Khi Quý Tiệp đường đường chính chính chuyển đến ở chung cùng Dương Sĩ Bảo, thời gian cũng đã trôi qua được hai năm, Quý ba đợi có cháu để bế mãi nhưng không thấy. Cuối cùng không nhịn được gọi Quý mẹ đi hỏi đứa con gái bất hiếu đó rốt cuộc còn muốn đùa giỡn tình cảm của A Bảo đến khi nào.
“Cái gì mà con trêu đùa tình cảm của người khác chứ? Con nào có?” Quý Tiệp không nhịn được mà kháng nghị.
“Không á? Con không có làm vậy, tại sao không còn cùng Sĩ Bảo kết hôn chứ?”
“Kết hôn cái gì? A Bảo là người không muốn mở miệng nói muốn lấy con. Con làm sao mặt dày đòi lấy người ta. Như vậy con không còn mặt mũi nào nữa rồi.”
“Mặt mũi cái gì? Mặt mũi quan trọng như vậy sao? Haizz…. Thế nào, vậy thì con cho rằng năm nay ba mươi tuổi rồi mà không ai thèm lấy thì cái nào mất mặt hơn?” Bà thật không biết đầu óc của cô con gái lớn thế nào, thế mà cũng không phân biệt được chuyện nhỏ chuyện to gì cả.
Chết mất, mẹ cô nói vậy là sao? “Cái gì mà không ai thèm lấy chứ? Con là người không cần gả đi ý.”
“Gả? Hừ!” Quý mẹ tức giận xì lỗ mũi “Con vừa mới nói tất cả đó, căn bản A Bảo không có mở miệng cầu hôn con, con gả cho ai hả?” Quý mẹ dùng lỗ mũi nhìn Quý Tiệp, nhìn cô với ánh nhìn khinh bỉ.
Những năm gần đây, tuy Quý Tiệp cùng A Bảo ở chung với nhau, nhưng mà mỗi người lại có một cuộc sống riêng, nói là quan hệ người yêu nhưng chẳng bằng nói hai người là bạn bè cùng chia phòng ra thuê còn thoả đáng hơn.
Trong hai năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn giống như trước, cứ mập mờ mãi như vậy. Quý Tiệp thỉnh thoảng vẫn xem mặt cùng với những người đàn ông khác, có những lúc tâm trạng không tốt vẫn tìm Dương Sĩ Bảo giận dữ như cũ.
Ngược lại, Dương Sĩ Bảo trong hai năm qua vẫn thuỷ chung như một, dựa theo tính bốc đồng của Quý Tiệp mà nhảy múa theo cô sống qua ngày.
Có lúc suy nghĩ lại một chút, hai người lớn tuổi của Quý gia cảm thấy A Bảo thật uất ức. Trái lại, họ không thể hiểu được chính là bất kể điều kiện bên ngoài hay là tính tình bên trong hết sức ưu tú như A Bảo, tại sao lại có thể để ý đến đứa con gái vừa ngu ngốc vừa thô lỗ cộc cằn chứ? A Bảo cũng không phải là không ai muốn, tại sao phải chịu sống cảnh uất ức hạ mình vì lợi ích chung của mọi người như vậy?
Tóm lại, bất kể A Bảo có lý do gì, dù sao thằng bé kia đã chấp nhận rồi. Cho nên, nếu như hai người họ muốn bồng cháu thì đành phải xuống tay với con gái mình thôi.
Mẹ Quý là người hiểu Quý Tiệp nhất, không thích người khách khiêu khích cô.
Quả nhiên, Quý Tiệp liền khoe khoang khoác lác “Cái gì không ai muốn lấy con? Được rồi, con gọi A Bảo lấy con cho mọi người xem.”
Lời vừa nói ra đã khiến Quý Tiệp vô cùng hối hận.
Ai nha. Cô làm gì mà phải phát cáu lên như vậy chứ? Cô ở cùng A Bảo đã hai năm, A Bảo đối với cô vẫn làm cái bộ dạng chết tiệt kia, một chút cũng không thay đổi. Phải nói là anh đối với cô rất tốt, anh thực sự đối với cô rất tốt, nhưng nếu muốn nói rằng A Bảo thích cô, vậy tại sao cô đi hẹn hò với người đàn ông khác mà anh cũng không có chút phản ứng gì?
A Bảo rất kỳ quái, bởi vì cô không biết chút gì về anh.
Quý Tiệp mang tâm tình phiền não trở về nhà Dương Sĩ Bảo.
Anh vẫn giống như thường ngày. Đến đúng sáu giờ sẽ trở về, sau khi trở về chỉ đơn giản xào cho cô món ăn cô thích, cuộc sống của hai người thực sự rất đơn giản.
Cuộc sống như thể một đôi vợ chồng già, nhưng cô đối với A Bảo không phải vợ chồng chân chính.
“A Bảo.” Lúc ăn cơm, Quý Tiệp quyết định đem nghi vấn nhiều năm qua ra hỏi, hôm nay cô tính không màng đến thể diện và tôn nghiêm.
Cô cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên bỏ trò tình yêu này đi. A Bảo có muốn cô hay không, có yêu cô hay không, hôm nay cũng phải hỏi cho rõ.
“Anh muốn có bạn gái sao?”
“Không!” Không phải cô luôn cho rằng như thế sao? Hai người cùng sống chung, anh có thể giấu giếm được chuyện gì qua Hoả Nhãn Kim Tinh của cô chứ?
“Vậy chuyện sinh hoạt tình dục của anh phải làm thế nào?”
“Khụ.. Khụ..” Nghe đến vấn đề sét đánh như thế, Dương Sĩ Bảo đột nhiên bị hạt cơm làm cho bị sặc. Dùng sức đem nó ho ra ngoài, anh muốn xác định lại lần nữa.
“Em nói cái gì?”
Quý Tiệp liếc mắt nhìn anh một cái. “Anh biết em hỏi anh là cái gì mà. Hai năm qua vẫn luôn không có bạn gái, không phải vậy sao? Vậy làm sao anh có thể giải quyết nhu cầu đó được chứ? Gọi gái à? Hay đi ra ngoài săn thức ăn? Hay là lén nuôi bạn gái bên ngoài mà không để cho em biết?”
“Em đang hỏi đi đâu đấy?”
“Nói hết lời tận đáy lòng ra đi.”
Đáng chết! Cô tiếp nhận được đúng là dễ dàng. Dương Sĩ Bảo không ngừng dùng tay bám lấy trán “Rốt cuộc em muốn biết cái gì?”
“Anh không có nhu cầu sao?”
“Anh là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là có nhu cầu đó rồi.”
“Vậy bình thường anh giải quyết như thế nào?”
“Em nhất định phải hỏi vấn đề khiến cho người khác lúng túng vậy sao?” Dương Sĩ Bảo vô lực rên rỉ.