Thường Thời Quy dựa vào đầu giường lật xem tạp chí kinh tế tài chính, thấy Ninh Tây mặc áo ngủ tóc còn ướt đi ra, bỏ tạp chí trong tay xuống, vẫy vẫy tay gọi Ninh Tây ngồi bên cạnh mình, cầm lấy khăn lông lâu tóc cho cô.
"Bộ phim em đang đóng khi nào thì đóng máy?"
Thường Thời Quy lau tóc cho Ninh Tây, thỉnh thoảng "Không cẩn thận" đụng vào da mặt hoặc môi của Ninh Tây mặt, hết lần này đến lần khác lại còn tỏ vẻ đứng đắn chính trực.
"Cũng sắp rồi, "
Ninh Tây nằm trên đầu gối Thường Thời Quy, tiện tay cầm lấy tạp chí kinh tế mở ra xem, lật hai trang sau đó sung sướng nói:
"Tưởng thị vài ngày nay cổ phiếu bốc hơi đi nhiều nhỉ."
Thường Thời Quy luồn tay vào mái tóc mềm mại của Ninh Tây, cười nói:
"Khả năng vẫn còn tiếp tục giảm, nhất định em sẽ không thất vọng."
Ninh Tây dừng tay lật tạp chí, quay người qua nhìn Thường Thời Quy, chỉ tiếc từ góc độ nhìn từ dưới lên chỉ thấy được cái cằm gọi cảm và yết hầu mê người. Ninh Tây nhịn không được đưa tay lên sờ yết hầu của Thường Thời Quy.
Yết hầu của Thường Thời Quy giật giật, cúi đầu xuống nhìn Ninh Tây, ánh mắt nóng bỏng
"Tây Tây, nghe Trương Thanh Vân nói em ngày mai ít cảnh quay. "
"Vậy thì sao?" Ninh Tây mang vẻ mặt vô tội cười cười.
"Cho nên chúng ta có thể làm một số vận động tốt cho sức khỏe và tâm trạng...."
Cái loại vận động này quả thật làm cho con người hết sức thích thú, nhưng vận động quá độ thì hậu quả rất rõ ràng đó là chân Ninh Tây mất đi cảm giác. Ninh Tây trùm chăn che kín, đầu áp sát vào trong ngực Thường Thời Quy, nghe bên ngoài tiếng gió gào thét, bỗng nhiên nói:
"Chắc là sắp có tuyết rơi?"
Năm ngoái thời gian này đã có tuyết, mùa đông năm nay tuyết rơi đầu mùa vẫn chưa có.
Thường Thời Quy thấp giọng cười:
"Đúng vậy."
Mùa đông năm ngoái hắn chỉ có thể lén chú ý đến cô, muốn tới gần lại sợ quá đường đột. Bây giờ họ có thể nằm ở trên cùng một cái giường, làm chuyện nên làm, bên ngoài có mưa gió lớn hơn nữa thì ở trong chăn vẫn ấp áp như xuân.
"Tây Tây..."
"Hả?"
"Ngủ ngon."
Anh yêu em.
Ninh Tây cười mở mắt ra nhìn Thường Thời Quy, lại chui vào dụi dụi đầu vào trong lòng Thường Thời Quy, điều chỉnh tư thế nhắm mắt ngủ thật say.
Trong giấc mơ của cô, có ánh mặt trời, có hoa tươi, có biển rộng, có bãi cát, còn có... Thường Thời Quy.
Ninh Tây cảm thấy mình đã lâu rồi không có được một giấc ngủ như thế này, trước khi ngủ không cần phải nghĩ ngày hôm sau phải làm gì, tỉnh lại cũng không cần suy tính ngày hôm nay phải làm sao cho ổn. Ninh Tây thậm chí không cần suy tư xem phải duy trì tư thái như thế nào, phải nói những gì, phải cười như thế nào mới có thể được người ta hoan nghênh.
Tảng đá lớn trong lòng là Tưởng gia sắp rơi đài, đối với cô mà nói, là thứ mà cô muốn nhất trong tâm năm nay.
Buổi sáng ăn xong điểm tâm ngồi xe Thường Thời Quy đến nơi quay phim, vừa trang điểm xong chờ đến cảnh quay thì nhận được điện thoại của cục cảnh sát. Cục cảnh sát thông báo cho cô biết người chủ mưu giết hại mẹ cô đã tìm được, hơn nữa ông ta cũng là người gây ra tai nạn khiến cha cô tử vong.
Ninh Tây ngồi ở trên ghế nghỉ, nhìn dòng người đi tới đi lui trước mặt, đột nhiên cười, cười ra tiếng, cười ra nước mắt.
Có lẽ cô nên khóc, nên phẫn nộ, nên trách mắng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt di động nở nụ cười.
Tám năm, ba mẹ cô chết oan nằm trong mộ suốt tám năm, bởi vì đứa con gái bất lực của họ. Những năm gần đây, cô thậm chí không có mặt mũi đến trước mộ của ba mẹ.
Bọn họ yêu thương cô, chế chở cho cô, nhưng cô lại không giữ được tài sản họ để lại cho cô, còn trơ mắt nhìn người hại chết họ sống tự tại suốt tám năm.
Bọn họ cho cô cả đời, mà cô chỉ có thể làm được như vậy.
"Ninh tiểu thư, Ninh tiểu thư?"
Cảnh sát Lưu nghe đầu bên kia điện thoại là tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
"Sao thế?"
Đội trưởng Lý hiếu kỳ hỏi,
"Cô ấy còn chưa ổn định tâm lý sao?"
Lưu cảnh sát lắc đầu, che micro: "Khó nói."
"Chị Tây Tây, chị làm sao thế?"
Tiểu Dương thấy Ninh Tây không ổn, lo lắng đi đến hỏi,
"Có chuyện gì? Chị đừng có gấp, có chuyện gì chị nói ra, còn có taem và anh Trương ở đây."
"Anh không sao, "
Ninh Tây cười cười, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại, nói qua di động,
"Cảm ơn cảnh sát Lưu, cảm ơn các anh."
Cúp điện thoại, Ninh Tây xoa xoa khóe mắt, nói với Tiểu Dương:
"Tiểu Dương, gọi thợ trang điểm đến trang điểm lại cho chị."
"A, được."
Tiểu Dương chạy đi tìm thợ trang điểm, chạy được một đoạn lại quay đầu nhìn Ninh Tây xem thế nào.
Ninh Tây ngẩng đầu cười cười với Tiểu Dương, cô mới an tâm chạy đi.
Trương Thanh Vân không đơn thuần như Tiểu Dương, hắn nhìn ra Ninh Tây có chuyện, nhưng cô ấy không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi.
"Bộ phim em đang đóng khi nào thì đóng máy?"
Thường Thời Quy lau tóc cho Ninh Tây, thỉnh thoảng "Không cẩn thận" đụng vào da mặt hoặc môi của Ninh Tây mặt, hết lần này đến lần khác lại còn tỏ vẻ đứng đắn chính trực.
"Cũng sắp rồi, "
Ninh Tây nằm trên đầu gối Thường Thời Quy, tiện tay cầm lấy tạp chí kinh tế mở ra xem, lật hai trang sau đó sung sướng nói:
"Tưởng thị vài ngày nay cổ phiếu bốc hơi đi nhiều nhỉ."
Thường Thời Quy luồn tay vào mái tóc mềm mại của Ninh Tây, cười nói:
"Khả năng vẫn còn tiếp tục giảm, nhất định em sẽ không thất vọng."
Ninh Tây dừng tay lật tạp chí, quay người qua nhìn Thường Thời Quy, chỉ tiếc từ góc độ nhìn từ dưới lên chỉ thấy được cái cằm gọi cảm và yết hầu mê người. Ninh Tây nhịn không được đưa tay lên sờ yết hầu của Thường Thời Quy.
Yết hầu của Thường Thời Quy giật giật, cúi đầu xuống nhìn Ninh Tây, ánh mắt nóng bỏng
"Tây Tây, nghe Trương Thanh Vân nói em ngày mai ít cảnh quay. "
"Vậy thì sao?" Ninh Tây mang vẻ mặt vô tội cười cười.
"Cho nên chúng ta có thể làm một số vận động tốt cho sức khỏe và tâm trạng...."
Cái loại vận động này quả thật làm cho con người hết sức thích thú, nhưng vận động quá độ thì hậu quả rất rõ ràng đó là chân Ninh Tây mất đi cảm giác. Ninh Tây trùm chăn che kín, đầu áp sát vào trong ngực Thường Thời Quy, nghe bên ngoài tiếng gió gào thét, bỗng nhiên nói:
"Chắc là sắp có tuyết rơi?"
Năm ngoái thời gian này đã có tuyết, mùa đông năm nay tuyết rơi đầu mùa vẫn chưa có.
Thường Thời Quy thấp giọng cười:
"Đúng vậy."
Mùa đông năm ngoái hắn chỉ có thể lén chú ý đến cô, muốn tới gần lại sợ quá đường đột. Bây giờ họ có thể nằm ở trên cùng một cái giường, làm chuyện nên làm, bên ngoài có mưa gió lớn hơn nữa thì ở trong chăn vẫn ấp áp như xuân.
"Tây Tây..."
"Hả?"
"Ngủ ngon."
Anh yêu em.
Ninh Tây cười mở mắt ra nhìn Thường Thời Quy, lại chui vào dụi dụi đầu vào trong lòng Thường Thời Quy, điều chỉnh tư thế nhắm mắt ngủ thật say.
Trong giấc mơ của cô, có ánh mặt trời, có hoa tươi, có biển rộng, có bãi cát, còn có... Thường Thời Quy.
Ninh Tây cảm thấy mình đã lâu rồi không có được một giấc ngủ như thế này, trước khi ngủ không cần phải nghĩ ngày hôm sau phải làm gì, tỉnh lại cũng không cần suy tính ngày hôm nay phải làm sao cho ổn. Ninh Tây thậm chí không cần suy tư xem phải duy trì tư thái như thế nào, phải nói những gì, phải cười như thế nào mới có thể được người ta hoan nghênh.
Tảng đá lớn trong lòng là Tưởng gia sắp rơi đài, đối với cô mà nói, là thứ mà cô muốn nhất trong tâm năm nay.
Buổi sáng ăn xong điểm tâm ngồi xe Thường Thời Quy đến nơi quay phim, vừa trang điểm xong chờ đến cảnh quay thì nhận được điện thoại của cục cảnh sát. Cục cảnh sát thông báo cho cô biết người chủ mưu giết hại mẹ cô đã tìm được, hơn nữa ông ta cũng là người gây ra tai nạn khiến cha cô tử vong.
Ninh Tây ngồi ở trên ghế nghỉ, nhìn dòng người đi tới đi lui trước mặt, đột nhiên cười, cười ra tiếng, cười ra nước mắt.
Có lẽ cô nên khóc, nên phẫn nộ, nên trách mắng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt di động nở nụ cười.
Tám năm, ba mẹ cô chết oan nằm trong mộ suốt tám năm, bởi vì đứa con gái bất lực của họ. Những năm gần đây, cô thậm chí không có mặt mũi đến trước mộ của ba mẹ.
Bọn họ yêu thương cô, chế chở cho cô, nhưng cô lại không giữ được tài sản họ để lại cho cô, còn trơ mắt nhìn người hại chết họ sống tự tại suốt tám năm.
Bọn họ cho cô cả đời, mà cô chỉ có thể làm được như vậy.
"Ninh tiểu thư, Ninh tiểu thư?"
Cảnh sát Lưu nghe đầu bên kia điện thoại là tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, tâm tình phức tạp nói không nên lời.
"Sao thế?"
Đội trưởng Lý hiếu kỳ hỏi,
"Cô ấy còn chưa ổn định tâm lý sao?"
Lưu cảnh sát lắc đầu, che micro: "Khó nói."
"Chị Tây Tây, chị làm sao thế?"
Tiểu Dương thấy Ninh Tây không ổn, lo lắng đi đến hỏi,
"Có chuyện gì? Chị đừng có gấp, có chuyện gì chị nói ra, còn có taem và anh Trương ở đây."
"Anh không sao, "
Ninh Tây cười cười, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại, nói qua di động,
"Cảm ơn cảnh sát Lưu, cảm ơn các anh."
Cúp điện thoại, Ninh Tây xoa xoa khóe mắt, nói với Tiểu Dương:
"Tiểu Dương, gọi thợ trang điểm đến trang điểm lại cho chị."
"A, được."
Tiểu Dương chạy đi tìm thợ trang điểm, chạy được một đoạn lại quay đầu nhìn Ninh Tây xem thế nào.
Ninh Tây ngẩng đầu cười cười với Tiểu Dương, cô mới an tâm chạy đi.
Trương Thanh Vân không đơn thuần như Tiểu Dương, hắn nhìn ra Ninh Tây có chuyện, nhưng cô ấy không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi.