn Duệ Dương đã biết chuyện Nhuế Tuyết Tình mua nhà, đối với yêu cầu này của cô cũng không ngoài ý muốn, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, trên thực tế mặc kệ Nhuế Tuyết Tình giày vò thế nào, chỉ cần cô đừng bất chợt có ý nghĩ ly hôn hoặc là làm một chút chuyện làm tổn hại đến danh dự nhà họ Tấn, anh đều nhắm một mắt mở một mắt: "Được, ở một mình phải chú ý an toàn, có thể nói cho anh biết địa chỉ không? Hôm nào rảnh rỗi anh với An Nhiên đi qua ngồi một chút."
Nhuế Tuyết Tình chê cười: "Còn cần tôi nói địa chỉ nhà mới cho anh biết sao?"
"Thì ra Tuyết Tình cảm thấy anh không có gì là làm không được như vậy, thật cảm động."
Nhuế Tuyết Tình không để ý đến anh ta, chỉ nói: "Nếu anh biết tôi mua nhà mới, cũng biết tôi tiêu hết tiền chứ?"
Tấn Duệ Dương tốt tính nói: "Đợi anh cho người làm cho em một tài khoản."
"Anh chuẩn bị đưa bao nhiêu?"
Tấn Duệ Dương sững sờ, loại cảm giác cò kè mặc cả này, thật đúng là mới mẻ, trong giọng nói lộ ra ý cười nhiều hơn, không biết còn tưởng rằng anh đang cưng chiều vợ mình: "Như vậy, Tuyết Tình muốn bao nhiêu nào?"
Nhuế Tuyết Tình quay đầu lại nhìn Nhuế Thành một cái, Nhuế Thành nghĩ nếu chị cả anh muốn mở nhà hàng, hơn nữa còn hạng sang, hơn mười mấy vạn khẳng định không đủ, vì vậy đưa ra một ngón tay, Nhuế Tuyết Tình hé mắt: "Mười triệu."
Nhuế Thành trừng mắt đến muốn rơi con ngươi ra ngoài, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người chị cả này đang công phu sư tử ngoạm!
Ngược lại đối tượng bị đòi hỏi, còn bình tĩnh hơn người đứng xem, anh chỉ nhíu mày, không biến sắc hỏi: "Tuyết Tình muốn nhiều tiền như thế, là làm cái gì vậy?"
Nhuế Tuyết Tình nói cho biết sự thật, dù sao coi như cô không nói Tấn Duệ Dương cũng sẽ biết rõ, sau khi Tấn Duệ Dương nghe xong trầm ngâm nói: "Em muốn tìm việc cho mình làm, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản, hệ thống cửa hàng công ty chúng ta đầu tư đã làm xong, vị trí địa lý cũng không tệ, em có thể chọn một cửa hàng từ bên trong, về phần tiền riêng, bên này anh chỉ có thể cho năm trăm vạn, em cảm thấy thế nào?"
Nhuế Thành ở một bên gật đầu không ngừng, cửa hàng mà Tấn Duệ Dương nhắc tới kia anh đã nghe qua, hai chữ "không tệ" hoàn toàn là khiêm tốn, hơn nữa coi như anh chưa nghe nói qua, đất đai thuộc quyền sở hữu của công ty Kỳ Hạ nhà họ Tấn vốn là công ty đầu rồng, vừa ra tay tất nhiên đồ sộ, hoàn toàn không cần lo lắng. Về phần mười triệu biến thành năm trăm vạn, so với một trăm vạn mà Nhuế Thành dự đoán, cũng là một khoản tiền lớn.
Nhuế Tuyết Tình tương đối nghe ý kiến của Nhuế Thành, em trai đã gật đầu, đương nhiên cô không có dị nghị, chỉ là còn phải cầu đạo: "Cửa hàng chuyển sang tên của tôi."
Nhuế Thành ở một bên chắc lưỡi, khẩu vị của chị anh ghê gớm thật, không tốn tiền thuê chỗ này đã rất không tệ rồi, khu vực vàng cửa hàng mặt tiền, nếu thật sự chuyển sang tên cô, còn cần phải mở nhà hàng ư, tiền thuê cũng đã đủ nuôi sống mình. Nhuế Thành bình tĩnh chờ đầu kia cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Tấn Duệ Dương lại gật đầu: "Anh sẽ để trợ lý liên lạc sang tên em, về phần chuyện mở nhà hàng, có vấn đề em cũng trực tiếp tìm cậu ta."
"Được, không có việc gì tôi cúp điện thoại đây."
Cho đến khi điện thoại thật sự bị cúp, Tấn Duệ Dương nhìn điện thoại di động thật lâu cũng không kịp phản ứng, rốt cuộc là ai tìm ai? Hay là nói anh đối với cô mà nói, chính là loại dùng xong trực tiếp ném kia?
Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tấn Duệ Dương để điện thoại di động xuống, nhướng mày nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tấn An Nhiên chậm chạp đi vào: "Ba."
"Con tỉnh rồi?"
Tấn An Nhiên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn có một chút đỏ ửng: "Ba, không muốn đi cũng được. . . . . ."
Tấn Duệ Dương cười khẽ: "Vừa đúng lúc, hôm nay chúng ta đi nhìn mẹ con."
Tấn An Nhiên còn đang ngượng ngùng nhất thời biến thành"= =": "Mới vừa không phải đã nhìn rồi sao. . . . . ."
"Hôm nay mẹ con dọn nhà, con nói xem có cần tới giúp một tay không?"
Hàm răng nhỏ cắn cắn môi dưới, Tấn An Nhiên lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ mặt của ba cậu, mặc dù vẫn cười ôn hòa, nhưng mà đứa trẻ nhạy cảm biết ba cậu đã quyết định rồi, chỉ là nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ của mẹ cậu hồi trưa, còn có câu "Nó họ Tấn không phải họ Nhuế", Tấn An Nhiên cũng có chút chần chờ, rối rắm một lúc lâu, mới rất nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy. . . . . . Hãy đi thôi. . . . . ."
"Thật biết nghe lời." Tấn Duệ Dương khom lưng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên, sau đó cầm tay của cậu, vừa đi ra ngoài vừa nói: "An Nhiên định tặng quà gì cho mẹ nào?"
"Cần tặng quà sao?" Tấn An Nhiên trợn to hai mắt, chờ khi Tấn Duệ Dương nói ra bốn chữ "niềm vui thăng quan"*, vẫn có chút cái hiểu cái không, tuy cậu thông minh từ nhỏ, nhưng cũng không có nghịch thiên đến nỗi còn nhỏ tuổi đã hiểu hết đạo lý đối nhân xử thế với người lớn trên đời được, chỉ là ánh mắt có thể nhìn, có thể hỏi: "Vậy ba tặng đồ gì?"
(*Câu "niềm vui thăng quan" trong trường hợp này là nói đến chị nữ chính được dời đến chỗ tốt, chỗ thoải mái)
"Ba đưa cho mẹ con thứ cần nhất, An Nhiên thì sao?"
"Con. . . . . . Con không biết mẹ cần gì."
Ở nhà họ Tấn, hai cha con đang bàn bạc đưa quà tặng chúc mừng Nhuế Tuyết Tình "niềm vui thăng quan", thì chị em nhà họ Nhuế đang dùng bữa, đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tấn một chút cũng không phụ lời khen của Nhuế Tuyết Tình, thức ăn đầy bàn rực rỡ muôn màu muôn sắc đầy đủ hương vị, thấy Nhuế Thành rất động lòng, hai chị em vùi đầu ăn, chỉ là khi Nhuế Thành thấy Nhuế Tuyết Tình cũng ăn như vậy, cau mày hỏi: "Chị không ăn cơm ở bên đó?"
"Không có khẩu vị, ăn nửa chén nhỏ cháo."
Cái này thật đúng là không phải Tấn Duệ Dương ngược đãi chị anh, ấn tượng tốt với Tấn Duệ Dương hơi tăng lên một chút, là một người tập hợp đầy đủ tiêu chuẩn, ừm, bạn không nghe sai.
Nhuế Thành lặng lẽ nói ở trong lòng, trước kia nửa chén nhỏ cháo không phải sức ăn của chị, khi thật sự không có khẩu vị đều dùng nước trái cây thay thế bữa ăn chính.
Mặc dù là thu dọn đồ đạc, Nhuế Tuyết Tình cũng không tự mình làm, cô chỉ cùng với Nhuế Thành ngồi ở trên sofa lớn trong phòng khách, phân phó quản gia Lâm: "Tìm mấy người giúp tôi lấy những đồ vật thường dùng, tất cả đồ trang sức đeo tay và mỹ phẩm đều lấy đi đừng để lại."
Quản gia Lâm nheo mắt: "Phu nhân, ngài đây là. . . . . . Định đi ra ngoài bao lâu?"
Tuy giọng nói của quản gia Lâm rất uyển chuyển, thái độ rất tôn kính với Nhuế Tuyết Tình, nhưng mà ý chất vấn trong lời nói lại một chút cũng không thiếu, tính tình của Nhuế Tuyết Tình không tốt lắm, kiên nhẫn thì càng kém, vốn hôm nay cô bị hai cha con ở nhà họ Tấn chọc tức, bây giờ lại thêm một người giúp việc cũng dám chỉ huy? Lông mày nhỏ dài của Nhuế Tuyết Tình nâng lên, tự có một cỗ khí thế không giận mà uy, chỉ là còn chưa kịp mở miệng tay đã bị người cầm, Nhuế Thành ở trước mặt cô cười tủm tỉm, nói: "Chị tôi mới vừa mua căn nhà nhỏ ở bên ngoài, sau này định ở bên kia lâu dài, đổi lại tâm trạng."
Đổi lại tâm trạng? Mí mắt của quản gia Lâm giật giật, đây là chỉ trích bọn họ chiếu cố không tốt làm cho cả ngày tâm trạng của Tấn phu nhân không tốt sao? Mẹ nó, đây tuyết đối là lời nói đáng chém, nào có chủ nhân vì thay đổi tâm trạng mà đổi chỗ ở, người giúp việc lại chim tu hú chiếm tổ chim khách! Nếu như bị bên ngoài biết nhà họ Tấn lại là hình dạng này còn không làm trò cười cho người trong nghề?
(Tu hú chiếm tổ. Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.)
Quản gia Lâm như đụng phải cây đinh, trên mặt càng thêm hết sức lo sợ: "Phu nhân, nếu như chúng tôi đã làm sai điều gì, ngài trực tiếp trừng phạt là được, không cần thiết. . . . . ."
"Tôi nhìn căn nhà này không vừa mắt!"
Quản gia Lâm có chút khóc không ra nước mắt, vốn là muốn hỏi Nhuế Tuyết Tình chuẩn bị mang người nào đi qua nhà mới bên kia -- Nếu quản gia Lâm mở miệng hỏi như vậy, khẳng định Nhuế Tuyết Tình ít nhất phải mang đi hai người, không muốn mang đi quản gia Lâm cũng sẽ phát huy tài ăn nói của bà cho đến khi Nhuế Tuyết Tình thỏa hiệp mới thôi, tuy nhà họ Tấn không coi trọng vị phu nhân này, nhưng mà không đến nỗi trách móc nặng nề cô, hơn nữa bản thân Nhuế Tuyết Tình đại biểu một phần thể diện của nhà họ Tấn, Tấn phu nhân muốn đổi lại hoàn cảnh sống là không thành vấn đề, nhà họ Tấn không thiếu tiền, nhưng nếu thật sự để cho cô làm chuyện giống chuyện trước khi lấy chồng kia, chính là trách nhiệm của những người giúp việc bọn họ, nhất là bà người quản gia này, đứng mũi chịu sào bị trách mắng. Chỉ là quản gia Lâm kịp nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Nhuế Thành, lại bắt đầu do dự, Tấn phu nhân có mấy cân mấy lượng bà rõ ràng, tự nhận là còn đủ để ứng phó, chỉ là vị em trai chưa từng xuất hiện này vừa mới đến đã bao che khuyết điểm như thế, làm quản gia Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nhịn được ở trong lòng than thở, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, chênh lệch này cũng quá lớn, tuy Nhuế Thành trẻ tuổi, không một chút nào thiếu suy nghĩ, nếu như Tấn phu nhân có thể học được em trai cô một chút tí tẹo cũng được, cũng không đến mức đến nước này.
Thất thần, trong nháy mắt quản gia Lâm lại suy nghĩ "Tấn phu nhân muốn rời nhà trốn đi, bà phải làm thế nào để giảm trách nhiệm của mức thấp nhất QAQ" mới là quan trọng, cân nhắc bỏ suy nghĩ trước đó xuống, bởi vì ánh mắt của Nhuế Thành làm bà ý thức được, tuy Tấn phu nhân không được coi trọng, cũng không phải bà một người giúp việc có thể khinh thường! Quản gia Lâm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, hướng về phía Nhuế Tuyết Tình không mất cung kính nhắc nhở: "Phu nhân, tốt nhất ngài vẫn nên thông báo với tiên sinh một chút. . . . . ."
Nhuế Tuyết Tình không biểu cảm liếc bà một cái, trong nháy mắt trong lòng quản gia Lâm căng thẳng, ngay cả hít thở cũng khẽ nhẹ đi hai phần theo bản năng, cho đến khi nhìn thấy Nhuế Tuyết Tình lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bà mới thả lỏng, thái độ không tự chủ lại cung kính vài phần, nói: "Phu nhân, Nhuế tiên sinh, tôi đã sắp xếp người thu dọn đồ đạc rồi, phòng bếp đã chuẩn bị bữa trưa xong."
Nhuế Tuyết Tình chỉ phất phất tay, ngược lại Nhuế Thành rất ôn hòa gật đầu với quản gia Lâm: "Phiền toái rồi."
"Không khách khí."
Nhuế Tuyết Tình vừa mới gọi điện thoại đã được bắt máy, truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của Tấn Duệ Dương: "Tuyết Tình, tìm anh có chuyện gì không?"
"Tôi định dọn ra ngoài ở, một mình, anh không có ý kiến chứ?"
Tấn Duệ Dương cười khẽ, xem ra là thật sự thay đổi, ấn tượng với người vợ này rất nhàn nhạt, cũng biết cô chưa bao giờ sẽ dùng giọng điệu dứt khoát như vậy tới "xin phép" anh, trên thực tế phụ nữ dám dùng thái độ cứng rắn này với anh, trừ trưởng bối trong nhà, Tấn phu nhân là người đầu tiên.
Tấn Duệ Dương đã biết chuyện Nhuế Tuyết Tình mua nhà, đối với yêu cầu này của cô cũng không ngoài ý muốn, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, trên thực tế mặc kệ Nhuế Tuyết Tình giày vò thế nào, chỉ cần cô đừng bất chợt có ý nghĩ ly hôn hoặc là làm một chút chuyện làm tổn hại đến danh dự nhà họ Tấn, anh đều nhắm một mắt mở một mắt: "Được, ở một mình phải chú ý an toàn, có thể nói cho anh biết địa chỉ không? Hôm nào rảnh rỗi anh với An Nhiên đi qua ngồi một chút."
Nhuế Tuyết Tình chê cười: "Còn cần tôi nói địa chỉ nhà mới cho anh biết sao?"
"Thì ra Tuyết Tình cảm thấy anh không có gì là làm không được như vậy, thật cảm động."
Nhuế Tuyết Tình không để ý đến anh ta, chỉ nói: "Nếu anh biết tôi mua nhà mới, cũng biết tôi tiêu hết tiền chứ?"
Tấn Duệ Dương tốt tính nói: "Đợi anh cho người làm cho em một tài khoản."
"Anh chuẩn bị đưa bao nhiêu?"
Tấn Duệ Dương sững sờ, loại cảm giác cò kè mặc cả này, thật đúng là mới mẻ, trong giọng nói lộ ra ý cười nhiều hơn, không biết còn tưởng rằng anh đang cưng chiều vợ mình: "Như vậy, Tuyết Tình muốn bao nhiêu nào?"
Nhuế Tuyết Tình quay đầu lại nhìn Nhuế Thành một cái, Nhuế Thành nghĩ nếu chị cả anh muốn mở nhà hàng, hơn nữa còn hạng sang, hơn mười mấy vạn khẳng định không đủ, vì vậy đưa ra một ngón tay, Nhuế Tuyết Tình hé mắt: "Mười triệu."
Nhuế Thành trừng mắt đến muốn rơi con ngươi ra ngoài, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người chị cả này đang công phu sư tử ngoạm!
Ngược lại đối tượng bị đòi hỏi, còn bình tĩnh hơn người đứng xem, anh chỉ nhíu mày, không biến sắc hỏi: "Tuyết Tình muốn nhiều tiền như thế, là làm cái gì vậy?"
Nhuế Tuyết Tình nói cho biết sự thật, dù sao coi như cô không nói Tấn Duệ Dương cũng sẽ biết rõ, sau khi Tấn Duệ Dương nghe xong trầm ngâm nói: "Em muốn tìm việc cho mình làm, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản, hệ thống cửa hàng công ty chúng ta đầu tư đã làm xong, vị trí địa lý cũng không tệ, em có thể chọn một cửa hàng từ bên trong, về phần tiền riêng, bên này anh chỉ có thể cho năm trăm vạn, em cảm thấy thế nào?"
Nhuế Thành ở một bên gật đầu không ngừng, cửa hàng mà Tấn Duệ Dương nhắc tới kia anh đã nghe qua, hai chữ "không tệ" hoàn toàn là khiêm tốn, hơn nữa coi như anh chưa nghe nói qua, đất đai thuộc quyền sở hữu của công ty Kỳ Hạ nhà họ Tấn vốn là công ty đầu rồng, vừa ra tay tất nhiên đồ sộ, hoàn toàn không cần lo lắng. Về phần mười triệu biến thành năm trăm vạn, so với một trăm vạn mà Nhuế Thành dự đoán, cũng là một khoản tiền lớn.
Nhuế Tuyết Tình tương đối nghe ý kiến của Nhuế Thành, em trai đã gật đầu, đương nhiên cô không có dị nghị, chỉ là còn phải cầu đạo: "Cửa hàng chuyển sang tên của tôi."
Nhuế Thành ở một bên chắc lưỡi, khẩu vị của chị anh ghê gớm thật, không tốn tiền thuê chỗ này đã rất không tệ rồi, khu vực vàng cửa hàng mặt tiền, nếu thật sự chuyển sang tên cô, còn cần phải mở nhà hàng ư, tiền thuê cũng đã đủ nuôi sống mình. Nhuế Thành bình tĩnh chờ đầu kia cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Tấn Duệ Dương lại gật đầu: "Anh sẽ để trợ lý liên lạc sang tên em, về phần chuyện mở nhà hàng, có vấn đề em cũng trực tiếp tìm cậu ta."
"Được, không có việc gì tôi cúp điện thoại đây."
Cho đến khi điện thoại thật sự bị cúp, Tấn Duệ Dương nhìn điện thoại di động thật lâu cũng không kịp phản ứng, rốt cuộc là ai tìm ai? Hay là nói anh đối với cô mà nói, chính là loại dùng xong trực tiếp ném kia?
Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tấn Duệ Dương để điện thoại di động xuống, nhướng mày nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tấn An Nhiên chậm chạp đi vào: "Ba."
"Con tỉnh rồi?"
Tấn An Nhiên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn có một chút đỏ ửng: "Ba, không muốn đi cũng được. . . . . ."
Tấn Duệ Dương cười khẽ: "Vừa đúng lúc, hôm nay chúng ta đi nhìn mẹ con."
Tấn An Nhiên còn đang ngượng ngùng nhất thời biến thành"= =": "Mới vừa không phải đã nhìn rồi sao. . . . . ."
"Hôm nay mẹ con dọn nhà, con nói xem có cần tới giúp một tay không?"
Hàm răng nhỏ cắn cắn môi dưới, Tấn An Nhiên lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ mặt của ba cậu, mặc dù vẫn cười ôn hòa, nhưng mà đứa trẻ nhạy cảm biết ba cậu đã quyết định rồi, chỉ là nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ của mẹ cậu hồi trưa, còn có câu "Nó họ Tấn không phải họ Nhuế", Tấn An Nhiên cũng có chút chần chờ, rối rắm một lúc lâu, mới rất nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy. . . . . . Hãy đi thôi. . . . . ."
"Thật biết nghe lời." Tấn Duệ Dương khom lưng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên, sau đó cầm tay của cậu, vừa đi ra ngoài vừa nói: "An Nhiên định tặng quà gì cho mẹ nào?"
"Cần tặng quà sao?" Tấn An Nhiên trợn to hai mắt, chờ khi Tấn Duệ Dương nói ra bốn chữ "niềm vui thăng quan", vẫn có chút cái hiểu cái không, tuy cậu thông minh từ nhỏ, nhưng cũng không có nghịch thiên đến nỗi còn nhỏ tuổi đã hiểu hết đạo lý đối nhân xử thế với người lớn trên đời được, chỉ là ánh mắt có thể nhìn, có thể hỏi: "Vậy ba tặng đồ gì?"
(Câu "niềm vui thăng quan" trong trường hợp này là nói đến chị nữ chính được dời đến chỗ tốt, chỗ thoải mái)
"Ba đưa cho mẹ con thứ cần nhất, An Nhiên thì sao?"
"Con. . . . . . Con không biết mẹ cần gì."
Ở nhà họ Tấn, hai cha con đang bàn bạc đưa quà tặng chúc mừng Nhuế Tuyết Tình "niềm vui thăng quan", thì chị em nhà họ Nhuế đang dùng bữa, đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tấn một chút cũng không phụ lời khen của Nhuế Tuyết Tình, thức ăn đầy bàn rực rỡ muôn màu muôn sắc đầy đủ hương vị, thấy Nhuế Thành rất động lòng, hai chị em vùi đầu ăn, chỉ là khi Nhuế Thành thấy Nhuế Tuyết Tình cũng ăn như vậy, cau mày hỏi: "Chị không ăn cơm ở bên đó?"
"Không có khẩu vị, ăn nửa chén nhỏ cháo."
Cái này thật đúng là không phải Tấn Duệ Dương ngược đãi chị anh, ấn tượng tốt với Tấn Duệ Dương hơi tăng lên một chút, là một người tập hợp đầy đủ tiêu chuẩn, ừm, bạn không nghe sai.
Nhuế Thành lặng lẽ nói ở trong lòng, trước kia nửa chén nhỏ cháo không phải sức ăn của chị, khi thật sự không có khẩu vị đều dùng nước trái cây thay thế bữa ăn chính.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặc dù là thu dọn đồ đạc, Nhuế Tuyết Tình cũng không tự mình làm, cô chỉ cùng với Nhuế Thành ngồi ở trên sofa lớn trong phòng khách, phân phó quản gia Lâm: "Tìm mấy người giúp tôi lấy những đồ vật thường dùng, tất cả đồ trang sức đeo tay và mỹ phẩm đều lấy đi đừng để lại."
Quản gia Lâm nheo mắt: "Phu nhân, ngài đây là. . . . . . Định đi ra ngoài bao lâu?"
Tuy giọng nói của quản gia Lâm rất uyển chuyển, thái độ rất tôn kính với Nhuế Tuyết Tình, nhưng mà ý chất vấn trong lời nói lại một chút cũng không thiếu, tính tình của Nhuế Tuyết Tình không tốt lắm, kiên nhẫn thì càng kém, vốn hôm nay cô bị hai cha con ở nhà họ Tấn chọc tức, bây giờ lại thêm một người giúp việc cũng dám chỉ huy? Lông mày nhỏ dài của Nhuế Tuyết Tình nâng lên, tự có một cỗ khí thế không giận mà uy, chỉ là còn chưa kịp mở miệng tay đã bị người cầm, Nhuế Thành ở trước mặt cô cười tủm tỉm, nói: "Chị tôi mới vừa mua căn nhà nhỏ ở bên ngoài, sau này định ở bên kia lâu dài, đổi lại tâm trạng."
Đổi lại tâm trạng? Mí mắt của quản gia Lâm giật giật, đây là chỉ trích bọn họ chiếu cố không tốt làm cho cả ngày tâm trạng của Tấn phu nhân không tốt sao? Mẹ nó, đây tuyết đối là lời nói đáng chém, nào có chủ nhân vì thay đổi tâm trạng mà đổi chỗ ở, người giúp việc lại chim tu hú chiếm tổ chim khách*! Nếu như bị bên ngoài biết nhà họ Tấn lại là hình dạng này còn không làm trò cười cho người trong nghề?
(*Tu hú chiếm tổ. Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.)
Quản gia Lâm như đụng phải cây đinh, trên mặt càng thêm hết sức lo sợ: "Phu nhân, nếu như chúng tôi đã làm sai điều gì, ngài trực tiếp trừng phạt là được, không cần thiết. . . . . ."
"Tôi nhìn căn nhà này không vừa mắt!"
Quản gia Lâm có chút khóc không ra nước mắt, vốn là muốn hỏi Nhuế Tuyết Tình chuẩn bị mang người nào đi qua nhà mới bên kia -- Nếu quản gia Lâm mở miệng hỏi như vậy, khẳng định Nhuế Tuyết Tình ít nhất phải mang đi hai người, không muốn mang đi quản gia Lâm cũng sẽ phát huy tài ăn nói của bà cho đến khi Nhuế Tuyết Tình thỏa hiệp mới thôi, tuy nhà họ Tấn không coi trọng vị phu nhân này, nhưng mà không đến nỗi trách móc nặng nề cô, hơn nữa bản thân Nhuế Tuyết Tình đại biểu một phần thể diện của nhà họ Tấn, Tấn phu nhân muốn đổi lại hoàn cảnh sống là không thành vấn đề, nhà họ Tấn không thiếu tiền, nhưng nếu thật sự để cho cô làm chuyện giống chuyện trước khi lấy chồng kia, chính là trách nhiệm của những người giúp việc bọn họ, nhất là bà người quản gia này, đứng mũi chịu sào bị trách mắng. Chỉ là quản gia Lâm kịp nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Nhuế Thành, lại bắt đầu do dự, Tấn phu nhân có mấy cân mấy lượng bà rõ ràng, tự nhận là còn đủ để ứng phó, chỉ là vị em trai chưa từng xuất hiện này vừa mới đến đã bao che khuyết điểm như thế, làm quản gia Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nhịn được ở trong lòng than thở, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, chênh lệch này cũng quá lớn, tuy Nhuế Thành trẻ tuổi, không một chút nào thiếu suy nghĩ, nếu như Tấn phu nhân có thể học được em trai cô một chút tí tẹo cũng được, cũng không đến mức đến nước này.
Thất thần, trong nháy mắt quản gia Lâm lại suy nghĩ "Tấn phu nhân muốn rời nhà trốn đi, bà phải làm thế nào để giảm trách nhiệm của mức thấp nhất QAQ" mới là quan trọng, cân nhắc bỏ suy nghĩ trước đó xuống, bởi vì ánh mắt của Nhuế Thành làm bà ý thức được, tuy Tấn phu nhân không được coi trọng, cũng không phải bà một người giúp việc có thể khinh thường! Quản gia Lâm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, hướng về phía Nhuế Tuyết Tình không mất cung kính nhắc nhở: "Phu nhân, tốt nhất ngài vẫn nên thông báo với tiên sinh một chút. . . . . ."
Nhuế Tuyết Tình không biểu cảm liếc bà một cái, trong nháy mắt trong lòng quản gia Lâm căng thẳng, ngay cả hít thở cũng khẽ nhẹ đi hai phần theo bản năng, cho đến khi nhìn thấy Nhuế Tuyết Tình lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bà mới thả lỏng, thái độ không tự chủ lại cung kính vài phần, nói: "Phu nhân, Nhuế tiên sinh, tôi đã sắp xếp người thu dọn đồ đạc rồi, phòng bếp đã chuẩn bị bữa trưa xong."
Nhuế Tuyết Tình chỉ phất phất tay, ngược lại Nhuế Thành rất ôn hòa gật đầu với quản gia Lâm: "Phiền toái rồi."
"Không khách khí."
Nhuế Tuyết Tình vừa mới gọi điện thoại đã được bắt máy, truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của Tấn Duệ Dương: "Tuyết Tình, tìm anh có chuyện gì không?"
"Tôi định dọn ra ngoài ở, một mình, anh không có ý kiến chứ?"
Tấn Duệ Dương cười khẽ, xem ra là thật sự thay đổi, ấn tượng với người vợ này rất nhàn nhạt, cũng biết cô chưa bao giờ sẽ dùng giọng điệu dứt khoát như vậy tới "xin phép" anh, trên thực tế phụ nữ dám dùng thái độ cứng rắn này với anh, trừ trưởng bối trong nhà, Tấn phu nhân là người đầu tiên.
Tấn Duệ Dương đã biết chuyện Nhuế Tuyết Tình mua nhà, đối với yêu cầu này của cô cũng không ngoài ý muốn, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, trên thực tế mặc kệ Nhuế Tuyết Tình giày vò thế nào, chỉ cần cô đừng bất chợt có ý nghĩ ly hôn hoặc là làm một chút chuyện làm tổn hại đến danh dự nhà họ Tấn, anh đều nhắm một mắt mở một mắt: "Được, ở một mình phải chú ý an toàn, có thể nói cho anh biết địa chỉ không? Hôm nào rảnh rỗi anh với An Nhiên đi qua ngồi một chút."
Nhuế Tuyết Tình chê cười: "Còn cần tôi nói địa chỉ nhà mới cho anh biết sao?"
"Thì ra Tuyết Tình cảm thấy anh không có gì là làm không được như vậy, thật cảm động."
Nhuế Tuyết Tình không để ý đến anh ta, chỉ nói: "Nếu anh biết tôi mua nhà mới, cũng biết tôi tiêu hết tiền chứ?"
Tấn Duệ Dương tốt tính nói: "Đợi anh cho người làm cho em một tài khoản."
"Anh chuẩn bị đưa bao nhiêu?"
Tấn Duệ Dương sững sờ, loại cảm giác cò kè mặc cả này, thật đúng là mới mẻ, trong giọng nói lộ ra ý cười nhiều hơn, không biết còn tưởng rằng anh đang cưng chiều vợ mình: "Như vậy, Tuyết Tình muốn bao nhiêu nào?"
Nhuế Tuyết Tình quay đầu lại nhìn Nhuế Thành một cái, Nhuế Thành nghĩ nếu chị cả anh muốn mở nhà hàng, hơn nữa còn hạng sang, hơn mười mấy vạn khẳng định không đủ, vì vậy đưa ra một ngón tay, Nhuế Tuyết Tình hé mắt: "Mười triệu."
Nhuế Thành trừng mắt đến muốn rơi con ngươi ra ngoài, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người chị cả này đang công phu sư tử ngoạm!
Ngược lại đối tượng bị đòi hỏi, còn bình tĩnh hơn người đứng xem, anh chỉ nhíu mày, không biến sắc hỏi: "Tuyết Tình muốn nhiều tiền như thế, là làm cái gì vậy?"
Nhuế Tuyết Tình nói cho biết sự thật, dù sao coi như cô không nói Tấn Duệ Dương cũng sẽ biết rõ, sau khi Tấn Duệ Dương nghe xong trầm ngâm nói: "Em muốn tìm việc cho mình làm, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản, hệ thống cửa hàng công ty chúng ta đầu tư đã làm xong, vị trí địa lý cũng không tệ, em có thể chọn một cửa hàng từ bên trong, về phần tiền riêng, bên này anh chỉ có thể cho năm trăm vạn, em cảm thấy thế nào?"
Nhuế Thành ở một bên gật đầu không ngừng, cửa hàng mà Tấn Duệ Dương nhắc tới kia anh đã nghe qua, hai chữ "không tệ" hoàn toàn là khiêm tốn, hơn nữa coi như anh chưa nghe nói qua, đất đai thuộc quyền sở hữu của công ty Kỳ Hạ nhà họ Tấn vốn là công ty đầu rồng, vừa ra tay tất nhiên đồ sộ, hoàn toàn không cần lo lắng. Về phần mười triệu biến thành năm trăm vạn, so với một trăm vạn mà Nhuế Thành dự đoán, cũng là một khoản tiền lớn.
Nhuế Tuyết Tình tương đối nghe ý kiến của Nhuế Thành, em trai đã gật đầu, đương nhiên cô không có dị nghị, chỉ là còn phải cầu đạo: "Cửa hàng chuyển sang tên của tôi."
Nhuế Thành ở một bên chắc lưỡi, khẩu vị của chị anh ghê gớm thật, không tốn tiền thuê chỗ này đã rất không tệ rồi, khu vực vàng cửa hàng mặt tiền, nếu thật sự chuyển sang tên cô, còn cần phải mở nhà hàng ư, tiền thuê cũng đã đủ nuôi sống mình. Nhuế Thành bình tĩnh chờ đầu kia cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Tấn Duệ Dương lại gật đầu: "Anh sẽ để trợ lý liên lạc sang tên em, về phần chuyện mở nhà hàng, có vấn đề em cũng trực tiếp tìm cậu ta."
"Được, không có việc gì tôi cúp điện thoại đây."
Cho đến khi điện thoại thật sự bị cúp, Tấn Duệ Dương nhìn điện thoại di động thật lâu cũng không kịp phản ứng, rốt cuộc là ai tìm ai? Hay là nói anh đối với cô mà nói, chính là loại dùng xong trực tiếp ném kia?
Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tấn Duệ Dương để điện thoại di động xuống, nhướng mày nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tấn An Nhiên chậm chạp đi vào: "Ba."
"Con tỉnh rồi?"
Tấn An Nhiên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn có một chút đỏ ửng: "Ba, không muốn đi cũng được. . . . . ."
Tấn Duệ Dương cười khẽ: "Vừa đúng lúc, hôm nay chúng ta đi nhìn mẹ con."
Tấn An Nhiên còn đang ngượng ngùng nhất thời biến thành"= =": "Mới vừa không phải đã nhìn rồi sao. . . . . ."
"Hôm nay mẹ con dọn nhà, con nói xem có cần tới giúp một tay không?"
Hàm răng nhỏ cắn cắn môi dưới, Tấn An Nhiên lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ mặt của ba cậu, mặc dù vẫn cười ôn hòa, nhưng mà đứa trẻ nhạy cảm biết ba cậu đã quyết định rồi, chỉ là nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ của mẹ cậu hồi trưa, còn có câu "Nó họ Tấn không phải họ Nhuế", Tấn An Nhiên cũng có chút chần chờ, rối rắm một lúc lâu, mới rất nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy. . . . . . Hãy đi thôi. . . . . ."
"Thật biết nghe lời." Tấn Duệ Dương khom lưng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên, sau đó cầm tay của cậu, vừa đi ra ngoài vừa nói: "An Nhiên định tặng quà gì cho mẹ nào?"
"Cần tặng quà sao?" Tấn An Nhiên trợn to hai mắt, chờ khi Tấn Duệ Dương nói ra bốn chữ "niềm vui thăng quan"*, vẫn có chút cái hiểu cái không, tuy cậu thông minh từ nhỏ, nhưng cũng không có nghịch thiên đến nỗi còn nhỏ tuổi đã hiểu hết đạo lý đối nhân xử thế với người lớn trên đời được, chỉ là ánh mắt có thể nhìn, có thể hỏi: "Vậy ba tặng đồ gì?"
(*Câu "niềm vui thăng quan" trong trường hợp này là nói đến chị nữ chính được dời đến chỗ tốt, chỗ thoải mái)
"Ba đưa cho mẹ con thứ cần nhất, An Nhiên thì sao?"
"Con. . . . . . Con không biết mẹ cần gì."
Ở nhà họ Tấn, hai cha con đang bàn bạc đưa quà tặng chúc mừng Nhuế Tuyết Tình "niềm vui thăng quan", thì chị em nhà họ Nhuế đang dùng bữa, đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tấn một chút cũng không phụ lời khen của Nhuế Tuyết Tình, thức ăn đầy bàn rực rỡ muôn màu muôn sắc đầy đủ hương vị, thấy Nhuế Thành rất động lòng, hai chị em vùi đầu ăn, chỉ là khi Nhuế Thành thấy Nhuế Tuyết Tình cũng ăn như vậy, cau mày hỏi: "Chị không ăn cơm ở bên đó?"
"Không có khẩu vị, ăn nửa chén nhỏ cháo."
Cái này thật đúng là không phải Tấn Duệ Dương ngược đãi chị anh, ấn tượng tốt với Tấn Duệ Dương hơi tăng lên một chút, là một người tập hợp đầy đủ tiêu chuẩn, ừm, bạn không nghe sai.
Nhuế Thành lặng lẽ nói ở trong lòng, trước kia nửa chén nhỏ cháo không phải sức ăn của chị, khi thật sự không có khẩu vị đều dùng nước trái cây thay thế bữa ăn chính.