Tu La quốc vẫn cứ như trước, bị bao phủ bởi màn đêm dài vô tận, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng chưa từng xuất hiện. An Đình thong thả ngồi trước nhà lao bằng sắt, gia cố thêm phong ấn ở nơi này, nàng làm mọi thứ rất chậm rãi không một chút gấp gáp. Đến khi hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, An Đình mới đứng dậy, đưa mắt nhìn bóng người mơ hồ bên trong nhà lao: “Tuy ngươi là ma tâm của sư thúc hóa thành, nhưng dù sao cũng chỉ là ma tâm không hơn không kém. Một thứ như thế cũng dám vọng tưởng đến sư phụ ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày.’’ Sự giận dữ khiến nàng có chút khó chịu, lồng ngực nhói đau từng cơn, An Đình che miệng ho vài tiếng, cố gắng kiềm nén hơi thở nặng nhọc. Nàng mỉm cười trào phúng, cơ thể này quả thật yếu ớt đến mức đáng thương, nàng chỉ huy động một pháp thuật phong ấn đã khiến nó đau đến mức này.
An Dương ngay lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, đỡ lấy cơ thể hơn run rẩy của nàng: “Nàng cần gì phải nhọc lòng như vậy, những việc như thế này cứ để cho ta làm là được rồi.’’ Hắn cau mày dìu nàng rời đi, sức khỏe thê tử hắn không tốt, còn tự mình làm những việc thế này, thật sự khiến hắn không an lòng. An Đình mỉm cười với hắn, vỗ nhẹ lên bàn tay đang dìu nàng: “Thiếp tự có cân nhắc. Huống chi tiên thể của sư phụ còn đang nằm trong tay hắn, chàng bảo thiếp làm sao an lòng được.’’
Tiên thể của Uyển Chi năm đó là do ma tâm của Tử Thiên đoạt lấy, tuy chỉ là một ma tâm nhưng hắn lại là chấp niệm nặng nề nhất của Tử Thiên. Năng lực của hắn càng lớn, chứng tỏ chấp niệm càng sâu, dù tiên thể bị phong ấn ở Tây Châu, nhưng ma tâm của Tử Thiên lại không có cách nào bị giam cầm. Chỉ có thể mượn trận pháp ở Âm giới, kết tụ từ oán khí của các linh hồn, tạm thời giam ma tâm vào nhà lao sắt. Nhưng để duy trì trận pháp này, người điều khiển trận cũng phải trả một cái giá tương xứng. Phản phệ lớn như thế, ngay cả bình thường An Đình còn chưa chắc đã không sao, huống chi với tình trạng hiện giờ của nàng. Đúng là không thể nói trước điều gì!
Ma tâm bên trong nhà lao đã mất đi hình thể ban đầu, chỉ còn lại làn khí đen chờn vờn trong không trung, xung quanh nó bị vây hãm bởi những sợi dây xích bằng vàng. Chỉ cần nó có ý định thoát khỏi nhà lao, ngay lập tức những khóa xích sẽ siết chặt lấy nó, ngọn lửa từ xích vàng bùng lên như thiêu đốt ma tâm. Nếu là lửa bình thường, nó đương nhiên sẽ không sợ, nhưng đây lại là lửa phượng hoàng, xích vàng cũng được luyện từ lửa ấy. Là pháp khí tự tay Uyển Chi đúc cho An Đình, trên đời này chỉ có duy nhất một sợi xích như vậy. Lửa phượng hoàng vô cùng tinh khiết, lại rất nhạy cảm với những thứ ô uế của yêu ma. Càng kháng cự, sẽ càng bị thiêu đốt, muốn thoát ra lại không có cách nào làm được, phải chịu sự giày vò của lửa nóng quanh thân.
Ma tâm rít gào những tiếng chói tai, bọn chúng dám dùng lửa của nàng thiêu đốt hắn, lại dùng máu của Mẫn Nguyên tế nhà lao. Muốn giam cầm hắn ở đây không để hắn đi tìm nàng, còn giấu nàng khỏi tầm mắt của hắn. Tại sao chúng lại có thể đối xử với hắn như thế? Uổng công nàng từng yêu thương bọn chúng như vậy, thế mà chúng lại ngăn hắn làm nàng hồi sinh. Thật đáng hận, hận đến mức chỉ muốn xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ, từ Hàn Y đến Mẫn Nguyên, các ngươi cứ đợ đấy, hắn nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không toàn thây. An Dương liếc mắt về phía nhà lao sau lưng, bước chân không hề chậm lại, chỉ khẽ vung tay áo, khóa chặt trận pháp dập tắt tiếng kêu gào của hắn.
Lúc hai người trở về cung, việc đầu tiên làm chính là đi tìm Mẫn Nguyên, vết thương trên người hắn rất nặng, đều do ma tâm kia gây nên. May mắn thay An Dương lại là cao thủ trong việc này, có hắn bên cạnh thương tích của Mẫn Nguyên đã không còn đáng ngại. Vừa bước qua cửa điện, hai người đã nghe thấy tiếng đàn của Mẫn Nguyên vang lên, nhịp điệu lơ đãng không rõ tâm ý, hờ hững lướt qua mọi sự trên đời. An Dương nhìn An Đình: “Huynh ấy có tâm sự gì sao?’’ An Đình cũng khó hiểu nhìn hắn, “Việc này thiếp cũng không biết, chẳng qua nghe tiếng đàn như vậy, có lẽ huynh ấy lại đang có chuyện nghĩ không ra.’’
Mẫn Nguyên vẫn tiếp tục dạo đàn, không để ý đến hai người họ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Lúc này hắn mới dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Trận pháp tạm thời không cần gia cố thêm nữa. Tiểu Đình, đừng phí sức lực như thế.’’ An Đình ngồi cạnh phu quân, nâng chiếc quạt tròn trong tay lên che đi nụ cười giảo hoạt: “Huynh đang rối trí còn có thời gian lo cho muội ư? Thật hiếm thấy đấy!’’ Mẫn Nguyên đưa mắt sang An Dương, thấy hắn đang vui vẻ nhìn thê tử của mình, trong lòng Mẫn Nguyên có một cảm giác kỳ lạ. Nếu nàng ở đây bây giờ, có phải hắn cũng sẽ như An Dương ngắm Tiểu Đình, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng phải không?. “Đúng là có việc không thể suy nghĩ ra.’’ Mẫn Nguyên cụp mắt xuống, thẳng thắn thừa nhận, việc này hắn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng đến cùng vẫn không thể tìm ra đáp án.
“Là chuyện gì vậy? Bọn trẻ hiện giờ rất an toàn, huynh còn gì phải lo lắng nữa.’’ An Dương tạm thời rời mắt khỏi An Đình, liếc mắt nhìn sang Mẫn Nguyên đang trầm tư. “Phụ thân của Lạc Nhi là ai?’’ Câu hỏi của Mẫn Nguyên khiến bầu không khí trong điện trở nên hết sức quỷ dị. Ánh mắt của An Đình nhìn hắn có chút mơ hồ: “Huynh đang trêu chọc bọn muội sao? Chuyện này huynh vốn phải là người rõ nhất.’’ Mẫn Nguyên kinh ngạc, chẳng lẽ An Đình lại muốn nhắc đến sư phụ của hắn ư. Đúng là giữa Uyển Chi và sư phụ của hắn có hôn ước, nhưng trước giờ hai người vẫn luôn đối xử với nhau huynh muội ruột thịt. Đến cả chuyện trăng gió cũng chưa từng nghĩ đến, vậy làm sao Lạc Nhi lại có thể là con của sư phụ hắn được.
Nhìn vẻ mặt của Mẫn Nguyên, An Đình cũng nghi hoặc hỏi lại: “Lúc Lạc Nhi nhận thức sư phụ, muội thấy huynh không nói gì, lại nghĩ huynh chưa sẵn sàng. Nên lúc Lạc Nhi hỏi muội về phụ thân của nó, muội cũng không dám tùy tiện nói ra. Vậy là huynh thật sự không biết gì ư? Nếu huynh không biết thì làm sao có Lạc Nhi được?’’ An Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn nói: “Người anh em, huynh đã làm sư phụ của người ta mang thai, đừng nói đến cả việc huynh là phụ thân của hài tử ấy huynh cũng không biết?’’ Mẫn Nguyên thật sự không thể tin được, ngập ngừng nói: “Ta…’’
Sau nửa ngày vẫn chẳng thể nói một câu hoàn chỉnh, ánh mắt An Dương nhìn hắn càng trở nên quái dị. Đại loại là cảm xúc nào cũng có, chuyển từ kinh ngạc, phẫn nộ sang thương hại, cảm thông, cuối cùng là muốn đánh người. An Đình nâng trán thở dài, sư phụ à, sao người lại có thể động tâm với tên mặt lạnh này được chứ? Đến bây giờ con gái cũng đã lớn như thế rồi, hắn còn không có ý định chịu trách nhiệm kìa. “Lạc Nhi là con gái của huynh. Nguyên thần của Lạc Nhi không thể nói dối, ngày ấy xâm nhập vào nguyên thần của con bé. Muội không chỉ phát hiện ra linh hồn của sư phụ, mà còn phát hiện ra tinh mệnh của long tộc. Mỗi con rồng đều có tinh huyết bản mệnh khác nhau, tinh mệnh muội nhìn thấy chính là tinh mệnh của huynh, Mẫn Nguyên. Huynh thật sự là phụ thân của Lạc Nhi.’’
Nghe những lời nói ấy của An Đình, trong đầu Mẫn Nguyên nổ ầm một tiếng, mọi thứ xung quanh hắn dường như không còn tồn tại. Con ngươi co rút không nhìn thấy điều gì khác ngoài khuôn mặt của Uyển Chi. Thì ra giấc mộng trong men say năm đó không chỉ là giấc mộng, điều hắn chôn vùi trong lòng bao năm hóa ra lại là thật. Hắn từng nghĩ, đã yêu nàng đến mức bất chấp luân thường đạo lý, không có được nàng ở hiện thực, chỉ có thể chiếm hữu nàng trong mơ. Nhưng đối với hắn đó là một giấc mơ bí mật, hoàn toàn không có thật, nay An Đình lại nói đó là thật, Mẫn Nguyên không biết bây giờ bản thân phải làm gì nữa. Trái tim hắn nhảy lên từng đợt, tưởng chừng có thể bật ra khỏi lồng ngực của hắn bất cứ lúc nào. Mẫn Nguyên đưa tay lên chạm vào trái tim mình, đôi môi khẽ mở, “Uyển Chi!’’
***
Hai tháng trước khi cuộc chiến yêu ma diễn ra, trong đêm trăng sáng dưới tán mai đỏ rực ở Mai Hoa cung, hắn điên cuồng uống rượu, uống đến mức thần trí của hắn cũng không còn tỉnh táo nữa. Hôm nay hắn tình cờ biết được, nàng ấy vốn đã có hôn ước từ lâu, còn là hôn ước do Bảo Địa Nguyên Tôn đích thân tác thành. Người được chọn làm hôn phu của nàng lại là người không thể xuất sắc hơn được nữa, sư phụ của hắn, Đại đệ tử của An Nhiên Âm. Đáng lý ra hắn nên mừng cho sư phụ của hắn mới phải, nhưng hắn biết hắn không thể vui mừng được, vì nàng mãi mãi sẽ không thuộc về hắn. Hắn có gì hơn được sư phụ của mình chứ? Sao có thể tranh đoạt nàng với sư phụ được?
Tiếng lục lạc vang lên khiến hắn tỉnh táo một chút, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía nàng. Dưới ánh trăng huyền dịu, y phục đỏ thắm của thiếu nữ như ngọn lửa, thiêu đốt ánh nhìn của người ta. Đồng tử của hắn co thắt lại, thiếu nữ xinh đẹp như thế còn ai khác ngoài Uyển Chi. Hắn vươn tay khẽ vẫy nàng, nàng khẽ thở dài một tiếng đi về phía hắn, tiếng lục lạc quấn quýt bên chân nàng. “Tại sao lại say đến mức này? Đừng nói với ta hôm nay con cãi nhau với sư huynh rồi bị mắng đấy nhé.’’ Trong suy nghĩ của nàng, người có thể làm Mẫn Nguyên hành xử như thế này chỉ có thể là Đại sư huynh của nàng. Đứa trẻ này cao ngạo là thế, chỉ có vài người thân thiết với hắn mới có thể khiến tâm tình băng lãnh ấy lay động.
Khi Uyển Chi đến gần, Mẫn Nguyên vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lồng ngực của hắn. Uyển Chi mở to mắt kinh ngạc, sợ đến mức không kịp phản ứng: “Mẫn Nguyên.’’ Nghe nàng gọi tên hắn, hắn khẽ đáp lời nàng: “Ừ!’’ Đầu hắn chôn vào bờ vai của nàng, tham lam hít hà hương mai ngọt ngào. Thơm thật đấy, ngay cả hoa thật cũng chưa chắc thơm bằng nàng đâu. Hắn mơ hồ nghĩ, lại bất giác gật gù hít thêm vào cái nữa, hơi thở của hắn nồng men rượu, nóng hổi như lò than. Uyển Chi đỏ bừng mặt, muốn thoát ra nhưng không thể, thể lực khác biệt khiến nàng không thể nhúc nhích. Nhưng thân thể nóng rực của Mẫn Nguyên áp sát, nàng không muốn bị thiêu cháy đâu, đành phải dịu giọng dỗ dành: “Mẫn Nhi, buông ta ra nào.’’
Hắn nghe nàng gọi, vẫn trả lời nàng: “Ừ!’’ Nhưng bàn tay vẫn không chịu buông nàng ra, còn siết chặt thêm vài phần. Lần này thì Uyển Chi tức giận thật sự, tiểu tử này bị ngốc à, đã đồng ý buông nàng ra còn ôm chặt như thế làm gì. Đúng lúc nàng định rút pháp khí đập cho hắn một trận thì lại nghe hắn nói: “Tiểu sư cô, ta thích nàng, thích nàng chết đi được.’’ Uyển Chi cứng người lại, ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, hắn đang nói gì vậy, hình như nàng nghe nhầm phải không? Nhưng không chờ nàng hỏi lại, hắn đã ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm kiên định dứt khoát: “Nàng không nghe nhầm, ta nói ta thích nàng, rất thích nàng.’’
Mẫn Nguyên ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn, một tay giữ lấy cằm nàng nâng đầu nàng lên. Uyển Chi bị ép đến nghẹt thở, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ta…’’ Lời còn chưa nói hết, Mẫn Nguyên đã cúi xuống, trong con ngươi của hắn chỉ còn hình ảnh của nàng: “Vì thế, nàng không thể gả cho sư phụ, càng không thể làm thê tử của người khác, chỉ có thể là của ta.’’ Hắn đẩy ngã nàng xuống thảm hoa bên dưới, cả người hắn phủ lên người nàng, đôi môi triền miên hôn nàng không dứt. Nàng chạy trốn hắn đuổi theo, nàng phản kháng hắn lại càng chèn ép nàng, nàng cầu xin hắn không buông tha, một đêm hoang đường tưởng không chấm dứt.
Uyển Chi cũng không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ điều gì trong đầu, tại sao trong lúc mơ hồ đã dây dưa với hắn như vậy. Tu vi của nàng hơn hắn cả vạn năm, chỉ cần nàng muốn đều có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn. Nhưng hình như nàng đã quên mất những gì cần phải làm, chỉ hồ đồ chống lại Mẫn Nguyên bằng sức của một thiếu nữ. Đến cuối cùng lại bị hắn ăn sạch sẽ, đến cả việc khóc thương cho mình cũng không có. Ánh trăng mờ ảo như xấu hổ, núp sau áng mây bàng bạc, che khuất việc hai người đang làm bên dưới. Hoa mai đỏ rực rỡ, cảnh sắc bên trong càng rực rỡ bội phần, say mê quyến luyến mãi không dứt.
Dường như đã thỏa mãn hắn ôm nàng vào lòng, để đầu nàng tựa lên cánh tay của hắn, Mẫn Nguyên thích thú chơi đùa nhưng cánh mai rơi trên người nàng. Bàn tay hắn dịu dàng trên chọc, khiến nàng uất ức đỏ bừng mặt, nước mắt lại không nhịn được trào ra khóe mi. Vì vừa động tình, Uyển Chi không biết lúc này mình có bao nhiêu dụ hoặc, khiến Mẫn Nguyên không kiềm được, lại dày vò nàng một phen. Mẫn Nguyên khi say rượu rất khác với một Mẫn Nguyên ngày thường nàng biết, bá đạo ương ngạnh và không chút nương tay. Cuối cùng, hắn cũng chìm vào giấc ngủ, hai cơ thể dính chặt lấy nhau không một khe hở, trước khi nhắm mắt hắn còn không quên cảnh cáo nàng: “Uyển Nhi, từ giờ nàng chỉ có thể là người của ta, mãi mãi là như vậy.’’
Lúc hắn ngủ, hắn vẫn ôm lấy nàng thật chặt, đầu nàng áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Uyển Chi có thể nghe thấy được tiếng đập mạnh mẽ nơi trái tim hắn, khi nàng ngẩng đầu lên thì hắn đã ngủ rồi. Nàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt hắn, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của Mẫn Nguyên: “Đồ ngốc, chẳng phải ta đã đồng ý đợi ngươi lớn lên rồi sao?’’ Là hài tử nào suốt ngày quấn quanh nàng chỉ nói một chuyện, nàng phải đợi hắn lớn lên rồi trở thành thê tử của hắn. Là kẻ nào dù đã lớn lại không chịu nói rõ tâm tư của mình, hại nàng tức giận hết hai vạn năm? Là ai đã chịu không được, mượn rượu làm càng chiếm đoạt nàng giữa đêm trăng sáng, còn vô sỉ không cho nàng rời đi?
Uyển Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, khe khẽ ngâm, tiếng ngâm càng lúc càng nhỏ ngay cả nàng cũng chìm vào giấc ngủ say:
“Hoạ giá song tài thuý lạc thiên,
Giai nhân xuân hí tiểu lâu tiền.
Phiêu dương huyết sắc quần tha địa,
Đoạn tống ngọc dung nhân thượng thiên.
Hoa bản nhuận triêm hồng hạnh vũ,
Thái thằng tà quải lục dương yên.
Hạ lai nhàn xứ tòng dung lập,
Nghi thị thiềm cung trích giáng tiên.’’
(Bài dịch:
Hai dải dây màu khẽ khẽ lay.
Trước lầu người đẹp nhún đu bay.
Quần hồng tha thướt là trên đất.
Mặt ngọc vèo qua vút áng mây.
Ngọc giát lung linh mưa ngọc thắm.
Khói xanh nhoà nhạt loáng màu dây.
Đất lành đu tạnh thong dong hạ.
Những tưởng Hằng Nga lẻn xuống đây.
Bài thơ Thu Thiên của Huệ Hồng thiền sư.
Nguồn bài dịch: Thiên gia thi, NXB Hội Nhà văn, 1998)
***
Mẫn Nguyên hít một hơi sâu, cảm giác lúc này của vừa vui vừa sợ, vui vì Lạc Nhi chính là nữ nhi của hắn, sợ vì Uyển Chi chưa từng nói gì với hắn, liệu nàng có tức giận không, có ghét hắn không? Nhớ lại mọi chuyện, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy ông trời thật biết trêu đùa. Khi hắn mang Lục Lạc Nhi về Trường Nguyên cung, khi hắn muốn đặt tên cho nàng. Nhưng Lạc Nhi nhất quyết từ chối, còn bảo rằng nàng đã có tên rồi, Lục Lạc Nhi, an lạc một đời, một kiếp bình an. Uyển Chi là đang nhắc nhở hắn, muốn con gái của nàng và hắn, được sống bình an cả đời, vô tư vô lo phải không?
Author: Lục Lạc Nhi
Tu La quốc vẫn cứ như trước, bị bao phủ bởi màn đêm dài vô tận, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng chưa từng xuất hiện. An Đình thong thả ngồi trước nhà lao bằng sắt, gia cố thêm phong ấn ở nơi này, nàng làm mọi thứ rất chậm rãi không một chút gấp gáp. Đến khi hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, An Đình mới đứng dậy, đưa mắt nhìn bóng người mơ hồ bên trong nhà lao: “Tuy ngươi là ma tâm của sư thúc hóa thành, nhưng dù sao cũng chỉ là ma tâm không hơn không kém. Một thứ như thế cũng dám vọng tưởng đến sư phụ ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày.’’ Sự giận dữ khiến nàng có chút khó chịu, lồng ngực nhói đau từng cơn, An Đình che miệng ho vài tiếng, cố gắng kiềm nén hơi thở nặng nhọc. Nàng mỉm cười trào phúng, cơ thể này quả thật yếu ớt đến mức đáng thương, nàng chỉ huy động một pháp thuật phong ấn đã khiến nó đau đến mức này.
An Dương ngay lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, đỡ lấy cơ thể hơn run rẩy của nàng: “Nàng cần gì phải nhọc lòng như vậy, những việc như thế này cứ để cho ta làm là được rồi.’’ Hắn cau mày dìu nàng rời đi, sức khỏe thê tử hắn không tốt, còn tự mình làm những việc thế này, thật sự khiến hắn không an lòng. An Đình mỉm cười với hắn, vỗ nhẹ lên bàn tay đang dìu nàng: “Thiếp tự có cân nhắc. Huống chi tiên thể của sư phụ còn đang nằm trong tay hắn, chàng bảo thiếp làm sao an lòng được.’’
Tiên thể của Uyển Chi năm đó là do ma tâm của Tử Thiên đoạt lấy, tuy chỉ là một ma tâm nhưng hắn lại là chấp niệm nặng nề nhất của Tử Thiên. Năng lực của hắn càng lớn, chứng tỏ chấp niệm càng sâu, dù tiên thể bị phong ấn ở Tây Châu, nhưng ma tâm của Tử Thiên lại không có cách nào bị giam cầm. Chỉ có thể mượn trận pháp ở Âm giới, kết tụ từ oán khí của các linh hồn, tạm thời giam ma tâm vào nhà lao sắt. Nhưng để duy trì trận pháp này, người điều khiển trận cũng phải trả một cái giá tương xứng. Phản phệ lớn như thế, ngay cả bình thường An Đình còn chưa chắc đã không sao, huống chi với tình trạng hiện giờ của nàng. Đúng là không thể nói trước điều gì!
Ma tâm bên trong nhà lao đã mất đi hình thể ban đầu, chỉ còn lại làn khí đen chờn vờn trong không trung, xung quanh nó bị vây hãm bởi những sợi dây xích bằng vàng. Chỉ cần nó có ý định thoát khỏi nhà lao, ngay lập tức những khóa xích sẽ siết chặt lấy nó, ngọn lửa từ xích vàng bùng lên như thiêu đốt ma tâm. Nếu là lửa bình thường, nó đương nhiên sẽ không sợ, nhưng đây lại là lửa phượng hoàng, xích vàng cũng được luyện từ lửa ấy. Là pháp khí tự tay Uyển Chi đúc cho An Đình, trên đời này chỉ có duy nhất một sợi xích như vậy. Lửa phượng hoàng vô cùng tinh khiết, lại rất nhạy cảm với những thứ ô uế của yêu ma. Càng kháng cự, sẽ càng bị thiêu đốt, muốn thoát ra lại không có cách nào làm được, phải chịu sự giày vò của lửa nóng quanh thân.
Ma tâm rít gào những tiếng chói tai, bọn chúng dám dùng lửa của nàng thiêu đốt hắn, lại dùng máu của Mẫn Nguyên tế nhà lao. Muốn giam cầm hắn ở đây không để hắn đi tìm nàng, còn giấu nàng khỏi tầm mắt của hắn. Tại sao chúng lại có thể đối xử với hắn như thế? Uổng công nàng từng yêu thương bọn chúng như vậy, thế mà chúng lại ngăn hắn làm nàng hồi sinh. Thật đáng hận, hận đến mức chỉ muốn xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ, từ Hàn Y đến Mẫn Nguyên, các ngươi cứ đợ đấy, hắn nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không toàn thây. An Dương liếc mắt về phía nhà lao sau lưng, bước chân không hề chậm lại, chỉ khẽ vung tay áo, khóa chặt trận pháp dập tắt tiếng kêu gào của hắn.
Lúc hai người trở về cung, việc đầu tiên làm chính là đi tìm Mẫn Nguyên, vết thương trên người hắn rất nặng, đều do ma tâm kia gây nên. May mắn thay An Dương lại là cao thủ trong việc này, có hắn bên cạnh thương tích của Mẫn Nguyên đã không còn đáng ngại. Vừa bước qua cửa điện, hai người đã nghe thấy tiếng đàn của Mẫn Nguyên vang lên, nhịp điệu lơ đãng không rõ tâm ý, hờ hững lướt qua mọi sự trên đời. An Dương nhìn An Đình: “Huynh ấy có tâm sự gì sao?’’ An Đình cũng khó hiểu nhìn hắn, “Việc này thiếp cũng không biết, chẳng qua nghe tiếng đàn như vậy, có lẽ huynh ấy lại đang có chuyện nghĩ không ra.’’
Mẫn Nguyên vẫn tiếp tục dạo đàn, không để ý đến hai người họ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Lúc này hắn mới dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Trận pháp tạm thời không cần gia cố thêm nữa. Tiểu Đình, đừng phí sức lực như thế.’’ An Đình ngồi cạnh phu quân, nâng chiếc quạt tròn trong tay lên che đi nụ cười giảo hoạt: “Huynh đang rối trí còn có thời gian lo cho muội ư? Thật hiếm thấy đấy!’’ Mẫn Nguyên đưa mắt sang An Dương, thấy hắn đang vui vẻ nhìn thê tử của mình, trong lòng Mẫn Nguyên có một cảm giác kỳ lạ. Nếu nàng ở đây bây giờ, có phải hắn cũng sẽ như An Dương ngắm Tiểu Đình, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng phải không?. “Đúng là có việc không thể suy nghĩ ra.’’ Mẫn Nguyên cụp mắt xuống, thẳng thắn thừa nhận, việc này hắn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng đến cùng vẫn không thể tìm ra đáp án.
“Là chuyện gì vậy? Bọn trẻ hiện giờ rất an toàn, huynh còn gì phải lo lắng nữa.’’ An Dương tạm thời rời mắt khỏi An Đình, liếc mắt nhìn sang Mẫn Nguyên đang trầm tư. “Phụ thân của Lạc Nhi là ai?’’ Câu hỏi của Mẫn Nguyên khiến bầu không khí trong điện trở nên hết sức quỷ dị. Ánh mắt của An Đình nhìn hắn có chút mơ hồ: “Huynh đang trêu chọc bọn muội sao? Chuyện này huynh vốn phải là người rõ nhất.’’ Mẫn Nguyên kinh ngạc, chẳng lẽ An Đình lại muốn nhắc đến sư phụ của hắn ư. Đúng là giữa Uyển Chi và sư phụ của hắn có hôn ước, nhưng trước giờ hai người vẫn luôn đối xử với nhau huynh muội ruột thịt. Đến cả chuyện trăng gió cũng chưa từng nghĩ đến, vậy làm sao Lạc Nhi lại có thể là con của sư phụ hắn được.
Nhìn vẻ mặt của Mẫn Nguyên, An Đình cũng nghi hoặc hỏi lại: “Lúc Lạc Nhi nhận thức sư phụ, muội thấy huynh không nói gì, lại nghĩ huynh chưa sẵn sàng. Nên lúc Lạc Nhi hỏi muội về phụ thân của nó, muội cũng không dám tùy tiện nói ra. Vậy là huynh thật sự không biết gì ư? Nếu huynh không biết thì làm sao có Lạc Nhi được?’’ An Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn nói: “Người anh em, huynh đã làm sư phụ của người ta mang thai, đừng nói đến cả việc huynh là phụ thân của hài tử ấy huynh cũng không biết?’’ Mẫn Nguyên thật sự không thể tin được, ngập ngừng nói: “Ta…’’
Sau nửa ngày vẫn chẳng thể nói một câu hoàn chỉnh, ánh mắt An Dương nhìn hắn càng trở nên quái dị. Đại loại là cảm xúc nào cũng có, chuyển từ kinh ngạc, phẫn nộ sang thương hại, cảm thông, cuối cùng là muốn đánh người. An Đình nâng trán thở dài, sư phụ à, sao người lại có thể động tâm với tên mặt lạnh này được chứ? Đến bây giờ con gái cũng đã lớn như thế rồi, hắn còn không có ý định chịu trách nhiệm kìa. “Lạc Nhi là con gái của huynh. Nguyên thần của Lạc Nhi không thể nói dối, ngày ấy xâm nhập vào nguyên thần của con bé. Muội không chỉ phát hiện ra linh hồn của sư phụ, mà còn phát hiện ra tinh mệnh của long tộc. Mỗi con rồng đều có tinh huyết bản mệnh khác nhau, tinh mệnh muội nhìn thấy chính là tinh mệnh của huynh, Mẫn Nguyên. Huynh thật sự là phụ thân của Lạc Nhi.’’
Nghe những lời nói ấy của An Đình, trong đầu Mẫn Nguyên nổ ầm một tiếng, mọi thứ xung quanh hắn dường như không còn tồn tại. Con ngươi co rút không nhìn thấy điều gì khác ngoài khuôn mặt của Uyển Chi. Thì ra giấc mộng trong men say năm đó không chỉ là giấc mộng, điều hắn chôn vùi trong lòng bao năm hóa ra lại là thật. Hắn từng nghĩ, đã yêu nàng đến mức bất chấp luân thường đạo lý, không có được nàng ở hiện thực, chỉ có thể chiếm hữu nàng trong mơ. Nhưng đối với hắn đó là một giấc mơ bí mật, hoàn toàn không có thật, nay An Đình lại nói đó là thật, Mẫn Nguyên không biết bây giờ bản thân phải làm gì nữa. Trái tim hắn nhảy lên từng đợt, tưởng chừng có thể bật ra khỏi lồng ngực của hắn bất cứ lúc nào. Mẫn Nguyên đưa tay lên chạm vào trái tim mình, đôi môi khẽ mở, “Uyển Chi!’’
Hai tháng trước khi cuộc chiến yêu ma diễn ra, trong đêm trăng sáng dưới tán mai đỏ rực ở Mai Hoa cung, hắn điên cuồng uống rượu, uống đến mức thần trí của hắn cũng không còn tỉnh táo nữa. Hôm nay hắn tình cờ biết được, nàng ấy vốn đã có hôn ước từ lâu, còn là hôn ước do Bảo Địa Nguyên Tôn đích thân tác thành. Người được chọn làm hôn phu của nàng lại là người không thể xuất sắc hơn được nữa, sư phụ của hắn, Đại đệ tử của An Nhiên Âm. Đáng lý ra hắn nên mừng cho sư phụ của hắn mới phải, nhưng hắn biết hắn không thể vui mừng được, vì nàng mãi mãi sẽ không thuộc về hắn. Hắn có gì hơn được sư phụ của mình chứ? Sao có thể tranh đoạt nàng với sư phụ được?
Tiếng lục lạc vang lên khiến hắn tỉnh táo một chút, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía nàng. Dưới ánh trăng huyền dịu, y phục đỏ thắm của thiếu nữ như ngọn lửa, thiêu đốt ánh nhìn của người ta. Đồng tử của hắn co thắt lại, thiếu nữ xinh đẹp như thế còn ai khác ngoài Uyển Chi. Hắn vươn tay khẽ vẫy nàng, nàng khẽ thở dài một tiếng đi về phía hắn, tiếng lục lạc quấn quýt bên chân nàng. “Tại sao lại say đến mức này? Đừng nói với ta hôm nay con cãi nhau với sư huynh rồi bị mắng đấy nhé.’’ Trong suy nghĩ của nàng, người có thể làm Mẫn Nguyên hành xử như thế này chỉ có thể là Đại sư huynh của nàng. Đứa trẻ này cao ngạo là thế, chỉ có vài người thân thiết với hắn mới có thể khiến tâm tình băng lãnh ấy lay động.
Khi Uyển Chi đến gần, Mẫn Nguyên vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lồng ngực của hắn. Uyển Chi mở to mắt kinh ngạc, sợ đến mức không kịp phản ứng: “Mẫn Nguyên.’’ Nghe nàng gọi tên hắn, hắn khẽ đáp lời nàng: “Ừ!’’ Đầu hắn chôn vào bờ vai của nàng, tham lam hít hà hương mai ngọt ngào. Thơm thật đấy, ngay cả hoa thật cũng chưa chắc thơm bằng nàng đâu. Hắn mơ hồ nghĩ, lại bất giác gật gù hít thêm vào cái nữa, hơi thở của hắn nồng men rượu, nóng hổi như lò than. Uyển Chi đỏ bừng mặt, muốn thoát ra nhưng không thể, thể lực khác biệt khiến nàng không thể nhúc nhích. Nhưng thân thể nóng rực của Mẫn Nguyên áp sát, nàng không muốn bị thiêu cháy đâu, đành phải dịu giọng dỗ dành: “Mẫn Nhi, buông ta ra nào.’’
Hắn nghe nàng gọi, vẫn trả lời nàng: “Ừ!’’ Nhưng bàn tay vẫn không chịu buông nàng ra, còn siết chặt thêm vài phần. Lần này thì Uyển Chi tức giận thật sự, tiểu tử này bị ngốc à, đã đồng ý buông nàng ra còn ôm chặt như thế làm gì. Đúng lúc nàng định rút pháp khí đập cho hắn một trận thì lại nghe hắn nói: “Tiểu sư cô, ta thích nàng, thích nàng chết đi được.’’ Uyển Chi cứng người lại, ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, hắn đang nói gì vậy, hình như nàng nghe nhầm phải không? Nhưng không chờ nàng hỏi lại, hắn đã ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm kiên định dứt khoát: “Nàng không nghe nhầm, ta nói ta thích nàng, rất thích nàng.’’
Mẫn Nguyên ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn, một tay giữ lấy cằm nàng nâng đầu nàng lên. Uyển Chi bị ép đến nghẹt thở, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ta…’’ Lời còn chưa nói hết, Mẫn Nguyên đã cúi xuống, trong con ngươi của hắn chỉ còn hình ảnh của nàng: “Vì thế, nàng không thể gả cho sư phụ, càng không thể làm thê tử của người khác, chỉ có thể là của ta.’’ Hắn đẩy ngã nàng xuống thảm hoa bên dưới, cả người hắn phủ lên người nàng, đôi môi triền miên hôn nàng không dứt. Nàng chạy trốn hắn đuổi theo, nàng phản kháng hắn lại càng chèn ép nàng, nàng cầu xin hắn không buông tha, một đêm hoang đường tưởng không chấm dứt.
Uyển Chi cũng không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ điều gì trong đầu, tại sao trong lúc mơ hồ đã dây dưa với hắn như vậy. Tu vi của nàng hơn hắn cả vạn năm, chỉ cần nàng muốn đều có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn. Nhưng hình như nàng đã quên mất những gì cần phải làm, chỉ hồ đồ chống lại Mẫn Nguyên bằng sức của một thiếu nữ. Đến cuối cùng lại bị hắn ăn sạch sẽ, đến cả việc khóc thương cho mình cũng không có. Ánh trăng mờ ảo như xấu hổ, núp sau áng mây bàng bạc, che khuất việc hai người đang làm bên dưới. Hoa mai đỏ rực rỡ, cảnh sắc bên trong càng rực rỡ bội phần, say mê quyến luyến mãi không dứt.
Dường như đã thỏa mãn hắn ôm nàng vào lòng, để đầu nàng tựa lên cánh tay của hắn, Mẫn Nguyên thích thú chơi đùa nhưng cánh mai rơi trên người nàng. Bàn tay hắn dịu dàng trên chọc, khiến nàng uất ức đỏ bừng mặt, nước mắt lại không nhịn được trào ra khóe mi. Vì vừa động tình, Uyển Chi không biết lúc này mình có bao nhiêu dụ hoặc, khiến Mẫn Nguyên không kiềm được, lại dày vò nàng một phen. Mẫn Nguyên khi say rượu rất khác với một Mẫn Nguyên ngày thường nàng biết, bá đạo ương ngạnh và không chút nương tay. Cuối cùng, hắn cũng chìm vào giấc ngủ, hai cơ thể dính chặt lấy nhau không một khe hở, trước khi nhắm mắt hắn còn không quên cảnh cáo nàng: “Uyển Nhi, từ giờ nàng chỉ có thể là người của ta, mãi mãi là như vậy.’’
Lúc hắn ngủ, hắn vẫn ôm lấy nàng thật chặt, đầu nàng áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Uyển Chi có thể nghe thấy được tiếng đập mạnh mẽ nơi trái tim hắn, khi nàng ngẩng đầu lên thì hắn đã ngủ rồi. Nàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt hắn, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của Mẫn Nguyên: “Đồ ngốc, chẳng phải ta đã đồng ý đợi ngươi lớn lên rồi sao?’’ Là hài tử nào suốt ngày quấn quanh nàng chỉ nói một chuyện, nàng phải đợi hắn lớn lên rồi trở thành thê tử của hắn. Là kẻ nào dù đã lớn lại không chịu nói rõ tâm tư của mình, hại nàng tức giận hết hai vạn năm? Là ai đã chịu không được, mượn rượu làm càng chiếm đoạt nàng giữa đêm trăng sáng, còn vô sỉ không cho nàng rời đi?
Uyển Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, khe khẽ ngâm, tiếng ngâm càng lúc càng nhỏ ngay cả nàng cũng chìm vào giấc ngủ say:
“Hoạ giá song tài thuý lạc thiên,
Giai nhân xuân hí tiểu lâu tiền.
Phiêu dương huyết sắc quần tha địa,
Đoạn tống ngọc dung nhân thượng thiên.
Hoa bản nhuận triêm hồng hạnh vũ,
Thái thằng tà quải lục dương yên.
Hạ lai nhàn xứ tòng dung lập,
Nghi thị thiềm cung trích giáng tiên.’’
(Bài dịch:
Hai dải dây màu khẽ khẽ lay.
Trước lầu người đẹp nhún đu bay.
Quần hồng tha thướt là trên đất.
Mặt ngọc vèo qua vút áng mây.
Ngọc giát lung linh mưa ngọc thắm.
Khói xanh nhoà nhạt loáng màu dây.
Đất lành đu tạnh thong dong hạ.
Những tưởng Hằng Nga lẻn xuống đây.
Bài thơ Thu Thiên của Huệ Hồng thiền sư.
Nguồn bài dịch: Thiên gia thi, NXB Hội Nhà văn, )
Mẫn Nguyên hít một hơi sâu, cảm giác lúc này của vừa vui vừa sợ, vui vì Lạc Nhi chính là nữ nhi của hắn, sợ vì Uyển Chi chưa từng nói gì với hắn, liệu nàng có tức giận không, có ghét hắn không? Nhớ lại mọi chuyện, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy ông trời thật biết trêu đùa. Khi hắn mang Lục Lạc Nhi về Trường Nguyên cung, khi hắn muốn đặt tên cho nàng. Nhưng Lạc Nhi nhất quyết từ chối, còn bảo rằng nàng đã có tên rồi, Lục Lạc Nhi, an lạc một đời, một kiếp bình an. Uyển Chi là đang nhắc nhở hắn, muốn con gái của nàng và hắn, được sống bình an cả đời, vô tư vô lo phải không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Tu La quốc vẫn cứ như trước, bị bao phủ bởi màn đêm dài vô tận, ngay cả một tia nắng mặt trời cũng chưa từng xuất hiện. An Đình thong thả ngồi trước nhà lao bằng sắt, gia cố thêm phong ấn ở nơi này, nàng làm mọi thứ rất chậm rãi không một chút gấp gáp. Đến khi hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng, An Đình mới đứng dậy, đưa mắt nhìn bóng người mơ hồ bên trong nhà lao: “Tuy ngươi là ma tâm của sư thúc hóa thành, nhưng dù sao cũng chỉ là ma tâm không hơn không kém. Một thứ như thế cũng dám vọng tưởng đến sư phụ ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày.’’ Sự giận dữ khiến nàng có chút khó chịu, lồng ngực nhói đau từng cơn, An Đình che miệng ho vài tiếng, cố gắng kiềm nén hơi thở nặng nhọc. Nàng mỉm cười trào phúng, cơ thể này quả thật yếu ớt đến mức đáng thương, nàng chỉ huy động một pháp thuật phong ấn đã khiến nó đau đến mức này.
An Dương ngay lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, đỡ lấy cơ thể hơn run rẩy của nàng: “Nàng cần gì phải nhọc lòng như vậy, những việc như thế này cứ để cho ta làm là được rồi.’’ Hắn cau mày dìu nàng rời đi, sức khỏe thê tử hắn không tốt, còn tự mình làm những việc thế này, thật sự khiến hắn không an lòng. An Đình mỉm cười với hắn, vỗ nhẹ lên bàn tay đang dìu nàng: “Thiếp tự có cân nhắc. Huống chi tiên thể của sư phụ còn đang nằm trong tay hắn, chàng bảo thiếp làm sao an lòng được.’’
Tiên thể của Uyển Chi năm đó là do ma tâm của Tử Thiên đoạt lấy, tuy chỉ là một ma tâm nhưng hắn lại là chấp niệm nặng nề nhất của Tử Thiên. Năng lực của hắn càng lớn, chứng tỏ chấp niệm càng sâu, dù tiên thể bị phong ấn ở Tây Châu, nhưng ma tâm của Tử Thiên lại không có cách nào bị giam cầm. Chỉ có thể mượn trận pháp ở Âm giới, kết tụ từ oán khí của các linh hồn, tạm thời giam ma tâm vào nhà lao sắt. Nhưng để duy trì trận pháp này, người điều khiển trận cũng phải trả một cái giá tương xứng. Phản phệ lớn như thế, ngay cả bình thường An Đình còn chưa chắc đã không sao, huống chi với tình trạng hiện giờ của nàng. Đúng là không thể nói trước điều gì!
Ma tâm bên trong nhà lao đã mất đi hình thể ban đầu, chỉ còn lại làn khí đen chờn vờn trong không trung, xung quanh nó bị vây hãm bởi những sợi dây xích bằng vàng. Chỉ cần nó có ý định thoát khỏi nhà lao, ngay lập tức những khóa xích sẽ siết chặt lấy nó, ngọn lửa từ xích vàng bùng lên như thiêu đốt ma tâm. Nếu là lửa bình thường, nó đương nhiên sẽ không sợ, nhưng đây lại là lửa phượng hoàng, xích vàng cũng được luyện từ lửa ấy. Là pháp khí tự tay Uyển Chi đúc cho An Đình, trên đời này chỉ có duy nhất một sợi xích như vậy. Lửa phượng hoàng vô cùng tinh khiết, lại rất nhạy cảm với những thứ ô uế của yêu ma. Càng kháng cự, sẽ càng bị thiêu đốt, muốn thoát ra lại không có cách nào làm được, phải chịu sự giày vò của lửa nóng quanh thân.
Ma tâm rít gào những tiếng chói tai, bọn chúng dám dùng lửa của nàng thiêu đốt hắn, lại dùng máu của Mẫn Nguyên tế nhà lao. Muốn giam cầm hắn ở đây không để hắn đi tìm nàng, còn giấu nàng khỏi tầm mắt của hắn. Tại sao chúng lại có thể đối xử với hắn như thế? Uổng công nàng từng yêu thương bọn chúng như vậy, thế mà chúng lại ngăn hắn làm nàng hồi sinh. Thật đáng hận, hận đến mức chỉ muốn xé xác bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ, từ Hàn Y đến Mẫn Nguyên, các ngươi cứ đợ đấy, hắn nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không toàn thây. An Dương liếc mắt về phía nhà lao sau lưng, bước chân không hề chậm lại, chỉ khẽ vung tay áo, khóa chặt trận pháp dập tắt tiếng kêu gào của hắn.
Lúc hai người trở về cung, việc đầu tiên làm chính là đi tìm Mẫn Nguyên, vết thương trên người hắn rất nặng, đều do ma tâm kia gây nên. May mắn thay An Dương lại là cao thủ trong việc này, có hắn bên cạnh thương tích của Mẫn Nguyên đã không còn đáng ngại. Vừa bước qua cửa điện, hai người đã nghe thấy tiếng đàn của Mẫn Nguyên vang lên, nhịp điệu lơ đãng không rõ tâm ý, hờ hững lướt qua mọi sự trên đời. An Dương nhìn An Đình: “Huynh ấy có tâm sự gì sao?’’ An Đình cũng khó hiểu nhìn hắn, “Việc này thiếp cũng không biết, chẳng qua nghe tiếng đàn như vậy, có lẽ huynh ấy lại đang có chuyện nghĩ không ra.’’
Mẫn Nguyên vẫn tiếp tục dạo đàn, không để ý đến hai người họ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Lúc này hắn mới dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Trận pháp tạm thời không cần gia cố thêm nữa. Tiểu Đình, đừng phí sức lực như thế.’’ An Đình ngồi cạnh phu quân, nâng chiếc quạt tròn trong tay lên che đi nụ cười giảo hoạt: “Huynh đang rối trí còn có thời gian lo cho muội ư? Thật hiếm thấy đấy!’’ Mẫn Nguyên đưa mắt sang An Dương, thấy hắn đang vui vẻ nhìn thê tử của mình, trong lòng Mẫn Nguyên có một cảm giác kỳ lạ. Nếu nàng ở đây bây giờ, có phải hắn cũng sẽ như An Dương ngắm Tiểu Đình, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng phải không?. “Đúng là có việc không thể suy nghĩ ra.’’ Mẫn Nguyên cụp mắt xuống, thẳng thắn thừa nhận, việc này hắn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng đến cùng vẫn không thể tìm ra đáp án.
“Là chuyện gì vậy? Bọn trẻ hiện giờ rất an toàn, huynh còn gì phải lo lắng nữa.’’ An Dương tạm thời rời mắt khỏi An Đình, liếc mắt nhìn sang Mẫn Nguyên đang trầm tư. “Phụ thân của Lạc Nhi là ai?’’ Câu hỏi của Mẫn Nguyên khiến bầu không khí trong điện trở nên hết sức quỷ dị. Ánh mắt của An Đình nhìn hắn có chút mơ hồ: “Huynh đang trêu chọc bọn muội sao? Chuyện này huynh vốn phải là người rõ nhất.’’ Mẫn Nguyên kinh ngạc, chẳng lẽ An Đình lại muốn nhắc đến sư phụ của hắn ư. Đúng là giữa Uyển Chi và sư phụ của hắn có hôn ước, nhưng trước giờ hai người vẫn luôn đối xử với nhau huynh muội ruột thịt. Đến cả chuyện trăng gió cũng chưa từng nghĩ đến, vậy làm sao Lạc Nhi lại có thể là con của sư phụ hắn được.
Nhìn vẻ mặt của Mẫn Nguyên, An Đình cũng nghi hoặc hỏi lại: “Lúc Lạc Nhi nhận thức sư phụ, muội thấy huynh không nói gì, lại nghĩ huynh chưa sẵn sàng. Nên lúc Lạc Nhi hỏi muội về phụ thân của nó, muội cũng không dám tùy tiện nói ra. Vậy là huynh thật sự không biết gì ư? Nếu huynh không biết thì làm sao có Lạc Nhi được?’’ An Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn nói: “Người anh em, huynh đã làm sư phụ của người ta mang thai, đừng nói đến cả việc huynh là phụ thân của hài tử ấy huynh cũng không biết?’’ Mẫn Nguyên thật sự không thể tin được, ngập ngừng nói: “Ta…’’
Sau nửa ngày vẫn chẳng thể nói một câu hoàn chỉnh, ánh mắt An Dương nhìn hắn càng trở nên quái dị. Đại loại là cảm xúc nào cũng có, chuyển từ kinh ngạc, phẫn nộ sang thương hại, cảm thông, cuối cùng là muốn đánh người. An Đình nâng trán thở dài, sư phụ à, sao người lại có thể động tâm với tên mặt lạnh này được chứ? Đến bây giờ con gái cũng đã lớn như thế rồi, hắn còn không có ý định chịu trách nhiệm kìa. “Lạc Nhi là con gái của huynh. Nguyên thần của Lạc Nhi không thể nói dối, ngày ấy xâm nhập vào nguyên thần của con bé. Muội không chỉ phát hiện ra linh hồn của sư phụ, mà còn phát hiện ra tinh mệnh của long tộc. Mỗi con rồng đều có tinh huyết bản mệnh khác nhau, tinh mệnh muội nhìn thấy chính là tinh mệnh của huynh, Mẫn Nguyên. Huynh thật sự là phụ thân của Lạc Nhi.’’
Nghe những lời nói ấy của An Đình, trong đầu Mẫn Nguyên nổ ầm một tiếng, mọi thứ xung quanh hắn dường như không còn tồn tại. Con ngươi co rút không nhìn thấy điều gì khác ngoài khuôn mặt của Uyển Chi. Thì ra giấc mộng trong men say năm đó không chỉ là giấc mộng, điều hắn chôn vùi trong lòng bao năm hóa ra lại là thật. Hắn từng nghĩ, đã yêu nàng đến mức bất chấp luân thường đạo lý, không có được nàng ở hiện thực, chỉ có thể chiếm hữu nàng trong mơ. Nhưng đối với hắn đó là một giấc mơ bí mật, hoàn toàn không có thật, nay An Đình lại nói đó là thật, Mẫn Nguyên không biết bây giờ bản thân phải làm gì nữa. Trái tim hắn nhảy lên từng đợt, tưởng chừng có thể bật ra khỏi lồng ngực của hắn bất cứ lúc nào. Mẫn Nguyên đưa tay lên chạm vào trái tim mình, đôi môi khẽ mở, “Uyển Chi!’’
***
Hai tháng trước khi cuộc chiến yêu ma diễn ra, trong đêm trăng sáng dưới tán mai đỏ rực ở Mai Hoa cung, hắn điên cuồng uống rượu, uống đến mức thần trí của hắn cũng không còn tỉnh táo nữa. Hôm nay hắn tình cờ biết được, nàng ấy vốn đã có hôn ước từ lâu, còn là hôn ước do Bảo Địa Nguyên Tôn đích thân tác thành. Người được chọn làm hôn phu của nàng lại là người không thể xuất sắc hơn được nữa, sư phụ của hắn, Đại đệ tử của An Nhiên Âm. Đáng lý ra hắn nên mừng cho sư phụ của hắn mới phải, nhưng hắn biết hắn không thể vui mừng được, vì nàng mãi mãi sẽ không thuộc về hắn. Hắn có gì hơn được sư phụ của mình chứ? Sao có thể tranh đoạt nàng với sư phụ được?
Tiếng lục lạc vang lên khiến hắn tỉnh táo một chút, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía nàng. Dưới ánh trăng huyền dịu, y phục đỏ thắm của thiếu nữ như ngọn lửa, thiêu đốt ánh nhìn của người ta. Đồng tử của hắn co thắt lại, thiếu nữ xinh đẹp như thế còn ai khác ngoài Uyển Chi. Hắn vươn tay khẽ vẫy nàng, nàng khẽ thở dài một tiếng đi về phía hắn, tiếng lục lạc quấn quýt bên chân nàng. “Tại sao lại say đến mức này? Đừng nói với ta hôm nay con cãi nhau với sư huynh rồi bị mắng đấy nhé.’’ Trong suy nghĩ của nàng, người có thể làm Mẫn Nguyên hành xử như thế này chỉ có thể là Đại sư huynh của nàng. Đứa trẻ này cao ngạo là thế, chỉ có vài người thân thiết với hắn mới có thể khiến tâm tình băng lãnh ấy lay động.
Khi Uyển Chi đến gần, Mẫn Nguyên vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lồng ngực của hắn. Uyển Chi mở to mắt kinh ngạc, sợ đến mức không kịp phản ứng: “Mẫn Nguyên.’’ Nghe nàng gọi tên hắn, hắn khẽ đáp lời nàng: “Ừ!’’ Đầu hắn chôn vào bờ vai của nàng, tham lam hít hà hương mai ngọt ngào. Thơm thật đấy, ngay cả hoa thật cũng chưa chắc thơm bằng nàng đâu. Hắn mơ hồ nghĩ, lại bất giác gật gù hít thêm vào cái nữa, hơi thở của hắn nồng men rượu, nóng hổi như lò than. Uyển Chi đỏ bừng mặt, muốn thoát ra nhưng không thể, thể lực khác biệt khiến nàng không thể nhúc nhích. Nhưng thân thể nóng rực của Mẫn Nguyên áp sát, nàng không muốn bị thiêu cháy đâu, đành phải dịu giọng dỗ dành: “Mẫn Nhi, buông ta ra nào.’’
Hắn nghe nàng gọi, vẫn trả lời nàng: “Ừ!’’ Nhưng bàn tay vẫn không chịu buông nàng ra, còn siết chặt thêm vài phần. Lần này thì Uyển Chi tức giận thật sự, tiểu tử này bị ngốc à, đã đồng ý buông nàng ra còn ôm chặt như thế làm gì. Đúng lúc nàng định rút pháp khí đập cho hắn một trận thì lại nghe hắn nói: “Tiểu sư cô, ta thích nàng, thích nàng chết đi được.’’ Uyển Chi cứng người lại, ngẩn ngơ nhìn người trước mắt, hắn đang nói gì vậy, hình như nàng nghe nhầm phải không? Nhưng không chờ nàng hỏi lại, hắn đã ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm kiên định dứt khoát: “Nàng không nghe nhầm, ta nói ta thích nàng, rất thích nàng.’’
Mẫn Nguyên ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn, một tay giữ lấy cằm nàng nâng đầu nàng lên. Uyển Chi bị ép đến nghẹt thở, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ta…’’ Lời còn chưa nói hết, Mẫn Nguyên đã cúi xuống, trong con ngươi của hắn chỉ còn hình ảnh của nàng: “Vì thế, nàng không thể gả cho sư phụ, càng không thể làm thê tử của người khác, chỉ có thể là của ta.’’ Hắn đẩy ngã nàng xuống thảm hoa bên dưới, cả người hắn phủ lên người nàng, đôi môi triền miên hôn nàng không dứt. Nàng chạy trốn hắn đuổi theo, nàng phản kháng hắn lại càng chèn ép nàng, nàng cầu xin hắn không buông tha, một đêm hoang đường tưởng không chấm dứt.
Uyển Chi cũng không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ điều gì trong đầu, tại sao trong lúc mơ hồ đã dây dưa với hắn như vậy. Tu vi của nàng hơn hắn cả vạn năm, chỉ cần nàng muốn đều có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn. Nhưng hình như nàng đã quên mất những gì cần phải làm, chỉ hồ đồ chống lại Mẫn Nguyên bằng sức của một thiếu nữ. Đến cuối cùng lại bị hắn ăn sạch sẽ, đến cả việc khóc thương cho mình cũng không có. Ánh trăng mờ ảo như xấu hổ, núp sau áng mây bàng bạc, che khuất việc hai người đang làm bên dưới. Hoa mai đỏ rực rỡ, cảnh sắc bên trong càng rực rỡ bội phần, say mê quyến luyến mãi không dứt.
Dường như đã thỏa mãn hắn ôm nàng vào lòng, để đầu nàng tựa lên cánh tay của hắn, Mẫn Nguyên thích thú chơi đùa nhưng cánh mai rơi trên người nàng. Bàn tay hắn dịu dàng trên chọc, khiến nàng uất ức đỏ bừng mặt, nước mắt lại không nhịn được trào ra khóe mi. Vì vừa động tình, Uyển Chi không biết lúc này mình có bao nhiêu dụ hoặc, khiến Mẫn Nguyên không kiềm được, lại dày vò nàng một phen. Mẫn Nguyên khi say rượu rất khác với một Mẫn Nguyên ngày thường nàng biết, bá đạo ương ngạnh và không chút nương tay. Cuối cùng, hắn cũng chìm vào giấc ngủ, hai cơ thể dính chặt lấy nhau không một khe hở, trước khi nhắm mắt hắn còn không quên cảnh cáo nàng: “Uyển Nhi, từ giờ nàng chỉ có thể là người của ta, mãi mãi là như vậy.’’
Lúc hắn ngủ, hắn vẫn ôm lấy nàng thật chặt, đầu nàng áp lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Uyển Chi có thể nghe thấy được tiếng đập mạnh mẽ nơi trái tim hắn, khi nàng ngẩng đầu lên thì hắn đã ngủ rồi. Nàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt hắn, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của Mẫn Nguyên: “Đồ ngốc, chẳng phải ta đã đồng ý đợi ngươi lớn lên rồi sao?’’ Là hài tử nào suốt ngày quấn quanh nàng chỉ nói một chuyện, nàng phải đợi hắn lớn lên rồi trở thành thê tử của hắn. Là kẻ nào dù đã lớn lại không chịu nói rõ tâm tư của mình, hại nàng tức giận hết hai vạn năm? Là ai đã chịu không được, mượn rượu làm càng chiếm đoạt nàng giữa đêm trăng sáng, còn vô sỉ không cho nàng rời đi?
Uyển Chi mệt mỏi nhắm mắt lại, khe khẽ ngâm, tiếng ngâm càng lúc càng nhỏ ngay cả nàng cũng chìm vào giấc ngủ say:
“Hoạ giá song tài thuý lạc thiên,
Giai nhân xuân hí tiểu lâu tiền.
Phiêu dương huyết sắc quần tha địa,
Đoạn tống ngọc dung nhân thượng thiên.
Hoa bản nhuận triêm hồng hạnh vũ,
Thái thằng tà quải lục dương yên.
Hạ lai nhàn xứ tòng dung lập,
Nghi thị thiềm cung trích giáng tiên.’’
(Bài dịch:
Hai dải dây màu khẽ khẽ lay.
Trước lầu người đẹp nhún đu bay.
Quần hồng tha thướt là trên đất.
Mặt ngọc vèo qua vút áng mây.
Ngọc giát lung linh mưa ngọc thắm.
Khói xanh nhoà nhạt loáng màu dây.
Đất lành đu tạnh thong dong hạ.
Những tưởng Hằng Nga lẻn xuống đây.
Bài thơ Thu Thiên của Huệ Hồng thiền sư.
Nguồn bài dịch: Thiên gia thi, NXB Hội Nhà văn, 1998)
***
Mẫn Nguyên hít một hơi sâu, cảm giác lúc này của vừa vui vừa sợ, vui vì Lạc Nhi chính là nữ nhi của hắn, sợ vì Uyển Chi chưa từng nói gì với hắn, liệu nàng có tức giận không, có ghét hắn không? Nhớ lại mọi chuyện, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy ông trời thật biết trêu đùa. Khi hắn mang Lục Lạc Nhi về Trường Nguyên cung, khi hắn muốn đặt tên cho nàng. Nhưng Lạc Nhi nhất quyết từ chối, còn bảo rằng nàng đã có tên rồi, Lục Lạc Nhi, an lạc một đời, một kiếp bình an. Uyển Chi là đang nhắc nhở hắn, muốn con gái của nàng và hắn, được sống bình an cả đời, vô tư vô lo phải không?