Khi đạo diễn Văn đang trầm ngâm làm sao thuyết phục được hai bà cháu, Niệm Nô lại lên tiếng một lần nữa:
"Ông nói lương cát xê là 500 triệu nếu tôi đồng ý đóng vai nữ chính?"
Đồng Bác nghe xong, bên môi nhịn không được nở nụ cười bất đắc dĩ, nếu giờ phút này có ai tinh ý, nhất định sẽ phát hiện một tia cưng chiều trong đôi mắt của ông. Trừ bỏ bà viện trưởng, sắc mặt mọi người lại một lần nữa thay đổi, tuy rằng tiền bạc rất quý trọng, nhưng có thể kiếm được dễ dàng, còn cơ hội được đóng phim của đạo diễn Văn, đâu phải dùng tiền là có được, cho dù có kim chủ chống lưng, cũng không chắc chắn sẽ khiến đạo diễn Văn để ý.
Cô gái kia là ai? Tại sao lại có thể làm cho đạo diễn Văn nhất định phải mời cô ta diễn vai nữ chính?
Ở giới giải trí, chỉ cần có tâm, đương nhiên biết được bộ kịch bản đặc biệt nổi tiếng của ông. "Đôi mắt thiên thần." Nghe nói ngay cả ảnh hậu Hạ Trâm cũng không thể nhận được vai nữ chính, chỉ đóng vai nữ số hai. Nói cô gái kia có lai lịch cũng không đúng, nếu có thì cần gì phải hỏi tiền cát xê?! Không ai nghĩ đến chuyện quy tắc ngầm cả, đạo diễn Văn luôn có quy tắc, quay phim là niềm đam mê cả đời của ông, không đời nào ông đồng ý nhận một diễn viên không có tài năng.
Quay trở lại, đạo diễn Văn chớp chớp mắt như lọt vào sương mù, nhưng rất nhanh ông đã gật đầu:
"Đúng! Chỉ cần tiểu thiên thần đồng ý, tôi cũng có thể chuyển tiền trước."
Đồng Bác nhìn Niệm Nô, biết cô không nhìn thấy, nhưng ông vẫn theo thói quen cười nhẹ, giọng nói trầm ấm:
"Cháu xác định muốn đi đóng phim sao? Nếu chỉ vì tiền, tôi cũng có thể trả cho cháu không ít hơn."
Phải nói rằng hôm nay mọi người ở đây đều bị phá vỡ nhận thức liên tục. Ông chủ tịch có tiếng thích nâng đỡ người mới có tài, nhưng chỉ là cho cơ hội thể hiện mà thôi. Trắng trợn trợ giúp như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Đồng Bác. Ông muốn đối đầu với tôi!" Đạo diễn Văn dựng râu, nghiến răng nhìn ông bạn già. Bình thường hay nói chuyện nghĩa khí lắm, giờ thì nói ngược.
Trên mặt bà viện trưởng hiện lên vẻ khó xử, có vẻ như Niệm Niệm tính toán đi đóng phim, nhưng ông chủ tịch từng trợ giúp cô nhi viện Ánh Sáng, sau này còn có thể giúp mấy đứa trẻ tội nghiệp đi học, bà luôn tôn trọng ý kiến của bọn trẻ, cho nên mới lo lắng như vậy.
"Cháu chỉ đóng một bộ phim này thôi. Cháu đã đồng ý hát với ông chủ tịch."
Lắc đầu, Đồng Bác thật sự chịu thua.
Bốn người lại nói chuyện thêm một lúc, lát sau bà viện trưởng và Niệm Nô đi theo đạo diễn Văn tới chỗ của ông ký hợp đồng. Đã tìm được nữ chính lý tưởng, địa điểm quay phim cũng đã dựng sẵn sàng từ trước, đạo diễn liền tuyên bố một tháng sau sẽ tiến hành bấm máy.
Trong khoảng thời gian này, ông đã bố trí nơi ở cho ba người, còn tìm một trợ lý giỏi tạm thời cho Niệm Nô, biết tiểu thiên thần biết đọc chữ nổi, Văn Lân càng thêm hài lòng, như thế tiến độ sẽ càng nhanh hơn, vốn dĩ ông tính toán bảo trợ lý đọc kịch bản cho Niệm Nô học thuộc rồi diễn tập.
Tới ngày bấm máy, các diễn viên được chọn từ vai quần chúng đến nhân vật chính đều tề tụ đầy đủ. Vô số phóng viên báo giải trí đều đã sôi nổi đứng đợi từ sớm, phỏng vấn liên tục mấy diễn viên nổi tiếng vừa bước xuống xe.
Là diễn viên đóng vai nam chính, Đồng Khải Tuấn đương nhiên rất được phóng viên cực lực muốn chen vào phỏng vấn. Đồng Khải Tuấn mỉm cười trả lời vài câu chung chung, tuyệt không hé lộ bất cứ thông tin gì về bộ phim và cô gái bí ẩn đóng vai nữ chính. Đợi đến khi xe hơi chở đạo diễn Văn và Niệm Nô chạy tới, các phóng viên lại điên cuồng lao tới, ánh đèn flash "tách tách" liên tục. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào từng động tác mở cửa, gần như quên hít thở để nhìn rõ mặt người trong xe.
Hôm nay đạo diễn Văn đã nói trợ lý chuẩn bị trang phục rất đơn giản cho Niệm Nô mặc, chỉ một bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc bạch kim xõa dài, ánh mắt xám tro trong veo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng không chút nhân khí.
"Thiên thần giáng thế." Mấy phóng viên đều ngẩn ngơ nhìn theo từng bước chân của Niệm Nô, quên mất mình đang muốn phỏng vấn.
Đạo diễn Văn rất hài lòng với hiệu quả lần đầu tiên ra mắt của tiểu thiên thần, quả nhiên phải bội phục ánh mắt của mình ghê.
Ở trên bục đỏ, ánh mắt Đồng Khải Tuấn không chớp một lần nhìn chằm chằm vào bóng dáng lạnh lùng ấy.
"Ông nói lương cát xê là 500 triệu nếu tôi đồng ý đóng vai nữ chính?"
Đồng Bác nghe xong, bên môi nhịn không được nở nụ cười bất đắc dĩ, nếu giờ phút này có ai tinh ý, nhất định sẽ phát hiện một tia cưng chiều trong đôi mắt của ông. Trừ bỏ bà viện trưởng, sắc mặt mọi người lại một lần nữa thay đổi, tuy rằng tiền bạc rất quý trọng, nhưng có thể kiếm được dễ dàng, còn cơ hội được đóng phim của đạo diễn Văn, đâu phải dùng tiền là có được, cho dù có kim chủ chống lưng, cũng không chắc chắn sẽ khiến đạo diễn Văn để ý.
Cô gái kia là ai? Tại sao lại có thể làm cho đạo diễn Văn nhất định phải mời cô ta diễn vai nữ chính?
Ở giới giải trí, chỉ cần có tâm, đương nhiên biết được bộ kịch bản đặc biệt nổi tiếng của ông. "Đôi mắt thiên thần." Nghe nói ngay cả ảnh hậu Hạ Trâm cũng không thể nhận được vai nữ chính, chỉ đóng vai nữ số hai. Nói cô gái kia có lai lịch cũng không đúng, nếu có thì cần gì phải hỏi tiền cát xê?! Không ai nghĩ đến chuyện quy tắc ngầm cả, đạo diễn Văn luôn có quy tắc, quay phim là niềm đam mê cả đời của ông, không đời nào ông đồng ý nhận một diễn viên không có tài năng.
Quay trở lại, đạo diễn Văn chớp chớp mắt như lọt vào sương mù, nhưng rất nhanh ông đã gật đầu:
"Đúng! Chỉ cần tiểu thiên thần đồng ý, tôi cũng có thể chuyển tiền trước."
Đồng Bác nhìn Niệm Nô, biết cô không nhìn thấy, nhưng ông vẫn theo thói quen cười nhẹ, giọng nói trầm ấm:
"Cháu xác định muốn đi đóng phim sao? Nếu chỉ vì tiền, tôi cũng có thể trả cho cháu không ít hơn."
Phải nói rằng hôm nay mọi người ở đây đều bị phá vỡ nhận thức liên tục. Ông chủ tịch có tiếng thích nâng đỡ người mới có tài, nhưng chỉ là cho cơ hội thể hiện mà thôi. Trắng trợn trợ giúp như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Đồng Bác. Ông muốn đối đầu với tôi!" Đạo diễn Văn dựng râu, nghiến răng nhìn ông bạn già. Bình thường hay nói chuyện nghĩa khí lắm, giờ thì nói ngược.
Trên mặt bà viện trưởng hiện lên vẻ khó xử, có vẻ như Niệm Niệm tính toán đi đóng phim, nhưng ông chủ tịch từng trợ giúp cô nhi viện Ánh Sáng, sau này còn có thể giúp mấy đứa trẻ tội nghiệp đi học, bà luôn tôn trọng ý kiến của bọn trẻ, cho nên mới lo lắng như vậy.
"Cháu chỉ đóng một bộ phim này thôi. Cháu đã đồng ý hát với ông chủ tịch."
Lắc đầu, Đồng Bác thật sự chịu thua.
Bốn người lại nói chuyện thêm một lúc, lát sau bà viện trưởng và Niệm Nô đi theo đạo diễn Văn tới chỗ của ông ký hợp đồng. Đã tìm được nữ chính lý tưởng, địa điểm quay phim cũng đã dựng sẵn sàng từ trước, đạo diễn liền tuyên bố một tháng sau sẽ tiến hành bấm máy.
Trong khoảng thời gian này, ông đã bố trí nơi ở cho ba người, còn tìm một trợ lý giỏi tạm thời cho Niệm Nô, biết tiểu thiên thần biết đọc chữ nổi, Văn Lân càng thêm hài lòng, như thế tiến độ sẽ càng nhanh hơn, vốn dĩ ông tính toán bảo trợ lý đọc kịch bản cho Niệm Nô học thuộc rồi diễn tập.
Tới ngày bấm máy, các diễn viên được chọn từ vai quần chúng đến nhân vật chính đều tề tụ đầy đủ. Vô số phóng viên báo giải trí đều đã sôi nổi đứng đợi từ sớm, phỏng vấn liên tục mấy diễn viên nổi tiếng vừa bước xuống xe.
Là diễn viên đóng vai nam chính, Đồng Khải Tuấn đương nhiên rất được phóng viên cực lực muốn chen vào phỏng vấn. Đồng Khải Tuấn mỉm cười trả lời vài câu chung chung, tuyệt không hé lộ bất cứ thông tin gì về bộ phim và cô gái bí ẩn đóng vai nữ chính. Đợi đến khi xe hơi chở đạo diễn Văn và Niệm Nô chạy tới, các phóng viên lại điên cuồng lao tới, ánh đèn flash "tách tách" liên tục. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào từng động tác mở cửa, gần như quên hít thở để nhìn rõ mặt người trong xe.
Hôm nay đạo diễn Văn đã nói trợ lý chuẩn bị trang phục rất đơn giản cho Niệm Nô mặc, chỉ một bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc bạch kim xõa dài, ánh mắt xám tro trong veo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng không chút nhân khí.
"Thiên thần giáng thế." Mấy phóng viên đều ngẩn ngơ nhìn theo từng bước chân của Niệm Nô, quên mất mình đang muốn phỏng vấn.
Đạo diễn Văn rất hài lòng với hiệu quả lần đầu tiên ra mắt của tiểu thiên thần, quả nhiên phải bội phục ánh mắt của mình ghê.
Ở trên bục đỏ, ánh mắt Đồng Khải Tuấn không chớp một lần nhìn chằm chằm vào bóng dáng lạnh lùng ấy.