“Đúng vậy!” Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Được rồi!” Nếu như cô cứ kiên trì hỏi thì anh đành phải trả lời thôi. Dương Sĩ Bảo đưa tay phải ra.
“Có ý gì vậy?”
“Cái này nói ra rất xấu hổ?” Cô cần anh nói thẳng ra, như vậy cô mới có thể hiêu sao? A ~ Dương Sĩ Bảo kêu rên thống khổ.
Sau này anh còn có thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt cô sao? Kêu anh nói thẳng ra như vậy…
“Cái gì? Ý của anh là, là….” Quý Tiệp nhìn Dương Sĩ bảo vươn năm đầu ngón tay ra, giận đến mức nói không nên lời.
A Bảo thà rằng tự làm cũng không thèm tìm đến cô.
“Anh cho em là người chết à?” Quý Tiệp giận đến buông chén đũa. “Em ngủ cách vách trong phòng của anh!” Anh có nhu cầu nhưng lại không thể tới gõ cửa. Từ phòng của anh đến chỗ cô cũng không phải quá xa, anh làm gì mà lười thế! Hoặc là “Ưm…Chẳng lẽ anh chán ghét em rồi à?”
Thật là tức chết mà “Em nói đi đâu vậy? Làm sao anh ghét bỏ em chứ?”
“Vậy tại sao không đến tìm em?”
“Quý Tiệp, em có biết bây giờ em đang nói gì không?” Cô đang nói lúc anh có nhu cầu thì nên đi tìm cô. “Em theo anh trong hai năm qua, bạn trai cũng chưa từng qua lại.”
“Thì sao?”
“Mà em đang có bạn trai, lại muốn tới giải quyết nhu cầu của anh à?” Dương Sĩ Bảo nhíu mày “Rốt cuộc là em có ý kiến gì trong chuyện này sao?” Anh bắt đầu cảm thấy Quý Tiệp có chút khó hiểu.
“Cái này thì có gì khó hiểu? Những bạn trai kia căn bản không phải là thật, em là vì muốn anh ghen nên mới một đổi một. Bằng không, anh cho em là kỹ nữ à? Một năm đổi hai mươi bốn bạn trai, em ăn no rỗi việc đến vậy à? Anh có biết không, hẹn hò cùng những người đó chẳng có tí thú vị gì. Làm ơn đi, em không phải thực sự thích họ…”
Đáng chết, cô đang nói gì thế?
Vừa rồi có phải cô cố ý hay không, cô đúng là đã nói hết với anh ư? Quý Tiệp đột nhiên im miệng. Ánh mắt cô liếc về phía Dương Sĩ Bảo, chỉ thấy anh cười tủm tỉm như một tên trộm.
Anh có nghe thấy hay không?
Làm sao, làm sao đây? Nghe thì cũng đã nghe rồi, có gì đặc biệt hơn người đâu.
“Đúng vậy! Em thích anh đó! Thì sao?” Dáng vẻ của Quý Tiệp vô cùng cao ngạo.
Nếu như A bảo dám lấy chuyện mà cô thích anh ra để cười nhạo, cô nhất định sẽ đánh anh. Mặc dù hơi khó, nhưng mà, nhưng mà….Tối thiểu cả đời này, cô cũng sẽ không thèm để ý đến anh.
Ưm….cả đời dường như là quá lâu. Bằng không thì mười năm là tốt nhất, mười năm… Mười năm hình như cũng quá lâu, nếu không thì một năm cũng được, nhưng một năm….
“Tại sao không nói cho anh biết?” Dương Sĩ Bảo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Quý Tiệp.
“Cái gì?” Ngu ngốc hỏi lại một câu, cô nào biết anh muốn nói gì chứ.
“Tại sao không nói cho anh biết, chuyện em yêu anh?”
“Tại sao em phải nói cho anh biết chứ? Thái độ của anh đối với em vẫn luôn xa cách, em muốn để cho anh biết em thích anh, đây chẳng phải là quá xấu hổ sao?”
“Tại sao phải xấu hổ?”
“Giống như em đang theo đuổi anh vậy, cái này không phải xấu hổ là gì?” Làm ơn đi, mặc dù người ta rất thẳng thắn, nhưng con gái vẫn còn có sự dè dặt, cho nên cô phải làm sao chứ?
“Vậy nếu như anh nói anh yêu em trước thì sao?”
“Vật không giống nhau. Bởi vì người nói trước là anh nên chuyện đương nhiên là…” Ah, Sĩ Bảo nói gì đó làm Quý Tiệp bỗng nhiên bừng tỉnh, hai con mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
Cô không nghe lầm chứ? Sĩ Bảo nói anh yêu cô.
“Điều này sao có thể?”
“Tại sao lại không hiểu chứ? Bằng không, em cho rằng tại sao những năm gần đây anh chưa từng có bạn gái chứ?”
“Em cho rằng anh hơi cổ quái!” Cô nói hươu nói vượn.
Anh trừng mắt nhìn cô.
Thật sự là vậy mà! Không phải cười cợt là được rồi sao? Làm gì mà dữ vậy “Vậy tại sao anh không nói cho em biết là anh yêu em?”
“Bởi vì anh cho rằng em nhìn ra được.”
“Em không phải là thần, anh không nói thì làm sao em biết được?” Quý Tiệp liếc mắt nhìn anh, đương nhiên không vui với lời anh nói.
“Mỗi lần em có khó khăn anh đều biết, còn mặc cho em có biểu thị quyền sở hữu trên cơ thể anh. Em nói xem, anh không yêu em thì sao phải cưng chiều em đến vậy?”
“Nói cũng phải.” Quý Tiệp gật đầu, dường như hiểu được chút ít lời anh nói. Nhưng mà, ngay sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đúng vậy!” Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Được rồi!” Nếu như cô cứ kiên trì hỏi thì anh đành phải trả lời thôi. Dương Sĩ Bảo đưa tay phải ra.
“Có ý gì vậy?”
“Cái này nói ra rất xấu hổ?” Cô cần anh nói thẳng ra, như vậy cô mới có thể hiêu sao? A ~ Dương Sĩ Bảo kêu rên thống khổ.
Sau này anh còn có thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt cô sao? Kêu anh nói thẳng ra như vậy…
“Cái gì? Ý của anh là, là….” Quý Tiệp nhìn Dương Sĩ bảo vươn năm đầu ngón tay ra, giận đến mức nói không nên lời.
A Bảo thà rằng tự làm cũng không thèm tìm đến cô.
“Anh cho em là người chết à?” Quý Tiệp giận đến buông chén đũa. “Em ngủ cách vách trong phòng của anh!” Anh có nhu cầu nhưng lại không thể tới gõ cửa. Từ phòng của anh đến chỗ cô cũng không phải quá xa, anh làm gì mà lười thế! Hoặc là “Ưm…Chẳng lẽ anh chán ghét em rồi à?”
Thật là tức chết mà “Em nói đi đâu vậy? Làm sao anh ghét bỏ em chứ?”
“Vậy tại sao không đến tìm em?”
“Quý Tiệp, em có biết bây giờ em đang nói gì không?” Cô đang nói lúc anh có nhu cầu thì nên đi tìm cô. “Em theo anh trong hai năm qua, bạn trai cũng chưa từng qua lại.”
“Thì sao?”
“Mà em đang có bạn trai, lại muốn tới giải quyết nhu cầu của anh à?” Dương Sĩ Bảo nhíu mày “Rốt cuộc là em có ý kiến gì trong chuyện này sao?” Anh bắt đầu cảm thấy Quý Tiệp có chút khó hiểu.
“Cái này thì có gì khó hiểu? Những bạn trai kia căn bản không phải là thật, em là vì muốn anh ghen nên mới một đổi một. Bằng không, anh cho em là kỹ nữ à? Một năm đổi hai mươi bốn bạn trai, em ăn no rỗi việc đến vậy à? Anh có biết không, hẹn hò cùng những người đó chẳng có tí thú vị gì. Làm ơn đi, em không phải thực sự thích họ…”
Đáng chết, cô đang nói gì thế?
Vừa rồi có phải cô cố ý hay không, cô đúng là đã nói hết với anh ư? Quý Tiệp đột nhiên im miệng. Ánh mắt cô liếc về phía Dương Sĩ Bảo, chỉ thấy anh cười tủm tỉm như một tên trộm.
Anh có nghe thấy hay không?
Làm sao, làm sao đây? Nghe thì cũng đã nghe rồi, có gì đặc biệt hơn người đâu.
“Đúng vậy! Em thích anh đó! Thì sao?” Dáng vẻ của Quý Tiệp vô cùng cao ngạo.
Nếu như A bảo dám lấy chuyện mà cô thích anh ra để cười nhạo, cô nhất định sẽ đánh anh. Mặc dù hơi khó, nhưng mà, nhưng mà….Tối thiểu cả đời này, cô cũng sẽ không thèm để ý đến anh.
Ưm….cả đời dường như là quá lâu. Bằng không thì mười năm là tốt nhất, mười năm… Mười năm hình như cũng quá lâu, nếu không thì một năm cũng được, nhưng một năm….
“Tại sao không nói cho anh biết?” Dương Sĩ Bảo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Quý Tiệp.
“Cái gì?” Ngu ngốc hỏi lại một câu, cô nào biết anh muốn nói gì chứ.
“Tại sao không nói cho anh biết, chuyện em yêu anh?”
“Tại sao em phải nói cho anh biết chứ? Thái độ của anh đối với em vẫn luôn xa cách, em muốn để cho anh biết em thích anh, đây chẳng phải là quá xấu hổ sao?”
“Tại sao phải xấu hổ?”
“Giống như em đang theo đuổi anh vậy, cái này không phải xấu hổ là gì?” Làm ơn đi, mặc dù người ta rất thẳng thắn, nhưng con gái vẫn còn có sự dè dặt, cho nên cô phải làm sao chứ?
“Vậy nếu như anh nói anh yêu em trước thì sao?”
“Vật không giống nhau. Bởi vì người nói trước là anh nên chuyện đương nhiên là…” Ah, Sĩ Bảo nói gì đó làm Quý Tiệp bỗng nhiên bừng tỉnh, hai con mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
Cô không nghe lầm chứ? Sĩ Bảo nói anh yêu cô.
“Điều này sao có thể?”
“Tại sao lại không hiểu chứ? Bằng không, em cho rằng tại sao những năm gần đây anh chưa từng có bạn gái chứ?”
“Em cho rằng anh hơi cổ quái!” Cô nói hươu nói vượn.
Anh trừng mắt nhìn cô.
Thật sự là vậy mà! Không phải cười cợt là được rồi sao? Làm gì mà dữ vậy “Vậy tại sao anh không nói cho em biết là anh yêu em?”
“Bởi vì anh cho rằng em nhìn ra được.”
“Em không phải là thần, anh không nói thì làm sao em biết được?” Quý Tiệp liếc mắt nhìn anh, đương nhiên không vui với lời anh nói.
“Mỗi lần em có khó khăn anh đều biết, còn mặc cho em có biểu thị quyền sở hữu trên cơ thể anh. Em nói xem, anh không yêu em thì sao phải cưng chiều em đến vậy?”
“Nói cũng phải.” Quý Tiệp gật đầu, dường như hiểu được chút ít lời anh nói. Nhưng mà, ngay sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.