Ngày chủ nhật đó, sau khi vui chơi sảng khoái cả buổi chiều, ba người trở lại nhà, ngoại trừ dì giúp việc ra, trong phòng khách căn nhà lại ngồi mấy cô gái trẻ tuổi xa lạ, thấy bọn họ đi vào liền đứng từ trên ghế sofa lên, rối rít chào hỏi: "Tấn tiên sinh, Tấn phu nhân."
Nhuế Tuyết Tình nhìn qua trên mặt các cô gái, cuối cùng dừng ở trên người của Tấn Duệ Dương, Tấn An Nhiên học bộ dạng của cô, không nháy một cái nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, bị mẹ con hai "thương mến" nhìn chằm chằm như thế, Tấn Duệ Dương lại cảm thấy có chút lúng túng xưa nay chưa từng có, che giấu sờ lỗ mũi một cái, nói: "Các cô ấy là thợ trang điểm và thợ mát xa."
"Tôi biết chứ." Nhuế Tuyết Tình cũng không chớp mắt lấy một cái, vẫn vẻ mặt không biểu cảm gì: "Họ tới nơi này làm gì?"
"Hôm nay có một bữa tiệc cần em tham gia, các cô ấy tới chuẩn bị cho em."
"Sao trước đó anh không nói?" Nhuế Tuyết Tình mắt híp lại, ánh mắt như kim đâm nhìn vào trên người Tấn Duệ Dương, trong nháy mắt Tấn Duệ Dương chỉ cảm thấy sau lưng chợt có khí lạnh đánh tới, ngay cả Tấn An Nhiên cũng ý thức cách xa anh hai bước, Tấn Duệ Dương dở khóc dở cười nhìn Tấn phu nhân, "Chỉ một bữa tiệc mà thôi, chúng ta đi góp mặt, ăn cơm xong sẽ trở lại, từ trước đến giờ đều như vậy, phải nói trước nữa sao?"
Nhuế Tuyết Tình nghe được câu "từ trước đến giờ đều như vậy" kia thì không cần tiền khí lạnh đã thu hồi lại, thiếu chút nữa cô quên hình thức người địa cầu trao đổi, ở trong trí nhớ của chủ cũ, quả thật có rất nhiều tiệc đêm dạng này dạng kia, phụ nữ mặc quần áo không đủ che thân, đàn ông dạng chó hình người, bày ra nụ cười giả bộ, thật không biết tiệc đêm như vậy sẽ có cái gì đáng giá mà tham gia.
Chỉ là đó cũng là một phần cuộc sống của chủ cũ, cô đã đến như vậy rồi, cũng không có gì tốt mà cự tuyệt.
Tấn Duệ Dương qua bên này, thợ mát xa bắt đầu gặp khốn khổ, khi cô ấy bắt đầu thao dầu làm mát xa cho Tấn phu nhân thì Tấn phu nhân vẫn phối hợp, chỉ là khi cô ấy đang tẩy lông chết trên cơ thể, vốn Tấn phu nhân rất phối hợp lại mang theo sát khí nhìn mình, thợ mát xa đang cầm công cụ bắt đầu run rẩy nói: "Tấn phu nhân. . . . . . Quá lâu rồi ngài không đi thẩm mỹ viện, tay chân có một chút lông, mặc dù không nhiều, nhưng dù sao ảnh hưởng đến mỹ quan. . . . . . Đúng là có một chút đau, ngài cố chịu đựng. . . . . ."
Làm sao Nhuế Tuyết Tình sợ đau được, cô híp mắt lại, định nhắm hai mắt lại, mặc cho thợ trang điểm ở trên người cô bận việc.
Nửa giờ sau, rốt cuộc thợ mát xa xách theo một lòng đại công cáo thành, khi đi ra phòng ngủ thở một hơi thật dài, gọi thợ trang điểm trong phòng khách: "Tới phiên cô."
Thợ trang điểm chờ lệnh nghe vậy lập tức đứng dậy, khi đi thoáng qua thợ mát xa, phát hiện ánh mắt đối phương có chút kỳ quái, cô lắc đầu một cái, lên tinh thần vào phòng ngủ, trong đầu còn đang suy nghĩ người có tiền quả nhiên là quá dở hơi, Tấn tiên sinh Tấn phu nhân để trống mấy trăm khu biệt thự khu nhà cấp cao không ở, thế nhưng tới chen chúc trong căn nhà này—— mặc dù cô không ăn không uống làm công việc cả đời cũng không nhất định mua được căn nhà này, đối với cô mà nói thì đơn giản là Tấn phu nhân đang muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân!
Vận may của thợ trang điểm không tệ, vừa vặn đụng phải thời điểm Nhuế Tuyết Tình không muốn gây khó khăn, cô ấy thuận lợi trang điểm cho cô, thay dạ phục giày cao gót, tóc dài cột lên một phần, giữ lại một phần phủ xuống trên vai, đeo lên dây chuyền và khuyên tai vừa lớn vừa nặng, khi Nhuế Tuyết Tình thấy đôi tay thợ trang điểm cẩn thận mở hộp trang sức ra, sắc mặt càng đen hơn, chỉ khảm mấy viên đá sáng trông suốt mà thôi, không hề có tác dụng khác, không biết vì sao người địa cầu phải thích cái gì cũng tệ kia như vậy.
Thợ trang điểm lại bị cái nhìn của cô tay thiếu chút nữa run lên, bộ đồ trang sức kim cương này phải đắt hơn hai căn nhà thế này, quả nhiên Tấn phu nhân mắt cao hơn đầu, lại vẫn nhìn không khá hơn. Chỉ là thợ trang điểm cũng phục vụ Tấn phu nhân gần hai năm rồi, tự nhận là không sai biệt lắm có thể sờ tới chút mạch sống của cô, lúc này thấy Tấn phu nhân không biểu cảm gì, nhỏ giọng giải thích: "Bộ đồ trang sức kim cương này cũng không có nhiều, đoạn thời gian trước phòng đấu giá Tô Phú Bỉ vừa lấy ra lập tức đưa tới một trận xôn xao, bao nhiêu phu nhân danh viện xắn tay áo lên muốn làm của riêng, không ngờ lại bị Tấn tiên sinh đấu giá được, Tấn phu nhân ngài đeo nó lên, sợ rằng tất cả phu nhân trên bữa tiệc đều sẽ ước ao ghen tị với ngài."๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Nhuế Tuyết Tình không thích dài dòng, cô còn băn khoăn Tấn Duệ Dương nói đi sớm về sớm, thợ trang điểm như vậy không thể nghi ngờ là đang lãng phí thời gian của cô, mắt thấy trời cũng nhanh tối, cũng không biết ăn cơm trở lại có kịp xem tập một bắt đầu chiếu trên TV hay không. Nghĩ tới đây cô liền có chút gấp gáp, khoát tay áo, ý bảo thợ trang điểm làm việc. Thợ trang điểm như nhặt được thánh chỉ, vội vàng cẩn thận lấy đồ trang sức ra ngoài, theo thứ tự đeo vào trên người cô.
Làm xong toàn bộ Nhuế Tuyết Tình đứng lên, liếc nhìn vào gương, người phụ nữ xa lạ bên trong làm cô suýt nữa nhận không ra, đánh từng tầng phấn lót một giống như kèm theo chức năng da trắng đẹp, màu mực đậm vẽ nhìn không ra con mắt, còn có môi đỏ mọng, trên tay trên chân cũng không buông tha, cũng sơn móng tay tinh xảo, hoàn mỹ từ đầu đến chân y hệt sách giáo khoa giải thích, mặc kệ trước đó nhìn có được hay không, chưa mang giày cao gót Nhuế Tuyết Tình mang đôi cao mấy phân chỉ lộ ra ngón chân, tuy có bản năng của chủ cũ, trên tâm lý vẫn cảm thấy lung la lung lay giống như một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, không hề có cảm giác an toàn, làm tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.
Tâm trạng kém đến nỗi trình độ nhất định, sắc mặt Nhuế Tuyết Tình cũng rất không tốt, nghiêm mặt, càng lộ vẻ cao quý lạnh lùng, đôi cha con Tấn Duệ Dương cũng đã giày tây ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách thấy cô đi từ phòng ngủ ra ngoài, trong mắt cũng thoáng kinh ngạc.
Xe chậm rãi lái về phía khách sạn tổ chức bữa tiệc, Tấn Duệ Dương tự mình lái xe, Nhuế Tuyết Tình và Tấn An Nhiên ngồi ở ghế sau, trong chốc lát, đã đến nơi, nhân viên gác cửa đi lên mở cửa xe, Tấn An Nhiên xuống xe trước, Nhuế Tuyết Tình phía sau bước chân ra, thiếu chút nữa đạp gãy gót giày, nhân viên gác cửa lặng yên không tiếng động lui về phía sau, có cảm giác may mắn sống sót, cơn tức giận của vị phu nhân này lại lớn như thế, thật may là không giẫm ở trên chân anh ta, nếu không đầu ngón chân sẽ bị đạp gãy.
Nhuế Tuyết Tình quên mình mang giày cao gót, chân mới vừa chạm đất, trong đầu cũng phản ứng kịp, thật vất vả mới khôi phục chút cảm xúc không tốt lại, Tấn An Nhiên kéo làn váy của cô, rồi sau đó lại đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình luồn vào trong tay cô, non nớt nói: "Con dắt mẹ đi." Cậu cũng nhìn ra đôi giày cao gót này làm mẹ cậu rất không vui.
Hai mẹ con cầm tay nhau đi chưa được hai bước, hai bàn tay to lớn từ sau đầu đưa tới ôm lấy eo của Nhuế Tuyết Tình, kèm theo giọng nói ôn hòa từ tính của phái nam ân cần thăm hỏi: "Tuyết Tình đã lâu rồi chưa mang giày cao gót nên mang không quen?"
truyện chỉ đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt Tấn Duệ Dương đỡ, thứ nhất mỗi ngày buổi tối Tấn Duệ Dương đều xoa bóp cho cô, tiếp xúc thân mật hơn cũng có, cô hoàn toàn không nghĩ gì khác, thứ hai có tay Tấn Duệ Dương ở bên cạnh để chống đỡ, rốt cuộc suy nghĩ, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể sẽ ngã xuống kia biến mất, chỉ là nghĩ đến loại cảm giác an toàn không phải tự mình có kia, Nhuế Tuyết Tình cũng không muốn nói chuyện nữa, cũng có thể là bởi vì không quen, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác dựa vào người khác.
Chỉ là có người ôm lấy, Nhuế Tuyết Tình không sợ ngã nhào, đương nhiên cũng khôi phục bước đi như bay lúc trước, thời gian không còn sớm, cô sẽ không gấp gáp, chỉ sợ thật sự không kịp xem tập một trên ti vi rồi. Cứ như vậy, Tấn An Nhiên bước chân ngắn cũng có chút không kịp, Nhuế Tuyết Tình nhịn hai giây, rốt cuộc khom lưng một tay ôm lấy tiểu quỷ.
Bữa tiệc ở đại sảnh khách sạn, có thể nói chủ nhân bữa tiệc là nhà họ Tề có địa vị danh vọng sánh ngang với nhà họ Tấn, hai đại gia tộc gần như một tay che trời, không ai phục ai.
Người thừa kế nhà họ Tề gọi là Tề Thiếu Dương, nhỏ hơn Tấn Duệ Dương hai ba tuổi, cho nên Tấn Duệ Dương đã sớm tiếp nhận vị trí gia chủ của ba anh, mà Tề Thiếu Dương vẫn còn ở vị trí người thừa kế, là bởi vì Tấn Duệ Dương kết hôn sinh con sớm, những người như bọn họ cảm thấy sinh ra người thừa kế tiếp theo rất quan trọng, nếu không chủ cũ cũng không thể vì sinh con trai mà một bước lên trời trở thành Tấn phu nhân, Tề Thiếu Dương chưa kết hôn, tất nhiên không có người thừa kế, vị trí gia chủ tạm thời trèo lên không được, nhưng mà ba anh ta coi trọng anh ta, phần lớn công việc trong gia tộc đều do anh ta xử lý, gia chủ chỉ là danh hiệu mà thôi, sớm muộn cũng là vật trong túi của họ, cho nên so với Tấn Duệ Dương, Tề Thiếu Dương cũng không kém gì.
Lễ đính hôn của “thái tử” có thực quyền đứng đầu trong gia tộc, khí thế cũng không thua hôn lễ của nhà giàu bình thường, người tới đều khom người cúi chào, nụ cười trên gương mặt của từng người đều như gió xuân, bọn họ tự mình đính hôn. Nhưng dù biểu hiện ra vui vẻ thế nào cũng đều kiềm chế lại, tuyệt đối sẽ không vượt qua vai nam chính tối nay, chuyện giọng khách át giọng chủ này, bọn họ không làm được cũng không có lá gan làm, người duy nhất thật sự dám không chút kiêng kỵ biểu hiện ra bản thân nổi bật trong ngày Tề Thiếu Dương đính hôn, có lẽ chỉ có Tấn Duệ Dương, anh xuất hiện quả thật làm tất cả mọi người tại chỗ đều chú ý, trong lúc nhất thời lại bỏ quên nam chủ nhân.
Nhưng Tấn Duệ Dương cảm giác mình không cần ăn đòn như vậy, mặc dù không anh không để Tề Thiếu Dương ở trong mắt, nhưng cũng sẽ không không có ánh mắt giống anh ta, cố ý chọn người không được tự nhiên, loại chuyện vui đính hôn này, nên để lại trong trí nhớ cho những người trong cuộc, chỉ là nói đi phải nói lại, anh không chủ động muốn bị đánh, nhưng mọi người thích chú ý đến anh - người qua đường này hơn, anh cũng không còn biện pháp, anh cũng không thể làm cho mắt của người ta dính trở về lại trên người nam chính được?
Quả thật Tấn Duệ Dương cũng không chủ động tìm cảm giác tồn tại, mặc dù sự xuất hiện của anh vốn làm cho không người nào có thể coi thường, quan trọng hơn là phương thức người một nhà hài hòa ra sân vào hôm nay, đã để cho mọi người ngoác mồm kinh ngạc, đã nói rồi đấy Tấn tổng và Tấn phu nhân bất hòa, Tấn phu nhân không được mẹ chồng và chồng yêu thích, thậm chí ngay cả lôi kéo con trai ruột cũng không được? Truyền lâu như vậy vốn mọi người đều tin lời đồn đãi là thật, không phải là có người tung tin đồn nhảm chứ —— lập tức có người nghĩ như vậy, lập tức lại lắc đầu, ban đầu cũng không phải vợ chồng bọn họ chưa từng cùng xuất hiện trong những buổi tiệc xã giao này, ngược lại Tấn phu nhân hoàn toàn biểu hiện ra tràn đầy tình yêu với Tấn tiên sinh, vậy mà Tấn tổng không phản ứng chút nào, hiển nhiên là vợ chồng một đôi bằng mặt không bằng lòng, bà Tấn mẹ chồng Tấn phu nhân càng thêm không chút nào nể mặt cô, tới các phu nhân quan hệ thân thiết cũng biết bà không thích con dâu này, thậm chí đều không cho cháu nội bảo bối tiếp xúc với con dâu quá nhiều, sợ bị lây dính tất xấu trên người cô!
Rõ ràng thấy tin đồn không hoàn toàn đúng nhưng không có lửa làm sao có khói, nhưng hôm nay Tấn tổng biểu hiện ra như thế, hay là nói gia chủ nhà họ Tấn chỉ làm bộ thôi? Nhưng mà mọi người lại lắc đầu, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tấn nằm ở trong ngực Tấn phu nhân như thế, tay Tấn tổng lại vòng lên eo cô, nói là làm bộ, người nào tin tưởng?
Trong lúc nhất thời nhiệt tình nhiều chuyện của mọi người được đẩy lên cao, ngay cả phóng viên nhà họ Tề phá lệ cho phép tiến vào, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới vai nam chính, hưng phấn nhìn người trước mặt vừa xuất hiện đã vững vàng chiếm đoạt ánh mắt của mọi người, nếu không phải trường hợp không đúng, thân phận đối phương cũng không cho phép anh ta buông tha, anh ta thật sự hận không thể xông lên trực tiếp cho lên ngay trang đầu.
Chỉ là rất nhanh sẽ có người tới khiêu chiến.
Ngày chủ nhật đó, sau khi vui chơi sảng khoái cả buổi chiều, ba người trở lại nhà, ngoại trừ dì giúp việc ra, trong phòng khách căn nhà lại ngồi mấy cô gái trẻ tuổi xa lạ, thấy bọn họ đi vào liền đứng từ trên ghế sofa lên, rối rít chào hỏi: "Tấn tiên sinh, Tấn phu nhân."
Nhuế Tuyết Tình nhìn qua trên mặt các cô gái, cuối cùng dừng ở trên người của Tấn Duệ Dương, Tấn An Nhiên học bộ dạng của cô, không nháy một cái nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, bị mẹ con hai "thương mến" nhìn chằm chằm như thế, Tấn Duệ Dương lại cảm thấy có chút lúng túng xưa nay chưa từng có, che giấu sờ lỗ mũi một cái, nói: "Các cô ấy là thợ trang điểm và thợ mát xa."
"Tôi biết chứ." Nhuế Tuyết Tình cũng không chớp mắt lấy một cái, vẫn vẻ mặt không biểu cảm gì: "Họ tới nơi này làm gì?"
"Hôm nay có một bữa tiệc cần em tham gia, các cô ấy tới chuẩn bị cho em."
"Sao trước đó anh không nói?" Nhuế Tuyết Tình mắt híp lại, ánh mắt như kim đâm nhìn vào trên người Tấn Duệ Dương, trong nháy mắt Tấn Duệ Dương chỉ cảm thấy sau lưng chợt có khí lạnh đánh tới, ngay cả Tấn An Nhiên cũng ý thức cách xa anh hai bước, Tấn Duệ Dương dở khóc dở cười nhìn Tấn phu nhân, "Chỉ một bữa tiệc mà thôi, chúng ta đi góp mặt, ăn cơm xong sẽ trở lại, từ trước đến giờ đều như vậy, phải nói trước nữa sao?"
Nhuế Tuyết Tình nghe được câu "từ trước đến giờ đều như vậy" kia thì không cần tiền khí lạnh đã thu hồi lại, thiếu chút nữa cô quên hình thức người địa cầu trao đổi, ở trong trí nhớ của chủ cũ, quả thật có rất nhiều tiệc đêm dạng này dạng kia, phụ nữ mặc quần áo không đủ che thân, đàn ông dạng chó hình người, bày ra nụ cười giả bộ, thật không biết tiệc đêm như vậy sẽ có cái gì đáng giá mà tham gia.
Chỉ là đó cũng là một phần cuộc sống của chủ cũ, cô đã đến như vậy rồi, cũng không có gì tốt mà cự tuyệt.
Tấn Duệ Dương qua bên này, thợ mát xa bắt đầu gặp khốn khổ, khi cô ấy bắt đầu thao dầu làm mát xa cho Tấn phu nhân thì Tấn phu nhân vẫn phối hợp, chỉ là khi cô ấy đang tẩy lông chết trên cơ thể, vốn Tấn phu nhân rất phối hợp lại mang theo sát khí nhìn mình, thợ mát xa đang cầm công cụ bắt đầu run rẩy nói: "Tấn phu nhân. . . . . . Quá lâu rồi ngài không đi thẩm mỹ viện, tay chân có một chút lông, mặc dù không nhiều, nhưng dù sao ảnh hưởng đến mỹ quan. . . . . . Đúng là có một chút đau, ngài cố chịu đựng. . . . . ."
Làm sao Nhuế Tuyết Tình sợ đau được, cô híp mắt lại, định nhắm hai mắt lại, mặc cho thợ trang điểm ở trên người cô bận việc.
Nửa giờ sau, rốt cuộc thợ mát xa xách theo một lòng đại công cáo thành, khi đi ra phòng ngủ thở một hơi thật dài, gọi thợ trang điểm trong phòng khách: "Tới phiên cô."
Thợ trang điểm chờ lệnh nghe vậy lập tức đứng dậy, khi đi thoáng qua thợ mát xa, phát hiện ánh mắt đối phương có chút kỳ quái, cô lắc đầu một cái, lên tinh thần vào phòng ngủ, trong đầu còn đang suy nghĩ người có tiền quả nhiên là quá dở hơi, Tấn tiên sinh Tấn phu nhân để trống mấy trăm khu biệt thự khu nhà cấp cao không ở, thế nhưng tới chen chúc trong căn nhà này—— mặc dù cô không ăn không uống làm công việc cả đời cũng không nhất định mua được căn nhà này, đối với cô mà nói thì đơn giản là Tấn phu nhân đang muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân!
Vận may của thợ trang điểm không tệ, vừa vặn đụng phải thời điểm Nhuế Tuyết Tình không muốn gây khó khăn, cô ấy thuận lợi trang điểm cho cô, thay dạ phục giày cao gót, tóc dài cột lên một phần, giữ lại một phần phủ xuống trên vai, đeo lên dây chuyền và khuyên tai vừa lớn vừa nặng, khi Nhuế Tuyết Tình thấy đôi tay thợ trang điểm cẩn thận mở hộp trang sức ra, sắc mặt càng đen hơn, chỉ khảm mấy viên đá sáng trông suốt mà thôi, không hề có tác dụng khác, không biết vì sao người địa cầu phải thích cái gì cũng tệ kia như vậy.
Thợ trang điểm lại bị cái nhìn của cô tay thiếu chút nữa run lên, bộ đồ trang sức kim cương này phải đắt hơn hai căn nhà thế này, quả nhiên Tấn phu nhân mắt cao hơn đầu, lại vẫn nhìn không khá hơn. Chỉ là thợ trang điểm cũng phục vụ Tấn phu nhân gần hai năm rồi, tự nhận là không sai biệt lắm có thể sờ tới chút mạch sống của cô, lúc này thấy Tấn phu nhân không biểu cảm gì, nhỏ giọng giải thích: "Bộ đồ trang sức kim cương này cũng không có nhiều, đoạn thời gian trước phòng đấu giá Tô Phú Bỉ vừa lấy ra lập tức đưa tới một trận xôn xao, bao nhiêu phu nhân danh viện xắn tay áo lên muốn làm của riêng, không ngờ lại bị Tấn tiên sinh đấu giá được, Tấn phu nhân ngài đeo nó lên, sợ rằng tất cả phu nhân trên bữa tiệc đều sẽ ước ao ghen tị với ngài."๖ۣۜdiendanlequydncm
Nhuế Tuyết Tình không thích dài dòng, cô còn băn khoăn Tấn Duệ Dương nói đi sớm về sớm, thợ trang điểm như vậy không thể nghi ngờ là đang lãng phí thời gian của cô, mắt thấy trời cũng nhanh tối, cũng không biết ăn cơm trở lại có kịp xem tập một bắt đầu chiếu trên TV hay không. Nghĩ tới đây cô liền có chút gấp gáp, khoát tay áo, ý bảo thợ trang điểm làm việc. Thợ trang điểm như nhặt được thánh chỉ, vội vàng cẩn thận lấy đồ trang sức ra ngoài, theo thứ tự đeo vào trên người cô.
Làm xong toàn bộ Nhuế Tuyết Tình đứng lên, liếc nhìn vào gương, người phụ nữ xa lạ bên trong làm cô suýt nữa nhận không ra, đánh từng tầng phấn lót một giống như kèm theo chức năng da trắng đẹp, màu mực đậm vẽ nhìn không ra con mắt, còn có môi đỏ mọng, trên tay trên chân cũng không buông tha, cũng sơn móng tay tinh xảo, hoàn mỹ từ đầu đến chân y hệt sách giáo khoa giải thích, mặc kệ trước đó nhìn có được hay không, chưa mang giày cao gót Nhuế Tuyết Tình mang đôi cao mấy phân chỉ lộ ra ngón chân, tuy có bản năng của chủ cũ, trên tâm lý vẫn cảm thấy lung la lung lay giống như một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, không hề có cảm giác an toàn, làm tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.
Tâm trạng kém đến nỗi trình độ nhất định, sắc mặt Nhuế Tuyết Tình cũng rất không tốt, nghiêm mặt, càng lộ vẻ cao quý lạnh lùng, đôi cha con Tấn Duệ Dương cũng đã giày tây ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách thấy cô đi từ phòng ngủ ra ngoài, trong mắt cũng thoáng kinh ngạc.
Xe chậm rãi lái về phía khách sạn tổ chức bữa tiệc, Tấn Duệ Dương tự mình lái xe, Nhuế Tuyết Tình và Tấn An Nhiên ngồi ở ghế sau, trong chốc lát, đã đến nơi, nhân viên gác cửa đi lên mở cửa xe, Tấn An Nhiên xuống xe trước, Nhuế Tuyết Tình phía sau bước chân ra, thiếu chút nữa đạp gãy gót giày, nhân viên gác cửa lặng yên không tiếng động lui về phía sau, có cảm giác may mắn sống sót, cơn tức giận của vị phu nhân này lại lớn như thế, thật may là không giẫm ở trên chân anh ta, nếu không đầu ngón chân sẽ bị đạp gãy.
Nhuế Tuyết Tình quên mình mang giày cao gót, chân mới vừa chạm đất, trong đầu cũng phản ứng kịp, thật vất vả mới khôi phục chút cảm xúc không tốt lại, Tấn An Nhiên kéo làn váy của cô, rồi sau đó lại đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình luồn vào trong tay cô, non nớt nói: "Con dắt mẹ đi." Cậu cũng nhìn ra đôi giày cao gót này làm mẹ cậu rất không vui.
Hai mẹ con cầm tay nhau đi chưa được hai bước, hai bàn tay to lớn từ sau đầu đưa tới ôm lấy eo của Nhuế Tuyết Tình, kèm theo giọng nói ôn hòa từ tính của phái nam ân cần thăm hỏi: "Tuyết Tình đã lâu rồi chưa mang giày cao gót nên mang không quen?"
truyện chỉ đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt Tấn Duệ Dương đỡ, thứ nhất mỗi ngày buổi tối Tấn Duệ Dương đều xoa bóp cho cô, tiếp xúc thân mật hơn cũng có, cô hoàn toàn không nghĩ gì khác, thứ hai có tay Tấn Duệ Dương ở bên cạnh để chống đỡ, rốt cuộc suy nghĩ, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể sẽ ngã xuống kia biến mất, chỉ là nghĩ đến loại cảm giác an toàn không phải tự mình có kia, Nhuế Tuyết Tình cũng không muốn nói chuyện nữa, cũng có thể là bởi vì không quen, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác dựa vào người khác.
Chỉ là có người ôm lấy, Nhuế Tuyết Tình không sợ ngã nhào, đương nhiên cũng khôi phục bước đi như bay lúc trước, thời gian không còn sớm, cô sẽ không gấp gáp, chỉ sợ thật sự không kịp xem tập một trên ti vi rồi. Cứ như vậy, Tấn An Nhiên bước chân ngắn cũng có chút không kịp, Nhuế Tuyết Tình nhịn hai giây, rốt cuộc khom lưng một tay ôm lấy tiểu quỷ.
Bữa tiệc ở đại sảnh khách sạn, có thể nói chủ nhân bữa tiệc là nhà họ Tề có địa vị danh vọng sánh ngang với nhà họ Tấn, hai đại gia tộc gần như một tay che trời, không ai phục ai.
Người thừa kế nhà họ Tề gọi là Tề Thiếu Dương, nhỏ hơn Tấn Duệ Dương hai ba tuổi, cho nên Tấn Duệ Dương đã sớm tiếp nhận vị trí gia chủ của ba anh, mà Tề Thiếu Dương vẫn còn ở vị trí người thừa kế, là bởi vì Tấn Duệ Dương kết hôn sinh con sớm, những người như bọn họ cảm thấy sinh ra người thừa kế tiếp theo rất quan trọng, nếu không chủ cũ cũng không thể vì sinh con trai mà một bước lên trời trở thành Tấn phu nhân, Tề Thiếu Dương chưa kết hôn, tất nhiên không có người thừa kế, vị trí gia chủ tạm thời trèo lên không được, nhưng mà ba anh ta coi trọng anh ta, phần lớn công việc trong gia tộc đều do anh ta xử lý, gia chủ chỉ là danh hiệu mà thôi, sớm muộn cũng là vật trong túi của họ, cho nên so với Tấn Duệ Dương, Tề Thiếu Dương cũng không kém gì.
Lễ đính hôn của “thái tử” có thực quyền đứng đầu trong gia tộc, khí thế cũng không thua hôn lễ của nhà giàu bình thường, người tới đều khom người cúi chào, nụ cười trên gương mặt của từng người đều như gió xuân, bọn họ tự mình đính hôn. Nhưng dù biểu hiện ra vui vẻ thế nào cũng đều kiềm chế lại, tuyệt đối sẽ không vượt qua vai nam chính tối nay, chuyện giọng khách át giọng chủ này, bọn họ không làm được cũng không có lá gan làm, người duy nhất thật sự dám không chút kiêng kỵ biểu hiện ra bản thân nổi bật trong ngày Tề Thiếu Dương đính hôn, có lẽ chỉ có Tấn Duệ Dương, anh xuất hiện quả thật làm tất cả mọi người tại chỗ đều chú ý, trong lúc nhất thời lại bỏ quên nam chủ nhân.
Nhưng Tấn Duệ Dương cảm giác mình không cần ăn đòn như vậy, mặc dù không anh không để Tề Thiếu Dương ở trong mắt, nhưng cũng sẽ không không có ánh mắt giống anh ta, cố ý chọn người không được tự nhiên, loại chuyện vui đính hôn này, nên để lại trong trí nhớ cho những người trong cuộc, chỉ là nói đi phải nói lại, anh không chủ động muốn bị đánh, nhưng mọi người thích chú ý đến anh - người qua đường này hơn, anh cũng không còn biện pháp, anh cũng không thể làm cho mắt của người ta dính trở về lại trên người nam chính được?
Quả thật Tấn Duệ Dương cũng không chủ động tìm cảm giác tồn tại, mặc dù sự xuất hiện của anh vốn làm cho không người nào có thể coi thường, quan trọng hơn là phương thức người một nhà hài hòa ra sân vào hôm nay, đã để cho mọi người ngoác mồm kinh ngạc, đã nói rồi đấy Tấn tổng và Tấn phu nhân bất hòa, Tấn phu nhân không được mẹ chồng và chồng yêu thích, thậm chí ngay cả lôi kéo con trai ruột cũng không được? Truyền lâu như vậy vốn mọi người đều tin lời đồn đãi là thật, không phải là có người tung tin đồn nhảm chứ —— lập tức có người nghĩ như vậy, lập tức lại lắc đầu, ban đầu cũng không phải vợ chồng bọn họ chưa từng cùng xuất hiện trong những buổi tiệc xã giao này, ngược lại Tấn phu nhân hoàn toàn biểu hiện ra tràn đầy tình yêu với Tấn tiên sinh, vậy mà Tấn tổng không phản ứng chút nào, hiển nhiên là vợ chồng một đôi bằng mặt không bằng lòng, bà Tấn mẹ chồng Tấn phu nhân càng thêm không chút nào nể mặt cô, tới các phu nhân quan hệ thân thiết cũng biết bà không thích con dâu này, thậm chí đều không cho cháu nội bảo bối tiếp xúc với con dâu quá nhiều, sợ bị lây dính tất xấu trên người cô!
Rõ ràng thấy tin đồn không hoàn toàn đúng nhưng không có lửa làm sao có khói, nhưng hôm nay Tấn tổng biểu hiện ra như thế, hay là nói gia chủ nhà họ Tấn chỉ làm bộ thôi? Nhưng mà mọi người lại lắc đầu, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tấn nằm ở trong ngực Tấn phu nhân như thế, tay Tấn tổng lại vòng lên eo cô, nói là làm bộ, người nào tin tưởng?
Trong lúc nhất thời nhiệt tình nhiều chuyện của mọi người được đẩy lên cao, ngay cả phóng viên nhà họ Tề phá lệ cho phép tiến vào, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới vai nam chính, hưng phấn nhìn người trước mặt vừa xuất hiện đã vững vàng chiếm đoạt ánh mắt của mọi người, nếu không phải trường hợp không đúng, thân phận đối phương cũng không cho phép anh ta buông tha, anh ta thật sự hận không thể xông lên trực tiếp cho lên ngay trang đầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ là rất nhanh sẽ có người tới khiêu chiến.
Ngày chủ nhật đó, sau khi vui chơi sảng khoái cả buổi chiều, ba người trở lại nhà, ngoại trừ dì giúp việc ra, trong phòng khách căn nhà lại ngồi mấy cô gái trẻ tuổi xa lạ, thấy bọn họ đi vào liền đứng từ trên ghế sofa lên, rối rít chào hỏi: "Tấn tiên sinh, Tấn phu nhân."
Nhuế Tuyết Tình nhìn qua trên mặt các cô gái, cuối cùng dừng ở trên người của Tấn Duệ Dương, Tấn An Nhiên học bộ dạng của cô, không nháy một cái nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, bị mẹ con hai "thương mến" nhìn chằm chằm như thế, Tấn Duệ Dương lại cảm thấy có chút lúng túng xưa nay chưa từng có, che giấu sờ lỗ mũi một cái, nói: "Các cô ấy là thợ trang điểm và thợ mát xa."
"Tôi biết chứ." Nhuế Tuyết Tình cũng không chớp mắt lấy một cái, vẫn vẻ mặt không biểu cảm gì: "Họ tới nơi này làm gì?"
"Hôm nay có một bữa tiệc cần em tham gia, các cô ấy tới chuẩn bị cho em."
"Sao trước đó anh không nói?" Nhuế Tuyết Tình mắt híp lại, ánh mắt như kim đâm nhìn vào trên người Tấn Duệ Dương, trong nháy mắt Tấn Duệ Dương chỉ cảm thấy sau lưng chợt có khí lạnh đánh tới, ngay cả Tấn An Nhiên cũng ý thức cách xa anh hai bước, Tấn Duệ Dương dở khóc dở cười nhìn Tấn phu nhân, "Chỉ một bữa tiệc mà thôi, chúng ta đi góp mặt, ăn cơm xong sẽ trở lại, từ trước đến giờ đều như vậy, phải nói trước nữa sao?"
Nhuế Tuyết Tình nghe được câu "từ trước đến giờ đều như vậy" kia thì không cần tiền khí lạnh đã thu hồi lại, thiếu chút nữa cô quên hình thức người địa cầu trao đổi, ở trong trí nhớ của chủ cũ, quả thật có rất nhiều tiệc đêm dạng này dạng kia, phụ nữ mặc quần áo không đủ che thân, đàn ông dạng chó hình người, bày ra nụ cười giả bộ, thật không biết tiệc đêm như vậy sẽ có cái gì đáng giá mà tham gia.
Chỉ là đó cũng là một phần cuộc sống của chủ cũ, cô đã đến như vậy rồi, cũng không có gì tốt mà cự tuyệt.
Tấn Duệ Dương qua bên này, thợ mát xa bắt đầu gặp khốn khổ, khi cô ấy bắt đầu thao dầu làm mát xa cho Tấn phu nhân thì Tấn phu nhân vẫn phối hợp, chỉ là khi cô ấy đang tẩy lông chết trên cơ thể, vốn Tấn phu nhân rất phối hợp lại mang theo sát khí nhìn mình, thợ mát xa đang cầm công cụ bắt đầu run rẩy nói: "Tấn phu nhân. . . . . . Quá lâu rồi ngài không đi thẩm mỹ viện, tay chân có một chút lông, mặc dù không nhiều, nhưng dù sao ảnh hưởng đến mỹ quan. . . . . . Đúng là có một chút đau, ngài cố chịu đựng. . . . . ."
Làm sao Nhuế Tuyết Tình sợ đau được, cô híp mắt lại, định nhắm hai mắt lại, mặc cho thợ trang điểm ở trên người cô bận việc.
Nửa giờ sau, rốt cuộc thợ mát xa xách theo một lòng đại công cáo thành, khi đi ra phòng ngủ thở một hơi thật dài, gọi thợ trang điểm trong phòng khách: "Tới phiên cô."
Thợ trang điểm chờ lệnh nghe vậy lập tức đứng dậy, khi đi thoáng qua thợ mát xa, phát hiện ánh mắt đối phương có chút kỳ quái, cô lắc đầu một cái, lên tinh thần vào phòng ngủ, trong đầu còn đang suy nghĩ người có tiền quả nhiên là quá dở hơi, Tấn tiên sinh Tấn phu nhân để trống mấy trăm khu biệt thự khu nhà cấp cao không ở, thế nhưng tới chen chúc trong căn nhà này—— mặc dù cô không ăn không uống làm công việc cả đời cũng không nhất định mua được căn nhà này, đối với cô mà nói thì đơn giản là Tấn phu nhân đang muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân!
Vận may của thợ trang điểm không tệ, vừa vặn đụng phải thời điểm Nhuế Tuyết Tình không muốn gây khó khăn, cô ấy thuận lợi trang điểm cho cô, thay dạ phục giày cao gót, tóc dài cột lên một phần, giữ lại một phần phủ xuống trên vai, đeo lên dây chuyền và khuyên tai vừa lớn vừa nặng, khi Nhuế Tuyết Tình thấy đôi tay thợ trang điểm cẩn thận mở hộp trang sức ra, sắc mặt càng đen hơn, chỉ khảm mấy viên đá sáng trông suốt mà thôi, không hề có tác dụng khác, không biết vì sao người địa cầu phải thích cái gì cũng tệ kia như vậy.
Thợ trang điểm lại bị cái nhìn của cô tay thiếu chút nữa run lên, bộ đồ trang sức kim cương này phải đắt hơn hai căn nhà thế này, quả nhiên Tấn phu nhân mắt cao hơn đầu, lại vẫn nhìn không khá hơn. Chỉ là thợ trang điểm cũng phục vụ Tấn phu nhân gần hai năm rồi, tự nhận là không sai biệt lắm có thể sờ tới chút mạch sống của cô, lúc này thấy Tấn phu nhân không biểu cảm gì, nhỏ giọng giải thích: "Bộ đồ trang sức kim cương này cũng không có nhiều, đoạn thời gian trước phòng đấu giá Tô Phú Bỉ vừa lấy ra lập tức đưa tới một trận xôn xao, bao nhiêu phu nhân danh viện xắn tay áo lên muốn làm của riêng, không ngờ lại bị Tấn tiên sinh đấu giá được, Tấn phu nhân ngài đeo nó lên, sợ rằng tất cả phu nhân trên bữa tiệc đều sẽ ước ao ghen tị với ngài."๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Nhuế Tuyết Tình không thích dài dòng, cô còn băn khoăn Tấn Duệ Dương nói đi sớm về sớm, thợ trang điểm như vậy không thể nghi ngờ là đang lãng phí thời gian của cô, mắt thấy trời cũng nhanh tối, cũng không biết ăn cơm trở lại có kịp xem tập một bắt đầu chiếu trên TV hay không. Nghĩ tới đây cô liền có chút gấp gáp, khoát tay áo, ý bảo thợ trang điểm làm việc. Thợ trang điểm như nhặt được thánh chỉ, vội vàng cẩn thận lấy đồ trang sức ra ngoài, theo thứ tự đeo vào trên người cô.
Làm xong toàn bộ Nhuế Tuyết Tình đứng lên, liếc nhìn vào gương, người phụ nữ xa lạ bên trong làm cô suýt nữa nhận không ra, đánh từng tầng phấn lót một giống như kèm theo chức năng da trắng đẹp, màu mực đậm vẽ nhìn không ra con mắt, còn có môi đỏ mọng, trên tay trên chân cũng không buông tha, cũng sơn móng tay tinh xảo, hoàn mỹ từ đầu đến chân y hệt sách giáo khoa giải thích, mặc kệ trước đó nhìn có được hay không, chưa mang giày cao gót Nhuế Tuyết Tình mang đôi cao mấy phân chỉ lộ ra ngón chân, tuy có bản năng của chủ cũ, trên tâm lý vẫn cảm thấy lung la lung lay giống như một giây kế tiếp sẽ ngã xuống, không hề có cảm giác an toàn, làm tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.
Tâm trạng kém đến nỗi trình độ nhất định, sắc mặt Nhuế Tuyết Tình cũng rất không tốt, nghiêm mặt, càng lộ vẻ cao quý lạnh lùng, đôi cha con Tấn Duệ Dương cũng đã giày tây ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách thấy cô đi từ phòng ngủ ra ngoài, trong mắt cũng thoáng kinh ngạc.
Xe chậm rãi lái về phía khách sạn tổ chức bữa tiệc, Tấn Duệ Dương tự mình lái xe, Nhuế Tuyết Tình và Tấn An Nhiên ngồi ở ghế sau, trong chốc lát, đã đến nơi, nhân viên gác cửa đi lên mở cửa xe, Tấn An Nhiên xuống xe trước, Nhuế Tuyết Tình phía sau bước chân ra, thiếu chút nữa đạp gãy gót giày, nhân viên gác cửa lặng yên không tiếng động lui về phía sau, có cảm giác may mắn sống sót, cơn tức giận của vị phu nhân này lại lớn như thế, thật may là không giẫm ở trên chân anh ta, nếu không đầu ngón chân sẽ bị đạp gãy.
Nhuế Tuyết Tình quên mình mang giày cao gót, chân mới vừa chạm đất, trong đầu cũng phản ứng kịp, thật vất vả mới khôi phục chút cảm xúc không tốt lại, Tấn An Nhiên kéo làn váy của cô, rồi sau đó lại đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình luồn vào trong tay cô, non nớt nói: "Con dắt mẹ đi." Cậu cũng nhìn ra đôi giày cao gót này làm mẹ cậu rất không vui.
Hai mẹ con cầm tay nhau đi chưa được hai bước, hai bàn tay to lớn từ sau đầu đưa tới ôm lấy eo của Nhuế Tuyết Tình, kèm theo giọng nói ôn hòa từ tính của phái nam ân cần thăm hỏi: "Tuyết Tình đã lâu rồi chưa mang giày cao gót nên mang không quen?"
truyện chỉ đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt Tấn Duệ Dương đỡ, thứ nhất mỗi ngày buổi tối Tấn Duệ Dương đều xoa bóp cho cô, tiếp xúc thân mật hơn cũng có, cô hoàn toàn không nghĩ gì khác, thứ hai có tay Tấn Duệ Dương ở bên cạnh để chống đỡ, rốt cuộc suy nghĩ, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể sẽ ngã xuống kia biến mất, chỉ là nghĩ đến loại cảm giác an toàn không phải tự mình có kia, Nhuế Tuyết Tình cũng không muốn nói chuyện nữa, cũng có thể là bởi vì không quen, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác dựa vào người khác.
Chỉ là có người ôm lấy, Nhuế Tuyết Tình không sợ ngã nhào, đương nhiên cũng khôi phục bước đi như bay lúc trước, thời gian không còn sớm, cô sẽ không gấp gáp, chỉ sợ thật sự không kịp xem tập một trên ti vi rồi. Cứ như vậy, Tấn An Nhiên bước chân ngắn cũng có chút không kịp, Nhuế Tuyết Tình nhịn hai giây, rốt cuộc khom lưng một tay ôm lấy tiểu quỷ.
Bữa tiệc ở đại sảnh khách sạn, có thể nói chủ nhân bữa tiệc là nhà họ Tề có địa vị danh vọng sánh ngang với nhà họ Tấn, hai đại gia tộc gần như một tay che trời, không ai phục ai.
Người thừa kế nhà họ Tề gọi là Tề Thiếu Dương, nhỏ hơn Tấn Duệ Dương hai ba tuổi, cho nên Tấn Duệ Dương đã sớm tiếp nhận vị trí gia chủ của ba anh, mà Tề Thiếu Dương vẫn còn ở vị trí người thừa kế, là bởi vì Tấn Duệ Dương kết hôn sinh con sớm, những người như bọn họ cảm thấy sinh ra người thừa kế tiếp theo rất quan trọng, nếu không chủ cũ cũng không thể vì sinh con trai mà một bước lên trời trở thành Tấn phu nhân, Tề Thiếu Dương chưa kết hôn, tất nhiên không có người thừa kế, vị trí gia chủ tạm thời trèo lên không được, nhưng mà ba anh ta coi trọng anh ta, phần lớn công việc trong gia tộc đều do anh ta xử lý, gia chủ chỉ là danh hiệu mà thôi, sớm muộn cũng là vật trong túi của họ, cho nên so với Tấn Duệ Dương, Tề Thiếu Dương cũng không kém gì.
Lễ đính hôn của “thái tử” có thực quyền đứng đầu trong gia tộc, khí thế cũng không thua hôn lễ của nhà giàu bình thường, người tới đều khom người cúi chào, nụ cười trên gương mặt của từng người đều như gió xuân, bọn họ tự mình đính hôn. Nhưng dù biểu hiện ra vui vẻ thế nào cũng đều kiềm chế lại, tuyệt đối sẽ không vượt qua vai nam chính tối nay, chuyện giọng khách át giọng chủ này, bọn họ không làm được cũng không có lá gan làm, người duy nhất thật sự dám không chút kiêng kỵ biểu hiện ra bản thân nổi bật trong ngày Tề Thiếu Dương đính hôn, có lẽ chỉ có Tấn Duệ Dương, anh xuất hiện quả thật làm tất cả mọi người tại chỗ đều chú ý, trong lúc nhất thời lại bỏ quên nam chủ nhân.
Nhưng Tấn Duệ Dương cảm giác mình không cần ăn đòn như vậy, mặc dù không anh không để Tề Thiếu Dương ở trong mắt, nhưng cũng sẽ không không có ánh mắt giống anh ta, cố ý chọn người không được tự nhiên, loại chuyện vui đính hôn này, nên để lại trong trí nhớ cho những người trong cuộc, chỉ là nói đi phải nói lại, anh không chủ động muốn bị đánh, nhưng mọi người thích chú ý đến anh - người qua đường này hơn, anh cũng không còn biện pháp, anh cũng không thể làm cho mắt của người ta dính trở về lại trên người nam chính được?
Quả thật Tấn Duệ Dương cũng không chủ động tìm cảm giác tồn tại, mặc dù sự xuất hiện của anh vốn làm cho không người nào có thể coi thường, quan trọng hơn là phương thức người một nhà hài hòa ra sân vào hôm nay, đã để cho mọi người ngoác mồm kinh ngạc, đã nói rồi đấy Tấn tổng và Tấn phu nhân bất hòa, Tấn phu nhân không được mẹ chồng và chồng yêu thích, thậm chí ngay cả lôi kéo con trai ruột cũng không được? Truyền lâu như vậy vốn mọi người đều tin lời đồn đãi là thật, không phải là có người tung tin đồn nhảm chứ —— lập tức có người nghĩ như vậy, lập tức lại lắc đầu, ban đầu cũng không phải vợ chồng bọn họ chưa từng cùng xuất hiện trong những buổi tiệc xã giao này, ngược lại Tấn phu nhân hoàn toàn biểu hiện ra tràn đầy tình yêu với Tấn tiên sinh, vậy mà Tấn tổng không phản ứng chút nào, hiển nhiên là vợ chồng một đôi bằng mặt không bằng lòng, bà Tấn mẹ chồng Tấn phu nhân càng thêm không chút nào nể mặt cô, tới các phu nhân quan hệ thân thiết cũng biết bà không thích con dâu này, thậm chí đều không cho cháu nội bảo bối tiếp xúc với con dâu quá nhiều, sợ bị lây dính tất xấu trên người cô!
Rõ ràng thấy tin đồn không hoàn toàn đúng nhưng không có lửa làm sao có khói, nhưng hôm nay Tấn tổng biểu hiện ra như thế, hay là nói gia chủ nhà họ Tấn chỉ làm bộ thôi? Nhưng mà mọi người lại lắc đầu, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tấn nằm ở trong ngực Tấn phu nhân như thế, tay Tấn tổng lại vòng lên eo cô, nói là làm bộ, người nào tin tưởng?
Trong lúc nhất thời nhiệt tình nhiều chuyện của mọi người được đẩy lên cao, ngay cả phóng viên nhà họ Tề phá lệ cho phép tiến vào, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới vai nam chính, hưng phấn nhìn người trước mặt vừa xuất hiện đã vững vàng chiếm đoạt ánh mắt của mọi người, nếu không phải trường hợp không đúng, thân phận đối phương cũng không cho phép anh ta buông tha, anh ta thật sự hận không thể xông lên trực tiếp cho lên ngay trang đầu.