Các hộ gia định nhường ra một con đường cho Quý Tiệp có thể nhìn rõ, lúc này cô mới phát hiện ra quả thật trên cầu thang toàn là nước. Tại sao lại có thể như thế được? Hai ngày nay cô không hề về nhà mà. Chẳng lẽ nước bắt đầu chảy từ hôm cô làm nhiệm vụ đến tận bây giờ?
Quý Tiệp vội vàng vọt vào. Cả phòng cô ngập chìm trong nước, quả thật thành ao hồ ngập nước rồi. Quý Tiệp vội vàng cứu đợc vài thứ gì đó đang ngâm mình trong nước.
Lúc này, đột nhiên Dương Sĩ Bảo xuất hiện.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Cái này thì phải hỏi cô nhé. Tại sao trong tư liệu hộ gia đình điền người cần liên lạc gấp lại là tôi? Cả phòng cô ngập nước, chủ cho thuê nhà không tìm được cô liền gọi điện thoại cho tôi, hại tôi khổ cực hai tiếng ở chỗ này.” Làm ơn đi. Như thế có đáng uất ức cho anh không cơ chứ?
Sắc mặt của Dương Sĩ Bảo có bao nhiêu là khó coi.
Lúc nào rồi mà anh còn mắng cô nữa?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quý Tiệp vẫn còn rơi vào mối quan hệ ám muội không rõ ràng với A Bảo. Vốn dĩ cô đã cảm thấy A Bảo bắt đầu chán ghét cô, rồi lại nghĩ không ra tại sao ngày đó A Bảo lại muốn lên giường với cô.
Tóm lại, một đống chuyện làm cô phiền lòng rồi mà lúc này A Bảo lại còn càu nhàu với cô. Vì thế, tính khí của cô cũng không nhịn được mà bùng phát.
“Anh cầm hành lý của tôi làm gì?” Anh muốn làm gì đây? Quý Tiệp giận đến mức muốn giành lại hành lý trong tay anh.
Dương Sĩ Bảo cũng không ngăn cản cô, để cho cô giành lấy. Anh chỉ vòng tay trước ngực, lành lạnh thuật lại chuyện chủ cho thuê nhà mới nói chuyện với anh cho cô nghe.
“Chủ cho thuê nhà bảo cô dọn đi.”
“Tại sao?”
“Cô biến phòng của người ta thành ra như thế này lại còn hỏi tại sao à? Người ta không bảo cô bồi thường là đã đủ nhân từ với cô rồi đấy.”
Dương Sĩ Bảo đứng trên chữ ‘lý’ mà nói chuyện. Vấn đề là, Quý Tiệp lại không cho là như thế, cô tin rằng chủ cho thuê nhà như vậy là hành động bỏ đá xuống giếng.
“Chỉ có như thế này mà bắt tôi dọn nhà? Cái đồ quỷ hẹp hòi, kẻ bịp bợm gì đó. Anh ta cho rằng tôi là một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt sao? Quá ghê tởm, tôi đi tìm anh ta tính sổ.” Quý Tiệp giận đến kéo ống tay áo lên cao, vẻ mặt như muốn đi đánh nhau.
Cô như vậy mà là cô gái yếu đuối sao?
Ha ha, đúng là không biết thân biết phận.
Dương Sĩ Bảo dùng một tay để bắt cô trở lại.
“Anh làm gì thế?” Cô quơ chân múa tay, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Dương Sĩ Bảo nhưng sức lực của anh rất lớn, dáng người lại cao lớn, vạm vỡ hơn cô.
Chết thật….Cô căn bản không thể nhúc nhích được nửa phân sao? Cô ngừng giãy dụa “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô đừng cố ý gây sự. Tự cô nói đi. Kể từ khi cô chuyển tới phòng này tới nay, cô đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho người ta rồi?” Dương Sĩ Bảo hỏi.
Những hàng xóm còn lại của Quý Tiệp thì gật đầu như băm tỏi, trong lòng còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, chỉ kém cái không đứng tại chỗ tốt ra câu ‘Dương tiên sinh, cậu thật anh minh!’ nữa thôi.
Quý Tiệp liếc qua mọi người một cái.
Chuyện của cô sao lại cần tới những bà tám này xía tới vậy.
“Các người ăn no không có việc gì làm sao?” Quý Tiệp đổi xử với người khác rất hung dữ, có thể thấy cô thật sự không phải là dạng hàng xóm tốt hoà thuận với láng giềng.
Thấy mọi người không ai nói lời nào, cô lại rống lên “Vẫn chưa về sao, nhìn cái gì thế? Chưa thấy người ta gây gổ bao giờ sao?”
Có loại hang xóm xấu bụng như thế này coi như họ xui xẻo đi. Các bà tám nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Tất cả mọi người đi rồi nhưng Quý Tiệp vẫn cực kỳ khó chịu.
“Đến nhà tôi đi!” Anh nói.
Anh biết sở dĩ Quý Tiệp tức giận như vậy bởi vì một khi cô bị đuổi ra khỏi đây thì sẽ không còn nơi nào để đi. Nha đầu hung dữ như cô quen phóng túng bên ngoài rồi, căn bản không thể thích ứng được với cuộc sống chung với ba mẹ.
“Tại sao tôi lại phải đến nhà anh?” Trong lòng Quý Tiệp rõ ràng rất vui vẻ vì A Bảo chủ động mở miệng lấy lòng cô, nhưng bên ngoài vẫn mạnh mồm, anh cần phải van xin thêm một chút nữa để dụ dỗ thì cô mới cam tâm.
“Một mình tôi sống rất tốt, đến nhà anh, ăn của anh, ở của anh, rồi lại phải nhìn sắc mặt anh mà sống. Thế thì làm sao được. Làm như vậy là khinh rẻ chính mình.” Cô còn làm bộ làm tịch.
Dương Sĩ Bảo giơ cờ trắng đầu hàng, anh không cãi với cô, chỉ cam kết.
“Tôi sẽ không để cô phải nhìn sắc mặt tôi mà sống.”
“Sẽ không trong lúc rảnh rỗi lại mắng tôi?”
“Không.”
“Sẽ không vừa nhìn thấy tôi đã đuổi tôi đi?”
“Sẽ không.”
“Tôi có thể làm chủ nhà của anh.”
“Có thể.”
“Vậy anh có thu tiền nhà không?”
“Tôi nào dám!” Cô muốn làm chủ nhà của anh rồi, anh còn dám thu tiền nhà của chủ nhà sao?
“Nhưng mà, tôi không muốn làm việc nhà!”
“Tôi cũng không dám để cô làm đâu.”
Anh và Quý Tiệp cùng lớn lên từ bé bên nhau, cô có tính cách như thế nào anh lại còn không biết sao? Muốn cô làm việc nhà, không chừng nói cô trực tiếp đốt nhà anh còn nhanh hơn.
“Anh đang ghét bỏ tôi sao?”
“Sao dám, sao dám.”
Dương Sĩ Bảo lộ ra vẻ mặt cung kính, cực kỳ thoả mãn hư vinh của Quý Tiệp, lúc này cô mới gắng gượng gật đầu mà nói “Được rôi! Vậy tôi đến nhà anh.”
Thật ra thì, trong lòng Quý Tiệp mừng chết đi được, bởi vì đã từ lâu lắm rồi, A Bảo không đối xử thân mật với cô như vậy.
Từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên A Bảo đáp lại ý tốt cô bỏ ra…Ưm! Không phải là A Bảo đã nhận ra địa vị của cô trong mắt anh, hiểu được ở trong lòng anh, cô không thể thay thế được chứ…
A a a a….Cô cũng biết là A Bảo yêu cô. Quý Tiệp kiêu ngạo đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài.
“Cô làm gì vậy?” Lại còn chống hai tay lên hông ngửa mặt lên trời cười lớn nữa chứ.
“Cô có biết cô như vậy trông rất ngốc không??” Dương Sĩ Bảo vô tình dội cho Quý Tiệp một gáo nước lạnh.
Ai…Cái loại thái độ này của anh bảo sao cô còn tin được là anh vẫn còn thích cô cơ chứ. Tâm tình đắc ý của Quý Tiệp trong nháy mắt dừng lại. Có lẽ, A Bảo kêu cô ở chỗ anh ta, đơn thuần chỉ là thương hại cô mà thôi.
Nghĩ như vậy, thái độ phách lối vừa rồi của cô trong nháy mắt đã biến mất.
Cô bắt đầu có cảm giác lo bị mất A Bảo muốn chết! Đây không phải là triệu chứng yêu chứ? Quý Tiệp kinh hãi nhìn bóng lưng của Dương Sĩ Bảo.
Anh vẫn luôn phong độ như vậy, đem hành lý của cô xếp lên xe gọn gàng, thái độ cực kỳ lịch sự nhưng lại duy trì một khoảng cách nhất định với cô.
Rốt cuộc là A Bảo đối xử như vậy với cô là sao?
Thành thật mà nói, Quý Tiệp cũng không rõ nữa.
“A Bảo, rốt cuộc anh có yêu tôi không?”
Các hộ gia định nhường ra một con đường cho Quý Tiệp có thể nhìn rõ, lúc này cô mới phát hiện ra quả thật trên cầu thang toàn là nước. Tại sao lại có thể như thế được? Hai ngày nay cô không hề về nhà mà. Chẳng lẽ nước bắt đầu chảy từ hôm cô làm nhiệm vụ đến tận bây giờ?
Quý Tiệp vội vàng vọt vào. Cả phòng cô ngập chìm trong nước, quả thật thành ao hồ ngập nước rồi. Quý Tiệp vội vàng cứu đợc vài thứ gì đó đang ngâm mình trong nước.
Lúc này, đột nhiên Dương Sĩ Bảo xuất hiện.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Cái này thì phải hỏi cô nhé. Tại sao trong tư liệu hộ gia đình điền người cần liên lạc gấp lại là tôi? Cả phòng cô ngập nước, chủ cho thuê nhà không tìm được cô liền gọi điện thoại cho tôi, hại tôi khổ cực hai tiếng ở chỗ này.” Làm ơn đi. Như thế có đáng uất ức cho anh không cơ chứ?
Sắc mặt của Dương Sĩ Bảo có bao nhiêu là khó coi.
Lúc nào rồi mà anh còn mắng cô nữa?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quý Tiệp vẫn còn rơi vào mối quan hệ ám muội không rõ ràng với A Bảo. Vốn dĩ cô đã cảm thấy A Bảo bắt đầu chán ghét cô, rồi lại nghĩ không ra tại sao ngày đó A Bảo lại muốn lên giường với cô.
Tóm lại, một đống chuyện làm cô phiền lòng rồi mà lúc này A Bảo lại còn càu nhàu với cô. Vì thế, tính khí của cô cũng không nhịn được mà bùng phát.
“Anh cầm hành lý của tôi làm gì?” Anh muốn làm gì đây? Quý Tiệp giận đến mức muốn giành lại hành lý trong tay anh.
Dương Sĩ Bảo cũng không ngăn cản cô, để cho cô giành lấy. Anh chỉ vòng tay trước ngực, lành lạnh thuật lại chuyện chủ cho thuê nhà mới nói chuyện với anh cho cô nghe.
“Chủ cho thuê nhà bảo cô dọn đi.”
“Tại sao?”
“Cô biến phòng của người ta thành ra như thế này lại còn hỏi tại sao à? Người ta không bảo cô bồi thường là đã đủ nhân từ với cô rồi đấy.”
Dương Sĩ Bảo đứng trên chữ ‘lý’ mà nói chuyện. Vấn đề là, Quý Tiệp lại không cho là như thế, cô tin rằng chủ cho thuê nhà như vậy là hành động bỏ đá xuống giếng.
“Chỉ có như thế này mà bắt tôi dọn nhà? Cái đồ quỷ hẹp hòi, kẻ bịp bợm gì đó. Anh ta cho rằng tôi là một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt sao? Quá ghê tởm, tôi đi tìm anh ta tính sổ.” Quý Tiệp giận đến kéo ống tay áo lên cao, vẻ mặt như muốn đi đánh nhau.
Cô như vậy mà là cô gái yếu đuối sao?
Ha ha, đúng là không biết thân biết phận.
Dương Sĩ Bảo dùng một tay để bắt cô trở lại.
“Anh làm gì thế?” Cô quơ chân múa tay, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Dương Sĩ Bảo nhưng sức lực của anh rất lớn, dáng người lại cao lớn, vạm vỡ hơn cô.
Chết thật….Cô căn bản không thể nhúc nhích được nửa phân sao? Cô ngừng giãy dụa “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô đừng cố ý gây sự. Tự cô nói đi. Kể từ khi cô chuyển tới phòng này tới nay, cô đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho người ta rồi?” Dương Sĩ Bảo hỏi.
Những hàng xóm còn lại của Quý Tiệp thì gật đầu như băm tỏi, trong lòng còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, chỉ kém cái không đứng tại chỗ tốt ra câu ‘Dương tiên sinh, cậu thật anh minh!’ nữa thôi.
Quý Tiệp liếc qua mọi người một cái.
Chuyện của cô sao lại cần tới những bà tám này xía tới vậy.
“Các người ăn no không có việc gì làm sao?” Quý Tiệp đổi xử với người khác rất hung dữ, có thể thấy cô thật sự không phải là dạng hàng xóm tốt hoà thuận với láng giềng.
Thấy mọi người không ai nói lời nào, cô lại rống lên “Vẫn chưa về sao, nhìn cái gì thế? Chưa thấy người ta gây gổ bao giờ sao?”
Có loại hang xóm xấu bụng như thế này coi như họ xui xẻo đi. Các bà tám nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.
Tất cả mọi người đi rồi nhưng Quý Tiệp vẫn cực kỳ khó chịu.
“Đến nhà tôi đi!” Anh nói.
Anh biết sở dĩ Quý Tiệp tức giận như vậy bởi vì một khi cô bị đuổi ra khỏi đây thì sẽ không còn nơi nào để đi. Nha đầu hung dữ như cô quen phóng túng bên ngoài rồi, căn bản không thể thích ứng được với cuộc sống chung với ba mẹ.
“Tại sao tôi lại phải đến nhà anh?” Trong lòng Quý Tiệp rõ ràng rất vui vẻ vì A Bảo chủ động mở miệng lấy lòng cô, nhưng bên ngoài vẫn mạnh mồm, anh cần phải van xin thêm một chút nữa để dụ dỗ thì cô mới cam tâm.
“Một mình tôi sống rất tốt, đến nhà anh, ăn của anh, ở của anh, rồi lại phải nhìn sắc mặt anh mà sống. Thế thì làm sao được. Làm như vậy là khinh rẻ chính mình.” Cô còn làm bộ làm tịch.
Dương Sĩ Bảo giơ cờ trắng đầu hàng, anh không cãi với cô, chỉ cam kết.
“Tôi sẽ không để cô phải nhìn sắc mặt tôi mà sống.”
“Sẽ không trong lúc rảnh rỗi lại mắng tôi?”
“Không.”
“Sẽ không vừa nhìn thấy tôi đã đuổi tôi đi?”
“Sẽ không.”
“Tôi có thể làm chủ nhà của anh.”
“Có thể.”
“Vậy anh có thu tiền nhà không?”
“Tôi nào dám!” Cô muốn làm chủ nhà của anh rồi, anh còn dám thu tiền nhà của chủ nhà sao?
“Nhưng mà, tôi không muốn làm việc nhà!”
“Tôi cũng không dám để cô làm đâu.”
Anh và Quý Tiệp cùng lớn lên từ bé bên nhau, cô có tính cách như thế nào anh lại còn không biết sao? Muốn cô làm việc nhà, không chừng nói cô trực tiếp đốt nhà anh còn nhanh hơn.
“Anh đang ghét bỏ tôi sao?”
“Sao dám, sao dám.”
Dương Sĩ Bảo lộ ra vẻ mặt cung kính, cực kỳ thoả mãn hư vinh của Quý Tiệp, lúc này cô mới gắng gượng gật đầu mà nói “Được rôi! Vậy tôi đến nhà anh.”
Thật ra thì, trong lòng Quý Tiệp mừng chết đi được, bởi vì đã từ lâu lắm rồi, A Bảo không đối xử thân mật với cô như vậy.
Từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên A Bảo đáp lại ý tốt cô bỏ ra…Ưm! Không phải là A Bảo đã nhận ra địa vị của cô trong mắt anh, hiểu được ở trong lòng anh, cô không thể thay thế được chứ…
A a a a….Cô cũng biết là A Bảo yêu cô. Quý Tiệp kiêu ngạo đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài.
“Cô làm gì vậy?” Lại còn chống hai tay lên hông ngửa mặt lên trời cười lớn nữa chứ.
“Cô có biết cô như vậy trông rất ngốc không??” Dương Sĩ Bảo vô tình dội cho Quý Tiệp một gáo nước lạnh.
Ai…Cái loại thái độ này của anh bảo sao cô còn tin được là anh vẫn còn thích cô cơ chứ. Tâm tình đắc ý của Quý Tiệp trong nháy mắt dừng lại. Có lẽ, A Bảo kêu cô ở chỗ anh ta, đơn thuần chỉ là thương hại cô mà thôi.
Nghĩ như vậy, thái độ phách lối vừa rồi của cô trong nháy mắt đã biến mất.
Cô bắt đầu có cảm giác lo bị mất A Bảo muốn chết! Đây không phải là triệu chứng yêu chứ? Quý Tiệp kinh hãi nhìn bóng lưng của Dương Sĩ Bảo.
Anh vẫn luôn phong độ như vậy, đem hành lý của cô xếp lên xe gọn gàng, thái độ cực kỳ lịch sự nhưng lại duy trì một khoảng cách nhất định với cô.
Rốt cuộc là A Bảo đối xử như vậy với cô là sao?
Thành thật mà nói, Quý Tiệp cũng không rõ nữa.
“A Bảo, rốt cuộc anh có yêu tôi không?”