(Bài Sơn mai tiểu viên, tác giả Lâm Bô, thời Tống,Trung Quốc)
Gió nổi lên bốn bề, mây đen kéo đến, sấm nổ chớp rền, những hạt mưa triễu nặng bắt đầu đổ xuống, sét đánh rạch ngang bầu trời chói mắt. Giữa lúc đất trời mù mịt, một người một ngựa phóng nhanh qua các con phố ở Tây An, hắn không ngại mưa to gió lớn, chỉ chăm chăm bảo vệ gói đồ trong lòng. Vừa đến trước cửa Lăng phủ, hắn đã lật người xuống ngựa, đập mạnh lên cánh cửa: “Có ai không, có ai không? Mau mở cửa cho ta.’’ Hạ nhân nghe tiếng đập cửa hơi tức giận, trời đang mưa như trút nước, ai lại rảnh rỗi viếng thăm Lăng gia vậy. Huống chi chủ tử không có ở đây, bên trong lại có ba vị khách quý, thành chủ và thiếu chủ đều đã dặn dò nhất định phải hầu hạ chu đáo. Nghĩ thì nghĩ vậy, hạ nhân cũng không dám chậm trễ lập tức mở cửa ra, nghe tiếng người kia vội vã như thế, chắc hẳn phải có chuyện gấp.
Người nọ thấy cửa mở, không kịp xuất trình thẻ bài đã vội xông vào, vừa lướt qua đã hét lên: “Ta là Lộng Ngọc.’’ Hạ nhân còn chưa hoàn hồn đã bị hai chữ Lộng Ngọc dọa sợ, Lộng Ngọc là thân tín của thiếu chủ, luôn luôn theo sát ngài như hình với bóng. Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở đây, bộ dạng còn vội vàng như thế không phải thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Kẻ xưng là Lộng Ngọc đến trước tiểu viện của ba người Huyền Vũ, vẫn mang theo sự gấp gáp khi nãy mà đạp tung cửa lao vào trong. Hắn còn chưa kịp nói gì, thì một âm sắc bén nhọn đã vang lên khiến tai hắn đau nhói, sau đó lại có thêm một loạt nhịp điệu quái dị bắn thẳng vào hắn. “Rầm!’’ Một phát, tiếng đàn kia đã hất hắn ra ngoài, ngã xuống đất, lúc này y phục trên người Lộng Ngọc đã ướt hết, nay còn dính thêm bùn đất, thoạt nhìn hết sức thảm hại.
“Phủ đệ của Lăng gia cũng có loại người tùy tiện đạp cửa phòng như ngươi sao?’’ Một giọng nói vang lên, là của một nam nhân, Lộng Ngọc nhịn đau đứng dậy, lại nhìn thấy bóng người mặc thanh sam đứng ở cửa. Tiên khí chờn vờn bao lấy người kia, hàng chân mày cau chặt lại, thoáng chút tức giận. Hắn biết mình đã đắc tội với vị ấy, cũng không dám dây dưa thêm, vội lên tiếng: “Là Lộng Ngọc mạo phạm, nhưng chuyện trước mắt lại gấp gáp hơn. Kính xin ba vị ra tay trợ giúp, cấm địa Tây An có biến, thành chủ và thiếu chủ lại trọng thương. Sự tình cấp bách xin ba vị nhanh chóng đến nơi.’’ Lần này không đợi hắn đạp cửa, Lạc Nhi và Tần Lục đều đã ra ngoài, đứng cạnh Huyền Vũ.
Thấy ba người đều đã xuất hiện, lúc này Lộng Ngọc mới thở phào một hơi rồi đổ người về phía trước, sức lực đã tận, ngất xỉu trong mưa. Lạc Nhi cau mày niệm chú đỡ lấy hắn, nhanh chóng đưa người vào phòng: “Tần Lục, huynh quá lỗ mãng rồi. Hắn vốn đang bị thương nặng, huynh còn dùng Cửu Nguyệt Hoàn đả thương, khác nào đòi mạng hắn.’’ Tần Lục nhìn nàng một cái, bàn tay chuyển động lên xuống, dùng linh lực chữa trị vết thương cho Lộng Ngọc: “Thực lực của hắn không yếu, có thể vượt qua trung cấp kết giới Huyền Vũ đặt cũng là một nhân tài trong phàm giới rồi.’’
Huyền Vũ gở gói đồ trong lòng hắn xuống, vật này được Lộng Ngọc bảo quản rất kỹ, chỉ bị nhiễm chút nước mưa nhưng không hề là đồ bên trong bị ướt. Vật bên trong là một ngọc thạch đã được kết ấn, là dạng ấn truyền tống. “Xem ra tình hình cấm địa bên đó thật sự không ổn, cả ngọc tống phù cũng mang ra sử dụng. Lăng phủ là trung tâm của thành Tây An, chắc chắn Lăng thành chủ sẽ bố trí các điểm truyền tống đề phòng bất trắc. Lúc này Lộng Ngọc lại phải mang ngọc tống phù từ ngoài vào, ắt hẳn các điểm truyền tống bên trong Lăng gia đã bị hỏng không thể dùng được. E rằng không chỉ trong Lăng phủ, mà toàn bộ phạm vi cách thành Tây An năm trăm dặm đều không thể truyền tống người vào được.’’
Hôm qua, Lăng Nguyên chỉ sắp xếp cho họ ở Lăng phủ rồi vội vàng cáo từ, có thể là đến tìm Lăng thành chủ. Lại không ngờ được Lăng thành chủ đang ở cấm địa Tây An, bây giờ lại phát sinh chuyện này, thật sự không để người khác kịp trở tay. Tần Lục xem xét vết thương của Lộng Ngọc đã khá hơn bảy tám phần, mới gật đầu với Huyền Vũ: “Được rồi, đi thôi.’’ Huyền Vũ đứng cạnh Lạc Nhi và Tần Lục, truyền linh lực vào ngọc thạch, trong chốc lát, ngọc thạch sáng lên. Ánh sáng kia bao trùm lấy ba người bọn họ, nhanh chóng truyền tống ba người đến cấm địa Tây An. Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Lạc Nhi đã lảo đảo một cái, may mà bên cạnh nàng có Huyền Vũ. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể tin, doanh trại bị đốt trụi, lều bạt còn đang cháy dang dở, xác người chất đống, máu tươi chảy thành sông.
Những người còn sống lại hết sức chật vật, người chết chưa kịp chôn, chỉ có thể tập trung trị liệu cho những người bị thương nặng. Khắp nơi nồng nặc mùi xu uế của tử thi đang phân hủy, cả bầu trời cũng nhuốm màu đỏ chói mắt, mưa vẫn không ngừng lại, gió quất sấm rền vang vọng khắp nơi. Tần Lục và Huyền Vũ đã sống hơn năm vạn năm, đối với những việc thế này không thấy nhiều cũng đã thấy ít. Dù có chút ghê tởm nhưng vẫn không có việc gì, trái ngược lại với Lạc Nhi hiện tại. Cộng cả hai kiếp người nàng sống chưa quá hai mươi hai năm, ấy vậy mà phải chứng kiến thảm cảnh đầu rơi máu chảy hết lần này đến lần khác. Tâm trí của nàng thật sự không chịu nổi nữa rồi, giống như bị điều gì đó chi phối, thoáng chốc cái chết của nữ thứ phụ lại tràn ngập trong tâm trí nàng. Con ngươi xinh đẹp co rút mãnh liệt, nàng ôm lấy đầu mình hét lên một tiếng: “Á!’’
Tiếng hét của nàng như đánh động mãnh thú bên trong cấm địa, hàng loạt tiếng gầm trỗi dậy từ phương xa, binh linh thành Tây An tái mặt, vội vàng nhấc vũ khí sẵn sàng ứng chiến. Huyền Vũ phản ứng nhanh nhất, ôm lấy nàng vào lòng, che đi cặp mắt đang sợ hãi của nàng: “Tần Lục, đệ đi giúp bọn họ một tay, kết giới mà Lăng Nguyên và thành chủ liều mạng vá lại không chống đỡ được lâu đâu.’’ Tần Lục lướt qua Lạc Nhi đang run rẩy, trong đôi mắt của hắn nổi lên một chút bi thương, sau đó mới gật đầu xoay người tụ họp với đám binh lính, bắt đầu chỉ huy thế trận.
“Huyền Vũ, máu, máu ở khắp nơi. Đau lắm, trái tim muội đau lắm!’’ Lạc Nhi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, cả cơ thể cuộn tròn lại. Bây giờ nàng rất đau, cơn đau trong ký ức như trỗi dậy hóa thành hiện thực dày vò nàng. Huyền Vũ bế nàng lên ép nàng phải ngẩng mặt nhìn hắn, bàn tay kia lại truyền linh lực vào cơ thể xoa dịu cơn hoảng loạn của nàng: “Lục Lạc Nhi, muội nhìn ta này, nhìn thẳng vào ta đây này.’’ Gần như hắn với hét lên với nàng mới có thể khiến nàng nghe hắn nói, trong tâm trí của Lạc Nhi, chưa bao giờ Huyền Vũ lại đối xử với nàng như vậy. Dường như mối liên kết kia vẫn còn đó, chi phối tâm trí của nàng, đôi mắt Lạc Nhi mờ mịt, hoảng loạn, uất ức, khó chịu, đau khổ: “Tôi không phải nàng ấy, tôi không phải. Tôi vốn dĩ không phải Lục Lạc Nhi của các người, nàng ấy đã chết từ kiếp trước rồi, chết từ lâu lắm rồi.’’
Lời nói của nàng khiến Huyền Vũ sửng sốt, nhưng hắn vẫn không dừng lại, bên trong cấm địa có phong ấn của thần minh. Không biết vì lý do gì mà ảnh hưởng đến nàng như vậy, bây giờ điều hắn cần làm là cắt đứt sự chi phối của phong ấn đối với nàng. Nếu không nàng cũng sẽ giống như đám mãnh thú bên trong cấm địa, mặc sức tàn sát người tiến lại gần. “Có biết ai đã giết nàng ấy không? Ha ha, để tôi nói cho huynh biết. Là hắn, chính là hắn đã giết chết nàng.’’ Lạc Nhi vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nàng vươn người chỉ thẳng vào Tần Lục đang kết ấn khép lại kết giới, hét lên với Huyền Vũ: “Huynh giết hắn đi, trả thù cho Lục Lạc Nhi của huynh. Bởi vì kiếm của hắn mà nàng đã chết, tôi mới xuất hiện ở đây. Nàng ấy đã chết rồi, LỤC LẠC NHI ĐÃ CHẾT!!!!!!’’
Tiếng hét của nàng lại một lần nữa kích động bầy thú, giống như nghe được tiếng còi báo hiệu, chúng hăng hái điên cuồng kêu gào. Móng vuốt đạp tan chút pháp lực vừa thành hình để vá kết giới, xông ra bên ngoài, thảm sát binh linh bên ngoài kết giới. Phép thuật không thành phản phệ trực tiếp lên người Tần Lục, khiến hắn không chịu được phun ra một ngụm máu. Huyền Vũ không ngờ sự tình lại trở nên như thế, không còn cách nào khác hắn đành phải ra tay đánh vào gáy của nàng, khiến Lạc Nhi ngất xỉu. Tần Lục xoay đầu nhìn về phía nàng, trong con ngươi của hắn sâu không thấy đáy, chẳng thể biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Lạc Nhi vừa yên lặng, Tần Lục lại một lần nữa kết ấn, vá kết giới bên ngoài cấm địa lại, Huyền Vũ vừa ôm Lạc Nhi vừa huy động trường kiếm, chém mãnh thú thoát khỏi cấm địa.
Cuối cùng thì những nổ lực của hai người cũng thành công, kết giới được vá lại một cách hoàn hảo, mãnh thú trốn thoát cũng không sống được một con nào. Tất cả đều chết dưới kiếm của Huyền Vũ, hắn đứng đó, giữa muôn vàn xác thú, trường kiếm trong tay đỏ rực. Hắn ôm nàng thật chặt, thật giống, quả thật rất giống với giấc mơ của hắn. Lúc ấy nàng cũng như thế này, im lặng an tĩnh không một tiếng động, còn hắn chỉ biết ôm lấy nàng, tuyệt vọng cầu xin nàng thức dậy. Bỗng nhiên một cảm giác đau đớn không thể gọi tên ập đến, khiến trái tim hắn đau đến thắt lại, có thứ gì đó ẩn sâu trong tiềm thức của hắn vỡ vụn. Huyền Vũ lảo đảo một cái, quỳ rạp xuống, thanh kiếm của hắn cắm sâu vào đất trở thành điểm tựa để hắn không đổ gục. Một tia căm hận lóe lên trong mắt hắn, hóa ra tất cả đều không phải là mơ, mà là ký ức của hắn, chẳng qua ký ức đã bị phong ấn khiến hắn cứ tưởng chỉ là mộng.
Lạc Nhi, Lạc Nhi của hắn, bàn tay run rẩy vuốt ve mái tóc của nàng, may mắn nàng còn sống, may mắn nàng là phượng hoàng lửa, càng may mắn hơn nàng là con gái của Thượng thần Uyển Chi. Nếu không hắn biết đi đâu tìm lại nàng, tìm lại Lạc Nhi của hắn đây? Tần Lục thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến bên, “Huyền Vũ, Lạc Nhi, không sao chứ?’’ Bàn tay đưa ra muốn chạm vào hai người lại bị trường kiếm nhuốm máu trong tay Huyền Vũ cản lại. Hắn từ từ đứng dậy, vòng tay ôm lấy nàng vẫn rất vững vàng, từng giọt máu trên kiếm nhỏ xuống đất chỉa thẳng về phía Tần Lục. “Tần Y, ngươi không có tư cách chạm vào nàng.’’ Lời nói của Huyền Vũ đập vào tai của hắn, Tần Lục hoang mang nhìn sâu vào đôi mắt kia. Chợt hắn hiểu ra: “Huynh, huynh đã nhớ ra tất cả?’’ Cơ thể Tần Lục thoáng run rẩy, không tự chủ được lui lại một bước.
Huyền Vũ cười, điệu cười ma mị, “Giờ ta đã hiểu rồi, tại sao ngươi lại sống chết dính lấy nàng như vậy, còn nàng ban đầu lại sợ hãi ngươi như thế. Ngươi nghĩ chỉ cần sống lại thì có thể cướp đoạt nàng khỏi tay ta sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải máu phượng hoàng tái sinh, ngươi nghĩ ngươi có thể sống lại được à? Không chỉ có ngươi, mà ngay cả ta cũng nhờ máu của nàng mà sống lại. Nếu ký ức không bị phong ấn, ta hận không thể giết chết ngươi ngay từ lần đầu tiên gặp. Tần Y, bây giờ ngươi còn vọng tưởng có thể làm lại sao, dù nàng tha thứ, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.’’
Mỗi lời nói của Huyền Vũ, đều khiến trái tim của Tần Lục đau thắt, từ khi nàng hét lên rằng nàng đã chết, hắn đã cảm thấy có điều gì bất ổn. Nay cả Huyền Vũ cũng bị phong ấn trong cấm địa ảnh hưởng, cơ duyên xảo hợp lại phá vỡ phong ấn ký ức của Huyền Vũ. Nếu không làm sao Tần Lục biết được không chỉ nàng và hắn sống lại, mà còn có cả Huyền Vũ nữa. Hắn biết, sâu trong tâm khảm nàng vẫn còn sợ hắn, sợ đến mức ngay cả đối diện với hắn đôi khi cũng rất khó khăn. Còn Huyền Vũ, kiếp trước hận hắn như thế, hận không thể lột da uống máu hắn để nàng sống lại. “Sao lại có thể chứ? Ta không giết huynh, làm sao huynh chết được? Kiếp trước tại sao huynh lại chết? Nếu ta đã chết rồi, thì còn có ai có thể làm hại huynh được nữa?’’
Tần Lục nói liên tục, hắn không thể hiểu được, tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường cùng này. Chẳng lẽ… Huyền Vũ tự sát? Cũng đúng với tính cách của người đó, nếu nàng không còn trên cõi đời, ắt hẳn sẽ phát điên đến tột cùng. Nhưng Huyền Vũ sẽ không giống hắn, chọn cách bồi táng tất cả theo nàng, chắc chắn huynh ấy sẽ tự sát. Dù có chết cũng phải ở bên cạnh nhau! Đó chính là lời hứa của Huyền Vũ dành cho Lạc Nhi. Thiếu nữ vận hồng y như lửa, ngồi trên tán hoa mai đỏ rực, bên cạnh là thiếu niên tuấn tú, bàn tay không hề rảnh rỗi mà bóc vỏ hạnh nhân cho nàng. Hắn từ xa đến muốn gọi nàng đi luyện công lại nghe thấy được: “Dù sống hay chết, nguyện không chia lìa.’’ Chỉ là câu thơ mà nàng tùy ý đọc, hình như đã xem trộm được ở đâu đó. Ấy vậy mà thiếu niên bên cạnh lại mỉm cười dịu dàng, nhanh tay bỏ hạnh nhân vào miệng thiếu nữ, khẽ đáp một tiếng: “Được.’’ Cảnh cũ như lặp lại, Tần Lục lại ho ra một ngụm máu, rốt cuộc nàng vẫn không phải của hắn, vĩnh viễn không phải của hắn.
Lạc Nhi tỉnh lại từ cơn mê loạn, thần trí của nàng bây giờ hết sức tỉnh táo, hiểu được một số chuyện, biết thêm một vài điều. Nàng động đậy làm Huyền Vũ phát hiện, hắn vui mừng nhìn nàng: “Lạc Nhi, nàng đã tỉnh rồi.’’ Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đã trải qua cả một đời người, bàn tay nàng vươn lên chạm khẽ vào khuôn mặt hắn: “Đừng hận nữa, được không?’’ Lời nói nhẹ như hơi thở, còn mỏng manh hơn sương sớm đầu ngày. Hắn rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không cách nào làm được, giọng nói của nàng như có ma lực, quấn chặt lấy tâm trí hắn, Huyền Vũ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn nàng: “Được.’’ Giống như rất lâu về trước, hắn ngồi bên cạnh nàng mặc nàng tùy ý đòi hỏi, từ đầu đến cuối hắn chỉ mỉm cười nói được.
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân.
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát.
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.’’
(Bài thơ Bạch Mai, tác giả Vương Miện.)
Cửu Nguyệt Hoàn được nàng gọi ra từ khi nào, tự mình rung lên giai điệu, hòa vào lời của nàng. “Băng tuyết ở trong rừng phủ lên thân này, không cùng hương hoa đào hoa mận lẫn lộn trên đời. Bỗng nhiên một đêm nở ngát hương thanh. Bay khắp trời đất vạn dặm xuân.’’ Tiếng đàn vang lên, lan đến đâu thì xoa dịu vết thương đến đó, dần dần thanh tẩy ô uế khiến không khí trở nên thanh mát. Nỗi lòng của nàng từ kiếp trước đến kiếp này, cũng phải buông bỏ rồi, để vết thương có thể khép lại. Để mọi ân oán phân tranh giữa ba người nằm lại như kiếp trước, nàng không muốn dây dưa đến kiếp này nữa. Lạc Nhi mệt mỏi tựa vào vai Huyền Vũ: “Từ đầu đến cuối, chính là ta, không có một ai khác cả, tất cả đều là ta.’’ Hắn không hiểu lời nàng nói, cả Tần Lục cũng không hiểu, có lẽ chỉ bản thân nàng biết rõ, Lạc Nhi ở hiện đại, hay nữ thứ phụ đã chết đi, và nàng của hiện tại, tất cả đều là một.
Author: Lục Lạc Nhi
Chúng phương hoa lạc động huyên nghiêm
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiên
Ám hương phù đông nguyệt hoàng hôn...
(Bài Sơn mai tiểu viên, tác giả Lâm Bô, thời Tống,Trung Quốc)
Gió nổi lên bốn bề, mây đen kéo đến, sấm nổ chớp rền, những hạt mưa triễu nặng bắt đầu đổ xuống, sét đánh rạch ngang bầu trời chói mắt. Giữa lúc đất trời mù mịt, một người một ngựa phóng nhanh qua các con phố ở Tây An, hắn không ngại mưa to gió lớn, chỉ chăm chăm bảo vệ gói đồ trong lòng. Vừa đến trước cửa Lăng phủ, hắn đã lật người xuống ngựa, đập mạnh lên cánh cửa: “Có ai không, có ai không? Mau mở cửa cho ta.’’ Hạ nhân nghe tiếng đập cửa hơi tức giận, trời đang mưa như trút nước, ai lại rảnh rỗi viếng thăm Lăng gia vậy. Huống chi chủ tử không có ở đây, bên trong lại có ba vị khách quý, thành chủ và thiếu chủ đều đã dặn dò nhất định phải hầu hạ chu đáo. Nghĩ thì nghĩ vậy, hạ nhân cũng không dám chậm trễ lập tức mở cửa ra, nghe tiếng người kia vội vã như thế, chắc hẳn phải có chuyện gấp.
Người nọ thấy cửa mở, không kịp xuất trình thẻ bài đã vội xông vào, vừa lướt qua đã hét lên: “Ta là Lộng Ngọc.’’ Hạ nhân còn chưa hoàn hồn đã bị hai chữ Lộng Ngọc dọa sợ, Lộng Ngọc là thân tín của thiếu chủ, luôn luôn theo sát ngài như hình với bóng. Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở đây, bộ dạng còn vội vàng như thế không phải thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Kẻ xưng là Lộng Ngọc đến trước tiểu viện của ba người Huyền Vũ, vẫn mang theo sự gấp gáp khi nãy mà đạp tung cửa lao vào trong. Hắn còn chưa kịp nói gì, thì một âm sắc bén nhọn đã vang lên khiến tai hắn đau nhói, sau đó lại có thêm một loạt nhịp điệu quái dị bắn thẳng vào hắn. “Rầm!’’ Một phát, tiếng đàn kia đã hất hắn ra ngoài, ngã xuống đất, lúc này y phục trên người Lộng Ngọc đã ướt hết, nay còn dính thêm bùn đất, thoạt nhìn hết sức thảm hại.
“Phủ đệ của Lăng gia cũng có loại người tùy tiện đạp cửa phòng như ngươi sao?’’ Một giọng nói vang lên, là của một nam nhân, Lộng Ngọc nhịn đau đứng dậy, lại nhìn thấy bóng người mặc thanh sam đứng ở cửa. Tiên khí chờn vờn bao lấy người kia, hàng chân mày cau chặt lại, thoáng chút tức giận. Hắn biết mình đã đắc tội với vị ấy, cũng không dám dây dưa thêm, vội lên tiếng: “Là Lộng Ngọc mạo phạm, nhưng chuyện trước mắt lại gấp gáp hơn. Kính xin ba vị ra tay trợ giúp, cấm địa Tây An có biến, thành chủ và thiếu chủ lại trọng thương. Sự tình cấp bách xin ba vị nhanh chóng đến nơi.’’ Lần này không đợi hắn đạp cửa, Lạc Nhi và Tần Lục đều đã ra ngoài, đứng cạnh Huyền Vũ.
Thấy ba người đều đã xuất hiện, lúc này Lộng Ngọc mới thở phào một hơi rồi đổ người về phía trước, sức lực đã tận, ngất xỉu trong mưa. Lạc Nhi cau mày niệm chú đỡ lấy hắn, nhanh chóng đưa người vào phòng: “Tần Lục, huynh quá lỗ mãng rồi. Hắn vốn đang bị thương nặng, huynh còn dùng Cửu Nguyệt Hoàn đả thương, khác nào đòi mạng hắn.’’ Tần Lục nhìn nàng một cái, bàn tay chuyển động lên xuống, dùng linh lực chữa trị vết thương cho Lộng Ngọc: “Thực lực của hắn không yếu, có thể vượt qua trung cấp kết giới Huyền Vũ đặt cũng là một nhân tài trong phàm giới rồi.’’
Huyền Vũ gở gói đồ trong lòng hắn xuống, vật này được Lộng Ngọc bảo quản rất kỹ, chỉ bị nhiễm chút nước mưa nhưng không hề là đồ bên trong bị ướt. Vật bên trong là một ngọc thạch đã được kết ấn, là dạng ấn truyền tống. “Xem ra tình hình cấm địa bên đó thật sự không ổn, cả ngọc tống phù cũng mang ra sử dụng. Lăng phủ là trung tâm của thành Tây An, chắc chắn Lăng thành chủ sẽ bố trí các điểm truyền tống đề phòng bất trắc. Lúc này Lộng Ngọc lại phải mang ngọc tống phù từ ngoài vào, ắt hẳn các điểm truyền tống bên trong Lăng gia đã bị hỏng không thể dùng được. E rằng không chỉ trong Lăng phủ, mà toàn bộ phạm vi cách thành Tây An năm trăm dặm đều không thể truyền tống người vào được.’’
Hôm qua, Lăng Nguyên chỉ sắp xếp cho họ ở Lăng phủ rồi vội vàng cáo từ, có thể là đến tìm Lăng thành chủ. Lại không ngờ được Lăng thành chủ đang ở cấm địa Tây An, bây giờ lại phát sinh chuyện này, thật sự không để người khác kịp trở tay. Tần Lục xem xét vết thương của Lộng Ngọc đã khá hơn bảy tám phần, mới gật đầu với Huyền Vũ: “Được rồi, đi thôi.’’ Huyền Vũ đứng cạnh Lạc Nhi và Tần Lục, truyền linh lực vào ngọc thạch, trong chốc lát, ngọc thạch sáng lên. Ánh sáng kia bao trùm lấy ba người bọn họ, nhanh chóng truyền tống ba người đến cấm địa Tây An. Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Lạc Nhi đã lảo đảo một cái, may mà bên cạnh nàng có Huyền Vũ. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể tin, doanh trại bị đốt trụi, lều bạt còn đang cháy dang dở, xác người chất đống, máu tươi chảy thành sông.
Những người còn sống lại hết sức chật vật, người chết chưa kịp chôn, chỉ có thể tập trung trị liệu cho những người bị thương nặng. Khắp nơi nồng nặc mùi xu uế của tử thi đang phân hủy, cả bầu trời cũng nhuốm màu đỏ chói mắt, mưa vẫn không ngừng lại, gió quất sấm rền vang vọng khắp nơi. Tần Lục và Huyền Vũ đã sống hơn năm vạn năm, đối với những việc thế này không thấy nhiều cũng đã thấy ít. Dù có chút ghê tởm nhưng vẫn không có việc gì, trái ngược lại với Lạc Nhi hiện tại. Cộng cả hai kiếp người nàng sống chưa quá hai mươi hai năm, ấy vậy mà phải chứng kiến thảm cảnh đầu rơi máu chảy hết lần này đến lần khác. Tâm trí của nàng thật sự không chịu nổi nữa rồi, giống như bị điều gì đó chi phối, thoáng chốc cái chết của nữ thứ phụ lại tràn ngập trong tâm trí nàng. Con ngươi xinh đẹp co rút mãnh liệt, nàng ôm lấy đầu mình hét lên một tiếng: “Á!’’
Tiếng hét của nàng như đánh động mãnh thú bên trong cấm địa, hàng loạt tiếng gầm trỗi dậy từ phương xa, binh linh thành Tây An tái mặt, vội vàng nhấc vũ khí sẵn sàng ứng chiến. Huyền Vũ phản ứng nhanh nhất, ôm lấy nàng vào lòng, che đi cặp mắt đang sợ hãi của nàng: “Tần Lục, đệ đi giúp bọn họ một tay, kết giới mà Lăng Nguyên và thành chủ liều mạng vá lại không chống đỡ được lâu đâu.’’ Tần Lục lướt qua Lạc Nhi đang run rẩy, trong đôi mắt của hắn nổi lên một chút bi thương, sau đó mới gật đầu xoay người tụ họp với đám binh lính, bắt đầu chỉ huy thế trận.
“Huyền Vũ, máu, máu ở khắp nơi. Đau lắm, trái tim muội đau lắm!’’ Lạc Nhi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, cả cơ thể cuộn tròn lại. Bây giờ nàng rất đau, cơn đau trong ký ức như trỗi dậy hóa thành hiện thực dày vò nàng. Huyền Vũ bế nàng lên ép nàng phải ngẩng mặt nhìn hắn, bàn tay kia lại truyền linh lực vào cơ thể xoa dịu cơn hoảng loạn của nàng: “Lục Lạc Nhi, muội nhìn ta này, nhìn thẳng vào ta đây này.’’ Gần như hắn với hét lên với nàng mới có thể khiến nàng nghe hắn nói, trong tâm trí của Lạc Nhi, chưa bao giờ Huyền Vũ lại đối xử với nàng như vậy. Dường như mối liên kết kia vẫn còn đó, chi phối tâm trí của nàng, đôi mắt Lạc Nhi mờ mịt, hoảng loạn, uất ức, khó chịu, đau khổ: “Tôi không phải nàng ấy, tôi không phải. Tôi vốn dĩ không phải Lục Lạc Nhi của các người, nàng ấy đã chết từ kiếp trước rồi, chết từ lâu lắm rồi.’’
Lời nói của nàng khiến Huyền Vũ sửng sốt, nhưng hắn vẫn không dừng lại, bên trong cấm địa có phong ấn của thần minh. Không biết vì lý do gì mà ảnh hưởng đến nàng như vậy, bây giờ điều hắn cần làm là cắt đứt sự chi phối của phong ấn đối với nàng. Nếu không nàng cũng sẽ giống như đám mãnh thú bên trong cấm địa, mặc sức tàn sát người tiến lại gần. “Có biết ai đã giết nàng ấy không? Ha ha, để tôi nói cho huynh biết. Là hắn, chính là hắn đã giết chết nàng.’’ Lạc Nhi vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nàng vươn người chỉ thẳng vào Tần Lục đang kết ấn khép lại kết giới, hét lên với Huyền Vũ: “Huynh giết hắn đi, trả thù cho Lục Lạc Nhi của huynh. Bởi vì kiếm của hắn mà nàng đã chết, tôi mới xuất hiện ở đây. Nàng ấy đã chết rồi, LỤC LẠC NHI ĐÃ CHẾT!!!!!!’’
Tiếng hét của nàng lại một lần nữa kích động bầy thú, giống như nghe được tiếng còi báo hiệu, chúng hăng hái điên cuồng kêu gào. Móng vuốt đạp tan chút pháp lực vừa thành hình để vá kết giới, xông ra bên ngoài, thảm sát binh linh bên ngoài kết giới. Phép thuật không thành phản phệ trực tiếp lên người Tần Lục, khiến hắn không chịu được phun ra một ngụm máu. Huyền Vũ không ngờ sự tình lại trở nên như thế, không còn cách nào khác hắn đành phải ra tay đánh vào gáy của nàng, khiến Lạc Nhi ngất xỉu. Tần Lục xoay đầu nhìn về phía nàng, trong con ngươi của hắn sâu không thấy đáy, chẳng thể biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Lạc Nhi vừa yên lặng, Tần Lục lại một lần nữa kết ấn, vá kết giới bên ngoài cấm địa lại, Huyền Vũ vừa ôm Lạc Nhi vừa huy động trường kiếm, chém mãnh thú thoát khỏi cấm địa.
Cuối cùng thì những nổ lực của hai người cũng thành công, kết giới được vá lại một cách hoàn hảo, mãnh thú trốn thoát cũng không sống được một con nào. Tất cả đều chết dưới kiếm của Huyền Vũ, hắn đứng đó, giữa muôn vàn xác thú, trường kiếm trong tay đỏ rực. Hắn ôm nàng thật chặt, thật giống, quả thật rất giống với giấc mơ của hắn. Lúc ấy nàng cũng như thế này, im lặng an tĩnh không một tiếng động, còn hắn chỉ biết ôm lấy nàng, tuyệt vọng cầu xin nàng thức dậy. Bỗng nhiên một cảm giác đau đớn không thể gọi tên ập đến, khiến trái tim hắn đau đến thắt lại, có thứ gì đó ẩn sâu trong tiềm thức của hắn vỡ vụn. Huyền Vũ lảo đảo một cái, quỳ rạp xuống, thanh kiếm của hắn cắm sâu vào đất trở thành điểm tựa để hắn không đổ gục. Một tia căm hận lóe lên trong mắt hắn, hóa ra tất cả đều không phải là mơ, mà là ký ức của hắn, chẳng qua ký ức đã bị phong ấn khiến hắn cứ tưởng chỉ là mộng.
Lạc Nhi, Lạc Nhi của hắn, bàn tay run rẩy vuốt ve mái tóc của nàng, may mắn nàng còn sống, may mắn nàng là phượng hoàng lửa, càng may mắn hơn nàng là con gái của Thượng thần Uyển Chi. Nếu không hắn biết đi đâu tìm lại nàng, tìm lại Lạc Nhi của hắn đây? Tần Lục thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến bên, “Huyền Vũ, Lạc Nhi, không sao chứ?’’ Bàn tay đưa ra muốn chạm vào hai người lại bị trường kiếm nhuốm máu trong tay Huyền Vũ cản lại. Hắn từ từ đứng dậy, vòng tay ôm lấy nàng vẫn rất vững vàng, từng giọt máu trên kiếm nhỏ xuống đất chỉa thẳng về phía Tần Lục. “Tần Y, ngươi không có tư cách chạm vào nàng.’’ Lời nói của Huyền Vũ đập vào tai của hắn, Tần Lục hoang mang nhìn sâu vào đôi mắt kia. Chợt hắn hiểu ra: “Huynh, huynh đã nhớ ra tất cả?’’ Cơ thể Tần Lục thoáng run rẩy, không tự chủ được lui lại một bước.
Huyền Vũ cười, điệu cười ma mị, “Giờ ta đã hiểu rồi, tại sao ngươi lại sống chết dính lấy nàng như vậy, còn nàng ban đầu lại sợ hãi ngươi như thế. Ngươi nghĩ chỉ cần sống lại thì có thể cướp đoạt nàng khỏi tay ta sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải máu phượng hoàng tái sinh, ngươi nghĩ ngươi có thể sống lại được à? Không chỉ có ngươi, mà ngay cả ta cũng nhờ máu của nàng mà sống lại. Nếu ký ức không bị phong ấn, ta hận không thể giết chết ngươi ngay từ lần đầu tiên gặp. Tần Y, bây giờ ngươi còn vọng tưởng có thể làm lại sao, dù nàng tha thứ, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.’’
Mỗi lời nói của Huyền Vũ, đều khiến trái tim của Tần Lục đau thắt, từ khi nàng hét lên rằng nàng đã chết, hắn đã cảm thấy có điều gì bất ổn. Nay cả Huyền Vũ cũng bị phong ấn trong cấm địa ảnh hưởng, cơ duyên xảo hợp lại phá vỡ phong ấn ký ức của Huyền Vũ. Nếu không làm sao Tần Lục biết được không chỉ nàng và hắn sống lại, mà còn có cả Huyền Vũ nữa. Hắn biết, sâu trong tâm khảm nàng vẫn còn sợ hắn, sợ đến mức ngay cả đối diện với hắn đôi khi cũng rất khó khăn. Còn Huyền Vũ, kiếp trước hận hắn như thế, hận không thể lột da uống máu hắn để nàng sống lại. “Sao lại có thể chứ? Ta không giết huynh, làm sao huynh chết được? Kiếp trước tại sao huynh lại chết? Nếu ta đã chết rồi, thì còn có ai có thể làm hại huynh được nữa?’’
Tần Lục nói liên tục, hắn không thể hiểu được, tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường cùng này. Chẳng lẽ… Huyền Vũ tự sát? Cũng đúng với tính cách của người đó, nếu nàng không còn trên cõi đời, ắt hẳn sẽ phát điên đến tột cùng. Nhưng Huyền Vũ sẽ không giống hắn, chọn cách bồi táng tất cả theo nàng, chắc chắn huynh ấy sẽ tự sát. Dù có chết cũng phải ở bên cạnh nhau! Đó chính là lời hứa của Huyền Vũ dành cho Lạc Nhi. Thiếu nữ vận hồng y như lửa, ngồi trên tán hoa mai đỏ rực, bên cạnh là thiếu niên tuấn tú, bàn tay không hề rảnh rỗi mà bóc vỏ hạnh nhân cho nàng. Hắn từ xa đến muốn gọi nàng đi luyện công lại nghe thấy được: “Dù sống hay chết, nguyện không chia lìa.’’ Chỉ là câu thơ mà nàng tùy ý đọc, hình như đã xem trộm được ở đâu đó. Ấy vậy mà thiếu niên bên cạnh lại mỉm cười dịu dàng, nhanh tay bỏ hạnh nhân vào miệng thiếu nữ, khẽ đáp một tiếng: “Được.’’ Cảnh cũ như lặp lại, Tần Lục lại ho ra một ngụm máu, rốt cuộc nàng vẫn không phải của hắn, vĩnh viễn không phải của hắn.
Lạc Nhi tỉnh lại từ cơn mê loạn, thần trí của nàng bây giờ hết sức tỉnh táo, hiểu được một số chuyện, biết thêm một vài điều. Nàng động đậy làm Huyền Vũ phát hiện, hắn vui mừng nhìn nàng: “Lạc Nhi, nàng đã tỉnh rồi.’’ Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đã trải qua cả một đời người, bàn tay nàng vươn lên chạm khẽ vào khuôn mặt hắn: “Đừng hận nữa, được không?’’ Lời nói nhẹ như hơi thở, còn mỏng manh hơn sương sớm đầu ngày. Hắn rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không cách nào làm được, giọng nói của nàng như có ma lực, quấn chặt lấy tâm trí hắn, Huyền Vũ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn nàng: “Được.’’ Giống như rất lâu về trước, hắn ngồi bên cạnh nàng mặc nàng tùy ý đòi hỏi, từ đầu đến cuối hắn chỉ mỉm cười nói được.
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân.
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát.
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.’’
(Bài thơ Bạch Mai, tác giả Vương Miện.)
Cửu Nguyệt Hoàn được nàng gọi ra từ khi nào, tự mình rung lên giai điệu, hòa vào lời của nàng. “Băng tuyết ở trong rừng phủ lên thân này, không cùng hương hoa đào hoa mận lẫn lộn trên đời. Bỗng nhiên một đêm nở ngát hương thanh. Bay khắp trời đất vạn dặm xuân.’’ Tiếng đàn vang lên, lan đến đâu thì xoa dịu vết thương đến đó, dần dần thanh tẩy ô uế khiến không khí trở nên thanh mát. Nỗi lòng của nàng từ kiếp trước đến kiếp này, cũng phải buông bỏ rồi, để vết thương có thể khép lại. Để mọi ân oán phân tranh giữa ba người nằm lại như kiếp trước, nàng không muốn dây dưa đến kiếp này nữa. Lạc Nhi mệt mỏi tựa vào vai Huyền Vũ: “Từ đầu đến cuối, chính là ta, không có một ai khác cả, tất cả đều là ta.’’ Hắn không hiểu lời nàng nói, cả Tần Lục cũng không hiểu, có lẽ chỉ bản thân nàng biết rõ, Lạc Nhi ở hiện đại, hay nữ thứ phụ đã chết đi, và nàng của hiện tại, tất cả đều là một.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Author: Lục Lạc Nhi
Chúng phương hoa lạc động huyên nghiêm
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiên
Ám hương phù đông nguyệt hoàng hôn...
(Bài Sơn mai tiểu viên, tác giả Lâm Bô, thời Tống,Trung Quốc)
Gió nổi lên bốn bề, mây đen kéo đến, sấm nổ chớp rền, những hạt mưa triễu nặng bắt đầu đổ xuống, sét đánh rạch ngang bầu trời chói mắt. Giữa lúc đất trời mù mịt, một người một ngựa phóng nhanh qua các con phố ở Tây An, hắn không ngại mưa to gió lớn, chỉ chăm chăm bảo vệ gói đồ trong lòng. Vừa đến trước cửa Lăng phủ, hắn đã lật người xuống ngựa, đập mạnh lên cánh cửa: “Có ai không, có ai không? Mau mở cửa cho ta.’’ Hạ nhân nghe tiếng đập cửa hơi tức giận, trời đang mưa như trút nước, ai lại rảnh rỗi viếng thăm Lăng gia vậy. Huống chi chủ tử không có ở đây, bên trong lại có ba vị khách quý, thành chủ và thiếu chủ đều đã dặn dò nhất định phải hầu hạ chu đáo. Nghĩ thì nghĩ vậy, hạ nhân cũng không dám chậm trễ lập tức mở cửa ra, nghe tiếng người kia vội vã như thế, chắc hẳn phải có chuyện gấp.
Người nọ thấy cửa mở, không kịp xuất trình thẻ bài đã vội xông vào, vừa lướt qua đã hét lên: “Ta là Lộng Ngọc.’’ Hạ nhân còn chưa hoàn hồn đã bị hai chữ Lộng Ngọc dọa sợ, Lộng Ngọc là thân tín của thiếu chủ, luôn luôn theo sát ngài như hình với bóng. Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở đây, bộ dạng còn vội vàng như thế không phải thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Kẻ xưng là Lộng Ngọc đến trước tiểu viện của ba người Huyền Vũ, vẫn mang theo sự gấp gáp khi nãy mà đạp tung cửa lao vào trong. Hắn còn chưa kịp nói gì, thì một âm sắc bén nhọn đã vang lên khiến tai hắn đau nhói, sau đó lại có thêm một loạt nhịp điệu quái dị bắn thẳng vào hắn. “Rầm!’’ Một phát, tiếng đàn kia đã hất hắn ra ngoài, ngã xuống đất, lúc này y phục trên người Lộng Ngọc đã ướt hết, nay còn dính thêm bùn đất, thoạt nhìn hết sức thảm hại.
“Phủ đệ của Lăng gia cũng có loại người tùy tiện đạp cửa phòng như ngươi sao?’’ Một giọng nói vang lên, là của một nam nhân, Lộng Ngọc nhịn đau đứng dậy, lại nhìn thấy bóng người mặc thanh sam đứng ở cửa. Tiên khí chờn vờn bao lấy người kia, hàng chân mày cau chặt lại, thoáng chút tức giận. Hắn biết mình đã đắc tội với vị ấy, cũng không dám dây dưa thêm, vội lên tiếng: “Là Lộng Ngọc mạo phạm, nhưng chuyện trước mắt lại gấp gáp hơn. Kính xin ba vị ra tay trợ giúp, cấm địa Tây An có biến, thành chủ và thiếu chủ lại trọng thương. Sự tình cấp bách xin ba vị nhanh chóng đến nơi.’’ Lần này không đợi hắn đạp cửa, Lạc Nhi và Tần Lục đều đã ra ngoài, đứng cạnh Huyền Vũ.
Thấy ba người đều đã xuất hiện, lúc này Lộng Ngọc mới thở phào một hơi rồi đổ người về phía trước, sức lực đã tận, ngất xỉu trong mưa. Lạc Nhi cau mày niệm chú đỡ lấy hắn, nhanh chóng đưa người vào phòng: “Tần Lục, huynh quá lỗ mãng rồi. Hắn vốn đang bị thương nặng, huynh còn dùng Cửu Nguyệt Hoàn đả thương, khác nào đòi mạng hắn.’’ Tần Lục nhìn nàng một cái, bàn tay chuyển động lên xuống, dùng linh lực chữa trị vết thương cho Lộng Ngọc: “Thực lực của hắn không yếu, có thể vượt qua trung cấp kết giới Huyền Vũ đặt cũng là một nhân tài trong phàm giới rồi.’’
Huyền Vũ gở gói đồ trong lòng hắn xuống, vật này được Lộng Ngọc bảo quản rất kỹ, chỉ bị nhiễm chút nước mưa nhưng không hề là đồ bên trong bị ướt. Vật bên trong là một ngọc thạch đã được kết ấn, là dạng ấn truyền tống. “Xem ra tình hình cấm địa bên đó thật sự không ổn, cả ngọc tống phù cũng mang ra sử dụng. Lăng phủ là trung tâm của thành Tây An, chắc chắn Lăng thành chủ sẽ bố trí các điểm truyền tống đề phòng bất trắc. Lúc này Lộng Ngọc lại phải mang ngọc tống phù từ ngoài vào, ắt hẳn các điểm truyền tống bên trong Lăng gia đã bị hỏng không thể dùng được. E rằng không chỉ trong Lăng phủ, mà toàn bộ phạm vi cách thành Tây An năm trăm dặm đều không thể truyền tống người vào được.’’
Hôm qua, Lăng Nguyên chỉ sắp xếp cho họ ở Lăng phủ rồi vội vàng cáo từ, có thể là đến tìm Lăng thành chủ. Lại không ngờ được Lăng thành chủ đang ở cấm địa Tây An, bây giờ lại phát sinh chuyện này, thật sự không để người khác kịp trở tay. Tần Lục xem xét vết thương của Lộng Ngọc đã khá hơn bảy tám phần, mới gật đầu với Huyền Vũ: “Được rồi, đi thôi.’’ Huyền Vũ đứng cạnh Lạc Nhi và Tần Lục, truyền linh lực vào ngọc thạch, trong chốc lát, ngọc thạch sáng lên. Ánh sáng kia bao trùm lấy ba người bọn họ, nhanh chóng truyền tống ba người đến cấm địa Tây An. Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Lạc Nhi đã lảo đảo một cái, may mà bên cạnh nàng có Huyền Vũ. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể tin, doanh trại bị đốt trụi, lều bạt còn đang cháy dang dở, xác người chất đống, máu tươi chảy thành sông.
Những người còn sống lại hết sức chật vật, người chết chưa kịp chôn, chỉ có thể tập trung trị liệu cho những người bị thương nặng. Khắp nơi nồng nặc mùi xu uế của tử thi đang phân hủy, cả bầu trời cũng nhuốm màu đỏ chói mắt, mưa vẫn không ngừng lại, gió quất sấm rền vang vọng khắp nơi. Tần Lục và Huyền Vũ đã sống hơn năm vạn năm, đối với những việc thế này không thấy nhiều cũng đã thấy ít. Dù có chút ghê tởm nhưng vẫn không có việc gì, trái ngược lại với Lạc Nhi hiện tại. Cộng cả hai kiếp người nàng sống chưa quá hai mươi hai năm, ấy vậy mà phải chứng kiến thảm cảnh đầu rơi máu chảy hết lần này đến lần khác. Tâm trí của nàng thật sự không chịu nổi nữa rồi, giống như bị điều gì đó chi phối, thoáng chốc cái chết của nữ thứ phụ lại tràn ngập trong tâm trí nàng. Con ngươi xinh đẹp co rút mãnh liệt, nàng ôm lấy đầu mình hét lên một tiếng: “Á!’’
Tiếng hét của nàng như đánh động mãnh thú bên trong cấm địa, hàng loạt tiếng gầm trỗi dậy từ phương xa, binh linh thành Tây An tái mặt, vội vàng nhấc vũ khí sẵn sàng ứng chiến. Huyền Vũ phản ứng nhanh nhất, ôm lấy nàng vào lòng, che đi cặp mắt đang sợ hãi của nàng: “Tần Lục, đệ đi giúp bọn họ một tay, kết giới mà Lăng Nguyên và thành chủ liều mạng vá lại không chống đỡ được lâu đâu.’’ Tần Lục lướt qua Lạc Nhi đang run rẩy, trong đôi mắt của hắn nổi lên một chút bi thương, sau đó mới gật đầu xoay người tụ họp với đám binh lính, bắt đầu chỉ huy thế trận.
“Huyền Vũ, máu, máu ở khắp nơi. Đau lắm, trái tim muội đau lắm!’’ Lạc Nhi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, cả cơ thể cuộn tròn lại. Bây giờ nàng rất đau, cơn đau trong ký ức như trỗi dậy hóa thành hiện thực dày vò nàng. Huyền Vũ bế nàng lên ép nàng phải ngẩng mặt nhìn hắn, bàn tay kia lại truyền linh lực vào cơ thể xoa dịu cơn hoảng loạn của nàng: “Lục Lạc Nhi, muội nhìn ta này, nhìn thẳng vào ta đây này.’’ Gần như hắn với hét lên với nàng mới có thể khiến nàng nghe hắn nói, trong tâm trí của Lạc Nhi, chưa bao giờ Huyền Vũ lại đối xử với nàng như vậy. Dường như mối liên kết kia vẫn còn đó, chi phối tâm trí của nàng, đôi mắt Lạc Nhi mờ mịt, hoảng loạn, uất ức, khó chịu, đau khổ: “Tôi không phải nàng ấy, tôi không phải. Tôi vốn dĩ không phải Lục Lạc Nhi của các người, nàng ấy đã chết từ kiếp trước rồi, chết từ lâu lắm rồi.’’
Lời nói của nàng khiến Huyền Vũ sửng sốt, nhưng hắn vẫn không dừng lại, bên trong cấm địa có phong ấn của thần minh. Không biết vì lý do gì mà ảnh hưởng đến nàng như vậy, bây giờ điều hắn cần làm là cắt đứt sự chi phối của phong ấn đối với nàng. Nếu không nàng cũng sẽ giống như đám mãnh thú bên trong cấm địa, mặc sức tàn sát người tiến lại gần. “Có biết ai đã giết nàng ấy không? Ha ha, để tôi nói cho huynh biết. Là hắn, chính là hắn đã giết chết nàng.’’ Lạc Nhi vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nàng vươn người chỉ thẳng vào Tần Lục đang kết ấn khép lại kết giới, hét lên với Huyền Vũ: “Huynh giết hắn đi, trả thù cho Lục Lạc Nhi của huynh. Bởi vì kiếm của hắn mà nàng đã chết, tôi mới xuất hiện ở đây. Nàng ấy đã chết rồi, LỤC LẠC NHI ĐÃ CHẾT!!!!!!’’
Tiếng hét của nàng lại một lần nữa kích động bầy thú, giống như nghe được tiếng còi báo hiệu, chúng hăng hái điên cuồng kêu gào. Móng vuốt đạp tan chút pháp lực vừa thành hình để vá kết giới, xông ra bên ngoài, thảm sát binh linh bên ngoài kết giới. Phép thuật không thành phản phệ trực tiếp lên người Tần Lục, khiến hắn không chịu được phun ra một ngụm máu. Huyền Vũ không ngờ sự tình lại trở nên như thế, không còn cách nào khác hắn đành phải ra tay đánh vào gáy của nàng, khiến Lạc Nhi ngất xỉu. Tần Lục xoay đầu nhìn về phía nàng, trong con ngươi của hắn sâu không thấy đáy, chẳng thể biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Lạc Nhi vừa yên lặng, Tần Lục lại một lần nữa kết ấn, vá kết giới bên ngoài cấm địa lại, Huyền Vũ vừa ôm Lạc Nhi vừa huy động trường kiếm, chém mãnh thú thoát khỏi cấm địa.
Cuối cùng thì những nổ lực của hai người cũng thành công, kết giới được vá lại một cách hoàn hảo, mãnh thú trốn thoát cũng không sống được một con nào. Tất cả đều chết dưới kiếm của Huyền Vũ, hắn đứng đó, giữa muôn vàn xác thú, trường kiếm trong tay đỏ rực. Hắn ôm nàng thật chặt, thật giống, quả thật rất giống với giấc mơ của hắn. Lúc ấy nàng cũng như thế này, im lặng an tĩnh không một tiếng động, còn hắn chỉ biết ôm lấy nàng, tuyệt vọng cầu xin nàng thức dậy. Bỗng nhiên một cảm giác đau đớn không thể gọi tên ập đến, khiến trái tim hắn đau đến thắt lại, có thứ gì đó ẩn sâu trong tiềm thức của hắn vỡ vụn. Huyền Vũ lảo đảo một cái, quỳ rạp xuống, thanh kiếm của hắn cắm sâu vào đất trở thành điểm tựa để hắn không đổ gục. Một tia căm hận lóe lên trong mắt hắn, hóa ra tất cả đều không phải là mơ, mà là ký ức của hắn, chẳng qua ký ức đã bị phong ấn khiến hắn cứ tưởng chỉ là mộng.
Lạc Nhi, Lạc Nhi của hắn, bàn tay run rẩy vuốt ve mái tóc của nàng, may mắn nàng còn sống, may mắn nàng là phượng hoàng lửa, càng may mắn hơn nàng là con gái của Thượng thần Uyển Chi. Nếu không hắn biết đi đâu tìm lại nàng, tìm lại Lạc Nhi của hắn đây? Tần Lục thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến bên, “Huyền Vũ, Lạc Nhi, không sao chứ?’’ Bàn tay đưa ra muốn chạm vào hai người lại bị trường kiếm nhuốm máu trong tay Huyền Vũ cản lại. Hắn từ từ đứng dậy, vòng tay ôm lấy nàng vẫn rất vững vàng, từng giọt máu trên kiếm nhỏ xuống đất chỉa thẳng về phía Tần Lục. “Tần Y, ngươi không có tư cách chạm vào nàng.’’ Lời nói của Huyền Vũ đập vào tai của hắn, Tần Lục hoang mang nhìn sâu vào đôi mắt kia. Chợt hắn hiểu ra: “Huynh, huynh đã nhớ ra tất cả?’’ Cơ thể Tần Lục thoáng run rẩy, không tự chủ được lui lại một bước.
Huyền Vũ cười, điệu cười ma mị, “Giờ ta đã hiểu rồi, tại sao ngươi lại sống chết dính lấy nàng như vậy, còn nàng ban đầu lại sợ hãi ngươi như thế. Ngươi nghĩ chỉ cần sống lại thì có thể cướp đoạt nàng khỏi tay ta sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải máu phượng hoàng tái sinh, ngươi nghĩ ngươi có thể sống lại được à? Không chỉ có ngươi, mà ngay cả ta cũng nhờ máu của nàng mà sống lại. Nếu ký ức không bị phong ấn, ta hận không thể giết chết ngươi ngay từ lần đầu tiên gặp. Tần Y, bây giờ ngươi còn vọng tưởng có thể làm lại sao, dù nàng tha thứ, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.’’
Mỗi lời nói của Huyền Vũ, đều khiến trái tim của Tần Lục đau thắt, từ khi nàng hét lên rằng nàng đã chết, hắn đã cảm thấy có điều gì bất ổn. Nay cả Huyền Vũ cũng bị phong ấn trong cấm địa ảnh hưởng, cơ duyên xảo hợp lại phá vỡ phong ấn ký ức của Huyền Vũ. Nếu không làm sao Tần Lục biết được không chỉ nàng và hắn sống lại, mà còn có cả Huyền Vũ nữa. Hắn biết, sâu trong tâm khảm nàng vẫn còn sợ hắn, sợ đến mức ngay cả đối diện với hắn đôi khi cũng rất khó khăn. Còn Huyền Vũ, kiếp trước hận hắn như thế, hận không thể lột da uống máu hắn để nàng sống lại. “Sao lại có thể chứ? Ta không giết huynh, làm sao huynh chết được? Kiếp trước tại sao huynh lại chết? Nếu ta đã chết rồi, thì còn có ai có thể làm hại huynh được nữa?’’
Tần Lục nói liên tục, hắn không thể hiểu được, tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường cùng này. Chẳng lẽ… Huyền Vũ tự sát? Cũng đúng với tính cách của người đó, nếu nàng không còn trên cõi đời, ắt hẳn sẽ phát điên đến tột cùng. Nhưng Huyền Vũ sẽ không giống hắn, chọn cách bồi táng tất cả theo nàng, chắc chắn huynh ấy sẽ tự sát. Dù có chết cũng phải ở bên cạnh nhau! Đó chính là lời hứa của Huyền Vũ dành cho Lạc Nhi. Thiếu nữ vận hồng y như lửa, ngồi trên tán hoa mai đỏ rực, bên cạnh là thiếu niên tuấn tú, bàn tay không hề rảnh rỗi mà bóc vỏ hạnh nhân cho nàng. Hắn từ xa đến muốn gọi nàng đi luyện công lại nghe thấy được: “Dù sống hay chết, nguyện không chia lìa.’’ Chỉ là câu thơ mà nàng tùy ý đọc, hình như đã xem trộm được ở đâu đó. Ấy vậy mà thiếu niên bên cạnh lại mỉm cười dịu dàng, nhanh tay bỏ hạnh nhân vào miệng thiếu nữ, khẽ đáp một tiếng: “Được.’’ Cảnh cũ như lặp lại, Tần Lục lại ho ra một ngụm máu, rốt cuộc nàng vẫn không phải của hắn, vĩnh viễn không phải của hắn.
Lạc Nhi tỉnh lại từ cơn mê loạn, thần trí của nàng bây giờ hết sức tỉnh táo, hiểu được một số chuyện, biết thêm một vài điều. Nàng động đậy làm Huyền Vũ phát hiện, hắn vui mừng nhìn nàng: “Lạc Nhi, nàng đã tỉnh rồi.’’ Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đã trải qua cả một đời người, bàn tay nàng vươn lên chạm khẽ vào khuôn mặt hắn: “Đừng hận nữa, được không?’’ Lời nói nhẹ như hơi thở, còn mỏng manh hơn sương sớm đầu ngày. Hắn rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không cách nào làm được, giọng nói của nàng như có ma lực, quấn chặt lấy tâm trí hắn, Huyền Vũ chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn nàng: “Được.’’ Giống như rất lâu về trước, hắn ngồi bên cạnh nàng mặc nàng tùy ý đòi hỏi, từ đầu đến cuối hắn chỉ mỉm cười nói được.
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân.
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát.
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.’’
(Bài thơ Bạch Mai, tác giả Vương Miện.)
Cửu Nguyệt Hoàn được nàng gọi ra từ khi nào, tự mình rung lên giai điệu, hòa vào lời của nàng. “Băng tuyết ở trong rừng phủ lên thân này, không cùng hương hoa đào hoa mận lẫn lộn trên đời. Bỗng nhiên một đêm nở ngát hương thanh. Bay khắp trời đất vạn dặm xuân.’’ Tiếng đàn vang lên, lan đến đâu thì xoa dịu vết thương đến đó, dần dần thanh tẩy ô uế khiến không khí trở nên thanh mát. Nỗi lòng của nàng từ kiếp trước đến kiếp này, cũng phải buông bỏ rồi, để vết thương có thể khép lại. Để mọi ân oán phân tranh giữa ba người nằm lại như kiếp trước, nàng không muốn dây dưa đến kiếp này nữa. Lạc Nhi mệt mỏi tựa vào vai Huyền Vũ: “Từ đầu đến cuối, chính là ta, không có một ai khác cả, tất cả đều là ta.’’ Hắn không hiểu lời nàng nói, cả Tần Lục cũng không hiểu, có lẽ chỉ bản thân nàng biết rõ, Lạc Nhi ở hiện đại, hay nữ thứ phụ đã chết đi, và nàng của hiện tại, tất cả đều là một.