Tít." Trong đầu vang lên một tiếng, Dục Niệm Nô đã xác định được viện trưởng cô nhi viện đang xách theo bọc đồ và một thiếu niên mù đi theo sát bên. Bước chân về phía bà viện trưởng, Niệm Nô đứng chắn ngay trước mặt bà, ánh mắt lóe lên tia sáng đỏ.
"Viện trưởng Giai. Con là Vân Niệm Niệm, bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, sống ở đó từ nhỏ cho đến lớn. Viện trưởng nhớ kỹ chưa?"
Bà cứng ngắc gật đầu, ba giây sau liền hồi phục như bình thường, vẻ mặt bà viện trưởng nhìn Niệm Nô cũng khác hẳn, bà thân thiện nắm tay Niệm Nô và thiếu niên bên cạnh đi ra ga xe lửa, bởi vì Niệm Nô thôi miên và truyền thông tin qua ánh mắt, cho nên không ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Bên ngoài ga xe lửa có khá nhiều phương tiện đưa rước, bởi vì kinh phí eo hẹp, bà viện trưởng chỉ có thể bắt xe trở hàng hóa, chỗ ngồi khá chật, Niệm Nô và thiếu niên bị đẩy vào sâu trong góc, một đống hành lý che chắn lối đi kín mít, bà viện trưởng đứng ôm hành lý bên ngoài. Niệm Nô đánh giá thiếu niên trẻ 17 tuổi này, mặt mày rất điển trai, vì ánh mắt không thể nhìn thấy nên có hơi sâu, môi dày vừa phải, tính tình rất yên tĩnh. Do chưa bị Niệm Nô thôi miên nên thiếu niên rất bất ngờ khi đụng trúng vào một người xa lạ.
"Xin lỗi. Em không nhìn thấy." Giọng nói ôn hòa vang lên, cậu ta không ngại khi nói ra khiếm khuyết của bản thân.
"Không..." Niệm Nô đang trả lời thì đột nhiên chiếc xe xốc nảy lên, cậu thiếu niên bị mất thăng bằng ngã về phía cô, bởi vì chiều cao không chênh lệch bao nhiêu, đôi môi của cậu liền quệt qua gò má Niệm Nô, một bàn tay chống vào góc xe, một bàn tay động vào vai cô. Có bối rối muốn lùi lại, nhưng cú sóc nảy vừa rồi khiến hàng hóa càng trượt sâu hơn, chỗ cậu vừa đứng đã bị hàng hóa chiếm mất, bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể lên tiếng:
"Xin lỗi. Em không thể lùi lại được nữa."
Do khoảng cách quá gần, bờ môi cậu như có như không chạm vào má Niệm Nô, không khí bên trong đã nóng, hai bên gần sát nhau như vậy càng nóng hơn. Nghĩ ngợi một chút, Niệm Nô suy tính ra một kế hoạch bổ sung, bàn tay thon dài giống như vô tình chạm vào một vài điểm trên người cậu thiếu niên. Cộng thêm sự sóc nảy của chiếc xe, nơi nào đó của cậu thiếu niên đã cứng rắn cọ xát vào người Niệm Nô.
Bởi vì sinh ra đã bị mù, đối với một số chuyện, cậu thiếu niên vẫn còn rất ngây thơ, cậu không biết vì sao bản thân lại thấy khô nóng khó chịu như vậy, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường, không phải là buổi sáng vừa mới ngủ dậy mà phía dưới đột nhiên lại căng cứng vô cùng. Mỗi việc lúc này đều khiến cậu thiếu niên bối rối đến mức chảy mồ hôi đầy trán. Bờ môi bất ngờ bị vật gì mềm mại đụng chạm, cậu giật mình muốn lùi bước nhưng sau lưng đã bị hàng hóa ngăn chặn, cần cổ bị hai cánh tay mát lạnh vòng qua, đôi môi mềm bị ép đến biến dạng.
Niệm Nô thấy biểu hiện ngờ nghệch của cậu thì vươn lưỡi liếm mút hai mảnh môi ấy, cả người khẽ cọ xát vào nơi cứng rắn của cậu.
Tạ Hữu mím môi đè nén cảm giác thoải mái, khuôn mặt điển trai bị bức đến đỏ bừng, hai tay ráng đẩy chị gái ở trước người ra. Niệm Nô chuyển người khiến cho bàn tay của cậu thiếu niên ôm trọn một bên núi ngọc. Bàn tay chạm phải một khối mềm mại, Tạ Hữu có chút hiếu kỳ, bàn tay không tự chủ được bóp nhẹ vài cái, cảm giác giống như bánh gạo vậy, bởi vì điều kiện của cô nhi viện Ánh Sáng rất khó khăn, từ nhỏ đến lớn cậu rất hay phải chịu đói nhường phần ăn cho mấy em nhỏ hơn. Thế nên Tạ Hữu rất trân trọng thức ăn, nơi mềm mại này rất giống bánh gạo cậu yêu thích, Tạ Hữu không nhịn được nuốt nước miếng.
Không biết cái này là cái gì?
Ăn có ngon không?
"Viện trưởng Giai. Con là Vân Niệm Niệm, bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, sống ở đó từ nhỏ cho đến lớn. Viện trưởng nhớ kỹ chưa?"
Bà cứng ngắc gật đầu, ba giây sau liền hồi phục như bình thường, vẻ mặt bà viện trưởng nhìn Niệm Nô cũng khác hẳn, bà thân thiện nắm tay Niệm Nô và thiếu niên bên cạnh đi ra ga xe lửa, bởi vì Niệm Nô thôi miên và truyền thông tin qua ánh mắt, cho nên không ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Bên ngoài ga xe lửa có khá nhiều phương tiện đưa rước, bởi vì kinh phí eo hẹp, bà viện trưởng chỉ có thể bắt xe trở hàng hóa, chỗ ngồi khá chật, Niệm Nô và thiếu niên bị đẩy vào sâu trong góc, một đống hành lý che chắn lối đi kín mít, bà viện trưởng đứng ôm hành lý bên ngoài. Niệm Nô đánh giá thiếu niên trẻ 17 tuổi này, mặt mày rất điển trai, vì ánh mắt không thể nhìn thấy nên có hơi sâu, môi dày vừa phải, tính tình rất yên tĩnh. Do chưa bị Niệm Nô thôi miên nên thiếu niên rất bất ngờ khi đụng trúng vào một người xa lạ.
"Xin lỗi. Em không nhìn thấy." Giọng nói ôn hòa vang lên, cậu ta không ngại khi nói ra khiếm khuyết của bản thân.
"Không..." Niệm Nô đang trả lời thì đột nhiên chiếc xe xốc nảy lên, cậu thiếu niên bị mất thăng bằng ngã về phía cô, bởi vì chiều cao không chênh lệch bao nhiêu, đôi môi của cậu liền quệt qua gò má Niệm Nô, một bàn tay chống vào góc xe, một bàn tay động vào vai cô. Có bối rối muốn lùi lại, nhưng cú sóc nảy vừa rồi khiến hàng hóa càng trượt sâu hơn, chỗ cậu vừa đứng đã bị hàng hóa chiếm mất, bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể lên tiếng:
"Xin lỗi. Em không thể lùi lại được nữa."
Do khoảng cách quá gần, bờ môi cậu như có như không chạm vào má Niệm Nô, không khí bên trong đã nóng, hai bên gần sát nhau như vậy càng nóng hơn. Nghĩ ngợi một chút, Niệm Nô suy tính ra một kế hoạch bổ sung, bàn tay thon dài giống như vô tình chạm vào một vài điểm trên người cậu thiếu niên. Cộng thêm sự sóc nảy của chiếc xe, nơi nào đó của cậu thiếu niên đã cứng rắn cọ xát vào người Niệm Nô.
Bởi vì sinh ra đã bị mù, đối với một số chuyện, cậu thiếu niên vẫn còn rất ngây thơ, cậu không biết vì sao bản thân lại thấy khô nóng khó chịu như vậy, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường, không phải là buổi sáng vừa mới ngủ dậy mà phía dưới đột nhiên lại căng cứng vô cùng. Mỗi việc lúc này đều khiến cậu thiếu niên bối rối đến mức chảy mồ hôi đầy trán. Bờ môi bất ngờ bị vật gì mềm mại đụng chạm, cậu giật mình muốn lùi bước nhưng sau lưng đã bị hàng hóa ngăn chặn, cần cổ bị hai cánh tay mát lạnh vòng qua, đôi môi mềm bị ép đến biến dạng.
Niệm Nô thấy biểu hiện ngờ nghệch của cậu thì vươn lưỡi liếm mút hai mảnh môi ấy, cả người khẽ cọ xát vào nơi cứng rắn của cậu.
Tạ Hữu mím môi đè nén cảm giác thoải mái, khuôn mặt điển trai bị bức đến đỏ bừng, hai tay ráng đẩy chị gái ở trước người ra. Niệm Nô chuyển người khiến cho bàn tay của cậu thiếu niên ôm trọn một bên núi ngọc. Bàn tay chạm phải một khối mềm mại, Tạ Hữu có chút hiếu kỳ, bàn tay không tự chủ được bóp nhẹ vài cái, cảm giác giống như bánh gạo vậy, bởi vì điều kiện của cô nhi viện Ánh Sáng rất khó khăn, từ nhỏ đến lớn cậu rất hay phải chịu đói nhường phần ăn cho mấy em nhỏ hơn. Thế nên Tạ Hữu rất trân trọng thức ăn, nơi mềm mại này rất giống bánh gạo cậu yêu thích, Tạ Hữu không nhịn được nuốt nước miếng.
Không biết cái này là cái gì?
Ăn có ngon không?