Từ khi trở lại Bắc Cảnh, Lâm Vãn Nguyệt liền bày ra một bộ dáng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Mỗi ngày đều làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Sáng sớm dùng qua cơm nước, dành ra hai canh giờ để luyện tập thương pháp, tắm gội xong liền chui một mạch vào thư phòng, thẳng đến canh ba mới ra.
Cự tuyệt không gặp khách, cũng không đi quân doanh, càng không cùng đám người Trương Tam Bảo có bất luận liên lạc gì. Nhoáng một cái đã ngày qua đi.
Hôm nay Lâm Vãn Nguyệt ngồi ở trong thư phòng, nhìn hai cái kệ sách trước mắt. Cái tàng thư trong thư phòng này vô pháp so sánh cùng trưởng công chúa phủ. Thư phòng Lý Nhàn nàng chưa từng đi qua, thế nhưng trong tiểu viện chính mình cũng có một gian thư phòng. Tàng thư cùng quy mô đã là gấp mấy lần gian thư phòng này.
Ở Ly Quốc, thư tịch dị thường trân quý. Thư tịch của Lâm Vãn Nguyệt đa phần đều là chính nàng tìm kiếm, một chút còn lại là người khác đưa đến. Thế nên những thư tịch này đây chủng loại thực tạp nham.
Trong lòng Lâm Vãn Nguyệt nhảy dựng. Nàng nhớ tới gian thư phòng trong tiểu viện kia của trưởng công chúa phủ của chính mình. Trong gian thư phòng kia có mấy trăm quyển tàng thư, trong đó có không ít bản thẻ tre đơn lẻ cùng niên đại xa xăm, nàng đã từng thông lãm qua thư mục, cơ hồ mỗi một quyển nàng đều thực thích, không có một quyển sách nào tồn tại thật giả lẫn lộn......
Hồi tưởng lại dư vị tại lúc ấy, Lâm Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim chảy róc rách qua một dòng nước ấm, ngọt ngào, ê ẩm.
Nàng liền lại nghĩ tới Lý Nhàn, nghĩ đến chính mình trong thư phòng mỗi một quyển sách mà mình thấy có thể đều là Lý Nhàn tự mình xem qua, chọn lựa.
Lâm Vãn Nguyệt không nghĩ tới, Lý Nhàn thế nhưng yên lặng vì chính mình làm những chuyện đó......
Tưởng niệm phiêu dật về nơi xa, lướt qua thiên sơn vạn thủy, thẳng đến trưởng công chúa phủ.
Lý Nhàn ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, trong tay nắm một phần quyên báo từ Bắc Cảnh truyền đến, mặt trên kỹ càng tỉ mỉ ký lục tình thế trong quân doanh Bắc Cảnh, cùng với tình huống của Lâm Phi Tinh.
Khi Lý Nhàn nhìn đến Lâm Phi Tinh cáo ốm không ra, khóe miệng liền gợi lên.
Phía dưới còn có một phần danh sách, ký lục mười mấy tên người, là người mà Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại phụng mệnh lệnh Lâm Phi Tinh bí mật chú ý đã nhiều ngày.
Lý Nhàn cẩn thận xem qua phân danh sách này, phát hiện bên trong thế nhưng một người của mình cũng đều không có.
Lại nhìn đến những gì trong quyên báo nói, Lâm Phi Tinh đem gia quyến Hầu Dã bí mật tiếp nhận, đón vào trong Dương Quan Thành, có chút ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ tới Lâm Phi Tinh thế nhưng trưởng thành nhanh như vậy. Vào kinh một chuyến này, chính mình cái gì cũng chưa dạy, hắn cư nhiên chính mình lĩnh ngộ đến một bộ thủ đoạn như thế này, nghĩ đến chắc là sự tình Công Bá Ngọc kia đã gây cho hắn xúc động rất lớn.
Lý Nhàn lấy qua một phương quyên bố, trên thư viết: Âm thầm tương trợ.
"Tiểu Từ."
"Có nô tỳ." Tiểu Từ đẩy cửa thư phòng ra, đi đến.
"Đem này phân quyên báo này đưa ra đi."
"Vâng."
Lý Nhàn cầm tờ quyên báo mới nhất vừa thu được lên, từ trong ám cách lấy ra một cái hộp gấm, mở ra đem tờ quyên bố thả vào.
Lý Nhàn nhìn thấy bên trong hộp đã nhanh chứa đầy quyên bố liền ngẩn người. Dựa theo tính cách cực kì cẩn thận của Lý Nhàn, những quyên bố trong dĩ vãng sau khi xem xong, đều trước tiên tiêu hủy. Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, nàng thế nhưng lại lặng lẽ đem những quyên bố từ Bắc Cảnh gửi tới đều giữ lại.
Nhìn một hộp chứa đựng toàn quyên bố này, bên trong ký lục chính là điểm điểm tích tích ba năm trước của Lâm Phi Tinh.
Lý Nhàn có chút kinh ngạc, khẽ vuốt hộp gấm, một lát sau Lý Nhàn đem hộp gấm đẩy cho Tiểu Từ nói: "Đem cái hộp này xử lý."
"Vâng." Tiểu Từ cầm hộp gấm lĩnh mệnh rời đi.
Lâm Vãn Nguyệt từ khi trở lại Bắc Cảnh, đối ngoại cáo ốm, ở trong phủ nghỉ ngơi suốt mười lăm ngày.
Ngày hôm đó, tinh không vạn lí (bầu trời trong trẻo vạn dặm), Lâm phủ đại môn mở ra.
Lâm Vãn Nguyệt cưỡi Long Nhiễm bảo câu hướng quân doanh xuất phát!
Đến quân doanh rồi, Lâm Vãn Nguyệt trước đi bái kiến phó tướng Cao Đức Nghĩa.
"Mạt tướng Lâm Phi Tinh, bái kiến Cao phó soái."
Cao Đức Nghĩa giương mắt quét qua Lâm Phi Tinh liếc mắt một cái, trả lời: "Nghe nói Lâm tướng quân bị bệnh, hiện tại đã tốt chưa?"
"Hồi phó soái, mạt tướng đã hồi phục rất tốt."
"Lão phu có một câu, muốn tặng cho Lâm tướng quân."
"Mạt tướng chăm chú lắng nghe."
"Quân doanh chính là quân doanh, lão phu biết ngươi hiện giờ thân phận bất đồng, thế nhưng cũng không cần mất đi chuẩn mực."
"Phó soái giáo huấn rất đúng, mạt tướng ghi nhớ trong tim."
Cao Đức Nghĩa thấy Lâm Phi Tinh bày ra một bộ dáng cực kỳ khiêm tốn, trong lòng bất mãn liền triệt tiêu một chút, nói: "Ngươi đi đi."
"Rõ."
Lâm Vãn Nguyệt từ trong quân trướng của Cao Đức Nghĩa lui ra, lại đến chỗ của Trọng Lương Tuấn bái kiến. Trọng Lương Tuấn nhưng thật ra lại rất hòa khí, còn nói vài câu tỏ vẻ quan tâm đến thân thể Lâm Phi Tinh, mới để cho Lâm Phi Tinh lui xuống.
Đi một chuyến này, Lâm Vãn Nguyệt đối với hai vị phó tướng cũng có cái phán đoán đại khái. Sau đó lại đi tới Phi Vũ Doanh gặp Trương Tam Bảo.
Trương Tam Bảo dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: "Tướng quân, đã nhiều ngày ta đã cùng Nghê Đại tìm kiếm, chọn lựa mấy người đáng tin cậy. Tiểu viện cho Hầu Dã đã thu xếp xong xuôi. Lão nương cùng phu nhân trong nhà hắn chúng ta cũng đã tiếp nhận, đón vào ở trong tiểu viện. Nghê Đại nói Hầu Dã là người thông minh hẳn là minh bạch."
"Ân."
Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu. Vào đêm đó Biện Khải đem danh sách đưa đến Lâm phủ. Trong danh sách ghi lại thực kỹ càng, tỉ mỉ không chỉ có đại khái cuộc đời của những người này, liền việc trong nhà cũng nhất nhất ký lục.
Lâm Vãn Nguyệt đem danh sách nhớ kỹ trong lòng, ném đến chậu than, thiêu cháy hết thảy.
Đả đảo web lậu reup - theo dõi truyện tại:
Nhìn bút lông treo trên bàn, đột nhiên nảy sinh ra ý niệm viết một phong thư nhà.
"Nhà" một chữ gần gũi mà lại xa lạ. Từ năm trước tòng quân, Lâm Vãn Nguyệt đã sớm chuẩn bị tốt tư thái da ngựa bọc thây hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại. Ý trời vô thường, hiện giờ nàng cũng có nhà.
Lâm Vãn Nguyệt nhấc bút tới, nhìn tờ giấy Tuyên Thành được trải sẵn, thế nhưng lại sinh ra một chút cảm giác ngượng ngùng, ngây ngẩn một hồi. "Lạch cạch" một tiếng, một giọt mực nước đen tuyền từ ngòi bút trên không rơi xuống, nháy mắt vấy bẩn lên trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh. Lâm Vãn Nguyệt đem giấy Tuyên Thành vò thành một đoàn, ném vào chậu than.
Lại bày ra một trương giấy, nghĩ tới nghĩ lui đề bút viết rằng: Mọi việc mạnh khỏe, đừng nhớ mong.
Sau khi viết xong, Lâm Vãn Nguyệt nhìn những chữ nghiêng lệch vặn vẹo mà mình đã viết, trên mặt nóng lên, lại lần nữa đem giấy Tuyên Thành xoa thành một đoàn.
Lâm Vãn Nguyệt động đến tính quật cường, liên tiếp viết mười mấy trương giất, rốt cuộc từ bên trong lấy ra một phong thư viết cũng tính là không tồi.
Đợi nét mực tự nhiên được hong khô, Lâm Vãn Nguyệt đem phong thư nhà này gấp gọn, sai người đem gửi ra ngoài.
Lâm Vãn Nguyệt bắt đầu tưởng tượng biểu tình Lý Nhàn khi nhìn đến phong thư nhà này, cũng bắt đầu chờ mong Lý Nhàn có hay không hồi âm cho chính mình.
Trong khát khao cùng chờ mong, lại qua ba ngày.
Đáng tiếc không đợi được đến khi nhận được thư nhà hồi âm, chiến sự lại tới.
Kèn sừng trâu dày nặng trầm thấp vang vọng toàn bộ khoảng không ở Bắc Cảnh. Đội ngũ nhanh chóng tập kết, Lâm Vãn Nguyệt là người thứ nhất xông lên tường thành.
Cao Đức Nghĩa cùng Trọng Lương Tuấn cũng tới. Lâm Vãn Nguyệt yên lặng thối lui đến một bên. Thám báo phong trần mệt mỏi quỳ gối trước mặt hai vị phó soái, báo cáo nói: "Bẩm nhị vị phó soái, đại quân Hung Nô thế tới rào rạt, nhân số đông đảo, đã cách Dương Quan Thành không ngoài trăm dặm!"
"Mệnh lệnh ngoài thành......" Trọng Lương Tuấn nói một nửa lại bị Cao Đức Nghĩa đánh gãy: "Mệnh lệnh Phòng Vệ Doanh ngoài thành, toàn lực ngăn chặn, sau đó rồi cử viện quân."
"Rõ!" Thám báo chạy vội rời đi, quân lệnh như núi, Cao Đức Nghĩa trước ra lệnh, Trọng Lương Tuấn cũng không dám nói cái gì.
Lâm Vãn Nguyệt an tĩnh đứng ở phía sau hai người nhíu nhíu mày. Theo nàng biết, phòng vệ quân ngoài thành chỉ có hai doanh, chỉ có người là tuyệt đối ngăn cản không được nhiều quân Hung Nô như vậy.
"Cao phó soái, Hung Nô lần này nhất định là tập trung binh lực, thừa dịp quân ta thời buổi rối loạn, tới tìm tòi sâu cạn. Theo ý kiến của tại hạ nên lập tức phân phối lục lộ tiên phong quân cùng Hung Nô chính diện giao phong chớp lấy thời cơ, kỵ binh doanh cùng cung tiễn thủ, yểm hộ ngoài thành Phòng Vệ Quân trước rút về, tìm hiểu rõ ràng quy mô của quân Hung Nô lần này đến rồi lại quyết định ứng sách đối phó."
Lâm Vãn Nguyệt nghe xong Trọng Lương Tuấn nói, thầm nghĩ trong lòng: Ý kiến của Trọng Lương Tuấn này nhưng thật ra cùng nàng cơ bản nhất trí.
Bất quá dựa theo ý tưởng riêng của Lâm Vãn Nguyệt, không nên trang bị cung tiễn thủ. Thứ nhất chiến đấu trang bị cung tiễn thủ như vậy tác dụng không lớn. Thứ hai nếu là lấy lui lại làm mục đích cuối cùng, cung tiễn thủ sẽ thành bộ binh. Tuy rằng có thể tạo nên tác dụng làm nhiễu loạn đội ngũ của quân Hung Nô, nhưng cũng ảnh hưởng toàn bộ tốc độ của đội ngũ của quân ta. Nếu không cẩn thận đem cung tiễn thủ rơi xuống vị trí cuối cùng, sợ là phải tổn thất thảm trọng. Phi Vũ Doanh chính là quân doanh trực hệ của nàng, nàng đau lòng binh lính của mình đây!
Lâm Vãn Nguyệt vừa định mở miệng hiến kế, lại thấy Cao Đức Nghĩa vẫy vẫy tay: "Ngươi gấp cái gì? Trước để hai phòng vệ doanh ngoài thành che chắn một hồi, nhìn xem tình huống rồi lại nói."
Nghe được Cao Đức Nghĩa nói, Trọng Lương Tuấn liền chán nản: "Cao phó soái đây là ý gì?"
Lâm Vãn Nguyệt rũ con ngươi, bối rối tự hỏi ban đầu liền trở nên thông suốt, lưu loát. Nàng không dấu vết quét qua Cao Đức Nghĩa liếc mắt một cái, rồi đem ánh mắt hướng về phương xa.
Tên Cao Đức Nghĩa này thật là hảo thủ đoạn. Vì bài trừ dị kỷ không tiếc suy yếu sức chiến đấu Bắc Cảnh! Hai Phòng Vệ Doanh ngoài thành đều là quân doanh dưới trướng hữu tướng quân. Nghĩ đến hẳn là do vị hữu tướng quân này không có kịp thời bày rõ lập trường, Cao Đức Nghĩa liền đem quân doanh tinh nhuệ nhất của hắn phái đến chắn trước tiền tuyến, mặc cho tiêu hao hầu như không còn.
Chính mình bất quá chỉ rời đi ngắn ngủn hai tháng. Những mưu toan tranh quyền đoạt lợi dơ bẩn thế nhưng đã lan ra khắp Bắc Cảnh rồi!
Lâm Vãn Nguyệt nắm chặt nắm tay, trong lòng hiện lên từng dòng thư cuối cùng của Lý Mộc: Ngươi chỉ cần nước chảy mây trôi, tự có người bình định...
Cao Đức Nghĩa thế nhưng cùng Trọng Lương Tuấn công nhiên trở nên khắc khẩu. Hai vị phó soái trước giờ đều cùng ngồi cùng ăn, trong lúc nhất thời đoàn người cũng không biết nghe ai. Nhưng mục đích của Cao Đức Nghĩa xác thật đã đạt được, không có quân chi viện ra khỏi thành.
Lâm Vãn Nguyệt cảm giác phảng phất như đặt mình vào trong chảo dầu. Trường hợp như vậy nàng nếu xuất đầu, vậy thì những bố cục cùng mưu tính chính mình bố trí lúc trước liền sẽ trở thành bọt nước. Nếu nàng thật sự "nước chảy bèo trôi" vậy thì người kia chỉ sợ cũng không về được......
Nàng minh bạch ý tứ của Lý Mộc, để nàng giấu tài, tích tụ thực lực. Thế cục trước mắt của Bắc Cảnh sẽ có người "bình định". Nhất định ngồi yên nhìn các thế lực đấu lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó chính mình một nhà độc đại ngồi không mà lại ngư ông đắc lợi......
Lâm Vãn Nguyệt vốn tưởng rằng rất đơn giản. Chỉ cần chính mình hạ thấp tư thái, an tâm làm một người tướng quân nhàn tản liền có thể. Lại không nghĩ cái gọi là "nước chảy bèo trôi" phải đối mặt lại là những chuyện này!
Theo thời gian trôi qua, Lâm Vãn Nguyệt chịu dày vò. Đối chiến nhiều năm như vậy, nàng biết tốc độ của quân Hung Nô. Chỉ sợ lúc này hai bên đã đánh giáp lá cà, lại không phái binh chi viện, liền tới không kịp!
"Hai vị phó soái! Có thể hay không nghe mạt tướng nói vài câu?!" Thời điểm khi Lâm Vãn Nguyệt cao giọng nói ra những lời này, nàng cảm giác chính mình từ trong chảo dầu nhảy ra, lương tâm đã được cứu rỗi!
Cao Đức Nghĩa cùng Trọng Lương Tuấn đang cùng nhau nháo sự ầm ĩ liền ngừng lại, nhìn Lâm Phi Tinh.
"Hai vị phó soái, mạt tướng nguyện tự mình dẫn hai lộ tiên phong thân phó tiền tuyến. Thứ nhất yểm hộ phòng vệ doanh triệt thoái về sau. Thứ hai thăm dò thật hư của quân Hung Nô."
Sắc mặt Cao Đức Nghĩa âm tình bất định, nhìn Lâm Phi Tinh: "Nga? Lâm vệ tướng quân muốn đích thân đi?"
"Đúng vậy! Thỉnh phó soái thành toàn."
"Lão phu vốn muốn chi viện, chỉ là Trọng phó soái vẫn luôn cùng lão phu khắc khẩu, làm trễ chiến cơ. Nếu lâm vệ tướng quân đều đã mở miệng, lão phu liền chuẩn ngươi sở thỉnh."
Trọng Lương Tuấn ở bên cạnh nghẹn giận đến run run. Hắn chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế. Rõ ràng là chính hắn chậm chạp không hạ quân lệnh, hiện giờ lại đem tội chậm trễ chiến cơ úp hết lên trên đầu người khác, đem chính hắn phủi thật sạch sẽ!