Allen nói xong, cả người đầy đặn đều dán sát vào lồng ngực rắn chắc của Nankas, thè lưỡi liếm cần cổ của hắn, hai cái răng nanh bởi vì hưng phấn mà chỉa dài ra.
Trong mắt Nankas xẹt qua tia khinh thường, trên tay búng một cái, tức thì, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
"Thưa Bá tước. Bên trưởng lão có chuyện cần Ngài tới bàn bạc." Một người đàn ông mặc quần áo thủ vệ cúi đầu kính cẩn nói.
Nankas tỏ vẻ tiếc nuối dỗ dành người trong lòng:
"Allen. Tôi phải đi rồi." Nói xong, "xoẹt" một tiếng, trong quan tài đã không còn bóng dáng của hắn.
Allen mất hứng trừng mắt nhìn thủ vệ, khô nóng trong người khiến cô ta nhíu mày, quát với thủ vệ:
"Vào đây!"
Thủ vệ ngước mặt nhìn cô ta, kính cẩn đi vào. Sau đó đứng yên như khúc gỗ.
Thấy phản ứng đầu gỗ của thủ vệ, Allen càng thêm bực mình, kiêu ngạo nói:
"Cởi đồ ta ra."
Thủ vệ sửng sốt, khó khăn nói:
"Không thể. Tiểu thư."
Allen nhíu đôi mày đẹp, khí thế từ trên cao nhìn xuống thủ vệ:
"Ta là chủ. Ngươi là tớ. Ngươi muốn tạo phản?"
Thủ vệ lập tức quỳ xuống:
"Thần không dám."
"Vậy còn không mau cởi đồ cho ta." Allen chống tay lên gối, khó chịu nhìn thủ vệ.
Thủ vệ cứng ngắc đi tới, bàn tay thô to run rẩy cởi từng chiếc cúc áo, bộ ngực bự trắng nõn lập tức bung ra cọ xát vào bàn tay ngăm đen của gã, trên trán thủ vệ lập tức xuất hiện từng giọt mồ hôi. Mu bàn tay cố gắng né tránh nhưng bộ ngực của Allen quá lớn, gã tránh cỡ nào cũng không thể, vừa cởi xong cái cúc cuối cùng, thủ vệ vội vàng lùi lại ba bước.
"Đúng là vô dụng." Allen bứt văng áo ngực và quần lót, chiếc váy đen rộng thùng thình như ẩn như hiện vùng đất tam giác trắng muốt.
Ánh mắt thủ vệ lập tức dán chặt xuống mặt sàn, dù trong lòng rất muốn lùi bước chạy, nhưng gã không thể. Trung thành và nghe lệnh, đó chính là hai điều luôn khắc sâu trong tim mỗi một thủ vệ.
"Còn không lại đây!" Nếu không phải bản thân đang muốn thì cần một tên thủ vệ thấp kém phục vụ.
Thủ vệ nắm chặt khớp tay, cứng đờ người đi tới. Sau đó tiếp tục đứng yên không động đậy.
Allen hít sâu một hơi, vươn bàn tay nắm cổ áo thủ vệ kéo xuống, sóng mũi cao thẳng của gã lập tức cọ vào gò thịt múp míp, cho dù cách một lớp vải mỏng, nhưng gã vẫn có thể ngửi được mùi hương đặc biệt của phụ nữ. Khuôn mặt thủ vệ lập tức đỏ bừng, hai tay muốn chống đỡ thân mình đứng dậy, lại nghe tiểu thư ra lệnh:
"Mau liếm nó."
Động tác chống người của thủ vệ lập tức khựng lại, nan kham cúi đầu, ánh mắt nhìn thấy màu da trắng muốt thoắt ẩn thoắt hiện, nuốt một ngụm nước bọt, gã run rẩy há miệng thè lưỡi liếm ướt sũng vùng đất đó, côn th*t dưới thân cũng từ từ có phản ứng. Bàn tay thô ráp bắt đầu khẽ vuốt ve cẳng chân dài miên man, tà váy đen dần dần được thủ vệ đẩy lên cao. Gò thịt múp míp trắng hơn tuyết ướt đẫm nước miếng của gã lập hiện rõ trước mắt, kích thích thần kinh của gã
Trong mắt Nankas xẹt qua tia khinh thường, trên tay búng một cái, tức thì, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
"Thưa Bá tước. Bên trưởng lão có chuyện cần Ngài tới bàn bạc." Một người đàn ông mặc quần áo thủ vệ cúi đầu kính cẩn nói.
Nankas tỏ vẻ tiếc nuối dỗ dành người trong lòng:
"Allen. Tôi phải đi rồi." Nói xong, "xoẹt" một tiếng, trong quan tài đã không còn bóng dáng của hắn.
Allen mất hứng trừng mắt nhìn thủ vệ, khô nóng trong người khiến cô ta nhíu mày, quát với thủ vệ:
"Vào đây!"
Thủ vệ ngước mặt nhìn cô ta, kính cẩn đi vào. Sau đó đứng yên như khúc gỗ.
Thấy phản ứng đầu gỗ của thủ vệ, Allen càng thêm bực mình, kiêu ngạo nói:
"Cởi đồ ta ra."
Thủ vệ sửng sốt, khó khăn nói:
"Không thể. Tiểu thư."
Allen nhíu đôi mày đẹp, khí thế từ trên cao nhìn xuống thủ vệ:
"Ta là chủ. Ngươi là tớ. Ngươi muốn tạo phản?"
Thủ vệ lập tức quỳ xuống:
"Thần không dám."
"Vậy còn không mau cởi đồ cho ta." Allen chống tay lên gối, khó chịu nhìn thủ vệ.
Thủ vệ cứng ngắc đi tới, bàn tay thô to run rẩy cởi từng chiếc cúc áo, bộ ngực bự trắng nõn lập tức bung ra cọ xát vào bàn tay ngăm đen của gã, trên trán thủ vệ lập tức xuất hiện từng giọt mồ hôi. Mu bàn tay cố gắng né tránh nhưng bộ ngực của Allen quá lớn, gã tránh cỡ nào cũng không thể, vừa cởi xong cái cúc cuối cùng, thủ vệ vội vàng lùi lại ba bước.
"Đúng là vô dụng." Allen bứt văng áo ngực và quần lót, chiếc váy đen rộng thùng thình như ẩn như hiện vùng đất tam giác trắng muốt.
Ánh mắt thủ vệ lập tức dán chặt xuống mặt sàn, dù trong lòng rất muốn lùi bước chạy, nhưng gã không thể. Trung thành và nghe lệnh, đó chính là hai điều luôn khắc sâu trong tim mỗi một thủ vệ.
"Còn không lại đây!" Nếu không phải bản thân đang muốn thì cần một tên thủ vệ thấp kém phục vụ.
Thủ vệ nắm chặt khớp tay, cứng đờ người đi tới. Sau đó tiếp tục đứng yên không động đậy.
Allen hít sâu một hơi, vươn bàn tay nắm cổ áo thủ vệ kéo xuống, sóng mũi cao thẳng của gã lập tức cọ vào gò thịt múp míp, cho dù cách một lớp vải mỏng, nhưng gã vẫn có thể ngửi được mùi hương đặc biệt của phụ nữ. Khuôn mặt thủ vệ lập tức đỏ bừng, hai tay muốn chống đỡ thân mình đứng dậy, lại nghe tiểu thư ra lệnh:
"Mau liếm nó."
Động tác chống người của thủ vệ lập tức khựng lại, nan kham cúi đầu, ánh mắt nhìn thấy màu da trắng muốt thoắt ẩn thoắt hiện, nuốt một ngụm nước bọt, gã run rẩy há miệng thè lưỡi liếm ướt sũng vùng đất đó, côn th*t dưới thân cũng từ từ có phản ứng. Bàn tay thô ráp bắt đầu khẽ vuốt ve cẳng chân dài miên man, tà váy đen dần dần được thủ vệ đẩy lên cao. Gò thịt múp míp trắng hơn tuyết ướt đẫm nước miếng của gã lập hiện rõ trước mắt, kích thích thần kinh của gã