Căn phòng đã được quản gia xử lý sạch sẽ, Nankas ngồi xuống chiếc ghế bành gần cửa sổ, ánh trăng sáng rọi chiếu vào phòng qua khung cửa sổ càng khiến căn phòng thêm phần lạnh lẽo.
"Cô. Đi ra." Trầm ngâm một lúc, Nankas đột nhiên mở miệng nói một câu. Qua một thời gian suy nghĩ, hắn đã bỏ ý định giết chết cô. Nghĩ đến việc sau khi cô ta đi ra chắc chắn sẽ cảm động muốn trao thân cho hắn. Nankas cong khóe môi, rồi lại "hừ" lạnh một tiếng. Nếu tâm tình hắn tốt, miễn cưỡng cho cô ta chút ân huệ cũng không sao.
Nhưng hắn chờ đợi cả một lúc lâu, cô gái chết tiệt này lại không biết điều vẫn yên tĩnh ẩn sâu trong trái tim hắn. Mím chặt môi, trong mắt Nankas lóe lên tia buồn bực.
Lại qua một lúc, hắn bắt đầu dùng tinh thần lực để xem xét lại toàn bộ sự việc phát sinh trong căn phòng này lúc hắn rời khỏi. Cho dù thấy cảnh Allen và gã thủ vệ làm chuyện đó, sắc mặt của Nankas vẫn không chút thay đổi, mãi cho đến khi hắn tinh tường phát hiện một giọt chất lỏng màu xám từ trong người Allen chạy tới người tên thủ vệ, ánh mắt Nankas lập tức bắn ra tia sát khí.
"Chết tiệt!"
Có điều, hắn chợt nhớ ra là tên thủ vệ lúc nãy đã bị tan xác khi hắn đang muốn giết cô gái ngu xuẩn trong tim.
Nhíu mày, Nankas đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ vào vành ghế, hắn đã phát hiện ra điểm khác thường của tên thủ vệ.
"Cô muốn làm tình?"
Lúc này Niệm Nô mới nhúc nhích.
Cảm nhận được sự động đậy của cô gái ngu xuẩn, khóe môi Nankas khẽ cong, giọng nói lại vô cùng miễn cưỡng:
"Cô đi ra đi." Dừng một chút, hắn mới nói tiếp:
"Nếu cô khiến tôi hài lòng. Tôi cũng có thể cho cô một lần."
Siêu não phân tích độ chân thật trong lời nói của Nankas, Niệm Nô biết hắn không nói dối, cô cũng không thể ở trong tim hắn quá lâu, tính toán một lúc, cô liền từ từ đi ngoài, chất lỏng màu xám biến thành người.
Bốn mắt nhìn nhau, Nankas đưa tay chống cằm, bày ra tư thế quyến rũ nhất. Nhưng vẻ mặt của Niệm Nô vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, cô chầm chậm đi tới trước mặt hắn, cúi đầu, đến khi bốn phím môi sắp chạm nhau thì cô liền dừng lại. Nankas hít một hơi, lại không ngửi được mùi hương gì trên người cô gái thần bí trước mắt, giống như cô chỉ là một đồ vật chứ không phải một sinh vật sống.
"Ngươi thích ta?"
Đột nhiên nghe được một câu như vậy, làn da trắng nhợt của Nankas bỗng chốc đỏ bừng lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt xám tro, cũng vẫn không thể nhìn thấu một chút suy nghĩ của cô.
"Cô. Đi ra." Trầm ngâm một lúc, Nankas đột nhiên mở miệng nói một câu. Qua một thời gian suy nghĩ, hắn đã bỏ ý định giết chết cô. Nghĩ đến việc sau khi cô ta đi ra chắc chắn sẽ cảm động muốn trao thân cho hắn. Nankas cong khóe môi, rồi lại "hừ" lạnh một tiếng. Nếu tâm tình hắn tốt, miễn cưỡng cho cô ta chút ân huệ cũng không sao.
Nhưng hắn chờ đợi cả một lúc lâu, cô gái chết tiệt này lại không biết điều vẫn yên tĩnh ẩn sâu trong trái tim hắn. Mím chặt môi, trong mắt Nankas lóe lên tia buồn bực.
Lại qua một lúc, hắn bắt đầu dùng tinh thần lực để xem xét lại toàn bộ sự việc phát sinh trong căn phòng này lúc hắn rời khỏi. Cho dù thấy cảnh Allen và gã thủ vệ làm chuyện đó, sắc mặt của Nankas vẫn không chút thay đổi, mãi cho đến khi hắn tinh tường phát hiện một giọt chất lỏng màu xám từ trong người Allen chạy tới người tên thủ vệ, ánh mắt Nankas lập tức bắn ra tia sát khí.
"Chết tiệt!"
Có điều, hắn chợt nhớ ra là tên thủ vệ lúc nãy đã bị tan xác khi hắn đang muốn giết cô gái ngu xuẩn trong tim.
Nhíu mày, Nankas đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ vào vành ghế, hắn đã phát hiện ra điểm khác thường của tên thủ vệ.
"Cô muốn làm tình?"
Lúc này Niệm Nô mới nhúc nhích.
Cảm nhận được sự động đậy của cô gái ngu xuẩn, khóe môi Nankas khẽ cong, giọng nói lại vô cùng miễn cưỡng:
"Cô đi ra đi." Dừng một chút, hắn mới nói tiếp:
"Nếu cô khiến tôi hài lòng. Tôi cũng có thể cho cô một lần."
Siêu não phân tích độ chân thật trong lời nói của Nankas, Niệm Nô biết hắn không nói dối, cô cũng không thể ở trong tim hắn quá lâu, tính toán một lúc, cô liền từ từ đi ngoài, chất lỏng màu xám biến thành người.
Bốn mắt nhìn nhau, Nankas đưa tay chống cằm, bày ra tư thế quyến rũ nhất. Nhưng vẻ mặt của Niệm Nô vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, cô chầm chậm đi tới trước mặt hắn, cúi đầu, đến khi bốn phím môi sắp chạm nhau thì cô liền dừng lại. Nankas hít một hơi, lại không ngửi được mùi hương gì trên người cô gái thần bí trước mắt, giống như cô chỉ là một đồ vật chứ không phải một sinh vật sống.
"Ngươi thích ta?"
Đột nhiên nghe được một câu như vậy, làn da trắng nhợt của Nankas bỗng chốc đỏ bừng lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt xám tro, cũng vẫn không thể nhìn thấu một chút suy nghĩ của cô.