Lạc Nhi đến tìm Huyền Vũ, tinh thần của nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau lần gặp gỡ vô tình với Tần Lục. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, Lạc Nhi lại không thể không bật cười, quả đúng là Huyền Vũ. Người như hắn sao có thể làm những loại chuyện như trộm đồ được chứ? Hắn nghe thấy tiếng cười của nàng, Huyền Vũ nhanh chóng xoay người lại, mỉm cười khó xử: “Lạc Nhi! Có thể đổi thành nhiệm vụ khác được không?” Nàng cố nén cười, bước lại gần hắn, đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi gật gù: “Trộm bánh thì có thể không làm, nhưng làm bánh chắc không làm khó được huynh nhỉ?”
Hắn vỗ ngực đảm bảo: “Việc này thì ta làm được!” Nói xong bước vào nhà bếp trực tiếp xắn tay áo làm bánh cho nàng. Lạc Nhi ngẩn ngơ đứng bên cạnh, nhìn Huyền Vũ nhào bột, nặn bánh, cho cũi vào lò, hấp bánh bằng xửng. Mọi việc cứ như mây bay nước chảy, một chút ngượng ngập cũng không có, Lạc Nhi chống cằm ngưỡng mộ nhìn hắn: “Chuyện gì huynh cũng biết làm, sau này lấy thê tử rồi nhất định sẽ không để đại tẩu bị thiệt thòi! Thật ngưỡng mộ huynh đấy!” Huyền Vũ trở tay mở nắp xửng bánh, mỉm cười: “Chuyện ta lấy thê tử còn xa lắm. Mau lại đây, bánh hoa mai đã xong rồi!”
Nàng ngồi trước dĩa bánh nóng hổi, thơm phức, không nhịn được bốc một chiếc cho vào miệng. Bánh vừa chạm vào đầu lưỡi, nàng đã cảm nhận được hương hoa mai quen thuộc, tay nghề của Huyền Vũ cao hơn đám Ngọc Cầm rất nhiều. Vừa thưởng thức bánh hoa mai, nàng vừa hỏi hắn: “Huynh đã từng gặp Mạch Ân thần quân chưa?” Huyền Vũ đang dọn dẹp lại nhà bếp, nghe nàng hỏi vậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện của Mạch Ân thần quân?” Nàng vô tư đáp: “Muội chỉ tò mò mà thôi, người xuất sắc như thế nào mới được Thiên đế tin cậy giao phó hạnh phúc một đời của sư tỷ vào tay hắn cơ chứ?”
Huyền Vũ tiếp tục công việc đang dang dở, “Ta mới gặp Mạch Ân thần quân một lần, không thể nói cho muội biết chính xác về phầm cách của ngài ấy. Nhưng nếu phải nhận xét, thì ta chỉ có thể nói, ‘Tính tình đa đoan, biến hóa khó lường’. Con người này tốt nhất muội không nên giao thiệp, dã tâm càng lớn thủ đoạn càng thâm sâu. Có lẽ vì điểm này mà Thiên đế mới chọn Mạch Ân thần quân để giao phó Đế cơ Hàn Nguyệt. Một khi đã kết hôn với Hàn Nguyệt, Mạch Ân với bản lĩnh của mình, có thể vừa phò tá Đế Cơ, vừa trấn áp quần thần bên dưới. Nhưng huynh lại không hiểu được, nếu Mạch Ân không chỉ muốn phò trợ mà còn có dã tâm khác. Liệu Đế Cơ Hàn Nguyệt có thể chống đỡ được không? Thiên đế hình như cũng đã cân nhắc đến việc này, nếu không đã không đồng ý hủy bỏ hôn sự kia.”
Lạc Nhi gật gù, dã tâm của Mạch Ân rất lớn, hắn muốt đoạt lấy ngôi vị Thiên đế kia, cai quản tam giới, tứ hải bát hoang. Bây giờ có sư phụ chống đỡ, Hàn Nguyệt coi như đã qua được một kiếp nạn, nhưng mà sau này thì sao? Khi sư phụ đưa nàng rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện, ai sẽ là người ở bên cạnh Hàn Nguyệt lúc khó khăn nhất? Nàng chay mày lại suy tư, trong đám triều thần đã quỳ trước sư tỷ hôm nay, có kẻ nào thật lòng quy phục chứ? Huyền Vũ dọn dẹp xong xuôi, trở lại bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng của nàng lúc này hắn chợt hiểu: “Từ nhỏ Thanh Long và Hàn Nguyệt đã cùng nhau lớn lên, tuy hay cãi nhau thật, nhưng đã là bằng hữu, nhất định huynh ấy sẽ giúp đỡ Đế Cơ.”
Nghe lời hắn nói, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người giao nhau, nàng buột miệng: “Huynh biết thuật đọc tâm sao?” Huyền Vũ lắc đầu, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà: “Ta chưa đạt được đến cảnh giới đó, khắp tứ hải bát hoang e rằng người biết được thuật đọc tâm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.” Nàng đoạt lấy chén trà trên tay hắn, cau mày hỏi: “Vậy thì tại sao?” Huyền Vũ thở dài một cái: “Ta cũng không thể giải thích rõ ràng với muội, ta chỉ có thể nói không cần thuật đọc tâm cũng có thể hiểu được một người đang nghĩ gì mà. Đúng không Lạc Nhi?” Hắn đã nói như vậy nàng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Huyền Vũ thật sự đã động chân tâm với nàng rồi.
Nàng cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt của hắn nữa: “Vì sao lại để tâm đến muội như vậy? Còn không tiếc thứ gì, tất cả đều dành phần tốt nhất cho muội?” Từ lâu nàng đã muốn hỏi hắn những lời này, nhưng nàng lại không dám. Chuyện Huyền Vũ yêu Lục Lạc Nhi là điều hiển nhiên, nhưng đó lại là với nữ thứ phụ nguyên bản, còn nàng thì sao. Chẳng qua chỉ là một kẻ xuyên không vào thân xác của người khác, cướp đoạt hạnh phúc mà nữ thứ phụ nên có. Nếu hắn biết nàng vốn không phải người hắn yêu, hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Huyền Vũ khó hiểu nhìn nàng, hắn không biết tại sao nàng lại hỏi hắn như vậy, nhưng hắn vẫn có thể giải thích để nàng hiểu: “Muội có tin vào nhân duyên tiền định không?” Nàng lắc đầu với hắn, Huyền Vũ cười nhẹ tiếp tục nói: “Ta thì lại tin, từ lần đầu tiên gặp muội, ta đã không thể rời mắt khỏi muội rồi. Không phải vì dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của muội, cũng không phải vì thân phận là tiểu đệ tử bế môn của Thượng thần Mẫn Nguyên, càng không phải vì danh hiệu Chu Tước của muội. Mà chính là vì linh hồn của muội, sợi dây liên kết bắt đầu từ trái tim ta đến trái tim của muội.”
Hắn đưa tay chạm vào ngực mình rồi chuyển đến trước mặt nàng, ngón tay dừng lại giữa không trung chỉ vào tim của nàng. Lạc Nhi sửng sốt, lời hắn nói nàng nghe không hiểu, hắn đã nhìn thấy một sợi dây liên kết giữa nàng và hắn sao? “Có phải bây giờ uội rất hoang mang đúng không? Lúc đầu ta cũng như muội vậy, không biết tại sao mình lại có thể nhìn thấy những điều lạ lùng đó. Nhưng sư phụ đã bảo ta rằng, đó chính là nhân duyên tiền định, không phải muội thì sẽ không là bất kỳ ai khác.” Nàng còn chưa hết ngạc nhiên, hỏi lại: “Không phải muội thì sẽ không là ai khác ư?”
Huyền Vũ thu tay về gật đầu với nàng: “Đúng vậy!” Những điều này làm nàng thật sự hoang mang, nếu như thế thì tình yêu mà hắn dành cho nữ thứ phụ kiếp trước sẽ đi về đâu. Huyền Vũ đọc được tâm trạng phức tạp, của nàng tuy vậy hắn lại không hiểu vì sao Lạc Nhi lại băn khoăn như vậy. Hiện giờ hắn vẫn chưa nói với nàng rằng hắn thích nàng, nhưng hắn biết nàng cũng đã phần nào đoán ra được. Hắn không muốn thúc ép nàng, hắn muốn để nàng dần dần tiếp nhận hắn. Huyền Vũ xoa đầu nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, hiện giờ muội vẫn còn nhỏ lắm, thời gian sau này chuyện quan trọng hơn vẫn là tu luyện. Đừng xao lãng chuyện học hành!”
Lạc Nhi ngẩng đầu lên, hắn không hề thúc ép còn bảo nàng đừng để ý. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong sự dịu dàng này, không biết chừng nàng sẽ rơi vào tình yêu vốn không thuộc về nàng mất. Hắn nói đúng, tính theo tuổi của Thiên tộc, nàng mới được sinh ra hơn một năm tuổi, dù hình dáng và cách cư xử có chững chạc thế nào. Thì trong mắt các trưởng bối Thiên tộc, nàng vẫn là một đứa trẻ con chưa lớn, chưa hiểu chuyện. Lạc Nhi gật đầu, tiếp tục ăn bánh hoa mai, vị bánh trong miệng không còn ngọt ngào như lúc đầu nữa. Bây giờ lại mang theo chút cay cay xé lòng, khiến nàng muốn nuốt xuống cũng khó khăn.
Đợi nàng ăn hết bánh, Huyền Vũ liền đưa nàng về Mai Lạc cung, sau đó lập tức trở về chỗ sư phụ của mình. Chỉ còn lại một mình, Lạc Nhi thở thẩn lang thang trong Mai Lạc cung. Hạ nhân nhìn thấy cũng làm như không biết, nhanh chân rời khỏi nơi nàng đang đứng để tránh làm phiền nàng. Lạc Nhi lại bước vào rừng mai đỏ thắm, thả mình dưới những tán hoa lộng lẫy, nàng ngẩng đầu lên trời để mặc cho hoa rơi trên tóc. “Lạc Nhi ơi, Lạc Nhi! Ngươi vốn không nên đến đây, không nên xuất hiện tại nơi này. Cướp mất những thứ của người khác làm của mình, nhất định sẽ chịu quả báo!” Nàng tự nhủ với chính mình, mà không biết rằng có một người đang lẩn mình nơi kín đáo mà nhìn nàng.
Tần Lục vươn tay ra phía trước, cứ như thể đang chạm vào hình bóng của nàng đằng xa, đầu ngón tay mải miết phát họa những đường nét thanh tú của nàng. “Ta đã nói, dù nàng có bỏ ta thì ta cũng không thể rời khỏi nàng. Lạc Nhi! Nàng chính là ma tâm của ta. Dù là bất cứ ai, vì bất kỳ lý do nào, ta cũng không cho phép nàng trở thành nữ nhân của kẻ khác! Không bao giờ!” Hắn giận dữ vung tay một cái, hoa mai xung quanh nàng tản ra đột ngột khiến Lạc Nhi giật mình. Trước khi nàng kịp định thần thì Tần Lục đã xuất hiện bên cạnh, bắt lấy thắt lưng của nàng. Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ muốn độc chiếm nàng mà thôi.
***
Mạch Ân là kẻ giảo hoạt, một khi đã quyết định làm chuyện gì, nhất định hắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Hôn sự với Đế Cơ bị hủy bỏ, hắn lập tức tìm mục tiêu thích hợp, cuộc nói chuyện của Lục Lạc Nhi và Tần Lục sau lễ đăng cơ của Hàn Nguyệt đã bị hắn nghe thấy. Dù không hiểu hết nhưng hắn cũng đã phần nào đoán ra tình cảm đặc biệt của Tần Lục dành cho tiểu sư muội của Đế Cơ. Ngay từ ban đầu hắn đã phát hiện ra ma khí trong người Tần Lục, Mạch Ân cũng rất ngạc nhiên khi biết được điều đó. Muốn tìm hiểu thân phận thật sự của Tần Lục không hề khó, chỉ cần suy đoán một chút cũng đã dễ dàng nhận ra Thiên nữ Tần Y chính là Tần Lục, người được đưa đến Âm Tư Môn bái sư học đạo.
Sau khi bị những lời nói của Lạc Nhi đả kích, tinh thần của Tần Lục vốn đang chấn động nên nhất thời không kịp phản ứng. Mạch Ân đã lợi dụng sơ hở đó, ra tay đánh ngất Tần Lục, sau đó lại cài vào người hắn ta cấm chế ma thuật. Khiến cho ma khí trong người Tần Lục bị kích động mà thoát ra ngoài, lu mờ lý trí trong cơ thể của hắn. Mạch Ân ra tay tàn độc, nếu không chiếm được hắn sẽ phá hủy mọi thứ. Nếu Tần Lục vì Lạc Nhi mà gây ra những chuyện đại nghịch bất đạo, thì Thiên tộc nhất định sẽ náo loạn. Đến lúc đó người hưởng lợi nhiều nhất chính là hắn!
Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi đến tìm Huyền Vũ, tinh thần của nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau lần gặp gỡ vô tình với Tần Lục. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, Lạc Nhi lại không thể không bật cười, quả đúng là Huyền Vũ. Người như hắn sao có thể làm những loại chuyện như trộm đồ được chứ? Hắn nghe thấy tiếng cười của nàng, Huyền Vũ nhanh chóng xoay người lại, mỉm cười khó xử: “Lạc Nhi! Có thể đổi thành nhiệm vụ khác được không?” Nàng cố nén cười, bước lại gần hắn, đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi gật gù: “Trộm bánh thì có thể không làm, nhưng làm bánh chắc không làm khó được huynh nhỉ?”
Hắn vỗ ngực đảm bảo: “Việc này thì ta làm được!” Nói xong bước vào nhà bếp trực tiếp xắn tay áo làm bánh cho nàng. Lạc Nhi ngẩn ngơ đứng bên cạnh, nhìn Huyền Vũ nhào bột, nặn bánh, cho cũi vào lò, hấp bánh bằng xửng. Mọi việc cứ như mây bay nước chảy, một chút ngượng ngập cũng không có, Lạc Nhi chống cằm ngưỡng mộ nhìn hắn: “Chuyện gì huynh cũng biết làm, sau này lấy thê tử rồi nhất định sẽ không để đại tẩu bị thiệt thòi! Thật ngưỡng mộ huynh đấy!” Huyền Vũ trở tay mở nắp xửng bánh, mỉm cười: “Chuyện ta lấy thê tử còn xa lắm. Mau lại đây, bánh hoa mai đã xong rồi!”
Nàng ngồi trước dĩa bánh nóng hổi, thơm phức, không nhịn được bốc một chiếc cho vào miệng. Bánh vừa chạm vào đầu lưỡi, nàng đã cảm nhận được hương hoa mai quen thuộc, tay nghề của Huyền Vũ cao hơn đám Ngọc Cầm rất nhiều. Vừa thưởng thức bánh hoa mai, nàng vừa hỏi hắn: “Huynh đã từng gặp Mạch Ân thần quân chưa?” Huyền Vũ đang dọn dẹp lại nhà bếp, nghe nàng hỏi vậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện của Mạch Ân thần quân?” Nàng vô tư đáp: “Muội chỉ tò mò mà thôi, người xuất sắc như thế nào mới được Thiên đế tin cậy giao phó hạnh phúc một đời của sư tỷ vào tay hắn cơ chứ?”
Huyền Vũ tiếp tục công việc đang dang dở, “Ta mới gặp Mạch Ân thần quân một lần, không thể nói cho muội biết chính xác về phầm cách của ngài ấy. Nhưng nếu phải nhận xét, thì ta chỉ có thể nói, ‘Tính tình đa đoan, biến hóa khó lường’. Con người này tốt nhất muội không nên giao thiệp, dã tâm càng lớn thủ đoạn càng thâm sâu. Có lẽ vì điểm này mà Thiên đế mới chọn Mạch Ân thần quân để giao phó Đế cơ Hàn Nguyệt. Một khi đã kết hôn với Hàn Nguyệt, Mạch Ân với bản lĩnh của mình, có thể vừa phò tá Đế Cơ, vừa trấn áp quần thần bên dưới. Nhưng huynh lại không hiểu được, nếu Mạch Ân không chỉ muốn phò trợ mà còn có dã tâm khác. Liệu Đế Cơ Hàn Nguyệt có thể chống đỡ được không? Thiên đế hình như cũng đã cân nhắc đến việc này, nếu không đã không đồng ý hủy bỏ hôn sự kia.”
Lạc Nhi gật gù, dã tâm của Mạch Ân rất lớn, hắn muốt đoạt lấy ngôi vị Thiên đế kia, cai quản tam giới, tứ hải bát hoang. Bây giờ có sư phụ chống đỡ, Hàn Nguyệt coi như đã qua được một kiếp nạn, nhưng mà sau này thì sao? Khi sư phụ đưa nàng rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện, ai sẽ là người ở bên cạnh Hàn Nguyệt lúc khó khăn nhất? Nàng chay mày lại suy tư, trong đám triều thần đã quỳ trước sư tỷ hôm nay, có kẻ nào thật lòng quy phục chứ? Huyền Vũ dọn dẹp xong xuôi, trở lại bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng của nàng lúc này hắn chợt hiểu: “Từ nhỏ Thanh Long và Hàn Nguyệt đã cùng nhau lớn lên, tuy hay cãi nhau thật, nhưng đã là bằng hữu, nhất định huynh ấy sẽ giúp đỡ Đế Cơ.”
Nghe lời hắn nói, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người giao nhau, nàng buột miệng: “Huynh biết thuật đọc tâm sao?” Huyền Vũ lắc đầu, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà: “Ta chưa đạt được đến cảnh giới đó, khắp tứ hải bát hoang e rằng người biết được thuật đọc tâm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.” Nàng đoạt lấy chén trà trên tay hắn, cau mày hỏi: “Vậy thì tại sao?” Huyền Vũ thở dài một cái: “Ta cũng không thể giải thích rõ ràng với muội, ta chỉ có thể nói không cần thuật đọc tâm cũng có thể hiểu được một người đang nghĩ gì mà. Đúng không Lạc Nhi?” Hắn đã nói như vậy nàng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Huyền Vũ thật sự đã động chân tâm với nàng rồi.
Nàng cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt của hắn nữa: “Vì sao lại để tâm đến muội như vậy? Còn không tiếc thứ gì, tất cả đều dành phần tốt nhất cho muội?” Từ lâu nàng đã muốn hỏi hắn những lời này, nhưng nàng lại không dám. Chuyện Huyền Vũ yêu Lục Lạc Nhi là điều hiển nhiên, nhưng đó lại là với nữ thứ phụ nguyên bản, còn nàng thì sao. Chẳng qua chỉ là một kẻ xuyên không vào thân xác của người khác, cướp đoạt hạnh phúc mà nữ thứ phụ nên có. Nếu hắn biết nàng vốn không phải người hắn yêu, hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Huyền Vũ khó hiểu nhìn nàng, hắn không biết tại sao nàng lại hỏi hắn như vậy, nhưng hắn vẫn có thể giải thích để nàng hiểu: “Muội có tin vào nhân duyên tiền định không?” Nàng lắc đầu với hắn, Huyền Vũ cười nhẹ tiếp tục nói: “Ta thì lại tin, từ lần đầu tiên gặp muội, ta đã không thể rời mắt khỏi muội rồi. Không phải vì dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của muội, cũng không phải vì thân phận là tiểu đệ tử bế môn của Thượng thần Mẫn Nguyên, càng không phải vì danh hiệu Chu Tước của muội. Mà chính là vì linh hồn của muội, sợi dây liên kết bắt đầu từ trái tim ta đến trái tim của muội.”
Hắn đưa tay chạm vào ngực mình rồi chuyển đến trước mặt nàng, ngón tay dừng lại giữa không trung chỉ vào tim của nàng. Lạc Nhi sửng sốt, lời hắn nói nàng nghe không hiểu, hắn đã nhìn thấy một sợi dây liên kết giữa nàng và hắn sao? “Có phải bây giờ uội rất hoang mang đúng không? Lúc đầu ta cũng như muội vậy, không biết tại sao mình lại có thể nhìn thấy những điều lạ lùng đó. Nhưng sư phụ đã bảo ta rằng, đó chính là nhân duyên tiền định, không phải muội thì sẽ không là bất kỳ ai khác.” Nàng còn chưa hết ngạc nhiên, hỏi lại: “Không phải muội thì sẽ không là ai khác ư?”
Huyền Vũ thu tay về gật đầu với nàng: “Đúng vậy!” Những điều này làm nàng thật sự hoang mang, nếu như thế thì tình yêu mà hắn dành cho nữ thứ phụ kiếp trước sẽ đi về đâu. Huyền Vũ đọc được tâm trạng phức tạp, của nàng tuy vậy hắn lại không hiểu vì sao Lạc Nhi lại băn khoăn như vậy. Hiện giờ hắn vẫn chưa nói với nàng rằng hắn thích nàng, nhưng hắn biết nàng cũng đã phần nào đoán ra được. Hắn không muốn thúc ép nàng, hắn muốn để nàng dần dần tiếp nhận hắn. Huyền Vũ xoa đầu nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, hiện giờ muội vẫn còn nhỏ lắm, thời gian sau này chuyện quan trọng hơn vẫn là tu luyện. Đừng xao lãng chuyện học hành!”
Lạc Nhi ngẩng đầu lên, hắn không hề thúc ép còn bảo nàng đừng để ý. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong sự dịu dàng này, không biết chừng nàng sẽ rơi vào tình yêu vốn không thuộc về nàng mất. Hắn nói đúng, tính theo tuổi của Thiên tộc, nàng mới được sinh ra hơn một năm tuổi, dù hình dáng và cách cư xử có chững chạc thế nào. Thì trong mắt các trưởng bối Thiên tộc, nàng vẫn là một đứa trẻ con chưa lớn, chưa hiểu chuyện. Lạc Nhi gật đầu, tiếp tục ăn bánh hoa mai, vị bánh trong miệng không còn ngọt ngào như lúc đầu nữa. Bây giờ lại mang theo chút cay cay xé lòng, khiến nàng muốn nuốt xuống cũng khó khăn.
Đợi nàng ăn hết bánh, Huyền Vũ liền đưa nàng về Mai Lạc cung, sau đó lập tức trở về chỗ sư phụ của mình. Chỉ còn lại một mình, Lạc Nhi thở thẩn lang thang trong Mai Lạc cung. Hạ nhân nhìn thấy cũng làm như không biết, nhanh chân rời khỏi nơi nàng đang đứng để tránh làm phiền nàng. Lạc Nhi lại bước vào rừng mai đỏ thắm, thả mình dưới những tán hoa lộng lẫy, nàng ngẩng đầu lên trời để mặc cho hoa rơi trên tóc. “Lạc Nhi ơi, Lạc Nhi! Ngươi vốn không nên đến đây, không nên xuất hiện tại nơi này. Cướp mất những thứ của người khác làm của mình, nhất định sẽ chịu quả báo!” Nàng tự nhủ với chính mình, mà không biết rằng có một người đang lẩn mình nơi kín đáo mà nhìn nàng.
Tần Lục vươn tay ra phía trước, cứ như thể đang chạm vào hình bóng của nàng đằng xa, đầu ngón tay mải miết phát họa những đường nét thanh tú của nàng. “Ta đã nói, dù nàng có bỏ ta thì ta cũng không thể rời khỏi nàng. Lạc Nhi! Nàng chính là ma tâm của ta. Dù là bất cứ ai, vì bất kỳ lý do nào, ta cũng không cho phép nàng trở thành nữ nhân của kẻ khác! Không bao giờ!” Hắn giận dữ vung tay một cái, hoa mai xung quanh nàng tản ra đột ngột khiến Lạc Nhi giật mình. Trước khi nàng kịp định thần thì Tần Lục đã xuất hiện bên cạnh, bắt lấy thắt lưng của nàng. Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ muốn độc chiếm nàng mà thôi.
Mạch Ân là kẻ giảo hoạt, một khi đã quyết định làm chuyện gì, nhất định hắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Hôn sự với Đế Cơ bị hủy bỏ, hắn lập tức tìm mục tiêu thích hợp, cuộc nói chuyện của Lục Lạc Nhi và Tần Lục sau lễ đăng cơ của Hàn Nguyệt đã bị hắn nghe thấy. Dù không hiểu hết nhưng hắn cũng đã phần nào đoán ra tình cảm đặc biệt của Tần Lục dành cho tiểu sư muội của Đế Cơ. Ngay từ ban đầu hắn đã phát hiện ra ma khí trong người Tần Lục, Mạch Ân cũng rất ngạc nhiên khi biết được điều đó. Muốn tìm hiểu thân phận thật sự của Tần Lục không hề khó, chỉ cần suy đoán một chút cũng đã dễ dàng nhận ra Thiên nữ Tần Y chính là Tần Lục, người được đưa đến Âm Tư Môn bái sư học đạo.
Sau khi bị những lời nói của Lạc Nhi đả kích, tinh thần của Tần Lục vốn đang chấn động nên nhất thời không kịp phản ứng. Mạch Ân đã lợi dụng sơ hở đó, ra tay đánh ngất Tần Lục, sau đó lại cài vào người hắn ta cấm chế ma thuật. Khiến cho ma khí trong người Tần Lục bị kích động mà thoát ra ngoài, lu mờ lý trí trong cơ thể của hắn. Mạch Ân ra tay tàn độc, nếu không chiếm được hắn sẽ phá hủy mọi thứ. Nếu Tần Lục vì Lạc Nhi mà gây ra những chuyện đại nghịch bất đạo, thì Thiên tộc nhất định sẽ náo loạn. Đến lúc đó người hưởng lợi nhiều nhất chính là hắn!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Lạc Nhi đến tìm Huyền Vũ, tinh thần của nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau lần gặp gỡ vô tình với Tần Lục. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, Lạc Nhi lại không thể không bật cười, quả đúng là Huyền Vũ. Người như hắn sao có thể làm những loại chuyện như trộm đồ được chứ? Hắn nghe thấy tiếng cười của nàng, Huyền Vũ nhanh chóng xoay người lại, mỉm cười khó xử: “Lạc Nhi! Có thể đổi thành nhiệm vụ khác được không?” Nàng cố nén cười, bước lại gần hắn, đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi gật gù: “Trộm bánh thì có thể không làm, nhưng làm bánh chắc không làm khó được huynh nhỉ?”
Hắn vỗ ngực đảm bảo: “Việc này thì ta làm được!” Nói xong bước vào nhà bếp trực tiếp xắn tay áo làm bánh cho nàng. Lạc Nhi ngẩn ngơ đứng bên cạnh, nhìn Huyền Vũ nhào bột, nặn bánh, cho cũi vào lò, hấp bánh bằng xửng. Mọi việc cứ như mây bay nước chảy, một chút ngượng ngập cũng không có, Lạc Nhi chống cằm ngưỡng mộ nhìn hắn: “Chuyện gì huynh cũng biết làm, sau này lấy thê tử rồi nhất định sẽ không để đại tẩu bị thiệt thòi! Thật ngưỡng mộ huynh đấy!” Huyền Vũ trở tay mở nắp xửng bánh, mỉm cười: “Chuyện ta lấy thê tử còn xa lắm. Mau lại đây, bánh hoa mai đã xong rồi!”
Nàng ngồi trước dĩa bánh nóng hổi, thơm phức, không nhịn được bốc một chiếc cho vào miệng. Bánh vừa chạm vào đầu lưỡi, nàng đã cảm nhận được hương hoa mai quen thuộc, tay nghề của Huyền Vũ cao hơn đám Ngọc Cầm rất nhiều. Vừa thưởng thức bánh hoa mai, nàng vừa hỏi hắn: “Huynh đã từng gặp Mạch Ân thần quân chưa?” Huyền Vũ đang dọn dẹp lại nhà bếp, nghe nàng hỏi vậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện của Mạch Ân thần quân?” Nàng vô tư đáp: “Muội chỉ tò mò mà thôi, người xuất sắc như thế nào mới được Thiên đế tin cậy giao phó hạnh phúc một đời của sư tỷ vào tay hắn cơ chứ?”
Huyền Vũ tiếp tục công việc đang dang dở, “Ta mới gặp Mạch Ân thần quân một lần, không thể nói cho muội biết chính xác về phầm cách của ngài ấy. Nhưng nếu phải nhận xét, thì ta chỉ có thể nói, ‘Tính tình đa đoan, biến hóa khó lường’. Con người này tốt nhất muội không nên giao thiệp, dã tâm càng lớn thủ đoạn càng thâm sâu. Có lẽ vì điểm này mà Thiên đế mới chọn Mạch Ân thần quân để giao phó Đế cơ Hàn Nguyệt. Một khi đã kết hôn với Hàn Nguyệt, Mạch Ân với bản lĩnh của mình, có thể vừa phò tá Đế Cơ, vừa trấn áp quần thần bên dưới. Nhưng huynh lại không hiểu được, nếu Mạch Ân không chỉ muốn phò trợ mà còn có dã tâm khác. Liệu Đế Cơ Hàn Nguyệt có thể chống đỡ được không? Thiên đế hình như cũng đã cân nhắc đến việc này, nếu không đã không đồng ý hủy bỏ hôn sự kia.”
Lạc Nhi gật gù, dã tâm của Mạch Ân rất lớn, hắn muốt đoạt lấy ngôi vị Thiên đế kia, cai quản tam giới, tứ hải bát hoang. Bây giờ có sư phụ chống đỡ, Hàn Nguyệt coi như đã qua được một kiếp nạn, nhưng mà sau này thì sao? Khi sư phụ đưa nàng rời khỏi Thiên giới đi lịch luyện, ai sẽ là người ở bên cạnh Hàn Nguyệt lúc khó khăn nhất? Nàng chay mày lại suy tư, trong đám triều thần đã quỳ trước sư tỷ hôm nay, có kẻ nào thật lòng quy phục chứ? Huyền Vũ dọn dẹp xong xuôi, trở lại bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng của nàng lúc này hắn chợt hiểu: “Từ nhỏ Thanh Long và Hàn Nguyệt đã cùng nhau lớn lên, tuy hay cãi nhau thật, nhưng đã là bằng hữu, nhất định huynh ấy sẽ giúp đỡ Đế Cơ.”
Nghe lời hắn nói, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người giao nhau, nàng buột miệng: “Huynh biết thuật đọc tâm sao?” Huyền Vũ lắc đầu, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà: “Ta chưa đạt được đến cảnh giới đó, khắp tứ hải bát hoang e rằng người biết được thuật đọc tâm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.” Nàng đoạt lấy chén trà trên tay hắn, cau mày hỏi: “Vậy thì tại sao?” Huyền Vũ thở dài một cái: “Ta cũng không thể giải thích rõ ràng với muội, ta chỉ có thể nói không cần thuật đọc tâm cũng có thể hiểu được một người đang nghĩ gì mà. Đúng không Lạc Nhi?” Hắn đã nói như vậy nàng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Huyền Vũ thật sự đã động chân tâm với nàng rồi.
Nàng cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt của hắn nữa: “Vì sao lại để tâm đến muội như vậy? Còn không tiếc thứ gì, tất cả đều dành phần tốt nhất cho muội?” Từ lâu nàng đã muốn hỏi hắn những lời này, nhưng nàng lại không dám. Chuyện Huyền Vũ yêu Lục Lạc Nhi là điều hiển nhiên, nhưng đó lại là với nữ thứ phụ nguyên bản, còn nàng thì sao. Chẳng qua chỉ là một kẻ xuyên không vào thân xác của người khác, cướp đoạt hạnh phúc mà nữ thứ phụ nên có. Nếu hắn biết nàng vốn không phải người hắn yêu, hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Huyền Vũ khó hiểu nhìn nàng, hắn không biết tại sao nàng lại hỏi hắn như vậy, nhưng hắn vẫn có thể giải thích để nàng hiểu: “Muội có tin vào nhân duyên tiền định không?” Nàng lắc đầu với hắn, Huyền Vũ cười nhẹ tiếp tục nói: “Ta thì lại tin, từ lần đầu tiên gặp muội, ta đã không thể rời mắt khỏi muội rồi. Không phải vì dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của muội, cũng không phải vì thân phận là tiểu đệ tử bế môn của Thượng thần Mẫn Nguyên, càng không phải vì danh hiệu Chu Tước của muội. Mà chính là vì linh hồn của muội, sợi dây liên kết bắt đầu từ trái tim ta đến trái tim của muội.”
Hắn đưa tay chạm vào ngực mình rồi chuyển đến trước mặt nàng, ngón tay dừng lại giữa không trung chỉ vào tim của nàng. Lạc Nhi sửng sốt, lời hắn nói nàng nghe không hiểu, hắn đã nhìn thấy một sợi dây liên kết giữa nàng và hắn sao? “Có phải bây giờ uội rất hoang mang đúng không? Lúc đầu ta cũng như muội vậy, không biết tại sao mình lại có thể nhìn thấy những điều lạ lùng đó. Nhưng sư phụ đã bảo ta rằng, đó chính là nhân duyên tiền định, không phải muội thì sẽ không là bất kỳ ai khác.” Nàng còn chưa hết ngạc nhiên, hỏi lại: “Không phải muội thì sẽ không là ai khác ư?”
Huyền Vũ thu tay về gật đầu với nàng: “Đúng vậy!” Những điều này làm nàng thật sự hoang mang, nếu như thế thì tình yêu mà hắn dành cho nữ thứ phụ kiếp trước sẽ đi về đâu. Huyền Vũ đọc được tâm trạng phức tạp, của nàng tuy vậy hắn lại không hiểu vì sao Lạc Nhi lại băn khoăn như vậy. Hiện giờ hắn vẫn chưa nói với nàng rằng hắn thích nàng, nhưng hắn biết nàng cũng đã phần nào đoán ra được. Hắn không muốn thúc ép nàng, hắn muốn để nàng dần dần tiếp nhận hắn. Huyền Vũ xoa đầu nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, hiện giờ muội vẫn còn nhỏ lắm, thời gian sau này chuyện quan trọng hơn vẫn là tu luyện. Đừng xao lãng chuyện học hành!”
Lạc Nhi ngẩng đầu lên, hắn không hề thúc ép còn bảo nàng đừng để ý. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong sự dịu dàng này, không biết chừng nàng sẽ rơi vào tình yêu vốn không thuộc về nàng mất. Hắn nói đúng, tính theo tuổi của Thiên tộc, nàng mới được sinh ra hơn một năm tuổi, dù hình dáng và cách cư xử có chững chạc thế nào. Thì trong mắt các trưởng bối Thiên tộc, nàng vẫn là một đứa trẻ con chưa lớn, chưa hiểu chuyện. Lạc Nhi gật đầu, tiếp tục ăn bánh hoa mai, vị bánh trong miệng không còn ngọt ngào như lúc đầu nữa. Bây giờ lại mang theo chút cay cay xé lòng, khiến nàng muốn nuốt xuống cũng khó khăn.
Đợi nàng ăn hết bánh, Huyền Vũ liền đưa nàng về Mai Lạc cung, sau đó lập tức trở về chỗ sư phụ của mình. Chỉ còn lại một mình, Lạc Nhi thở thẩn lang thang trong Mai Lạc cung. Hạ nhân nhìn thấy cũng làm như không biết, nhanh chân rời khỏi nơi nàng đang đứng để tránh làm phiền nàng. Lạc Nhi lại bước vào rừng mai đỏ thắm, thả mình dưới những tán hoa lộng lẫy, nàng ngẩng đầu lên trời để mặc cho hoa rơi trên tóc. “Lạc Nhi ơi, Lạc Nhi! Ngươi vốn không nên đến đây, không nên xuất hiện tại nơi này. Cướp mất những thứ của người khác làm của mình, nhất định sẽ chịu quả báo!” Nàng tự nhủ với chính mình, mà không biết rằng có một người đang lẩn mình nơi kín đáo mà nhìn nàng.
Tần Lục vươn tay ra phía trước, cứ như thể đang chạm vào hình bóng của nàng đằng xa, đầu ngón tay mải miết phát họa những đường nét thanh tú của nàng. “Ta đã nói, dù nàng có bỏ ta thì ta cũng không thể rời khỏi nàng. Lạc Nhi! Nàng chính là ma tâm của ta. Dù là bất cứ ai, vì bất kỳ lý do nào, ta cũng không cho phép nàng trở thành nữ nhân của kẻ khác! Không bao giờ!” Hắn giận dữ vung tay một cái, hoa mai xung quanh nàng tản ra đột ngột khiến Lạc Nhi giật mình. Trước khi nàng kịp định thần thì Tần Lục đã xuất hiện bên cạnh, bắt lấy thắt lưng của nàng. Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ muốn độc chiếm nàng mà thôi.
***
Mạch Ân là kẻ giảo hoạt, một khi đã quyết định làm chuyện gì, nhất định hắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Hôn sự với Đế Cơ bị hủy bỏ, hắn lập tức tìm mục tiêu thích hợp, cuộc nói chuyện của Lục Lạc Nhi và Tần Lục sau lễ đăng cơ của Hàn Nguyệt đã bị hắn nghe thấy. Dù không hiểu hết nhưng hắn cũng đã phần nào đoán ra tình cảm đặc biệt của Tần Lục dành cho tiểu sư muội của Đế Cơ. Ngay từ ban đầu hắn đã phát hiện ra ma khí trong người Tần Lục, Mạch Ân cũng rất ngạc nhiên khi biết được điều đó. Muốn tìm hiểu thân phận thật sự của Tần Lục không hề khó, chỉ cần suy đoán một chút cũng đã dễ dàng nhận ra Thiên nữ Tần Y chính là Tần Lục, người được đưa đến Âm Tư Môn bái sư học đạo.
Sau khi bị những lời nói của Lạc Nhi đả kích, tinh thần của Tần Lục vốn đang chấn động nên nhất thời không kịp phản ứng. Mạch Ân đã lợi dụng sơ hở đó, ra tay đánh ngất Tần Lục, sau đó lại cài vào người hắn ta cấm chế ma thuật. Khiến cho ma khí trong người Tần Lục bị kích động mà thoát ra ngoài, lu mờ lý trí trong cơ thể của hắn. Mạch Ân ra tay tàn độc, nếu không chiếm được hắn sẽ phá hủy mọi thứ. Nếu Tần Lục vì Lạc Nhi mà gây ra những chuyện đại nghịch bất đạo, thì Thiên tộc nhất định sẽ náo loạn. Đến lúc đó người hưởng lợi nhiều nhất chính là hắn!