3 ngày sau, là lúc Hương được xuất viện và cũng là lúc Nam biết dc thân phậ của Hương. Tại Bar Sun, Nam ngồi trong phòng VIP cùng với Quân. Cậu cất giọng trước: - Có kết quả của cô ta chưa?
- Rồi. Nhưng khi xem xong đừng phản ứng giùm tao 1 cái_Quân vừa căn dặn vừa đưa tờ giấy ghi đầy đủ thông tin về Hương. Nam thản nhiên đọc. Càng đọc, mặt cậu càng tái đi hơn.
- Tao đã nói là đừng kích động mà_Quân nhìn mặt Nam thì cũng hỉu ra cậu đng nghĩ gì trong đầu.
- Đây.... đây đều là sự thật à?_Nam cố giữ trạng thái bình thường.
- Ừ. Lúc đầu tao cũng k tin nhưng tất cả đều là sự thật._Quân nói nhẹ nhàng trong mơ màng.
- Được. Tao về trước. Lo mà hửng thụ cái thú vui của mày đi_Nam nhếch mép cười rồi bước ra. "K ngờ. Cô đúng là thú vị- Lưu Kim Hương"Nam nghĩ ngợi rồi lái xe về
"cạch"- Tôi về rồi._Nam nói vọng
- Ừ. Cậu chưa ăn gì phải k? Tôi nấu cho cậu rồi đấy_Hương mĩm cười thật tươi nhưng mọi chuyện chưa có gì xảy ra cho dù gương mặt cô vẫn còn vương vấn băng cá nhân.
- Ờ. Cám ơn_Nam cười nhẹ. Hương ngạc nhiên. Lần đầu tiên Nam cười như vậy với cô. Tim. Tim cô bây giờ đập liên tục khiến cô k thể kiểm soát được nữa.
-Ừ. Cậu...cậu ăn tối đi. Tôi ngủ trước đây._Hương nói rồi định bước đi thì... bị tay Nam kéo lại.
- Cậu đừng thế mà. Tôi cần đi ngủ_Hương cười nhẹ như năn nỉ.
- Ở...đây 1 lúc được k?_Nam nói
- A...Nhưng..._Hương bắt đầu khó xử
- Đi mà. Tôi cần cô ngay lúc này!_Nam xuống giọng khiến Hương cũng mềm lòng. Hương nhẹ nhàng nói:
- Được. Hôm nay lại có chuyện gì sao?
- đúng. Nhưng cô k cần biết. Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
- Cậu nói đi?!
- Lúc ở bệnh viện, cậu đã mơ thấy gì?
- Tôi...Tôi....tôi kt hể nói được_Hương cuối gầm mặt xuống, đôi mắt như vỡ vụn ra thành nước. Nam lãnh băng nhìn Hương kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:
- Nói đi. Tôi cần biết ngay bây giờ.
Hương ngước nhìn người con trai trước mặt mình. Nhìn thật kĩ! Khóc. K biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Nam, Hương nhẹ lòng hơn, trở nên yếu đuối hơn rất nhìu.
- Đừng khóc. Nói đi. Đã có chuyện gì xảy ra?_Nam hỏi. Hương nức từng tiếng, nói trong nước mắt:
- Được...hix... nếu như....hix...hix... tôi nói ra đìu đó.... sẽ làm tôi...hức...hức....hức... nhẹ lòng.
- Nói đi nào. Tôi sẽ lắng nghe mà!_Nam vút mái tóc tóc vàng mới nhuộm hôm trước. Hương khẽ cười nói:
- Ừ. Lúc 5t. Chỉ mới 5t. Tôi đã từng biết được "YÊU" là gì. Tôi yêu 1 cậu bé mang tên Ken. Cả đêm chung tôi chơi cùng nhau rất vui. Thật sự rất vui. Nhưng....mọi thứ vào ngày hôm sau đã k còn. Tôi đi theo cha trở về do ông chủ. Mọi thứ rất khó chịu. Tôi đã để lại bức thư. Mong là cậu ấy sẽ đọc được. Tôi rất mún gặp cậu ấy ngay bây giờ. Ừ......dù tôi lun cảm thất Ken lun hiện diện nơi đây nhưng....có lẽ tôi nhớ cậu ấy quá nhìu mà thôi. Mà thôi. Chắc...hức...hức... cậu ta cũng có...hức... hạnh phúc cho...hức...hức....hức riêng mình rồi. Sẽ k nhớ đến tôi nữa đâu._Hương khóc oà lên như 1 đứa trẻ. Thấy Hương như vậy, Nam ôm l;ấy Hương, lòng cũng đau như cắt mà nghĩ: "Làm sao đây cô bé? Làm sao mà anh nói mình là Ken cho em biết đây? Anh cũng nhớ em nhìu lắm mà."
- Được rồi! Cô nín đi. Khóc hoài vậy?!_Nam mắng yêu
- Hức....Hức.....Tại cậu bảo tôi thả lỏng mọi thứ mà._Hương nói, đôi mắt vẫn long lanh vài giọt nước mắt còn vương vấn. Nam áp trán mình vào trán Hương thầm thì:
- Có tôi ở đây rồi! Giờ thì ngủ đi.
- Ừm....Vậy tôi đi trước!_Hương gạt nước mắt, mĩm cười với Nam. K hỉu sao những lúc như thế này cô lại cảm thấy ấm áp đến thế k biết?! Phải chăng do cậu quá nhương nhượng cô rồi! Nhìn bóng Hương đi khỏi, ánh mắt Nam trùng xuống bùn bã. Cậu khẽ nói:
- Anh cũng rất nhớ em! Anh sẽ k mất đi em 1 lần nữa chứ?Liệu em sẽ nhận ra đìu này k? Anh thực sự yêu em. Lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy!_Nam lặng lặng về phòng. 2 con người, 2 riêng tư nhỏ nhưng đều k ngủ được. Nhưng mọi thứ vẫn chìm trong màn đêm u ám nhưng lãng mạn đến chừng nào!!!! Cũng giống như Nam và Hương. Tuy cảnh tình éo le nhưng họ vẫn đang lớn dần nhưng tình cảm mà mình chưa nhận ra được.........Và rồi.......Chuyện gì sẽ xảy ra??????
- Rồi. Nhưng khi xem xong đừng phản ứng giùm tao 1 cái_Quân vừa căn dặn vừa đưa tờ giấy ghi đầy đủ thông tin về Hương. Nam thản nhiên đọc. Càng đọc, mặt cậu càng tái đi hơn.
- Tao đã nói là đừng kích động mà_Quân nhìn mặt Nam thì cũng hỉu ra cậu đng nghĩ gì trong đầu.
- Đây.... đây đều là sự thật à?_Nam cố giữ trạng thái bình thường.
- Ừ. Lúc đầu tao cũng k tin nhưng tất cả đều là sự thật._Quân nói nhẹ nhàng trong mơ màng.
- Được. Tao về trước. Lo mà hửng thụ cái thú vui của mày đi_Nam nhếch mép cười rồi bước ra. "K ngờ. Cô đúng là thú vị- Lưu Kim Hương"Nam nghĩ ngợi rồi lái xe về
"cạch"- Tôi về rồi._Nam nói vọng
- Ừ. Cậu chưa ăn gì phải k? Tôi nấu cho cậu rồi đấy_Hương mĩm cười thật tươi nhưng mọi chuyện chưa có gì xảy ra cho dù gương mặt cô vẫn còn vương vấn băng cá nhân.
- Ờ. Cám ơn_Nam cười nhẹ. Hương ngạc nhiên. Lần đầu tiên Nam cười như vậy với cô. Tim. Tim cô bây giờ đập liên tục khiến cô k thể kiểm soát được nữa.
-Ừ. Cậu...cậu ăn tối đi. Tôi ngủ trước đây._Hương nói rồi định bước đi thì... bị tay Nam kéo lại.
- Cậu đừng thế mà. Tôi cần đi ngủ_Hương cười nhẹ như năn nỉ.
- Ở...đây 1 lúc được k?_Nam nói
- A...Nhưng..._Hương bắt đầu khó xử
- Đi mà. Tôi cần cô ngay lúc này!_Nam xuống giọng khiến Hương cũng mềm lòng. Hương nhẹ nhàng nói:
- Được. Hôm nay lại có chuyện gì sao?
- đúng. Nhưng cô k cần biết. Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
- Cậu nói đi?!
- Lúc ở bệnh viện, cậu đã mơ thấy gì?
- Tôi...Tôi....tôi kt hể nói được_Hương cuối gầm mặt xuống, đôi mắt như vỡ vụn ra thành nước. Nam lãnh băng nhìn Hương kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:
- Nói đi. Tôi cần biết ngay bây giờ.
Hương ngước nhìn người con trai trước mặt mình. Nhìn thật kĩ! Khóc. K biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Nam, Hương nhẹ lòng hơn, trở nên yếu đuối hơn rất nhìu.
- Đừng khóc. Nói đi. Đã có chuyện gì xảy ra?_Nam hỏi. Hương nức từng tiếng, nói trong nước mắt:
- Được...hix... nếu như....hix...hix... tôi nói ra đìu đó.... sẽ làm tôi...hức...hức....hức... nhẹ lòng.
- Nói đi nào. Tôi sẽ lắng nghe mà!_Nam vút mái tóc tóc vàng mới nhuộm hôm trước. Hương khẽ cười nói:
- Ừ. Lúc 5t. Chỉ mới 5t. Tôi đã từng biết được "YÊU" là gì. Tôi yêu 1 cậu bé mang tên Ken. Cả đêm chung tôi chơi cùng nhau rất vui. Thật sự rất vui. Nhưng....mọi thứ vào ngày hôm sau đã k còn. Tôi đi theo cha trở về do ông chủ. Mọi thứ rất khó chịu. Tôi đã để lại bức thư. Mong là cậu ấy sẽ đọc được. Tôi rất mún gặp cậu ấy ngay bây giờ. Ừ......dù tôi lun cảm thất Ken lun hiện diện nơi đây nhưng....có lẽ tôi nhớ cậu ấy quá nhìu mà thôi. Mà thôi. Chắc...hức...hức... cậu ta cũng có...hức... hạnh phúc cho...hức...hức....hức riêng mình rồi. Sẽ k nhớ đến tôi nữa đâu._Hương khóc oà lên như 1 đứa trẻ. Thấy Hương như vậy, Nam ôm l;ấy Hương, lòng cũng đau như cắt mà nghĩ: "Làm sao đây cô bé? Làm sao mà anh nói mình là Ken cho em biết đây? Anh cũng nhớ em nhìu lắm mà."
- Được rồi! Cô nín đi. Khóc hoài vậy?!_Nam mắng yêu
- Hức....Hức.....Tại cậu bảo tôi thả lỏng mọi thứ mà._Hương nói, đôi mắt vẫn long lanh vài giọt nước mắt còn vương vấn. Nam áp trán mình vào trán Hương thầm thì:
- Có tôi ở đây rồi! Giờ thì ngủ đi.
- Ừm....Vậy tôi đi trước!_Hương gạt nước mắt, mĩm cười với Nam. K hỉu sao những lúc như thế này cô lại cảm thấy ấm áp đến thế k biết?! Phải chăng do cậu quá nhương nhượng cô rồi! Nhìn bóng Hương đi khỏi, ánh mắt Nam trùng xuống bùn bã. Cậu khẽ nói:
- Anh cũng rất nhớ em! Anh sẽ k mất đi em 1 lần nữa chứ?Liệu em sẽ nhận ra đìu này k? Anh thực sự yêu em. Lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy!_Nam lặng lặng về phòng. 2 con người, 2 riêng tư nhỏ nhưng đều k ngủ được. Nhưng mọi thứ vẫn chìm trong màn đêm u ám nhưng lãng mạn đến chừng nào!!!! Cũng giống như Nam và Hương. Tuy cảnh tình éo le nhưng họ vẫn đang lớn dần nhưng tình cảm mà mình chưa nhận ra được.........Và rồi.......Chuyện gì sẽ xảy ra??????