“Bây giờ em mới biết à?” Đúng là đồ không có lương tâm. Làm hại anh cứ đợi cô hết sức chân thành.
Dương Sĩ Bảo thật sự chỉ muốn mình cô, vì vậy anh đưa tay ra.
Quý Tiệp đánh tay anh một cái.
Cô hiện giờ có chuyện rất quan trọng muốn hiểu rõ, anh đừng làm cô bối rối “Nói như vậy, hai năm qua, chuyện em thầm mến anh là rất vô nghĩa à?”
Nghĩ đến điểm này, Quý Tiệp đột nhiên hết sức tức giận, cũng giống như đã bỏ mất một chặng đường oan uổng với cô vậy.
“Ha! Cô hai à, em có lương tâm một chút có được không? So với em, anh còn oan hơn ý chứ. Từ năm mười tuổi anh đã luôn thầm mến em.” Hai mươi mấy năm qua, cô cho rằng anh nhìn cô đổi bạn trai hoài mà tâm tình rất vui sao? “Em còn dám tới thanh toán tội của anh?” Cô thật không muốn sống nữa mà.
“A!” So ra thì anh càng uất ức hơn cô rồi.
Coi như mọi chuyện đã sáng tỏ, rốt cuộc vấn đề đã được giải. Dương Dĩ Bảo lại muốn Quý Tiệp “Tới đây!” Anh ngoắc tay, muốn Quý Tiệp ngồi bên cạnh anh.
Quý Tiệp nghe lời đi tới.
“Có nghĩ đến anh không?” Dương Sĩ Bảo ôm Quý Tiệp vào trong ngực.
“Ngu ngốc! Mỗi ngày đều nhìn thấy anh, làm sao mà phải nghĩ đến anh chứ?” Trán cô dựa trên gương mặt anh, hôn vào vành tai anh cùng tóc mai chạm vào nhau.
“Anh hỏi em có nghĩ đến thân thể anh không?” Dương Sĩ Bảo để cho cô ngồi vào bắp đùi anh, làm cô cảm nhận được dục vọng dưới hông anh.
Thân thể của anh rất nhớ cô.
“Em không cần à?” Anh dùng giọng nói khàn khàn quyến rũ cô.
Quý Tiệp xấu hổ gật đầu một cái.
Thật ra thì, kể từ hai năm trước, sau khi cô được nếm thử mùi vị vui thích của tình yêu, mỗi ngày mỗi đêm cô đều mơ ước thân thể của anh “Không ngờ anh lại có thể nhịn lâu như vậy!”
“Làm sao em biết anh nhịn chứ?”
“Cái gì?” Lời anh nói là có ý gì?
“Cô hai à, em ngủ sát vách với anh!” Có rất nhiều phương tiện. Đi bộ không cần phải tốn tới một phút “Lúc em ngủ đều không khoá cửa, hơn nữa, lần nào em ngủ cũng rất ngon cho nên…” Cho nên, cô cho rằng anh thật sự an phận sao? Cô nằm ngủ sát vách, thế mà anh lại không chịu làm cái chuyện dễ dàng đó à? Ngu ngốc!
“Anh nói là, tối nào anh cũng nhân lúc em ngủ, đối với em như vậy…” Quý Tiệp càng nói mắt càng mở lớn.
Khó trách cô rõ ràng rất nhớ những lúc ân ái cùng A BẢo, nhưng mà thân thể lại rất thoả mãn, một chút cũng không có việc chưa thoả mãn dục vọng. Lại khó trách mỗi sáng lúc rời giường, bên đùi cô ẩm ướt nhớp nhúa, thì ra nguyên nhân là do anh.
“Sao anh có thể làm như vậy? Đồ tiểu nhân!” Cô tức chết mất. Quý Tiệp giơ quả đấm lên muốn đánh anh.
Dương Sĩ Bảo vội vàng giữ lại quả đấm của cô “Chính em cũng rất thích mà.”
“Điều này sao có thể? Rõ ràng em đang ngủ mà!” Cô một chút cũng không có cảm giác hưởng thụ, cho nên, anh chớ đem tội lỗi đổ lên người cô.
“Mặc dù em đang ngủ, nhưng mà thân thể vẫn có phản ứng rất tốt khi làm xong mà? Hơn nữa, em cho rằng anh lén lút đi vào thì anh vui lắm sao? Anh cũng rất nhẫn nại. Bởi vì anh đều ở đây để lấy lòng thân thể em, anh căn bản cũng không được hưởng thụ.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi. Bằng không sao sau khi anh làm xong lại cứ lẩn tránh một mình ở trong phòng, len lén năm ngày mới làm một lần.”
Nói cũng phải, Quý Tiệp cảm thấy A bảo nói rất có lý. Thế nên cô đành gật đầu.
“Vậy bây giờ anh còn muốn không?”
“Em nói đi?” Anh nhắc cái mông hướng lên trên húc một cái khiến Quý Tiệp hiểu được lửa dục vọng của anh mãnh liệt biết bao nhiêu. Anh rất muốn, rất muốn…
Vì vậy, Dương Sĩ Bảo ôm Quý Tiệp tiến về phòng, đối với chuyện Quý Tiệp muốn làm gì thì làm, làm hại anh đến hai mươi mấy năm tới đều nghĩ là làm chuyện đó với cô.
Nhưng những chuyện ấy cũng phải có phần hạn chế nhiều, cho nên họ cũng đóng cửa phòng len lén làm, vì vậy tất cả mọi người không ai nhìn thấy nha!
Ha ha!
HẾT.