Bàn tay đầy vết chai đột nhiên sờ trúng một khối ấm áp, trên mặt Tạ Hữu liền hiện lên vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh, cậu đã đoán ra được cái này là mềm mịn. Nuốt nước bọt, Tạ Hữu cảm thấy cơn đói lại quay trở về:
"Chị nói cho em ăn mềm mịn."
Niệm Nô nhìn cậu thiếu niên miệng thì nói, mà tay thì đã bóp mạnh bóp nhẹ.
"Nhưng bây giờ đâu phải ban đêm."
Bóp bên ngoài bị cách lớp áo nên không có cảm giác bằng đưa tay vào trong bóp, nghĩ vậy, cậu lập tức đẩy áo sơ mi của Niệm Nô lên trên ngực, xúc giác bàn tay chạm vào làn da mềm mịn, bấy giờ Tạ Hữu mới hài lòng, sau đó mới cất giọng buồn buồn:
"Em không thể nhìn thấy, đối với em, lúc nào cũng là ban đêm cả."
Nói xong, cậu liền ôm Niệm Nô ngã nằm xuống sàn, gò má hơi ngăm cọ cọ vào hai khối mềm mịn, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong tim, đưa tay nắm một bên đẩy tới bên miệng, Tạ Hữu vươn đầu lưỡi liếm liếm, giống như cún con chơi một món đồ chơi mình thích nhất. Ngón tay vô tình chạm vào cục nho nhỏ, cậu dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bóp, gảy gảy. Chơi đến khi nghe tiếng bước chân của bà viện trưởng, Tạ Hữu mới chịu dừng lại, cọ cọ má chào mềm mịn, Tạ Hữu rất có ý thức kéo áo sơ mi của Niệm Nô xuống, giấu kín mềm mịn không cho ai biết. Mềm mịn chỉ có thể được lấy ra khi chỉ có mình cậu với chị mà thôi.
"Cạch!"
Mở cửa ra, bà viện trưởng nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi chờ bà, trên mặt lập tức nở nụ cười yêu thương:
"Hai đứa chắc đói bụng lắm rồi phải không?! Đây, bà có mua cơm cà ri cho hai đứa, bà còn mua con cá lóc, trong giỏ hành lý có mấy ký gạo, tối bà nấu cháo, cả ba bà cháu ta cùng ăn."
Niệm Nô và Tạ Hữu đứng dậy đi theo hướng giọng nói của bà viện trưởng, người xách bịch cơm, người xách bịch cá cho bà.
"Bà đi đường cả ngày cũng mệt rồi, giờ ba bà cháu dọn cơm ra ăn, ăn uống no, bà nghĩ ngơi cho khỏe. Cháo cá Lóc, con và A Hữu có thể nấu được mà."
Niệm Nô dìu bà viện trưởng ngồi xuống, Tạ Hữu cũng nhanh nhẹn mở bịch lấy hai hộp cơm ra.
"Nhưng nơi này không phải là cô nhi viện, các con không thấy đường lại không quen thuộc cách xây dựng ở đây, không được, cứ để đó cho bà nấu đi." Bà viện trưởng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Niệm Nô, tỏ ý không tán thành.
Tạ Hữu biết tuổi tác và sức khỏe của bà không tốt, sao có thể để bà vất vả, việc này chỉ hơi khó khăn thôi, không phải quá khó là như đi chợ, vậy nên cậu liền bưng hộp cơm tới cho bà:
"Bà ăn cơm đi."
Nhìn biểu hiện cứng đầu của hai đứa, bà viện trưởng vừa cảm động, lại vừa cảm thấy đau lòng. Thôi, chiều theo ý bọn nhỏ vậy. Cuối cùng bà cũng cầm hộp cơm, xúc bớt cơm nhẹ nhàng để vào hộp cơm chung của hai đứa.
Ăn xong, bà viện trưởng cũng chưa ngủ ngay, lật đật đi qua phòng bà chủ cho thuê phòng xin phép cho Niệm Nô và Tạ Hữu mượn nhà bếp nấu nồi cháo, năn nỉ mãi, chủ nhà mới thở dài nói:
"Aiz, tôi thấy bà và hai đứa cháu tội nghiệp lắm mới cho mượn nhà bếp dùng đấy, giờ cái gì cũng tăng giá, cho thuê phòng cũng không kiếm được bao nhiêu, hoàn cảnh của tôi cũng khổ lắm. Bà nhớ dặn cháu của bà dùng cẩn thận."
"Cám ơn cô, ba bà cháu tôi sẽ nhớ ơn cô, cô đã xinh đẹp còn tốt bụng quá. Tôi sẽ dặn dò kỹ hai đứa nhỏ."
Thật ra chủ cho thuê là một phụ nữ trung niên, tuy đã có tuổi, nhưng ai chả thích được khen trẻ đẹp, nghe bà viện trưởng vuốt từ lưng xuống mông như vậy, bà chủ cho thuê liền nở nụ cười tươi rói, chép miệng nói:
"Ơn nghĩa gì đâu, tôi thấy ai khó khăn là chịu không được, hay mềm lòng giúp đỡ người khác lắm. Vậy thôi, tôi đi vào."
Xong xuôi, bà viện trưởng đi về phòng, lại lôi đống hành lý ra sắp xếp một lượt, sột soạt mãi đến ba giờ chiều mới chịu trải thảm ra nằm nghỉ.
Bên kia, Niệm Nô và Tạ Hữu đang chơi trò sờ soạng lung tung trong bếp, bàn tay Tạ Hữu giống như có mắt vậy, mò mẫm một hồi lại mò trúng hai núi ngọc. Nấu cháo là phụ, chơi với mềm mịn mới là chính.
Ban đêm đi ngủ, bởi vì sợ tạo ra tiếng động mút mát khiến bà viện trưởng phát hiện, Tạ Hữu chỉ đành dùng tay ôm nắm mềm mịn ngủ tới sáng.
Tác giả: Hên xui tối nay có chương nha. Mình cũng thèm thịt bỏ ra mà chỉ có thể ăn bánh gạo.
"Chị nói cho em ăn mềm mịn."
Niệm Nô nhìn cậu thiếu niên miệng thì nói, mà tay thì đã bóp mạnh bóp nhẹ.
"Nhưng bây giờ đâu phải ban đêm."
Bóp bên ngoài bị cách lớp áo nên không có cảm giác bằng đưa tay vào trong bóp, nghĩ vậy, cậu lập tức đẩy áo sơ mi của Niệm Nô lên trên ngực, xúc giác bàn tay chạm vào làn da mềm mịn, bấy giờ Tạ Hữu mới hài lòng, sau đó mới cất giọng buồn buồn:
"Em không thể nhìn thấy, đối với em, lúc nào cũng là ban đêm cả."
Nói xong, cậu liền ôm Niệm Nô ngã nằm xuống sàn, gò má hơi ngăm cọ cọ vào hai khối mềm mịn, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong tim, đưa tay nắm một bên đẩy tới bên miệng, Tạ Hữu vươn đầu lưỡi liếm liếm, giống như cún con chơi một món đồ chơi mình thích nhất. Ngón tay vô tình chạm vào cục nho nhỏ, cậu dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bóp, gảy gảy. Chơi đến khi nghe tiếng bước chân của bà viện trưởng, Tạ Hữu mới chịu dừng lại, cọ cọ má chào mềm mịn, Tạ Hữu rất có ý thức kéo áo sơ mi của Niệm Nô xuống, giấu kín mềm mịn không cho ai biết. Mềm mịn chỉ có thể được lấy ra khi chỉ có mình cậu với chị mà thôi.
"Cạch!"
Mở cửa ra, bà viện trưởng nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi chờ bà, trên mặt lập tức nở nụ cười yêu thương:
"Hai đứa chắc đói bụng lắm rồi phải không?! Đây, bà có mua cơm cà ri cho hai đứa, bà còn mua con cá lóc, trong giỏ hành lý có mấy ký gạo, tối bà nấu cháo, cả ba bà cháu ta cùng ăn."
Niệm Nô và Tạ Hữu đứng dậy đi theo hướng giọng nói của bà viện trưởng, người xách bịch cơm, người xách bịch cá cho bà.
"Bà đi đường cả ngày cũng mệt rồi, giờ ba bà cháu dọn cơm ra ăn, ăn uống no, bà nghĩ ngơi cho khỏe. Cháo cá Lóc, con và A Hữu có thể nấu được mà."
Niệm Nô dìu bà viện trưởng ngồi xuống, Tạ Hữu cũng nhanh nhẹn mở bịch lấy hai hộp cơm ra.
"Nhưng nơi này không phải là cô nhi viện, các con không thấy đường lại không quen thuộc cách xây dựng ở đây, không được, cứ để đó cho bà nấu đi." Bà viện trưởng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Niệm Nô, tỏ ý không tán thành.
Tạ Hữu biết tuổi tác và sức khỏe của bà không tốt, sao có thể để bà vất vả, việc này chỉ hơi khó khăn thôi, không phải quá khó là như đi chợ, vậy nên cậu liền bưng hộp cơm tới cho bà:
"Bà ăn cơm đi."
Nhìn biểu hiện cứng đầu của hai đứa, bà viện trưởng vừa cảm động, lại vừa cảm thấy đau lòng. Thôi, chiều theo ý bọn nhỏ vậy. Cuối cùng bà cũng cầm hộp cơm, xúc bớt cơm nhẹ nhàng để vào hộp cơm chung của hai đứa.
Ăn xong, bà viện trưởng cũng chưa ngủ ngay, lật đật đi qua phòng bà chủ cho thuê phòng xin phép cho Niệm Nô và Tạ Hữu mượn nhà bếp nấu nồi cháo, năn nỉ mãi, chủ nhà mới thở dài nói:
"Aiz, tôi thấy bà và hai đứa cháu tội nghiệp lắm mới cho mượn nhà bếp dùng đấy, giờ cái gì cũng tăng giá, cho thuê phòng cũng không kiếm được bao nhiêu, hoàn cảnh của tôi cũng khổ lắm. Bà nhớ dặn cháu của bà dùng cẩn thận."
"Cám ơn cô, ba bà cháu tôi sẽ nhớ ơn cô, cô đã xinh đẹp còn tốt bụng quá. Tôi sẽ dặn dò kỹ hai đứa nhỏ."
Thật ra chủ cho thuê là một phụ nữ trung niên, tuy đã có tuổi, nhưng ai chả thích được khen trẻ đẹp, nghe bà viện trưởng vuốt từ lưng xuống mông như vậy, bà chủ cho thuê liền nở nụ cười tươi rói, chép miệng nói:
"Ơn nghĩa gì đâu, tôi thấy ai khó khăn là chịu không được, hay mềm lòng giúp đỡ người khác lắm. Vậy thôi, tôi đi vào."
Xong xuôi, bà viện trưởng đi về phòng, lại lôi đống hành lý ra sắp xếp một lượt, sột soạt mãi đến ba giờ chiều mới chịu trải thảm ra nằm nghỉ.
Bên kia, Niệm Nô và Tạ Hữu đang chơi trò sờ soạng lung tung trong bếp, bàn tay Tạ Hữu giống như có mắt vậy, mò mẫm một hồi lại mò trúng hai núi ngọc. Nấu cháo là phụ, chơi với mềm mịn mới là chính.
Ban đêm đi ngủ, bởi vì sợ tạo ra tiếng động mút mát khiến bà viện trưởng phát hiện, Tạ Hữu chỉ đành dùng tay ôm nắm mềm mịn ngủ tới sáng.
Tác giả: Hên xui tối nay có chương nha. Mình cũng thèm thịt bỏ ra mà chỉ có thể ăn bánh gạo.