Không ngờ khi bàn tay Đồng Khải Tuấn đang định luồn xuống nơi thần bí, cả cơ thể dưới thân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hầu như không còn một chút hơi ấm của con người. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn vẫn là gương mặt lạnh nhạt ấy, nhưng đôi mắt xám tro trong suốt đã trở thành huyết đồng. Giống như yêu tinh vậy.
Dục vọng trong người thoáng chốc rơi xuống đáy cốc, Đồng Khải Tuấn bật người lùi lại về sau, đôi môi mấp máy:
"Cô là..."
Trong cơ thể Dục Niệm Nô vẫn luôn chứa một cột tín hiệu liên kết với phòng thí nghiệm, bây giờ đột ngột bị cắt đứt, nguồn năng lượng trong cơ thể tức khắc bị mất khống chế, không ngừng bạo động, Niệm Nô một mím môi, lập tức tách ra một tế bào nhỏ tan chảy vào điện thoại gần sát bên gối. Cùng lúc đó, cơ thể của cô cũng lập tức nổ tung.
Cả căn phòng bốc cháy dữ dội, Đồng Khải Tuấn bị năng lượng của Niệm Nô hất văng vào tường, đau đớn đến hôn mê bất tỉnh.
"Mau mau dập lửa!"
"Cháy nhà rồi!"
"Tiểu thiên thần đang ở trong đó, mau chạy vào trong cứu người ra."
Đạo diễn Văn và nhân viên của đoàn đều cuống cuồng chạy tới dập lửa. Có người đàn ông xối ướt người chạy vào đám lửa tông văng cửa phòng. Một lát sau, đội xe cứu hỏa cũng chạy tới, chuyên nghiệp khống chế không cho lửa lây sang các phòng khác. Mà người đàn ông kia cũng đã cứu được Đồng Khải Tuấn chạy ra.
Vẻ mặt của đạo diễn Văn hết sức khó coi nhìn Đồng Khải Tuấn đang hôn mê rồi nhìn căn phòng đã cháy rụi của Niệm Nô. Đỡ trán, ông ngồi sụp xuống.
"Xong rồi..."
--- ------
"Xẹt ~~~"
Ở một thế giới khác, trong không trung đột nhiên rơi xuống một giọt chất lỏng màu xám.
Chất lỏng đó giống như có sức sống, trượt từ ngoài đường vào trong một hẻm nhỏ tối tăm ẩm mốc.
Đại não Niệm Nô không ngừng phát ra tiếng cảnh báo năng lượng sắp cạn kiệt cần phải bổ sung năng lượng gấp.
Bây giờ Niệm Nô không biết mình đang ở đâu, nơi này không có chút tín hiệu nào của phòng thí nghiệm, không thể trở về khoang dinh dưỡng được.
Vậy chỉ có cách làm tình với đàn ông, thật chất cơ thể của Niệm Nô là một con búp bê tình dục, ăn được tinh dịch sẽ tự động chuyển hóa thành năng lượng cho cơ thể.
Trượt sâu vào bên trong hẻm, Niệm Nô nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng phía trước. Một người đàn ông trung niên cao to bặm trợn đang dựa lưng vào tường nốc cạn chai rượu.
"Choang!" Chai rượu khô ráo bị quăng mạnh vào góc tường đối diện.
"Bà mẹ nó! Thằng chó giám sát công trường. Mày dám khai trừ ông. Đợi đó! Ông đây đi mua một can xăng đốt nhà mày! Thằng chó!"
Ánh mắt hơi lờ đờ của gã hiện lên tia hung ác, bàn tay thô to chai sạn cào cào mái tóc ngứa ngáy, đi vài bước, đột nhiên gã nhìn thấy một người đang nằm dưới đất, do trong hẻm nhỏ quá u tối, gã không thể nhìn rõ là nam hay nữ, nheo mắt đi tới, ánh vào trong tầm nhìn của gã là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp nhỏ nhắn đang nhắm mắt.
Đưa tay lay lay, gã ồm ồm nói:
"Này này."
Nhìn khắp toàn thân cô gái, cặp vú căng tròn, vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài trắng nõn. Gã đàn ông liếm môi, đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai thì tức tốc bế Niệm Nô lên, bước chân nhanh chóng đi về nhà trọ của mình.
Dục vọng trong người thoáng chốc rơi xuống đáy cốc, Đồng Khải Tuấn bật người lùi lại về sau, đôi môi mấp máy:
"Cô là..."
Trong cơ thể Dục Niệm Nô vẫn luôn chứa một cột tín hiệu liên kết với phòng thí nghiệm, bây giờ đột ngột bị cắt đứt, nguồn năng lượng trong cơ thể tức khắc bị mất khống chế, không ngừng bạo động, Niệm Nô một mím môi, lập tức tách ra một tế bào nhỏ tan chảy vào điện thoại gần sát bên gối. Cùng lúc đó, cơ thể của cô cũng lập tức nổ tung.
Cả căn phòng bốc cháy dữ dội, Đồng Khải Tuấn bị năng lượng của Niệm Nô hất văng vào tường, đau đớn đến hôn mê bất tỉnh.
"Mau mau dập lửa!"
"Cháy nhà rồi!"
"Tiểu thiên thần đang ở trong đó, mau chạy vào trong cứu người ra."
Đạo diễn Văn và nhân viên của đoàn đều cuống cuồng chạy tới dập lửa. Có người đàn ông xối ướt người chạy vào đám lửa tông văng cửa phòng. Một lát sau, đội xe cứu hỏa cũng chạy tới, chuyên nghiệp khống chế không cho lửa lây sang các phòng khác. Mà người đàn ông kia cũng đã cứu được Đồng Khải Tuấn chạy ra.
Vẻ mặt của đạo diễn Văn hết sức khó coi nhìn Đồng Khải Tuấn đang hôn mê rồi nhìn căn phòng đã cháy rụi của Niệm Nô. Đỡ trán, ông ngồi sụp xuống.
"Xong rồi..."
--- ------
"Xẹt ~~~"
Ở một thế giới khác, trong không trung đột nhiên rơi xuống một giọt chất lỏng màu xám.
Chất lỏng đó giống như có sức sống, trượt từ ngoài đường vào trong một hẻm nhỏ tối tăm ẩm mốc.
Đại não Niệm Nô không ngừng phát ra tiếng cảnh báo năng lượng sắp cạn kiệt cần phải bổ sung năng lượng gấp.
Bây giờ Niệm Nô không biết mình đang ở đâu, nơi này không có chút tín hiệu nào của phòng thí nghiệm, không thể trở về khoang dinh dưỡng được.
Vậy chỉ có cách làm tình với đàn ông, thật chất cơ thể của Niệm Nô là một con búp bê tình dục, ăn được tinh dịch sẽ tự động chuyển hóa thành năng lượng cho cơ thể.
Trượt sâu vào bên trong hẻm, Niệm Nô nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng phía trước. Một người đàn ông trung niên cao to bặm trợn đang dựa lưng vào tường nốc cạn chai rượu.
"Choang!" Chai rượu khô ráo bị quăng mạnh vào góc tường đối diện.
"Bà mẹ nó! Thằng chó giám sát công trường. Mày dám khai trừ ông. Đợi đó! Ông đây đi mua một can xăng đốt nhà mày! Thằng chó!"
Ánh mắt hơi lờ đờ của gã hiện lên tia hung ác, bàn tay thô to chai sạn cào cào mái tóc ngứa ngáy, đi vài bước, đột nhiên gã nhìn thấy một người đang nằm dưới đất, do trong hẻm nhỏ quá u tối, gã không thể nhìn rõ là nam hay nữ, nheo mắt đi tới, ánh vào trong tầm nhìn của gã là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp nhỏ nhắn đang nhắm mắt.
Đưa tay lay lay, gã ồm ồm nói:
"Này này."
Nhìn khắp toàn thân cô gái, cặp vú căng tròn, vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài trắng nõn. Gã đàn ông liếm môi, đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai thì tức tốc bế Niệm Nô lên, bước chân nhanh chóng đi về nhà trọ của mình.