Tin tức Tưởng Hồng Khải bị bắt rất nhanh bị truyền ra ngoài, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Truyền thông giống như hẹn nhau, ra sức đào bới đời sống trước kia của ông ta, nào là đánh người, chơi gái, thậm chí cả chuyện ném rác bừa bãi cũng không lọt. Cưới ba vợ, vợ cả là tiểu thư Khúc gia, sau đó ông ta ngoại tình, tìm vợ thứ hai. Vợ hai ông ta mang thai, ông ta tiếp tục ra ngoài ngoại tình, khiến bà ấy sinh con xong buồn bực mà chết. Vợ thứ ba của ông ta chính là Trần Trân Trân, cũng là vợ cuối cùng của ông ta, kết cục cũng không tốt đẹp, tự sát mà chết. l
Đối với phóng viên mà nói, có tài liệu gì để đào thì nhất định phải đào, hiên tại Tưởng Hồng Khai bị bắt, bọn họ không cần cố kị ông ta nữa, chỉ cần có tin liên quan về ông ta thì đều được bày lên trên mặt báo.
Tưởng Hồng Khải danh tiếng rớt xuống, thị trường cổ phiếu của Tưởng thị cũng bị kéo xuống, đã xuống đến điểm thấp nhất. Khúc gia, Đào gia nhân cơ hội này cố ý làm khó dễ Tưởng gia, Tưởng gia lúc này nửa bước cũng khó bước lên.
Ninh Tây xem tin tức có liên quan đến Tưởng gia trên báo, nhàm chán bỏ qua một bên.
Trên đầu cô bây giờ đang mang vài kí đồ trang sức, đến một cái lắc đầu cũng khó khăn. Bộ phim (tình thương của cha như núi) đã sắp kết thúc, lần này cô đang làm diễn viên khách mời cho một bộ phim của đạo diễn Trần Đạo, vai thần tiên, thời gian lộ mặt chỉ khoảng ba phút. Bởi vì vai diễn Thanh Yên tiên nhân của cô quá mức xâm nhập lòng người, khiến cho đạo diễn Trần lúc tuyển diễn viên đều cảm thấy thiếu hụt điều gì đó, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho cô, hy vọng cô giúp đỡ.
Ninh Tây không cự tuyệt Trần Đạo, trước kia lúc quay phim cô và Trần Đạo hợp tác rất tốt, hiện tại giúp đỡ đối phương cũng không có gì không tốt, cũng chỉ có ba phút xuất hiện, hơn nữa diễn viên trong bộ phim này đêù là người quen, vậy nên lúc quay cô cũng thoải mái.
"Chị Ninh, "
Một nữ diễn viên còn trẻ mặc váy ngắn chạy đến trước mặt cô, bưng một chén quả ô mai để trước mặt cô.
"Đây là ô mai mới làm, chị nếm thử."
"Cảm ơn, "
Ninh Tây ở trước mặt cô ấy, nếm một viên, sau đó nói với cô gái,
"Hương vị rất ngon."
"Vâng."
Nữ diễn viên khuôn mặt đỏ hồng nhìn Ninh Tây đang ăn ô mai, cười thẹn thùng xoay người cẩn thận chạy đi.
Đợi cô ấy chạy đã xa, Trương Thanh Vân mới nhỏ giọng nói với Ninh Tây:
"Đây là diễn viên mới công ty chúng ta mới ký, bộ phim này đóng nhân vật phụ số ba."
Một bộ phim điện ảnh thì phần diễn của nữ phụ số ba sẽ khôgn có nhiều, còn chưa kể nếu đạo diễn không hài lòng thì có thể bị cắt bỏ đi.
Ninh Tây bưng cái chén thủy tinh nhỏ trong suốt, đem ô mai đưa tới trước mặt Trương Thanh Vân.
"Anh cũng nếm thử đi?"
Trương Thanh Vân lấy một viên bỏ vào trong miệng, nhai nhai liền nuốt xuống.
"Hương vị thế nào?" Ninh Tây cười hỏi.
"Chua."
Chỉ là "chua" này không chỉ có ô mai chua, mà còn cái khác nữa
Ninh Tây cười cười, không để ý đến anh ta nữa, ôm chén tiếp tục ăn ô mai:
"Không ăn thì thôi,mùa này có ô mai ăn là quý đấy."
"Thường phu nhân tương lai còn thiếu tiền?"
"Có tiền cũng phải tiết kiệm chứ, phung phí tiền nhà mình, em cũng đau lòng."
Ninh Tây cười hì hì, tiếp tục ăn ô mai. Trong chén, ô mai nhìn rất sạch sẽ, mỗi một viên đều rất đẹp, thấy rõ là chọn kỹ rồi mới đưa qua đây. Mặc kệ đối phương có tâm tư tính toán gì hay không, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng không thể để đối phương bối rối.
"Keo kiệt đến mức này, ai còn thèm đến ôm bắp đùi chúng ta nữa."
Trương Thanh Vân ở trong chén lấy một viên ô mai, vừa ăn vừa nhắc nhở Ninh Tây:
"Ăn xong nhớ bảo thợ trang điểm tô lại son môi."
Cô gái đưa ô mai cho Ninh Tây tránh vào một góc lén nhìn ra ngoài, thấy Ninh Tây không ghét bỏ ô mai mình đưa tới, trong lòng tung tăng như chim sẻ. Không nghĩ tới chị Tây Tây sẽ thân thiết như thế, một chút tự cao tự đại cũng khô g có.
"Người mới không lo tập trung quay phim, lại muốn đi nịnh hót, không nghĩ đến thân phận người đó là gì, còn mình có thân phận gì?
Này lời không biết ai nói ra, lọt vào tai cô, cô đỏ mặt tới mang tai, trong lòng có chút ủy khuất, có chút không cm lòng, sự vui vẻ trong lòng cũng nhạt đi vài phần.
Đến lúc quay phim, những người chưa từng hợp tác với Ninh Tây thấy sự nghiêm túc của NInh Tây khi quay phim, mặc dù chỉ là diễn viên khách mời, nhưng yêu cầu đối với bản thân của cô rất cao, khiến không ít người phải đỏ mặt ngại ngùng.
Vì phối hợp với thời gian của Ninh Tây, đoàn làm phim sắp xếp những cảnh quay của cô quay một lúc. Lại sợ Ninh Tây mệt mỏi, lại tìm người thế thân, đặc biệt là cảnh treo ngược bằng cáp treo, đã có diễn viên thế thân sẵn cho cô.
Nhưng diễn viên thế thân này chênh lệch chiều cao với cô quá lớn, Ninh Tây cuối cùng vẫn quyết định tự mình quay cảnh này, liên tục mấy giờ liền, hơn ba giờ chiều mới hoàn thành hết cảnh quay.
"Ninh Tây, lần này thực cảm ơn cô, "
Lúc Ninh Tây đang tháo trang sức, Trần Đạo đi đến.
"Gần đây đã nhận đóng phim nào chưa, hay có tính toán gì chưa?"
Ninh Tây cười nói:
"Sắp lễ mừng năm mới, chờ ( tình thương của cha như núi) đóng máy, em nghỉ ngơi đến hét năm, chuyện công việc đợi đến sang năm tính tiếp."
Năm ngoái quay phim nhiều, tổng cộng ngày nghỉ cũng chỉ được vài ngày, năm nay cô không liều mạng như thế nữa.
"Nghỉ ngơi thật tốt cũng không tồi, "
Trần Đạo cười hơ hớ gật đầu,
"Tôi còn chờ ngày cưới của cô đây."
"Đến lúc đó tôi còn ngóng hồng bao của đạo diễn Trần đấy."
Ninh Tây cười nói,
"Đến lúc đó đạo diễn Trần đừng có lấy lí do gì đó mà không đến đấy."
"Đến, sao có thể không đến, "
Trần Đạo cố làm ra vẻ vô lại nói.
"Nhưng hồng bao có thểkhông đưa không?."
"Người có thể không đến, nhưng hồng bao nhất định phải có, "
Ninh Tây chớp mắt vài cái, vẻ mặt tinh quái.
Những người khác nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng đều nhận định, Ninh Tây và Thường THời Quy sắp kết hôn, Ninh Tây sắp chính thức là phu nhân nhà giàu.
Sau đó Ninh Tây lại trở về đoàn làm phim ( tình thương của cha như núi), quay vài cảnh kết phim, bộ phim chính thức đóng máy, cả đoàn tập trung tham gia tiệc đóng máy.
Người đầu tư cho bộ phim này là Khúc gia, cô cũng đã từng gặp, bọn họ rất ấn tượng với Ninh Tây, mặc dù là nhà đầu tư cho bộ phim, nhưng thái độ với cô rất khách khí
Thức ăn còn hơn phân nửa thì ha nhà đầu tư rời đi, mọi người trong đoàn làm phim cũng thả lỏng hơn, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết Quách Tế rượu vào gan to ra, hay do đầu óc vốn ngu ngốc, lại đem một ly rượu lớn đến trước mặt Ninh Tây,
"Ninh Tây, chúng ta hợp tác được một thời gian, cũng phải nể mặt tôi một chút, uống hết ly rượu này đi"
Ninh Tây cười cười: "Xin lỗi anh Quách, tôi không uống rượu."
"Cái này không đúng, trong giới giải trí có ai mà không biết uống rượu."
Quách Tế đặt mạnh ly rượu xuống bàn:
"Có phải cô xem thường tôi nên mới không uống."
"Quách Tế, Ninh Tây thực sự không thể uống rượu, không bằng để tôi uống thay, được hay không?"
Trương Thanh Vân nhìn Quách Tế có vẻ đã say, sợ hắn làm loạn lên sẽ khiến không khí căng thẳng, nên mới ra mặt, cho Quách Tế một cái bậc thang đi xuống.
Đối với phóng viên mà nói, có tài liệu gì để đào thì nhất định phải đào, hiên tại Tưởng Hồng Khai bị bắt, bọn họ không cần cố kị ông ta nữa, chỉ cần có tin liên quan về ông ta thì đều được bày lên trên mặt báo.
Tưởng Hồng Khải danh tiếng rớt xuống, thị trường cổ phiếu của Tưởng thị cũng bị kéo xuống, đã xuống đến điểm thấp nhất. Khúc gia, Đào gia nhân cơ hội này cố ý làm khó dễ Tưởng gia, Tưởng gia lúc này nửa bước cũng khó bước lên.
Ninh Tây xem tin tức có liên quan đến Tưởng gia trên báo, nhàm chán bỏ qua một bên.
Trên đầu cô bây giờ đang mang vài kí đồ trang sức, đến một cái lắc đầu cũng khó khăn. Bộ phim (tình thương của cha như núi) đã sắp kết thúc, lần này cô đang làm diễn viên khách mời cho một bộ phim của đạo diễn Trần Đạo, vai thần tiên, thời gian lộ mặt chỉ khoảng ba phút. Bởi vì vai diễn Thanh Yên tiên nhân của cô quá mức xâm nhập lòng người, khiến cho đạo diễn Trần lúc tuyển diễn viên đều cảm thấy thiếu hụt điều gì đó, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho cô, hy vọng cô giúp đỡ.
Ninh Tây không cự tuyệt Trần Đạo, trước kia lúc quay phim cô và Trần Đạo hợp tác rất tốt, hiện tại giúp đỡ đối phương cũng không có gì không tốt, cũng chỉ có ba phút xuất hiện, hơn nữa diễn viên trong bộ phim này đêù là người quen, vậy nên lúc quay cô cũng thoải mái.
"Chị Ninh, "
Một nữ diễn viên còn trẻ mặc váy ngắn chạy đến trước mặt cô, bưng một chén quả ô mai để trước mặt cô.
"Đây là ô mai mới làm, chị nếm thử."
"Cảm ơn, "
Ninh Tây ở trước mặt cô ấy, nếm một viên, sau đó nói với cô gái,
"Hương vị rất ngon."
"Vâng."
Nữ diễn viên khuôn mặt đỏ hồng nhìn Ninh Tây đang ăn ô mai, cười thẹn thùng xoay người cẩn thận chạy đi.
Đợi cô ấy chạy đã xa, Trương Thanh Vân mới nhỏ giọng nói với Ninh Tây:
"Đây là diễn viên mới công ty chúng ta mới ký, bộ phim này đóng nhân vật phụ số ba."
Một bộ phim điện ảnh thì phần diễn của nữ phụ số ba sẽ khôgn có nhiều, còn chưa kể nếu đạo diễn không hài lòng thì có thể bị cắt bỏ đi.
Ninh Tây bưng cái chén thủy tinh nhỏ trong suốt, đem ô mai đưa tới trước mặt Trương Thanh Vân.
"Anh cũng nếm thử đi?"
Trương Thanh Vân lấy một viên bỏ vào trong miệng, nhai nhai liền nuốt xuống.
"Hương vị thế nào?" Ninh Tây cười hỏi.
"Chua."
Chỉ là "chua" này không chỉ có ô mai chua, mà còn cái khác nữa
Ninh Tây cười cười, không để ý đến anh ta nữa, ôm chén tiếp tục ăn ô mai:
"Không ăn thì thôi,mùa này có ô mai ăn là quý đấy."
"Thường phu nhân tương lai còn thiếu tiền?"
"Có tiền cũng phải tiết kiệm chứ, phung phí tiền nhà mình, em cũng đau lòng."
Ninh Tây cười hì hì, tiếp tục ăn ô mai. Trong chén, ô mai nhìn rất sạch sẽ, mỗi một viên đều rất đẹp, thấy rõ là chọn kỹ rồi mới đưa qua đây. Mặc kệ đối phương có tâm tư tính toán gì hay không, nhưng lần đầu gặp mặt, cũng không thể để đối phương bối rối.
"Keo kiệt đến mức này, ai còn thèm đến ôm bắp đùi chúng ta nữa."
Trương Thanh Vân ở trong chén lấy một viên ô mai, vừa ăn vừa nhắc nhở Ninh Tây:
"Ăn xong nhớ bảo thợ trang điểm tô lại son môi."
Cô gái đưa ô mai cho Ninh Tây tránh vào một góc lén nhìn ra ngoài, thấy Ninh Tây không ghét bỏ ô mai mình đưa tới, trong lòng tung tăng như chim sẻ. Không nghĩ tới chị Tây Tây sẽ thân thiết như thế, một chút tự cao tự đại cũng khô g có.
"Người mới không lo tập trung quay phim, lại muốn đi nịnh hót, không nghĩ đến thân phận người đó là gì, còn mình có thân phận gì?
Này lời không biết ai nói ra, lọt vào tai cô, cô đỏ mặt tới mang tai, trong lòng có chút ủy khuất, có chút không cm lòng, sự vui vẻ trong lòng cũng nhạt đi vài phần.
Đến lúc quay phim, những người chưa từng hợp tác với Ninh Tây thấy sự nghiêm túc của NInh Tây khi quay phim, mặc dù chỉ là diễn viên khách mời, nhưng yêu cầu đối với bản thân của cô rất cao, khiến không ít người phải đỏ mặt ngại ngùng.
Vì phối hợp với thời gian của Ninh Tây, đoàn làm phim sắp xếp những cảnh quay của cô quay một lúc. Lại sợ Ninh Tây mệt mỏi, lại tìm người thế thân, đặc biệt là cảnh treo ngược bằng cáp treo, đã có diễn viên thế thân sẵn cho cô.
Nhưng diễn viên thế thân này chênh lệch chiều cao với cô quá lớn, Ninh Tây cuối cùng vẫn quyết định tự mình quay cảnh này, liên tục mấy giờ liền, hơn ba giờ chiều mới hoàn thành hết cảnh quay.
"Ninh Tây, lần này thực cảm ơn cô, "
Lúc Ninh Tây đang tháo trang sức, Trần Đạo đi đến.
"Gần đây đã nhận đóng phim nào chưa, hay có tính toán gì chưa?"
Ninh Tây cười nói:
"Sắp lễ mừng năm mới, chờ ( tình thương của cha như núi) đóng máy, em nghỉ ngơi đến hét năm, chuyện công việc đợi đến sang năm tính tiếp."
Năm ngoái quay phim nhiều, tổng cộng ngày nghỉ cũng chỉ được vài ngày, năm nay cô không liều mạng như thế nữa.
"Nghỉ ngơi thật tốt cũng không tồi, "
Trần Đạo cười hơ hớ gật đầu,
"Tôi còn chờ ngày cưới của cô đây."
"Đến lúc đó tôi còn ngóng hồng bao của đạo diễn Trần đấy."
Ninh Tây cười nói,
"Đến lúc đó đạo diễn Trần đừng có lấy lí do gì đó mà không đến đấy."
"Đến, sao có thể không đến, "
Trần Đạo cố làm ra vẻ vô lại nói.
"Nhưng hồng bao có thểkhông đưa không?."
"Người có thể không đến, nhưng hồng bao nhất định phải có, "
Ninh Tây chớp mắt vài cái, vẻ mặt tinh quái.
Những người khác nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng đều nhận định, Ninh Tây và Thường THời Quy sắp kết hôn, Ninh Tây sắp chính thức là phu nhân nhà giàu.
Sau đó Ninh Tây lại trở về đoàn làm phim ( tình thương của cha như núi), quay vài cảnh kết phim, bộ phim chính thức đóng máy, cả đoàn tập trung tham gia tiệc đóng máy.
Người đầu tư cho bộ phim này là Khúc gia, cô cũng đã từng gặp, bọn họ rất ấn tượng với Ninh Tây, mặc dù là nhà đầu tư cho bộ phim, nhưng thái độ với cô rất khách khí
Thức ăn còn hơn phân nửa thì ha nhà đầu tư rời đi, mọi người trong đoàn làm phim cũng thả lỏng hơn, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết Quách Tế rượu vào gan to ra, hay do đầu óc vốn ngu ngốc, lại đem một ly rượu lớn đến trước mặt Ninh Tây,
"Ninh Tây, chúng ta hợp tác được một thời gian, cũng phải nể mặt tôi một chút, uống hết ly rượu này đi"
Ninh Tây cười cười: "Xin lỗi anh Quách, tôi không uống rượu."
"Cái này không đúng, trong giới giải trí có ai mà không biết uống rượu."
Quách Tế đặt mạnh ly rượu xuống bàn:
"Có phải cô xem thường tôi nên mới không uống."
"Quách Tế, Ninh Tây thực sự không thể uống rượu, không bằng để tôi uống thay, được hay không?"
Trương Thanh Vân nhìn Quách Tế có vẻ đã say, sợ hắn làm loạn lên sẽ khiến không khí căng thẳng, nên mới ra mặt, cho Quách Tế một cái bậc thang đi xuống.