Hôm nay, bọn người Huyền Vũ bị sư phụ của mình bắt đi luyện tập, vì thế Mai Lạc cung của nàng hết sức yên tĩnh. Qua vài tháng tu luyện chăm chỉ, hiện tại Lục Lạc Nhi đã có thể cảm nhận được khí tức của các vị thần tiên khác. Ngay khi Hàn Nguyệt vừa bước chân qua cổng Mai Lạc cung, nàng đã chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, lên tiếng gọi: “Mau nhìn xem. Đây là bánh hoa mai do đám Ngọc Cầm làm đấy, tỷ cũng đến ăn thử xem sao?” Lạc Nhi nhàn nhã nở nụ cười tinh ngịch, ngón tay trỏ phẩy nhẹ một cái, dĩa bánh hoa mai đã lơ lửng xoay tròn trên không trung.
Hàn Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của nàng, hàng chân mày khẽ cau chặt lại, giọng điệu nghiêm khắc bảo: “Thần kiếp thăng làm Thượng tiên của muội sắp đến rồi!” Lời vừa dứt, thì một tiếng “Choang!” đã vang lên. Lạc Nhi ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mở to hoảng sợ, trước mặt nàng chính là dĩa bánh hoa mai ban nãy. Những chiếc bánh lăn trên đất, xung quanh đầy những mảnh vỡ, nàng ngẩng đầu lên: “Sư tỷ... Tỷ nói thật ư?” Hàn Nguyệt nặng nề gật đầu. Sáng sớm ngày hôm nay, theo thường lệ Hàn Nguyệt sẽ đến thỉnh an Thiên đế, rồi mới đến Mai Lạc cung thăm tiểu sư muội của mình. Nhưng vừa tỉnh dậy, nàng đã có một cảm giác kỳ lạ, bèn vội vàng gieo quẻ nhìn tương lai, không ngờ lại gieo ra Thần kiếp của Lạc Nhi!
Nghe những lời nói đó, đối với nàng như sét đánh ngang tai, hiện tại với thần lực trong người nàng, ngay cả đánh nhau với tiểu yêu bình thường cũng không thắng được. Chứ đừng nói là chịu đựng qua Thần kiếp để phi thăng Thượng tiên, mười tám đạo thiên lôi, một đạo cũng không thể thiếu. Mỗi tia sét đánh vào người đều như muốn lấy mạng, nỗi đau giày vò như thể bị xé nát nguyên thần. Phải tu luyện ít nhất hai vạn năm mới có thể đủ tinh lực đối phó với mười tám đạo thiên lôi này. Nhưng bây giờ với năng lực của nàng, một đạo thiên lôi cũng đã chịu không được. Vì sao kiếp số lại đến sớm như vậy? Nàng nghi hoặc nhìn Hàn Nguyệt, chẳng phải việc nữ thứ phụ phi thăng làm Thượng tiên còn phải đợi đến ba vạn năm sau hay sao?
Hàn Nguyệt như đọc được suy nghĩ của nàng, một nụ cười chua chát nở trên môi: “Lạc Nhi! Quẻ tượng số biến đổi không ngừng, nhưng nay lại thành ra như thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Một là có kẻ nhúng tay vào việc đẩy nhanh Thần kiếp của muội, hai là xuất hiện kẻ có tướng số quỷ dị bên cạnh làm mệnh kiếp của muội cũng bị ảnh hưởng theo.” Lạc Nhi gật đầu với Hàn Nguyệt, kẻ có tướng số quỷ dị, không phải là nữ phụ bảo thù Tần Y hay sao? Vậy là nàng ta cũng đã trùng sinh thành công, chuẩn bị quay lại Thiên giới báo thù, máu tươi sắp chảy thành sông rồi.
Trong nguyên tác, sau khi Tần Y sống lại, cũng là lúc Mẫn Nguyên dẫn quân chinh phạt Ma tộc. Trên đường đi qua lãnh địa của Ma tộc đã cứu ra một tiểu nha đầu mang trên mình tiên khí dào dạt, còn ai khác ngoài Tần Y. Sau khi điều tra rõ ràng, lại phát hiện Tần Y chính là con gái của công chúa Hàn Y, muội muội duy nhất của Thiên đế, người được gả đến Ma tộc cầu thân năm vạn năm trước. Xót thương cho thân phận mồ côi phụ mẫu của nàng, và tình bằng hữu giữa hắn và Hàn Y, Mẫn Nguyên bèn dấu thân phận của Tần Y. Đưa nàng ta về Thiên giới, rồi giao cho Thiên đế chăm sóc, cả tứ hải bát hoang này, người biết được sự thật đó e rằng chỉ có mình hắn và Hàn Hạ.
Hàn Hạ vốn rất yêu thương Hàn Y, năm xưa vì vạn bất đắc dĩ mới phải ký hiệp ước với Ma tộc, gả Hàn Y đến nơi xa xôi đó. Sau nhiều năm không có tin tức, nay lại biết nàng vừa sinh Tần Y thì đã tự sát. Dù không biết nguyên nhân tại sao Hàn Y lại chọn cách độc đoán như vậy, nhưng Hàn Hạ lại nuôi mối căm thù sâu sắc với Ma tộc. Từ đó về sau ban chiếu chỉ, đuổi cùng giết tận Ma tộc, khiến Ma tộc không còn chỗ dung thân, dẫn đến thảm kịch về sau. Hàn Hạ nhìn Tần Y như nhìn thấy Hàn Y, dùng thân phận dưỡng nữ, thu nhận nàng ta lại bên cạnh mình. Sau đó còn đích thân đưa nàng ta đến Âm Tư Môn để xin học đạo, gửi gắm Tần Y cho trưởng tôn Gia Cẩn Bình làm đệ tử.
Mối duyên giữa nữ thứ phụ và Tần Y nói ra tuy xa xôi mà lại gần gũi, trưởng tôn Gia Cẩn Bình vốn là sư thúc của Thượng thần Mẫn Nguyên. Nay sư phụ của Mẫn Nguyên không còn, xét theo thân phận, Lạc Nhi còn phải gọi vị trưởng tôn kia một tiếng tổ sư thúc. Tần Y lại là đệ tử của trưởng tôn Gia Bình Cẩn, có thể nói là ngang hàng với Thượng thần Mẫn Nguyên. Đối với nàng ta, Lạc Nhi còn phải cung kính gọi hai tiếng, tiểu sư cô. Lục Lạc Nhi thở dài, khi Tần Y trở lại chắc chắn sẽ tìm đến nàng đầu tiên. Trong nguyên tác, kiếp trước kiếp này, chỉ có một mình Lục Lạc Nhi nàng là đối xử với nàng ta thật lòng thật dạ. Bây giờ đã trùng sinh, nhất định Tần Y sẽ bồi đắp cho nàng những sai sót kiếp trước.
Nàng rùng mình môt cái, Lạc Nhi không cần, chỉ cần nàng ta không đến tìm nàng là may mắn lắm rồi. Chứ đừng nói là trả nợ cho nàng, nếu thật sự đã có lòng đối tốt với nữ thứ phụ này, cuối cùng sẽ không vì một nam nhân khác mà bán đứng tỷ muội tốt. Hàn Nguyệt nhìn thấy Lục Lạc Nhi cứ im lặng, cho rằng nàng đang sợ hãi quá độ. Hàn Nguyệt xoa nhẹ đầu nàng: “Đừng lo lắng! Tỷ đã báo tin cho sư phụ rồi, chắc chắn người sẽ có cách giúp muội vượt qua kiếp nạn này.” Lạc Nhi âm thầm nuốt nước mắt, có thể nói với hắn ta giết quách Tần Y đi không? Nếu có thể làm nàng ta biến mất, nàng sẽ bình an thong thả sống hết kiếp này. Nhưng những lời đó lại bị nàng nuốt xuống bụng, từ tốn trả lời Hàn Nguyệt: “Muội tin tỷ!”
Hàn Nguyệt rời khỏi Mai Lạc cung đã được một lúc lâu, nhưng tinh thần của nàng vẫn không thể khá hơn được. Cung nga tên Ngọc Cầm quay trở lại bên cạnh nàng, vừa nhìn thấy dĩa bánh hoa mai trên đất, đã lập tức lo lắng hỏi nàng: “Chủ tử! Người có bị thương không?” Lạc Nhi chậm chạp lắc đầu, cung nga này là người của Huyền Vũ phái đến. Trên người nàng ta có cấm chế cho hắn đặt vào, nếu như lúc bình thường Ngọc Cầm vẫn có thể đến gần nàng mà không chịu sự đau đớn. Ngoài nàng ta ra, còn có cả thảy hai cung nga nữa trực tiếp hầu hạ nàng, đều là người của bọn Thanh Long, Bạch Hổ đưa đến.
Lục Lạc Nhi cảm thấy thật sự mệt mỏi, báo với sư phụ thì đã sao chứ, hắn có quay về kịp hay không mới là trọng điểm. Kiếp nạn này, chắc chắn nàng sẽ phải chịu, vì không đủ thần lực ứng phó mà nguyên thần suýt bị xé tan thành từng mảnh. Còn bị đánh cho trở về nguyên hình là một con phượng hoàng, sau đó nằm dưỡng thương trong Mai Lạc cung suốt một năm dài mới có thể miễn cưỡng đi lại. Nhưng kẻ giúp nàng gánh hơn phân nửa mười tám đạo thiên lôi lại là Huyền Vũ, hắn vốn đã trải qua thần kiếp thăng làm Thượng tiên từ lâu. Pháp lực và tu vi cũng cao hơn nàng một bậc, nhưng tự ý làm trái mệnh trời, giúp nàng vượt qua thiên kiếp, vì thế hắn sẽ bị thương nặng hơn nàng. Tu vi năm vạn năm của hắn chẳng mấy chốc tan đi một nửa, còn hôn mê mười năm trời. Món nợ như vậy, nàng không gánh nổi!
Nàng thở dài một tiếng, trước giờ nàng không hề thích nợ nần bất kỳ ai, nhưng cứ theo đà này, thì việc xảy ra như nguyên tác đã viết là không thể tránh khỏi. Nàng đưa mắt nhìn Ngọc Cầm đang thu dọn mọi thứ, hạ lệnh: “Ngọc Cầm, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta tạm thời dọn đến cung của sư tỷ ở vài hôm. Chuyện này tuyệt đối không được để bọn Bạch Hổ biết, tuy ngươi là người của họ phái đến. Nhưng hãy nhớ, hiện giờ ta mới là chủ tử của ngươi. Chỉ cần một lời ta nói, dẫu có là bọn họ cầu xin cũng không thể cứu lấy cái mạng nhỏ bé của ngươi được đâu.” Cơ thể Ngọc Cầm khẽ run một chút rồi cúi người vâng lệnh đi chuẩn bị.
Lúc này, nàng mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, họ luôn giám sát sự an toàn của nàng, điều này nàng vẫn luôn biết. Chẳng qua thường ngày, nàng mắt nhắm mắt mở không thèm để tâm đến, nhưng đây là việc quan trọng, đi sai một bước nàng sẽ mất mạng như chơi. Với giao tình mấy tháng qua giữa nàng và bọn họ, Lạc Nhi không thể để họ mạo hiểm vì mình. Trải qua thiên kiếp đúng không, được rồi, Lạc Nhi nàng sẽ chống mắt lên xem thử mười tám đạo thiên lôi ấy làm gì được nàng? Vừa nghĩ nàng vừa trở về phòng mình, hiện giờ để ngăn chặn đám người Huyền Vũ, nàng chỉ có thể tạm lánh ở cung của Hàn Nguyệt. Dù bọn họ có càn quấy đến đâu, thì sư tỷ kia của nàng cũng là Thiên nữ được Thiên đế yêu quý nhất, dù muốn đoạt người họ cũng phải đoạt từ chỗ tỷ ấy.
***
Trận chiến giữa Ma tộc và hắn đã đến hồi kết thúc, khi đánh thẳng vào vương cung của địch quốc, hắn lại phát hiện ra một việc đau lòng. Hàn Y đã chết, chết ngay sau khi hạ sinh cho Ma vương một hài tử. Mẫn Nguyên nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim của mình nhói lên từng đợt, năm đó thiếu nữ xinh đẹp mặc giá y lộng lẫy, được hắn đích thân tiễn về nhà chồng. Nàng còn vui đùa nói với hắn: “Đại ca! Khi nào muội sinh được hài tử đầu tiên, dù là trai hay gái đều sẽ mở tiệc ăn mừng. Đến lúc đó huynh và nhị ca nhất định phải đến chung vui với muội!” Lúc đó, hắn đã nghiêm mặt nói với nàng: “Nhi nữ đã xuất giá, sao còn có thể càn rỡ như thế! Mau đội lại khăn trùm đầu, đừng để người khác cười nhạo Thiên tộc chúng ta không biết quy tắc.”
Nàng vừa ngồi ngay ngắn lại trong kiệu, vừa cười khúc khích: “Đại ca nhất định phải đến đấy!” Lúc đó, nàng đã không biết rằng, hắn ở ngoài kiệu nghe được tiếng cười của nàng, tận đáy lòng cũng vui mừng theo. Dù vậy, hắn vẫn là một chiến thần được người người ngưỡng mộ, sao có thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc cho người khác thấy được. Âm điệu trầm thấp vẫn không thay đổi, khẽ đồng ý với nàng: “Được!” Bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà muội muội của hắn đã không còn, lời hứa năm xưa của hắn cũng không thể thực hiện được. Vì sao muội muội của hắn phải chọn con đường cay nghiệt này? Là Ma tộc đã bức chết muội ấy phải không? Được, hắn sẽ san bằng cả Ma giới, trả thù cho Hàn Y.
Đứa trẻ tên Tần Y giống muội muội của hắn như đúc, nhưng thân phận của nó lại là một vấn đề nan giải. Dù là nữ nhi của Hàn Y, bên trong cơ thể nó có một nửa là tiên khí, một nửa là ma khí. Hắn đưa tay áp chế ma khí trong người Tần Y, phát huy đến cực hạn tiên khí mang dáng dấp của Hàn Y. Để không ai ngoài hắn và Hàn Hạ có thể nhận ra thân phận thật sự của con bé. Trên đường trở về Thiên giới, Tần Y không chuyện trò nhiều, chỉ im lặng đưa mắt nhìn về một chỗ. Có lẽ ở Ma giới phải chịu quá nhiều đả kích khiến Tần Y phải mất một thời gian mới có thể thích ứng từ từ với hoàn cảnh được.
Sau khi Hàn Y mất, Ma vương lại không thèm để tâm đến Tần Y, khiến cuộc sống của con bé trở thành địa ngục. Ngay cả một người hầu cũng mặc sức coi thường nó, ngày tháng Tần Y lớn lên hết sức khó khăn. Nếu không có nhũ mẫu tốt bụng chăm sóc cho nó, có lẽ Tần Y đã chết theo Hàn Y rồi. Mẫn Nguyên thở dài, từ tốn chăm sóc cho đứa trẻ tội nghiệp này!
Ngay lúc ấy, hắn lại nhận được tin truyền khẩn cấp từ Hàn Nguyệt, tiểu đệ tử của hắn chỉ còn vài ngày nữa sẽ trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Khi nhận được tin, hắn vừa vui vừa sợ, vui vì tiểu phượng hoàng kia thật sự có thiên phú tu luyện, sợ là vì chưa chắc Lục Lạc Nhi đã có thể một mình tự vượt qua thiên kiếp lần này. Ngày hắn nhìn thấy Lạc Nhi, thứ làm hắn bất chấp mọi thứ mà thu nhận nàng làm đệ tử chính là vì chân thân của nàng. Nguyên hình của Hàn Y là một con phượng hoàng lửa, vừa mở mắt nhìn thế gian đã đốt trụi cả cung điện của Thiên Hậu, tạo ra truyền kỳ mãi về sau. Còn một người nữa, cũng thuộc dòng dõi hỏa phượng hoàng giống các nàng, nhưng nàng ấy và Hàn Y, cả hai người họ đều không còn trên cõi đời này nữa.
Mẫn Nguyên không còn cách nào khác, đành đẩy nhanh tiến độ về Thiên giới của mình, không một phút nào dám nghỉ ngơi. Tần Y cũng cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, nàng nghi hoặc hỏi: “Vì sao người lại vội vã như vậy?” Hắn đáp lại lời nàng: “Tiểu đệ tử của ta sắp trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Với tu vi hiện giờ, một mình nó không thể chống đỡ được!” Đôi mắt của Tần Y như sáng lên khi nghe hắn nhắc đến tiểu đệ tử của mình, nàng lại hỏi: “Tiểu đệ tử của người tên là gì?” Mẫn Nguyên nhướng cao hàng chân mày, từ lúc nào mà nha đầu này lại hứng thú với người khác đến thế, nhưng hắn vẫn trả lời: “Lục Lạc Nhi.”
Author: Lục Lạc Nhi
Hôm nay, bọn người Huyền Vũ bị sư phụ của mình bắt đi luyện tập, vì thế Mai Lạc cung của nàng hết sức yên tĩnh. Qua vài tháng tu luyện chăm chỉ, hiện tại Lục Lạc Nhi đã có thể cảm nhận được khí tức của các vị thần tiên khác. Ngay khi Hàn Nguyệt vừa bước chân qua cổng Mai Lạc cung, nàng đã chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, lên tiếng gọi: “Mau nhìn xem. Đây là bánh hoa mai do đám Ngọc Cầm làm đấy, tỷ cũng đến ăn thử xem sao?” Lạc Nhi nhàn nhã nở nụ cười tinh ngịch, ngón tay trỏ phẩy nhẹ một cái, dĩa bánh hoa mai đã lơ lửng xoay tròn trên không trung.
Hàn Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của nàng, hàng chân mày khẽ cau chặt lại, giọng điệu nghiêm khắc bảo: “Thần kiếp thăng làm Thượng tiên của muội sắp đến rồi!” Lời vừa dứt, thì một tiếng “Choang!” đã vang lên. Lạc Nhi ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mở to hoảng sợ, trước mặt nàng chính là dĩa bánh hoa mai ban nãy. Những chiếc bánh lăn trên đất, xung quanh đầy những mảnh vỡ, nàng ngẩng đầu lên: “Sư tỷ... Tỷ nói thật ư?” Hàn Nguyệt nặng nề gật đầu. Sáng sớm ngày hôm nay, theo thường lệ Hàn Nguyệt sẽ đến thỉnh an Thiên đế, rồi mới đến Mai Lạc cung thăm tiểu sư muội của mình. Nhưng vừa tỉnh dậy, nàng đã có một cảm giác kỳ lạ, bèn vội vàng gieo quẻ nhìn tương lai, không ngờ lại gieo ra Thần kiếp của Lạc Nhi!
Nghe những lời nói đó, đối với nàng như sét đánh ngang tai, hiện tại với thần lực trong người nàng, ngay cả đánh nhau với tiểu yêu bình thường cũng không thắng được. Chứ đừng nói là chịu đựng qua Thần kiếp để phi thăng Thượng tiên, mười tám đạo thiên lôi, một đạo cũng không thể thiếu. Mỗi tia sét đánh vào người đều như muốn lấy mạng, nỗi đau giày vò như thể bị xé nát nguyên thần. Phải tu luyện ít nhất hai vạn năm mới có thể đủ tinh lực đối phó với mười tám đạo thiên lôi này. Nhưng bây giờ với năng lực của nàng, một đạo thiên lôi cũng đã chịu không được. Vì sao kiếp số lại đến sớm như vậy? Nàng nghi hoặc nhìn Hàn Nguyệt, chẳng phải việc nữ thứ phụ phi thăng làm Thượng tiên còn phải đợi đến ba vạn năm sau hay sao?
Hàn Nguyệt như đọc được suy nghĩ của nàng, một nụ cười chua chát nở trên môi: “Lạc Nhi! Quẻ tượng số biến đổi không ngừng, nhưng nay lại thành ra như thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Một là có kẻ nhúng tay vào việc đẩy nhanh Thần kiếp của muội, hai là xuất hiện kẻ có tướng số quỷ dị bên cạnh làm mệnh kiếp của muội cũng bị ảnh hưởng theo.” Lạc Nhi gật đầu với Hàn Nguyệt, kẻ có tướng số quỷ dị, không phải là nữ phụ bảo thù Tần Y hay sao? Vậy là nàng ta cũng đã trùng sinh thành công, chuẩn bị quay lại Thiên giới báo thù, máu tươi sắp chảy thành sông rồi.
Trong nguyên tác, sau khi Tần Y sống lại, cũng là lúc Mẫn Nguyên dẫn quân chinh phạt Ma tộc. Trên đường đi qua lãnh địa của Ma tộc đã cứu ra một tiểu nha đầu mang trên mình tiên khí dào dạt, còn ai khác ngoài Tần Y. Sau khi điều tra rõ ràng, lại phát hiện Tần Y chính là con gái của công chúa Hàn Y, muội muội duy nhất của Thiên đế, người được gả đến Ma tộc cầu thân năm vạn năm trước. Xót thương cho thân phận mồ côi phụ mẫu của nàng, và tình bằng hữu giữa hắn và Hàn Y, Mẫn Nguyên bèn dấu thân phận của Tần Y. Đưa nàng ta về Thiên giới, rồi giao cho Thiên đế chăm sóc, cả tứ hải bát hoang này, người biết được sự thật đó e rằng chỉ có mình hắn và Hàn Hạ.
Hàn Hạ vốn rất yêu thương Hàn Y, năm xưa vì vạn bất đắc dĩ mới phải ký hiệp ước với Ma tộc, gả Hàn Y đến nơi xa xôi đó. Sau nhiều năm không có tin tức, nay lại biết nàng vừa sinh Tần Y thì đã tự sát. Dù không biết nguyên nhân tại sao Hàn Y lại chọn cách độc đoán như vậy, nhưng Hàn Hạ lại nuôi mối căm thù sâu sắc với Ma tộc. Từ đó về sau ban chiếu chỉ, đuổi cùng giết tận Ma tộc, khiến Ma tộc không còn chỗ dung thân, dẫn đến thảm kịch về sau. Hàn Hạ nhìn Tần Y như nhìn thấy Hàn Y, dùng thân phận dưỡng nữ, thu nhận nàng ta lại bên cạnh mình. Sau đó còn đích thân đưa nàng ta đến Âm Tư Môn để xin học đạo, gửi gắm Tần Y cho trưởng tôn Gia Cẩn Bình làm đệ tử.
Mối duyên giữa nữ thứ phụ và Tần Y nói ra tuy xa xôi mà lại gần gũi, trưởng tôn Gia Cẩn Bình vốn là sư thúc của Thượng thần Mẫn Nguyên. Nay sư phụ của Mẫn Nguyên không còn, xét theo thân phận, Lạc Nhi còn phải gọi vị trưởng tôn kia một tiếng tổ sư thúc. Tần Y lại là đệ tử của trưởng tôn Gia Bình Cẩn, có thể nói là ngang hàng với Thượng thần Mẫn Nguyên. Đối với nàng ta, Lạc Nhi còn phải cung kính gọi hai tiếng, tiểu sư cô. Lục Lạc Nhi thở dài, khi Tần Y trở lại chắc chắn sẽ tìm đến nàng đầu tiên. Trong nguyên tác, kiếp trước kiếp này, chỉ có một mình Lục Lạc Nhi nàng là đối xử với nàng ta thật lòng thật dạ. Bây giờ đã trùng sinh, nhất định Tần Y sẽ bồi đắp cho nàng những sai sót kiếp trước.
Nàng rùng mình môt cái, Lạc Nhi không cần, chỉ cần nàng ta không đến tìm nàng là may mắn lắm rồi. Chứ đừng nói là trả nợ cho nàng, nếu thật sự đã có lòng đối tốt với nữ thứ phụ này, cuối cùng sẽ không vì một nam nhân khác mà bán đứng tỷ muội tốt. Hàn Nguyệt nhìn thấy Lục Lạc Nhi cứ im lặng, cho rằng nàng đang sợ hãi quá độ. Hàn Nguyệt xoa nhẹ đầu nàng: “Đừng lo lắng! Tỷ đã báo tin cho sư phụ rồi, chắc chắn người sẽ có cách giúp muội vượt qua kiếp nạn này.” Lạc Nhi âm thầm nuốt nước mắt, có thể nói với hắn ta giết quách Tần Y đi không? Nếu có thể làm nàng ta biến mất, nàng sẽ bình an thong thả sống hết kiếp này. Nhưng những lời đó lại bị nàng nuốt xuống bụng, từ tốn trả lời Hàn Nguyệt: “Muội tin tỷ!”
Hàn Nguyệt rời khỏi Mai Lạc cung đã được một lúc lâu, nhưng tinh thần của nàng vẫn không thể khá hơn được. Cung nga tên Ngọc Cầm quay trở lại bên cạnh nàng, vừa nhìn thấy dĩa bánh hoa mai trên đất, đã lập tức lo lắng hỏi nàng: “Chủ tử! Người có bị thương không?” Lạc Nhi chậm chạp lắc đầu, cung nga này là người của Huyền Vũ phái đến. Trên người nàng ta có cấm chế cho hắn đặt vào, nếu như lúc bình thường Ngọc Cầm vẫn có thể đến gần nàng mà không chịu sự đau đớn. Ngoài nàng ta ra, còn có cả thảy hai cung nga nữa trực tiếp hầu hạ nàng, đều là người của bọn Thanh Long, Bạch Hổ đưa đến.
Lục Lạc Nhi cảm thấy thật sự mệt mỏi, báo với sư phụ thì đã sao chứ, hắn có quay về kịp hay không mới là trọng điểm. Kiếp nạn này, chắc chắn nàng sẽ phải chịu, vì không đủ thần lực ứng phó mà nguyên thần suýt bị xé tan thành từng mảnh. Còn bị đánh cho trở về nguyên hình là một con phượng hoàng, sau đó nằm dưỡng thương trong Mai Lạc cung suốt một năm dài mới có thể miễn cưỡng đi lại. Nhưng kẻ giúp nàng gánh hơn phân nửa mười tám đạo thiên lôi lại là Huyền Vũ, hắn vốn đã trải qua thần kiếp thăng làm Thượng tiên từ lâu. Pháp lực và tu vi cũng cao hơn nàng một bậc, nhưng tự ý làm trái mệnh trời, giúp nàng vượt qua thiên kiếp, vì thế hắn sẽ bị thương nặng hơn nàng. Tu vi năm vạn năm của hắn chẳng mấy chốc tan đi một nửa, còn hôn mê mười năm trời. Món nợ như vậy, nàng không gánh nổi!
Nàng thở dài một tiếng, trước giờ nàng không hề thích nợ nần bất kỳ ai, nhưng cứ theo đà này, thì việc xảy ra như nguyên tác đã viết là không thể tránh khỏi. Nàng đưa mắt nhìn Ngọc Cầm đang thu dọn mọi thứ, hạ lệnh: “Ngọc Cầm, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta tạm thời dọn đến cung của sư tỷ ở vài hôm. Chuyện này tuyệt đối không được để bọn Bạch Hổ biết, tuy ngươi là người của họ phái đến. Nhưng hãy nhớ, hiện giờ ta mới là chủ tử của ngươi. Chỉ cần một lời ta nói, dẫu có là bọn họ cầu xin cũng không thể cứu lấy cái mạng nhỏ bé của ngươi được đâu.” Cơ thể Ngọc Cầm khẽ run một chút rồi cúi người vâng lệnh đi chuẩn bị.
Lúc này, nàng mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, họ luôn giám sát sự an toàn của nàng, điều này nàng vẫn luôn biết. Chẳng qua thường ngày, nàng mắt nhắm mắt mở không thèm để tâm đến, nhưng đây là việc quan trọng, đi sai một bước nàng sẽ mất mạng như chơi. Với giao tình mấy tháng qua giữa nàng và bọn họ, Lạc Nhi không thể để họ mạo hiểm vì mình. Trải qua thiên kiếp đúng không, được rồi, Lạc Nhi nàng sẽ chống mắt lên xem thử mười tám đạo thiên lôi ấy làm gì được nàng? Vừa nghĩ nàng vừa trở về phòng mình, hiện giờ để ngăn chặn đám người Huyền Vũ, nàng chỉ có thể tạm lánh ở cung của Hàn Nguyệt. Dù bọn họ có càn quấy đến đâu, thì sư tỷ kia của nàng cũng là Thiên nữ được Thiên đế yêu quý nhất, dù muốn đoạt người họ cũng phải đoạt từ chỗ tỷ ấy.
Trận chiến giữa Ma tộc và hắn đã đến hồi kết thúc, khi đánh thẳng vào vương cung của địch quốc, hắn lại phát hiện ra một việc đau lòng. Hàn Y đã chết, chết ngay sau khi hạ sinh cho Ma vương một hài tử. Mẫn Nguyên nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim của mình nhói lên từng đợt, năm đó thiếu nữ xinh đẹp mặc giá y lộng lẫy, được hắn đích thân tiễn về nhà chồng. Nàng còn vui đùa nói với hắn: “Đại ca! Khi nào muội sinh được hài tử đầu tiên, dù là trai hay gái đều sẽ mở tiệc ăn mừng. Đến lúc đó huynh và nhị ca nhất định phải đến chung vui với muội!” Lúc đó, hắn đã nghiêm mặt nói với nàng: “Nhi nữ đã xuất giá, sao còn có thể càn rỡ như thế! Mau đội lại khăn trùm đầu, đừng để người khác cười nhạo Thiên tộc chúng ta không biết quy tắc.”
Nàng vừa ngồi ngay ngắn lại trong kiệu, vừa cười khúc khích: “Đại ca nhất định phải đến đấy!” Lúc đó, nàng đã không biết rằng, hắn ở ngoài kiệu nghe được tiếng cười của nàng, tận đáy lòng cũng vui mừng theo. Dù vậy, hắn vẫn là một chiến thần được người người ngưỡng mộ, sao có thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc cho người khác thấy được. Âm điệu trầm thấp vẫn không thay đổi, khẽ đồng ý với nàng: “Được!” Bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà muội muội của hắn đã không còn, lời hứa năm xưa của hắn cũng không thể thực hiện được. Vì sao muội muội của hắn phải chọn con đường cay nghiệt này? Là Ma tộc đã bức chết muội ấy phải không? Được, hắn sẽ san bằng cả Ma giới, trả thù cho Hàn Y.
Đứa trẻ tên Tần Y giống muội muội của hắn như đúc, nhưng thân phận của nó lại là một vấn đề nan giải. Dù là nữ nhi của Hàn Y, bên trong cơ thể nó có một nửa là tiên khí, một nửa là ma khí. Hắn đưa tay áp chế ma khí trong người Tần Y, phát huy đến cực hạn tiên khí mang dáng dấp của Hàn Y. Để không ai ngoài hắn và Hàn Hạ có thể nhận ra thân phận thật sự của con bé. Trên đường trở về Thiên giới, Tần Y không chuyện trò nhiều, chỉ im lặng đưa mắt nhìn về một chỗ. Có lẽ ở Ma giới phải chịu quá nhiều đả kích khiến Tần Y phải mất một thời gian mới có thể thích ứng từ từ với hoàn cảnh được.
Sau khi Hàn Y mất, Ma vương lại không thèm để tâm đến Tần Y, khiến cuộc sống của con bé trở thành địa ngục. Ngay cả một người hầu cũng mặc sức coi thường nó, ngày tháng Tần Y lớn lên hết sức khó khăn. Nếu không có nhũ mẫu tốt bụng chăm sóc cho nó, có lẽ Tần Y đã chết theo Hàn Y rồi. Mẫn Nguyên thở dài, từ tốn chăm sóc cho đứa trẻ tội nghiệp này!
Ngay lúc ấy, hắn lại nhận được tin truyền khẩn cấp từ Hàn Nguyệt, tiểu đệ tử của hắn chỉ còn vài ngày nữa sẽ trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Khi nhận được tin, hắn vừa vui vừa sợ, vui vì tiểu phượng hoàng kia thật sự có thiên phú tu luyện, sợ là vì chưa chắc Lục Lạc Nhi đã có thể một mình tự vượt qua thiên kiếp lần này. Ngày hắn nhìn thấy Lạc Nhi, thứ làm hắn bất chấp mọi thứ mà thu nhận nàng làm đệ tử chính là vì chân thân của nàng. Nguyên hình của Hàn Y là một con phượng hoàng lửa, vừa mở mắt nhìn thế gian đã đốt trụi cả cung điện của Thiên Hậu, tạo ra truyền kỳ mãi về sau. Còn một người nữa, cũng thuộc dòng dõi hỏa phượng hoàng giống các nàng, nhưng nàng ấy và Hàn Y, cả hai người họ đều không còn trên cõi đời này nữa.
Mẫn Nguyên không còn cách nào khác, đành đẩy nhanh tiến độ về Thiên giới của mình, không một phút nào dám nghỉ ngơi. Tần Y cũng cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, nàng nghi hoặc hỏi: “Vì sao người lại vội vã như vậy?” Hắn đáp lại lời nàng: “Tiểu đệ tử của ta sắp trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Với tu vi hiện giờ, một mình nó không thể chống đỡ được!” Đôi mắt của Tần Y như sáng lên khi nghe hắn nhắc đến tiểu đệ tử của mình, nàng lại hỏi: “Tiểu đệ tử của người tên là gì?” Mẫn Nguyên nhướng cao hàng chân mày, từ lúc nào mà nha đầu này lại hứng thú với người khác đến thế, nhưng hắn vẫn trả lời: “Lục Lạc Nhi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Hôm nay, bọn người Huyền Vũ bị sư phụ của mình bắt đi luyện tập, vì thế Mai Lạc cung của nàng hết sức yên tĩnh. Qua vài tháng tu luyện chăm chỉ, hiện tại Lục Lạc Nhi đã có thể cảm nhận được khí tức của các vị thần tiên khác. Ngay khi Hàn Nguyệt vừa bước chân qua cổng Mai Lạc cung, nàng đã chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, lên tiếng gọi: “Mau nhìn xem. Đây là bánh hoa mai do đám Ngọc Cầm làm đấy, tỷ cũng đến ăn thử xem sao?” Lạc Nhi nhàn nhã nở nụ cười tinh ngịch, ngón tay trỏ phẩy nhẹ một cái, dĩa bánh hoa mai đã lơ lửng xoay tròn trên không trung.
Hàn Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của nàng, hàng chân mày khẽ cau chặt lại, giọng điệu nghiêm khắc bảo: “Thần kiếp thăng làm Thượng tiên của muội sắp đến rồi!” Lời vừa dứt, thì một tiếng “Choang!” đã vang lên. Lạc Nhi ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mở to hoảng sợ, trước mặt nàng chính là dĩa bánh hoa mai ban nãy. Những chiếc bánh lăn trên đất, xung quanh đầy những mảnh vỡ, nàng ngẩng đầu lên: “Sư tỷ... Tỷ nói thật ư?” Hàn Nguyệt nặng nề gật đầu. Sáng sớm ngày hôm nay, theo thường lệ Hàn Nguyệt sẽ đến thỉnh an Thiên đế, rồi mới đến Mai Lạc cung thăm tiểu sư muội của mình. Nhưng vừa tỉnh dậy, nàng đã có một cảm giác kỳ lạ, bèn vội vàng gieo quẻ nhìn tương lai, không ngờ lại gieo ra Thần kiếp của Lạc Nhi!
Nghe những lời nói đó, đối với nàng như sét đánh ngang tai, hiện tại với thần lực trong người nàng, ngay cả đánh nhau với tiểu yêu bình thường cũng không thắng được. Chứ đừng nói là chịu đựng qua Thần kiếp để phi thăng Thượng tiên, mười tám đạo thiên lôi, một đạo cũng không thể thiếu. Mỗi tia sét đánh vào người đều như muốn lấy mạng, nỗi đau giày vò như thể bị xé nát nguyên thần. Phải tu luyện ít nhất hai vạn năm mới có thể đủ tinh lực đối phó với mười tám đạo thiên lôi này. Nhưng bây giờ với năng lực của nàng, một đạo thiên lôi cũng đã chịu không được. Vì sao kiếp số lại đến sớm như vậy? Nàng nghi hoặc nhìn Hàn Nguyệt, chẳng phải việc nữ thứ phụ phi thăng làm Thượng tiên còn phải đợi đến ba vạn năm sau hay sao?
Hàn Nguyệt như đọc được suy nghĩ của nàng, một nụ cười chua chát nở trên môi: “Lạc Nhi! Quẻ tượng số biến đổi không ngừng, nhưng nay lại thành ra như thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Một là có kẻ nhúng tay vào việc đẩy nhanh Thần kiếp của muội, hai là xuất hiện kẻ có tướng số quỷ dị bên cạnh làm mệnh kiếp của muội cũng bị ảnh hưởng theo.” Lạc Nhi gật đầu với Hàn Nguyệt, kẻ có tướng số quỷ dị, không phải là nữ phụ bảo thù Tần Y hay sao? Vậy là nàng ta cũng đã trùng sinh thành công, chuẩn bị quay lại Thiên giới báo thù, máu tươi sắp chảy thành sông rồi.
Trong nguyên tác, sau khi Tần Y sống lại, cũng là lúc Mẫn Nguyên dẫn quân chinh phạt Ma tộc. Trên đường đi qua lãnh địa của Ma tộc đã cứu ra một tiểu nha đầu mang trên mình tiên khí dào dạt, còn ai khác ngoài Tần Y. Sau khi điều tra rõ ràng, lại phát hiện Tần Y chính là con gái của công chúa Hàn Y, muội muội duy nhất của Thiên đế, người được gả đến Ma tộc cầu thân năm vạn năm trước. Xót thương cho thân phận mồ côi phụ mẫu của nàng, và tình bằng hữu giữa hắn và Hàn Y, Mẫn Nguyên bèn dấu thân phận của Tần Y. Đưa nàng ta về Thiên giới, rồi giao cho Thiên đế chăm sóc, cả tứ hải bát hoang này, người biết được sự thật đó e rằng chỉ có mình hắn và Hàn Hạ.
Hàn Hạ vốn rất yêu thương Hàn Y, năm xưa vì vạn bất đắc dĩ mới phải ký hiệp ước với Ma tộc, gả Hàn Y đến nơi xa xôi đó. Sau nhiều năm không có tin tức, nay lại biết nàng vừa sinh Tần Y thì đã tự sát. Dù không biết nguyên nhân tại sao Hàn Y lại chọn cách độc đoán như vậy, nhưng Hàn Hạ lại nuôi mối căm thù sâu sắc với Ma tộc. Từ đó về sau ban chiếu chỉ, đuổi cùng giết tận Ma tộc, khiến Ma tộc không còn chỗ dung thân, dẫn đến thảm kịch về sau. Hàn Hạ nhìn Tần Y như nhìn thấy Hàn Y, dùng thân phận dưỡng nữ, thu nhận nàng ta lại bên cạnh mình. Sau đó còn đích thân đưa nàng ta đến Âm Tư Môn để xin học đạo, gửi gắm Tần Y cho trưởng tôn Gia Cẩn Bình làm đệ tử.
Mối duyên giữa nữ thứ phụ và Tần Y nói ra tuy xa xôi mà lại gần gũi, trưởng tôn Gia Cẩn Bình vốn là sư thúc của Thượng thần Mẫn Nguyên. Nay sư phụ của Mẫn Nguyên không còn, xét theo thân phận, Lạc Nhi còn phải gọi vị trưởng tôn kia một tiếng tổ sư thúc. Tần Y lại là đệ tử của trưởng tôn Gia Bình Cẩn, có thể nói là ngang hàng với Thượng thần Mẫn Nguyên. Đối với nàng ta, Lạc Nhi còn phải cung kính gọi hai tiếng, tiểu sư cô. Lục Lạc Nhi thở dài, khi Tần Y trở lại chắc chắn sẽ tìm đến nàng đầu tiên. Trong nguyên tác, kiếp trước kiếp này, chỉ có một mình Lục Lạc Nhi nàng là đối xử với nàng ta thật lòng thật dạ. Bây giờ đã trùng sinh, nhất định Tần Y sẽ bồi đắp cho nàng những sai sót kiếp trước.
Nàng rùng mình môt cái, Lạc Nhi không cần, chỉ cần nàng ta không đến tìm nàng là may mắn lắm rồi. Chứ đừng nói là trả nợ cho nàng, nếu thật sự đã có lòng đối tốt với nữ thứ phụ này, cuối cùng sẽ không vì một nam nhân khác mà bán đứng tỷ muội tốt. Hàn Nguyệt nhìn thấy Lục Lạc Nhi cứ im lặng, cho rằng nàng đang sợ hãi quá độ. Hàn Nguyệt xoa nhẹ đầu nàng: “Đừng lo lắng! Tỷ đã báo tin cho sư phụ rồi, chắc chắn người sẽ có cách giúp muội vượt qua kiếp nạn này.” Lạc Nhi âm thầm nuốt nước mắt, có thể nói với hắn ta giết quách Tần Y đi không? Nếu có thể làm nàng ta biến mất, nàng sẽ bình an thong thả sống hết kiếp này. Nhưng những lời đó lại bị nàng nuốt xuống bụng, từ tốn trả lời Hàn Nguyệt: “Muội tin tỷ!”
Hàn Nguyệt rời khỏi Mai Lạc cung đã được một lúc lâu, nhưng tinh thần của nàng vẫn không thể khá hơn được. Cung nga tên Ngọc Cầm quay trở lại bên cạnh nàng, vừa nhìn thấy dĩa bánh hoa mai trên đất, đã lập tức lo lắng hỏi nàng: “Chủ tử! Người có bị thương không?” Lạc Nhi chậm chạp lắc đầu, cung nga này là người của Huyền Vũ phái đến. Trên người nàng ta có cấm chế cho hắn đặt vào, nếu như lúc bình thường Ngọc Cầm vẫn có thể đến gần nàng mà không chịu sự đau đớn. Ngoài nàng ta ra, còn có cả thảy hai cung nga nữa trực tiếp hầu hạ nàng, đều là người của bọn Thanh Long, Bạch Hổ đưa đến.
Lục Lạc Nhi cảm thấy thật sự mệt mỏi, báo với sư phụ thì đã sao chứ, hắn có quay về kịp hay không mới là trọng điểm. Kiếp nạn này, chắc chắn nàng sẽ phải chịu, vì không đủ thần lực ứng phó mà nguyên thần suýt bị xé tan thành từng mảnh. Còn bị đánh cho trở về nguyên hình là một con phượng hoàng, sau đó nằm dưỡng thương trong Mai Lạc cung suốt một năm dài mới có thể miễn cưỡng đi lại. Nhưng kẻ giúp nàng gánh hơn phân nửa mười tám đạo thiên lôi lại là Huyền Vũ, hắn vốn đã trải qua thần kiếp thăng làm Thượng tiên từ lâu. Pháp lực và tu vi cũng cao hơn nàng một bậc, nhưng tự ý làm trái mệnh trời, giúp nàng vượt qua thiên kiếp, vì thế hắn sẽ bị thương nặng hơn nàng. Tu vi năm vạn năm của hắn chẳng mấy chốc tan đi một nửa, còn hôn mê mười năm trời. Món nợ như vậy, nàng không gánh nổi!
Nàng thở dài một tiếng, trước giờ nàng không hề thích nợ nần bất kỳ ai, nhưng cứ theo đà này, thì việc xảy ra như nguyên tác đã viết là không thể tránh khỏi. Nàng đưa mắt nhìn Ngọc Cầm đang thu dọn mọi thứ, hạ lệnh: “Ngọc Cầm, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta tạm thời dọn đến cung của sư tỷ ở vài hôm. Chuyện này tuyệt đối không được để bọn Bạch Hổ biết, tuy ngươi là người của họ phái đến. Nhưng hãy nhớ, hiện giờ ta mới là chủ tử của ngươi. Chỉ cần một lời ta nói, dẫu có là bọn họ cầu xin cũng không thể cứu lấy cái mạng nhỏ bé của ngươi được đâu.” Cơ thể Ngọc Cầm khẽ run một chút rồi cúi người vâng lệnh đi chuẩn bị.
Lúc này, nàng mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, họ luôn giám sát sự an toàn của nàng, điều này nàng vẫn luôn biết. Chẳng qua thường ngày, nàng mắt nhắm mắt mở không thèm để tâm đến, nhưng đây là việc quan trọng, đi sai một bước nàng sẽ mất mạng như chơi. Với giao tình mấy tháng qua giữa nàng và bọn họ, Lạc Nhi không thể để họ mạo hiểm vì mình. Trải qua thiên kiếp đúng không, được rồi, Lạc Nhi nàng sẽ chống mắt lên xem thử mười tám đạo thiên lôi ấy làm gì được nàng? Vừa nghĩ nàng vừa trở về phòng mình, hiện giờ để ngăn chặn đám người Huyền Vũ, nàng chỉ có thể tạm lánh ở cung của Hàn Nguyệt. Dù bọn họ có càn quấy đến đâu, thì sư tỷ kia của nàng cũng là Thiên nữ được Thiên đế yêu quý nhất, dù muốn đoạt người họ cũng phải đoạt từ chỗ tỷ ấy.
***
Trận chiến giữa Ma tộc và hắn đã đến hồi kết thúc, khi đánh thẳng vào vương cung của địch quốc, hắn lại phát hiện ra một việc đau lòng. Hàn Y đã chết, chết ngay sau khi hạ sinh cho Ma vương một hài tử. Mẫn Nguyên nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim của mình nhói lên từng đợt, năm đó thiếu nữ xinh đẹp mặc giá y lộng lẫy, được hắn đích thân tiễn về nhà chồng. Nàng còn vui đùa nói với hắn: “Đại ca! Khi nào muội sinh được hài tử đầu tiên, dù là trai hay gái đều sẽ mở tiệc ăn mừng. Đến lúc đó huynh và nhị ca nhất định phải đến chung vui với muội!” Lúc đó, hắn đã nghiêm mặt nói với nàng: “Nhi nữ đã xuất giá, sao còn có thể càn rỡ như thế! Mau đội lại khăn trùm đầu, đừng để người khác cười nhạo Thiên tộc chúng ta không biết quy tắc.”
Nàng vừa ngồi ngay ngắn lại trong kiệu, vừa cười khúc khích: “Đại ca nhất định phải đến đấy!” Lúc đó, nàng đã không biết rằng, hắn ở ngoài kiệu nghe được tiếng cười của nàng, tận đáy lòng cũng vui mừng theo. Dù vậy, hắn vẫn là một chiến thần được người người ngưỡng mộ, sao có thể tùy tiện bộc lộ cảm xúc cho người khác thấy được. Âm điệu trầm thấp vẫn không thay đổi, khẽ đồng ý với nàng: “Được!” Bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà muội muội của hắn đã không còn, lời hứa năm xưa của hắn cũng không thể thực hiện được. Vì sao muội muội của hắn phải chọn con đường cay nghiệt này? Là Ma tộc đã bức chết muội ấy phải không? Được, hắn sẽ san bằng cả Ma giới, trả thù cho Hàn Y.
Đứa trẻ tên Tần Y giống muội muội của hắn như đúc, nhưng thân phận của nó lại là một vấn đề nan giải. Dù là nữ nhi của Hàn Y, bên trong cơ thể nó có một nửa là tiên khí, một nửa là ma khí. Hắn đưa tay áp chế ma khí trong người Tần Y, phát huy đến cực hạn tiên khí mang dáng dấp của Hàn Y. Để không ai ngoài hắn và Hàn Hạ có thể nhận ra thân phận thật sự của con bé. Trên đường trở về Thiên giới, Tần Y không chuyện trò nhiều, chỉ im lặng đưa mắt nhìn về một chỗ. Có lẽ ở Ma giới phải chịu quá nhiều đả kích khiến Tần Y phải mất một thời gian mới có thể thích ứng từ từ với hoàn cảnh được.
Sau khi Hàn Y mất, Ma vương lại không thèm để tâm đến Tần Y, khiến cuộc sống của con bé trở thành địa ngục. Ngay cả một người hầu cũng mặc sức coi thường nó, ngày tháng Tần Y lớn lên hết sức khó khăn. Nếu không có nhũ mẫu tốt bụng chăm sóc cho nó, có lẽ Tần Y đã chết theo Hàn Y rồi. Mẫn Nguyên thở dài, từ tốn chăm sóc cho đứa trẻ tội nghiệp này!
Ngay lúc ấy, hắn lại nhận được tin truyền khẩn cấp từ Hàn Nguyệt, tiểu đệ tử của hắn chỉ còn vài ngày nữa sẽ trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Khi nhận được tin, hắn vừa vui vừa sợ, vui vì tiểu phượng hoàng kia thật sự có thiên phú tu luyện, sợ là vì chưa chắc Lục Lạc Nhi đã có thể một mình tự vượt qua thiên kiếp lần này. Ngày hắn nhìn thấy Lạc Nhi, thứ làm hắn bất chấp mọi thứ mà thu nhận nàng làm đệ tử chính là vì chân thân của nàng. Nguyên hình của Hàn Y là một con phượng hoàng lửa, vừa mở mắt nhìn thế gian đã đốt trụi cả cung điện của Thiên Hậu, tạo ra truyền kỳ mãi về sau. Còn một người nữa, cũng thuộc dòng dõi hỏa phượng hoàng giống các nàng, nhưng nàng ấy và Hàn Y, cả hai người họ đều không còn trên cõi đời này nữa.
Mẫn Nguyên không còn cách nào khác, đành đẩy nhanh tiến độ về Thiên giới của mình, không một phút nào dám nghỉ ngơi. Tần Y cũng cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, nàng nghi hoặc hỏi: “Vì sao người lại vội vã như vậy?” Hắn đáp lại lời nàng: “Tiểu đệ tử của ta sắp trải qua thiên kiếp thăng làm Thượng tiên. Với tu vi hiện giờ, một mình nó không thể chống đỡ được!” Đôi mắt của Tần Y như sáng lên khi nghe hắn nhắc đến tiểu đệ tử của mình, nàng lại hỏi: “Tiểu đệ tử của người tên là gì?” Mẫn Nguyên nhướng cao hàng chân mày, từ lúc nào mà nha đầu này lại hứng thú với người khác đến thế, nhưng hắn vẫn trả lời: “Lục Lạc Nhi.”