Đang muốn lái xe trở về nhà, trong đầu đột nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện buổi chiều của hắn và Lạc Ân, không thể để hai người gặp nhau được, nghĩ ngợi một chút, Chu Lâm quyết định lái xe tới nhà cũ mà hai anh em từng sống chung với nhau.
Nhìn con đường hẹp dài quen thuộc, từng dãy nhà, từng cái cây, đã lâu lắm rồi hắn mới quay lại chỗ này. Dừng xe trước cổng sắt của một căn nhà, Chu Lâm mở cửa xe đi tới bụi cỏ dại đã mọc cao, ngồi khụy chân lật cục đá đã xanh rêu ra, hắn cầm chìa khóa được bọc kỹ nên vẫn còn rất mới đi lại mở cổng. Chu Lâm hít một hơi thật sâu, không gấp gáp lái xe chạy vào, cảnh vật quen thuộc trấn an cảm xúc nôn nóng không yên, đau đớn và buồn bã trong lòng hắn. Cơn gió mang theo hơi thở của mùa đông lạnh lẽo thổi bay mái tóc đen của hắn, chiếc áo sơ mi trắng bay phần phật, không hiểu vì sao bóng lưng của hắn lại khiến người ta cảm thấy vô cùng cô đơn.
Đứng gần năm phút, Chu Lâm mới đi tới cửa nhà, mở khóa cửa ra, căn nhà đã lâu không có người ở nên phủ đầy một lớp bụi bặm, tuy đã lâu không trở lại, nhưng hắn vẫn nhớ kết cấu của căn nhà và từng vật dụng bày trí. Cầm điện thoại bật đèn lên, ánh đèn liền thắp sáng cả phòng khách, tất cả đều giống như ngày hôm đó hắn và Yến Yến dọn đi. Bước chân vào trong, Chu Lâm đi tới phòng Yến Yến, lúc trước dọn nhà cũng không chuyển đồ đạc nhiều, hầu hết các vật dụng như ga nệm, gối chăn đều để lại hết, mở tủ đồ ra, gối chăn được phơi nắng rồi cất kỹ vẫn còn thoang thoảng hương thơm quen thuộc.
Lấy ra một tấm ga, một cái gối, một cái mền, Chu Lâm thành thạo trải ga lên giường, vuốt ve mặt ga phẳng phiu, lại đặt cái gối lên đầu giường, chuẩn bị ổn thỏa, lúc này hắn mới đi ra ngoài lái xe chạy vào.
Cúi người bế Niệm Nô ra khỏi xe, không biết vì bị động vào người hay sao mà đôi mày của cô hơi nhíu lại, thấy vậy động tác của Chu Lâm càng thêm dịu dàng.
"Khó chịu..."
Môi hồng khẽ mấp máy, Niệm Nô nhắm mắt rên rỉ.
"Yến Yến khó chịu ở đâu?"
Trên mặt của Chu Lâm liền hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng Niệm Nô vẫn nhắm mắt không đáp lại. Thấy vậy, hắn gấp gáp đi nhanh hơn, đặt Niệm Nô xuống giường, Chu Lâm lại hỏi thêm một lần nữa:
"Yến Yến ngoan, nói cho anh trai biết, em khó chịu ở đâu?"
Giống như đọc đúng câu thần chú, Niệm Nô từ từ mở mắt, hít mũi rất đáng thương, một tay quen thuộc cầm lấy bàn tay thon dài của Chu Lâm đặt lên nơi thần bí:
"Nơi này rất ngứa, rất khó chịu. Tiểu Yến muốn ăn côn th*t, anh cho tiểu Yến ăn đi."
Đầu óc Chu Lâm nổ "đùng" một cái, bàn tay bị nắm như bị điện giật rút ra, ánh mắt đen chất chứa tia không thể tin được, phẫn nộ, đau đớn đến cùng cực. Giọt nước mắt trong suốt chảy dài, cổ họng như bị chặn lại, trái tim co rút khiến hắn không thể thở nổi.
Không để Chu Lâm chìm đắm trong sự đau đớn quá lâu, Niệm Nô đưa hai tay quàng qua cổ hắn cúi đầu hôn xuống, chiếc lưỡi nhỏ luồn qua miệng hắn, quấn quýt chiếc lưỡi ấm ướt, mãi đến khi Niệm Nô cởi hết cúc áo của hắn, đang muốn cởi đồ của bản thân thì Chu Lâm mới giật mình tỉnh táo lại.
"Yến Yến! Em điên rồi sao? Em có biết bản thân đang làm chuyện gì không?"
Chu Lâm bắt giữ hai tay của Niệm Nô, giọng nói tràn đầy đau đớn, đột nhiên hắn nhớ lại vẻ mặt hồng hào thỏa mãn của Lạc Thương, tầng tầng suy nghĩ trở nên thông suốt.
"Không! Không phải như anh nghĩ đúng không Yến Yến? Ông ta không có làm gì em đúng không?"
Niệm Nô không nhìn ánh mắt khẩn cầu ấy, bây giờ cơ thể rất khó chịu, Niệm Nô không thể động hai tay thì miệng vẫn có thể động được, bởi vì cúc áo của Chu Lâm đã bị cởi ra, lồng ngực săn chắc gợi cảm liền bại lộ trước mắt Niệm Nô, theo sự huấn luyện của Lạc Thương. Niệm Nô cúi đầu nhanh chóng mút cắn một bên.
Chu Lâm như bị điện giật "hừ" ra tiếng, hai bàn tay lập tức buông tay Niệm Nô, đẩy vai cô ra, hàm răng bởi vì vậy mà nhẹ nhàng ma sát nơi đó. Chu Lâm cắn chặt răng, thật ra khi làm chuyện vợ chồng với Lạc Ân, hắn không bao giờ cho cô ấy liếm cắn chỗ này, bởi vì hắn cảm thấy rất nhột, nói ra rất mất mặt nên Lạc Ân chỉ biết đây là vùng cấm của Chu Lâm. Vậy mà lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa nhột, sắc mặt không tài nào hình dung nổi.
"Khó chịu quá. Cho tiểu Yến ăn côn th*t đi." Niệm Nô đưa tay tuột váy ném xuống đất, thì ra bên trong không có mặc quần lót, ngón tay nhỏ xinh vuốt ve nơi đã ướt đẫm, hình ảnh kích thích không thể nào tả nổi.
Bị tấn công dồn dập về thể xác lẫn âm thanh, nói Chu Lâm không có bất cứ phản ứng sinh lý nào cũng khó, nhưng hắn tuyệt đối không thể làm tổn thương Yến Yến thêm một lần nào nữa. Đưa tay cầm cái mền bên cạnh, Chu Lâm luống cuống quấn mấy lớp bọc người Niệm Nô lại.
"Yến Yến chỉ cần nhắm mắt ngủ là sẽ hết khó chịu."
Niệm Nô lắc đầu:
"Nói dối. Phải ăn côn th*t cứng rắn mới hết khó chịu."
Giọng nói thanh thúy ngây thơ mà lại nói ra những câu như vậy, thật sự còn khó đỡ hơn cả mị dược, giờ đây Chu Lâm chỉ muốn bịt tai mình lại, ngôn ngữ trong đầu dường như bị hack vậy, hắn chỉ có thể khó khăn nói ra vài chữ:
"Yến Yến ngoan, ngủ đi."
Khi Chu Lâm còn đang nghĩ sẽ phải chịu đựng kháng chiến rất lâu thì bên địch đột nhiên rút quân về nước, lần này em ấy lại nhíu mày chịu nằm xuống nhắm mắt ngủ. Thấy vậy Chu Lâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, đứng nhìn Niệm Nô vài giây, hắn xoa xoa trán tính rời khỏi, bàn tay lại bị nắm lấy. Quay đầu nhìn lại, không hiểu sao trái tim của Chu Lâm run lên, hắn chợt cảm thấy sợ hãi Yến Yến sẽ nói ra những lời kinh người như lúc nãy.
"Ngủ với tiểu Yến đi."
Trái tim như được đặc xá đập trở lại bình thường, Chu Lâm nhớ lại khoảng thời gian khi còn bé, cả căn nhà lạnh lẽo chỉ có hai anh em hắn, ban đêm đi ngủ Yến Yến cũng sợ, hắn chỉ có thể đêm nào cũng ôm gối qua phòng ngủ chung với em ấy. Nhớ lại chuyện xưa, tâm tình phập phồng của Chu Lâm cũng dần dần lắng xuống, cởi giày, hắn nằm sát mép giường, đưa mắt nhìn Niệm Nô:
"Anh nằm ngay bên cạnh em, không có gì phải sợ, ngủ đi."
Nói xong, Chu Lâm vội vàng chuyển tầm mắt nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, tính ra hắn đã không ngủ hai ngày rồi, cho nên giấc ngủ này đặc biệt trầm.
Khi nghe tiếng hít thở đều đều của Chu Lâm, hai bàn tay trắng nhỏ xinh bắt đầu cởi dây lịch của hắn ra.
Nhìn con đường hẹp dài quen thuộc, từng dãy nhà, từng cái cây, đã lâu lắm rồi hắn mới quay lại chỗ này. Dừng xe trước cổng sắt của một căn nhà, Chu Lâm mở cửa xe đi tới bụi cỏ dại đã mọc cao, ngồi khụy chân lật cục đá đã xanh rêu ra, hắn cầm chìa khóa được bọc kỹ nên vẫn còn rất mới đi lại mở cổng. Chu Lâm hít một hơi thật sâu, không gấp gáp lái xe chạy vào, cảnh vật quen thuộc trấn an cảm xúc nôn nóng không yên, đau đớn và buồn bã trong lòng hắn. Cơn gió mang theo hơi thở của mùa đông lạnh lẽo thổi bay mái tóc đen của hắn, chiếc áo sơ mi trắng bay phần phật, không hiểu vì sao bóng lưng của hắn lại khiến người ta cảm thấy vô cùng cô đơn.
Đứng gần năm phút, Chu Lâm mới đi tới cửa nhà, mở khóa cửa ra, căn nhà đã lâu không có người ở nên phủ đầy một lớp bụi bặm, tuy đã lâu không trở lại, nhưng hắn vẫn nhớ kết cấu của căn nhà và từng vật dụng bày trí. Cầm điện thoại bật đèn lên, ánh đèn liền thắp sáng cả phòng khách, tất cả đều giống như ngày hôm đó hắn và Yến Yến dọn đi. Bước chân vào trong, Chu Lâm đi tới phòng Yến Yến, lúc trước dọn nhà cũng không chuyển đồ đạc nhiều, hầu hết các vật dụng như ga nệm, gối chăn đều để lại hết, mở tủ đồ ra, gối chăn được phơi nắng rồi cất kỹ vẫn còn thoang thoảng hương thơm quen thuộc.
Lấy ra một tấm ga, một cái gối, một cái mền, Chu Lâm thành thạo trải ga lên giường, vuốt ve mặt ga phẳng phiu, lại đặt cái gối lên đầu giường, chuẩn bị ổn thỏa, lúc này hắn mới đi ra ngoài lái xe chạy vào.
Cúi người bế Niệm Nô ra khỏi xe, không biết vì bị động vào người hay sao mà đôi mày của cô hơi nhíu lại, thấy vậy động tác của Chu Lâm càng thêm dịu dàng.
"Khó chịu..."
Môi hồng khẽ mấp máy, Niệm Nô nhắm mắt rên rỉ.
"Yến Yến khó chịu ở đâu?"
Trên mặt của Chu Lâm liền hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng Niệm Nô vẫn nhắm mắt không đáp lại. Thấy vậy, hắn gấp gáp đi nhanh hơn, đặt Niệm Nô xuống giường, Chu Lâm lại hỏi thêm một lần nữa:
"Yến Yến ngoan, nói cho anh trai biết, em khó chịu ở đâu?"
Giống như đọc đúng câu thần chú, Niệm Nô từ từ mở mắt, hít mũi rất đáng thương, một tay quen thuộc cầm lấy bàn tay thon dài của Chu Lâm đặt lên nơi thần bí:
"Nơi này rất ngứa, rất khó chịu. Tiểu Yến muốn ăn côn th*t, anh cho tiểu Yến ăn đi."
Đầu óc Chu Lâm nổ "đùng" một cái, bàn tay bị nắm như bị điện giật rút ra, ánh mắt đen chất chứa tia không thể tin được, phẫn nộ, đau đớn đến cùng cực. Giọt nước mắt trong suốt chảy dài, cổ họng như bị chặn lại, trái tim co rút khiến hắn không thể thở nổi.
Không để Chu Lâm chìm đắm trong sự đau đớn quá lâu, Niệm Nô đưa hai tay quàng qua cổ hắn cúi đầu hôn xuống, chiếc lưỡi nhỏ luồn qua miệng hắn, quấn quýt chiếc lưỡi ấm ướt, mãi đến khi Niệm Nô cởi hết cúc áo của hắn, đang muốn cởi đồ của bản thân thì Chu Lâm mới giật mình tỉnh táo lại.
"Yến Yến! Em điên rồi sao? Em có biết bản thân đang làm chuyện gì không?"
Chu Lâm bắt giữ hai tay của Niệm Nô, giọng nói tràn đầy đau đớn, đột nhiên hắn nhớ lại vẻ mặt hồng hào thỏa mãn của Lạc Thương, tầng tầng suy nghĩ trở nên thông suốt.
"Không! Không phải như anh nghĩ đúng không Yến Yến? Ông ta không có làm gì em đúng không?"
Niệm Nô không nhìn ánh mắt khẩn cầu ấy, bây giờ cơ thể rất khó chịu, Niệm Nô không thể động hai tay thì miệng vẫn có thể động được, bởi vì cúc áo của Chu Lâm đã bị cởi ra, lồng ngực săn chắc gợi cảm liền bại lộ trước mắt Niệm Nô, theo sự huấn luyện của Lạc Thương. Niệm Nô cúi đầu nhanh chóng mút cắn một bên.
Chu Lâm như bị điện giật "hừ" ra tiếng, hai bàn tay lập tức buông tay Niệm Nô, đẩy vai cô ra, hàm răng bởi vì vậy mà nhẹ nhàng ma sát nơi đó. Chu Lâm cắn chặt răng, thật ra khi làm chuyện vợ chồng với Lạc Ân, hắn không bao giờ cho cô ấy liếm cắn chỗ này, bởi vì hắn cảm thấy rất nhột, nói ra rất mất mặt nên Lạc Ân chỉ biết đây là vùng cấm của Chu Lâm. Vậy mà lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa nhột, sắc mặt không tài nào hình dung nổi.
"Khó chịu quá. Cho tiểu Yến ăn côn th*t đi." Niệm Nô đưa tay tuột váy ném xuống đất, thì ra bên trong không có mặc quần lót, ngón tay nhỏ xinh vuốt ve nơi đã ướt đẫm, hình ảnh kích thích không thể nào tả nổi.
Bị tấn công dồn dập về thể xác lẫn âm thanh, nói Chu Lâm không có bất cứ phản ứng sinh lý nào cũng khó, nhưng hắn tuyệt đối không thể làm tổn thương Yến Yến thêm một lần nào nữa. Đưa tay cầm cái mền bên cạnh, Chu Lâm luống cuống quấn mấy lớp bọc người Niệm Nô lại.
"Yến Yến chỉ cần nhắm mắt ngủ là sẽ hết khó chịu."
Niệm Nô lắc đầu:
"Nói dối. Phải ăn côn th*t cứng rắn mới hết khó chịu."
Giọng nói thanh thúy ngây thơ mà lại nói ra những câu như vậy, thật sự còn khó đỡ hơn cả mị dược, giờ đây Chu Lâm chỉ muốn bịt tai mình lại, ngôn ngữ trong đầu dường như bị hack vậy, hắn chỉ có thể khó khăn nói ra vài chữ:
"Yến Yến ngoan, ngủ đi."
Khi Chu Lâm còn đang nghĩ sẽ phải chịu đựng kháng chiến rất lâu thì bên địch đột nhiên rút quân về nước, lần này em ấy lại nhíu mày chịu nằm xuống nhắm mắt ngủ. Thấy vậy Chu Lâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, đứng nhìn Niệm Nô vài giây, hắn xoa xoa trán tính rời khỏi, bàn tay lại bị nắm lấy. Quay đầu nhìn lại, không hiểu sao trái tim của Chu Lâm run lên, hắn chợt cảm thấy sợ hãi Yến Yến sẽ nói ra những lời kinh người như lúc nãy.
"Ngủ với tiểu Yến đi."
Trái tim như được đặc xá đập trở lại bình thường, Chu Lâm nhớ lại khoảng thời gian khi còn bé, cả căn nhà lạnh lẽo chỉ có hai anh em hắn, ban đêm đi ngủ Yến Yến cũng sợ, hắn chỉ có thể đêm nào cũng ôm gối qua phòng ngủ chung với em ấy. Nhớ lại chuyện xưa, tâm tình phập phồng của Chu Lâm cũng dần dần lắng xuống, cởi giày, hắn nằm sát mép giường, đưa mắt nhìn Niệm Nô:
"Anh nằm ngay bên cạnh em, không có gì phải sợ, ngủ đi."
Nói xong, Chu Lâm vội vàng chuyển tầm mắt nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, tính ra hắn đã không ngủ hai ngày rồi, cho nên giấc ngủ này đặc biệt trầm.
Khi nghe tiếng hít thở đều đều của Chu Lâm, hai bàn tay trắng nhỏ xinh bắt đầu cởi dây lịch của hắn ra.