Tin tức Thượng thần Mẫn Nguyên đã xuất quan nhanh chóng lan truyền khắp tứ hải bải hoang, tất cả thần tiên trong tam giới đều rất vui mừng vì sự kiện này. Số người tìm đến Trường Nguyên cung xin bái phỏng ngày càng nhiều, suốt ngày tụ tập ngoài đại môn, cửa lớn của Trường Nguyên cung sắp bị họ đạp nát luôn rồi. Bên trong Trường Nguyên cung, Hàn Nguyệt và Lạc Nhi đang nhàn nhã ngồi đánh cờ, Mẫn Nguyên thì ngồi bên cạnh là trọng tài phân xử thắng thua. Dường như sự ồn ào bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Nguyệt, nàng hạ cờ xuống rồi đứng phắt dậy: “Tỷ thua rồi! Nhưng đợi một chút, để tỷ sử lý xong đám người phiền phức ngoài kia đã. Sau đó sẽ bồi thường cho muội!”
Lạc Nhi gật đầu, động tác cũng nhanh hơn một chút, phân loại hai quân cờ trắng đen trên bàn cho vào hộp. Đợi khi Hàn Nguyệt đi khỏi, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn Nguyên: “Người cố ý để sư tỷ phải thua!” Một Thượng tiên như nàng làm sao thắng được ái nữ mà Thiên đế yêu quý nhất. Cầm nghệ của nữ thứ phụ có thể hơn Hàn Nguyệt, nhưng luận về đánh cờ nàng ấy vẫn hơn nàng một bậc. Nếu lúc nãy Mẫn Nguyên không âm thầm trợ giúp, sợ rằng ngay từ khi bắt đầu nàng đã thua rồi. Mẫn Nguyên nhấc tách trà lên môi, nhấp một ngụm: “Lát nữa, hãy đưa ra yêu cầu của con đối với Hàn Nguyệt. Chắc chắn con bé sẽ dốc lòng thực hiện.”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao?” Vì sao lại muốn nàng thắng cược đến thế, cho dù phải dùng đến cách mờ ám vẫn muốn nàng phải đưa ra yêu cầu đối với sư tỷ. Mẫn Nguyên cười nhẹ, xoa đầu nàng: “Sư tỷ của con nhất định phải trở thành Đế cơ tiếp theo của Thiên giới.” Hắn vừa nói xong, thì sự ồn ào bên ngoài cũng chấm dứt, tác phong của Hàn Nguyệt trước giờ vẫn luôn nhanh nhẹn như vậy. Khi nàng ấy trở lại, thì bàn cờ đã được dọn đi, thay vào đó là một bàn điểm tâm nhẹ, còn Lạc Nhi thì đang bận tâm thưởng thức đồ ăn ngon.
Hàn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh sư muội, cũng nhón tay lấy món bánh mình yêu thích rồi hỏi: “Muội muốn ta làm gì cho muội nào?” Lạc Nhi bình thản như không: “Tỷ hãy làm Đế cơ cai quản Thiên giới đi!” Món điểm tâm trượt khỏi ngón tay của Hàn Nguyệt rơi xuống lại chiếc dĩa bên dưới. Nàng nhìn Lạc Nhi, có cảm giác không thể tin được: “Đến cả muội cũng biết rồi sao?” Lạc Nhi gật đầu, việc Thiên đế có ý định thóai vị nhường lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn, không phải ai cũng biết được đâu.
Hàn Hạ chỉ có một mình Hàn Nguyệt là nhi nữ, lại không muốn sư tỷ chịu ủy khất. Vì thế trước khi truyền lại ngôi vị Đế cơ, ông còn tốn công sắp đặt hôn sự cho Hàn Nguyệt và Mạch Ân. Lúc này cũng là lúc nam chính kiếp trước lên sàn biểu diễn, trở thành mối họa thảm sát Thiên tộc về sau. Mẫn Nguyên chắc chắn không biết về những việc xảy ra sau này, nhưng nàng cảm thấy sư phụ không hề thích Mạch Ân. Với biểu hiện vừa rồi của sư phụ, Lạc Nhi khẳng định sư phụ muốn Hàn Nguyệt tự mình lên ngồi Đế cơ, tự do định đoạt tương lai của mình mà không chịu sự ràng buộc của bất kỳ ai. Đây cũng là tấm lòng mà người làm sư phụ dành cho đại đệ tử của mình!
Lời hứa của Hàn Nguyệt, nàng ấy vẫn sẽ tuân thủ, Hàn Nguyệt cũng không hỏi nàng lý do tại sao lại yêu cầu như vậy. Lạc Nhi tin chắc rằng với sự thông mình của sư tỷ, đã sớm đoán ra ván cờ lúc nãy tỷ ấy đang đấu với sư phụ chứ không phải đấu với nàng. Nếu không khi tấn công đã không quyết liệt dữ dội như vậy, khác hẳn với cách hành xử dịu dàng thường ngày. Khi Hàn Nguyệt rời khỏi Trường Nguyên cung, Lạc Nhi mới có thể thở phào, sau đó lại chuyển sự chú ý đến sư phụ đại nhân đang ngồi cạnh. “Người định sẽ làm gì tiếp theo đây?” Lạc Nhi hỏi Mẫn Nguyên, hắn nhìn nàng một cái rồi nói: “Đợi Hàn Nguyệt lên ngôi Đế cơ, ta sẽ dẫn con rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện. Trước đó vi sư sẽ dạy con đạo pháp, bên ngoài không thể so với Thiên giới hay Âm Tư Môn, con phải chăm chỉ học tập nhiều hơn trước đấy!”
Lạc Nhi đã hiểu ra, Mẫn Nguyên giống như Hàn Hạ, người đang có ý định truyền thừa bát y cho nàng. Nhưng điều làm Lạc Nhi khi không hiểu, chính là tại sao Mẫn Nguyên lại vội vã như vậy. Hình như có điều gì đó sắp xảy ra, khiến Mẫn Nguyên và Hàn Hạ không thể không chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho nàng và Hàn Nguyệt. Nàng thở dài, những chuyện đó nàng không thể biết được, tình tiết nàng nắm được trước khi đến thế giới này hoàn toàn vô dụng. Mọi chuyện cứ rối loạn không ngừng, khiến cho bản thân nàng cũng trở nên bất lực, chỉ có thể bước đến đâu tính đến đó. Suy nghĩ nhiều khiến bản thân nàng gặp áp lực rất lớn, thay vì cứ suốt ngày lo âu. Nàng cảm thấy cứ để mọi thứ tiến triển theo lẽ tự nhiên là được, khi chuyện xảy đến thì nàng sẽ đối diện.
Mẫn Nguyên đứng dậy đi đến thư án xử lý công văn tồn đọng, Thiên đế ngã bệnh vì thế người được chỉ định nhiếp chính là Mẫn Nguyên. Công việc trước đây của Hàn Hạ cứ thể đổ đến chỗ Mẫn Nguyên khiến hắn bận bịu không ngừng. Lạc Nhi buồn chán nhìn những món bánh điểm tâm trên bàn, phẩy tay một cái đã gom chúng vào túi càn khôn. Nàng vừa đứng dậy định rời đi thì Mẫn Nguyên đã nói: “Mang cả những món quà kia đi. Tất cả đều cho con, muốn chơi hay muốn tặng ai thì tùy!” Nàng đưa mắt nhìn những tặng vật của thần tiên khắp tứ hải bát hoang gửi đến, khẽ trầm trồ. Nhiều như vậy đều cho nàng, sư phụ đại nhân đúng là người rộng lượng. Nàng vâng một tiếng rồi gom tất cả vào túi, sau đó mới chịu rời đi. Khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, nàng không biết Mẫn Nguyên đã mỉm cười mắng nàng: “Nha đầu ngốc! Đó vốn dĩ đều là tặng lễ của con!”
Chúng thần tiên trước giờ đều biết tính Mẫn Nguyên không thích giao thiệp nhiều. Những dịp lễ tết cũng chưa từng nhận tặng phẩm của bất kỳ ai. Nhưng tiểu đồ đệ của Thượng thần lại là chuyện khác, sư phụ vừa xuất môn đã đến đón tiểu đồ đệ về, chứng tỏ Lục Lạc Nhi có bao nhiêu quan trọng trong lòng Mẫn Nguyên. Các vị thần tiên liền mượn danh nghĩa chúc mừng Thượng tiên Chu Tước trở về Thiên giới mà gửi lễ vật đến. Nhưng không thể cứ như vậy gửi thẳng đến chỗ nàng, họ đành phải thông qua Mẫn Nguyên. Vậy mà Thượng thần Mẫn Nguyên trước giờ không nhận quà, nay lại vì lý do nhận giúp tiểu đệ tử mà phá lệ mở của Trường Nguyên cung, đón tiếp khách khứa.
Lạc Nhi trở về Mai Lạc cung của mình, phẩy tay một cái đã bày bừa những món nàng mang về được từ cung của sư phụ. Ngọc Cầm đứng ở bên cạnh tròn mắt nhìn nàng: “Chủ tử! Sao lại nhiều đồ như vậy?” Lạc Nhi mỉm cười bảo nàng ta: “Giúp ta sắp xếp một chút, đều là của sư phụ cho ta!” Ngọc Cầm ra hiệu cho các cung nga khác tiến tới giúp nàng cất đồ. Nhưng đến khi chạm tay vào một ống trúc được cột cẩn thận, nàng ta bỗng dừng lại, Ngọc Cầm cầm lấy ống trúc đưa lên cao. Vẻ ngoài đặc biệt đơn giản của nó khiến nàng chú ý đến, nhất là chữ được khắc phía ngoài ống trúc: “Mai? Là hoa mai sao?”
Lạc Nhi nghe thấy tiếng của Ngọc Cầm bèn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ống trúc trong tay nàng ấy, Lạc Nhi đã ngẩn người. “Đưa nó cho ta!” Ngọc Cầm nhanh chóng dâng lên cho nàng rồi xoay người tiếp tục công việc đang dang dở. Lạc Nhi nâng lấy ống trúc trên tay, nghiêng người trên ghế: “Mai?” Phía bên ngoài ống trúc có khắc một chữ mai, nhìn đường nét cứng cỏi lại quen thuộc khiến nàng nhận ra chủ nhân của món quà này là ai, Tần Y. Một tia chán ghét hiện lên nơi đáy mắt, tại sao hắn cứ như âm hồn không tan, lởn vởn trước mặt nàng như vậy. Những tưởng không có người đón lấy, ống trúc sẽ rơi xuống đất tạo tiếng động mạnh. Nhưng chờ mãi mọi thứ vẫn yên tĩnh khiến nàng quay đầu lại.
Đứng sau lưng nàng là Huyền Vũ, còn ống trúc thì lại nằm trong tay của hắn. Bộ dạng của hắn cũng giống như nàng lúc nãy, chăm chú quan sát chữ khác bên ngoài ống trúc. Phát hiện ra nàng đã thấy hắn, Huyền Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nếu không thích thì có thể bảo Ngọc Cầm cất đi. Dù sao cũng là tâm ý của các vị thần tiên, muội đừng vứt lung tung như vậy.” Lạc Nhi cười trừ, nếu hắn biết món quà này do Tần Y gửi đến, liệu hắn còn nói được những lời như vậy không? Nàng vươn tay ra đoạt lấy ống trúc, tiện tay ném vào đống đồ Ngọc Cầm đang phân loại rồi hỏi Huyền Vũ. “Huynh đến tìm muội sao?” Huyền Vũ gật đầu với nàng, bàn tay đưa về phía nàng chờ đợi: “Ta có một thứ muốn cho muội xem, muội đi với ta chứ?”
Lạc Nhi đặt tay mình vào tay hắn không chút do dự, nàng mỉm cười xinh đẹp: “Đúng lúc muội cũng có thứ muôn đưa cho huynh!” Khi bóng dáng của cả hai khuất hẳn, Ngọc Cầm và đám cung nga mới dám ngẩng đầu lên. Những tiếng cười khúc khích vang lên trong Mai Lạc cung, Ngọc Cầm trừng mắt với các nàng: “Các muội không biết sợ sao, bây giờ còn dám cười chủ tử? Còn không mau nhanh tay lên, đồ đạc cần sắp xếp rất nhiều đấy!” Một tiểu cung nga nhỏ tuổi phì cười, bám vào cánh tay của nàng lắc nhẹ: “Ngọc Cầm tỷ tỷ, tỷ không thấy chủ tử và Thượng tiên Huyền Vũ rất đẹp đôi sao? Ngay cả cách hành xử cũng tâm ý tương thông khiến người khác phải ghen tỵ.”
Ngọc Cầm gõ lên trán nàng ta vài cái rồi trách mắng vài câu, đợi khi các nàng chú tâm vào công việc trở lại. Lúc này, nàng mới nở nụ cười dịu dàng trên môi, lời tiểu cung nga khi nãy cũng là suy nghĩ của nàng. Thượng tiên vì chủ tử hy sinh nhiều ra sao, nàng chính là người chứng kiến tất cả. Tấm chân tình này ngay cả nàng cũng phải cảm động, nàng không tin một tiểu cô nương đáng yêu như chủ tử lại không có chút cảm xúc nào.
Thác Thiên Ngân vẫn giống trong ký ức của nàng, Niệm Hỏa Liên rẻ đôi làn nước đi vào hang động. Lạc Nhi đạp lên Niệm Hỏa Liên đáp xuống lương đình, những con đom đóm lập lòe xung quanh nàng, như chào đón nữ chủ nhân đã trở về. Đợi Huyền Vũ an vị ngồi xuống bên cạnh, nàng lập tức nói: “Lần này là để muội nói trước!” Huyền Vũ gật đầu: “Được! Lần này nhường muội.” Lạc Nhi đưa tay ra phía trước, Huyền Vũ nghi hoặc đặt tay hắn vào tay nàng. Lạc Nhi vận dụng tiên khí, bàn tay còn lại phát ra linh lực, chẳng mấy chốc Huyền Vũ đã cảm nhận được trên bàn tay của hắn có thứ gì đó dần xuất hiện.
Đến khi Lạc Nhi thu bàn tay lại, thì trong tay hắn đã có một cây trâm màu lam tinh xảo. Vừa chạm vào đã tỏa ra linh khí quen thuộc của nàng, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Là cho ta sao?” Lạc Nhi gật đầu, trong đôi mắt lóe lên sự tự hào: “Là do sư phụ dạy muội cách làm đấy! Dù không thể so bì được với Cửu Nguyệt Hoàn, Niệm Hỏa Liên, hay ngọc phượng hoàng. Nhưng đây là tâm ý của muội, huynh nhất định không được trả lại đâu đấy.” Huyền Vũ nghe xong vô cùng sửng sốt, nàng vì hắn mà học làm pháp khí từ Thượng thần Mẫn Nguyên sao?
Nhưng hắn lại thấy có điều kỳ lạ, dù cây trâm này phát ra tiên khí lại không ẩn chứa bất kỳ sức mạnh khủng khiếp nào. Thay vào đó, hắn lại cảm thấy có một luồn chân khí ấm áp cuộn trào bên trong cây trâm ngọc. Hắn đưa tay vuốt ve thân ngọc, bỗng nhiên chính giữa cây trâm hiện ra một đường tơ đỏ mỏng manh. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng hắn vẫn nhận ra, đường tơ mỏng đó chính là máu, máu của phượng hoàng lửa. “Lạc Nhi! Muội dùng máu của mình để đúc thành cây trâm ngọc này ư?” Bàn tay hắn khẽ siết chặt lại, máu của phượng hoàng rất quý giá, bất kể là với người hay yêu ma, thần tiên cũng vậy.
Lạc Nhi khoanh tay trước ngực, “Đúng vậy! Nhưng huynh không được phép trả lại đâu. Nếu không muội cũng sẽ trả lại những thứ đồ huynh đã tặng muội.” Huyền Vũ khó xử nâng trâm ngọc: “Nhưng... Nhưng muội có biết máu phượng hoàng của muội có khả năng làm những gì không? Tại sao lại tự tiện trích máu luyện pháp khí như thế?” Đương nhiên nàng biết, máu phượng hoàng một khi đã đổ sẽ không thể thu lại. Người bình thường uống phải không cần tu đạo cũng có thể thành tiên. Yêu ma uống phải sẽ rửa sạch huyết nhục trở thành một tinh linh thuần khiết. Thần tiên uống phải lại gia tăng công lực, đạt đến cảnh giới thượng thừa, có thể tái sinh từ cõi chết.
Nhưng hắn vì nàng dã hy sinh nhiều như vậy, đến cả bản thân mình cũng không hề quan tâm. Vậy chút máu đó có là gì cơ chứ? Trích máu nhận chủ, cả đời này cây trâm ấy sẽ thay nàng bảo vệ hắn, cho dù thật sự có ngày hắn hồn lìa khỏi xác, nhưng chỉ cần có nó bên cạnh, máu phượng hoàng vẫn có thể giúp hắn tái sinh. Hành động của nàng chỉ xuất phát từ lòng biết ơn nhưng lại không biết được trong mắt Huyền Vũ lại mang ý nghĩa khác. Tộc phượng hoàng có một quy tắc, nhân duyên do tự mình định đoạt, hơn nữa mỗi khi tìm được người mình yêu nhất, phượng hoàng sẽ tự trích máu mình luyện thành pháp bảo tặng cho người đó làm tín vật.
Đôi mắt của Huyền Vũ trở nên ấm áp, đôi tay khẽ xoa đầu nàng, hắn mỉm cười vui vẻ: “Nha đầu ngốc, thứ như thế này làm sao huynh có thể trả lại cho muội chứ?” Lạc Nhi hài lòng gật đầu hưởng thụ sự dịu dàng của Huyền Vũ. Phải rồi, sao hắn có thể trả lại cây trâm cho nàng được, một lời đã định cả đời buộc chặt. Cho dù là lầm tưởng thì sao, hắn cũng không thể để nha đầu ngốc nghếch này trao tín vật cho kẻ khác. Nhất định không được!
Author: Lục Lạc Nhi
Tin tức Thượng thần Mẫn Nguyên đã xuất quan nhanh chóng lan truyền khắp tứ hải bải hoang, tất cả thần tiên trong tam giới đều rất vui mừng vì sự kiện này. Số người tìm đến Trường Nguyên cung xin bái phỏng ngày càng nhiều, suốt ngày tụ tập ngoài đại môn, cửa lớn của Trường Nguyên cung sắp bị họ đạp nát luôn rồi. Bên trong Trường Nguyên cung, Hàn Nguyệt và Lạc Nhi đang nhàn nhã ngồi đánh cờ, Mẫn Nguyên thì ngồi bên cạnh là trọng tài phân xử thắng thua. Dường như sự ồn ào bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Nguyệt, nàng hạ cờ xuống rồi đứng phắt dậy: “Tỷ thua rồi! Nhưng đợi một chút, để tỷ sử lý xong đám người phiền phức ngoài kia đã. Sau đó sẽ bồi thường cho muội!”
Lạc Nhi gật đầu, động tác cũng nhanh hơn một chút, phân loại hai quân cờ trắng đen trên bàn cho vào hộp. Đợi khi Hàn Nguyệt đi khỏi, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn Nguyên: “Người cố ý để sư tỷ phải thua!” Một Thượng tiên như nàng làm sao thắng được ái nữ mà Thiên đế yêu quý nhất. Cầm nghệ của nữ thứ phụ có thể hơn Hàn Nguyệt, nhưng luận về đánh cờ nàng ấy vẫn hơn nàng một bậc. Nếu lúc nãy Mẫn Nguyên không âm thầm trợ giúp, sợ rằng ngay từ khi bắt đầu nàng đã thua rồi. Mẫn Nguyên nhấc tách trà lên môi, nhấp một ngụm: “Lát nữa, hãy đưa ra yêu cầu của con đối với Hàn Nguyệt. Chắc chắn con bé sẽ dốc lòng thực hiện.”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao?” Vì sao lại muốn nàng thắng cược đến thế, cho dù phải dùng đến cách mờ ám vẫn muốn nàng phải đưa ra yêu cầu đối với sư tỷ. Mẫn Nguyên cười nhẹ, xoa đầu nàng: “Sư tỷ của con nhất định phải trở thành Đế cơ tiếp theo của Thiên giới.” Hắn vừa nói xong, thì sự ồn ào bên ngoài cũng chấm dứt, tác phong của Hàn Nguyệt trước giờ vẫn luôn nhanh nhẹn như vậy. Khi nàng ấy trở lại, thì bàn cờ đã được dọn đi, thay vào đó là một bàn điểm tâm nhẹ, còn Lạc Nhi thì đang bận tâm thưởng thức đồ ăn ngon.
Hàn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh sư muội, cũng nhón tay lấy món bánh mình yêu thích rồi hỏi: “Muội muốn ta làm gì cho muội nào?” Lạc Nhi bình thản như không: “Tỷ hãy làm Đế cơ cai quản Thiên giới đi!” Món điểm tâm trượt khỏi ngón tay của Hàn Nguyệt rơi xuống lại chiếc dĩa bên dưới. Nàng nhìn Lạc Nhi, có cảm giác không thể tin được: “Đến cả muội cũng biết rồi sao?” Lạc Nhi gật đầu, việc Thiên đế có ý định thóai vị nhường lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn, không phải ai cũng biết được đâu.
Hàn Hạ chỉ có một mình Hàn Nguyệt là nhi nữ, lại không muốn sư tỷ chịu ủy khất. Vì thế trước khi truyền lại ngôi vị Đế cơ, ông còn tốn công sắp đặt hôn sự cho Hàn Nguyệt và Mạch Ân. Lúc này cũng là lúc nam chính kiếp trước lên sàn biểu diễn, trở thành mối họa thảm sát Thiên tộc về sau. Mẫn Nguyên chắc chắn không biết về những việc xảy ra sau này, nhưng nàng cảm thấy sư phụ không hề thích Mạch Ân. Với biểu hiện vừa rồi của sư phụ, Lạc Nhi khẳng định sư phụ muốn Hàn Nguyệt tự mình lên ngồi Đế cơ, tự do định đoạt tương lai của mình mà không chịu sự ràng buộc của bất kỳ ai. Đây cũng là tấm lòng mà người làm sư phụ dành cho đại đệ tử của mình!
Lời hứa của Hàn Nguyệt, nàng ấy vẫn sẽ tuân thủ, Hàn Nguyệt cũng không hỏi nàng lý do tại sao lại yêu cầu như vậy. Lạc Nhi tin chắc rằng với sự thông mình của sư tỷ, đã sớm đoán ra ván cờ lúc nãy tỷ ấy đang đấu với sư phụ chứ không phải đấu với nàng. Nếu không khi tấn công đã không quyết liệt dữ dội như vậy, khác hẳn với cách hành xử dịu dàng thường ngày. Khi Hàn Nguyệt rời khỏi Trường Nguyên cung, Lạc Nhi mới có thể thở phào, sau đó lại chuyển sự chú ý đến sư phụ đại nhân đang ngồi cạnh. “Người định sẽ làm gì tiếp theo đây?” Lạc Nhi hỏi Mẫn Nguyên, hắn nhìn nàng một cái rồi nói: “Đợi Hàn Nguyệt lên ngôi Đế cơ, ta sẽ dẫn con rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện. Trước đó vi sư sẽ dạy con đạo pháp, bên ngoài không thể so với Thiên giới hay Âm Tư Môn, con phải chăm chỉ học tập nhiều hơn trước đấy!”
Lạc Nhi đã hiểu ra, Mẫn Nguyên giống như Hàn Hạ, người đang có ý định truyền thừa bát y cho nàng. Nhưng điều làm Lạc Nhi khi không hiểu, chính là tại sao Mẫn Nguyên lại vội vã như vậy. Hình như có điều gì đó sắp xảy ra, khiến Mẫn Nguyên và Hàn Hạ không thể không chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho nàng và Hàn Nguyệt. Nàng thở dài, những chuyện đó nàng không thể biết được, tình tiết nàng nắm được trước khi đến thế giới này hoàn toàn vô dụng. Mọi chuyện cứ rối loạn không ngừng, khiến cho bản thân nàng cũng trở nên bất lực, chỉ có thể bước đến đâu tính đến đó. Suy nghĩ nhiều khiến bản thân nàng gặp áp lực rất lớn, thay vì cứ suốt ngày lo âu. Nàng cảm thấy cứ để mọi thứ tiến triển theo lẽ tự nhiên là được, khi chuyện xảy đến thì nàng sẽ đối diện.
Mẫn Nguyên đứng dậy đi đến thư án xử lý công văn tồn đọng, Thiên đế ngã bệnh vì thế người được chỉ định nhiếp chính là Mẫn Nguyên. Công việc trước đây của Hàn Hạ cứ thể đổ đến chỗ Mẫn Nguyên khiến hắn bận bịu không ngừng. Lạc Nhi buồn chán nhìn những món bánh điểm tâm trên bàn, phẩy tay một cái đã gom chúng vào túi càn khôn. Nàng vừa đứng dậy định rời đi thì Mẫn Nguyên đã nói: “Mang cả những món quà kia đi. Tất cả đều cho con, muốn chơi hay muốn tặng ai thì tùy!” Nàng đưa mắt nhìn những tặng vật của thần tiên khắp tứ hải bát hoang gửi đến, khẽ trầm trồ. Nhiều như vậy đều cho nàng, sư phụ đại nhân đúng là người rộng lượng. Nàng vâng một tiếng rồi gom tất cả vào túi, sau đó mới chịu rời đi. Khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, nàng không biết Mẫn Nguyên đã mỉm cười mắng nàng: “Nha đầu ngốc! Đó vốn dĩ đều là tặng lễ của con!”
Chúng thần tiên trước giờ đều biết tính Mẫn Nguyên không thích giao thiệp nhiều. Những dịp lễ tết cũng chưa từng nhận tặng phẩm của bất kỳ ai. Nhưng tiểu đồ đệ của Thượng thần lại là chuyện khác, sư phụ vừa xuất môn đã đến đón tiểu đồ đệ về, chứng tỏ Lục Lạc Nhi có bao nhiêu quan trọng trong lòng Mẫn Nguyên. Các vị thần tiên liền mượn danh nghĩa chúc mừng Thượng tiên Chu Tước trở về Thiên giới mà gửi lễ vật đến. Nhưng không thể cứ như vậy gửi thẳng đến chỗ nàng, họ đành phải thông qua Mẫn Nguyên. Vậy mà Thượng thần Mẫn Nguyên trước giờ không nhận quà, nay lại vì lý do nhận giúp tiểu đệ tử mà phá lệ mở của Trường Nguyên cung, đón tiếp khách khứa.
Lạc Nhi trở về Mai Lạc cung của mình, phẩy tay một cái đã bày bừa những món nàng mang về được từ cung của sư phụ. Ngọc Cầm đứng ở bên cạnh tròn mắt nhìn nàng: “Chủ tử! Sao lại nhiều đồ như vậy?” Lạc Nhi mỉm cười bảo nàng ta: “Giúp ta sắp xếp một chút, đều là của sư phụ cho ta!” Ngọc Cầm ra hiệu cho các cung nga khác tiến tới giúp nàng cất đồ. Nhưng đến khi chạm tay vào một ống trúc được cột cẩn thận, nàng ta bỗng dừng lại, Ngọc Cầm cầm lấy ống trúc đưa lên cao. Vẻ ngoài đặc biệt đơn giản của nó khiến nàng chú ý đến, nhất là chữ được khắc phía ngoài ống trúc: “Mai? Là hoa mai sao?”
Lạc Nhi nghe thấy tiếng của Ngọc Cầm bèn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ống trúc trong tay nàng ấy, Lạc Nhi đã ngẩn người. “Đưa nó cho ta!” Ngọc Cầm nhanh chóng dâng lên cho nàng rồi xoay người tiếp tục công việc đang dang dở. Lạc Nhi nâng lấy ống trúc trên tay, nghiêng người trên ghế: “Mai?” Phía bên ngoài ống trúc có khắc một chữ mai, nhìn đường nét cứng cỏi lại quen thuộc khiến nàng nhận ra chủ nhân của món quà này là ai, Tần Y. Một tia chán ghét hiện lên nơi đáy mắt, tại sao hắn cứ như âm hồn không tan, lởn vởn trước mặt nàng như vậy. Những tưởng không có người đón lấy, ống trúc sẽ rơi xuống đất tạo tiếng động mạnh. Nhưng chờ mãi mọi thứ vẫn yên tĩnh khiến nàng quay đầu lại.
Đứng sau lưng nàng là Huyền Vũ, còn ống trúc thì lại nằm trong tay của hắn. Bộ dạng của hắn cũng giống như nàng lúc nãy, chăm chú quan sát chữ khác bên ngoài ống trúc. Phát hiện ra nàng đã thấy hắn, Huyền Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nếu không thích thì có thể bảo Ngọc Cầm cất đi. Dù sao cũng là tâm ý của các vị thần tiên, muội đừng vứt lung tung như vậy.” Lạc Nhi cười trừ, nếu hắn biết món quà này do Tần Y gửi đến, liệu hắn còn nói được những lời như vậy không? Nàng vươn tay ra đoạt lấy ống trúc, tiện tay ném vào đống đồ Ngọc Cầm đang phân loại rồi hỏi Huyền Vũ. “Huynh đến tìm muội sao?” Huyền Vũ gật đầu với nàng, bàn tay đưa về phía nàng chờ đợi: “Ta có một thứ muốn cho muội xem, muội đi với ta chứ?”
Lạc Nhi đặt tay mình vào tay hắn không chút do dự, nàng mỉm cười xinh đẹp: “Đúng lúc muội cũng có thứ muôn đưa cho huynh!” Khi bóng dáng của cả hai khuất hẳn, Ngọc Cầm và đám cung nga mới dám ngẩng đầu lên. Những tiếng cười khúc khích vang lên trong Mai Lạc cung, Ngọc Cầm trừng mắt với các nàng: “Các muội không biết sợ sao, bây giờ còn dám cười chủ tử? Còn không mau nhanh tay lên, đồ đạc cần sắp xếp rất nhiều đấy!” Một tiểu cung nga nhỏ tuổi phì cười, bám vào cánh tay của nàng lắc nhẹ: “Ngọc Cầm tỷ tỷ, tỷ không thấy chủ tử và Thượng tiên Huyền Vũ rất đẹp đôi sao? Ngay cả cách hành xử cũng tâm ý tương thông khiến người khác phải ghen tỵ.”
Ngọc Cầm gõ lên trán nàng ta vài cái rồi trách mắng vài câu, đợi khi các nàng chú tâm vào công việc trở lại. Lúc này, nàng mới nở nụ cười dịu dàng trên môi, lời tiểu cung nga khi nãy cũng là suy nghĩ của nàng. Thượng tiên vì chủ tử hy sinh nhiều ra sao, nàng chính là người chứng kiến tất cả. Tấm chân tình này ngay cả nàng cũng phải cảm động, nàng không tin một tiểu cô nương đáng yêu như chủ tử lại không có chút cảm xúc nào.
Thác Thiên Ngân vẫn giống trong ký ức của nàng, Niệm Hỏa Liên rẻ đôi làn nước đi vào hang động. Lạc Nhi đạp lên Niệm Hỏa Liên đáp xuống lương đình, những con đom đóm lập lòe xung quanh nàng, như chào đón nữ chủ nhân đã trở về. Đợi Huyền Vũ an vị ngồi xuống bên cạnh, nàng lập tức nói: “Lần này là để muội nói trước!” Huyền Vũ gật đầu: “Được! Lần này nhường muội.” Lạc Nhi đưa tay ra phía trước, Huyền Vũ nghi hoặc đặt tay hắn vào tay nàng. Lạc Nhi vận dụng tiên khí, bàn tay còn lại phát ra linh lực, chẳng mấy chốc Huyền Vũ đã cảm nhận được trên bàn tay của hắn có thứ gì đó dần xuất hiện.
Đến khi Lạc Nhi thu bàn tay lại, thì trong tay hắn đã có một cây trâm màu lam tinh xảo. Vừa chạm vào đã tỏa ra linh khí quen thuộc của nàng, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Là cho ta sao?” Lạc Nhi gật đầu, trong đôi mắt lóe lên sự tự hào: “Là do sư phụ dạy muội cách làm đấy! Dù không thể so bì được với Cửu Nguyệt Hoàn, Niệm Hỏa Liên, hay ngọc phượng hoàng. Nhưng đây là tâm ý của muội, huynh nhất định không được trả lại đâu đấy.” Huyền Vũ nghe xong vô cùng sửng sốt, nàng vì hắn mà học làm pháp khí từ Thượng thần Mẫn Nguyên sao?
Nhưng hắn lại thấy có điều kỳ lạ, dù cây trâm này phát ra tiên khí lại không ẩn chứa bất kỳ sức mạnh khủng khiếp nào. Thay vào đó, hắn lại cảm thấy có một luồn chân khí ấm áp cuộn trào bên trong cây trâm ngọc. Hắn đưa tay vuốt ve thân ngọc, bỗng nhiên chính giữa cây trâm hiện ra một đường tơ đỏ mỏng manh. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng hắn vẫn nhận ra, đường tơ mỏng đó chính là máu, máu của phượng hoàng lửa. “Lạc Nhi! Muội dùng máu của mình để đúc thành cây trâm ngọc này ư?” Bàn tay hắn khẽ siết chặt lại, máu của phượng hoàng rất quý giá, bất kể là với người hay yêu ma, thần tiên cũng vậy.
Lạc Nhi khoanh tay trước ngực, “Đúng vậy! Nhưng huynh không được phép trả lại đâu. Nếu không muội cũng sẽ trả lại những thứ đồ huynh đã tặng muội.” Huyền Vũ khó xử nâng trâm ngọc: “Nhưng... Nhưng muội có biết máu phượng hoàng của muội có khả năng làm những gì không? Tại sao lại tự tiện trích máu luyện pháp khí như thế?” Đương nhiên nàng biết, máu phượng hoàng một khi đã đổ sẽ không thể thu lại. Người bình thường uống phải không cần tu đạo cũng có thể thành tiên. Yêu ma uống phải sẽ rửa sạch huyết nhục trở thành một tinh linh thuần khiết. Thần tiên uống phải lại gia tăng công lực, đạt đến cảnh giới thượng thừa, có thể tái sinh từ cõi chết.
Nhưng hắn vì nàng dã hy sinh nhiều như vậy, đến cả bản thân mình cũng không hề quan tâm. Vậy chút máu đó có là gì cơ chứ? Trích máu nhận chủ, cả đời này cây trâm ấy sẽ thay nàng bảo vệ hắn, cho dù thật sự có ngày hắn hồn lìa khỏi xác, nhưng chỉ cần có nó bên cạnh, máu phượng hoàng vẫn có thể giúp hắn tái sinh. Hành động của nàng chỉ xuất phát từ lòng biết ơn nhưng lại không biết được trong mắt Huyền Vũ lại mang ý nghĩa khác. Tộc phượng hoàng có một quy tắc, nhân duyên do tự mình định đoạt, hơn nữa mỗi khi tìm được người mình yêu nhất, phượng hoàng sẽ tự trích máu mình luyện thành pháp bảo tặng cho người đó làm tín vật.
Đôi mắt của Huyền Vũ trở nên ấm áp, đôi tay khẽ xoa đầu nàng, hắn mỉm cười vui vẻ: “Nha đầu ngốc, thứ như thế này làm sao huynh có thể trả lại cho muội chứ?” Lạc Nhi hài lòng gật đầu hưởng thụ sự dịu dàng của Huyền Vũ. Phải rồi, sao hắn có thể trả lại cây trâm cho nàng được, một lời đã định cả đời buộc chặt. Cho dù là lầm tưởng thì sao, hắn cũng không thể để nha đầu ngốc nghếch này trao tín vật cho kẻ khác. Nhất định không được!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Tin tức Thượng thần Mẫn Nguyên đã xuất quan nhanh chóng lan truyền khắp tứ hải bải hoang, tất cả thần tiên trong tam giới đều rất vui mừng vì sự kiện này. Số người tìm đến Trường Nguyên cung xin bái phỏng ngày càng nhiều, suốt ngày tụ tập ngoài đại môn, cửa lớn của Trường Nguyên cung sắp bị họ đạp nát luôn rồi. Bên trong Trường Nguyên cung, Hàn Nguyệt và Lạc Nhi đang nhàn nhã ngồi đánh cờ, Mẫn Nguyên thì ngồi bên cạnh là trọng tài phân xử thắng thua. Dường như sự ồn ào bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hàn Nguyệt, nàng hạ cờ xuống rồi đứng phắt dậy: “Tỷ thua rồi! Nhưng đợi một chút, để tỷ sử lý xong đám người phiền phức ngoài kia đã. Sau đó sẽ bồi thường cho muội!”
Lạc Nhi gật đầu, động tác cũng nhanh hơn một chút, phân loại hai quân cờ trắng đen trên bàn cho vào hộp. Đợi khi Hàn Nguyệt đi khỏi, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn Nguyên: “Người cố ý để sư tỷ phải thua!” Một Thượng tiên như nàng làm sao thắng được ái nữ mà Thiên đế yêu quý nhất. Cầm nghệ của nữ thứ phụ có thể hơn Hàn Nguyệt, nhưng luận về đánh cờ nàng ấy vẫn hơn nàng một bậc. Nếu lúc nãy Mẫn Nguyên không âm thầm trợ giúp, sợ rằng ngay từ khi bắt đầu nàng đã thua rồi. Mẫn Nguyên nhấc tách trà lên môi, nhấp một ngụm: “Lát nữa, hãy đưa ra yêu cầu của con đối với Hàn Nguyệt. Chắc chắn con bé sẽ dốc lòng thực hiện.”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao?” Vì sao lại muốn nàng thắng cược đến thế, cho dù phải dùng đến cách mờ ám vẫn muốn nàng phải đưa ra yêu cầu đối với sư tỷ. Mẫn Nguyên cười nhẹ, xoa đầu nàng: “Sư tỷ của con nhất định phải trở thành Đế cơ tiếp theo của Thiên giới.” Hắn vừa nói xong, thì sự ồn ào bên ngoài cũng chấm dứt, tác phong của Hàn Nguyệt trước giờ vẫn luôn nhanh nhẹn như vậy. Khi nàng ấy trở lại, thì bàn cờ đã được dọn đi, thay vào đó là một bàn điểm tâm nhẹ, còn Lạc Nhi thì đang bận tâm thưởng thức đồ ăn ngon.
Hàn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh sư muội, cũng nhón tay lấy món bánh mình yêu thích rồi hỏi: “Muội muốn ta làm gì cho muội nào?” Lạc Nhi bình thản như không: “Tỷ hãy làm Đế cơ cai quản Thiên giới đi!” Món điểm tâm trượt khỏi ngón tay của Hàn Nguyệt rơi xuống lại chiếc dĩa bên dưới. Nàng nhìn Lạc Nhi, có cảm giác không thể tin được: “Đến cả muội cũng biết rồi sao?” Lạc Nhi gật đầu, việc Thiên đế có ý định thóai vị nhường lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn, không phải ai cũng biết được đâu.
Hàn Hạ chỉ có một mình Hàn Nguyệt là nhi nữ, lại không muốn sư tỷ chịu ủy khất. Vì thế trước khi truyền lại ngôi vị Đế cơ, ông còn tốn công sắp đặt hôn sự cho Hàn Nguyệt và Mạch Ân. Lúc này cũng là lúc nam chính kiếp trước lên sàn biểu diễn, trở thành mối họa thảm sát Thiên tộc về sau. Mẫn Nguyên chắc chắn không biết về những việc xảy ra sau này, nhưng nàng cảm thấy sư phụ không hề thích Mạch Ân. Với biểu hiện vừa rồi của sư phụ, Lạc Nhi khẳng định sư phụ muốn Hàn Nguyệt tự mình lên ngồi Đế cơ, tự do định đoạt tương lai của mình mà không chịu sự ràng buộc của bất kỳ ai. Đây cũng là tấm lòng mà người làm sư phụ dành cho đại đệ tử của mình!
Lời hứa của Hàn Nguyệt, nàng ấy vẫn sẽ tuân thủ, Hàn Nguyệt cũng không hỏi nàng lý do tại sao lại yêu cầu như vậy. Lạc Nhi tin chắc rằng với sự thông mình của sư tỷ, đã sớm đoán ra ván cờ lúc nãy tỷ ấy đang đấu với sư phụ chứ không phải đấu với nàng. Nếu không khi tấn công đã không quyết liệt dữ dội như vậy, khác hẳn với cách hành xử dịu dàng thường ngày. Khi Hàn Nguyệt rời khỏi Trường Nguyên cung, Lạc Nhi mới có thể thở phào, sau đó lại chuyển sự chú ý đến sư phụ đại nhân đang ngồi cạnh. “Người định sẽ làm gì tiếp theo đây?” Lạc Nhi hỏi Mẫn Nguyên, hắn nhìn nàng một cái rồi nói: “Đợi Hàn Nguyệt lên ngôi Đế cơ, ta sẽ dẫn con rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện. Trước đó vi sư sẽ dạy con đạo pháp, bên ngoài không thể so với Thiên giới hay Âm Tư Môn, con phải chăm chỉ học tập nhiều hơn trước đấy!”
Lạc Nhi đã hiểu ra, Mẫn Nguyên giống như Hàn Hạ, người đang có ý định truyền thừa bát y cho nàng. Nhưng điều làm Lạc Nhi khi không hiểu, chính là tại sao Mẫn Nguyên lại vội vã như vậy. Hình như có điều gì đó sắp xảy ra, khiến Mẫn Nguyên và Hàn Hạ không thể không chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho nàng và Hàn Nguyệt. Nàng thở dài, những chuyện đó nàng không thể biết được, tình tiết nàng nắm được trước khi đến thế giới này hoàn toàn vô dụng. Mọi chuyện cứ rối loạn không ngừng, khiến cho bản thân nàng cũng trở nên bất lực, chỉ có thể bước đến đâu tính đến đó. Suy nghĩ nhiều khiến bản thân nàng gặp áp lực rất lớn, thay vì cứ suốt ngày lo âu. Nàng cảm thấy cứ để mọi thứ tiến triển theo lẽ tự nhiên là được, khi chuyện xảy đến thì nàng sẽ đối diện.
Mẫn Nguyên đứng dậy đi đến thư án xử lý công văn tồn đọng, Thiên đế ngã bệnh vì thế người được chỉ định nhiếp chính là Mẫn Nguyên. Công việc trước đây của Hàn Hạ cứ thể đổ đến chỗ Mẫn Nguyên khiến hắn bận bịu không ngừng. Lạc Nhi buồn chán nhìn những món bánh điểm tâm trên bàn, phẩy tay một cái đã gom chúng vào túi càn khôn. Nàng vừa đứng dậy định rời đi thì Mẫn Nguyên đã nói: “Mang cả những món quà kia đi. Tất cả đều cho con, muốn chơi hay muốn tặng ai thì tùy!” Nàng đưa mắt nhìn những tặng vật của thần tiên khắp tứ hải bát hoang gửi đến, khẽ trầm trồ. Nhiều như vậy đều cho nàng, sư phụ đại nhân đúng là người rộng lượng. Nàng vâng một tiếng rồi gom tất cả vào túi, sau đó mới chịu rời đi. Khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, nàng không biết Mẫn Nguyên đã mỉm cười mắng nàng: “Nha đầu ngốc! Đó vốn dĩ đều là tặng lễ của con!”
Chúng thần tiên trước giờ đều biết tính Mẫn Nguyên không thích giao thiệp nhiều. Những dịp lễ tết cũng chưa từng nhận tặng phẩm của bất kỳ ai. Nhưng tiểu đồ đệ của Thượng thần lại là chuyện khác, sư phụ vừa xuất môn đã đến đón tiểu đồ đệ về, chứng tỏ Lục Lạc Nhi có bao nhiêu quan trọng trong lòng Mẫn Nguyên. Các vị thần tiên liền mượn danh nghĩa chúc mừng Thượng tiên Chu Tước trở về Thiên giới mà gửi lễ vật đến. Nhưng không thể cứ như vậy gửi thẳng đến chỗ nàng, họ đành phải thông qua Mẫn Nguyên. Vậy mà Thượng thần Mẫn Nguyên trước giờ không nhận quà, nay lại vì lý do nhận giúp tiểu đệ tử mà phá lệ mở của Trường Nguyên cung, đón tiếp khách khứa.
Lạc Nhi trở về Mai Lạc cung của mình, phẩy tay một cái đã bày bừa những món nàng mang về được từ cung của sư phụ. Ngọc Cầm đứng ở bên cạnh tròn mắt nhìn nàng: “Chủ tử! Sao lại nhiều đồ như vậy?” Lạc Nhi mỉm cười bảo nàng ta: “Giúp ta sắp xếp một chút, đều là của sư phụ cho ta!” Ngọc Cầm ra hiệu cho các cung nga khác tiến tới giúp nàng cất đồ. Nhưng đến khi chạm tay vào một ống trúc được cột cẩn thận, nàng ta bỗng dừng lại, Ngọc Cầm cầm lấy ống trúc đưa lên cao. Vẻ ngoài đặc biệt đơn giản của nó khiến nàng chú ý đến, nhất là chữ được khắc phía ngoài ống trúc: “Mai? Là hoa mai sao?”
Lạc Nhi nghe thấy tiếng của Ngọc Cầm bèn ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ống trúc trong tay nàng ấy, Lạc Nhi đã ngẩn người. “Đưa nó cho ta!” Ngọc Cầm nhanh chóng dâng lên cho nàng rồi xoay người tiếp tục công việc đang dang dở. Lạc Nhi nâng lấy ống trúc trên tay, nghiêng người trên ghế: “Mai?” Phía bên ngoài ống trúc có khắc một chữ mai, nhìn đường nét cứng cỏi lại quen thuộc khiến nàng nhận ra chủ nhân của món quà này là ai, Tần Y. Một tia chán ghét hiện lên nơi đáy mắt, tại sao hắn cứ như âm hồn không tan, lởn vởn trước mặt nàng như vậy. Những tưởng không có người đón lấy, ống trúc sẽ rơi xuống đất tạo tiếng động mạnh. Nhưng chờ mãi mọi thứ vẫn yên tĩnh khiến nàng quay đầu lại.
Đứng sau lưng nàng là Huyền Vũ, còn ống trúc thì lại nằm trong tay của hắn. Bộ dạng của hắn cũng giống như nàng lúc nãy, chăm chú quan sát chữ khác bên ngoài ống trúc. Phát hiện ra nàng đã thấy hắn, Huyền Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nếu không thích thì có thể bảo Ngọc Cầm cất đi. Dù sao cũng là tâm ý của các vị thần tiên, muội đừng vứt lung tung như vậy.” Lạc Nhi cười trừ, nếu hắn biết món quà này do Tần Y gửi đến, liệu hắn còn nói được những lời như vậy không? Nàng vươn tay ra đoạt lấy ống trúc, tiện tay ném vào đống đồ Ngọc Cầm đang phân loại rồi hỏi Huyền Vũ. “Huynh đến tìm muội sao?” Huyền Vũ gật đầu với nàng, bàn tay đưa về phía nàng chờ đợi: “Ta có một thứ muốn cho muội xem, muội đi với ta chứ?”
Lạc Nhi đặt tay mình vào tay hắn không chút do dự, nàng mỉm cười xinh đẹp: “Đúng lúc muội cũng có thứ muôn đưa cho huynh!” Khi bóng dáng của cả hai khuất hẳn, Ngọc Cầm và đám cung nga mới dám ngẩng đầu lên. Những tiếng cười khúc khích vang lên trong Mai Lạc cung, Ngọc Cầm trừng mắt với các nàng: “Các muội không biết sợ sao, bây giờ còn dám cười chủ tử? Còn không mau nhanh tay lên, đồ đạc cần sắp xếp rất nhiều đấy!” Một tiểu cung nga nhỏ tuổi phì cười, bám vào cánh tay của nàng lắc nhẹ: “Ngọc Cầm tỷ tỷ, tỷ không thấy chủ tử và Thượng tiên Huyền Vũ rất đẹp đôi sao? Ngay cả cách hành xử cũng tâm ý tương thông khiến người khác phải ghen tỵ.”
Ngọc Cầm gõ lên trán nàng ta vài cái rồi trách mắng vài câu, đợi khi các nàng chú tâm vào công việc trở lại. Lúc này, nàng mới nở nụ cười dịu dàng trên môi, lời tiểu cung nga khi nãy cũng là suy nghĩ của nàng. Thượng tiên vì chủ tử hy sinh nhiều ra sao, nàng chính là người chứng kiến tất cả. Tấm chân tình này ngay cả nàng cũng phải cảm động, nàng không tin một tiểu cô nương đáng yêu như chủ tử lại không có chút cảm xúc nào.
Thác Thiên Ngân vẫn giống trong ký ức của nàng, Niệm Hỏa Liên rẻ đôi làn nước đi vào hang động. Lạc Nhi đạp lên Niệm Hỏa Liên đáp xuống lương đình, những con đom đóm lập lòe xung quanh nàng, như chào đón nữ chủ nhân đã trở về. Đợi Huyền Vũ an vị ngồi xuống bên cạnh, nàng lập tức nói: “Lần này là để muội nói trước!” Huyền Vũ gật đầu: “Được! Lần này nhường muội.” Lạc Nhi đưa tay ra phía trước, Huyền Vũ nghi hoặc đặt tay hắn vào tay nàng. Lạc Nhi vận dụng tiên khí, bàn tay còn lại phát ra linh lực, chẳng mấy chốc Huyền Vũ đã cảm nhận được trên bàn tay của hắn có thứ gì đó dần xuất hiện.
Đến khi Lạc Nhi thu bàn tay lại, thì trong tay hắn đã có một cây trâm màu lam tinh xảo. Vừa chạm vào đã tỏa ra linh khí quen thuộc của nàng, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Là cho ta sao?” Lạc Nhi gật đầu, trong đôi mắt lóe lên sự tự hào: “Là do sư phụ dạy muội cách làm đấy! Dù không thể so bì được với Cửu Nguyệt Hoàn, Niệm Hỏa Liên, hay ngọc phượng hoàng. Nhưng đây là tâm ý của muội, huynh nhất định không được trả lại đâu đấy.” Huyền Vũ nghe xong vô cùng sửng sốt, nàng vì hắn mà học làm pháp khí từ Thượng thần Mẫn Nguyên sao?
Nhưng hắn lại thấy có điều kỳ lạ, dù cây trâm này phát ra tiên khí lại không ẩn chứa bất kỳ sức mạnh khủng khiếp nào. Thay vào đó, hắn lại cảm thấy có một luồn chân khí ấm áp cuộn trào bên trong cây trâm ngọc. Hắn đưa tay vuốt ve thân ngọc, bỗng nhiên chính giữa cây trâm hiện ra một đường tơ đỏ mỏng manh. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng hắn vẫn nhận ra, đường tơ mỏng đó chính là máu, máu của phượng hoàng lửa. “Lạc Nhi! Muội dùng máu của mình để đúc thành cây trâm ngọc này ư?” Bàn tay hắn khẽ siết chặt lại, máu của phượng hoàng rất quý giá, bất kể là với người hay yêu ma, thần tiên cũng vậy.
Lạc Nhi khoanh tay trước ngực, “Đúng vậy! Nhưng huynh không được phép trả lại đâu. Nếu không muội cũng sẽ trả lại những thứ đồ huynh đã tặng muội.” Huyền Vũ khó xử nâng trâm ngọc: “Nhưng... Nhưng muội có biết máu phượng hoàng của muội có khả năng làm những gì không? Tại sao lại tự tiện trích máu luyện pháp khí như thế?” Đương nhiên nàng biết, máu phượng hoàng một khi đã đổ sẽ không thể thu lại. Người bình thường uống phải không cần tu đạo cũng có thể thành tiên. Yêu ma uống phải sẽ rửa sạch huyết nhục trở thành một tinh linh thuần khiết. Thần tiên uống phải lại gia tăng công lực, đạt đến cảnh giới thượng thừa, có thể tái sinh từ cõi chết.
Nhưng hắn vì nàng dã hy sinh nhiều như vậy, đến cả bản thân mình cũng không hề quan tâm. Vậy chút máu đó có là gì cơ chứ? Trích máu nhận chủ, cả đời này cây trâm ấy sẽ thay nàng bảo vệ hắn, cho dù thật sự có ngày hắn hồn lìa khỏi xác, nhưng chỉ cần có nó bên cạnh, máu phượng hoàng vẫn có thể giúp hắn tái sinh. Hành động của nàng chỉ xuất phát từ lòng biết ơn nhưng lại không biết được trong mắt Huyền Vũ lại mang ý nghĩa khác. Tộc phượng hoàng có một quy tắc, nhân duyên do tự mình định đoạt, hơn nữa mỗi khi tìm được người mình yêu nhất, phượng hoàng sẽ tự trích máu mình luyện thành pháp bảo tặng cho người đó làm tín vật.
Đôi mắt của Huyền Vũ trở nên ấm áp, đôi tay khẽ xoa đầu nàng, hắn mỉm cười vui vẻ: “Nha đầu ngốc, thứ như thế này làm sao huynh có thể trả lại cho muội chứ?” Lạc Nhi hài lòng gật đầu hưởng thụ sự dịu dàng của Huyền Vũ. Phải rồi, sao hắn có thể trả lại cây trâm cho nàng được, một lời đã định cả đời buộc chặt. Cho dù là lầm tưởng thì sao, hắn cũng không thể để nha đầu ngốc nghếch này trao tín vật cho kẻ khác. Nhất định không được!