Lát sau, Chu Lâm cũng về phòng, nhưng không ngủ, hắn ngồi trên ghế cho đến khi trời sáng rồi mặc quần áo đi làm, trước khi đi Chu Lâm còn dặn dì giúp việc nấu cháo tôm cho Chu Yến, nếu thấy tâm trạng Chu Yến không tốt phải gọi điện tới phòng làm việc của hắn.
Quan tâm còn hơn vợ mình và con trai. Lạc Ân cắn chặt môi nhìn bóng dáng Chu Lâm khuất hẳn sau cánh cửa.
Vuốt ve mái tóc vừa chải chuốt, Lạc Ân gọi dì giúp việc lại:
"Sáng nay bảo bảo muốn ăn cháo măng, bây giờ dì đi ra chợ mua đi, tiền này còn dư thì coi như là tôi thưởng cho dì."
Dì giúp việc cười tươi, vội vàng cầm giỏ đi ra khỏi nhà.
Vẻ hiền lành trên mặt Lạc Ân liền biến mất. Cô ta hung hăng mở cửa phòng của Chu Yến, nhìn gương mặt ngủ ngon kia, cơn ghen tức càng lên tới đỉnh điểm.
"Bốp!" Tiếng tát thanh thúy vang lên.
Dục Niệm Nô lập tức nhíu mày mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn Lạc Ân:
"Chị..."
Chưa để Niệm Nô nói xong, một cái tát nữa lại rơi xuống mặt, gò má trắng mịn lập tức sưng đỏ.
"Mày im miệng cho tao. Tao cho mày ăn, cho mày ở để mày dụ dỗ chồng tao à. Con tiện nhân." Giờ phút này, Lạc Ân làm gì còn sót lại chút khí độ của tiểu thư con nhà giàu chứ. Cô ta khó khăn lắm mới giành được Chu Lâm từ tay vô số tình địch, nhưng không ngờ, tình địch mạnh nhất lại là em gái của Chu Lâm.
Nhìn Chu Yến run rẩy lùi vào trong giường, Lạc Ân càng muốn mạnh tay đánh một trận cho thoải mái, lúc nào cũng vậy, nó lúc nào cũng dùng bộ dạng này để gây sự chú ý với Chu Lâm. Lạc Ân đạp chân lên giường đánh đá vào người cô bé liên tiếp, đánh đến khi mệt mỏi cô ta mới dừng chân. Đưa tay nắm tóc mái tóc dài của Chu Yến, Lạc Ân hung dữ nói:
"Mày cút ra khỏi nhà này cho tao!"
Nói xong, cô ta liền đẩy mạnh Chu Yến từ trên giường xuống sàn nhà.
Dục Niệm Nô đau đớn rụt rụt người, sợ hãi nắm tủ gỗ đứng dậy chạy ra khỏi phòng, xém chút nữa đã va vào bé trai ba tuổi đang ngơ ngác đứng ở cửa phòng.
Đó là tiểu Bảo, con trai của Chu Lâm và Lạc Ân. Bé con vì đói bụng mà đi ra ngoài phòng khách tìm dì giúp việc, tìm không thấy dì đâu, bé trai lại nghe thấy tiếng mẹ bé trong phòng cô Yến Yến, không ngờ đi tới lại tận mắt chứng kiến cảnh mẹ bé đánh đập tàn nhẫn cô Yến Yến.
Sau khi Dục Niệm Nô chân trần chạy ra khỏi nhà, Lạc Ân liền quay đầu nhìn về phía con trai. Bé con đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng òa khóc.
Lạc Ân phiền lòng, sao tiểu Bảo lại ra đây làm gì cơ chứ?! Cố gắng nặn ra vẻ dịu dàng, cô ta muốn ôm bé an ủi, không ngờ bé con lại hét lên:
"Mẹ là người xấu. Mẹ đánh cô Yến."
Tức thì, vẻ mặt dịu dàng của Lạc Ân liền cứng lại, tại sao ai cũng binh vực con tiện nhân đó hết vậy, Chu Lâm là chồng cô cũng thế, ngay cả đứa con cô ta đứt ruột đẻ ra cũng thế, cơn giận dữ vừa dịu xuống lập tức tràn lên, Lạc Ân nắm chặt hai tay bé con:
"Câm miệng! Con biết gì mà nói!"
Tiểu Bảo chưa bao giờ nhìn thấy mẹ lại hung dữ với mình như thế, miệng nhỏ liền mếu máo, khóc nức nở không ngừng.
"Mẹ đã bảo con câm miệng lại rồi mà! Im!" Tuy là mẹ, Lạc Ân lại rất khi chăm sóc tiểu Bảo vào ban đêm, mọi thứ đều giao cho dì giúp việc, ban ngày tâm trạng tốt hay lúc có mặt Chu Lâm mới bế ẵm vui chơi. Bởi vậy khi nghe tiếng khóc không ngừng của cậu bé, kiên nhẫn của Lạc Ân liền xuống dốc không phanh, không chút suy nghĩ đã đẩy mạnh tiểu Bảo.
Da đầu trẻ em ba tuổi rất non nớt, tiểu Bảo ngã cái "bộp" xuống, đầu đập mạnh xuống sàn đất, đồng tử cậu bé trợn to, cả người bắt đầu run bần bật. Thấy tình trạng của con mình, Lạc Ân mới hoảng sợ, vội vàng chạy tới ôm cậu bé:
"Tiểu Bảo... tiểu Bảo ơi..."
Sự lo lắng khiến cô ta bối rối trong chốc lát, nếu để Chu Lâm biết được anh ấy sẽ hận mình mất. Không! Mình không thể để cho Chu Lâm biết.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt Lạc Ân hiện lên tia âm u, cô ta vừa bế tiểu Bảo vừa chạy tới bàn dài chộp chiếc điện thoại.
"Lâm, anh mau về nhà đi, tiểu Bảo có chuyện rồi." Lạc Ân khóc lóc nói.
Chu Lâm đang ngồi họp lập tức đứng phắt dậy, đưa tay ra hiệu dừng họp rồi vội vã đi ra ngoài.
"Em nói rõ anh nghe, tiểu Bảo bị làm sao?"
"Không thể nào! Làm sao Yến Yến có thể đẩy nó té xuống sàn nhà chứ!"
"Em cũng không rõ, sáng nay Yến Yến giống như bị cái gì kích thích, em lo lắng bước tới hỏi han cũng bị em ấy đánh, Yến Yến đánh em, em có thể chịu được. Vậy mà Yến Yến còn phát điên xô ngã tiểu Bảo rồi chạy ra ngoài. Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, nó có làm ra chuyện gì đâu mà Yến Yến..."
"Được rồi. Anh sẽ về liền." Chu Lâm tin Yến Yến kích động nhưng không tin một cô gái nhút nhát từ nhỏ đến lớn sẽ đánh người, còn xô ngã cháu mình, huống chi người Yến Yến thân cận nhất chính là tiểu Bảo, ngay cả anh còn chưa được em ấy nói chuyện nhiều nữa là.
Chu Lâm nhấn nút, gọi cho Khang Điền.
"Yến Yến chạy ra khỏi nhà rồi.
Ừ. Tình trạng rất kích động.
Hiện giờ tiểu Bảo gặp chuyện nên tôi phải về nhà gấp.
Ừ."
Trong lúc đó, Dục Niệm Nô vừa đi như người mất hồn vừa liên lạc với chủ nhân. Trên người Niệm Nô luôn truyền phát hình ảnh tới phòng thí nghiệm, bởi vậy Dương Lan luôn có thể quan sát hình ảnh Dục Niệm Nô gặp được, từ khi thấy Lạc Ân, tâm trạng của Dương Lan luôn luôn âm trầm.
Lạc Ân từng là học muội của Dương Lan.
Lạc Ân mày vẫn luôn như vậy, mười năm năm trước mày kiêu ngạo hạ nhục tao, hiện giờ ngay cả đồ của tao mà cũng dám dẫm đạp. Thù mới hận cũ, tao sẽ cho mày từ thiên đường xuống địa ngục.
"Quyến rũ chủ tịch tập đoàn Lạc Thương cho ta."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Quan tâm còn hơn vợ mình và con trai. Lạc Ân cắn chặt môi nhìn bóng dáng Chu Lâm khuất hẳn sau cánh cửa.
Vuốt ve mái tóc vừa chải chuốt, Lạc Ân gọi dì giúp việc lại:
"Sáng nay bảo bảo muốn ăn cháo măng, bây giờ dì đi ra chợ mua đi, tiền này còn dư thì coi như là tôi thưởng cho dì."
Dì giúp việc cười tươi, vội vàng cầm giỏ đi ra khỏi nhà.
Vẻ hiền lành trên mặt Lạc Ân liền biến mất. Cô ta hung hăng mở cửa phòng của Chu Yến, nhìn gương mặt ngủ ngon kia, cơn ghen tức càng lên tới đỉnh điểm.
"Bốp!" Tiếng tát thanh thúy vang lên.
Dục Niệm Nô lập tức nhíu mày mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn Lạc Ân:
"Chị..."
Chưa để Niệm Nô nói xong, một cái tát nữa lại rơi xuống mặt, gò má trắng mịn lập tức sưng đỏ.
"Mày im miệng cho tao. Tao cho mày ăn, cho mày ở để mày dụ dỗ chồng tao à. Con tiện nhân." Giờ phút này, Lạc Ân làm gì còn sót lại chút khí độ của tiểu thư con nhà giàu chứ. Cô ta khó khăn lắm mới giành được Chu Lâm từ tay vô số tình địch, nhưng không ngờ, tình địch mạnh nhất lại là em gái của Chu Lâm.
Nhìn Chu Yến run rẩy lùi vào trong giường, Lạc Ân càng muốn mạnh tay đánh một trận cho thoải mái, lúc nào cũng vậy, nó lúc nào cũng dùng bộ dạng này để gây sự chú ý với Chu Lâm. Lạc Ân đạp chân lên giường đánh đá vào người cô bé liên tiếp, đánh đến khi mệt mỏi cô ta mới dừng chân. Đưa tay nắm tóc mái tóc dài của Chu Yến, Lạc Ân hung dữ nói:
"Mày cút ra khỏi nhà này cho tao!"
Nói xong, cô ta liền đẩy mạnh Chu Yến từ trên giường xuống sàn nhà.
Dục Niệm Nô đau đớn rụt rụt người, sợ hãi nắm tủ gỗ đứng dậy chạy ra khỏi phòng, xém chút nữa đã va vào bé trai ba tuổi đang ngơ ngác đứng ở cửa phòng.
Đó là tiểu Bảo, con trai của Chu Lâm và Lạc Ân. Bé con vì đói bụng mà đi ra ngoài phòng khách tìm dì giúp việc, tìm không thấy dì đâu, bé trai lại nghe thấy tiếng mẹ bé trong phòng cô Yến Yến, không ngờ đi tới lại tận mắt chứng kiến cảnh mẹ bé đánh đập tàn nhẫn cô Yến Yến.
Sau khi Dục Niệm Nô chân trần chạy ra khỏi nhà, Lạc Ân liền quay đầu nhìn về phía con trai. Bé con đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng òa khóc.
Lạc Ân phiền lòng, sao tiểu Bảo lại ra đây làm gì cơ chứ?! Cố gắng nặn ra vẻ dịu dàng, cô ta muốn ôm bé an ủi, không ngờ bé con lại hét lên:
"Mẹ là người xấu. Mẹ đánh cô Yến."
Tức thì, vẻ mặt dịu dàng của Lạc Ân liền cứng lại, tại sao ai cũng binh vực con tiện nhân đó hết vậy, Chu Lâm là chồng cô cũng thế, ngay cả đứa con cô ta đứt ruột đẻ ra cũng thế, cơn giận dữ vừa dịu xuống lập tức tràn lên, Lạc Ân nắm chặt hai tay bé con:
"Câm miệng! Con biết gì mà nói!"
Tiểu Bảo chưa bao giờ nhìn thấy mẹ lại hung dữ với mình như thế, miệng nhỏ liền mếu máo, khóc nức nở không ngừng.
"Mẹ đã bảo con câm miệng lại rồi mà! Im!" Tuy là mẹ, Lạc Ân lại rất khi chăm sóc tiểu Bảo vào ban đêm, mọi thứ đều giao cho dì giúp việc, ban ngày tâm trạng tốt hay lúc có mặt Chu Lâm mới bế ẵm vui chơi. Bởi vậy khi nghe tiếng khóc không ngừng của cậu bé, kiên nhẫn của Lạc Ân liền xuống dốc không phanh, không chút suy nghĩ đã đẩy mạnh tiểu Bảo.
Da đầu trẻ em ba tuổi rất non nớt, tiểu Bảo ngã cái "bộp" xuống, đầu đập mạnh xuống sàn đất, đồng tử cậu bé trợn to, cả người bắt đầu run bần bật. Thấy tình trạng của con mình, Lạc Ân mới hoảng sợ, vội vàng chạy tới ôm cậu bé:
"Tiểu Bảo... tiểu Bảo ơi..."
Sự lo lắng khiến cô ta bối rối trong chốc lát, nếu để Chu Lâm biết được anh ấy sẽ hận mình mất. Không! Mình không thể để cho Chu Lâm biết.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt Lạc Ân hiện lên tia âm u, cô ta vừa bế tiểu Bảo vừa chạy tới bàn dài chộp chiếc điện thoại.
"Lâm, anh mau về nhà đi, tiểu Bảo có chuyện rồi." Lạc Ân khóc lóc nói.
Chu Lâm đang ngồi họp lập tức đứng phắt dậy, đưa tay ra hiệu dừng họp rồi vội vã đi ra ngoài.
"Em nói rõ anh nghe, tiểu Bảo bị làm sao?"
"Không thể nào! Làm sao Yến Yến có thể đẩy nó té xuống sàn nhà chứ!"
"Em cũng không rõ, sáng nay Yến Yến giống như bị cái gì kích thích, em lo lắng bước tới hỏi han cũng bị em ấy đánh, Yến Yến đánh em, em có thể chịu được. Vậy mà Yến Yến còn phát điên xô ngã tiểu Bảo rồi chạy ra ngoài. Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, nó có làm ra chuyện gì đâu mà Yến Yến..."
"Được rồi. Anh sẽ về liền." Chu Lâm tin Yến Yến kích động nhưng không tin một cô gái nhút nhát từ nhỏ đến lớn sẽ đánh người, còn xô ngã cháu mình, huống chi người Yến Yến thân cận nhất chính là tiểu Bảo, ngay cả anh còn chưa được em ấy nói chuyện nhiều nữa là.
Chu Lâm nhấn nút, gọi cho Khang Điền.
"Yến Yến chạy ra khỏi nhà rồi.
Ừ. Tình trạng rất kích động.
Hiện giờ tiểu Bảo gặp chuyện nên tôi phải về nhà gấp.
Ừ."
Trong lúc đó, Dục Niệm Nô vừa đi như người mất hồn vừa liên lạc với chủ nhân. Trên người Niệm Nô luôn truyền phát hình ảnh tới phòng thí nghiệm, bởi vậy Dương Lan luôn có thể quan sát hình ảnh Dục Niệm Nô gặp được, từ khi thấy Lạc Ân, tâm trạng của Dương Lan luôn luôn âm trầm.
Lạc Ân từng là học muội của Dương Lan.
Lạc Ân mày vẫn luôn như vậy, mười năm năm trước mày kiêu ngạo hạ nhục tao, hiện giờ ngay cả đồ của tao mà cũng dám dẫm đạp. Thù mới hận cũ, tao sẽ cho mày từ thiên đường xuống địa ngục.
"Quyến rũ chủ tịch tập đoàn Lạc Thương cho ta."
"Vâng, thưa chủ nhân."