Mà bên này, vụ án Chu Mạt Lỵ giấu độc trong nhà, điều tra ra lại tra ra được thêm nhiều bí mật khiến người ta hoảng sợ.
Hai anh em Tưởng gia không nghĩ tới, người đàn bà không có đầu óc này lại không để ý tới người nhà đang bị bọn họ uy hiếp, chỉ vì để giảm hình phạt cho bản thân, đem mọi bí mật mà cô ta biết khai hết ra.
Bọn họ chỉ biết là rất nhiều người có thể vì gia đình mà hy sinh rất nhiều. Nhưng bọn họ lại không biết, còn có những người vô cùng ích kỷ, vì bản thân mà người nhà cũng không bận tâm.
Hai anh em Tưởng gia vẫn dùng người nhà của Chu Mạt Lỵ để uy hiếp cô ta, nhưng không ngờ đối với cô ta, cuộc sống an nhàn của bản thân cô ta quan trọng hơn.
Chu Mạt Lỵ không chỉ nói cho cảnh sát nguyên nhân của vụ việc giấu độc trong nhà, còn đem những việc mà cô ta nghĩ ngờ nói ra hết.
Nói ví dụ như, Tưởng Hồng Khải đã từng lái xe đụng chết người, Trần Trân Trân có khả năng không phải là tự sát.
Lời khai của Chu Mạt Lỵ đến cả cảnh sát cũng thấy bất ngờ. Vốn vụ án giấu độc trong nhà cũng không phải là vụ án phức tạp, nào ngờ còn dính dáng đến vụ án cách đây mấy năm.
Tưởng gia những năm này mặc dù xuống dốc, nhưng ở trong mắt người thường, vẫn như cũ là gia tộc giàu có, ai sẽ nghĩ tới, sau lưng còn ẩn giấu bí mật ghê sợ như vậy. Nhưng cảnh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Chu Mạt Lỵ, không có bằng chứng tố cáo, đem chuyện này báo cáo cho cấp trên, đem vụ án chuyển đến tổ chuyên án.
Vụ án có được điều tra hay không, truyền thông và quần chúng cũng đã mấy đi hứng thú với Chu Mạt Lỵ, cuộc sống của cô ta sau này trôi qua như thế nào đã không còn có ai quan tâm. Bởi vì sự chú ý hiện tại đặt vào việc hai vợ chồng Tưởng Viễn Bằng ly hôn.
Rất nhiều gia đình giàu có lúc bắt đầu không có tình yêu, mà vì lợi ích của hai gia tộc, cho nên hôn nhân chỉ là trên danh nghĩa, cũng vì lợi ích của hai nhà mà ít khi ly hôn. Hiện tại đột nhiên lại có vụ ly hôn trong gia đình giàu có, truyền thông và dân chúng bình thường đều bừng bừng khí huyết hóng chuyện.
Ly hôn khẳng định sẽ có việc chia tài sản, Tưởng Viễn Bằng và Đào Mẫn Á đã tìm được đoàn luật sư, tranh thủ cho bản thân và hai gia tộc càng nhiều ích lợi càng tốt, từ mưu kế đến thủ đoạn xuất ra đều khiến quần chúng dõi theo từng chi tiết.
Những người bình thường ở giữa phán xét, Đào Mẫn Á là người chịu thương tổn, trong lòng đã thiên vị nghiêng về phía Đào Mẫn Á.
Đối với người thuộc tầng lớp thượng lưu, Tưởng Viễn Bằng ra toà ly hôn với Đào Mẫn Á, khẳng định đã thua. Đào Mẫn Á có Đào gia và Thường gia làm hậu thuẫn, Tưởng gia chỉ có chính ông ta, đằng sau còn có Khúc giá tranh thủ kéo chân. Tưởng Viễn Bằng lần này nhất định phải ngã chổng vó.
Đến thời điểm này, nói chuyện tình nghĩa vợ chồng đều vô dụng, cchie có tài sản mới là chuyện cần bàn.
Vụ ly hôn huyên náo là thế, mà Đào Thận Ngôn là cháu của Đào Mẫn Á tâm tình cũng rất khoái trá, tụ tập thiếu gia tiểu thư vẫn chơi thân chuẩn bị cho kì nghỉ ở ngoại ô sắp tới. Vì muốn biểu lộ rõ ràng thái độ với Tưởng gia, Đào Thận Ngôn còn cố ý gọi Khúc Nguyên Bách, nhưng lại không hề có bóng dáng của Tưởng Thành.
"Thường ca và Ninh tỷ còn chưa tới?"
Triệu Mạnh đi vào trong chòi nghỉ mát ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống trên người Khúc Nguyên Bách, lập tức cười nói:
"Ánh Khúc cũng tới sao, hôm nay nhiều người, chơi rất náo nhiệt đây."
Trong đó cũng có hai người dẫn theo bạn gái đến, Triệu Mạnh nhìn hai cô gái trang điểm đậm, cằm lại nhọn có thể đâm chetes người, liền nhíu mày, hôm nay nghĩ đi theo sẽ vui vẻ buông lỏng một chút, mà hai người kia còn đem theo bạn gái, thiếu bạn gái vài ngày không được sao.
Hai cô gái này cũng không được coi trọng lắm, biết thân phận ngồi đàng hoàng ở trong góc, coi như bản thân không tồn tại ở đây..
" Thường ca và Ninh tỷ đâu nhàn rỗi được như chúng ta chứ?"
Đào Thận Ngôn ném một bình nước cho hắn, nói tiếp:
"Chúng ta đi chơi trước, Thường ca tới sau cũng được."
Những người khác cũng không có ý kiến, kéo thành đoàn ra ngoài tìm thú vui.
Khi Ninh Tây và Thường Thời Quy đến thì mấy người này đã đi chơi đến mệt mỏi, nguyên một đám ngồi ở trên ghế dựa không muốn nhúc nhích.
"Mấy người này sao thế hả?
Ninh Tây gỡ kính râm trên mặt xuống, bật cười nhìn mấy anh chàng thiếu gia như mới bị chà đạp vậy.
"Ninh tỷ, cuối cùng chị cũng đến "
Triệu Mạnh vẻ mặt đau khổ nhìn Ninh Tây,
"Vừa rồi bọn em chơi tennis, Thận Ngôn đánh cho bọn em tơi tả luôn, em vẫn chờ Thường ca tới giúp chúng em báo thù."
Ninh Tây ngồi xuống ghế trống bên cạnh, nhân viên phục vụ đưa cho cô một chai nước với một ít hoa quả khô, Ninh Tây nghiêng đầu nhìn Thường Thời Quy, không nghĩ tới Thường Thời Quy còn biết đánh tennis?
Chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của cô, Thường Thời Quy cởi áo khoác tây trang đưa vào ngực Ninh Tây, nhận vợt tennis từ nhân viên phục vụ, nhìn Ninh Tây cười cười, sau đó đi lên sân tennis.
"Thường ca, mau trị tiểu tử Thận Ngôn, phải trị hắn!"
Ninh Tây thấy bộ dáng kích động của bọn họ, giật giật khóe miệng.
Bạch Lộ đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Mạnh, kéo kéo áo hắn,
" Đi chỗ khác ngồi, đừng làm ồn, tôi nói chuyện với Tây Tây một lát."
Triệu Mạnh khụt khịt mũi, hừ hừ nói:
"Hai cái cô gái này, sao chẳng đem bọn đàn ông chúng tôi để vào mắt gì cả?"
Bạch Lộ ghét bỏ liếc hắn một cái. Sau đó quay đầu nhìn Ninh Tây cười cười,
"Tối qua mở ti vi xem, lại xem đúng bộ phim em đóng, xem rất hay, em ở bên trong thật sự là quá thần kỳ."
Bạch Lộ rất ít khi xem phim, bởi vì theo ý cô, rất nhiều phim truyền hình chẳng những không hề có logic, còn chèn thêm các tư tưởng phong kiến năm quyền, cô từ trước đến nay là đại tiểu thư muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao kiên nhẫn mà xem mấy bộ phim nội dung như vậy.
Tối hôm qua xem phim truyền hình, lại gặp đúng lúc là phim của Ninh Tây, tùy ý xem một đoạn, nào biết lại ngồi xem đến hết. Bộ phim không có nội dung méo mó dính dáng đến chuyện tình yêu cẩu huyết, chỉ có nữ chính dẫn đầu một nhóm binh lính chống đỡ kẻ thù. Thực sự khi thấy kẻ thù bị nữ chính bị nữ chủ trực tiếp đánh gục, cô thấy bộ phim này quá đặc biệt, so với những bộ phim khác hoàn toàn trái ngược.
" Em nói trước cho tôi nghe một chút, kết cục cuối phim như thế nào?"
Bạch Lộ không thể chờ đợi được đến kết phim, hi vọng Ninh Tây tiết lộ một chút.
Hai anh em Tưởng gia không nghĩ tới, người đàn bà không có đầu óc này lại không để ý tới người nhà đang bị bọn họ uy hiếp, chỉ vì để giảm hình phạt cho bản thân, đem mọi bí mật mà cô ta biết khai hết ra.
Bọn họ chỉ biết là rất nhiều người có thể vì gia đình mà hy sinh rất nhiều. Nhưng bọn họ lại không biết, còn có những người vô cùng ích kỷ, vì bản thân mà người nhà cũng không bận tâm.
Hai anh em Tưởng gia vẫn dùng người nhà của Chu Mạt Lỵ để uy hiếp cô ta, nhưng không ngờ đối với cô ta, cuộc sống an nhàn của bản thân cô ta quan trọng hơn.
Chu Mạt Lỵ không chỉ nói cho cảnh sát nguyên nhân của vụ việc giấu độc trong nhà, còn đem những việc mà cô ta nghĩ ngờ nói ra hết.
Nói ví dụ như, Tưởng Hồng Khải đã từng lái xe đụng chết người, Trần Trân Trân có khả năng không phải là tự sát.
Lời khai của Chu Mạt Lỵ đến cả cảnh sát cũng thấy bất ngờ. Vốn vụ án giấu độc trong nhà cũng không phải là vụ án phức tạp, nào ngờ còn dính dáng đến vụ án cách đây mấy năm.
Tưởng gia những năm này mặc dù xuống dốc, nhưng ở trong mắt người thường, vẫn như cũ là gia tộc giàu có, ai sẽ nghĩ tới, sau lưng còn ẩn giấu bí mật ghê sợ như vậy. Nhưng cảnh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Chu Mạt Lỵ, không có bằng chứng tố cáo, đem chuyện này báo cáo cho cấp trên, đem vụ án chuyển đến tổ chuyên án.
Vụ án có được điều tra hay không, truyền thông và quần chúng cũng đã mấy đi hứng thú với Chu Mạt Lỵ, cuộc sống của cô ta sau này trôi qua như thế nào đã không còn có ai quan tâm. Bởi vì sự chú ý hiện tại đặt vào việc hai vợ chồng Tưởng Viễn Bằng ly hôn.
Rất nhiều gia đình giàu có lúc bắt đầu không có tình yêu, mà vì lợi ích của hai gia tộc, cho nên hôn nhân chỉ là trên danh nghĩa, cũng vì lợi ích của hai nhà mà ít khi ly hôn. Hiện tại đột nhiên lại có vụ ly hôn trong gia đình giàu có, truyền thông và dân chúng bình thường đều bừng bừng khí huyết hóng chuyện.
Ly hôn khẳng định sẽ có việc chia tài sản, Tưởng Viễn Bằng và Đào Mẫn Á đã tìm được đoàn luật sư, tranh thủ cho bản thân và hai gia tộc càng nhiều ích lợi càng tốt, từ mưu kế đến thủ đoạn xuất ra đều khiến quần chúng dõi theo từng chi tiết.
Những người bình thường ở giữa phán xét, Đào Mẫn Á là người chịu thương tổn, trong lòng đã thiên vị nghiêng về phía Đào Mẫn Á.
Đối với người thuộc tầng lớp thượng lưu, Tưởng Viễn Bằng ra toà ly hôn với Đào Mẫn Á, khẳng định đã thua. Đào Mẫn Á có Đào gia và Thường gia làm hậu thuẫn, Tưởng gia chỉ có chính ông ta, đằng sau còn có Khúc giá tranh thủ kéo chân. Tưởng Viễn Bằng lần này nhất định phải ngã chổng vó.
Đến thời điểm này, nói chuyện tình nghĩa vợ chồng đều vô dụng, cchie có tài sản mới là chuyện cần bàn.
Vụ ly hôn huyên náo là thế, mà Đào Thận Ngôn là cháu của Đào Mẫn Á tâm tình cũng rất khoái trá, tụ tập thiếu gia tiểu thư vẫn chơi thân chuẩn bị cho kì nghỉ ở ngoại ô sắp tới. Vì muốn biểu lộ rõ ràng thái độ với Tưởng gia, Đào Thận Ngôn còn cố ý gọi Khúc Nguyên Bách, nhưng lại không hề có bóng dáng của Tưởng Thành.
"Thường ca và Ninh tỷ còn chưa tới?"
Triệu Mạnh đi vào trong chòi nghỉ mát ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống trên người Khúc Nguyên Bách, lập tức cười nói:
"Ánh Khúc cũng tới sao, hôm nay nhiều người, chơi rất náo nhiệt đây."
Trong đó cũng có hai người dẫn theo bạn gái đến, Triệu Mạnh nhìn hai cô gái trang điểm đậm, cằm lại nhọn có thể đâm chetes người, liền nhíu mày, hôm nay nghĩ đi theo sẽ vui vẻ buông lỏng một chút, mà hai người kia còn đem theo bạn gái, thiếu bạn gái vài ngày không được sao.
Hai cô gái này cũng không được coi trọng lắm, biết thân phận ngồi đàng hoàng ở trong góc, coi như bản thân không tồn tại ở đây..
" Thường ca và Ninh tỷ đâu nhàn rỗi được như chúng ta chứ?"
Đào Thận Ngôn ném một bình nước cho hắn, nói tiếp:
"Chúng ta đi chơi trước, Thường ca tới sau cũng được."
Những người khác cũng không có ý kiến, kéo thành đoàn ra ngoài tìm thú vui.
Khi Ninh Tây và Thường Thời Quy đến thì mấy người này đã đi chơi đến mệt mỏi, nguyên một đám ngồi ở trên ghế dựa không muốn nhúc nhích.
"Mấy người này sao thế hả?
Ninh Tây gỡ kính râm trên mặt xuống, bật cười nhìn mấy anh chàng thiếu gia như mới bị chà đạp vậy.
"Ninh tỷ, cuối cùng chị cũng đến "
Triệu Mạnh vẻ mặt đau khổ nhìn Ninh Tây,
"Vừa rồi bọn em chơi tennis, Thận Ngôn đánh cho bọn em tơi tả luôn, em vẫn chờ Thường ca tới giúp chúng em báo thù."
Ninh Tây ngồi xuống ghế trống bên cạnh, nhân viên phục vụ đưa cho cô một chai nước với một ít hoa quả khô, Ninh Tây nghiêng đầu nhìn Thường Thời Quy, không nghĩ tới Thường Thời Quy còn biết đánh tennis?
Chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của cô, Thường Thời Quy cởi áo khoác tây trang đưa vào ngực Ninh Tây, nhận vợt tennis từ nhân viên phục vụ, nhìn Ninh Tây cười cười, sau đó đi lên sân tennis.
"Thường ca, mau trị tiểu tử Thận Ngôn, phải trị hắn!"
Ninh Tây thấy bộ dáng kích động của bọn họ, giật giật khóe miệng.
Bạch Lộ đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Mạnh, kéo kéo áo hắn,
" Đi chỗ khác ngồi, đừng làm ồn, tôi nói chuyện với Tây Tây một lát."
Triệu Mạnh khụt khịt mũi, hừ hừ nói:
"Hai cái cô gái này, sao chẳng đem bọn đàn ông chúng tôi để vào mắt gì cả?"
Bạch Lộ ghét bỏ liếc hắn một cái. Sau đó quay đầu nhìn Ninh Tây cười cười,
"Tối qua mở ti vi xem, lại xem đúng bộ phim em đóng, xem rất hay, em ở bên trong thật sự là quá thần kỳ."
Bạch Lộ rất ít khi xem phim, bởi vì theo ý cô, rất nhiều phim truyền hình chẳng những không hề có logic, còn chèn thêm các tư tưởng phong kiến năm quyền, cô từ trước đến nay là đại tiểu thư muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao kiên nhẫn mà xem mấy bộ phim nội dung như vậy.
Tối hôm qua xem phim truyền hình, lại gặp đúng lúc là phim của Ninh Tây, tùy ý xem một đoạn, nào biết lại ngồi xem đến hết. Bộ phim không có nội dung méo mó dính dáng đến chuyện tình yêu cẩu huyết, chỉ có nữ chính dẫn đầu một nhóm binh lính chống đỡ kẻ thù. Thực sự khi thấy kẻ thù bị nữ chính bị nữ chủ trực tiếp đánh gục, cô thấy bộ phim này quá đặc biệt, so với những bộ phim khác hoàn toàn trái ngược.
" Em nói trước cho tôi nghe một chút, kết cục cuối phim như thế nào?"
Bạch Lộ không thể chờ đợi được đến kết phim, hi vọng Ninh Tây tiết lộ một chút.