Huyền Vũ tựa nửa người vào đệm mềm đọc sách, bàn tay thi thoảng lại đưa lên lật giở sang trang mới. Tần Lục và Lạc Nhi ngồi đối diện hắn, trước mặt hai người có một bàn cờ đang được chơi dở. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua thế trận trên bàn, Huyền Vũ đã biết ai thắng ai thua. Nàng chau mày suy nghĩ một lát, rồi thận trọng di chuyển một quân cờ trắng, sau đó buông tay tỏ vẻ bất lực, đôi mắt xinh đẹp khó chịu nhìn về phía Tần Lục. Tần Lục đáp lại cái nhìn của nàng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc, ngón tay thon dài đặt lên quân cờ đen, chặn bước con cờ của nàng: “Kỳ nghệ của muội vẫn không tiến bộ hơn được chút nào.’’ Lạc Nhi đặt quân cờ xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt: “Không chơi nữa, đã chơi bao nhiêu ván rồi, dù là cầm hòa, cũng không thể làm nổi.’’
Nghe được câu nói giận dỗi của nàng, Huyền Vũ không buông cuốn sách nói với nàng, “Tần Lục đã nhường, muội cũng không thắng được, vậy năm đó làm sao muội lại có thể dùng một ván cờ, ép Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ vậy?” Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, tại sao lại nhắc đến ván cờ năm đó chứ? Lúc ấy nếu không có sư phụ chỉ điểm, làm sao Hàn Nguyệt thua được, rõ ràng ván cờ ấy là sư phụ đấu với sư tỷ, nàng chỉ là kẻ trung gian, ra mặt thay sư phụ mà thôi. Nhưng theo tin tức truyền ra, cả Tam giới đều biết Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ là vì thua một ván cờ với nàng. Điều này nàng cũng chưa từng giải thích, mà chính xác là mọi chuyện xảy ra sau đó quá nhanh khiến nàng còn chưa có cơ hội để kể. Lạc Nhi thuật lại sự tình cho hai người bọn họ nghe, Tần Lục vừa thu dọn bàn cờ vừa nói: “Lúc đó có lẽ Thượng thần Mẫn Nguyên đã dự cảm được tình thế ngày hôm nay. Nếu không ngài ấy đã không thúc giục Thiên đế, an bày thỏa đáng cho Hàn Nguyệt.’’
Lạc Nhi nghe xong cũng gật đầu, chuyện sư tỷ lên ngôi Đế Cơ rất vội vã, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã thấy sư phụ của nàng vô cùng nóng vội. Nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi người tại sao, khi có lẽ sư phụ đã đoán được bản thân mình sẽ rơi vào nguy hiểm, không đủ khả năng để bảo vệ hai người các nàng. Từ khi Ma nhân kia xuất hiện, đã lặng lẽ sắp xếp mọi thứ, giao vào tay Hàn Nguyệt ngôi vị Đế Cơ để bảo vệ Hàn Nguyệt. Nếu sau này cả Thiên đế và sư phụ có đột nhiên biến mất, thì với địa vị đang có trong tay, chúng thần tiên khắp chốn tam giới nhất định sẽ dốc lòng bảo vệ sư tỷ, người lãnh đạo cao nhất lúc bấy giờ. Còn về nàng, sư phụ lại mang theo nàng bên cạnh, giúp nàng tìm ra thân thế thật sự của mình, trong vòng nửa tháng cố gắng truyền thụ đạo học cho nàng. Sư phụ còn mở phong ấn giải phóng sức mạnh thuần túy của nàng, là để nàng đủ sức mạnh tự bảo vệ bản thân. Không những thế, sư phụ lại dùng bản thân làm mồi nhử, giữ chân Ma nhân kia ở Tu La quốc, gửi nàng vào luân hồi khiến hắn không thể chạm vào nàng.
Mẫn Nguyên làm nhiều việc như vậy, chỉ với một mong muốn, nàng và sư tỷ đều bình an, tấm lòng của sư phụ dành cho nàng đã vượt mức những gì nàng có thể trông đợi. Không chỉ có Mẫn Nguyên, cả hai người An Đình và An Dương cũng không ngần ngại đưa cả con trai duy nhất của họ theo nàng. Những gì nàng nợ những bậc trưởng bối của nữ thứ phụ thật sự quá nhiều, nàng nghĩ nếu nàng không tình cờ xuyên không đến đây, có phải họ sẽ vẫn bình an sống vui vẻ hay không? “Này, muội đang nghĩ gì vậy?’’ Vừa nói, hắn vừa áp vào má nàng một thứ gì đó mát lạnh, Lạc Nhi giật mình bừng tỉnh, đến khi định thần lại thì mới nhận ra nàng đã thất thần hơi lâu. Đưa mắt nhìn vật đang áp trên má mình, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh có được thứ này?’’
Tần Lục mỉm cười đầy bí hiểm, thả miếng ngọc vào tay nàng, “Muội đoán thử xem, từ đâu ta có được thứ này?’’ Lạc Nhi nghi hoặc nhìn sang Huyền Vũ, mảnh ngọc hình rồng trong tay nàng vốn là một đôi với mảnh ngọc phượng hoàng Huyền Vũ đã tặng nàng. Vì nó cùng một đôi với mảnh ngọc của nàng, vì thế Huyền Vũ hết sức trân trọng nó, lúc nào cũng mang bên mình. Nay sao lại nằm trong tay Tần Lục, mà Huyền Vũ lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt của Huyền Vũ lướt qua mảnh ngọc bội, thờ ơ nói: “Là ta đã tặng cho Huyền Vũ.’’ Nói xong không đợi nàng kịp phản ứng đã nằm luôn xuống đệm mềm, gác cuốn sách lên mặt rồi im lặng. Lạc Nhi sững người, là Huyền Vũ tặng cho Tần Lục sao? Vật hắn luôn giữ bên mình lại dễ dàng tặng cho người khác, chẳng phải quá kỳ quái ư? Tần Lục đọc được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, hắn vui vẻ áp sát đầu mình vào trán nàng, khẽ nói: “Vào ngày sinh thần lần thứ mười lăm của chúng ta ở thế giới này, ta đã hỏi xin huynh ấy.”
Lạc Nhi đẩy đầu Tần Lục ra, nghiến răng trả lại miếng ngọc bội cho hắn: “Thứ đồ này rất quý giá, không phải muốn lấy ra chơi là được đâu, huynh mau thu vào đi.’’ Tần Lục cũng không càn rỡ nữa, nhận lấy mảnh ngọc từ tay nàng, rồi đeo vào cổ, bỏ vào sâu trong y phục. Lạc Nhi nhìn hắn như vậy, không khỏi thở dài, Huyền Vũ cũng giống nàng bị ảnh hưởng bởi nhân sinh thường tình. Hắn thật sự đã coi Tần Lục là đệ đệ ruột thịt, đến thứ mình yêu thích nhất cũng buông tay tặng cho Tần Lục. Nếu không với tính cách trước đây của hắn, cho dù Tần Lục có đoạt, hắn cũng sẽ cự tuyệt đến cùng. Con người này, cũng thật là, trước đây luôn coi Tần Lục là kẻ thù, khó khăn lắm mới hóa giải được một chút, sau đó mười lăm năm sớm tối bên nhau coi nhau như ruột thịt, hận thù đã sớm hóa thành tro tàn, tình cảm huynh đệ ai nói quên là có thể quên. Giờ hắn nhớ lại chân thân của mình, tâm tình cũng không thể khác trước, vẫn luôn xem Tần Lục chính là tiểu đệ song sinh của mình. Biểu hiện của Huyền Vũ hiện giờ, chính là sư mâu thuẫn trong lòng hắn, Lạc Nhi chỉ cần nhìn một chút đã lập tức hiểu ra.
Nàng mỉm cười, vươn bàn tay ra vuốt nhẹ mái tóc của Huyền Vũ: “Muội hiểu rồi, chỉ cần huynh suy nghĩ thông suốt là được.’’ Huyền Vũ thở dài một tiếng, sự băn khoăn của hắn nàng biết, có phải nàng cũng từng giống hắn, không thể tách bạch con người trước đây và phàm nhân hiện tại. “Còn muội thì sao? Hình như đã hiểu ra còn trước ta nữa.’’ Huyền Vũ nở nụ cười dưới cuốn sách, cảm nhận lực đạo dịu dàng nơi bàn tay của nàng, mỗi cái vuốt ve như đang trấn an hắn. Nha đầu này, làm nhiệm vụ chăm sóc người khác thành thạo đến nỗi trở thành thói quen rồi. Đến bây giờ dù bọn họ đều đã nhớ lại được chân thân, nhưng nàng vẫn không bỏ được thói quen này. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng sẽ không còn giữ khoảng cách với hắn như trước nữa, thì ra việc lớn lên bên cạnh nhau như vậy cũng không tệ.
Tần Lục không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cái gì mà thông suốt, cái gì mà suy nghĩ, dường như hắn không hề nhận ra rằng cả hắn cũng đã thay đổi. Mười lăm năm sống với thân phận phàm nhân, ý niệm trả thù mà hắn luôn nung nấu sớm đã bị chôn vùi, có thể nói những ngày tháng hắn sống an nhiên nhất lại chính là mười lăm năm nàng lừa bọn hắn. Đối với nàng, vẫn tình cảm đó, vẫn sự cố chấp đó, tình yêu hắn dành cho nàng qua hai kiếp đều không thay đổi. Nàng vẫn là người thân còn lại của hắn, tiểu nha đầu sớm tối đi theo hắn như hình với bóng, là người dành cho hắn thứ tình cảm thuần khiết nhất, không vụ lợi, không toan tính. Còn với Huyền Vũ, từ tình địch, rồi trở thành bằng hữu, cuối cùng thì địch ý của hắn dành cho Huyền Vũ cũng không có bao nhiêu. Vì Huyền Vũ chưa từng làm hại đến hắn, nhưng kẹt giữa hai người bọn họ lại có nàng, khiến sự tranh chấp xảy ra mà thôi.
Nay lại trở thành huynh đệ song sinh, tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy, đã sớm trở thành thói quen của hắn. Tuy hắn là kẻ mưu mô đầy tâm kế, nhưng suy nghĩ cũa hắn cũng có lúc đơn giản như một hài tử lên ba. Nhất là trong lúc này, nàng lại ở bên cạnh hắn, lòng phòng bị gần như bằng không. Hắn cau mày, chống cằm hỏi nàng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bộ coi ta như không khí thật sao?’’ Lạc Nhi nghe được lời hắn nói, bỗng giật mình nhận ra hành động của mình có chút luống cuống, nàng vội thu tay về, giấu trong tay áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, là tại nàng chăm sóc họ đã quen rồi, nay bất giác bảo nàng dừng lại, quả thật có chút khó khăn. “Không có gì cả, huynh đừng bận tâm.’’ Lạc Nhi cúi đầu không nhìn hắn, nhưng sắc đỏ khả nghi lại không giấu được Tần Lục, hắn vươn tay ra phía trước, chạm nhẹ vào cằm nàng.
“Sao mặt muội lại đỏ như vậy, đừng nói là…’’ Hắn nhướng mày, nhìn nàng rồi nhìn sang Huyền Vũ, dường như tự nghĩ ra điều gì đó khiến hắn có chút tức giận. Hắn nghiến răng vào nhau, dùng cả hai tay ôm lấy nàng vào lòng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lạc Nhi bị hắn kéo vào lòng, sự hốt hoảng dâng lên nơi đáy mắt, nàng nhớ nàng chưa từng chọc giận hắn kia mà. Hai tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của hắn, có lẽ nàng dùng sức hơi mạnh, khiến vạt áo bị kéo mở ra ngoài, làm lộ khuôn ngực vạm vỡ và ngọc bội hình rồng trên cổ hắn. “Tần Lục, buông muội ra.’’ Khi nàng phát hiện ra thì đã muộn, hai tay nàng như có lửa, chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn. Nhưng hắn làm sao có thể để nàng an toàn rút lui được, khẽ cười một tiếng, Tần Lục áp môi mình vào môi nàng, ngấu nghiến hôn, cứ như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, nay tìm lại được phải tham lam dành lấy. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi Huyền Vũ có phản ứng thì Tần Lục đã hôn được nàng rồi.
Không khí trong xe có chút ngượng ngập, Huyền Vũ cau mày không hài lòng, một tay bắt lấy thắt lưng của nàng, một tay đánh về phía Tần Lục. Lạc Nhi bị hai người kéo tới kéo lui đã mệt, nhất là sau nụ hôn kia của Tần Lục, hắn như muốn cắn nuốt hết dưỡng khí của nàng. Đến lúc Huyền Vũ và Tần Lục bắt đầu động tay động chân, thì nàng chỉ còn biết dựa lưng vào thành xe bình ổn hơi thở của mình. Nhưng đến lúc này nàng mới nhận ra một điều, hình như xe ngựa đã dừng lại, vậy tại sao không ai báo với họ một tiếng. Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi thứ lại im lặng đến thế, nỗi bất an chợt dấy lên trong lòng Lạc Nhi.
Author: Lục Lạc Nhi
Huyền Vũ tựa nửa người vào đệm mềm đọc sách, bàn tay thi thoảng lại đưa lên lật giở sang trang mới. Tần Lục và Lạc Nhi ngồi đối diện hắn, trước mặt hai người có một bàn cờ đang được chơi dở. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua thế trận trên bàn, Huyền Vũ đã biết ai thắng ai thua. Nàng chau mày suy nghĩ một lát, rồi thận trọng di chuyển một quân cờ trắng, sau đó buông tay tỏ vẻ bất lực, đôi mắt xinh đẹp khó chịu nhìn về phía Tần Lục. Tần Lục đáp lại cái nhìn của nàng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc, ngón tay thon dài đặt lên quân cờ đen, chặn bước con cờ của nàng: “Kỳ nghệ của muội vẫn không tiến bộ hơn được chút nào.’’ Lạc Nhi đặt quân cờ xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt: “Không chơi nữa, đã chơi bao nhiêu ván rồi, dù là cầm hòa, cũng không thể làm nổi.’’
Nghe được câu nói giận dỗi của nàng, Huyền Vũ không buông cuốn sách nói với nàng, “Tần Lục đã nhường, muội cũng không thắng được, vậy năm đó làm sao muội lại có thể dùng một ván cờ, ép Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ vậy?” Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, tại sao lại nhắc đến ván cờ năm đó chứ? Lúc ấy nếu không có sư phụ chỉ điểm, làm sao Hàn Nguyệt thua được, rõ ràng ván cờ ấy là sư phụ đấu với sư tỷ, nàng chỉ là kẻ trung gian, ra mặt thay sư phụ mà thôi. Nhưng theo tin tức truyền ra, cả Tam giới đều biết Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ là vì thua một ván cờ với nàng. Điều này nàng cũng chưa từng giải thích, mà chính xác là mọi chuyện xảy ra sau đó quá nhanh khiến nàng còn chưa có cơ hội để kể. Lạc Nhi thuật lại sự tình cho hai người bọn họ nghe, Tần Lục vừa thu dọn bàn cờ vừa nói: “Lúc đó có lẽ Thượng thần Mẫn Nguyên đã dự cảm được tình thế ngày hôm nay. Nếu không ngài ấy đã không thúc giục Thiên đế, an bày thỏa đáng cho Hàn Nguyệt.’’
Lạc Nhi nghe xong cũng gật đầu, chuyện sư tỷ lên ngôi Đế Cơ rất vội vã, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã thấy sư phụ của nàng vô cùng nóng vội. Nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi người tại sao, khi có lẽ sư phụ đã đoán được bản thân mình sẽ rơi vào nguy hiểm, không đủ khả năng để bảo vệ hai người các nàng. Từ khi Ma nhân kia xuất hiện, đã lặng lẽ sắp xếp mọi thứ, giao vào tay Hàn Nguyệt ngôi vị Đế Cơ để bảo vệ Hàn Nguyệt. Nếu sau này cả Thiên đế và sư phụ có đột nhiên biến mất, thì với địa vị đang có trong tay, chúng thần tiên khắp chốn tam giới nhất định sẽ dốc lòng bảo vệ sư tỷ, người lãnh đạo cao nhất lúc bấy giờ. Còn về nàng, sư phụ lại mang theo nàng bên cạnh, giúp nàng tìm ra thân thế thật sự của mình, trong vòng nửa tháng cố gắng truyền thụ đạo học cho nàng. Sư phụ còn mở phong ấn giải phóng sức mạnh thuần túy của nàng, là để nàng đủ sức mạnh tự bảo vệ bản thân. Không những thế, sư phụ lại dùng bản thân làm mồi nhử, giữ chân Ma nhân kia ở Tu La quốc, gửi nàng vào luân hồi khiến hắn không thể chạm vào nàng.
Mẫn Nguyên làm nhiều việc như vậy, chỉ với một mong muốn, nàng và sư tỷ đều bình an, tấm lòng của sư phụ dành cho nàng đã vượt mức những gì nàng có thể trông đợi. Không chỉ có Mẫn Nguyên, cả hai người An Đình và An Dương cũng không ngần ngại đưa cả con trai duy nhất của họ theo nàng. Những gì nàng nợ những bậc trưởng bối của nữ thứ phụ thật sự quá nhiều, nàng nghĩ nếu nàng không tình cờ xuyên không đến đây, có phải họ sẽ vẫn bình an sống vui vẻ hay không? “Này, muội đang nghĩ gì vậy?’’ Vừa nói, hắn vừa áp vào má nàng một thứ gì đó mát lạnh, Lạc Nhi giật mình bừng tỉnh, đến khi định thần lại thì mới nhận ra nàng đã thất thần hơi lâu. Đưa mắt nhìn vật đang áp trên má mình, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh có được thứ này?’’
Tần Lục mỉm cười đầy bí hiểm, thả miếng ngọc vào tay nàng, “Muội đoán thử xem, từ đâu ta có được thứ này?’’ Lạc Nhi nghi hoặc nhìn sang Huyền Vũ, mảnh ngọc hình rồng trong tay nàng vốn là một đôi với mảnh ngọc phượng hoàng Huyền Vũ đã tặng nàng. Vì nó cùng một đôi với mảnh ngọc của nàng, vì thế Huyền Vũ hết sức trân trọng nó, lúc nào cũng mang bên mình. Nay sao lại nằm trong tay Tần Lục, mà Huyền Vũ lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt của Huyền Vũ lướt qua mảnh ngọc bội, thờ ơ nói: “Là ta đã tặng cho Huyền Vũ.’’ Nói xong không đợi nàng kịp phản ứng đã nằm luôn xuống đệm mềm, gác cuốn sách lên mặt rồi im lặng. Lạc Nhi sững người, là Huyền Vũ tặng cho Tần Lục sao? Vật hắn luôn giữ bên mình lại dễ dàng tặng cho người khác, chẳng phải quá kỳ quái ư? Tần Lục đọc được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, hắn vui vẻ áp sát đầu mình vào trán nàng, khẽ nói: “Vào ngày sinh thần lần thứ mười lăm của chúng ta ở thế giới này, ta đã hỏi xin huynh ấy.”
Lạc Nhi đẩy đầu Tần Lục ra, nghiến răng trả lại miếng ngọc bội cho hắn: “Thứ đồ này rất quý giá, không phải muốn lấy ra chơi là được đâu, huynh mau thu vào đi.’’ Tần Lục cũng không càn rỡ nữa, nhận lấy mảnh ngọc từ tay nàng, rồi đeo vào cổ, bỏ vào sâu trong y phục. Lạc Nhi nhìn hắn như vậy, không khỏi thở dài, Huyền Vũ cũng giống nàng bị ảnh hưởng bởi nhân sinh thường tình. Hắn thật sự đã coi Tần Lục là đệ đệ ruột thịt, đến thứ mình yêu thích nhất cũng buông tay tặng cho Tần Lục. Nếu không với tính cách trước đây của hắn, cho dù Tần Lục có đoạt, hắn cũng sẽ cự tuyệt đến cùng. Con người này, cũng thật là, trước đây luôn coi Tần Lục là kẻ thù, khó khăn lắm mới hóa giải được một chút, sau đó mười lăm năm sớm tối bên nhau coi nhau như ruột thịt, hận thù đã sớm hóa thành tro tàn, tình cảm huynh đệ ai nói quên là có thể quên. Giờ hắn nhớ lại chân thân của mình, tâm tình cũng không thể khác trước, vẫn luôn xem Tần Lục chính là tiểu đệ song sinh của mình. Biểu hiện của Huyền Vũ hiện giờ, chính là sư mâu thuẫn trong lòng hắn, Lạc Nhi chỉ cần nhìn một chút đã lập tức hiểu ra.
Nàng mỉm cười, vươn bàn tay ra vuốt nhẹ mái tóc của Huyền Vũ: “Muội hiểu rồi, chỉ cần huynh suy nghĩ thông suốt là được.’’ Huyền Vũ thở dài một tiếng, sự băn khoăn của hắn nàng biết, có phải nàng cũng từng giống hắn, không thể tách bạch con người trước đây và phàm nhân hiện tại. “Còn muội thì sao? Hình như đã hiểu ra còn trước ta nữa.’’ Huyền Vũ nở nụ cười dưới cuốn sách, cảm nhận lực đạo dịu dàng nơi bàn tay của nàng, mỗi cái vuốt ve như đang trấn an hắn. Nha đầu này, làm nhiệm vụ chăm sóc người khác thành thạo đến nỗi trở thành thói quen rồi. Đến bây giờ dù bọn họ đều đã nhớ lại được chân thân, nhưng nàng vẫn không bỏ được thói quen này. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng sẽ không còn giữ khoảng cách với hắn như trước nữa, thì ra việc lớn lên bên cạnh nhau như vậy cũng không tệ.
Tần Lục không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cái gì mà thông suốt, cái gì mà suy nghĩ, dường như hắn không hề nhận ra rằng cả hắn cũng đã thay đổi. Mười lăm năm sống với thân phận phàm nhân, ý niệm trả thù mà hắn luôn nung nấu sớm đã bị chôn vùi, có thể nói những ngày tháng hắn sống an nhiên nhất lại chính là mười lăm năm nàng lừa bọn hắn. Đối với nàng, vẫn tình cảm đó, vẫn sự cố chấp đó, tình yêu hắn dành cho nàng qua hai kiếp đều không thay đổi. Nàng vẫn là người thân còn lại của hắn, tiểu nha đầu sớm tối đi theo hắn như hình với bóng, là người dành cho hắn thứ tình cảm thuần khiết nhất, không vụ lợi, không toan tính. Còn với Huyền Vũ, từ tình địch, rồi trở thành bằng hữu, cuối cùng thì địch ý của hắn dành cho Huyền Vũ cũng không có bao nhiêu. Vì Huyền Vũ chưa từng làm hại đến hắn, nhưng kẹt giữa hai người bọn họ lại có nàng, khiến sự tranh chấp xảy ra mà thôi.
Nay lại trở thành huynh đệ song sinh, tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy, đã sớm trở thành thói quen của hắn. Tuy hắn là kẻ mưu mô đầy tâm kế, nhưng suy nghĩ cũa hắn cũng có lúc đơn giản như một hài tử lên ba. Nhất là trong lúc này, nàng lại ở bên cạnh hắn, lòng phòng bị gần như bằng không. Hắn cau mày, chống cằm hỏi nàng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bộ coi ta như không khí thật sao?’’ Lạc Nhi nghe được lời hắn nói, bỗng giật mình nhận ra hành động của mình có chút luống cuống, nàng vội thu tay về, giấu trong tay áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, là tại nàng chăm sóc họ đã quen rồi, nay bất giác bảo nàng dừng lại, quả thật có chút khó khăn. “Không có gì cả, huynh đừng bận tâm.’’ Lạc Nhi cúi đầu không nhìn hắn, nhưng sắc đỏ khả nghi lại không giấu được Tần Lục, hắn vươn tay ra phía trước, chạm nhẹ vào cằm nàng.
“Sao mặt muội lại đỏ như vậy, đừng nói là…’’ Hắn nhướng mày, nhìn nàng rồi nhìn sang Huyền Vũ, dường như tự nghĩ ra điều gì đó khiến hắn có chút tức giận. Hắn nghiến răng vào nhau, dùng cả hai tay ôm lấy nàng vào lòng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lạc Nhi bị hắn kéo vào lòng, sự hốt hoảng dâng lên nơi đáy mắt, nàng nhớ nàng chưa từng chọc giận hắn kia mà. Hai tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của hắn, có lẽ nàng dùng sức hơi mạnh, khiến vạt áo bị kéo mở ra ngoài, làm lộ khuôn ngực vạm vỡ và ngọc bội hình rồng trên cổ hắn. “Tần Lục, buông muội ra.’’ Khi nàng phát hiện ra thì đã muộn, hai tay nàng như có lửa, chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn. Nhưng hắn làm sao có thể để nàng an toàn rút lui được, khẽ cười một tiếng, Tần Lục áp môi mình vào môi nàng, ngấu nghiến hôn, cứ như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, nay tìm lại được phải tham lam dành lấy. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi Huyền Vũ có phản ứng thì Tần Lục đã hôn được nàng rồi.
Không khí trong xe có chút ngượng ngập, Huyền Vũ cau mày không hài lòng, một tay bắt lấy thắt lưng của nàng, một tay đánh về phía Tần Lục. Lạc Nhi bị hai người kéo tới kéo lui đã mệt, nhất là sau nụ hôn kia của Tần Lục, hắn như muốn cắn nuốt hết dưỡng khí của nàng. Đến lúc Huyền Vũ và Tần Lục bắt đầu động tay động chân, thì nàng chỉ còn biết dựa lưng vào thành xe bình ổn hơi thở của mình. Nhưng đến lúc này nàng mới nhận ra một điều, hình như xe ngựa đã dừng lại, vậy tại sao không ai báo với họ một tiếng. Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi thứ lại im lặng đến thế, nỗi bất an chợt dấy lên trong lòng Lạc Nhi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Huyền Vũ tựa nửa người vào đệm mềm đọc sách, bàn tay thi thoảng lại đưa lên lật giở sang trang mới. Tần Lục và Lạc Nhi ngồi đối diện hắn, trước mặt hai người có một bàn cờ đang được chơi dở. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua thế trận trên bàn, Huyền Vũ đã biết ai thắng ai thua. Nàng chau mày suy nghĩ một lát, rồi thận trọng di chuyển một quân cờ trắng, sau đó buông tay tỏ vẻ bất lực, đôi mắt xinh đẹp khó chịu nhìn về phía Tần Lục. Tần Lục đáp lại cái nhìn của nàng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc, ngón tay thon dài đặt lên quân cờ đen, chặn bước con cờ của nàng: “Kỳ nghệ của muội vẫn không tiến bộ hơn được chút nào.’’ Lạc Nhi đặt quân cờ xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt: “Không chơi nữa, đã chơi bao nhiêu ván rồi, dù là cầm hòa, cũng không thể làm nổi.’’
Nghe được câu nói giận dỗi của nàng, Huyền Vũ không buông cuốn sách nói với nàng, “Tần Lục đã nhường, muội cũng không thắng được, vậy năm đó làm sao muội lại có thể dùng một ván cờ, ép Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ vậy?” Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, tại sao lại nhắc đến ván cờ năm đó chứ? Lúc ấy nếu không có sư phụ chỉ điểm, làm sao Hàn Nguyệt thua được, rõ ràng ván cờ ấy là sư phụ đấu với sư tỷ, nàng chỉ là kẻ trung gian, ra mặt thay sư phụ mà thôi. Nhưng theo tin tức truyền ra, cả Tam giới đều biết Hàn Nguyệt lên ngôi Đế Cơ là vì thua một ván cờ với nàng. Điều này nàng cũng chưa từng giải thích, mà chính xác là mọi chuyện xảy ra sau đó quá nhanh khiến nàng còn chưa có cơ hội để kể. Lạc Nhi thuật lại sự tình cho hai người bọn họ nghe, Tần Lục vừa thu dọn bàn cờ vừa nói: “Lúc đó có lẽ Thượng thần Mẫn Nguyên đã dự cảm được tình thế ngày hôm nay. Nếu không ngài ấy đã không thúc giục Thiên đế, an bày thỏa đáng cho Hàn Nguyệt.’’
Lạc Nhi nghe xong cũng gật đầu, chuyện sư tỷ lên ngôi Đế Cơ rất vội vã, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã thấy sư phụ của nàng vô cùng nóng vội. Nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi người tại sao, khi có lẽ sư phụ đã đoán được bản thân mình sẽ rơi vào nguy hiểm, không đủ khả năng để bảo vệ hai người các nàng. Từ khi Ma nhân kia xuất hiện, đã lặng lẽ sắp xếp mọi thứ, giao vào tay Hàn Nguyệt ngôi vị Đế Cơ để bảo vệ Hàn Nguyệt. Nếu sau này cả Thiên đế và sư phụ có đột nhiên biến mất, thì với địa vị đang có trong tay, chúng thần tiên khắp chốn tam giới nhất định sẽ dốc lòng bảo vệ sư tỷ, người lãnh đạo cao nhất lúc bấy giờ. Còn về nàng, sư phụ lại mang theo nàng bên cạnh, giúp nàng tìm ra thân thế thật sự của mình, trong vòng nửa tháng cố gắng truyền thụ đạo học cho nàng. Sư phụ còn mở phong ấn giải phóng sức mạnh thuần túy của nàng, là để nàng đủ sức mạnh tự bảo vệ bản thân. Không những thế, sư phụ lại dùng bản thân làm mồi nhử, giữ chân Ma nhân kia ở Tu La quốc, gửi nàng vào luân hồi khiến hắn không thể chạm vào nàng.
Mẫn Nguyên làm nhiều việc như vậy, chỉ với một mong muốn, nàng và sư tỷ đều bình an, tấm lòng của sư phụ dành cho nàng đã vượt mức những gì nàng có thể trông đợi. Không chỉ có Mẫn Nguyên, cả hai người An Đình và An Dương cũng không ngần ngại đưa cả con trai duy nhất của họ theo nàng. Những gì nàng nợ những bậc trưởng bối của nữ thứ phụ thật sự quá nhiều, nàng nghĩ nếu nàng không tình cờ xuyên không đến đây, có phải họ sẽ vẫn bình an sống vui vẻ hay không? “Này, muội đang nghĩ gì vậy?’’ Vừa nói, hắn vừa áp vào má nàng một thứ gì đó mát lạnh, Lạc Nhi giật mình bừng tỉnh, đến khi định thần lại thì mới nhận ra nàng đã thất thần hơi lâu. Đưa mắt nhìn vật đang áp trên má mình, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh có được thứ này?’’
Tần Lục mỉm cười đầy bí hiểm, thả miếng ngọc vào tay nàng, “Muội đoán thử xem, từ đâu ta có được thứ này?’’ Lạc Nhi nghi hoặc nhìn sang Huyền Vũ, mảnh ngọc hình rồng trong tay nàng vốn là một đôi với mảnh ngọc phượng hoàng Huyền Vũ đã tặng nàng. Vì nó cùng một đôi với mảnh ngọc của nàng, vì thế Huyền Vũ hết sức trân trọng nó, lúc nào cũng mang bên mình. Nay sao lại nằm trong tay Tần Lục, mà Huyền Vũ lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt của Huyền Vũ lướt qua mảnh ngọc bội, thờ ơ nói: “Là ta đã tặng cho Huyền Vũ.’’ Nói xong không đợi nàng kịp phản ứng đã nằm luôn xuống đệm mềm, gác cuốn sách lên mặt rồi im lặng. Lạc Nhi sững người, là Huyền Vũ tặng cho Tần Lục sao? Vật hắn luôn giữ bên mình lại dễ dàng tặng cho người khác, chẳng phải quá kỳ quái ư? Tần Lục đọc được sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, hắn vui vẻ áp sát đầu mình vào trán nàng, khẽ nói: “Vào ngày sinh thần lần thứ mười lăm của chúng ta ở thế giới này, ta đã hỏi xin huynh ấy.”
Lạc Nhi đẩy đầu Tần Lục ra, nghiến răng trả lại miếng ngọc bội cho hắn: “Thứ đồ này rất quý giá, không phải muốn lấy ra chơi là được đâu, huynh mau thu vào đi.’’ Tần Lục cũng không càn rỡ nữa, nhận lấy mảnh ngọc từ tay nàng, rồi đeo vào cổ, bỏ vào sâu trong y phục. Lạc Nhi nhìn hắn như vậy, không khỏi thở dài, Huyền Vũ cũng giống nàng bị ảnh hưởng bởi nhân sinh thường tình. Hắn thật sự đã coi Tần Lục là đệ đệ ruột thịt, đến thứ mình yêu thích nhất cũng buông tay tặng cho Tần Lục. Nếu không với tính cách trước đây của hắn, cho dù Tần Lục có đoạt, hắn cũng sẽ cự tuyệt đến cùng. Con người này, cũng thật là, trước đây luôn coi Tần Lục là kẻ thù, khó khăn lắm mới hóa giải được một chút, sau đó mười lăm năm sớm tối bên nhau coi nhau như ruột thịt, hận thù đã sớm hóa thành tro tàn, tình cảm huynh đệ ai nói quên là có thể quên. Giờ hắn nhớ lại chân thân của mình, tâm tình cũng không thể khác trước, vẫn luôn xem Tần Lục chính là tiểu đệ song sinh của mình. Biểu hiện của Huyền Vũ hiện giờ, chính là sư mâu thuẫn trong lòng hắn, Lạc Nhi chỉ cần nhìn một chút đã lập tức hiểu ra.
Nàng mỉm cười, vươn bàn tay ra vuốt nhẹ mái tóc của Huyền Vũ: “Muội hiểu rồi, chỉ cần huynh suy nghĩ thông suốt là được.’’ Huyền Vũ thở dài một tiếng, sự băn khoăn của hắn nàng biết, có phải nàng cũng từng giống hắn, không thể tách bạch con người trước đây và phàm nhân hiện tại. “Còn muội thì sao? Hình như đã hiểu ra còn trước ta nữa.’’ Huyền Vũ nở nụ cười dưới cuốn sách, cảm nhận lực đạo dịu dàng nơi bàn tay của nàng, mỗi cái vuốt ve như đang trấn an hắn. Nha đầu này, làm nhiệm vụ chăm sóc người khác thành thạo đến nỗi trở thành thói quen rồi. Đến bây giờ dù bọn họ đều đã nhớ lại được chân thân, nhưng nàng vẫn không bỏ được thói quen này. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng sẽ không còn giữ khoảng cách với hắn như trước nữa, thì ra việc lớn lên bên cạnh nhau như vậy cũng không tệ.
Tần Lục không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cái gì mà thông suốt, cái gì mà suy nghĩ, dường như hắn không hề nhận ra rằng cả hắn cũng đã thay đổi. Mười lăm năm sống với thân phận phàm nhân, ý niệm trả thù mà hắn luôn nung nấu sớm đã bị chôn vùi, có thể nói những ngày tháng hắn sống an nhiên nhất lại chính là mười lăm năm nàng lừa bọn hắn. Đối với nàng, vẫn tình cảm đó, vẫn sự cố chấp đó, tình yêu hắn dành cho nàng qua hai kiếp đều không thay đổi. Nàng vẫn là người thân còn lại của hắn, tiểu nha đầu sớm tối đi theo hắn như hình với bóng, là người dành cho hắn thứ tình cảm thuần khiết nhất, không vụ lợi, không toan tính. Còn với Huyền Vũ, từ tình địch, rồi trở thành bằng hữu, cuối cùng thì địch ý của hắn dành cho Huyền Vũ cũng không có bao nhiêu. Vì Huyền Vũ chưa từng làm hại đến hắn, nhưng kẹt giữa hai người bọn họ lại có nàng, khiến sự tranh chấp xảy ra mà thôi.
Nay lại trở thành huynh đệ song sinh, tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy, đã sớm trở thành thói quen của hắn. Tuy hắn là kẻ mưu mô đầy tâm kế, nhưng suy nghĩ cũa hắn cũng có lúc đơn giản như một hài tử lên ba. Nhất là trong lúc này, nàng lại ở bên cạnh hắn, lòng phòng bị gần như bằng không. Hắn cau mày, chống cằm hỏi nàng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bộ coi ta như không khí thật sao?’’ Lạc Nhi nghe được lời hắn nói, bỗng giật mình nhận ra hành động của mình có chút luống cuống, nàng vội thu tay về, giấu trong tay áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, là tại nàng chăm sóc họ đã quen rồi, nay bất giác bảo nàng dừng lại, quả thật có chút khó khăn. “Không có gì cả, huynh đừng bận tâm.’’ Lạc Nhi cúi đầu không nhìn hắn, nhưng sắc đỏ khả nghi lại không giấu được Tần Lục, hắn vươn tay ra phía trước, chạm nhẹ vào cằm nàng.
“Sao mặt muội lại đỏ như vậy, đừng nói là…’’ Hắn nhướng mày, nhìn nàng rồi nhìn sang Huyền Vũ, dường như tự nghĩ ra điều gì đó khiến hắn có chút tức giận. Hắn nghiến răng vào nhau, dùng cả hai tay ôm lấy nàng vào lòng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lạc Nhi bị hắn kéo vào lòng, sự hốt hoảng dâng lên nơi đáy mắt, nàng nhớ nàng chưa từng chọc giận hắn kia mà. Hai tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của hắn, có lẽ nàng dùng sức hơi mạnh, khiến vạt áo bị kéo mở ra ngoài, làm lộ khuôn ngực vạm vỡ và ngọc bội hình rồng trên cổ hắn. “Tần Lục, buông muội ra.’’ Khi nàng phát hiện ra thì đã muộn, hai tay nàng như có lửa, chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn. Nhưng hắn làm sao có thể để nàng an toàn rút lui được, khẽ cười một tiếng, Tần Lục áp môi mình vào môi nàng, ngấu nghiến hôn, cứ như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, nay tìm lại được phải tham lam dành lấy. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi Huyền Vũ có phản ứng thì Tần Lục đã hôn được nàng rồi.
Không khí trong xe có chút ngượng ngập, Huyền Vũ cau mày không hài lòng, một tay bắt lấy thắt lưng của nàng, một tay đánh về phía Tần Lục. Lạc Nhi bị hai người kéo tới kéo lui đã mệt, nhất là sau nụ hôn kia của Tần Lục, hắn như muốn cắn nuốt hết dưỡng khí của nàng. Đến lúc Huyền Vũ và Tần Lục bắt đầu động tay động chân, thì nàng chỉ còn biết dựa lưng vào thành xe bình ổn hơi thở của mình. Nhưng đến lúc này nàng mới nhận ra một điều, hình như xe ngựa đã dừng lại, vậy tại sao không ai báo với họ một tiếng. Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi thứ lại im lặng đến thế, nỗi bất an chợt dấy lên trong lòng Lạc Nhi.