"Tử Lăng!"
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tống Tử Lăng lập tức nở ra nụ cười tinh mỹ thuần khiết, hướng về phía người gọi mình mà vẫy vẫy tay.
"Trình Hạo, tớ ở đây!"
Trình Hạo không chút chần chừ mà đạp xe lại phía cô, nhìn thấy người ngọc dịu dàng đứng đó đợi hắn, tâm nổi lên tia ngọt ngào vui sướng.
Tống Tử Lăng là hoa khôi của trường, bởi cô xinh đẹp tuyệt mỹ, hơn nữa tính tình lại cực kì ôn nhu, dịu dàng, học tập thì lại khỏi nói đến, lúc nào cũng đứng đầu trường, quả thật là mục tiêu chú ý của nhiều nam sinh.
Trong đó có Trình Hạo, người bạn thân thiết của cô. Gia cảnh hắn nghèo khó, nhưng cô lại không hề chán ghét mà còn giúp đỡ hắn thật nhiều, cũng nguyện ý kết bạn với hắn. Cho nên, đối với cô, Trình Hạo đã sớm yêu thương thật nhiều.
Mà Tống Tử Lăng lại vô cùng vô tư, tâm ý của Trình Hạo một chút cũng không nghĩ đến, hắn tốt với cô, cô đơn giản chỉ nghĩ là tình bạn bè thân thiết. Cô cũng đơn thuần đối xử với hắn thật ôn nhu hòa nhã, muốn bù đắp tình cảm cho hắn, chữa lành vết thương bị mọi người khinh thường vì hắn nghèo khó.
Kì thực, trái tim của cô đã sớm trao cho một người khác. Cũng chính là người bạn thân thiết của hai người -- Hàn Dực!
"Sao cậu vẫn chưa về ?" Tống Tử Lăng quan tâm hỏi Trình Hạo, cô vẫn nhớ rất rõ, thường ngày vào thời gian này hắn sẽ cùng mẹ đi làm việc ở một công xưởng dệt vải. Thế nhưng hôm nay đã muộn như thế vẫn chưa về ? Hôm nay hắn được nghĩ ?
Trình Hạo đỏ mặt ấp úng, rất muốn nói với cô mình đang đợi cô, muốn thổ lộ với cô tình cảm của mình, nhưng đáng tiếc, hắn bẩm sinh nhát gan vô cùng, đến nửa buổi cũng không nói được nửa chữ.
"Tử Lăng, Trình Hạo!" Lại thêm một người xuất hiện, mà đó không ai khác là Hàn Dực. Hắn tiêu sái đi về phía họ, bày ra nụ cười tuấn mỹ mê người.
Hàn Dực không chút kiêng kị, bước tới ôm lấy eo nhỏ của Tống Tử Lăng, kéo cô dán sát vào lòng mình, vô ý làm cho Trình Hạo nổi lên lãnh ý.
Trái với tưởng tượng của Trình Hạo, Tống Tử Lăng không hề đẩy Hàn Dực ra, cũng không mắng hắn, cô thản nhiên ngượng ngùng đỏ mặt, chôn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vào khuôn ngực cứng rắn của Hàn Dực.
Chỉ bằng hành động nhỏ bé đó của Tống Tử Lăng cũng đủ để Trình Hạo nhận thức được cô cùng Hàn Dực đang yêu nhau!
Còn hắn, cô vứt hắn đi nơi nào ?? Sao bọn họ lại có thể tàn nhẫn như thế!
"Ha ha, chúng tớ yêu nhau đã hơn một tuần nay rồi, lại quên mất thông báo với cậu." Hàn Dực vui sướng ôm mỹ nhân đáng yêu trong lòng, có chút kiêu ngạo đắc ý cười, khi vào trong mắt của Trình Hạo lại càng chướng mắt không thôi.
Trình Hạo vì bị tình yêu làm cho mù quáng, hắn cứ nghĩ bản thân mình nghèo hèn không sánh bằng thiếu gia Hàn thị cho nên mới đánh mất cô.
Ngay sau khi tốt nghiệp ra trường, đột nhiên Trình Hạo gần như bốc hơi, mặc kệ Hàn Dực cùng Tống Tử Lăng có tìm kiếm đến mức nào cũng không được, và bọn họ ai cũng không hiểu nguyên do mà Trình Hạo lại thay đổi đến thế.
Kì thực, hoàn toàn vượt xa suy nghĩ của mọi người, chàng trai thật thà, chân thành Trình Hạo ngày nào nay vì một phút bị căm phẫn tàn phá, mà sa chân lỡ bước. Hắn muốn bản thân giàu có, thế lực cường hãn để đoạt lại cô!
Nhưng muốn nhanh chóng làm được, đương nhiên hắn sẽ chọn lựa con đường tắt. Thực không ngờ, con đường tắt đó có tên gọi -- ma túy!
Hắn tham gia một tổ chức buôn lậu ma túy lớn mạnh nhất trong thế giới ngầm, bằng bản lĩnh gan dạ, cùng với trí óc nhanh nhạy, hắn nhanh chóng thăng tiến, và không thể tin, từ hai bàn tay trắng, nghèo nàn đến cùng cực, hắn giờ đây đã là trùm của thế giới ngầm, gia tài chất núi, đếm cũng không xuể.
Nhưng vẫn là chậm hơn một bước, ngay khi hắn giành được thành công lớn nhất thì chính là lúc đánh mất thứ quý giá nhất. Thì ra cô sớm đã gả cho Hàn Dực, tồi tệ hơn bọn họ còn có thêm một đứa con gái!
Hắn căm phẫn, hắn điên cuồng, mặc kệ cô đã có chồng, có con, bằng mọi giá hắn cũng muốn kéo cô về với hắn, mặc kệ có hay không là bằng thủ đoạn đê hèn.
"Tử Lăng, hãy đi với anh, hiện tại anh đã trở nên giàu sang, hơn cả Hàn Dực. Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em!" Trình Hạo tìm cách hẹn gặp Tống Tử Lăng, vừa gặp hắn đã bổ nhào đến ôm chặt Tống Tử Lăng, muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình.
Qua năm tháng, không những cô không già đi, mà nhan sắc xinh đẹp lại càng thêm phần sắc sảo, mặn mà, khiến cho Trình Hạo si mê không thôi.
"Cậu điên rồi sao, mau buông tớ ra!" Tống Tử Lăng vốn dĩ vui mừng khi gặp lại người bạn năm xưa, nhưng hành động cuồng dã của hắn lại làm cô hoảng sợ, bỗng nhiên nhận ra, hắn đã thay đổi rồi!
"Không, anh yêu em, xin em hãy ở cạnh anh, xin em!" Trình Họa như hóa điên, chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mọng dụ hoặc của cô, đẩy ngã cô nằm xuống giường, nhanh chóng phủ thân thể cao tráng cao lớn lên, thô bạo xé rách quần áo mềm mại của người ngọc.
"Không, anh sai rồi, tôi yêu Hàn Dực thật lòng, không xem trọng anh ấy có giàu hay không." Cô giãy giụa kịch liệt, chán ghét cái điên cuồng của hắn, sức lực yếu ớt của người phụ nữ làm sao đấu lại một người đàn ông cường tráng, cô đành dùng biện pháp giải thích cho hắn hiểu, mong rằng hắn sẽ thức tỉnh.
Trình Hạo vừa nghe xong lại như không muốn tin, càng thêm thô bạo xâm chiếm cô, mặc cho cô có khóc lóc van xin, thậm chí là cắn hắn đến chảy máu.
"Hai người đang làm cái gì ?" Đột nhiên, cửa phòng mở toang, một đạo bóng dáng cao lớn chật vật xông vào, mắt đỏ ngầu nhìn cảnh tượng hỗn độn trên giường, rầm lên giận dữ.
Tống Tử Lăng khóc đến sưng cả mắt, vốn mừng rỡ vì Hàn Dực đã đến, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cô giật mình hoảng hốt, hắn đã hiểu lầm rồi!
"Dực, không phải như vậy, em -- "
Không để cô kịp biện minh, một bạt tay mạnh mẽ hữu lực đánh thẳng tắp lên mặt cô, khiến cô té ngã ra sàn, sau đó lại rơi vào vòng tay ấm áp của Trình Hạo.
"Đôi cẩu nam nữ, Tống Tử Lăng, tôi nhìn lầm cô rồi!" Hàn Dực điên tiết hét lên, tim hắn giống như bị cô hung hăng chà đạp, một chút cũng không áy náy vì đã đánh cô, hắn trực tiếp rời khỏi, không hề để tâm đến cô nữa.
Trình Hạo ôm chặt thân thể mềm mại run rẩy của người ngọc trong lòng, trong mắt lộ ra tia tiếc thương, nhưng trái ngược lại, khóe môi hắn lại câu lên nụ cười thắng lợi, môi mấp máy khen ngợi người phụ nữ đứng trước cửa làm việc rất tốt.
"Buông ra, tránh xa tôi, anh thật khiến tôi ghê tởm!" Tống Tử Lăng vô cùng bài xích cái ôm của Trình Hạo, dùng hết sức lực yếu ớt của mình vùng ra, nhanh chóng bỏ chạy, trốn thoát khỏi hắn.