"Thích hát sẽ kiếm ra tiền sao?"
Đồng Bác sửng sốt trước câu hỏi của Niệm Nô, không ngờ xinh đẹp và lạnh lùng như cô gái trẻ này lại nghĩ đến chuyện tiền bạc trước tiên, nhưng nhớ ra hoàn cảnh của cô, ông không còn thấy ngạc nhiên nữa. Ngồi bên cạnh, trái tim bà viện trưởng lại cuống cuồng chạy lên cổ họng, bà sợ Niệm Niệm nói chuyện tiền bạc sẽ khiến ông chủ tịch không vui, đang muốn lên tiếng xin lỗi lại nghe ông chủ tịch cười khẽ:
"Nếu cháu có bản lĩnh, cháu sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Niệm Nô cảm nhận tay bà viện trưởng căng thẳng nắm chặt tay mình, Niệm Nô nắm nhẹ một cái, tỏ ý bản thân biết chừng mực.
"Cháu sẽ hát."
Không ngờ cô gái trẻ trước mắt lại trả lời thú vị như vậy, Đồng Bác nhịn không được cười thoải mái:
"Được. Sáng mai, bảy giờ cháu cứ tới đây."
Bà viện trưởng không ngờ lại gặp được cơ hội ngoài ý muốn thế này, từng trải nhiều, nhưng kiến thức của bà cũng chỉ ở tầng lớp thấp, bà chỉ nghĩ nếu Niệm Niệm có cơ hội, chắc chắn sẽ có tương lai tốt, con bé Niệm Niệm này có giọng nói rất hay, còn chịu kiên trì và chịu nỗ lực, ca hát gì đó trong lời của ông chủ tịch, hẳn cũng không khó lắm. Nghĩ vậy, trên mặt bà viện trưởng hiện lên vẻ vui mừng, bà nắm tay Niệm Nô và Tạ Hữu đứng dậy, ánh mắt đầy sự chân thành biết ơn:
"Cám ơn ông chủ tịch rất nhiều. Tôi thay mặt tất cả mọi người trong cô nhi viện Ánh Sáng trân trọng cảm ơn ông chủ tịch một lần nữa."
Đồng Bác đứng dậy, nhìn thoáng qua Niệm Nô:
"Tôi luôn muốn cho người không có cơ hội căn bản có thể nắm bắt được cơ hội để vươn lên. Tạo ra càng nhiều thế hệ nhân tài biết vượt khó, giúp đỡ xã hội cũng như đất nước của mình phát triển là điều nên làm. Tôi muốn được sự cảm ơn chân thành nhất, đó là sự nỗ lực của các em. Năm sau, tôi sẽ dẫn vài người làm bên hội tạo việc làm cho người khiếm khuyết ghé thăm cô nhi viện Ánh Sáng, nếu các em thật sự có ước muốn vươn lên, chúng tôi chắc chắn sẽ tài trợ để các em có đủ điều kiện học tập cho đến khi ra trường."
Nghe xong những lời này, bà viện trưởng không kiềm được xúc động, nước mắt cay cay chảy dài trên má, Tạ Hữu là một thiếu niên luôn muốn góp một phần sức lực cho các em nhỏ hơn có cái ăn cái mặc, không ngờ ông chủ tịch có thể trợ giúp được tương lai của các em và ngay cả mình. Hình tượng ông chủ tịch trong lòng cậu trở nên vô cùng cao lớn, gương mặt điển trai vì kích động mà đỏ ửng, cậu cúi đầu thật sâu về phía Đồng Bác:
"Cháu sẽ là một trong những người được ông chủ tịch trợ giúp. Cháu nhất định không làm ông chủ tịch thất vọng."
Đồng Bác vô cùng hài lòng đưa tay vỗ vỗ vai cậu thiếu niên.
"Tốt. Tốt."
Vẻ mặt lạnh nhạt của Niệm Nô cũng thay đổi, hướng mặt theo âm thanh, khóe môi nở nụ cười tươi rạng rỡ với ông:
"Niệm Niệm chân thành cám ơn ông chủ tịch."
Đồng Bác cũng cười nói:
"Vậy ngày mai, cháu đừng làm ông chủ tịch này mất mặt nha."
Không ngờ ông chủ tịch lại biết nói đùa, cả ba đều thấy gần gũi hơn, bớt đi sự câu nệ rất nhiều. Kết thúc cuộc nói chuyện, cả ba tiếp tục được thư ký tiễn xuống lầu, đến lúc này, bà viện trưởng còn thấy như đang mơ, khi đi xe lên thành phố Hồ Nam này để cảm ơn, bà cũng chỉ ấp ủ hy vọng mỏng manh là ông chủ tịch sẽ nhớ tới cô nhi viện Ánh Sáng, năm sau có thể khuyên góp một chút, mấy đứa trẻ tội nghiệp sẽ có thêm chút gạo chút cháo, không ngờ... Xúc động đưa tay che miệng, nước mắt bà lại muốn chảy dài.
"Thật sự là cảm ơn ông trời, phật tổ, bồ tát phù hộ, cám ơn các tấm lòng hảo tâm đã giúp đỡ cô nhi viện." Bà chắp tay nhìn lên trời lẩm bẩm.
Tạ Hữu nắm vai bà nói:
"Khi nào trở về, bà mà kể tin này cho mấy em, chúng nó nhất định rất vui mừng, con sẽ đốc thúc mọi người cố gắng nhiều hơn. Không được phụ lòng ông chủ tịch."
Bà viện trưởng liên tục gật đầu nói:
"Đúng, đúng, phải giải thích cho bọn trẻ hiểu cơ hội này quý giá đến chừng nào. Chúng nó hiểu, chúng nó mới biết trân trọng, phấn đấu học tập."
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc cũng tới khu nhà trọ cho thuê rẻ tiền ở thành phố. Bởi vì thói quen tiết kiệm, bà chỉ thuê một phòng. Dẫn hai đứa vào làm quen với căn phòng, bà dặn dò:
"Hai đứa nhớ sờ soạng cẩn thận, bà đi mua chút đồ ăn nha."
Niệm Nô và Tạ Hữu đồng thanh đáp lời, bà viện trưởng cẩn thận trộm cắp nên khóa cửa phòng lại rồi mới đi. Bên ngoài trời nắng chang chang, nhưng nếu đóng cửa phòng lại thì bên trong phòng trọ sẽ rất tối, mà cũng không sao, tối hay sáng đối với bọn trẻ cũng vậy, cho nên bà cũng không băn khoăn lắm.
Vào phòng, Niệm Nô ngồi xuống sàn nhà, ánh mắt xám tro quan sát cả căn phòng tồi tàn một lần, sau đó im lặng nhìn Tạ Hữu đang nghiêm túc sờ soạng khắp nơi để tránh khỏi va chạm. Tia sáng đỏ lướt qua, Niệm Nô vẫn ngồi yên khi thấy cậu đang sờ soạng gần tới chỗ mình.
Đồng Bác sửng sốt trước câu hỏi của Niệm Nô, không ngờ xinh đẹp và lạnh lùng như cô gái trẻ này lại nghĩ đến chuyện tiền bạc trước tiên, nhưng nhớ ra hoàn cảnh của cô, ông không còn thấy ngạc nhiên nữa. Ngồi bên cạnh, trái tim bà viện trưởng lại cuống cuồng chạy lên cổ họng, bà sợ Niệm Niệm nói chuyện tiền bạc sẽ khiến ông chủ tịch không vui, đang muốn lên tiếng xin lỗi lại nghe ông chủ tịch cười khẽ:
"Nếu cháu có bản lĩnh, cháu sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Niệm Nô cảm nhận tay bà viện trưởng căng thẳng nắm chặt tay mình, Niệm Nô nắm nhẹ một cái, tỏ ý bản thân biết chừng mực.
"Cháu sẽ hát."
Không ngờ cô gái trẻ trước mắt lại trả lời thú vị như vậy, Đồng Bác nhịn không được cười thoải mái:
"Được. Sáng mai, bảy giờ cháu cứ tới đây."
Bà viện trưởng không ngờ lại gặp được cơ hội ngoài ý muốn thế này, từng trải nhiều, nhưng kiến thức của bà cũng chỉ ở tầng lớp thấp, bà chỉ nghĩ nếu Niệm Niệm có cơ hội, chắc chắn sẽ có tương lai tốt, con bé Niệm Niệm này có giọng nói rất hay, còn chịu kiên trì và chịu nỗ lực, ca hát gì đó trong lời của ông chủ tịch, hẳn cũng không khó lắm. Nghĩ vậy, trên mặt bà viện trưởng hiện lên vẻ vui mừng, bà nắm tay Niệm Nô và Tạ Hữu đứng dậy, ánh mắt đầy sự chân thành biết ơn:
"Cám ơn ông chủ tịch rất nhiều. Tôi thay mặt tất cả mọi người trong cô nhi viện Ánh Sáng trân trọng cảm ơn ông chủ tịch một lần nữa."
Đồng Bác đứng dậy, nhìn thoáng qua Niệm Nô:
"Tôi luôn muốn cho người không có cơ hội căn bản có thể nắm bắt được cơ hội để vươn lên. Tạo ra càng nhiều thế hệ nhân tài biết vượt khó, giúp đỡ xã hội cũng như đất nước của mình phát triển là điều nên làm. Tôi muốn được sự cảm ơn chân thành nhất, đó là sự nỗ lực của các em. Năm sau, tôi sẽ dẫn vài người làm bên hội tạo việc làm cho người khiếm khuyết ghé thăm cô nhi viện Ánh Sáng, nếu các em thật sự có ước muốn vươn lên, chúng tôi chắc chắn sẽ tài trợ để các em có đủ điều kiện học tập cho đến khi ra trường."
Nghe xong những lời này, bà viện trưởng không kiềm được xúc động, nước mắt cay cay chảy dài trên má, Tạ Hữu là một thiếu niên luôn muốn góp một phần sức lực cho các em nhỏ hơn có cái ăn cái mặc, không ngờ ông chủ tịch có thể trợ giúp được tương lai của các em và ngay cả mình. Hình tượng ông chủ tịch trong lòng cậu trở nên vô cùng cao lớn, gương mặt điển trai vì kích động mà đỏ ửng, cậu cúi đầu thật sâu về phía Đồng Bác:
"Cháu sẽ là một trong những người được ông chủ tịch trợ giúp. Cháu nhất định không làm ông chủ tịch thất vọng."
Đồng Bác vô cùng hài lòng đưa tay vỗ vỗ vai cậu thiếu niên.
"Tốt. Tốt."
Vẻ mặt lạnh nhạt của Niệm Nô cũng thay đổi, hướng mặt theo âm thanh, khóe môi nở nụ cười tươi rạng rỡ với ông:
"Niệm Niệm chân thành cám ơn ông chủ tịch."
Đồng Bác cũng cười nói:
"Vậy ngày mai, cháu đừng làm ông chủ tịch này mất mặt nha."
Không ngờ ông chủ tịch lại biết nói đùa, cả ba đều thấy gần gũi hơn, bớt đi sự câu nệ rất nhiều. Kết thúc cuộc nói chuyện, cả ba tiếp tục được thư ký tiễn xuống lầu, đến lúc này, bà viện trưởng còn thấy như đang mơ, khi đi xe lên thành phố Hồ Nam này để cảm ơn, bà cũng chỉ ấp ủ hy vọng mỏng manh là ông chủ tịch sẽ nhớ tới cô nhi viện Ánh Sáng, năm sau có thể khuyên góp một chút, mấy đứa trẻ tội nghiệp sẽ có thêm chút gạo chút cháo, không ngờ... Xúc động đưa tay che miệng, nước mắt bà lại muốn chảy dài.
"Thật sự là cảm ơn ông trời, phật tổ, bồ tát phù hộ, cám ơn các tấm lòng hảo tâm đã giúp đỡ cô nhi viện." Bà chắp tay nhìn lên trời lẩm bẩm.
Tạ Hữu nắm vai bà nói:
"Khi nào trở về, bà mà kể tin này cho mấy em, chúng nó nhất định rất vui mừng, con sẽ đốc thúc mọi người cố gắng nhiều hơn. Không được phụ lòng ông chủ tịch."
Bà viện trưởng liên tục gật đầu nói:
"Đúng, đúng, phải giải thích cho bọn trẻ hiểu cơ hội này quý giá đến chừng nào. Chúng nó hiểu, chúng nó mới biết trân trọng, phấn đấu học tập."
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc cũng tới khu nhà trọ cho thuê rẻ tiền ở thành phố. Bởi vì thói quen tiết kiệm, bà chỉ thuê một phòng. Dẫn hai đứa vào làm quen với căn phòng, bà dặn dò:
"Hai đứa nhớ sờ soạng cẩn thận, bà đi mua chút đồ ăn nha."
Niệm Nô và Tạ Hữu đồng thanh đáp lời, bà viện trưởng cẩn thận trộm cắp nên khóa cửa phòng lại rồi mới đi. Bên ngoài trời nắng chang chang, nhưng nếu đóng cửa phòng lại thì bên trong phòng trọ sẽ rất tối, mà cũng không sao, tối hay sáng đối với bọn trẻ cũng vậy, cho nên bà cũng không băn khoăn lắm.
Vào phòng, Niệm Nô ngồi xuống sàn nhà, ánh mắt xám tro quan sát cả căn phòng tồi tàn một lần, sau đó im lặng nhìn Tạ Hữu đang nghiêm túc sờ soạng khắp nơi để tránh khỏi va chạm. Tia sáng đỏ lướt qua, Niệm Nô vẫn ngồi yên khi thấy cậu đang sờ soạng gần tới chỗ mình.