Tấn Duệ Dương làm yên lòng bà Tấn, lại nói đây cũng không phải là lỗi của anh, bà Tấn cũng không cam lòng lại để cho con trai gặp khó khăn, vì vậy rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, theo Tấn Duệ Dương ngồi vào trong xe.
Xe chầm chậm rẽ vào nhà chính nhà họ Tấn, dù sao Tấn Duệ Dương còn có một đống công việc ở công ty cần phải xử lý, sau khi đưa bà Tấn về đến nhà, nói chuyện với bà vài câu, lại vội vã chạy về công ty.
Bà Tấn có chút thích sạch sẽ, mặc dù trong lòng ẩn chứa nghi ngờ, nhưng mà không chịu nổi khắp người bụi bẩn, rửa mặt xử lý xong, đã trưa rồi, cho đến khi ăn cơm trưa mới có thời gian gọi người tới đây hỏi, vừa hỏi xong dĩ nhiên là giận tím mặt rồi.
"Con dâu này của tôi cũng bận rộn không có thời gian tới đón tôi, ông biết nó đang bận rộn gì không?" Bà Tấn đang cầm một ly trà, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ bay lên trong ly trà, cũng không thèm nhìn tới quản gia đối diện một cái.
"Hình như thiếu phu nhân định mở nhà hàng, gần đây đang bận giám sát lắp đặt thiết bị."
"Mở nhà hàng?" Ấn đường của bà Tấn giật giật, "Cô ta mở nhà hàng làm gì?!"
Quản gia cúi đầu, nhắc nhở, nói: "Không rõ ràng lắm, nhưng hình như thiếu gia cũng không phản đối."
"Làm sao nó có thể phản đối, cũng chỉ là không muốn bị cô ta náo loạn mà thôi." Bà Tấn đặt ly trà xuống, nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, "Ai biết đây cũng là có chủ ý gì, cô ta đâu phải là người an phận. . . . . . Không được, cô ta ở nhà hồ đồ còn chưa tính, dù sao mất mặt cũng ném không tới bên ngoài, nếu thật sự mở nhà hàng, ngộ nhỡ gây ra những chuyện gì, muốn cản thì đã trễ mất!"
Quản gia cúi đầu càng thấp, cũng không hùa theo bà Tấn, bà Tấn đảo con ngươi, lại hỏi: "Sao trong nhà giống như đổi người, cô bé tên Tiểu… Tiểu Trương hay Tiểu Lưu gì đó, đi đâu rồi?"
"Phu nhân, ngài nói là Tiểu Trương sao?" Quản gia cung kính trả lời: "Tiểu Trương đã bị sa thải rồi."
"Sa thải, xảy ra chuyện gì?"
"Là thiếu gia tự mình lên tiếng, ngay cả em gái Tiểu Trương ở biệt thự bên kia, cũng bị sa thải."
"Nguyên nhân gì Duệ Dương cũng không nói?" Bà Tấn nhíu mày càng chặt, "Không phải Tiểu Trương là người phụ trách chăm sóc An Nhiên sao, cô ta bị sa thải, hiện tại do ai chăm sóc An Nhiên, An Nhiên có quen không?"
"Gần đây tiểu thiếu gia đều ở chỗ thiếu phu nhân, tạm thời còn chưa sắp xếp người chăm sóc tiểu thiếu gia."
"Cái gì?!" Lần này bà Tấn thật sự khó đón nhận, "Lúc nào thì An Nhiên đến ở với mẹ cháu? Ai bảo?"
Quản gia vừa định trả lời, bà Tấn lại như đương nhiên nói: "Còn có thể là ai, nhất định là cô ta thừa dịp tôi không có ở đây lại đi ầm ĩ với Duệ Dương, thật sự là hẹp hòi không lên được mặt bàn! Duệ Dương cũng thế, yêu cầu như thế tại sao có thể đồng ý, ngộ nhỡ cô ta làm hư cháu ngoan của tôi thì phải làm sao!"
"Tiểu thiếu gia đã ở chỗ phu nhân mấy ngày rồi."
"Chuyện lớn như vậy sao cũng không một người nào nói cho tôi biết?"
Quản gia cúi đầu: "Vốn là định thông báo cho ngài, chỉ là thiếu gia cố ý dặn dò, không hy vọng vì chút ít chuyện này tới quấy rầy ngài và lão gia giải sầu."
"Đây là chuyện nhỏ? Cháu của tôi cũng không thấy mà là chuyện nhỏ?!" Bà Tấn giận dữ, trợn mắt nhìn quản gia một cái, sau đó lại nhức đầu đỡ trán, "Thôi, trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"
"Những cái khác tất cả đều bình thường."
Bà Tấn đánh giá xung quanh một vòng, cau mày: "Tiểu Trương bị sa thải, hiện tại có ai chăm sóc An Nhiên không?"
"Trước mắt tiểu thiếu gia do một mình thiếu phu nhân phụ trách."
"Quả thực là hồ đồ!" Bà Tấn vỗ bàn một cái: "Sau khi sinh An Nhiên cô ta không ở với cháu được mấy lần, làm sao biết chăm sóc người thế nào!"
Quản gia cúi đầu càng thấp, thấy thế, bà Tấn cũng không tiện nói cái gì nữa, mặc dù trong lòng biết quản gia làm việc ở nhà bọn họ đã lâu, gần như bắt đầu từ mẹ chồng bà, quản gia cũng đã ở đây, bọn họ bình thường vẫn coi như là chăm sóc quản gia, con trai cũng coi ông là trưởng bối mà đối đãi, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu con trai của bà đều nghe quản gia tất cả mọi chuyện, nói thật ra, ngay cả mình người làm mẹ này cũng không thể hoàn toàn làm con trai nghe lời, chứ đừng nói một nhân viên trong nhà.
Nghĩ tới đây, bà Tấn phất phất tay: "Đầu tôi đau dữ dội, quản gia ông gọi điện thoại giúp tôi gọi Tiểu Lâm tới đây." Tiểu Lâm là thợ mát xa của bà Tấn, mỗi lần bà Tấn mất hứng cũng sẽ mời cô tới mát xa hai cái, sau đó tâm trạng liền tốt.
"Vâng."
Tấn Duệ Dương vẫn rất tôn kính với mẹ, không riêng gì ngoài mặt, trong lòng cũng giống như thế, cho nên anh điên cuồng giải quyết công việc nhất định phải làm xong trước buổi chiều, sau đó vẫn chưa tới năm giờ, đã đứng dậy cầm áo khoác ra cửa, nói với trợ lý vừa mới tìm tới của mình: "Hôm nay trong nhà có việc, từ chối những cuộc hẹn giúp tôi, chuyện khác có thể xử lý thì cậu xử lý trước, không được chờ ngày mai tôi xử lý."
Trợ lý gật đầu: "Vâng, Tấn tổng."
Lần này Tấn Duệ Dương cũng không bảo tài xế, chính anh lái xe đi trước chở Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình khá là mất hứng khi anh "tự chủ trương", không muốn để ý đến anh, nghiêng đầu nói với nhà thiết kế: "Chúng ta tiếp tục, cạnh cửa anh thiết kế thêm cho tôi một lần nữa, còn có cái kia. . . . . . A, quầy thu ngân, không đủ độc đáo, tôi cần đặc sắc, hiểu chưa?"
Trước tiên nhà thiết kế cười chào Tấn Duệ Dương, Tấn Duệ Dương gật đầu: “Không sao, hai người cứ tiếp tục.”
Lúc này nhà thiết kế mới gật đầu: "Được, Tấn phu nhân, ngài còn có gì cần dặn dò nữa không?"
Nhuế Tuyết Tình nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn không tiếp tục đính chính lại nhà thiết kế đã gọi sai, cô là một người thông minh bén nhạy, ở trên địa cầu nhiều ngày như vậy, giao tiếp với nhà thiết kế này cũng rất nhiều ngày, cũng coi như hiểu cái gì gọi là nhân tình thế thái, cái gì gọi là khôn khéo, ví dụ như nhà thiết kế này, ở trước mặt mình thì gọi là Nhuế tiểu thư, ở trước mặt Tấn Duệ Dương thì gọi là Tấn phu nhân. . . . . . Người địa cầu thật dối trá.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một chút, cảm giác mình không cần thiết hạ thấp phong cách tranh chấp với người địa cầu dối trá, một cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra, cũng không thèm để ý chi tiết, gật đầu một cái tiếp tục dặn dò: "Còn nữa, thiết kế vách tường, nói thật phương án mà anh nói ra trước đó tôi rất không hài lòng, thiết kế lại một lần nữa, còn có đèn treo, tôi cũng cần lựa chọn lại lần nữa. . . . . ."
Quả thật nhà thiết kế sẽ phải quỳ xuống, Tấn phu nhân ngài hãy nói rốt cuộc ngài không hài lòng chỗ nào trong phương án của tôi! Ai nói quý phu nhân dễ lừa dễ kiếm tiền, khốn kiếp lão tử thề lần sau không bao giờ giao thiếp với quý phu nhân ăn no không có chuyện gì làm này nữa!
Tấn Duệ Dương ngồi ở bên cạnh một lát, trừ Nhuế Tuyết Tình và nhà thiết kế ở đây, hiện tại nhân viên thi công cũng đang khí thế ngất trời bận rộn, Tấn Duệ Dương luôn yêu cầu rất cao vậy mà dưới hoàn cảnh huyên náo dơ dáy bẩn thỉu như vậy cũng đợi được, chủ yếu là hiếm thấy vợ anh giỏi giang như thế —— hoặc là nói phiền toái bắt bẻ thích hợp với cô hơn, hiếm thấy cô có bộ dạng này, Tấn Duệ Dương cảm thấy rất thú vị.
Quả thật nhà thiết kế bị người ngoài hành tinh ép đến điên rồi, nếu như không phải là Tấn Duệ Dương ngồi ở bên cạnh, anh ta thật sự rất muốn ném đồ vật, mẹ nó phiền toái như vậy, ông đây mặc kệ!
Nhuế Tuyết Tình cũng không chú ý tới nhà thiết kế đã đến ranh giới bùng nổ, vẫn liên tục nghiêm túc nói: "Ừ, đại sảnh bài biện tôi cũng nghĩ nên làm lại lần nữa. . . . . ."
Tấn Duệ Dương nhìn đồng hồ, rốt cuộc không nhịn được tiến lên cắt đứt Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình, đã năm giờ rồi."
Nhuế Tuyết Tình không vui ngẩng đầu: "Thì sao?"
"An Nhiên tan học."
"Quản tôi cái gì. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, hai mắt Nhuế Tuyết Tình thẳng tắp nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, "Dù sao bây giờ anh rảnh, anh đi chở đi."
"Tuyết Tình." Tấn Duệ Dương cười nói: "Hôm nay mẹ vừa trở về, chúng ta phải về nhà ăn cơm tối với bà."
"Muốn đi anh tự đi."
Tấn Duệ Dương nhếch môi: "Nếu như em không xuất hiện, mẹ sẽ tức giận, cũng không biết sẽ làm gì đâu."
Mẹ chồng trên địa cầu quả thật là thần phiền! Nhuế Tuyết Tình nhìn nhà thiết kế: "Đã nói đến chỗ này, anh trở về sửa đổi phương án một chút, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp."
Nhà thiết kế thật sự rất muốn nói đi thong thả không tiễn, cũng đừng đến nữa! Khốn kiếp, lão tử kiếm mấy đồng tiền dễ lắm sao!
Nhuế Tuyết Tình kéo dài thêm một chút, khi bọn họ trên đường đi đến trường học Tấn An Nhiên cũng rất vinh quang bị kẹt xe, tiếng còi xe vang lên liên tục, Nhuế Tuyết Tình ngẩng đầu nhìn một đội hình xe phía trước, lại nghiêng đầu liếc nhìn Tấn Duệ Dương an ổn cầm tay lái, khá là rục rịch ngóc đầu dậy, Tấn Duệ Dương nghiêng đầu cười với cô: "Không sao, cũng muộn không bao lâu, An Nhiên cùng với giáo viên sẽ chờ chúng ta."
Cô để ý không phải cái này. Môi Nhuế Tuyết Tình giật giật, trong nháy mắt thu hồi tầm mắt, quên đi người địa cầu ngu xuẩn làm sao sẽ hiểu.
Dĩ nhiên Tấn Duệ Dương sẽ không không hiểu, trên thực tế khi lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình nhìn anh, là anh đã biết ý nghĩ bên trong của cô rồi, nghĩ đến ngày đó sau khi trợ lý của mình đi nộp phạt cho vợ anh xong còn mang về một đoạn video, cả người anh cũng không vui, trong lòng đang suy nghĩ lúc nào thì tịch thu chìa khóa xe của vợ, để cho cô lái trên tuyến đường toàn xe là không quá an toàn, quả thực là tiết tấu liều mạng.
Chờ Tấn Duệ Dương lái xe tới trường học, ngoài cửa trường học hoa lệ đã không có nhiều người đi đường, quả thật Tấn An Nhiên mặc một thân đồng phục học sinh đứng thẳng tắp còn đang chờ, trừ cậu ra, bên cạnh còn có giáo viên và một người bạn học nhỏ mập mạp.
Ánh mắt Tấn An Nhiên quét đến sau xe Tấn Duệ Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vẻ mặt nghiêm túc, là tương tự với vui mừng và rối rắm kết hợp lại, đợi đến khi Nhuế Tuyết Tình bước xuống từ trên xe, trên mặt Tấn An Nhiên chỉ đơn thuần là vui vẻ, ngàn lần không ngờ, chẳng những ba tới đón cậu, còn mang theo mẹ cùng đi, hạnh phúc tới quá là đột ngột ~\\(≧▽≦)/~
Vốn Nhuế Tuyết Tình không muốn xuống xe, bởi vì không quá phù hợp với phong cách của cô, cũng dưới Tấn Duệ Dương uy hiếp, mới xuống xe, bởi vì anh nói, "Nếu như thấy quan hệ của em và An Nhiên không tốt, chắc chắn mẹ sẽ không yên tâm để hai người ở bên ngoài."
Nhuế Tuyết Tình ==, liên quan gì tới cô?
Chỉ là, Tấn Duệ Dương thành công khơi dậy bất mãn với mẹ anh trong người ngoài hành tinh, không biết chuyện này có tính là một việc thiện hay không?
Nhuế Tuyết Tình và Tấn Duệ Dương cùng nhau xuống xe, chẳng những là Tấn An Nhiên, ngay cả cô giáo Vương và người bạn học nhỏ mập mạp bên canh cô ánh mắt cũng sáng lên, Tiểu Mập Mạp tiến tới trước mặt Tấn An Nhiên: "Đó chính là ba mẹ cậu à? Dáng dấp thật là đẹp mắt, khó trách cậu cũng xinh đẹp, nam sinh nữ sinh trong lớp đều thích cậu."
Tấn An Nhiên nghiêng đầu qua một bên, ai muốn bọn họ thích.
Tấn Duệ Dương phong độ nhanh nhẹn chào cô giáo Vương, hỏi mấy câu tình hình ở trường của Tấn An Nhiên, bề ngoài tuấn tú cùng với khí chất tao nhã, mà người còn ôn hòa như thế, làm giáo viên trẻ tuổi hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng, sau đó Tấn Duệ Dương chuyển ánh mắt đến trên người Tiểu Mập Mạp bên cạnh cô giáo Vương, song cũng giống như vô tình ôm eo Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình nghĩ đến sẽ ném qua vai theo bản năng, tay trái chợt bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, Tấn An Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ."
Nhuế Tuyết Tình sững sờ, mấy máy môi dưới, tay lại không có buông ra. Tấn Duệ Dương cười nói: "Người bạn nhỏ này là bạn học của An Nhiên nhỉ, có cần chú đưa cháu về nhà không?"
Tiểu Mập Mạp lắc đầu: "Cám ơn chú và dì, cháu cùng với An Nhiên chờ hai người, chú tài xế nhà cháu đã đến rồi." Nói xong đưa một ngón tay chỉ ra, bên cạnh xe Tấn Duệ Dương lập tức dừng một chiếc xe riêng.
Tấn Duệ Dương cười nói: "Cám ơn người bạn nhỏ, có thời gian đi nhà chú chơi."
Tiểu Mập Mạp gật đầu, nhìn Tấn An Nhiên một cái: "Gặp lại, chú, dì, cô giáo Vương, con về nhà."
Bà Tấn được mát xa, ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi chiều mới tỉnh, phát hiện thời gian đã trễ, vội vàng thay quần áo đi xuống lầu, dặn dò phòng bếp và quản gia: "Đừng nấu cơm vội, làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, sau khi An Nhiên tan lớp về nhà muốn ăn điểm tâm mới có thể ăn cơm, đúng rồi, nấu canh bổ dưỡng cho sức khỏe, gần đây Duệ Dương cũng gầy. . . . . ." Phòng bếp bắt đầu công việc lu bù lên, bà Tấn cũng không chịu rời đi, nhất định đứng ở phòng bếp nhìn mọi người làm mới an tâm, qua một lát, bà Tấn hỏi quản gia bên cạnh, "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ hai mươi."
"Đã trễ thế này, tại sao Duệ Dương và An Nhiên còn chưa trở lại?"
"Có thể là bị kẹt xe, hiện tại chính là giờ cao điểm tan việc tan giờ học." Quản gia vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng còi xe, bà Tấn vui mừng ngẩng đầu, "An Nhiên trở lại?!"
Tấn Duệ Dương làm yên lòng bà Tấn, lại nói đây cũng không phải là lỗi của anh, bà Tấn cũng không cam lòng lại để cho con trai gặp khó khăn, vì vậy rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, theo Tấn Duệ Dương ngồi vào trong xe.
Xe chầm chậm rẽ vào nhà chính nhà họ Tấn, dù sao Tấn Duệ Dương còn có một đống công việc ở công ty cần phải xử lý, sau khi đưa bà Tấn về đến nhà, nói chuyện với bà vài câu, lại vội vã chạy về công ty.
Bà Tấn có chút thích sạch sẽ, mặc dù trong lòng ẩn chứa nghi ngờ, nhưng mà không chịu nổi khắp người bụi bẩn, rửa mặt xử lý xong, đã trưa rồi, cho đến khi ăn cơm trưa mới có thời gian gọi người tới đây hỏi, vừa hỏi xong dĩ nhiên là giận tím mặt rồi.
"Con dâu này của tôi cũng bận rộn không có thời gian tới đón tôi, ông biết nó đang bận rộn gì không?" Bà Tấn đang cầm một ly trà, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ bay lên trong ly trà, cũng không thèm nhìn tới quản gia đối diện một cái.
"Hình như thiếu phu nhân định mở nhà hàng, gần đây đang bận giám sát lắp đặt thiết bị."
"Mở nhà hàng?" Ấn đường của bà Tấn giật giật, "Cô ta mở nhà hàng làm gì?!"
Quản gia cúi đầu, nhắc nhở, nói: "Không rõ ràng lắm, nhưng hình như thiếu gia cũng không phản đối."
"Làm sao nó có thể phản đối, cũng chỉ là không muốn bị cô ta náo loạn mà thôi." Bà Tấn đặt ly trà xuống, nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, "Ai biết đây cũng là có chủ ý gì, cô ta đâu phải là người an phận. . . . . . Không được, cô ta ở nhà hồ đồ còn chưa tính, dù sao mất mặt cũng ném không tới bên ngoài, nếu thật sự mở nhà hàng, ngộ nhỡ gây ra những chuyện gì, muốn cản thì đã trễ mất!"
Quản gia cúi đầu càng thấp, cũng không hùa theo bà Tấn, bà Tấn đảo con ngươi, lại hỏi: "Sao trong nhà giống như đổi người, cô bé tên Tiểu… Tiểu Trương hay Tiểu Lưu gì đó, đi đâu rồi?"
"Phu nhân, ngài nói là Tiểu Trương sao?" Quản gia cung kính trả lời: "Tiểu Trương đã bị sa thải rồi."
"Sa thải, xảy ra chuyện gì?"
"Là thiếu gia tự mình lên tiếng, ngay cả em gái Tiểu Trương ở biệt thự bên kia, cũng bị sa thải."
"Nguyên nhân gì Duệ Dương cũng không nói?" Bà Tấn nhíu mày càng chặt, "Không phải Tiểu Trương là người phụ trách chăm sóc An Nhiên sao, cô ta bị sa thải, hiện tại do ai chăm sóc An Nhiên, An Nhiên có quen không?"
"Gần đây tiểu thiếu gia đều ở chỗ thiếu phu nhân, tạm thời còn chưa sắp xếp người chăm sóc tiểu thiếu gia."
"Cái gì?!" Lần này bà Tấn thật sự khó đón nhận, "Lúc nào thì An Nhiên đến ở với mẹ cháu? Ai bảo?"
Quản gia vừa định trả lời, bà Tấn lại như đương nhiên nói: "Còn có thể là ai, nhất định là cô ta thừa dịp tôi không có ở đây lại đi ầm ĩ với Duệ Dương, thật sự là hẹp hòi không lên được mặt bàn! Duệ Dương cũng thế, yêu cầu như thế tại sao có thể đồng ý, ngộ nhỡ cô ta làm hư cháu ngoan của tôi thì phải làm sao!"
"Tiểu thiếu gia đã ở chỗ phu nhân mấy ngày rồi."
"Chuyện lớn như vậy sao cũng không một người nào nói cho tôi biết?"
Quản gia cúi đầu: "Vốn là định thông báo cho ngài, chỉ là thiếu gia cố ý dặn dò, không hy vọng vì chút ít chuyện này tới quấy rầy ngài và lão gia giải sầu."
"Đây là chuyện nhỏ? Cháu của tôi cũng không thấy mà là chuyện nhỏ?!" Bà Tấn giận dữ, trợn mắt nhìn quản gia một cái, sau đó lại nhức đầu đỡ trán, "Thôi, trong nhà còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"
"Những cái khác tất cả đều bình thường."
Bà Tấn đánh giá xung quanh một vòng, cau mày: "Tiểu Trương bị sa thải, hiện tại có ai chăm sóc An Nhiên không?"
"Trước mắt tiểu thiếu gia do một mình thiếu phu nhân phụ trách."
"Quả thực là hồ đồ!" Bà Tấn vỗ bàn một cái: "Sau khi sinh An Nhiên cô ta không ở với cháu được mấy lần, làm sao biết chăm sóc người thế nào!"
Quản gia cúi đầu càng thấp, thấy thế, bà Tấn cũng không tiện nói cái gì nữa, mặc dù trong lòng biết quản gia làm việc ở nhà bọn họ đã lâu, gần như bắt đầu từ mẹ chồng bà, quản gia cũng đã ở đây, bọn họ bình thường vẫn coi như là chăm sóc quản gia, con trai cũng coi ông là trưởng bối mà đối đãi, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu con trai của bà đều nghe quản gia tất cả mọi chuyện, nói thật ra, ngay cả mình người làm mẹ này cũng không thể hoàn toàn làm con trai nghe lời, chứ đừng nói một nhân viên trong nhà.
Nghĩ tới đây, bà Tấn phất phất tay: "Đầu tôi đau dữ dội, quản gia ông gọi điện thoại giúp tôi gọi Tiểu Lâm tới đây." Tiểu Lâm là thợ mát xa của bà Tấn, mỗi lần bà Tấn mất hứng cũng sẽ mời cô tới mát xa hai cái, sau đó tâm trạng liền tốt.
"Vâng."
Tấn Duệ Dương vẫn rất tôn kính với mẹ, không riêng gì ngoài mặt, trong lòng cũng giống như thế, cho nên anh điên cuồng giải quyết công việc nhất định phải làm xong trước buổi chiều, sau đó vẫn chưa tới năm giờ, đã đứng dậy cầm áo khoác ra cửa, nói với trợ lý vừa mới tìm tới của mình: "Hôm nay trong nhà có việc, từ chối những cuộc hẹn giúp tôi, chuyện khác có thể xử lý thì cậu xử lý trước, không được chờ ngày mai tôi xử lý."
Trợ lý gật đầu: "Vâng, Tấn tổng."
Lần này Tấn Duệ Dương cũng không bảo tài xế, chính anh lái xe đi trước chở Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình khá là mất hứng khi anh "tự chủ trương", không muốn để ý đến anh, nghiêng đầu nói với nhà thiết kế: "Chúng ta tiếp tục, cạnh cửa anh thiết kế thêm cho tôi một lần nữa, còn có cái kia. . . . . . A, quầy thu ngân, không đủ độc đáo, tôi cần đặc sắc, hiểu chưa?"
Trước tiên nhà thiết kế cười chào Tấn Duệ Dương, Tấn Duệ Dương gật đầu: “Không sao, hai người cứ tiếp tục.”
Lúc này nhà thiết kế mới gật đầu: "Được, Tấn phu nhân, ngài còn có gì cần dặn dò nữa không?"
Nhuế Tuyết Tình nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn không tiếp tục đính chính lại nhà thiết kế đã gọi sai, cô là một người thông minh bén nhạy, ở trên địa cầu nhiều ngày như vậy, giao tiếp với nhà thiết kế này cũng rất nhiều ngày, cũng coi như hiểu cái gì gọi là nhân tình thế thái, cái gì gọi là khôn khéo, ví dụ như nhà thiết kế này, ở trước mặt mình thì gọi là Nhuế tiểu thư, ở trước mặt Tấn Duệ Dương thì gọi là Tấn phu nhân. . . . . . Người địa cầu thật dối trá.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một chút, cảm giác mình không cần thiết hạ thấp phong cách tranh chấp với người địa cầu dối trá, một cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra, cũng không thèm để ý chi tiết, gật đầu một cái tiếp tục dặn dò: "Còn nữa, thiết kế vách tường, nói thật phương án mà anh nói ra trước đó tôi rất không hài lòng, thiết kế lại một lần nữa, còn có đèn treo, tôi cũng cần lựa chọn lại lần nữa. . . . . ."
Quả thật nhà thiết kế sẽ phải quỳ xuống, Tấn phu nhân ngài hãy nói rốt cuộc ngài không hài lòng chỗ nào trong phương án của tôi! Ai nói quý phu nhân dễ lừa dễ kiếm tiền, khốn kiếp lão tử thề lần sau không bao giờ giao thiếp với quý phu nhân ăn no không có chuyện gì làm này nữa!
Tấn Duệ Dương ngồi ở bên cạnh một lát, trừ Nhuế Tuyết Tình và nhà thiết kế ở đây, hiện tại nhân viên thi công cũng đang khí thế ngất trời bận rộn, Tấn Duệ Dương luôn yêu cầu rất cao vậy mà dưới hoàn cảnh huyên náo dơ dáy bẩn thỉu như vậy cũng đợi được, chủ yếu là hiếm thấy vợ anh giỏi giang như thế —— hoặc là nói phiền toái bắt bẻ thích hợp với cô hơn, hiếm thấy cô có bộ dạng này, Tấn Duệ Dương cảm thấy rất thú vị.
Quả thật nhà thiết kế bị người ngoài hành tinh ép đến điên rồi, nếu như không phải là Tấn Duệ Dương ngồi ở bên cạnh, anh ta thật sự rất muốn ném đồ vật, mẹ nó phiền toái như vậy, ông đây mặc kệ!
Nhuế Tuyết Tình cũng không chú ý tới nhà thiết kế đã đến ranh giới bùng nổ, vẫn liên tục nghiêm túc nói: "Ừ, đại sảnh bài biện tôi cũng nghĩ nên làm lại lần nữa. . . . . ."
Tấn Duệ Dương nhìn đồng hồ, rốt cuộc không nhịn được tiến lên cắt đứt Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình, đã năm giờ rồi."
Nhuế Tuyết Tình không vui ngẩng đầu: "Thì sao?"
"An Nhiên tan học."
"Quản tôi cái gì. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, hai mắt Nhuế Tuyết Tình thẳng tắp nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, "Dù sao bây giờ anh rảnh, anh đi chở đi."
"Tuyết Tình." Tấn Duệ Dương cười nói: "Hôm nay mẹ vừa trở về, chúng ta phải về nhà ăn cơm tối với bà."
"Muốn đi anh tự đi."
Tấn Duệ Dương nhếch môi: "Nếu như em không xuất hiện, mẹ sẽ tức giận, cũng không biết sẽ làm gì đâu."
Mẹ chồng trên địa cầu quả thật là thần phiền! Nhuế Tuyết Tình nhìn nhà thiết kế: "Đã nói đến chỗ này, anh trở về sửa đổi phương án một chút, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp."
Nhà thiết kế thật sự rất muốn nói đi thong thả không tiễn, cũng đừng đến nữa! Khốn kiếp, lão tử kiếm mấy đồng tiền dễ lắm sao!
Nhuế Tuyết Tình kéo dài thêm một chút, khi bọn họ trên đường đi đến trường học Tấn An Nhiên cũng rất vinh quang bị kẹt xe, tiếng còi xe vang lên liên tục, Nhuế Tuyết Tình ngẩng đầu nhìn một đội hình xe phía trước, lại nghiêng đầu liếc nhìn Tấn Duệ Dương an ổn cầm tay lái, khá là rục rịch ngóc đầu dậy, Tấn Duệ Dương nghiêng đầu cười với cô: "Không sao, cũng muộn không bao lâu, An Nhiên cùng với giáo viên sẽ chờ chúng ta."
Cô để ý không phải cái này. Môi Nhuế Tuyết Tình giật giật, trong nháy mắt thu hồi tầm mắt, quên đi người địa cầu ngu xuẩn làm sao sẽ hiểu.
Dĩ nhiên Tấn Duệ Dương sẽ không không hiểu, trên thực tế khi lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình nhìn anh, là anh đã biết ý nghĩ bên trong của cô rồi, nghĩ đến ngày đó sau khi trợ lý của mình đi nộp phạt cho vợ anh xong còn mang về một đoạn video, cả người anh cũng không vui, trong lòng đang suy nghĩ lúc nào thì tịch thu chìa khóa xe của vợ, để cho cô lái trên tuyến đường toàn xe là không quá an toàn, quả thực là tiết tấu liều mạng.
Chờ Tấn Duệ Dương lái xe tới trường học, ngoài cửa trường học hoa lệ đã không có nhiều người đi đường, quả thật Tấn An Nhiên mặc một thân đồng phục học sinh đứng thẳng tắp còn đang chờ, trừ cậu ra, bên cạnh còn có giáo viên và một người bạn học nhỏ mập mạp.
Ánh mắt Tấn An Nhiên quét đến sau xe Tấn Duệ Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vẻ mặt nghiêm túc, là tương tự với vui mừng và rối rắm kết hợp lại, đợi đến khi Nhuế Tuyết Tình bước xuống từ trên xe, trên mặt Tấn An Nhiên chỉ đơn thuần là vui vẻ, ngàn lần không ngờ, chẳng những ba tới đón cậu, còn mang theo mẹ cùng đi, hạnh phúc tới quá là đột ngột ~(≧▽≦)/~
Vốn Nhuế Tuyết Tình không muốn xuống xe, bởi vì không quá phù hợp với phong cách của cô, cũng dưới Tấn Duệ Dương uy hiếp, mới xuống xe, bởi vì anh nói, "Nếu như thấy quan hệ của em và An Nhiên không tốt, chắc chắn mẹ sẽ không yên tâm để hai người ở bên ngoài."
Nhuế Tuyết Tình ==, liên quan gì tới cô?
Chỉ là, Tấn Duệ Dương thành công khơi dậy bất mãn với mẹ anh trong người ngoài hành tinh, không biết chuyện này có tính là một việc thiện hay không?
Nhuế Tuyết Tình và Tấn Duệ Dương cùng nhau xuống xe, chẳng những là Tấn An Nhiên, ngay cả cô giáo Vương và người bạn học nhỏ mập mạp bên canh cô ánh mắt cũng sáng lên, Tiểu Mập Mạp tiến tới trước mặt Tấn An Nhiên: "Đó chính là ba mẹ cậu à? Dáng dấp thật là đẹp mắt, khó trách cậu cũng xinh đẹp, nam sinh nữ sinh trong lớp đều thích cậu."
Tấn An Nhiên nghiêng đầu qua một bên, ai muốn bọn họ thích.
Tấn Duệ Dương phong độ nhanh nhẹn chào cô giáo Vương, hỏi mấy câu tình hình ở trường của Tấn An Nhiên, bề ngoài tuấn tú cùng với khí chất tao nhã, mà người còn ôn hòa như thế, làm giáo viên trẻ tuổi hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng, sau đó Tấn Duệ Dương chuyển ánh mắt đến trên người Tiểu Mập Mạp bên cạnh cô giáo Vương, song cũng giống như vô tình ôm eo Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình nghĩ đến sẽ ném qua vai theo bản năng, tay trái chợt bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, Tấn An Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ."
Nhuế Tuyết Tình sững sờ, mấy máy môi dưới, tay lại không có buông ra. Tấn Duệ Dương cười nói: "Người bạn nhỏ này là bạn học của An Nhiên nhỉ, có cần chú đưa cháu về nhà không?"
Tiểu Mập Mạp lắc đầu: "Cám ơn chú và dì, cháu cùng với An Nhiên chờ hai người, chú tài xế nhà cháu đã đến rồi." Nói xong đưa một ngón tay chỉ ra, bên cạnh xe Tấn Duệ Dương lập tức dừng một chiếc xe riêng.
Tấn Duệ Dương cười nói: "Cám ơn người bạn nhỏ, có thời gian đi nhà chú chơi."
Tiểu Mập Mạp gật đầu, nhìn Tấn An Nhiên một cái: "Gặp lại, chú, dì, cô giáo Vương, con về nhà."
Bà Tấn được mát xa, ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi chiều mới tỉnh, phát hiện thời gian đã trễ, vội vàng thay quần áo đi xuống lầu, dặn dò phòng bếp và quản gia: "Đừng nấu cơm vội, làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, sau khi An Nhiên tan lớp về nhà muốn ăn điểm tâm mới có thể ăn cơm, đúng rồi, nấu canh bổ dưỡng cho sức khỏe, gần đây Duệ Dương cũng gầy. . . . . ." Phòng bếp bắt đầu công việc lu bù lên, bà Tấn cũng không chịu rời đi, nhất định đứng ở phòng bếp nhìn mọi người làm mới an tâm, qua một lát, bà Tấn hỏi quản gia bên cạnh, "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ hai mươi."
"Đã trễ thế này, tại sao Duệ Dương và An Nhiên còn chưa trở lại?"
"Có thể là bị kẹt xe, hiện tại chính là giờ cao điểm tan việc tan giờ học." Quản gia vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng còi xe, bà Tấn vui mừng ngẩng đầu, "An Nhiên trở lại?!"